Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 208: Bọn bắt cóc ngu ngốc



Bạch Tuyết ngồi bên cạnh, trong đầu vừa nghĩ tới chuyện tối về là có thể thấy cảnh Trần Minh Triết bị mẹ mình dạy dỗ một trận thì trong lòng sung sướng.

Đối với người anh rể rẻ rúng này, Bạch Tuyết luôn xem thường đối phương.

Từ lúc ban đầu, trong lòng cô ta, Trần Minh Triết chẳng khác nào người làm của nhà họ, cô ta có thể thoải mái sai khiến, thoải mái bắt nạt. Nhưng một người như vậy lại đột nhiên mạnh mẽ lên, thậm chí còn có xu hướng vùng lên, thế thì làm sao cô ta bình tĩnh được.

“Phải rồi, mẹ à, khi nào chúng ta đi lấy xe và chuyển sang nhà mới? Con nghĩ bây giờ trong nhà đã bay hết mùi rồi, không còn fooc-man-đê-hit gì đó nữa, với lại, mẹ nhìn đi, Trần Minh Triết bắt đầu lái xe rồi, mẹ không nhìn thấy dáng vẻ huênh hoang của anh ta lúc sáng đâu”.

“Ngày mai, mai chúng ta đi lấy xe trước, đợi lấy xe rồi thì chúng ta dọn nhà!”

Vừa nghĩ tới việc Trần Minh Triết lái chiếc Porsche mới cống chở con gái và chồng mình đi làm, Chu Minh Phượng lại thấy buồn bực.

“Tốt quá… mẹ, con phải báo cho bạn bè biết để mai họ tới phụ chúng ta dọn nhà, ha ha ha…”

Nói xong, Bạch Tuyết hưng phấn nhảy dựng lên, sau đó đi lên lầu, tới căn phòng mình đã chiếm trước, đóng cửa lại rồi bắt đầu gọi điện thoại…

“Đúng rồi... Mình cũng phải báo cho mấy người chị em kia, đến lúc đó sẽ náo nhiệt lắm... dù sao đây cũng là lần đầu tiên Chu Minh Phượng này ở dinh thự lớn tới vậy, còn lái Porsche nữa...”

Vừa nghĩ tới đây, tâm trạng Chu Minh Phượng cũng vui vẻ hơn một chút, lúc này, bà ta móc điện thoại ra, bắt đầu gọi cho mấy người bạn hay đi nhảy chung với mình thường ngày. Đây là lúc bà ta nở mày nở mặt, thế thì làm sao Chu Minh Phượng này có thể bỏ qua cơ hội như vậy chứ.

...

Mà ngay lúc này đây, sắc trời dần tối xuống, trong một nhà hàng không quá xa hoa.

Bạch Liên Sơn mùi rượu đầy người đang giơ ly lên rót rượu vào miệng.

“Anh Hùng, chuyện lần này phải dựa hết vào anh rồi! Anh cứ yên tâm, sau khi chuyện này thành công thì tiền công sẽ là số này. Sau đó anh có thể rời khỏi Tân Thành, tôi tin số tiền đó cũng đủ để anh sống sung sướng rồi”.

Anh ta vừa nói vừa giơ một ngón tay, mùi rượu nồng nặc phả ra từ miệng.

“Ha ha ha, cậu chủ Bạch đúng là hào phóng. Hùng Khôn tôi sẽ nhận vụ này, tuy Trần Minh Triết và Mặt Sẹo quen biết nhau nhưng tôi không sợ Mặt Sẹo đâu. Ở Tân Thành, ai cũng sợ ông ta, tôi không hề. Trước đây, tôi chỉ không muốn chấp nhặt với ông ta, ai cũng là người lăn lộn trong giới, nếu Mặt Sẹo kia thật sự muốn giúp thằng vô dụng kia, tôi không ngại đấu với ông ta!”

“Ha ha ha... đây mới là anh Hùng tôi quen! Có mấy lời này của anh Hùng, người anh em như tôi yên tâm rồi, đến lúc đó, anh bắt Bạch Diệp Chi trước rồi đưa tới chỗ chúng ta chơi đứa con gái hôm trước ấy. Lúc ấy anh hãy gọi cho Trần Minh Triết, bắt một mình thằng đó tới thôi, mà anh Hùng cũng nên cẩn thận với thằng này nhé, đánh đấm cũng dữ dội lắm, là đứa khó xơi đó”.

