Ép Yêu

Chương 22: Chương 8.2





Môi anh mỗi lúc tiến lại gần môi cô, Thanh Thu không biết làm gì ngoài nhắm nghiền mắt lại mồ hôi lạnh chảy trên trán. Còn 1mm nữa là có thể chạm tới thì cánh cửa phòng bệnh mở theo một cái lực mạnh khủng khiếp rầm một cái ra.
Thanh Thua lẫn Thư Quân giật mình nhìn ra phía cửa, Văn Thiên anh đã mua bánh mì ngọt và sữa về, cánh cửa kia quả là bị anh dùng chân đạp ra đến là tội nghiệp.
Anh gừm gừm bước vào, Thư Quân buông Thanh Thu ra đứng thẳng người dậy. Văn Thiên đến bên giường vẫn không nói câu nào, mặt thì có vẻ như đi đánh trận đưa cái túi bánh mình và hộp sữa ra trước mặt Thanh Thu. „Bánh mỳ và sữa như em muốn.“
Cô trên mặt còn đỏ như quả cà chua, ngượng vì cảnh vừa rồi, tay hơi ngượng ngạo cầm lấy túi đồ. „cảm ơn anh.“
Thư Quân khó chịu bởi sự suất hiện đột ngột của Văn Thiên, chỉ còn một chút nữa thôi anh có thể chạm được vào đôi môi mềm mại của cô, anh nhìn Thanh Thu đang ăn bánh mì, thở dài nói, „anh đi trước nhé, ngày kia anh lại đến.“
Nụ hôn đặt lên trán cô thay lời tạm biệt rồi anh quay người đút tay vào túi liếc nhìn Văn Thiền 1 cái vẻ như cánh cáo điều gì đó rồi đi ra ngoài.
Chiếc cửa được đóng lại cẩn thận, tiếng bước chân rời xa của Thư Quân vang cộp cộp bé dần, bé dần rồi biến mất.
Thanh Thu ngừng ăn bánh mì, đôi mắt nhìn sang phía Văn Thiên, anh vẫn ngồi ở ghế sofà 2 tay rang rộng ra sau ghế, 2 chân vắt chéo vào nhau. Một tư thế ngồi rất thoải mái nhưng rất ngoai phong. Mặt anh vẫn quay ra phía cửa sổ, đôi mắt nhìn xa xăm.
"Anh Văn Thiên.." giọng nhỏ nhẹn của Thanh Thu cất lên.
Văn Thiên từ từ quay đầu sang nhìn cô, miệng vẫn ngậm hột thị, nhưng thái độ có ý muốn lắng nghe cô nói.
Mặt của Thanh Thu hơi cúi xuống để tránh ánh mắt lạnh của anh, miệng phụng phịu, "anh không được khỏe sao?"
Anh vẫn im lặng, đứng thẳng dậy tiến gần lại chỗ cô. Thanh Thu nghe thấy bức chân anh tiến lại gần ngước đôi mắt lên nhìn.

Văn Thiên cúi người xuống, 2 tay rang ra chống xuống đệm giường, để có thể nhìn thẳng vào mắt cô. 2 người họ rất gần nhau, Thanh Thu như được anh bao vây lấy cô. Trông cô thật bé nhỏ so với người anh to lớn và đôi vai ngang rộng.
Bỗng nhiên, đầu anh ngả xuống bờ vai mỏng manh yếu đuối của cô, làm Thanh Thu hơi run nhẹ vì mùi hương của anh, nó thật thơm mát và quyến rũ. Cô thả cái bánh mì trên tay còn đang ăn rở xuống mà ôm lấy anh.
Anh cũng lập tức ôm lấy cô siết thật chặt vào lòng mình. "Anh không khỏe sao?"
Cô lại hỏi lại anh, Văn Thiên vẫn ôm cô tiếng anh ể oải vang lên, "anh không khỏe, anh đang bị bệnh mà căn bệnh này rất khó chữa."
Thanh Thu lo lắng hốt hoảng đẩy người anh ra 2 tay giữ lấy khuôn mặt dài không tì nốt của anh. "bệnh gì thế? Có nặng lắm không?"
"rất nặng,.." anh đang định nói gì nữa nhưng lại thôi. 2 hàng lông mày Thanh Thu cau lại đôi mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, tại cô muốn biết anh bị làm sao? Anh làm cô thấy rất không an lòng, cô không muốn thấy anh ốm.
"Anh nói cho em biết, anh bị làm sao đi. Có thể em sẽ giúp được cho anh?" Cô ân cần với anh 2 bàn tay ấm áp vẫn đặt lên 2 má anh.
Văn Thiên thở dài kéo bàn tay cô xuống đặt vào lồng ngực bên trái của mình, "anh đau ở đây."
Lồng ngực rắng chắn của anh đang có những tiếng đập loạn lên trong đó vang ra lan vào lòng bàn tay của Thanh Thu. Đôi mắt cô mở to ngơ ngác chưa hiểu.
Cô ngây ngô hỏi, "vì sao anh lại đau ở đó?"
Đôi mắt anh nhìn cô với đầy khát vọng, giọng nói khàn khàn vang lên, "tại vì người anh yêu, càng lúc càng xa rời anh."
Câu nói làm cho con tim nhỏ bé của Thanh Thu đập nhanh nhưng nó lại theo chiều hướng khác là đau tê tái. Anh có bạn gái thiệt sao? Mặt cô buồn hẳn đi. Cúi xuống nói nghẹn, "cái đó... thì em không giúp gì được cho anh đâu."

Cô giật cánh tay mình lại nằm xuống giường đắp chăn phủ kín đầu. Văn Thiên nuốt khan. Cô bây giờ là của người khác rồi làm sao có thể giúp anh chữa bệnh này được. Lòng anh tan nát, nhìn cô gái mình yêu tuy gần nhưng lại rất xa.
"Anh biết em không thể làm gì được cho anh, chuyện này chỉ có một mình anh tự giải quyết thôi." Anh đứng thẳng người đút tay vào túi quần âu đen, mắt vẫn nhìn về phía cô đang chùm chăn kín. "Anh về đây, mai anh sẽ đến sớm."
Tiếng cửa đóng lại nhẹ, thì Thanh Thu nhỏ bé nằm trong chăn 2 hàng nước mắt chảy dài ướt gối. Cô đau tim, có ai cho cô viên thuốc giảm đau không? Nó đập rất mạnh và đau điếng nhưng muốn giết chết cô…
Văn Thiên anh buồn rầu và lại tìm đến rượu bia, anh đã không biết mình làm thế nào mà lại đi được đến chỗ mộ của bố mẹ anh. Đôi chân anh đã nhũn ra mệt mỏi nhưng anh đã quá say để có thể nhận biết được.
Trên tay anh là trai rượu mạnh XO nó tới tận 45 độ nhưng anh thì cứ cầm lên tu như không có gì. Anh quỳ gối xuống bãi cỏ ở trước mặt 2 bia mộ của bố mẹ anh. Lảm nhảm từng câu nói say mềm của mình. "Con...con yêu cô ấy.... nhưng...nhưng.....nhưng cô bé ngốc đó đã yêu người khác."
Anh nằm ngửa trên đám cỏ rậm, mắt nhìn lên bầu trời đen lấm tấm những vì sao nhỏ đang lấp lánh treo lơ lửng trên đó. Miệng vẫn nói, "ba.... ba thường dậy con dù có khó khăn đến cỡ nào.... thì cũng phải cô gắng mà vượt qua...... Không thể suy sụp tồi tàn dưới chân kẻ khác."
Đôi mắt anh từ lâu đã khô nay bỗng nhiên long lanh ngập nước, "ba con xin lối ba. Con đã không làm theo lời ba.... chuyện này thật khó đối với con."
Nước mắt anh tuôn rơi, chảy xuống gáy, đôi mắt cay sè nhắm lại. Một khoảng thời gian tĩnh lặng, chỉ nghe thấy những cơn gió nhẹ thổi thành tiếng vù vù êm tai, làm tan biến đi cái nóng của rượu bia trên cơ thể anh. Anh vẫn nằm đó rang rộng 2 tay ra, đôi mắt nhắm chặt không biết là đang ngủ hay còn tỉnh...
***
Thanh Thu đã đi vào giấc ngủ say của mình, trong mơ cô thấy anh đang đi đến gần cô, nhìn cô vẻ chìu mến 2 tay anh rang rộng ôm lấy cô vào lòng. Sau đó là một nụ hôn ngọt ngào của anh nó có cả hương vị của mùi rượu nặng cay cay, làm cô mê man không biết đâu là trời đâu là đất. Nụ hôn đó rất lâu và rất thật, không giống như đang mơ.
***
Sáng ra Thanh Thu bừng tỉnh, mặt cô đỏ như xôi gấc nóng ran. Đêm qua cô đã mơ thấy anh hôn cô, 2 tay cô đặt lên mặt mình hốt hoảng suy nghĩ. Trời sao cô có thể mơ anh trai mình lại hôn mình như thế chứ, có bệnh hoạn quá không? Nhưng cô cảm giác được nụ hôn đến tận sáng nay. Thanh Thu lấy tay mình đặt nhẹ lên đôi môi nó vẫn cứ tê dại như được hôn thật vậy.

Bỗng tiếng cửa mở ra, đó là người cô không muốn gặp ngay bây giờ lại suất hiện. Văn Thiên tiến vào phòng, trên người mặc một bộ quần áo mới phẳng lì, đầu tóc gọn gàng mặt mũi sáng sủa không có vẻ gì là đêm qua anh đã say mềm nằm trên bãi cỏ nữa.
Trên tay anh cầm một hộp sữa và túi bánh mì, đặt lên bàn. Thanh Thu mắt cô không dám nhìn anh, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Anh nói với theo, "em làm vệ sinh xong, thì ăn sáng đi. Anh còn phải đi làm."
Tai cô nghe từng câu anh nói nhưng chân thì vẫn bước nhanh vào phòng trong. Cô đóng được cánh cửa nhà vệ sinh lại, 2 tay đặt lên ngực nó đang nhưng muốn nổ tung lên vì đập mạnh…
Làm vệ sinh buổi sáng xong, Thanh Thu bức ra ngoài thì thấy không còn ai ở đó nữa. Cô nhìn lên bàn thấy túi bánh mì và hộp sữa tiến lại gần nhìn thấy một mảnh giấy trắng đặt cạnh bên, cô cầm mảnh giấy lên nhìn những dòng chữ quen thuộc của anh.
Em ăn sáng đi.
Tối nay anh không đến thăm em được.
Nhưng nếu có gì thì vẫn cứ gọi điện cho anh, anh sẽ đến.
anh "2" Văn Thiên.
Hôm nay Thư Quân cũng nói là không đến có nghĩa là hôm nay là buổi lễ hội tổ chức anh Văn Thiên được lên làm Chủ Tỉnh mà Thư Quân đã nói với cô sao? Cô cũng muốn đến chỗ đó để xem Văn Thiên vui vẻ trong sự thành công của anh dù sao cô cũng là người nhà của anh mà. Nhưng cô lại phải nằm ở bệnh viện thật là chán quá.
Cả nửa ngày trời cô ngồi trong phòng bệnh chẳng biết làm gì. Tiếng gõ cửa phòng đột ngột vang lên cô hứng hở chạy lại mở cửa. Trí Kiệt anh đến thăm cô nụ cười hiền trên môi anh, "chào Thanh Thu em khỏe không?"
Cô cười nhẹ, "em khỏe lắm, anh vào đi."
Trí Kiệt tặng cô một bó hoa hồng to và đẹp, cô vui mừng cắm vào lọ, vào phòng trong cho nước vào đó và ra ngoài đặt lên mặt bàn.
Anh nhìn cô không rời mắt làm Thanh Thu ngượng mặt đỏ hồng cúi xuống thẹn thùng nói, "Sao anh cứ nhìn em vậy?"

"Anh thấy em đã đỡ hơn trước rất nhiều nên anh mừng lắm." Trí Kiệt cố lé tránh ánh mắt bị thương của mình đi.
Đôi mắt anh nhìn lên bàn, thấy túi bánh mì và hỏi cô, "em ăn gì chưa?"
Cô nhìn anh, rồi vui vẻ đáp, "Em vừa ăn cơm viện rồi."
Trí Kiệt gật đầu, anh lại hỏi, "em bao giờ ra viện?"
Mặt Thanh Thu trở nên ủ rũ đi, "con 3 ngày nữa em mới được ra viện."
"Tiếc ghê, hôm nay anh muốn em cùng đi dự tiệc của Văn Thiên cùng anh, nhưng chắc là không được rồi." Trí Kiệt tiếng nuối
Thanh Thu nghe thấy anh nói về tiệc của Văn Thiên, thì đôi mắt cô sáng lên nhìn anh. "Anh Trí Kiệt, anh cho em đi cùng đi."
Trí Kiệt mở to mắt nhìn cô, "nhưng em còn chưa suất viện sao đi?"
Mặt cô buồn thiu, môi bĩu ra. "Em thực sự khỏe rồi chỉ là mai bác sĩ muốn khám nghiệm lần cuối thôi."
Quả thật Trí Kiệt cũng muốn cô đi cùng anh lắm, nhưng như thế là trốn viện gây rắc rối cho cô. "Nhưng mà trốn viện thế thì y tá sẽ biết không có được đâu."
Thanh Thu mở to 2 mắt long lanh, đến mê người nhìn anh. "Anh đồng ý cho em đi đi. Em sẽ có cách trốn ra khỏi viện mà không ai biết. Đêm chúng ta quay lại mà."
Tay cô víu lấy tay anh, làm nũng, như thế này thì đến 10 Trí Kiệt cũng cho cô đi chứ không phải 1.
Trí Kiệt gật đầu đồng ý, cô nhìn lên cái đồng hồ treo trên tường rồi quay sang hỏi anh, "bữa tiệc đó tổ chức vào mấy giời vậy?"
Đôi mắt anh cũng nhìn lên cái đồng hồ, "khoảng 20h tối nay."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện