Chương 5: Hơi thở
Thấm thoát thời gian trôi qua, mùa hè đến, Huyền Dương lúc này đang căng thẳng với kì thi tuyển cấp 3. Cô vốn sẽ tiếp tục học cấp 3 ở ngôi trường liên cấp mà cô vẫn đang học, nhưng do đã quá ngán ngầm cuộc sống bị chèn ép bởi thành tích của Minh Kỳ, cô liền xin bố mẹ cho mình học ở một trường cấp 3 riêng.
Kế hoạch này, có lẽ chỉ mình cô biết đã được suy nghĩ kỹ càng từ rất lâu. Trường mới mà cô đang hướng tới chính là một trong những ngôi trường cấp 3 top đầu toàn quốc, không hề kém cạnh so với trường cấp 3 liên cấp cô đang học hiện tại.
Trong bữa cơm tối hôm đó, sau khi nghe trình bày về những ích lợi và điểm mạnh khi học cấp 3 ở trường X, bố mẹ cô liền nhanh chóng đồng ý. Dù sao về mặt học tập Huyền Dương chưa bao giờ khiến họ phải lo lắng.
Minh Kỳ vốn đang im lặng ăn cơm, bỗng nhiên lên tiếng :"Mẹ, con có ý định vượt lớp, kiến thức của con không còn phù hợp để học lớp thấp như vậy."
Mẹ Đinh dịu dàng nhìn đứa con trai đã lớn :"Đó cũng là một ý kiến hay. Dù sao cô giáo chủ nhiệm của con cũng đã khuyên mẹ nên cho con học cao hơn một lớp."
Huyền Dương trong lòng không đồng ý, thằng nhóc này, thật sự quá coi thường người khác rồi đấy. Tưởng mình học giỏi là được hả ? Cô cũng có thành tích học tập xuất xắc đến vậy, nhưng đã bao giờ cô nghĩ đến việc vượt lớp đâu.
Cô cúi đầu chăm chú ăn, nên không để ý thấy có một đôi mắt sáng ngời như sao đang nhìn cô chăm chú.
Vào ngày thông báo kết quả trúng tuyển thi cấp 3, cô hồi hộp chen lẫn giữa đám đông đang nhao nháo, tìm kiếm tên mình trên bàng vàng nhà trường.
1.Vũ Lộ Lộ : 98,65/100
2. Hạ Nguyệt : 98,35/100
...
9. Đinh Huyền Dương : 96,55/100
Đồng tử vừa nhận thấy tên mình liền co rút, trong lòng vui sướng như nở hoa.
Cô, đứng thứ 9 toàn thành phố ! Niềm hạng phúc lan toả khắp người, môi cô không nhịn được mà hé lên, nở nụ cười tươi tắn, vô tình làm say lòng mọi người xung quanh.
Cô vội vàng quay về nhà, chỉ muốn mau mau chóng chóng hông báo cho bố mẹ tin vui này. Vừa bước vào phòng khách, cô thấy mẹ cô đang vui vẻ trò chuyện với cô bạn thân về cái điểm thi gì đó, có vẻ rất hào hứng.
Lẽ nào mẹ đã biết điểm của mình ?
Cô lẽ phép chào hai vị phụ huynh, cô bạn thân của mẹ nhìn thấy cô liền ngạc nhiên :"Ôi chao, Tiểu Dương đã lớn như vậy rồi sao ! Càng lớn càng xinh đẹp."
Huyền Dương ngượng ngùng cười :"Cháu cảm ơn cô."
Nói xong Huyền Dương quay về phía mẹ mình, khẽ nói :"Mẹ, con vừa mới đi xem điểm đỗ cấp 3".
Mặt mẹ cô không đổi, bình tĩnh hỏi :"Bao nhiêu ?"
"96,55 ạ." Huyền Dương nhanh chóng trả lời.
"Thế là đứng thứ mấy ?" Mẹ Đinh nhướn mày.
"Đứng thứ 9 toàn thành phố." Đôi mắt cô ánh liền niềm mong chờ mãnh liệt.
Cô bạn thân nghe thấy vậy liền tròn mắt ngạc nhiên :"Ôi trời ơi, cả hai chị em nhà bà đều giỏi vậy sao ! Thằng bé nhà cô năm trước thi đạt được 80 điểm mà cả nhà đã rủ nhau đi ăn mừng rồi. Dương Dương thật giỏi quá đi !"
Tiểu Dương cười nhẹ, một lần nữa nói lời cảm ơn, nhưng tầm mắt cô không rời khỏi khuôn mặt mẹ, bởi vì trên trán bà đã xuất hiện một vài nếp nhăn.
"Hừ... Đứng thứ 9 toàn thành phố, con nhìn em con kìa, điểm kiểm tra vượt lớp gần như tuyệt đối, vẫn giữ phong độ cao nhất trường. Con là chị mà sao không học tập em đi."
Huyền Dương sững sờ đến mức không nói nên lời.
Khoé mắt cô cay cay, thì ra sự vui vẻ lúc nãy của mẹ là do điểm của em mình, cô lại nghĩ ngợi mơ tưởng rồi.
Cô gật đầu rồi nhanh chóng chạy lên phòng, tránh cho mọi người nhìn thấy những giọt nước mắt yêu đuối không đáng có.
Từ dưới vọng lên tiếng than thở :"Bà này, con gái học xuất xắc đến thế mà bà lại không thèm khen một câu, chỉ chăm chăm vào bắt lỗi nó, tôi mà có một đứa con gái như vậy á, nó bảo gì tôi cũng sẽ làm."
Mẹ Đinh uống ngụm trà, nghiêm túc trả lời :"Nó còn phải học tập, vẫn chưa đủ đâu."
Vì sao ? Vì sao cô đã quá quen với những màn kịch này rồi, mà lòng cô vẫn đau đớn như có dao cứa vậy ?
Không để ý, cô vô tình lao vào một bức tường thịt rắn chắc. Ngước mắt lên, cô thấy khuôn mặt điển trai của Minh Kỳ nhìn mình lo lắng.
Cội nguồn của mọi sự việc đang đứng trước mặt mà lại không thể làm được gì, cô uất ức quá mà khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Minh Kỳ thấy vậy liền nhanh chóng kéo cô vào phòng mình rồi đóng cửa. Lúc này lòng anh đang rối bời vô cùng, không hiểu vì sao người chị vốn luôn điềm tĩnh lại rơi lệ như vậy.
Anh nhẹ nhàng lấy tay mình lau những giọt nước mắt trong suốt trên khuôn mặt cô, ánh mắt lo lắng quan tâm.
Huyền Dương không biết phản ứng như thế nào, liền xấu hổ áp khuôn mặt vào cái áo sơ mi trắng tinh của Tiểu Kỳ. Anh ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng ôm cục bông mềm mại vào lòng mình, một tay vỗ vỗ vào lưng cô, tay còn lại kéo chặt cô về phía mình, một khe hở cũng không có.
Một lúc sau, dường như đã khóc đủ mệt, cô liền tách mặt ra khỏi chiếc áo sơ mi, phát hiện ra một vết ướt nổi bật trên đó, mặt cô đã đỏ lại càng đỏ hơn. Nhìn thấy sự việc như vậy, Tiểu Kỳ dịu dàng vuốt tóc cô, nói :"Không sao đâu, dù sao em cũng đang định thay áo."
"Ừm..." Cô tránh mắt anh, không dám nhìn thẳng.
Minh Kỳ lo lắng nhìn cô, siết chặt tay.
"Tiểu Kỳ, em... bỏ tay ra được không, chị hơi khó thở." Huyền Dương lấy tay đẩy người anh ra.
Nghe thấy vậy, anh liền thả lòng tay ra một chút, nhưng tuyệt đối vẫn ôm cô, khẽ vỗ vào lưng :"Chị, có chuyện gì xảy ra vậy."
Huyền Dương ngơ ngác, không kìm được mà thổ lộ :"Thật ra cũng chẳng có chuyện gì to tát, chỉ là về điểm số thôi..."
"Hử..." Mặt Minh Kỳ bỗng gần sát mặt cô, hơi thở nóng bỏng phả vào làn da vốn vô cùng nhạy cảm của cô trở nên đỏ ửng một lần nữa.
"Gần quá, gần quá !" Huyền Dương cuống quýt trong lòng, lùi người xuống hết cỡ.
Bình luận truyện