Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm

Chương 57: Bóng đen của sự bất hạnh



Tiếp ngay sau, Blödhgarm và những thần tiên đi theo ông gia nhập cùng Eragon và Saphira ở sân trong, nhưng Eragon không để ý đến họ và tìm kiếm Arya. Khi nó thấy cô, đang chạy sát cạnh ngựa của Jörmundur, Eragon chào cô và vung chiếc khiên của nó lên để thu hút sự chú ý.

Arya để ý tới lời gọi của nó và nhảy lên cao,sải bước của cô duyên dáng như của một con linh dương. Cô đã kiếm được một chiếc khiên, một chiếc mũ trụ vừa khít, và một một bộ giáp dài kể từ lúc họ chia tay, ánh kim loại trên chiếc áo giáp của cô trông yếu ớt trong vùng tranh tối trang sáng xám xịt bao phủ khắp thành phố. Khi cô dừng lại, Eragon nói, “ Saphira và tôi sẽ xâm nhập pháo đài từ trên cao và cố để bắt được phu nhân Lorana. Cô có muốn đi với chúng tôi không?”

Arya đồng ý bằng một cái gật đầu nhanh chóng.

Saphira gập một chân trước xuống, Eragon trèo lên bộ yên cương của cô rồng. Arya làm theo nó sau một lúc và ngồi sát sau Eragon, Những mối nối của chiếc giáp cô mặc đè lên lưng nó.

Saphira giang rộng đôi cánh mượt như nhung và bay lên, rời xa Blödhgarm những thần tiên khác đang nhìn chăm chằm vào cô ả với vẻ thất vọng.

“Anh không nên bỏ lại đội bảo vệ của mình quá dễ dàng như vậy.” Ayra thì thầm vào tai trái Eragon. Cô quàng chuôi kiếm qua vai và ôm chặt lấy nó khi Saphira lộn vòng phía trên một bãi cỏ.

Trước khi Eragon có thể trả lời, nó cảm thấy sự tiếp xúc với tư tưởng bao la của Glaedr. Trong một khoảng khắc, thành phố như sụp biến mất, và nó chỉ trông thấy và cảm nhận được những gì Glaedr nhìn và cảm nhận.

Những mũi giáo-nhỏ như vòi chích của các chú ong bắp cày- cắm phật vào bụng nó khi nó bay lên phía trên những-cái-hang-bằng-gỗ của loài hai-chân-tai-tròn. Không khí trôi êm ả và nâng đỡ đôi cánh nó từ dưới lên, hoàn hảo để bay lượn nếu nó cần. Trên lưng nó, bộ yên cương đè lên lớp vẩy khi Oromis sửa lại tư thế.

Glaedr thè lưỡi và nếm mùi hương lôi cuốn của thịt-tươi-ứa-máu-nấu-bằng-những-cây-gỗ-cháy. Nó đã đến nơi này rất nhiều lần trước đó. Khi nó còn trẻ, nơi này được biết đến bằng nhiều cái tên khác hơn là Gil’ead, và chỉ có duy nhất những dân cư là những thần tiên- loài vẫn còn ngôn ngữ và vui vẻ với thi ca - và những người bạn của thần tiên. Những chuyến thăm viếng trước đây của nó luôn luôn rất thoải mái, nhưng gợi nó nhớ lại một-cặp-cùng-tổ đã chết ở đây, bị giết bởi cố tình bội ước.

Mặt trời-con-mắt-lười-nhác lơ lửng trên đường chân trời. Theo phương Bắc, con nước lớn Isenstar như một dải bạc lăn tăn tao nhã. Ở hướng thấp hơn, loài tai-nhọn đã kiểm soát được bởi Islanzadí đã cho dàn trận bao vây thành-phố-tổ-kiến-vỡ. Áo giáp của họ lấp lánh như những mẩu băng nhỏ. Một lớp áo mỏng bằng khói xanh bao phủ cả một vùng, dày và lạnh như sương mù buổi sớm.

Và từ hướng nam, con ngựa-còm-có vuốt-đang tức tối-Thorn đang bay thẳng tới Gil’ead, Rống lên sự thách thức của nó cho tất cả cùng nghe. Murtagh-con-trai-của-Morzan ngồi chễm chệ trên lưng nó, và trong tay phải của Murtagh, thanh Zar’roc chói sáng như một chiếc vuốt.

Sự phiền muộn tràn ngập Glaedr khi nó trông thấy hai tên mới nở đáng thương. Nó ước gì nó và Oromis không phải giết chết chúng. Hơn một lần, nó đã nghĩ, rồng phải chiến đấu với rồng và Kị sĩ phải chiến đấu với kị sĩ, và tất cả là vì tên đập vỡ trứng rồng Galbatorix đó.Tâm trạng nó trở nên dữ tợn, Glaedr đập mạnh cánh và giương vuốt chuẩn bị xé toang những kẻ thù sắp đến.

Đầu Eragon đập mạnh vào cổ khi Saphira lắc lư một bên và nhón một chân rơi xuống trước khi cô ả lấy lại được trạng thái thăng bằng. Anh cũng nhìn thấy điều đó chứ? Cô ả hỏi.

Anh có thấy. Lo lắng, Eragon liếc ra đằng sau chỗ có chiếc túi của bộ yên cương , nơi trái tim trong trái tim của Glaedr được cất dấu.và tự hỏi, nếu nó và Saphira cố thử giúp Oromis và Glaedr nhưng rồi một lần nữa tự chấn an bản thân vì biết rằng có đông đảo những thầy phép ở quanh vị thầy tiên này. Sư phụ của nó sẽ không muốn sự giúp đỡ.

“Điều gì không ổn?” Arya hỏi, giọng cô la lớn vào tai Eragon.

Oromis và Glaedr sắp đánh nhau với Thorn và Mutagh, Saphira nói.

Eragon cảm thấy Arya đông cứng người tì vào nó. “Làm sao anh biết được?” Cô hỏi.

“Tôi sẽ giải thích sau. Tôi chỉ huy vọng rằng họ không bị thương.”

“ Tôi cũng vậy” Arya nói.

Saphira bay cao phía trên pháo đài rồi từ từ đáp xuống rất khẽ và đậu trên đỉnh chóp ngọn tháp cao nhất. Khi Eragon và Arya trèo lên nóc nhà dốc, Saphira nói, Em sẽ gặp hai người ở căn phòng bên dưới. Cái cửa sổ này quá bé với em. Và cô nàng cất cánh, luồng gió từ đôi cánh của cô ả đập túi bụi vào người họ.