Bạch Liên Sơn vừa nghĩ tới sự hung ác của Trần Minh Triết thì trong lòng sợ hãi, dùng vẻ mặt cẩn trọng nói với anh Hùng đang say khướt giống mình trước mặt.

“Khó xơi? Ha ha ha, nếu không khó xơi thì Hùng Khôn tôi không để ý đâu, bởi vì khó chơi nên tôi mới chịu đi gặp chứ. Trần Minh Triết mà cậu nhắc đến ấy, tôi từng nghe nói rồi, là thằng con rể vô dụng của nhà họ Bạch mấy người phải không? Không phải tôi chém gió nhé, cậu chủ Bạch, cậu cho tôi một tiếng thôi, tôi lập tức bắt Bạch Diệp Chi và Trần Minh Triết tới trước mặt cậu”.

“Vậy chuyện này phải làm phiền anh Hùng rồi, nào uống đi...”

Trong lúc nói chuyện, Bạch Liên Sơn giơ ly rượu, lúc này, mấy tên đàn em ở đó đều nâng ly rượu trong tay lên, đồng loạt nốc vào.

“Anh Hùng, anh dặn mấy người anh em một tiếng, tí nữa tìm một chỗ “chăm sóc sức khỏe” một chút, tôi đảm bảo sẽ để các anh em thoải mái cả đêm nay”.

Hùng Khôn là đại ca đầu gấu Tân Thành mà Bạch Liên Sơn quen, tên này rất kỳ quái, trước giờ đều thích một thân một mình, hoàn toàn khinh thường việc gia nhập đám Mặt Sẹo. Chỉ một mình gã trông coi vài quán bar cũ nát rồi sống tới bây giờ.

Hôm nay, nếu Bạch Liên Sơn không đến tìm, gã còn định đóng mấy quán bar rồi rời khỏi Tân Thành, tới nơi khác lăn lộn.

Nhưng hiển nhiên, Bạch Liên Sơn xuất hiện khiến gã có kế hoạch khác.

Bạch Liên Sơn trực tiếp ra giá mười triệu, thuê họ xử hai người.

Vừa nghe thấy hai người kia không phải loại có thế lực lớn gì mà chỉ là người thường, hơn nữa còn là người nhà họ Bạch, đối với Hùng Khôn thì hai người này chẳng là gì cả. Hai mạng người đổi mười triệu, gã lời to rồi, mà sau đấy, Bạch Liên Sơn còn nói xong việc thì sẽ cho thêm mười triệu. Hai mươi triệu mua hai mạng người, vụ làm ăn này quá hời cho bọn họ.

“Ha ha ha, không sai! Cậu biết điều quá, nhưng cậu chủ Bạch đã thẳng thắn đến vậy, Hùng Khôn này cũng không thể không làm chút gì đó. Cậu sắp xếp trước, chờ tôi bố trí người bắt Bạch Diệp Chi tới. Tôi nghe nói Bạch Diệp Chi của nhà họ Bạch rất xinh đẹp, đẹp như tiên luôn. Trước đây, tôi cũng từng thấy cô ta từ xa, lần này ông đây nhất định phải ngắm nghía đàng hoàng”.

“Đúng rồi, vẻ ngoài Bạch Diệp Chi đúng là rất quyến rũ, đến khi ấy anh Hùng cứ thoải mái chơi đùa cô ta, ha ha ha... tốt nhất là nên quay clip lại, sau đó tôi sẽ đăng lên mạng. Tôi muốn xem thử tới khi đó, Bạch Diệp Chi này còn ra vẻ trước mặt nhà tôi thế nào”.

“Chuyện này không thành vấn đề...”

Vừa nói, Hùng Khôn vừa cầm điện thoại, bấm một dãy số.

“Anh Hùng, em và mấy anh em đi trước...”

Lúc này, vài người uống rượu đỏ bừng cả mặt đi tới trước mặt mấy người Hùng Khôn rồi cười đùa.

Hùng Khôn gật đầu, sau đó lại nói: “Đám Hoàng Mao đi chung đó! Xe chờ sẵn ở cửa rồi, tụi mày mau lên!”

Mấy người kia đồng loạt gật đầu.

“Nhớ làm gọn gàng một chút, thành công thì gọi điện cho tao!”

Đám người kia vẫn cười đáp: “Anh Hùng, đâu phải chuyện gì lớn. Chút việc vặt thì các anh em nhất định sẽ xử lý ngon ơ...”

Đúng lúc này, bóng đêm phủ xuống.

Hai người Bạch Diệp Chi và Vương Tú Vân đi ra khỏi tòa nhà tập đoàn.

