Em Là Trung Tâm Thế Giới Của Anh!
Chương 32: Tôi không yêu nhiều lắm, vừa khéo đủ cả đời (3)
Edit: V.O
"Tôi không yêu nhiều lắm vừa khéo đủ cả đời."
Những lời này Cố Ấn Quốc nghe được, đó là những lời tâm tình động lòng người cỡ nào.
Từ lúc ông ta không dám đi chứng thực tình cảm của mình và Tống Gia Minh, ông ta làm lỡ Đàm Đường, thật ra, nghĩ tới nghĩ lui, ông ta cảm thấy Tống Gia Minh nói rất đúng.
Trợ lý Lý tắt ghi âm đi, tất cung tất kính đứng ở trước mặt Cố Ấn Quốc, chờ ông mở miệng nói chuyện.
Cố Ấn Quốc lại chậm chạp không mở miệng.
-
Trong căn phòng nhỏ tối đen, ba người đấu xong ván bài đó, hai tay Tống Gia Minh chống cằm, kết cuộc rất rõ ràng, cây bài Cố Nan Vong cầm trong tay chính là con át chủ bài, cho nên, Tống Gia Minh thua.
Cố Nan Vong bỏ bài xuống, thì ra lúc trước ba và mẹ ly hôn, chẳng phải bởi vì ba có người bên ngoài, mà là vì ba và người đàn ông trước mặt này có quan hệ khác biệt như vậy.
Thật ra sau này nghĩ lại, ông ta nói, cũng không sai.
Con người ở trên đời, đều cũng có thể yêu hoặc là được yêu, anh nghĩ, lúc ba ở cùng với ông ta, hẳn là hạnh phúc!
Như vậy...
Cố Nan Vong như đưa ra một quyết định vĩ đại, đứng dậy, chống hai tay lên bàn: "Chú Tống, thật ra, chú nói rất đúng, trước kia, dù sao cũng là vì, ba tôi không phụ trách đối với mẹ, sinh ra tôi xong lại bỏ tôi, hôm nay sau khi gặp chú, tôi mới phát hiện, thì ra, ba luôn luôn đều là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa."
Tô Ý Niệm ở bên cạnh háo sắc nhìn Cố Nan Vong, dieendaanleequuydoon – V.O, không nghĩ tới, lúc Cố Nan Vong nói ra những lời này, lại đẹp trai như vậy.
Vẻ mặt Tống Gia Minh ngạc nhiên: "Cho nên, cậu quyết định rồi sao?"
Cố Nan Vong gật đầu.
Cố Nan Vong còn nói: "Thật ra, người như ba tôi, chỉ cần chú chịu thua ông ấy, ông ấy sẽ gặp chú."
Cho nên sau đó, Tống Gia Minh đã thật sự đi tìm Cố Ấn Quốc nhận thua.
Mà ông ta cũng hết lòng tuân thủ lời hứa, thả Cố Nan Vong và Tô Ý Niệm ra.
~
Đi ra Thương mại quốc tế, Cố Nan Vong kéo kéo túi sách, tất cả những chuyện xảy ra, đều giống như là đang nằm mơ.
Tô Ý Niệm tiếp tục chơi ngón tay: "Aiz, Nan Vong, vậy anh cũng không đi tìm manh mối về mẹ anh à."
Lúc trước, Cố Nan Vong muốn tìm được mẹ, vì chính là vì sao phải bỏ anh và Giai Giai, mặc kệ bọn họ, nhưng bây giờ, anh gặp được Tống Gia Minh, một người đàn ông yêu ba như mạng.
Cố Nan Vong dừng bước, quay đầu nhìn Tô Ý Niệm, giọng điệu vẫn kiên định như trước: "Không, anh đã nhận được Quán quân Olympic Toán, cũng sẽ đi tham gia thi đấu với cô Hồ, tìm manh mối về mẹ, anh sẽ vẫn như trước."
Sau đó, Cố Nan Vong và Tô Ý Niệm cùng sóng vai đi về phía trước.
Thật ra, sau này Tô Ý Niệm nghĩ lại, có thể nguyên nhân Cố Nan Vong không dám chấp nhận cô, chắc là vì gia đình anh?
Hoặc là, anh sợ hôn nhân.
~
Đàm Đường sau khi gặp Hồ Lam Hỉ xong, trong lòng luôn luôn lo lắng một việc.
Tháng sau, Cố Nan Vong sẽ đến thành phố A, trong lòng bà, vô cùng muốn đi gặp con trai, nhưng, gặp con trai, Nan Vong có trách chính bà không?
Huống chi, bây giờ bà đã tái hôn, có một gia đình hạnh phúc.
Bà không muốn yêu cầu xa vời nhiều nữa.
Tiếng ho khan của lão Tô bên cạnh gián đoạn, kéo suy nghĩ của Đàm Đường trở lại, bà vỗ nhẹ lưng lão Tô, thuận khí cho ông, tiếp theo lại đưa cho ông một ly nước, quan tâm nói: "Sao rồi? Gần đây thời tiết lúc lạnh lúc nóng, có phải bị cảm không?"
Lão Tô nhận ly nước, uống một ngụm, bàn tay thô ráp nắm ngược lại tay Đàm Đường, trong mắt càng có nhiều cưng chiều: "Không sao, xem ra, vừa đến mùa này lại như vậy."
"Vậy, có cần đến bệnh viện xem thử không?" Sinh bệnh là chuyện lớn, con người lúc còn sống, vẫn phải lấy thân thể làm trọng.
Ngọn đèn dịu dàng bên trong khiến lão Tô buồn ngủ, mí mắt có chút nặng, ông từ từ đứng dậy, đi đến bên giường: "Thời gian cũng không sớm, ngủ đi!"