Eragon và Arya trượt qua gờ của nóc nhà và nhảy bộp xuống một rìa đá nhỏ cách đó khoảng tám feet. Phớt lờ cảm giác chóng mặt báo trước của cú rơi đang chờ nếu nó trượt chân, Eragon nhích dọc gờ đá để tới một chiếc của sổ có chắn song chữ thập,nó nhảy vào bên trong một gian phòng với không gian rộng lớn với những bó tên được xếp thành hàng và những cái giá chất nặng những chiếc nỏ. Nếu bất cứ ai vừa ở căn phòng này khi Saphira hạ cánhvì họ cũng đã biến mất rồi.

Arya tròe qua cửa sổ theo sau nó, cô xem xét kĩ căn phòng, ra hiệu về cái cầu thang ở góc đằng xa và bước nhẹ nhàng tới đó, đôi ủng da của cô không hề phát ra tiếng động trên sàn nhà bằng đá.

Khi Eragon theo sau, nó cảm thấy một điểm giao cắt kì lạ của các dòng năng lượng ngay bên dưới chúng và ngoài ra dòng tư tưởng của năm người đang suy nghĩ này rất gần chỗ nó đứng, thận trọng theo tinh thần của cuộc chiến, Eragon thu tư tưởng về và tập trung lẩm nhẩm lại một mẩu thơ của thần tiên. Nó chạm vào vai Arya và thì thầm, “ Cô có cảm thấy cái đó không?”

Cô gật đầu. “Chúng ta nên đưa Blödhgarm đi cùng.”

Họ cùng nhau bước xuống những bậc thang,cố gắng hết sức để giữ yên lặng. Căn phòng tiếp theo trong tháp còn rộng hơn cái trước, trần nhà phải cao hơn ba mươi feet, và có treo một chiếc đèn lồng với các mặt là những ô kính vuông. Một ngọn lửa vàng đang cháy bên trong. Hàng trăm bức tranh sơn dầu treo kín khắp các bức tường : Chân dung những người đàn ông có râu mặc những tấm áo choàng lộng lẫy và những phụ nữ đờ đẫn đang ngồi giữa những đứa trẻ có hàm răng sắc, và cả những đứa răng bằng bình thương, cơn gió lướt qua mặt biểm u ám trong bức tranh mô tả cảnh biển khơi đang nhấn chìm những thủy thủ, và những cảnh chiến trường, nơi con người tàn sát những nhóm Urgal kệch cỡm. Một dãy những cánh cửa chớp bằng gỗ trên tường phía bắc, mở ra một ban công có một chắn song bằng đá

Đối diện cửa sổ, gần bức tường đằng xa, là một bộ sưu tập những chiếc bàn tròn nhỏ vứt bừa bãi những cuộn giấy da, ba chiếc ghế lót đệm, và hai chiếc bình bằng đồng thau to quá khổ cắm đầy những bông hoa đã khô. Một người đàn bà hơi mập mạp, tóc xám mặc một bộ váy màu hoa oải hương ngồi trên một trong số những chiếc ghế. Bà ta ăn vận mạnh mẽ tương tự như những người đàn ông trong tranh. Một chiếc mũ miệng bạc trang trí bằng ngọc bích và hoàng ngọc nằm ngay ngắn trên đầu bà.

Ở trung tâm căn phòng có ba phù thủy đang đứng, Eragon đã thoáng bắt gặp họ lúc trước ở trong thành phố. Hai đàn ông và một phụ nữ đang đối mặt nhau, những chiếc mũ chùm đầu trong trang phục của họ được hất ra sau và đôi cánh tay dang ngang ra. Bởi thế đầu ngón tay họ chạm vào nhau. Họ đu đưa theo một giai điệu, lẩm bẩm một câu thần chú kì lạ bằng cổ ngữ. Người thứ tư ngồi ở giữa hình tam giác mà họ tạo ra: Một người đàn ông ăn mặc tương tự, nhưng không nói gì, và sẽ là người nhăn nhó nếu như ở trong tranh.

Eragon tự đưa nó vào tâm trí của một trong số những tên thầy phép nam, nhưng gã đàn ông này quá tập trung vào nhiệm vụ, Eragon thất bại trong việc thu thập thông tin từ ý thức hắn ta và cũng không thể làm giảm sự tập trung ý nghĩ của hắn. Gã đàn ông thậm chí dường như không chú ý thấy sự xâm phạm. Arya cũng thử cố gắng tương tự, cô cau mày và thầm thì, “ Họ được huấn luyện rất tốt.”

“ Cô có biết họ đang làm gì không? Nó lẩm bẩm. Cô lắc đầu. Rôi người phụ nữ bận chiếc váy hoa oải hương ngước lên, trông thấy Eragon và Arya nấp trên những bậc thang đá. Điều làm Eragon ngạc nhiên, người phụ nữ không hề kêu cứu mà đúng hơn là đặt một ngón tay lên môi, rồi ra hiệu. Eragon trao đổi cái nhìn bối rối với Arya. “ Có thể là một cái bẫy, “ nó thì thầm.

“Rất giống,” cô nói. “ Chúng ta nên làm gì?”

“Saphira có ở gần đây không?”

“Có.”

“Vậy thì hãy đến và chào hỏi chủ nhà nào.”

Dậm bước, chúng nhón nhẹ xuống những bậc thang chính và lén băng qua căn phòng, không hề nói gì,đôi mắt rời khỏi những phù thủy đang chuyên tâm. “Bà là phu nhân Lorana ư?” Arya hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng khi chúng dừng lại trước người phụ nữ trên ghế.

Người phụ nữ nghiêng đầu. “Đó là ta, cô tiên thẳng thắn ạ.” Bà đưa ánh mắt sang Eragon rồi nói, “ Và ngươi là kị sĩ rồng kẻ mà chúng ta đã được nghe nhắc rất nhiều gần đây? Ngươi là Eragon, khắc tinh của tà thần ư?”

“Là tôi, “ Eragon nói. Một biểu hiện bớt căng thẳng hơn xuất hiện trên gương mặt người phụ nữ cao quý.

“Chao ôi, ta đã hy vọng ngươi sẽ đến. Ngươi phải ngăn chúng lại, Khắc tinh của tà thần.” Và bà ta chỉ về những tên phù thủy.

“Tại sao bà không ra lệnh cho chúng đầu hàng?” Eragon thì thầm.

“Ta không thể,” Lorana nói. “ Chúng duy nhất chỉ tuân theo lệnh của hoàngh đế và tên kị sĩ mới. Ta đã tự thề với Galbatorix … Ta không có quyền chọn lựa chuyện đó … vậy nên ta không thể giơ một tay lên để chống lại hắn và bầy tôi của hắn, mặt khác, ta muốn tự sắp đặt cái chết của chúng theo ý mình.”

“Tại sao?” Arya hỏi. “ Điều gì làm bà sợ hãi đến vậy?”

Vùng da quanh mắt của Lorana nhăn lại. “ Chúng biết chúng không thể hy vọng thoát được quân Varden khi họ tới đây, và Galbatorix không gửi thêm quân cứu viện đến giải vây. Bởi thế chúng đang thử, ta không biết bằng cách nào, để tạo ra một tà thần với hy vọng rằng gã quái vật đó sẽ quay sang chống Varden và reo rắc sự đau khổ, hỗn loạn cho hàng ngũ của các người.”

Sự kinh hãi bao trùm Eragon. Nó không thể tưởng tượng sẽ phải chiến đấu với một Durza khác. “ Nhưng một tà thần cũng dễ dàng quay lưng chống lại chúng hay bất cứ ai khác ở Feinster giống như chống lại Varden.”

Lorana gật đầu. “ Chúng không quan tâm. Chúng chỉ muốn gây ra đau thương và hủy diệt khi chúng còn có thể trước lúc chết. Chúng mất trí rồi, Khắc tinh của tà thần ạ. Làm ơn, cậu phải ngăn chúng lại vì lợi ích thần dân của ta!”

Khi bà ta ngừng nói, Saphira đáp xuống trên ban công bên ngoài phòng, làm vỡ vụn hàng lan can bởi cái đuôi của ả. Ả đập vào một bên cánh cửa chớp bằng một chân sau,ngọn lửa chập chờn như bé nhỏ hơn rất nhiều và rồi thò đầu và vai vào trong căn phòng, gầm lên.

Những phù thủy vẫn tiếp tục tụng kinh, có vẻ dường như không biết đến sự hiện diện của cô ả.

“ Trời ạ, “ Công nương Lorana nói, bấu chặt thành ghế.

“Phải,” Eragon nói. Nó giơ cao thanh Brisingr và nhìn chằm chằm vào những thầy phù thủy, như Saphira đang làm ở hướng đối diện.

Thế giới quay cuồng quanh Eragon, và nó lại tìm thấy mình qua con mắt của Glaedr.

Đỏ. Đen. Những ánh vàng rực rỡ lóe lên. Vết thương … Xương – vết thương vắt qua bụng nó và trên vai trái. Sự đau đớn mà nó chưa từng cảm nhận trong hơn một trăm năm nay. Rồi dịu đi khi một người đồng hành của đời nó – Oromis chữa vết thương cho nó.

Glaedr lấy lại thăng bằng và tìm kiếm Thorn. Tên rồng - con-chim-non-đỏ đó đã mạnh hơn và nhanh hơn Glaedr dự tính, bởi sự can thiệp của Galbatorix.

Thorn giội mạnh vào bên trái Glaedr, bên yếu hơn của nó, chỗ nó đã mất chân trước. Chúng quần nhau mệt lử, lao thẳng về bãi-đất-thẳng-cánh-cò-bay-tan-hoang. Glaedr tớp, xé và cào bằng chân sau, cố để tấn công tới tấp bắt con rồng nhỏ hơn phải khuất phục.

Ngươi sẽ không thắng được ta, nhóc con ạ, nó rủa thầm. Ta đã già dặn trước cả khi ngươi được sinh ra.

Chiếc-vuốt-dao-găm-trắng sượt dọc xương sườn nó và bên dưới. Nó uốn cong đuôi và đập vào Thorn-răng dài nhăm nhở- bằng một chân, đâm vào bắp đùi tên nhãi bằng các cạnh gai ở đuôi. Trận chiến kéo dài từ lúc những tấm khiên thần chú vô hình của cả hai bọn chúng cùng bị suy yếu, mất chúng mọi thứ thương tổn đều trở nên nguy hiểm.

Khi bãi đất trũng chỉ còn cách vài ngàn feet, Glaedr hít một hơi sâu và ngửa đầu ra sau. Nó ôm nắm chặt cổ, và ghì mạnh bụng vào bụng, kéo ra ra dòng-dung-nham sâu trong ruột. Dòng chất lỏng bùng lên khi nó kết hợp với không khí trong họng nó. Nó há quai hàm rộng hết cỡ và phun lửa con rồng đỏ nhấn chìm nó trong cái kén bao kín. Luồng-lửa-cồn-cào-mãnh-liệt buồn buồn trong miệng Glaedr.

Nó đóng cổ họng, luồng lửa ngừng lại khi nó và con rồng uốn-éo-la-ré-như-một-con-chim-bị-đòn đó nhảy ra xa nhau. Từ trên lưng, Glaedr nghe thấy Oromis nói, “Sức mạnh của chúng đang giảm, ta có thể thấy điều đó trong dáng điệu của chúng. Vài phút nữa, sự tập trung của Murtagh sẽ giảm và ta sẽ có thể có được quyền kiểm soát ý nghĩ của hắn. Như thế hoặc là chúng ta sẽ hạ chúng bằng kiếm và răng nanh.”

Glaedr gầm lên tán đồng, nản lòng rằng nó và Oromis không dám liên lạc bằng tâm chí của họ, như họ vẫn thường làm. Cưỡi trên một luồng gió ấm bốc lên từ mặt đất, nó quay về phía Thorn,tứ chi đang nhỏ những giọt đỏ sẫm, gầm rống và chuẩn bị để vật lộn với nó một lần nữa.

Eragon nhìn chằm chằm lên sàn nhà, mất phương hướng. Nó đang nằm ngửa trong tháp pháo đài. Arya đang quỳ gối cạnh nó, sự quan tâm khắc trên nét mặt. Cô túm lấy nó bằng một tay và giúp nó đứng dậy, đỡ nó khi nó lảo đảo. Qua căn phòng, Eragon nhìn thấy Saphira lắc đầu, và cảm nhận được sự rối loại của chính cô ả.

Ba phù thủy vẫn đứng với những cánh tay giang rộng,lắc lư và ngâm nga những giai điệu bằng cổ ngữ.

Những từ ngữ trong câu thần chú của họ vang lên với một sức mạnh kì lạ và tồn tại nấn ná trong không khí một lúc lâu sau khi chúng chìm dần vào yên tĩnh. Gã đàn ông ngồi đang ngồi ôm chặt lấy gối, Thân thể gã ta run bắn lên khi gã đập đầu mình từ bên này sang bên kia.

“Chuyện gì vậy?” Arya thấp giọng hỏi căng thẳng. Cô kéo Eragon lại gần và hạ giọng thậm chí còn thấp hơn. “ Làm sao anh biết những gì Glaedr đang nghĩ từ rất xa như vậy, và thậm chí cả khi ông ấy đóng tâm trí với cả Oromis? Tha lỗi cho tôi vì đã dò dẫn trong suy nghĩ của anh mà không được cho phép, Eragon, nhưng tôi lo lắng về sức khỏe của anh. Loại giao ước nào mà anh và Saphira đã thực hiện với Glaedr?”

“Để sau đi,” Nó nói và căng vai.

“ Oromis đã cho anh một thứ bùa hay cái gì đó rẻ tiền khác để cho phép anh liên lạc với Glaedr ư?”

“Sẽ mất nhiều thời gian để giải thích. Để sau đi, tôi hứa.”

Arya do dự, rồi gật đầu và nói. “ Tôi sẽ bắt anh làm việc đó.”

Eragon, Saphira và Arya cùng tiến tới phía những tên phù thủy và chia ra tấn công từng tên. Một tiếng ngân như chuông vang khắp căn phòng khi thanh Brisingr sượt qua một bên trước khi nó chạm tới mục tiêu nhắm vào, trật cả vai Eragon.

Cũng tương tự, như thanh kiếm của Arya bật lại khi chạm vào thân người kia, như chân trước trái của Saphira. Những chiếc vuốt của cô ả rít lên cào trên sàn đá.

“Tập trung vào tên này!” Eragon hét lên và nhìn vào tên thày phép cao nhất, một người đàn ông tái nhợt với bộ râu lởm chởm.

“Nhanh lên trước khi chúng sai khiến để triệu tập linh hồn!” Eragon và Arya có thể cố dập vỡ hoặc làm yếu sự phòng thủ của những thầy phép bằng chính thần chú, nhưng sử dụng phép thuật chống lại phép thuật khác luôn vấn đề nguy hiểm Nếu tâm trí của những thầy phép này không nằm dưới sự kiểm soát của họ. Cả Eragon và Arya đều không muốn mạo hiểm để giết chết thân xác chúng như vậy thật không phải.

Bao vây để tấn công, Eragon, Saphira và Arya chém, đâm và đập tên thầy phép có râu gần một phút. Không đòn đánh nào của chúng chạm được vào gã đàn ông. Rồi, cuối cùng, chỉ có một điện trở rất nhỏ, Eragon cảm thấy thứ gì đó nâng thanh Brisingr lên, và thanh kiếm tiếp tục đường kiếm của nó và chặt đứt đầu tên thầy phép. Không khí phía trước Eragon mờ ảo. Cũng trong khoảng khắc đó, nó cảm thấy một đột ngột kiệt sức khi lưới bảo vệ của nó phản ứng lại một thần chú lạ mặt. Sự tấn công dồn dập sau một vài giây, cơn chóng mặt đi qua và tỉnh táo lại. Dạ dày nó sôi ùng ục. Nó nhăn nhó và lấy lại sức từ năng lượng của Beloth khôn ngoan.

Chỉ bằng phản ứng của hai thầy phép còn lại đã chứng tỏ cái chết của đồng bọn đã làm giảm tốc độ lời cầu khấn của chúng. Bọt vàng sủi ở khóe miệng chúng, và nước dãi ứa qua miệng, cặp mắt trắng dã mở ra, nhưng chúng vẫn không cố gắng để chạy thoát thân hay tấn công lại.

Tiếp tục với tên thầy phép kế theo – một tên đàn ông béo tốt với những chiếc nhẫn đeo ở ngón cái – Eragon , Saphira và Arya lặp lại quá trình như đã làm với tên phù thủy trước: ra đòn liên tục cho tới khi chúng thàng công trong việc phá bỏ lưới phòng thủ của hắn. Saphira giết chết gã đàn ông, ném hắn trong không trung bằng một cú táp với những chiếc móng của cô ả. Nó đánh từ phía cầu thang và đập vỡ toang sọ của gã trong góc cầu thang. Lần này không có phép thuật nào phản hồi.

Khi Eragon di chuyển tới chỗ mụ thầy phép, một quầng sáng sặc sỡ nổ ầm trong căn phòng qua cánh cửa chớp hỏng và cùng đổ bề phía người đàn ông ngồi trên sàn. Những linh hồn sống động lập lòe với vẻ giận giữ hiểm ác khi chúng xoáy tít quanh gã đàn ông, tạo thành một bức tường bất khả xâm phạm. gã ta kéo cánh tay của mình lên như để chắn cho mình và hét lên.

Không khí rền vang và ran nứt bởi năng lượng phát ra rừ những quả cầu đang đung đưa. Một mùi ẩm ướt và có vị tanh tràn vào lưỡi Eragon, và da nó nổi gai. Tóc trên đầu mụ thầy phép dựng ngược. Phía bên kia mụ, Saphira rít lên và quoắp lấy lưng mụ, mọi thớ tịt trên người mụ cứng nhắc.

Ánh chớp sợ hãi lóe qua Eragon. Không! Nó nghĩ. Nó đã mạnh hơn so với hồi nó đối mặt với tà thần Durza ở Tronjhem, nhưng la gì, nó thậm chí nhận thức rõ ràng hơn là một tà thần thì có thể nguy hiểm ra sao . Chỉ có ba chiến binh từng sống sót khi giết một tà thần: Tiên ông Laetrí, Kị sĩ Irnstad và chính nó – và nó không tự tin rằng nó có thể lập lại kì công tương tự. Blödhgarm, ông ở đâu? Eragon hét lớn trong tâm trí. Chúng tôi cần giúp đỡ!

Và rồi mọi thứ quanh Eragon chớp mắt thay đổi cảnh vật và nơi nó đứng nó trông thấy:

Sắc bạc, Sắc bạc trống rỗng. Bầu trời mát lạnh nhẹ nhàng như nước thật dễ chịu dưới chân Glaedr sau cảm xúc ngột ngạt vì trận chiến. Nó lộn vòng trong không trung, đón lấy một dải mây mỏng mang hơi nước nóng thứ tràn vào trên cái lưỡi khô rát khó chịu của nó.

Nó đập cánh một lần nữa và bầu trời ẩm ướt bị sẻ từng mảnh sau lưng, lộ ra mặt trời chói lòa cháy rực khô hạn và mặt đất xanh mâu mịt mờ. Hắn đang ở đâu? Glaedr tự hỏi. Nó lắc lư đầu, tìm kiếm Thorn. Con-chim-rồng-non-màu đỏ đã bay cao phía trên Gil’ead, cao hơn bất cứ con chim bình thường nào vẫn bay, nơi không khí loãng và hơi thở bị đóng băng.