Hiện nay, dù Vương Tú Vân chưa giao vị trí chủ tịch cho Bạch Diệp Chi nhưng cổ phần trong tay bà ta cũng đã chuyển nhượng hết cho Bạch Diệp Chi rồi. Thoáng chốc, Bạch Diệp Chi đã nắm trong tay hơn 80% cổ phần tập đoàn, hơn 10% còn lại đang nằm trong tay các nhân viên kỳ cựu của Tập đoàn Thiên Bách.

Tài xế lái xe tới dưới lầu tòa nhà công ty nhưng Vương Tú Vân lại cười một tiếng.

“Diệp Chi, cháu đi về chung với bà không?”

Qua cuộc tâm sự buổi trưa, Vương Tú Vân đã tháo gỡ khúc mắc trong lòng.

Bà ta đã nhìn rõ, hiện giờ Tập đoàn Thiên Bách phải nhờ hết vào Bạch Diệp Chi thì mới tiếp tục hoạt động được. Về phần sự trả thù của nhà họ Tiết, tuy Vương Tú Vân vẫn không biết nên ứng phó thế nào nhưng bà ta biết là họ còn có công ty Rượu Thục Xuyên, Tập đoàn Thẩm Thị và bên ngân hàng ủng hộ nữa, dù nhà họ Tiết khổng lồ ở Du Thành muốn nuốt chửng cả Tập đoàn Thiên Bách thì cần phải có thời gian và quá trình cũng khá khó khăn.

Nhưng bà ta già rồi, trong nhiều chuyện, đầu óc không thể thông thấu như người trẻ. Qua chuyện của Bạch Kim Liên, Vương Tú Vân như chợt hiểu ra điều gì đó.

Hơn nữa, bà ta cần chuẩn bị rời đi, sau đó tới biệt thự nhà họ Bạch, thăm Kim Liên.

Dù thế nào thì Kim Liên cũng là cháu gái của mình, con bé kia càn quấy tới đâu, ngang ngược tới mức nào thì nó cũng là cháu gái bà ta.

“Được, bà nội... đây là lần đầu tiên bà đi với Diệp Chi”.

Vương Tú Vân gật đầu, nở nụ cười, bên trong đó lại mang theo sự áy náy.

“Diệp Chi... trước đây bà nội...”

“Bà nội, chuyện quá khứ đã qua thì nhắc làm gì nữa ạ. Bà vĩnh viễn là bà nội mà cháu kính trọng nhất. Bà nội, cháu đỡ bà, cẩn thận bậc thang...”

Vương Tú Vân gật đầu.

Nhưng ngay khi bà ta hít sâu một hơi, đinh nói chuyện thì một chiếc xe tải màu đen đột nhiên chạy tới, đậu cạnh chỗ bọn họ.

Cửa xe mở ra...

“Các người muốn làm...”

Bạch Diệp Chi gần như còn chưa nói hết lời thì một mùi gay gay xộc vào mũi, tiếp theo, tầm nhìn cô trở nên mờ ảo.

“Các người... Diệp Chi... người đâu... a...”

Lúc này, một thanh niên còm nhom tiến lên, một tay cầm dao đánh vào cổ Vương Tú Vân đang định kêu cứu.

Vương Tú Vân vốn đã là người sáu, bảy chục tuổi, thường ngày đi lại đều có người dìu đỡ. Lúc này gặp phải chuyện này, bà ta tất nhiên cũng không kịp phản ứng, cả người lập tức ngã nhào ra đất.

“Mẹ kiếp... bà già này là ai...”

“Ầy, kệ đi, mang về luôn. Dù sao đi chung với Bạch Diệp Chi thì chắc là người nhà họ Bạch rồi”.

“Đúng, mang về luôn... nếu không, lỡ để lại dấu vết, bị người ta phát hiện, báo cảnh sát thì có lẽ chúng ta gặp phiền phức lớn mất!”

Mấy người kia gật đầu, sau đó, người thanh niên túm Vương Tú Vân đang hôn mê, kéo lên chiếc xe tải màu đen.

Bạch Liên Sơn và Hùng Khôn vừa ra khỏi nhà tắm mại dâm, hai người đều thỏa mãn gật đầu.

“Anh Hùng... anh em bên anh có tin gì chưa?”

Đúng lúc này, điện thoại của Hùng Khôn vang lên.

“Ha ha, miệng cậu linh ghê...”

Nói rồi gã nhận cuộc gọi.

“Anh Hùng, chuyện đã xong xuôi rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện