Eragon - Cậu Bé Cưỡi Rồng
Chương 16: Sự phát hiện tại Yazuac
Mặc dù trong cơn dông tố, họ đã lấy được thêm ít nước dự trữ, nhưng sáng nay họ đã uống hết đến giọt nước cuối cùng. Eragon dốc ngược túi da đựng nước, bảo:
- Hy vọng chúng ta đi đúng hướng, nếu không sẽ chết khát vì không tới được Yazuac hôm nay.
Ông già điềm nhiên nói:
- Ta đã từng đi qua lối này. Xâm xẩm tối chúng ta sẽ nhìn thấy Yazuac.
- Làm sao ông biết được, khi bao nhiêu dặm quanh đây trông giống hệt nhau?
- Ta không nhìn mặt đất để định hướng, mà nhìn mặt trời và những vì sao, sẽ không thể nào bị lạc đường. Nào đi thôi, Yazuac ở hướng kia kìa.
Quả thật ông nói đúng. Saphira thấy Yazuac trước nhất, gần cuối ngày hai người mới nhìn thấy xóm làng như một khối đen, tận chân trời xa xa của đồng hoang bằng phẳng. Lại gần hơn, họ nhận ra một lằn đen uốn mình hai bên thị trấn. Ông già chỉ tay bảo:
- Sông Ninor đó.
- Saphira sẽ bị phát hiện nếu cứ bay theo chúng ta. Có nên để nó lánh đi khi chúng ta tiến vào Yazuac không ông?
- Thấy khúc quanh của dòng sông kia không? Bảo nó chờ ta ở đó, không xa Yazuac lắm. Vào đó, mua xong những gì cần thiết, chúng ta sẽ trở ra gặp lại nó.
Nhưng khi Eragon chuyển lại thông tin. Saphira cằn nhằn: "Em không chịu đâu. Trốn tránh miết như một tên tội phạm, bực quá."
"Nhưng em biết, nếu bị phát hiện chúng ta sẽ gặp rắc rối chứ?"
Ả càu nhàu rồi bay đi là là mặt đất.
Càng tới gần, càng thấy rõ hơn những ngọn khói tuôn ra từ những ống khói bếp của những ngôi nhà nhỏ.
Không một bóng người ngoài đường phố. Một sự im lặng khác thường bao phủ khắp nơi. Họ ngừng lại ngay khi tới căn nhà đầu tiên. Eragon thì thầm:
- Không cả một tiếng chó sủa. Vậy là sao? Phải có người thấy chúng ta rồi chứ?
- Đúng vậy.
- Nếu thế, vì sao không một ai ra khỏi nhà?
- Có thể vì sợ.
- Có lẽ vậy. Hay là một cái bẫy? Tụi Ra'zac đang chờ chúng ta?
- Cần phải có nước và thực phẩm.
- Lấy nước sông Ninor kìa.
- Còn thực phẩm?
- Dạ, vậy là chúng ta phải tiến lên thôi.
- Đúng, nhưng không thể vào một cách ngốc nghếch như vậy được. Đây là con đường chính. Nếu có phục kích, là ngay trên đường này. Không kẻ nào tưởng chúng ta sẽ vào bằng đường nào khác nữa đâu.
- Vậy là phải đi đường vòng?
Brom gật, rồi rút gươm, giữ ngang yên. Eragon rút tên đặt sẵn lên cung. Hai người lặng lẽ quay ngựa, thận trọng đi vòng thị trấn. Phố xá vắng hoe, chỉ có một con chồn chạy vụt đi, khi ngựa tiến lại gần. Nhà nào cũng tối mù mù đầy vẻ đáng ngờ, với những cửa sổ đập vỡ và những cánh cửa ra vào xộc xệch bám vào những bản lề gãy nát. Eragon cố không gãi bàn tay rần rần ngứa ngáy. Tới giữa trung tâm, nó buộc miệng kêu lên nho nhỏ: "Trời đất!"
Một núi xác người chồng chất lên nhau, thân thể cứng ngắc, mặt mày nhăn nhó, áo quần sũng máu. Đàn ông nằm đè lên đàn bà để bảo vệ, những bà mẹ còn ôm chặt con thơ, những đôi tình nhân cố che chắn cho nhau trong vòng tay ôm lạnh lùng của cái chết. Già trẻ, nam nữ đều bị bắn chết bởi những mũi tên đen. Khốn nạn nhất, trên đỉnh núi người, một cây đinh ba đâm suốt thân hình trắng nuốt của một đứa trẻ con.
Hình ảnh đó nhòa đi vì nước mắt, Eragon cố quay đi, nhưng những khuôn mặt người chết kia như bắt nó phải nhìn. Nó trừng trừng ngó những đôi mắt mở to mà tự hỏi, sự sống lìa bỏ con người dễ dàng vậy sao? Ý nghĩa của sự tồn tại là gì khi phải chấm dứt như thế này? Niềm tuyệt vọng tràn ngập trong lòng nó.
Một con quạ sà xuống, như một bóng ma. Đậu trên ngọn đinh ba, con quạ gật gù khoái trá, rỉa xác đứa trẻ. Eragon căng dây cung, hét lên:
- Đồ quỉ kia không được làm thế.
Mũi tên xuyên qua ngực, con quạ rớt xuống, lả tả mấy cái lông.
Nó vừa định rút mũi tên thứ hai, vội nghiêng mình nôn thốc tháo. Ông Brom, vỗ lưng nó nhẹ nhàng bảo:
- Cháu có muốn ra ngoại ô đợi ta không?
- Không...cháu ở lại. Kẻ nào có thể làm chuyện này?
- Những kẻ khoái nhìn người khác đau đớn, khốn khổ. Chúng có muôn hình vạn trạng, ngụy trang dưới nhiều dáng vẻ khác nhau, nhưng chỉ có một cái tên để gọi chúng: Tội- Ác. Và chúng ta chỉ còn biết xót thương và chôn cất cho những nạn nhân.
Ông xuống ngựa, chăm chú quan sát mặt đất, rồi chậm rãi nói:
- Ra'zac đã qua đây, nhưng chúng không làm chuyện này. Đây là hành động của lũ quái vật Urgals. Cây đinh ba là vũ khí của chúng. Một số đông, có thể đến một trăm tên...Lạ thật, ta chưa bao giờ thấy chúng tụ tập nhiều đến thế....
Ông quì xuống, quan sát một dấu chân, rồi chạy vội lại con Hỏa Tuyết, thót lên yên. Ông quay đầu ngựa, rít lên:
- Phóng ngay! Tụi Urgals còn đây.
Eragon thúc con Cadoc lao theo Hỏa Tuyết. Qua khỏi khu nhà, gần tới ngọai ô, Eragon thấy thấp thoáng bên phải nó, một nắm đấm khổng lồ đập nó nhào ngược ra sau, quăng nó vào một vách tường. Tay vẫn nắm chặt cây cung, bàng hoàng đến ngộp thở, nó ráng dựa tường ngồi dậy.
Một con quái Urgals, mặt quỉ quyệt, đứng trước nó. Con quái vật cao lớn, to hơn một khung cửa, da xám ngoét, mắt lợn vàng khè. Bắp thịt nó cuồn cuộn trên ngực và cánh tay. Một tấm giáp nhỏ che trước ngực, một mũ sắt nằm giữa cặp sừng dê mọc từ hai bên thái dương, và một khiên tròn bao quanh một cánh tay, tay kia cầm thanh kiếm ngắn.
Sau nó, Brom đang gò cương, cho ngựa giật lùi, ngăn tên Urgals thứ hai lăm lăm cây rìu, vứa xuất hiện. Ông kêu lớn, bảo Eragon:
- Chạy đi, đồ ngốc.
Tên Urgals đứng trướng Eragon gầm lên, vung kiếm. Eragon giật người né tránh, đường kiếm rít sát bên tai. Nó xoay người vụt chạy về hướng trung tâm thành phố, tim đập loạn lên. Con quái thú đuổi theo, tiếng ủng nặng nề đập ình ình trên mặt đất. Eragon tuyệt vọng cầu cứu Saphira, vừa rướn người cố chạy nhanh hơn. Con quái, hừ hự như trâu, hai răng nanh to đùng lòi ra, theo gần sát Eragon. Eragon lắp tên, ngừng lại nhắm, bắn. Con quái nghiêng tay đưa khiên đỡ mũi tên. Nó đâm sầm vào Eragon, cả hai đổ nhào xuống mặt đất.
Eragon nhỏm vội dậy, chạy ngược về với ông già. Ông đang chiến đấu ác liệt cùng kẻ thù. Eragon tự hỏi, còn những con quái vật Urgals kia đâu hay chúng chỉ có hai tại đây thôi? Một tiếng vũ khí chạm nhau chát chúa, con Hỏa Tuyết lồng lộn, hí vang. Ông già Brom gục trên yên, cánh tay đầm đìa máu. Con quái thú bên ông, tru lên đắc thắng, vung cao cây rìu.
Eragon kêu không thành tiếng, nhào tới tấn công. Con quái sững người kinh ngạc. Rồi khinh miệt nhìn thẳng Eragon hạ lưỡi rìu. Eraong hụp người dưới hai tay cầm rìu của con quái vật, cào mạnh vào sườn nó đến toé máu. Tên Urgals nhăn nhó, điên cuồng tức giận. Nó bổ nhát rìu thứ hai. Eragon phóng sang một bên, bò vội vào một con ngõ nhỏ.
Tìm mọi cách để con quái tách khỏi ông già, Eragon len lỏi trong lối đi chật hẹp giữa những ngôi nhà. Nhưng đó là một ngõ cụt. Quay trở ra, hai con quái vật đã lù lù đứng chặn đường. Chúng gừ gừ tiến tới. Eragon nhìn quanh, không còn đường thoát.
Đối diện chúng, những hình ảnh thoáng hiện trong đầu Eragon: xác chết dân làng chất đống dưới xác đứa trẻ thơ vô tội, không còn bao giờ được biết tới tuổi trưởng thành. Nghĩ đến số phận thảm thương của họ, một uy lực bừng bừng như lửa cháy khắp người Eragon. Nó hừng hực hơn cả nỗi khát khao đòi hỏi sự công bằng, lúc này toàn thân Eragon là sự chống đối lại cái chết. Uy lực trong nó mạnh thêm, mạnh thêm, cho tới khi nó cảm thấy sắp bị nổ tung ra.
Nó đứng thẳng người, không còn chút sợ hãi nào, bình tĩnh giương cung. Hai con quái hềnh hệch cười, đưa khiên lên đỡ. Eragon cúi nhìn tia sáng trong tay, như nó từng làm hàng trăm lần, rồi nhắm thẳng mục tiêu. Nội lực của nó sôi sục đến không còn chịu nổi. Nếu không giảm xuống được, thì chính nó sẽ bị tiêu hủy. Bất ngờ môi nó bật ra một câu, khi nó thả dây cung:
- Brisingr!
Mũi tên rít trong không khí, vọt đi như một tia chớp màu xanh, cắm phập ngay đầu con quái Urgals đứng trước. Một tiếng nổ lớn vang rền trong không gian. Cơn chấn động màu xanh làm nổ tung đầu cả con quái đứng sau. Con sóng xanh đó tràn qua Eragon, tản mạn qua những ngồi nhà, nhưng nó không hề hấn gì.
Thở hổn hển, Eragon đứng nhìn bày tay lạnh như nước đá. Dấu gedwey ignasia sáng rực như sắt nung, đang mờ dần. Ngay lúc nó nắm chặt bàn tay lại, dường như một cơn sóng đang cuốn hết sinh lực nó. Đuối sức như nhiều ngày chưa được ăn gì, đầu gối run lên, Eragon phải dựa vào tường.
- Hy vọng chúng ta đi đúng hướng, nếu không sẽ chết khát vì không tới được Yazuac hôm nay.
Ông già điềm nhiên nói:
- Ta đã từng đi qua lối này. Xâm xẩm tối chúng ta sẽ nhìn thấy Yazuac.
- Làm sao ông biết được, khi bao nhiêu dặm quanh đây trông giống hệt nhau?
- Ta không nhìn mặt đất để định hướng, mà nhìn mặt trời và những vì sao, sẽ không thể nào bị lạc đường. Nào đi thôi, Yazuac ở hướng kia kìa.
Quả thật ông nói đúng. Saphira thấy Yazuac trước nhất, gần cuối ngày hai người mới nhìn thấy xóm làng như một khối đen, tận chân trời xa xa của đồng hoang bằng phẳng. Lại gần hơn, họ nhận ra một lằn đen uốn mình hai bên thị trấn. Ông già chỉ tay bảo:
- Sông Ninor đó.
- Saphira sẽ bị phát hiện nếu cứ bay theo chúng ta. Có nên để nó lánh đi khi chúng ta tiến vào Yazuac không ông?
- Thấy khúc quanh của dòng sông kia không? Bảo nó chờ ta ở đó, không xa Yazuac lắm. Vào đó, mua xong những gì cần thiết, chúng ta sẽ trở ra gặp lại nó.
Nhưng khi Eragon chuyển lại thông tin. Saphira cằn nhằn: "Em không chịu đâu. Trốn tránh miết như một tên tội phạm, bực quá."
"Nhưng em biết, nếu bị phát hiện chúng ta sẽ gặp rắc rối chứ?"
Ả càu nhàu rồi bay đi là là mặt đất.
Càng tới gần, càng thấy rõ hơn những ngọn khói tuôn ra từ những ống khói bếp của những ngôi nhà nhỏ.
Không một bóng người ngoài đường phố. Một sự im lặng khác thường bao phủ khắp nơi. Họ ngừng lại ngay khi tới căn nhà đầu tiên. Eragon thì thầm:
- Không cả một tiếng chó sủa. Vậy là sao? Phải có người thấy chúng ta rồi chứ?
- Đúng vậy.
- Nếu thế, vì sao không một ai ra khỏi nhà?
- Có thể vì sợ.
- Có lẽ vậy. Hay là một cái bẫy? Tụi Ra'zac đang chờ chúng ta?
- Cần phải có nước và thực phẩm.
- Lấy nước sông Ninor kìa.
- Còn thực phẩm?
- Dạ, vậy là chúng ta phải tiến lên thôi.
- Đúng, nhưng không thể vào một cách ngốc nghếch như vậy được. Đây là con đường chính. Nếu có phục kích, là ngay trên đường này. Không kẻ nào tưởng chúng ta sẽ vào bằng đường nào khác nữa đâu.
- Vậy là phải đi đường vòng?
Brom gật, rồi rút gươm, giữ ngang yên. Eragon rút tên đặt sẵn lên cung. Hai người lặng lẽ quay ngựa, thận trọng đi vòng thị trấn. Phố xá vắng hoe, chỉ có một con chồn chạy vụt đi, khi ngựa tiến lại gần. Nhà nào cũng tối mù mù đầy vẻ đáng ngờ, với những cửa sổ đập vỡ và những cánh cửa ra vào xộc xệch bám vào những bản lề gãy nát. Eragon cố không gãi bàn tay rần rần ngứa ngáy. Tới giữa trung tâm, nó buộc miệng kêu lên nho nhỏ: "Trời đất!"
Một núi xác người chồng chất lên nhau, thân thể cứng ngắc, mặt mày nhăn nhó, áo quần sũng máu. Đàn ông nằm đè lên đàn bà để bảo vệ, những bà mẹ còn ôm chặt con thơ, những đôi tình nhân cố che chắn cho nhau trong vòng tay ôm lạnh lùng của cái chết. Già trẻ, nam nữ đều bị bắn chết bởi những mũi tên đen. Khốn nạn nhất, trên đỉnh núi người, một cây đinh ba đâm suốt thân hình trắng nuốt của một đứa trẻ con.
Hình ảnh đó nhòa đi vì nước mắt, Eragon cố quay đi, nhưng những khuôn mặt người chết kia như bắt nó phải nhìn. Nó trừng trừng ngó những đôi mắt mở to mà tự hỏi, sự sống lìa bỏ con người dễ dàng vậy sao? Ý nghĩa của sự tồn tại là gì khi phải chấm dứt như thế này? Niềm tuyệt vọng tràn ngập trong lòng nó.
Một con quạ sà xuống, như một bóng ma. Đậu trên ngọn đinh ba, con quạ gật gù khoái trá, rỉa xác đứa trẻ. Eragon căng dây cung, hét lên:
- Đồ quỉ kia không được làm thế.
Mũi tên xuyên qua ngực, con quạ rớt xuống, lả tả mấy cái lông.
Nó vừa định rút mũi tên thứ hai, vội nghiêng mình nôn thốc tháo. Ông Brom, vỗ lưng nó nhẹ nhàng bảo:
- Cháu có muốn ra ngoại ô đợi ta không?
- Không...cháu ở lại. Kẻ nào có thể làm chuyện này?
- Những kẻ khoái nhìn người khác đau đớn, khốn khổ. Chúng có muôn hình vạn trạng, ngụy trang dưới nhiều dáng vẻ khác nhau, nhưng chỉ có một cái tên để gọi chúng: Tội- Ác. Và chúng ta chỉ còn biết xót thương và chôn cất cho những nạn nhân.
Ông xuống ngựa, chăm chú quan sát mặt đất, rồi chậm rãi nói:
- Ra'zac đã qua đây, nhưng chúng không làm chuyện này. Đây là hành động của lũ quái vật Urgals. Cây đinh ba là vũ khí của chúng. Một số đông, có thể đến một trăm tên...Lạ thật, ta chưa bao giờ thấy chúng tụ tập nhiều đến thế....
Ông quì xuống, quan sát một dấu chân, rồi chạy vội lại con Hỏa Tuyết, thót lên yên. Ông quay đầu ngựa, rít lên:
- Phóng ngay! Tụi Urgals còn đây.
Eragon thúc con Cadoc lao theo Hỏa Tuyết. Qua khỏi khu nhà, gần tới ngọai ô, Eragon thấy thấp thoáng bên phải nó, một nắm đấm khổng lồ đập nó nhào ngược ra sau, quăng nó vào một vách tường. Tay vẫn nắm chặt cây cung, bàng hoàng đến ngộp thở, nó ráng dựa tường ngồi dậy.
Một con quái Urgals, mặt quỉ quyệt, đứng trước nó. Con quái vật cao lớn, to hơn một khung cửa, da xám ngoét, mắt lợn vàng khè. Bắp thịt nó cuồn cuộn trên ngực và cánh tay. Một tấm giáp nhỏ che trước ngực, một mũ sắt nằm giữa cặp sừng dê mọc từ hai bên thái dương, và một khiên tròn bao quanh một cánh tay, tay kia cầm thanh kiếm ngắn.
Sau nó, Brom đang gò cương, cho ngựa giật lùi, ngăn tên Urgals thứ hai lăm lăm cây rìu, vứa xuất hiện. Ông kêu lớn, bảo Eragon:
- Chạy đi, đồ ngốc.
Tên Urgals đứng trướng Eragon gầm lên, vung kiếm. Eragon giật người né tránh, đường kiếm rít sát bên tai. Nó xoay người vụt chạy về hướng trung tâm thành phố, tim đập loạn lên. Con quái thú đuổi theo, tiếng ủng nặng nề đập ình ình trên mặt đất. Eragon tuyệt vọng cầu cứu Saphira, vừa rướn người cố chạy nhanh hơn. Con quái, hừ hự như trâu, hai răng nanh to đùng lòi ra, theo gần sát Eragon. Eragon lắp tên, ngừng lại nhắm, bắn. Con quái nghiêng tay đưa khiên đỡ mũi tên. Nó đâm sầm vào Eragon, cả hai đổ nhào xuống mặt đất.
Eragon nhỏm vội dậy, chạy ngược về với ông già. Ông đang chiến đấu ác liệt cùng kẻ thù. Eragon tự hỏi, còn những con quái vật Urgals kia đâu hay chúng chỉ có hai tại đây thôi? Một tiếng vũ khí chạm nhau chát chúa, con Hỏa Tuyết lồng lộn, hí vang. Ông già Brom gục trên yên, cánh tay đầm đìa máu. Con quái thú bên ông, tru lên đắc thắng, vung cao cây rìu.
Eragon kêu không thành tiếng, nhào tới tấn công. Con quái sững người kinh ngạc. Rồi khinh miệt nhìn thẳng Eragon hạ lưỡi rìu. Eraong hụp người dưới hai tay cầm rìu của con quái vật, cào mạnh vào sườn nó đến toé máu. Tên Urgals nhăn nhó, điên cuồng tức giận. Nó bổ nhát rìu thứ hai. Eragon phóng sang một bên, bò vội vào một con ngõ nhỏ.
Tìm mọi cách để con quái tách khỏi ông già, Eragon len lỏi trong lối đi chật hẹp giữa những ngôi nhà. Nhưng đó là một ngõ cụt. Quay trở ra, hai con quái vật đã lù lù đứng chặn đường. Chúng gừ gừ tiến tới. Eragon nhìn quanh, không còn đường thoát.
Đối diện chúng, những hình ảnh thoáng hiện trong đầu Eragon: xác chết dân làng chất đống dưới xác đứa trẻ thơ vô tội, không còn bao giờ được biết tới tuổi trưởng thành. Nghĩ đến số phận thảm thương của họ, một uy lực bừng bừng như lửa cháy khắp người Eragon. Nó hừng hực hơn cả nỗi khát khao đòi hỏi sự công bằng, lúc này toàn thân Eragon là sự chống đối lại cái chết. Uy lực trong nó mạnh thêm, mạnh thêm, cho tới khi nó cảm thấy sắp bị nổ tung ra.
Nó đứng thẳng người, không còn chút sợ hãi nào, bình tĩnh giương cung. Hai con quái hềnh hệch cười, đưa khiên lên đỡ. Eragon cúi nhìn tia sáng trong tay, như nó từng làm hàng trăm lần, rồi nhắm thẳng mục tiêu. Nội lực của nó sôi sục đến không còn chịu nổi. Nếu không giảm xuống được, thì chính nó sẽ bị tiêu hủy. Bất ngờ môi nó bật ra một câu, khi nó thả dây cung:
- Brisingr!
Mũi tên rít trong không khí, vọt đi như một tia chớp màu xanh, cắm phập ngay đầu con quái Urgals đứng trước. Một tiếng nổ lớn vang rền trong không gian. Cơn chấn động màu xanh làm nổ tung đầu cả con quái đứng sau. Con sóng xanh đó tràn qua Eragon, tản mạn qua những ngồi nhà, nhưng nó không hề hấn gì.
Thở hổn hển, Eragon đứng nhìn bày tay lạnh như nước đá. Dấu gedwey ignasia sáng rực như sắt nung, đang mờ dần. Ngay lúc nó nắm chặt bàn tay lại, dường như một cơn sóng đang cuốn hết sinh lực nó. Đuối sức như nhiều ngày chưa được ăn gì, đầu gối run lên, Eragon phải dựa vào tường.
Bình luận truyện