“Glaedr, đằng sau chúng ta!” Oromis hét lên. Glaedr lộn vòng nhưng quá muộn. Con rồng đỏ đâm sầm vào vai trái của nó, huých nó rơi xuống. Gầm gừ, Glaedr quặp chiếc chân trước còn lại của nó quanh con-chim-non-bị-thương-dữ-tợn và cố gắng bóp vụn sự sống ra khỏi thân thể đang quằn quại của Thorn. Con rồng đỏ luồn xuống và thoát được nửa đường cái ghì chặt của Glaedr, cắm những chiếc móng của hắn vào ngực Glaedr. Glaedr cúi ngực xuống và cắn phập răng vào đùi trái của Thorn và đá như một con mèo hoang hưng phấn. Dòng máu mặn chát nóng bỏng chảy đầy trong miệng Glaedr.

Khi chúng rơi thẳng xuống, Glaedr nghe thấy âm thanh những thanh kiếm chém vào những tấm khiên khi Oromis và Murtagh trao nhau như mưa những miếng đòn mạnh mẽ.Thorn rối loạn, và Glaedr nhìn liếc qua Murtagh-con-trai-của-Morza. Tên người này có vẻ khiếp sợ, nhưng nó không hoàn toàn chắc chắn. Thậm chí rất lâu sau giao kèo với Oromis, nó vẫn khó khăn để giải mã biểu hiện của loài-hai-chân-không-sừng, yếu đuối , mặt phẳng và không có đuôi.

Tiếng vang rền của kim loại đã dừng và Murtagh hét lên, “Nguyền rủa các ngươi vì các ngươi không lộ diện sớm hơn! Nguyền rủa các ngươi! Các ngươi đã có thể giúp chúng ta! Các ngươi đã có thể …” Murtagh dường như cứng lưỡi trong một lúc.

Gaedr cằn nhằn khi cơn gió vô hình nâng cú ngã của chúng đột ngột ngừng lại, gần như xô mạnh nó tuột mất cái chân của Thorn, và rồi nâng bổng cả bốn lên trời, cao hơn và cao hơn, cho đến khi thành phố tổ kiến đổ nát chỉ còn là một vết mờ nhạt bên dưới và thậm chí Glaedr thấy khó thở trong không khí quá loãng.

Tên non nớt này đang làm gì? Glaedr tự hỏi, lo lắng. Có phải hắn đang muốn tự sát?

Rồi Murtagh nói tiếp, và khi hắn nói, giọng hắn bay bổng và sâu hơn trước, và ngân vang như thể hắn đang đứng ở một hôi trường trống trải.Glaedr cảm thấy những chiếc vẩy trên vai dựng ngược khi nó nhận ra giọng nói của kẻ thù cũ.

“ Vậy là các ngươi vẫn còn sống, Oromis, Glaedr,” Galbatorix nói. Ngôn từ của hắn quanh co và ngọt sớt,như lời nói của một nhà thuyết giáo lão luyện, và giọng điệu như thể là bằng hữu vậy. “Từ lâu rồi ta đã nghĩ những thần tiên có thể dấu một con rồng hoặc một kị sĩ khỏi tầm nhìn của ta.Thật phấn khởi cho sự nghi kị thâm căn cố đế này.”

“ Xéo ngay, tên bội ước bẩn thỉu!” Oromis gào lên. Ngươi sẽ không toại nguyện được bất cứ điều gì từ chúng ta đâu!”

Galbatorix cười thầm. “ Giống một màn chào đón khó chịu đây. Vì xấu hổ, Oromis tiền bối ạ. Có thần tiên nào lại quên mất truyền thống nhã nhặn trong hơn thế kỉ qua không?”

“Ngươi không xứng được lịch sự hơn một con sói điên.”

“Tut- tut, Oromis. Nhớ những gì ông đã nói với tôi khi tôi đứng trước ông và những tiền bối khác không:’Tức giận là thuốc độc. Ngươi phải thanh lọc nó trong suy nghĩ của mình nếu không nó sẽ quấy nhiễu những bản chất khác tốt đẹp hơn của ngươi.’ Ông nên lưu ý đến lời khuyên của chính mình.”

“ Ngươi không thể làm ta bối rối bằng cái lưỡi rắn của nhà ngươi, Galbatorix. Ngươi là một thứ ghê tởm, và chúng ta sẽ nhìn xem ngươi bị trừ khử như thế nào, thậm chí nếu nó phải trả giá bằng tính mạng của mình.”

“ Nhưng tại sao phải thế, Oromis? Tại sao ông lại muốn tự đào hố chôm mình để chống lại ta? Ta thật buồn rằng ông vẫn dành chỗ để lòng thù hận của mình làm sai lệch sự thông thái, vì ông là một người khôn ngoan, Oromis ạ, có thể là người thông thái nhất trong toàn bộ người cầm quyền của các người. Ông là người đầu tiên nhận ra sự điên rồ đang ăn mòn gần hết tâm hồn ta, và là người thuyết phục các tiền bối khác từ chối yêu cầu cấp một trứng rồng khác của ta. Đó quả thật là sự rất khôn ngoan của ông, Oromis. Vô ích, nhưng khôn ngoan. Và bằng cách nào đó ông đã tự kiềm chế để thoát khỏi Kialandí và Formora, thậm chí sau khi chúng hạ được ông và rồi ông ẩn cư cho đến khi tất cả trừ một kẻ địch của ông đã chết cả. Đó quả là sự khôn ngoan vô cùng của ông, thần tiên ạ.”

Một sự ngập ngừng nhỏ rõ rệt trong lời nói của Galbatorix. “Không cần thiết để tiếp tục chiến đấu với ta. Ta tự cho rằng ta đã phạm tội ác kinh khủng khi còn trẻ, nhưng những ngày đó qua lâu rồi, và giờ khi ta ngẫm nghĩ về sự tàn sát mà ta đã làm, nó dằn vặt lương tâm ta. Ông vẫn còn muốn có gì ở ta nữa? Ta không thể đảo ngược được những gì đã làm. Bây giờ, sự lo lắng nhất của ta là đảm bảo hòa bình và thịnh vượng khắp đế quốc, điều làm ta tìm thấy chính mình, chúa tể và ông chủ. Ông không thể thấy rằng ta đã để mất hết sự khao khát báo thù rồi sao? Cơn thịnh nộ đã lái ta đi quá nhiều năm đã cháy thành tro.

