Chương 59: 59: Xin Hai Hòn Trứng Nhé
Ba người rời khỏi quán bar bằng cửa sau, Tử Trục Lưu biết đường nên cậu mới được Miên Lễ tạm chấp nhận mang theo cùng.
“Cô gái à, lần sau cô nhớ cẩn thận một tí.
Thời nay mấy tên b.iến thái nhung nhúc như giòi bọ, ở đâu cũng thấy có, sơ hở một cái là bị để ý luôn.”
Cô gái kia tên là Hâm Dao, là sinh viên năm hai đại học trường kiến trúc.
Hâm Dao kể rằng mình đang trên lối từ trường về nhà, đi trên đường mải xem điện thoại nên không chú ý xung quanh.
Nhắm mắt mở mắt, tầm nhìn của mình đã tối om rồi tỉnh dậy đã thấy mình bị bê đến đây rồi.
Ngoài ra chẳng thể nhớ được bất cứ thứ gì cả.
“Tôi dẫn cô ra ngoài đường lớn rồi tự báo cảnh sát, bắt xe về nhé.”
Thấy Hâm Dao cứ nhìn mình chằm chằm, Tử Trục Lưu khó hiểu nhướng mày.
“Còn gì nữa hả?”
“Tôi bị mất hết áo rồi.
Tư trang cũng mất hết.”
“Thì sao?”
“Anh không nhận ra ư? Ví tôi cũng mất rồi… Lấy đâu ra tiền đi xe chứ?”
Miên Lễ đang đi đằng trước đau đầu day day trán, vừa móc ra ở trong túi năm tờ một trăm tệ kia đưa cho Hâm Dao.
“Cầm lấy đi.
Tôi cho cô hết đấy, không cần trả lại đâu.”
Hâm Dao mấp máy môi nói thật sao rồi đưa cả hai tay nhận lấy, cảm kích cảm ơn Miên Lễ rồi lườm mắt nhìn Tử Trục Lưu, chửi cậu là đồ chẳng tinh tế gì cả.
Tử Trục Lưu bị một con nhỏ còn chẳng phải là người thuộc giới thượng lưu kênh kênh mặt lên khinh bỉ, cảm thấy ngứa ngáy hết cả người, muốn đi đấm nhau với ai đó ghê vậy á.
Cô ta là con gái nên cậu mới không động tay động chân thôi chứ cứ thử làm con trai xem, cậu chỉ đá cho họa mi từ nay về sau không thể hót nổi nữa.
“Còn bao lâu nữa thì ra được bên ngoài?”
“Đi nốt đoạn hành lang này rồi chạy thẳng ra ngoài cánh cửa thoát hiểm thôi.”
Tử Trục Lưu vừa mới dứt câu, đột ngột khuôn mặt đanh lại, vội vươn tay giữ lấy Miên Lễ và Hâm Dao.
“Lũ chúng mày to gan quá.
Dám đưa người của tao đi ngay trong địa phận của tao sao?”
Từ một đoạn hành lang nối tiếp bỗng từ đâu xuất hiện cả một đám người mặc vest đen, khuôn mặt bặm trợn, trên tay lăm lăm gậy đánh bóng chày kim loại.
Mà kẻ vừa mới mở miệng nói ban nãy trông còn đáng sợ hơn cả lũ đàn em ở đằng sau, trên mặt hắn có một vết sẹo dài kéo từ trên đầu lông mày bên phải xuống dưới má.
Không khó để nhận ra hắn vì đó là khuôn mặt của một tên tội phạm cho vay nặng lãi và cầm đầu một băng cướp đang bị cảnh sát cho truy nã khắp nơi trên cả nước, thủ đoạn tàn độc.
Ham Dao đã sợ đến tái xanh cả mặt mày, bám chặt lấy một bên cánh tay của Miên Lễ.
Tử Trục Lưu là người đàn ông duy nhất ở bên cạnh bọn họ, cơ thể rất khỏe mạnh và cao lớn hơn hẳn cả lũ kia.
Nhưng một mình cậu ta có thể hạ nổi hơn chục tên đang bao quanh lấy đoạn hành lang mà bọn họ đang đứng không?
“Chị cùng với cô đầu nóng này chạy đi trước đi, tôi sẽ mở đường.
Lối thoát hiểm ở ngay phía trước đó, cứ chạy băng qua là sẽ đến đường cái.”
Miên Lễ nhíu mày nhìn cậu ta.
“Đánh được hết không?”
“Không chắc, nhưng ít nhất tôi có thể lấy đi của mỗi tên hai hòn trứng cút.”
Miên Lễ ồ lên một tiếng, vỗ vai của Tử Trục Lưu.
“Vậy ngay bây giờ làm luôn đi.”
Có năm tên đang đứng chắn ở trước lối đi, chúng còn đang đắc ý mà không kịp phòng bị, lúc nhìn thấy có một nắm đấm vung tới thì cả người mình đã bị bay ra đằng sau rồi.
Một đấm hạ gục luôn cả năm tên.
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!! Thằng chó đó động thủ rồi! Đánh một phát trúng luôn cả năm, nó là quái vật à?!”
Lũ côn đồ xôn xao, đôi môi run lên bần bật vì sốc.
Tử Trục Lưu cởi bỏ đi lớp áo vest, mở phanh ra cổ áo để lộ ra vùng xương quai xanh đã mê hoặc biết bao người phụ nữ.
Câu ta đứng chắn lối bọn côn đồ để Miên Lễ và Hâm Dao có thời gian chạy đi, còn mình thì ở lại, xắn ống tay áo lên rồi vẩy vẩy tay về phía chúng.
“Lên đây! Khi còn có thời gian, lũ chúng mày tranh thủ nói lời tạm biệt cuối cùng với hai hòn bi của bọn mày đi!”
Bọn chúng bị khiêu khích đến tức giận mà nghiến răng ken két.
Cả hành lang đồng loạt lao hết về phía Tử Trục Lưu.
“Lao vào nó đi!!!”
Miên Lễ không thể chạy được, nhưng giờ phút đây cô phải nâng nỗ lực của mình lên hai trăm phần trăm, bỏ ngoài những cơn đau rã rời ở bên trong cơ thể mà kéo theo Hâm Dao cùng nhau bỏ chạy.
“Chị! Phía trước!”
Hâm Dao hốt hoảng kéo Miên Lễ đứng khựng lại.
Ở phía trước lối bọn họ đang chạy cũng có một lũ người đô con đang cầm gậy tiến tới, Miên Lễ chửi thầm một tiếng rồi quanh đầu nhìn ra xung quanh, nhanh chóng kéo Hâm Dao vào trong một phòng bao trống người ở gần đó.
Miên Lễ dựa lưng ở trên thành cửa, nghe những tiếng bước chân lũ lượt của đám người kia dần đi xa, cô mới có thể thở ra một hơi mà trượt dần người xuống, ngồi bệt ở dưới sàn nhà, ôm ngực ho đến không thể thở nổi.
Cả người của cô vì những cơn ho cay rát kéo tới mà run rẩy.
Lúc đưa bàn tay đang che lấy miệng mình ra xa, cô thấy có máu.
Khuôn mặt của Miên Lễ nhợt nhạt, những giọt mồ hôi to như hạt đỗ chảy xuống tí tách ở trên sống mũi cô nhỏ xuống lớp quần áo.
Lòng bàn tay cô co lại, những đầu ngón tay trắng bệch chà sát lên giữa lòng bàn tay nhẫy máu.
Cứ tưởng… sẽ có thể bình yên mà vượt qua được mùa đông này chứ?
Chưa để cho cô kịp ổn định trở lại thì người cũng đang ở trong phòng cùng cô chợt ngã xuống.
Hâm Dao nằm sõng soài ở trên nền nhà, tay chân cựa quậy, khuôn mặt đã đỏ ửng cả lại vì không thể thở được.
“Chị ơi… Cởi áo hộ em… Không thở, không thở được… Cứu…”.
Bình luận truyện