- Hoàn-
"Tôi không yêu nhiều lắm vừa khéo đủ cả đời."
Những lời này Cố Ấn Quốc nghe được, đó là những lời tâm tình động lòng người cỡ nào.
Từ lúc ông ta không dám đi chứng thực tình cảm của mình và Tống Gia Minh, ông ta làm lỡ Đàm Đường, thật ra, nghĩ tới nghĩ lui, ông ta cảm thấy Tống Gia Minh nói rất đúng.
Trợ lý Lý tắt ghi âm đi, tất cung tất kính đứng ở trước mặt Cố Ấn Quốc, chờ ông mở miệng nói chuyện.
Cố Ấn Quốc lại chậm chạp không mở miệng.
-
Trong căn phòng nhỏ tối đen, ba người đấu xong ván bài đó, hai tay Tống Gia Minh chống cằm, kết cuộc rất rõ ràng, cây bài Cố Nan Vong cầm trong tay chính là con át chủ bài, cho nên, Tống Gia Minh thua.
Cố Nan Vong bỏ bài xuống, thì ra lúc trước ba và mẹ ly hôn, chẳng phải bởi vì ba có người bên ngoài, mà là vì ba và người đàn ông trước mặt này có quan hệ khác biệt như vậy.
Thật ra sau này nghĩ lại, ông ta nói, cũng không sai.
Con người ở trên đời, đều cũng có thể yêu hoặc là được yêu, anh nghĩ, lúc ba ở cùng với ông ta, hẳn là hạnh phúc!
Như vậy...
Cố Nan Vong như đưa ra một quyết định vĩ đại, đứng dậy, chống hai tay lên bàn: "Chú Tống, thật ra, chú nói rất đúng, trước kia, dù sao cũng là vì, ba tôi không phụ trách đối với mẹ, sinh ra tôi xong lại bỏ tôi, hôm nay sau khi gặp chú, tôi mới phát hiện, thì ra, ba luôn luôn đều là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa."
Tô Ý Niệm ở bên cạnh háo sắc nhìn Cố Nan Vong, dieendaanleequuydoon – V.O, không nghĩ tới, lúc Cố Nan Vong nói ra những lời này, lại đẹp trai như vậy.
Vẻ mặt Tống Gia Minh ngạc nhiên: "Cho nên, cậu quyết định rồi sao?"
Cố Nan Vong gật đầu.
Cố Nan Vong còn nói: "Thật ra, người như ba tôi, chỉ cần chú chịu thua ông ấy, ông ấy sẽ gặp chú."
Cho nên sau đó, Tống Gia Minh đã thật sự đi tìm Cố Ấn Quốc nhận thua.
Mà ông ta cũng hết lòng tuân thủ lời hứa, thả Cố Nan Vong và Tô Ý Niệm ra.
~
Đi ra Thương mại quốc tế, Cố Nan Vong kéo kéo túi sách, tất cả những chuyện xảy ra, đều giống như là đang nằm mơ.
Tô Ý Niệm tiếp tục chơi ngón tay: "Aiz, Nan Vong, vậy anh cũng không đi tìm manh mối về mẹ anh à."
Lúc trước, Cố Nan Vong muốn tìm được mẹ, vì chính là vì sao phải bỏ anh và Giai Giai, mặc kệ bọn họ, nhưng bây giờ, anh gặp được Tống Gia Minh, một người đàn ông yêu ba như mạng.
Cố Nan Vong dừng bước, quay đầu nhìn Tô Ý Niệm, giọng điệu vẫn kiên định như trước: "Không, anh đã nhận được Quán quân Olympic Toán, cũng sẽ đi tham gia thi đấu với cô Hồ, tìm manh mối về mẹ, anh sẽ vẫn như trước."
Sau đó, Cố Nan Vong và Tô Ý Niệm cùng sóng vai đi về phía trước.
Thật ra, sau này Tô Ý Niệm nghĩ lại, có thể nguyên nhân Cố Nan Vong không dám chấp nhận cô, chắc là vì gia đình anh?
Hoặc là, anh sợ hôn nhân.
~
Đàm Đường sau khi gặp Hồ Lam Hỉ xong, trong lòng luôn luôn lo lắng một việc.
Tháng sau, Cố Nan Vong sẽ đến thành phố A, trong lòng bà, vô cùng muốn đi gặp con trai, nhưng, gặp con trai, Nan Vong có trách chính bà không?
Huống chi, bây giờ bà đã tái hôn, có một gia đình hạnh phúc.
Bà không muốn yêu cầu xa vời nhiều nữa.
Tiếng ho khan của lão Tô bên cạnh gián đoạn, kéo suy nghĩ của Đàm Đường trở lại, bà vỗ nhẹ lưng lão Tô, thuận khí cho ông, tiếp theo lại đưa cho ông một ly nước, quan tâm nói: "Sao rồi? Gần đây thời tiết lúc lạnh lúc nóng, có phải bị cảm không?"
Lão Tô nhận ly nước, uống một ngụm, bàn tay thô ráp nắm ngược lại tay Đàm Đường, trong mắt càng có nhiều cưng chiều: "Không sao, xem ra, vừa đến mùa này lại như vậy."
"Vậy, có cần đến bệnh viện xem thử không?" Sinh bệnh là chuyện lớn, con người lúc còn sống, vẫn phải lấy thân thể làm trọng.
Ngọn đèn dịu dàng bên trong khiến lão Tô buồn ngủ, mí mắt có chút nặng, ông từ từ đứng dậy, đi đến bên giường: "Thời gian cũng không sớm, ngủ đi!"
- Hoàn-
Bình luận truyện