Hãy tự hỏi bản thân mình về việc này, Oromis: Ai là người chịu trách nhiệm về cuộc chiến tranh lan tràn trên Alagaësia? Không phải ta. Quân Varden là những kẻ khiêu lên sự xung đột này. Ta đang bằng lòng để trị vì những thần dân của mình, tránh xa thần tiên và người lùn và để người Surdan tự lo liệu cho họ. Nhưng quân Varden không thể để ta được đủ yên thân. Chúng, những kẻ được chọn để ăn cắp trứng của Saphira, và chúng những kẻ đã phủ kín mặt đất những xác người. Không phải ta. Trước kia ông là một người khôn ngoan, Oromis ạ, và ông có thể lại trở nên khôn ngoan một lần nữa. Hãy dẹp bỏ sự căm ghét của mình và gia nhập cùng ta ở Ilirea. Với ông ở bên cạnh, chúng ta có thể mang đi và chấm dứt cuộc xung đột này và dẫn dắt một kỉ nguyên hòa bình có thể tồn tại hàng ngàn năm hoặc hơn.”

Gladr không hề bị thuyết phục. Nó quặp chặt những chiếc vuốt sắc nhọn hủy diệt của mình, làm cho Thorn rống lên. Vết thương ồn ào dường như lớn một cách kinh ngạc sau lời nói của Galbatorix.

Bằng một giọng quả quyết và ngân vang, Oromis nói, “Không, ngươi không thể khiến chúng ta quên được sự tàn ác của ngươi bằng cách xoa dịu với những lời nói dối đường mật… Thả chúng ta ra!Ngươi không có cách nào để giữ chúng ta ở đây lâu hơn , và ta từ chối trao đổi sự giễu cợt vô nghĩa với một tên phản bội như ngươi.”

“ Ô hay! Ông là một lão già suy kiệt ngu ngốc, “ Galbatorix nói, giọng hắn trở lại khó chịu, bao trùm cả sự tức tối.

“ Ông nên chấp nhận yêu cầu của tôi, ông sẽ trở thành người đầu tiên và đứng đầu trong đám nô lệ của ta. Ta sẽ khiến ông hối hân về sự hiến dâng thiếu suy nghĩ của mình để tha hồ mà kêu ca về sự chính trực của ông. Và ông sai rồi. Ta có thể giam cầm ông theo cách này bao lâu ta muốn, vì ta đã trở nên hùng mạnh như một vị thần, và không có ai có thể ngăn cản được ta.”

“Ngươi sẽ không chiếm ưu thế được đâu,” Oromis nói. “Ngay cả thần thánh cũng không tồn tại mãi mãi.”

Lúc đó, Galbatorix phát ra một lời nguyền độc địa.

“Triết lí của ông không ngăn cản được ta,lão thần tiên! Ta là phù thủy vĩ đại nhất, và sớm thôi ta thậm chí sẽ còn vĩ đại hơn. Cái chết sẽ không chạm đến ta. Ông, tuy nhiên, sẽ chết. Nhưng đầu tiên ông sẽ phải đau đớn, và cả đau đớn ngoài sức tưởng tượng, và rồi ta sẽ giết ông, Oromis, và ta sẽ mang đi trái tim trong trái tim của ông, Glaedr, và ông sẽ phục vụ cho ta cho tới khi hết thời gian.”

“ Không bao giờ.” Oromis la lên.

Và Glaedr lại nghe thấy tiếng chan chát của những thanh kiếm trên bộ giáp.

Glaedr đã ngăn Oromis vào tâm trí của nó trong thời gian xảy ra trận chiến, nhưng mối ràng buộc của họ ăn sâu hơn cả suy nghĩ trí tuệ, bởi thế nó cảm nhận được khi Oromis khó khăn hơn, bất lực bởi vết thương cũ của vị thần tiên tàn nhưng không phế của nó. Được cảnh báo, Glaedr phóng thích cho chiếc chân của Thorn và cố đá tên rồng đỏ bay ra xa. Thorm rống lên vì cú va chạm nhưng vẫn giữ nguyên tại chố. Thần chú của Galbatorix giữ cả hai chỉ có thể cách xa nhau hơn vài feet dù có bất kì sự cố gắng giải thoát nào.

Có một tiếng kim loại vang rền khác từ phía trên, và rồi Glaedr thấy thanh Naegling rơi qua nó. Thanh kiếm lóe lên ánh vàng và phát ra tia sáng yếu ớt khi nó rơi nhanh về phía bãi đất. Lần đầu tiên, những những chiếc vuốt lạnh lùng sợ hãi kẹp chặt Glaedr. Năng lượng ý chí đảm bảo của Oromis tích trữ trong cây kiếm, và mạng lưới bảo vệ của nó được ràng buộc với lưỡi kiếm. Không có kiếm, nó sẽ mất sự bảo vệ.

Glader tự quăng người mình vào rìa câu thần chú của Galbatorix, Vật lộn bằng tất cả sức lực để phá vỡ thoát ra. Trong sự giận giữ vì cố gắng, tuy vậy, nó không thể thoát ra. Và chỉ khi Oromis bắt đầu tỉnh lại, Glaedr cảm thấy thanh Zar’roc chém vào bờ vai Oromis.

Glaedr gầm rống lên.

Nó gầm lên như Oromis đã gầm khi Glaedr bị mất một chân.

Sức mạnh tiềm ẩn tập hợp lại bên trong bụng Glaedr. Không cần dừng lại để tính toán được mất. Nó đẩy Thorn và Murtagh ra xa bằng sự bùng phát của phép thuật, quăng chúng bay đi như những chiếc lá bị gió thổi lìa, và rồi gập dang cánh trở lại và bay về Gil’ead. Nếu nó có thể đi đủ nhanh, thì Islanzadí và những thầy phép của bà có thể cứu mạng Oromis.

Thành phố cách quá xa, nghĩ vậy. Sự tỉnh táo của Glaedr lung lay … giảm dần … tuột mất …

Glaedr truyền sức mạnh của chính nó vào cơ thể tàn tạ của Oromis, cố để cứu sống ông cho tới khi họ chạm bãi đất. Nhưng với tất cả năng lượng nó đã truyền cho Oromis, không thể làm ngừng lại dòng máu đang chảy, máu chảy quá chừng.

Glaedr … hãy giải thoát cho ta, Oromis nói thầm trong ý thức.

Một lát sau, bằng một giọng đều đều yếu ớt, ông thì thào, Đừng than khóc cho ta.

Và rồi người đồng hành của cuộc đời Glaedr đã ra đi trong nỗi tiếc thương.

Đi rồi,

Đi rồi,

ĐÃ ĐI RỒI!

Bóng tối.

Trống rỗng.

Nó đơn độc.

Bụi mù đỏ thẫm bao trùm trái đất, ai ca lên trong trong từ xúc cảm của chính nó. Nó xòe cánh, lảo đảo quay lại con đường nó đã đi, tìm kiếm Thorn và tên kị sĩ của hắn. Nó sẽ không để chúng thoát, nó sẽ bắt chúng và xé toang chúng,đốt cháy chúng tới khi nó tiễu trừ chúng ra khỏi thế giới này.

