Chương 11: Chương 4.2
Thanh Thu ngước lên nhìn anh, không hiểu, „ý ngài là sao?"
Văn Thiên cúi xuống nhìn cô, 2 tay anh đặt lên bờ vai mềm mỏng của cô, „em đừng gọi anh là „Ngài" được không? Hãy gọi là anh 2 đi."
„Anh 2?" cô suy nghĩ rồi hỏi tiếp, „vì sao lại là anh 2, tôi có gia đình gì với Ngài sao?"
Anh cười gật đầu nhẹ, „ừhm đúng thế, khi anh đi xa đã gửi em cho ông. Tại anh nên em đã bị mất trí nhớ. Nên anh muốn đền đáp lại tất cả cho em và mong em tha thứ."
Thanh Thu vẫn ngơ ngác nhìn anh, có cho anh nói thế nói nữa cô vẫn không thể hiểu và nhớ lại được. Có thể là thời gian chăng? Đúng cô cần thời gian.
2 mắt to đẹp của cô chớp không ngừng mà ngước lên nhìn anh. Anh bối rối nhìn đi chỗ khác rồi nói, „nếu em gọi anh là Ngài nữa thì anh sẽ phạt em đó. Hiểu chưa?"
Thanh Thu, vẫn ngập ngừng, anh ra lệnh, „nói đi anh 2."
Thanh Thu gật gật rồi nhẹ giọng nói, „anh..2."
...............
Quá đâu lòng sao Văn Thiên, mà anh không nói được gì nữa vậy? Quả thật anh đã muốn gì thế này? Nhìn cô đã trưởng thành rồi, một thiếu nữ đẹp tuyệt vời, có biết bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn vào cô, thế mà anh lại còn muốn cô gọi mình bằng „anh 2" sao? Cái câu đó anh muốn nghe lắm hả? Chắc chắn là không chứ gì, nên trong lòng bây giờ cảm thấy chua xót (axít có khi còn nhẹ đó nhỉ?)
Anh cười như không cười, giọng điệu khô khan nói với Thanh Thu, „tốt..., nhớ nhé."
Rồi anh đi ra khỏi phòng, để lại cô ở đó với biết bao nhiêu là câu hỏi quanh đầu...
***
„Anh 2, anh 2 ăn cơm" Thanh Thu chạy vào phòng làm việc, anh đang ngồi ở bàn làm việc, đeo trên mắt muột cái kính cận, trông anh giống một tổng tài làm sao. Công việc của anh là 1 tháng nắm bắt hết tình hình của 4 năm trước nên anh đã bận tối mày tối mặt, không bước ra khỏi phòng làm nếu như không có chuyện gì quan trọng.
Thanh Thu với mái tóc dài buộc sang 2 bên, trên mình mặc một chiếc váy trắng cùng với cái tạp dề mầu hồng dễ thương quấn bên ngoài. Anh thấy cô gọi ngước lên nhìn, mới 1 tuần mà cô quen nhanh vậy sao? Nhưng anh cũng mừng thầm là cô đã quen ở bên anh.
Anh bỏ kính xuống, đi đến bên cạnh cúi xuống hun nhẹ lên trán cô, rồi ôm eo cô cùng đi đến phòng ăn. Trông họ giống vợ chồng trẻ hơn là anh em đó.
Lúc ăn cơm, Thanh Thu cô quay sang nói với anh, „anh 2, tối nay em có hẹn, em phải ra ngoài, em sẽ bảo Lee sang nấu cơm cho anh."
Văn Thiên hỏi lại, „em đi đâu?"
Thanh Thu vừa ăn vừa nói tự nhiên, „em có hẹn với người xem mặt."
Anh ngừng ăn cơm luôn nhìn cô, cô thấy anh nhìn mình thì cũng nhìn lại anh.
„Người xem mặt là sao?" Anh có vẻ khó hiểu
Thanh Thu cười cười, „àh lần trước em có xem mặt một người, anh ấy rất tốt và muốn gặp em lần nữa."
Anh không hiểu hỏi lại, „là sao?" ôi một câu nói lạnh tanh, ghê người?
Thanh Thu bỏ đũa xuống quay sang anh nói tiếp, „thì là người sau này em sẽ lấy làm chồng."
(Thanh Thu ơi chạy đi, chắc tôi chạy trước. Úi giời ơi, sợ quá =.=!)
Văn Thiên mặt tối sầm lại, giọng nói hoàn toàn bùng nổ vì tức, „Chồng? ...Chồng nào?"
Thanh Thu vẫn bình thản, rồi nói tiếp, „là người em sẽ cưới và đẻ con cho người đó. Thì là chồn...g.."
Cô chưa nói hết câu, thì giật mình nhìn thấy mặt của anh, nuốt nước bọt cái ực. Anh tai thổi ra khói, bỗng quát to, „CHỒNG GÌ MÀ CHỒNG; MỚI CÓ 18 TUỔI ĐẦU MÀ CHỒNG CON GÌ CHỨ?"
Thanh Thu sợ hãi ôm đầu mắt nhắm lại không dám nhìn anh, sợ sệt nhỏ giọng, „thì ông Nội bảo em lấy chồng mà, đó là tâm nguyện cuối cùng của ông."
Văn Thiên càng bực tức thêm, anh đứng dậy vất đôi đũa từ trên tay xuống quay mặt vừa đi vừa lảm nhảm cơn tức, tay vò đầu vò tóc, „Ông anh bị điên rồi, không thể nào mà chịu nổi nữa. Anh sẽ đi nói chuyện với ông. Em ở nhà, anh cấm em đi đâu."
Cô định với theo nhưng vì sợ anh sẽ bùng nổ nữa nên thôi, cúi xuống nhặt đôi đũa anh vừa ném lên...
Văn Thiên lao hẳn vào phòng ông, „Ông sao ông lại làm thế với Thanh Thu?"
Ông Thư đang nằm trên giường, thì bị anh đánh thức. Người Quản Gia ngăn anh nhưng không được.
Ông ngồi dậy nhìn thàng cháu ông mặt mày đang cau lại vì tức tối, ông bình thản hỏi, „có chuyện gì mà cháu ầm mĩ lên thế?"
Anh căng thẳng hơn nói, „Ông sao lại cho Thanh Thu đi xem mặt? Cô ấy còn quá trẻ ông không thấy sao?"
„con gái trưởng thành, đến tuổi lấy chồng là chuyện bình thường, nó 18 tuổi rồi chứ còn bé gì nữa?" ông anh thản nhiên đáp lại.
Anh nhìn ông anh, không hiểu Nội mình nữa, „đối với con, cô bé còn quá nhỏ. Không thể lấy chồng sớm thế được."
Ông vớ lấy cái gậy đập một phát nhẹ vào đầu anh, nhưng cũng để đau điếng. „Cái thằng này, cháu không có quyết định gì hết, cháu có hiểu chưa? Ông muốn cho Thanh Thu đi lấy chồng, thì có liên quan gì đến cháu chứ?"
Anh ôm đầu mình, nhìn ông, „nhưng mà.."
Anh định nói gì đó, nhưng lại thôi, ôm đầu mình xút xoa. Ông anh đứng dậy khỏi giường, đi đến bàn nước, ngồi xuống cái ghế, „Thanh Thu sẽ có người chồng tốt bảo vệ nó, cháu không phải lo chuyện của nó, cứ lo việc của cháu đi."
Văn Thiên nhìn nhìn ông mình, tay đút vào túi quần rồi đi đến gần ông, „nếu cháu phản đối chuyện Thanh Thu lấy chồng thì sao? Cháu muốn tự mình tìm cho Thanh Thu người khác hợp lý hơn."
Ông Lưu lắc đầu, „cháu không thể quyết định được cho con bé đâu, nếu con bé đã thích người nó muốn thì đến cả ông sẽ cũng không thể ép nó được. Ông thấy cứ để con bé nó gặp người ta đi. Gia Đình nhà đó rất tốt, thằng đó rất ngoan, hiền lành, chắc là 2 đứa đã mến nhau nên mới lại muốn gặp nhau lần nữa. Ông nghĩ đó là điều tốt cho con bé."
Anh nghe ông mình nói xong mà không nói được gì. Anh về chễ rồi sao, có thể anh đã quá tự tin với khả năng của mình? Định về đây thanh đồi hoàn toàn lại, tất cả mọi chuyện đã nằm trong tay anh như anh đã tính, nhưng đến bây giờ thì có một việc mà có thể là anh đã không lường trước được, đó là „Thanh Thu" cô bé đã lớn và đã có suy nghĩ của riêng mình, anh muốn thay đổi chuyện đó...
Anh bực tức quay lại, thấy Thanh Thu đang rửa bát trong bếp, nghĩ đến lúc cô sẽ lấy chồng và là của người khác làm cho anh không chịu nổi nữa, chạy đến gần Thanh Thu đang đứng, ôm cô từ đằng sau, làm cô giật mình. Không quan tâm đến hành động của cô, anh xoanh nhanh người cô lại, bá đạo lấy tay cầm cằm cô nhấc lên, Thanh Thu không hiểu gì, thì đôi môi anh đặt lên môi cô, nụ hôn của anh tấn công lấy cô. Bàn tay anh ôm chặt hết cỡ ép người cô vào thân thể của mình.
Thanh Thu thấy ngạt thở tay cố gắng đẩy anh ra, 2 hàng lông mày nhíu lại, mắt vẫn mở ra nhìn, anh nhân cơ hội cô lấy hơi chiếc lưỡi nóng bỏng mềm mại của anh ấn vào trong miệng cô, làm cô Ưhm lên 1 tiếng, mắt càng trợn tròn, tay cố gắng dãy dụa để đẩy anh ra.
Cô càng chống cự thì anh lại càng mãnh liệt với cô, anh bế bổng cô lên một tay dữ lấy eo cô còn tay kia thì ấn chặt lấy gắy cô để có thể vào sâu được hơn trong khoang miệng cô, đầu lưỡi anh mềm mại dây dưa trêu gẹo đầu lưỡi cô, Thanh Thu cảm thấy người mềm nhũn, mắt cô muốn mở to hơn nữa, nhưng không thể nào mở được, cái mùi hương của anh thật nồng sông thẳng vào mũi cô, làm cô hồn vía càng bay bổng thêm.
Sực lực của cô có hạn, không thể kháng khự được cái sức bá đạo của anh. Còn anh thì vẫn tiếp tục hôn cô không ngừng. Hơi nóng lan tràn khắp người họ, tiếng thở hổn hển, tiếng kêu nhẹ của những nụ hôn kế tiếp nhau không ngừng.
Văn Thiên cảm thấy như có luồng điện gì chạy khắp người mình, anh bế cô vào phòng mình, đặt cô nằm lên cái giường rộng lớn, người anh nằm đè lên người cô, tiếp tục hôn cô cuồng nhiệt.
Thanh Thu như người bị cướp mất hồn cô chưa bao giờ thấy và biết được cái cảm giác lạ này, đây là lần đầu tiên cô bị hỗn loạn đến khó tả. Anh là ai? Sao lại làm cho bị như thế này? Không phải nói với cô là người nhà cô sao? Người nhà có thể làm thế này sao? Cô không biết gì nữa, quả thật là đầu cô đã rối tung hết cả lên rồi.
Nhiệt độ trong người cô mỗi lúc một tăng, khuông mặt trắng nõn đã trở thành một mầu đỏ hồng, đôi mắt cô long lanh mơ hồ, chớp nhẹ đừng lúc.
Từ đôi môi mềm mại, sưng tấy mọng lên của cô anh hôn lên đôi mắt rồi cách mũi phập phồng của cô, trong lúc cô hoang mang anh nhìn cô rồi cười nhẹ. Dục vọng của anh có thể nói đã lên rồi sao?
Anh đưng tay ra đằng sau cô, cưởi bỏ chiếc tạp dề trên người cô, môi một lần nữa cúi xuống hôn cô, thật ướt át.
Trong chớp nhoáng tay anh muốn cởi luôn cái váy cô đang mặc trên người ra, cô còn chút sức lực dữ tay anh lại, nhưng anh không nghe, vẫn tiếp tục làm theo ý mình, quả thật mà nói đến lúc này thì anh chỉ muốn có cô ngay bây giờ.
Thanh Thu cố bật lên thành lời, tiếng nói yếu đuối vang nhẹ cầu xin, „anh 2, xin anh đừng làm thế, chúng ta không phải người nhà sao?"
Bỗng mắt cô đẫm lện, chảy theo tiếng nói phát ra của mình mà lăn dài trên khuôn mắt không còn chút tỉnh táo kia. Anh nhìn cô khóc, cảm thấy đau lòng theo, nhưng đến lúc này quả thật anh không thể chịu nổi nữa.
Tiếng khóc của Thanh Thu đã ra thành tiếng, anh muốn cũng không được, anh ngừng hết động tác gây kích thíc của mình lại, thở dài một cái thật là sâu và dài, nhấc người mềm nhũn của Thanh Thu ngồi dậy, cho cô tựa vào mình rồi nhẹ nhàng nói, „anh dừng lại rồi, đừng khóc nữa được không?"
Cô vẫn nức nở, 2 tay đưa lên mặt khóc nghẹn. Anh càng đâu lòng hơn, dỗ nhẹ cô, „anh xin lỗi, đừng khóc nữa?"
Thanh Thu vẫn lắc đầu không chịu, anh không biết nên làm gì nữa. Anh không muốn nhìn thấy cô khóc, mỗi giọt nước mắt của cô rơi xuống làm anh tan nát cõi lòng. Anh xoa mạnh tóc mình làm cho nó rối tung lên. „Thanh Thu, em đánh anh đi?"
Anh quả thật hết cách, cô thì vẫn khóc, nên anh phải chịu đựng nhìn cô khóc, 2 người họ cứ như thế đến không biết bao nhiêu lâu.
Thanh Thu nín khóc 2 mắt đỏ hoe sưng lên, còn anh thì đang ngồi dựa ở cái ghê sôfà, 1 tay đặt nhẹ lên môi lướt qua lướt lại, còn tay khác để lên tay ghê. Mặt anh đang tái nghệt đi.
Cô đưa mắt sang nhìn anh, rồi yếu đuối đứng dậy muốn đi ra khỏi phòng, anh cũng đứng phắt dậy kéo cô lại, để muốn giải thích, nhưng khi anh chạm lên vai cô thì thân thể của cô run lên từng cơn, đôi mắt vẫn còn ướt lệ không hề nhìn anh.
Đây là lần thứ 2 anh nhìn thấy ánh mắt sợ hãi đó của cô, cách đây 8 năm khi cô bị ngã xuống hồ cá và hôm nay. Anh hạ tay mình xuống, đút nó vào túi quần đôi mắt buồn rầu nhìn cô.
Cô đang nghĩ gì về anh vậy? Anh thầm trách mình. Thật là điên rồ, anh đã suy nghĩ quá là nông cạn. Anh đã nghĩ nếu anh muốn cái gì thì sẽ có cái đó sao? Đã đi từng ấy năm làm cho cô bé tổn thương nặng, rồi bây giờ anh về đây lại làm cho cô càng rối loạn thêm.
Anh là một người đàn ông đã 30 tuổi rồi, anh tự cười mình, thật là trẻ con mà.
Đôi mắt anh nhìn theo hình bóng bé nhỏ của cô đang rời đi, mà nó cay sè đễn nỗi 2 lông mày nhíu chặt vào nhau, đôi mắt nặng trĩu chỉ muốn nhắm lại. Anh tựa người vào cái tường ở đằng sau lưng mình, bàn tay to với những đốt tay dài đưa lên mắt để xua đi cái cáy đó...
Bình luận truyện