Gleadr nhìn thấy con chim rồng đỏ đang bay tới phía nó, nó rống lên nỗi tiếc thương của mình và tăng nhanh tốc độ. Con rồng đỏ thình lình đổi hướng vào phút cuối, trong một cố gẵng vòng qua sườn nó, nhưng hắn không đủ nhanh để tránh được Glaedr. Glaedr phun lửa, cắn và ngoạm sâu ba feet vào đuôi con rồng đỏ. Dòng máu như suối trào ra từ chân răng. Kêu ăng ẳng trong đau đớn, con rồng đỏ lách ra xa và phóng tới đằng sau Glaedr. Glaedr nhìn chằm chằm vào những thớ gân quanh mặt mình, nhưng con rồng nhỏ hơn quá nhanh nhẹn, quá ranh mãnh. Glaedr cảm thấy một vết thương sâu ở trên trán, và rồi thị lực mờ dần và yếu đi.

Nó đang ở đâu?

Nó đơn độc.

Nó đơn độc và trong bóng tối.

Nó đơn độc và trong bóng tối, và nó không thể cử động hay nhìn thấy gì.

Nó có thể cảm thấy tâm trí của một sinh vật khác gần ngay cạnh nó, nhưng chúng không phải là tâm trí của Thorn và Murtagh mà là của Arya, Eragon và Saphira.

Và rồi Glaedr nhận ra nơi nó đang ở, và sự kinh hãi thực sự của tình thế đánh quị nó, và nó gầm rống lên trong bóng tối. Nó rống và rống, và ruồng bỏ sự đau đớn về tinh thần của bản thân, không cần bất cứ điều gì tương lai có thể đem lại, vì Oromis đã chết và nó đơn độc.

Đơn độc!

Nó ôm lấy mắt cá chân, nước mắt chảy dài trên mặt.

Hổn hển, nó tự dựng bản thân đứng dậy khỏi sàn và tìm kiếm Saphira và Arya.

Nó mất một lúc để nhận thức về những gì nó đã thấy. Mụ thầy phép mà Eragon đã giáng đòn tấn công trước đó, bị giết bởi một thanh kiếm đâm sâu. Những linh hồn mà bà ta và những đồng bọn của mụ đã triệu tập không còn thấy ở chỗ nào nữa. phu nhân Lorana vẫn ngồi gọn lỏn trên chiếc ghế của bà. Saphira trong lúc vật lộn giờ đang ở phía đối diện của căn phòng. Và người đàn ông đang ngồi trên sàn giữa ba thầy phép đang đứng gần chỗ nó, bóp cổ và nhấc bổng Arya trong không trung.

Màu sắc biến mất trên lớp da của gã đàn ông,lộ ra những mảng xương trắng. Tóc hắn, thứ đã từng màu nâu, giờ có ánh đỏ thấm, và khi hắn nhìn Eragon rồi cười, Eragon thấy rằng mắt hắn đã trở thành màu hạt dẻ. Từ dáng vẻ bề ngoài và thái độ của mình, gã đàn ông này cũng giống như Durza.

“Tên của chúng ta là Varaug,” tên tà thần nói. “ Hãy khiếp sợ chúng ta.”

Arya đá vào hắn, nhưng cú đòn của cô có vẻ không có hiệu quả.

Ý thức bùng cháy của gã tà thần lấn át, ghì chặt lấy tâm trí Eragon, cố để đập tan lưới phòng hộ của nó.

Sức mạnh của sự tấn công làm Eragon bất động, nó chỉ có thể chỉ vừa vặn đầy lùi những cái xúc tu của tâm trí gã tà thần đào bới trong óc nó. Quá nhanh để lao tới hay vung một thanh kiếm. Vì bất kì lí do gì, Varaug dường như mạnh hơn Durza, và Eragon không chắc nó có thể chống lại sức mạnh của tên tà thần này trong bao lâu. Nó thấy rằng Saphira cũng đang chịu sự tấn công, cô ả ngồi một chỗ và bất động bên ban công. Một sự nhăn nhó hiện trên mặt.

Những đường gân trên trán Arya căng ra, và khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng và tím tái. Miệng cô mở, nhưng không hề thở. Bằng gan bàn tay phải, cô giật khóa khủy tay của tên tà thần và bẻ gãy nó với một tiếng răng rắc. Cánh tay của Varaug võng xuống và trong một lúc, những ngón chân của Arya quết trên sàn, nhưng những khớp xương trong cánh tay tên tà thầy vụt trở lại vào đúng vị trí và hắn thậm chí nhấc cô lên cao hơn.

“ Ngươi sẽ chết,” Varaug rống lên. “ Ngươi sẽ chết vì đã giam cầm chúng ta trong đất nặng và lạnh lẽo.”

Nhận thức rằng cuộc sống của Arya và Saphira đang lâm nguy đã giải phóng Eragon khỏi mọi cảm xúc, cứu vớt, điều đó là giao kèo là siêu lòng. Suy nghĩ của nó nhạy bén và minh mẫn như một mảnh kính vỡ. Nó lái bản thân vào tư tưởng xáo trộn của tà thần. Varaug quá mạnh, và những linh hồn trú ngụ trong đó quá phức tạp, để Eragon áp đảo và kiểm soát được, tìm kiếm để phân tán tên tà thần này. Nó bao quanh tâm trí Varaug bằng tâm trí của chính mình: mỗi lần Varaug cố tấn công Saphira hay Arya, Eragon lại chặn lại một sợi dây tinh thần, và mỗi lần gã tà thần cố để thay đổi vị trí, hình dáng cơ thể hắn, Eragon lại làm mất tác dụng ý muốn đó của hắn bằng một mệnh lệnh của chính nó.

Cuộc chiến diễn ra ở tốc độ của những suy nghĩ, đẩy lùi và đánh bật ra khỏi vành đai của tâm trí gã tà thần, đó là một cảnh rất lộn xộn và rời rạc, Eragon sợ rằng nó sẽ làm nó hóa điện nếu nó nhìm chằm chằm vào đó quá lâu. Eragon thu bản thân về hết mức khi nó đối đầu với Vargaug, cố gắng để lường trước mọi hành động của gã tà thần, nhưng nó biết rằng cuộc so tài này chỉ kết thúc khi nó thất bại. Nhanh nhất có thể, Eragon không thể suy tính chính xác hơn những trí óc đông đảo chứa trong gã tà thần.

Sự tập trung của Eragon cuối cùng cúng yếu thế, và Varguag đã chộp được cơ hội để tác động sâu hơn vào tâm trí Eragon, chặn hắn lại … đông cứng hắn lại … những suy nghĩ của nó lên tiếng từ bên trong, Eragon không thể làm gì hơn là nhìn chòng chọc vào gã thà thần với sự giận giữ câm nín. Sự đau đớn râm ran khắp tay chân Eragon khi những linh hồn phia nhanh đến khắp cơ thể nó, tràn vào một trong những dây thần kinh của nó.

“ Chiếc nhẫn của ngươi chứa đầy ánh sáng!” Varaug la lên, mắt hắn mở to vẻ hài lòng. “ Ánh sáng tuyệt đẹp! Nó sẽ nuôi dưỡng được chúng ta trong một thời gian dài!”

Rồi hắn gào lên tức giận hơn khi Arya túm lấy khớp hắn và bẻ gẫy ở ba chỗ. Cô vùng ra được sự kìm kẹp của Varuag trước khi hắn có thể làm lành vết thương và rơi xuống đất, thở hổn lấy hơi.Varaug đá vào cô, nhưng cô đã lăn được ra xa. Cô với tay tới thanh kiếm bị rơi của mình.

Eragon run rảy khi nó đấu tranh để thoát khỏi sự có mặt lấn áp của gã tà thần.

Tay Arya nắm chặt quanh cán kiếm. Không nói một lời sau khi thoát khỏi gã tà thần. Hắn vồ lấy cô, và họ lăn lộn trên sàn, vật lộn để giành lấy vũ khí. Arya hét lớn và đập Vargaug vào đầu bằng múm tròn trên chuôi kiếm. Gã tà thần lả đi một lúc, và Arya trườn lùi lại, nhổm đứng dậy.

Một ánh sáng lóe lên, Eragon giải thoát được nó khỏi tên tà thần. Không quan tâm đến sự an toàn của bản thân, nó tấn công vào tư tưởng của tà thần, suy nghĩ duy nhất của nó là ngăn cản gã tà thần này trong vài phút.

Varguag đang quì gối đứng thẳng dậy, rồi loạng choạng khi sự cố gắng của Eragon trở nên mạnh mẽ hơn.

“ Tóm lấy hắn!” Eragonhest lên.

Arya đang thở ở phái sau, mái tóc đen của cô đang bay …

Và cô đâm mạnh qua tim gã tà thần. Eragon cau mày và tách chính mình ra khỏi tâm chí tên tà thần cùng lúc gã tà thần lùi ra được, Arya rút lưỡi kiếm của cô ra khỏi hắn. Tên tà thần mở miệng và phát ra một giọng the thé, run rẩy khóc thét lên làm nổ tung những mảnh kính vuông của chiếc đèn lồng trên cao. Hắn với về phía Arya và lảo đảo trong tầm kiểm soát của cô, rồi ngừng lại khi lớp da của hắn mờ dần rồi trở nên trong suốt, làm lộ ra cả tá linh hồn rực rỡ bị giữ lại bên trong ranh giới thân xác hắn. Những linh hồn đập mạnh và gào thét trong đó, và lớp da của Varaug tách dọc ra từ những thớ thịt phồng lên. Cùng với ánh sáng cuối cùng nhá lên, những linh hồn xé toạt từng phần Vargaug và bay lượn trong căn phòng trong tháp , lao xuyên qua tường như thể những phiến đá không hề tồn tại.

Nhịp đập của Eragon từ từ chậm rãi. Rồi, cảm thấy hết sức già nua và mệt mỏi, nó bước qua chỗ Arya đang đứng hơi tì lên chiếc ghê,cô đang ôm một tay qua ngực mình. Cô ho, khạc ra máu. Từ lúc đó dường như cô không thể phát ra tiếng, Eragon đặt tay lên tay cô và nói, “Waíse heill.” Khi năng lượng chữa lành những vết thương chảy ra từ nó, Đôi chân Eragon yếu đi, và nó phải chống mình lên chiếc ghế.

“Đỡ hơn chứ?” Nó hỏi khi câu thần chú đã kết thúc nhiệm vụ.

“Đỡ hơn,” Arya thì thầm, và cảm ơn nó bằng một nụ cười yếu ớt. Cô di chuyển về chỗ Vargua. “Chúng ta đã giết được hắn … Chúng ta đã giết hắn, và đến giờ chúng ta đã không chết.” Cô kêu lên kinh ngạc. “Không nhiều người từng giết một tà thần mà còn sống.”

“Đó là vì họ đã chiến đấu một mình, không phải cùng nhau như chúng ta.”

“Không, không giống chúng ta.”

“ Tôi đã có cô giúp sức ở Farthen Dûr, và cô có tôi giúp sức ở đây.”

“Phải.”

“ Bây giờ tôi sẽ phải gọi cô là Khắc tinh của tà thần.”

“ Cả hai chúng ta … “

Saphira hoảnng hốt bởi sự yên lặng hồi lâu, buồn rầu ai oán. Vẫn quì gối, cô ả cào cào những chiếc móng trên sàn, những phiến đã sứt mẻ và nham nhở. Cái đuôi cô ả kéo lêtừ bên này sang bên khác,đập mạnh bộ yên cương và những bước tranh tàn nhẫn trên tường. Đi rồi! Cô ả nói. Đi rồi! Ra đi vĩnh viễn!

“Saphira, có chuyện gì không ổn?” Arya la lên. Khi Saphira không trả lời, cô lặp lại câu hỏi với Eragon. Góp nhặt từng từ, Eragon nói,”Oromis và Glaedr đã hy sinh. Galbatorix đã giết họ.”

Arya lảo đảo như thể vừa bị đánh. “Ôi chao,” cô nói. Cô ghì chặt hơn lấy chiếc ghế, những ngón tay trở nên trắng bệch. Nước mắt đầy lên trên đôi mắt xếch, rồi ôm lấy má và cúi gằm mặt. “Eragon.” Cô với tới và níu lấy vai nó, và gần như tình cờ nó thấy nó đang ôm cô trong vòng tay.Eragon cảm thấy chính mắt mình ươn ướt. Nó nghiến chặt quai hàm trong nỗ lực duy trì sự bình tĩnh; nếu nó bắt đầu khóc, nó biết nó sẽ không thể ngừng lại được.

Nó và Arya vẫn ôm nhau trong một lúc lâu, an ủi lẫn nhau, rồi Arya tách ra và nói, “Nó xảy ra như thế nào?”

“Oromis có một cuộc vây bắt, và trong khi thầy bị tê liệt, Galbatorix đã dùng Murtagh để …” Giọng Eragon vỡ òa, và nó lắc đầu. “Tôi sẽ kể cho cô nghe về nó cùng với Nasuada. Cô ta nên biết về điều này, và tôi không muốn phải hơn một lần miêu tả về nó.”

Arya gật đầu. “Vậy chúng ta hãy đi kiếm cô ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện