Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 84: 84



Chương 84

Sáng hôm sau, đoàn phim cử hành lễ khai máy.

Đinh Giản canh thời gian đi qua kêu Thịnh Kiều dậy, còn nấu một nồi cháo gà để dưỡng dạ dày sau khi uống rượu cho cô. Thịnh Kiều mang vẻ mặt mộng bức đứng đánh răng ở toilet, hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra ở bữa tiệc tối qua. Cô hỏi Đinh Giản.

“Hôm qua em đưa chị về hả?”

“Là Hoắc Hi ca đưa chị về.”

“Chị… không có làm gì khác người chứ?”

Đinh Giản phức tạp nhìn cô.

“Cái đó chỉ có thể hỏi chính chị thôi.”

Rửa mặt xong thì trang điểm, Chu Khản không ở đây, Thịnh Kiều phải tự làm. Phương Bạch đi lãnh một chiếc xe thương vụ ở đoàn phim, chờ hai người chuẩn bị xong thì chở họ tới hiện trường.

Hiện trường lễ khai máy cực kỳ náo nhiệt. Nhân viên đoàn phim, fan nghệ sĩ, người của giới truyền thông đều có mặt. Bàn thờ đã được chuẩn bị xong. Thời gian vừa đến. Đạo diễn cùng Thịnh Kiều và Hoắc Hi thực hiện một loạt hành động bái lạy, kính rượu đổ rượu, thế là bộ phim xem như chính thức bắt đầu.

Sau đó đoàn phim còn phát lì xì, tiền lì xì không nhiều nhưng đó là cát lợi, với hy vọng 3 tháng kế tiếp đoàn phim có thể quay chụp thuận lợi.

Kế tiếp chính là nhận phỏng vấn với giới truyền thông. Toàn bộ diễn viên chính đứng trên sân khấu, ánh đèn lóe sáng liên tục. Thịnh Kiều cảm giác đôi mắt sắp bị ánh sáng lóe cho mù luôn. Một ai đó la lên.

“Hoắc Hi, Thịnh Kiều, có thể đứng gần một chút không? Nhìn bên này.”

Lại nghe tiếng fan của nhà ai đó la lên.

“Không cần quá thân cận.”

Hoắc Hi khẽ cười, lịch sự bước 2 bước về phía Thịnh Kiều.

Lễ khai máy hoàn thành cũng đã đến buổi trưa. Buổi chiều sẽ quay cảnh đầu tiên. Nhân viên công tác liên tục chiến đấu ở các khu vực dàn cảnh. Lúc này, người phụ trách bắt đầu phát cơm trưa. Tới phiên Lâm Doãn Đồng, Thịnh Kiều nói.

“Tiền bối không cần lấy a~ Tôi đã nói sẽ bao cơm 3 tháng cho tiền bối rồi. Chị chờ một chút, nhân viên phụ trách đi mua cơm nhà hàng sắp về rồi.”

Tổng giám chế cười nói.

“Ai chà, tiểu Đồng thật có phúc nha, được ăn cơm nhà hàng.”

Lâm Doãn Đồng: “…”

Đinh Giản mướn một trợ lý bán thời gian để đi mua cơm hộp, người này trở về, Thịnh Kiều tự tay cầm hộp cơm đưa qua, cười tươi như một bông hoa.

“Tiền bối, đừng khách sao nha~”

Mở ra, bên trong là thịt kho tàu cà tím và cà tím xào.

Khóe miệng Lâm Doãn Đồng khẽ run, nửa ngày không động đậy. Thịnh Kiều vờ đáng thương nói.

“Không hợp khẩu vị của tiền bối sao ạ? Vậy để tôi nói trợ lý lại đi mua một phần khác.”

Nhân viên đoàn phim quay đầu nhìn, Lâm Doãn Đồng không tưởng mới vừa khai máy lại mang lên đầu cái danh “khi dễ vai chính”, đành giả lả cười.

“Tiểu Kiều vất vả rồi.”

Thịnh Kiều lúc này mới thoải mái cười lên, còn nói với người phụ trách làm cơm.

“Về sau, chị không cần chuẩn bị phần cơm cho tiền bối, rất lãng phí. Có em ở đây, sẽ không để tiền bối bị đói đâu.”

Nhà bếp: “Được được.”

Lâm Doãn Đồng: “…”

Hoắc Hi ngồi kế bên, cúi đầu ăn cơm, trong mắt đều là ý cười.

Cơm trưa xong, tạo hình sư của đoàn phim bắt đầu hóa trang cho diễn viên. Thịnh Kiều mang theo một ít trang phục cá nhân, đoàn phim cũng có chuẩn bị trang phục, đều là áo quần có phong cách lãnh khốc, hợp với hình tượng vai diễn.

Thịnh Kiều còn đang hóa trang, bên ngoài đã bắt đầu quay. Đạo diễn yêu cầu quay ngoại cảnh trước, quay xong còn phải đi thuê tòa án.

Lăn lộn 2 giờ, đoàn phim phái xe đưa bọn họ kéo qua tòa án.

Hiện trường đã được bố trí xong, rất nhiều cảnh sát chân chính cũng có mặt, tích cực phối hợp với đoàn phim. Cảnh này Thịnh Kiều mặc trang phục bình thường. Phó Tử Thanh thì mặc cảnh phục, toát lên vẻ đẹp trai ngời ngời.

Lại nhìn qua Hoắc Hi, một thân tây trang, hào hoa phong nhã, đúng là cái giá treo đồ trời sinh, đeo thêm kính gọng vàng, toàn thân liền tỏa ra hơi thở cấm dục.

Đầu tiên là quay cảnh Hoắc Hi ở trong tòa.

Bên trong phiên tòa, bên trên ngồi vài vị thẩm phán, đều là thẩm phán thật, tổ đạo diễn đặc biệt mở lời nhờ họ giúp đỡ. Chỉ đạo đâu vào đó, đạo diễn ngồi sau máy quay, thư ký trường quay bắt đầu đánh máy ghi chép.

Camera chạy. Hoắc Hi lập tức tiến vào trạng thái, cái dáng vẻ thành thạo khi đứng trước pháp luật, biết cách lợi dụng sơ hở để bẻ cong theo ý muốn nhưng người khác lại không cách gì phản biện.

Thịnh Kiều là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Hoắc Hi diễn kịch.

Không thể nói kỹ thuật diễn xuất của Hoắc Hi là đỉnh cao, nhưng mỗi năm anh đều tiến bộ rõ rệt. Hoắc Hi không phải xuất thân từ diễn viên chuyên nghiệp, hiện giờ lại đi lộ tuyến của lưu lượng, một năm thì hết nửa năm giành cho sân khấu ca nhạc. Nhưng mỗi một bộ phim anh tham gia, kỹ thuật diễn xuất sẽ tiến bộ, nhìn liền biết anh bỏ không ít công phu rèn luyện. Nếu tách diễn xuất ra mà nói, Hoắc Hi không hề thua kém những diễn viên có tên tuổi hiện giờ của Cbiz.

Thịnh Kiều xem đến mê mẩn. Cảnh này diễn 2 lần liền qua. Lúc này đạo diễn hô lên.

“Tiểu Kiều đâu? Đến cô.”

Thịnh Kiều chạy qua. Sau đó đoàn người chuyển ra bên ngoài. Phó Tử Thanh đang đứng đợi cùng với đội ngũ cảnh sát. Vương đạo diễn cầm kịch bản giải thích vài câu, sau đó vỗ vai Thịnh Kiều.

“Đừng khẩn trương.”

Cô gật đầu.

Mỗi người vào vị trí. Hoắc Hi cũng đi tới, đứng sau lưng đạo diễn, lúc ánh mắt chạm nhau, anh đưa tay làm dấu “ok” với cô.

Cạch~ bảng phân cảnh chập một cái.

Thịnh Kiều chạy từ xa tới, cả người như đang bốc khói, nhảy hai ba bước trên cầu thang. Phó Tử Thanh theo sát, một phen túm lấy cô.

“Nhiếp đội, cô bình tĩnh chút!”

Thịnh Kiều đột nhiên quay đầu, khóe mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.

“Buông tay!”

“Đây là tòa án. Đường đường là đội trưởng chi đội hình cảnh, làm rộn lên thì đẹp mặt lắm sao?”

“Đẹp hay không đẹp cũng mặc kệ. Tôi hôm nay chính là muốn nhìn mặt tên chó chết thích tiếp tay cho những kẻ làm việc ác.”

“Hôm nay chỉ là nhất thẩm, chúng ta có thể chờ đến nhị thẩm. Tên luật sư kia rất khó đối phó, không thể để hắn nắm được nhược điểm!”

Thịnh Kiều trầm mặc, biểu tình vẫn lạnh lùng nhưng ngữ khí đã dịu xuống.

“Tôi biết. Tôi có chừng mực. Anh buông tay đi.”

Phó Tử Thanh nhíu mày, chần chờ mà buông tay.

Cô nhếch môi cười lạnh một tiếng.

“Tôi đi gặp hắn ta.”

Đạo diễn: “Cắt.”

Một lần liền qua.

Vương đạo diễn đúng là vui ngoài ý muốn. Ông không nghĩ tới kỹ thuật diễn của Thịnh Kiều còn tốt hơn ông tưởng. Cô có thể diễn ra một Nhiếp Khuynh đắn đo lưỡng lự khá gần với ý tưởng của ông. Nhân viên đứng xung quanh cũng bất ngờ y như vậy. Trước đó bọn họ đều cho rằng Thịnh Kiều chỉ là bình hoa, thường lén nghị luận sau lưng cô, hiện giờ đều bị vả mặt.

Phó Tử Thanh thở dài nhẹ nhõm, cảm thán.

“Mới nửa năm không gặp, kỹ thuật của em tiến bộ rất nhiều nha.”

Thịnh Kiều ngượng ngùng.

“Nhờ có thầy giỏi thôi.”

Phó Tử Thanh biết Mạnh Tinh Trầm là người dạy cho cô, gật đầu hiểu rõ.

Quay xong cảnh này, những cảnh tiếp theo cũng quay ở ngoài tòa án. Thịnh Kiều toàn bộ đều là một lần liền qua. Trên mặt đạo diễn càng lúc càng tươi, lúc này tổ giám chế chạy tới báo.

“Nhóm truyền thông được an bài thăm ban sắp tới rồi.”

Đạo diễn gật đầu, hoàn thành cảnh quay, kêu Thịnh Kiều và Hoắc Hi tới nói.

“Cảnh tiếp theo là của hai đứa, đi chuẩn bị một chút.”

Thịnh Kiều trong lòng bộp~ một cái, trộm hít sâu một hơi.

Cảnh đầu tiên diễn với Hoắc Hi là cảnh hai người đụng mặt ngoài hành lang tòa án.

Hoắc Hi dựa lưng vào tường, đạo diễn dùng khuỷu tay trụ lên cổ, giảng giải.

“Như thế này, tay để như này, sắc mặt lộ ra sự phẫn nộ, nhưng là phẫn nộ bị đè nén, đợi đến lúc Hoắc Hi nói xong câu thoại thì mới bị chọc giận, cho nên bang~” – quay đầu hỏi Hoắc Hi – “Thật có thể đánh à?”

Hoắc Hi gật đầu.

“Có thể.”

“Dùng khuỷu tay đánh, góc độ này che chắn tương đối tốt, không cần dùng sức quá mạnh, đừng đả thương thật.”

Thịnh Kiều gật đầu liên tục.

Đạo diễn lui về sau máy.

Thịnh Kiều cúi đầu, tiếp tục hít sâu. Hoắc Hi nhỏ giọng nói.

“Thả lỏng một chút. Biểu hiện của em lúc nãy rất tốt. Cứ theo cảm giác lúc nãy mà diễn là được rồi.”

Thịnh Kiều lại gật đầu.

Cảnh này hai người sẽ có những lời lẽ đối chọi gay gắt. Nhiếp Khuynh đương nhiên không nói lại miệng lưỡi của luật sư, bị chọc giận, không khống chế cảm xúc, đem Hứa Lục Sinh đập lên tường.

Bảng phân cảnh đóng cái cạch~ Đạo diễn hô.

“Action!”

Hoắc Hi cong môi, dáng vẻ của kẻ chiến thắng, nói.

“Cảnh sát Nhiếp, nếu không còn chuyện gì. Hứa mỗ xin phép đi trước.”

Hoắc Hi xoay người muốn đi. Thịnh Kiều nắm chặt tay, cuối cùng không nhịn nổi, trở tay bắt lấy anh, trực tiếp ấn lên tường. Đầu Hoắc Hi đập vào vách tường, phanh~ một tiếng lớn.

Thịnh Kiều lập tức buông tay, thiếu chút nữa khóc luôn.

“Hoắc Hi~ có đau không? có sao không?”

Đạo diễn la lên.

“Cắt! Làm sao vậy? Đập trúng sao?”

Hoắc Hi đưa tay xoa đầu.

“Không có việc gì. Là tôi đứng không vững. Làm lại một lần đi.”

Bảng phân cảnh lại đóng cái cạch~

“Cảnh sát Nhiếp, nếu không còn chuyện gì. Hứa mỗ xin phép đi trước.”

Thịnh Kiều nắm chặt tay, bắt người, đè lại!

Đạo diễn hô.

“Cắt. Tiểu Kiều, động tác không đúng, quá nhẹ.”

Quay lại.

“Cảnh sát Nhiếp, nếu không còn chuyện gì. Hứa mỗ xin phép đi trước.”

Thịnh Kiều nắm chặt tay, bắt người, đè lên tường.

Đạo diễn lại hô lớn.

“Cắt! Tiểu Kiều, đừng có không dám xuống tay. Động tác sắc bén một chút, dứt khoát một chút. Làm lại lần nữa.”

Huhu…

Hoắc Hi thở ra.

“Anh không bị đụng trúng. Em đừng sợ, không có việc gì.”

Cô cúi đầu, rầu rĩ ừ một tiếng.

Đạo diễn.

“Chuẩn bị! Action!”

Hoắc Hi tiến vào trạng thái, nói lời kịch, xoay người đi. Thịnh Kiều buông lỏng bàn tay, tiến lên bắt lấy anh, hung hăng đem anh ấn vào tường.

Khuỷu tay đè lên cổ, thoáng dùng sức, khiến anh hít thở không thông.

Hoắc Hi nhìn cô, bị đối đãi như vậy vẫn thoải mái mà cười.

“Nhiếp đội, tôi khuyên cô tốt nhất không nên sử dụng bạo lực với một luật sư.”

Thịnh Kiều nghe lời này xong, bước tiếp theo phải trực tiếp đánh một cú.

Đạo diễn la lên.

“Cắt! Tiểu Kiều, ánh mắt không đúng. Phẫn nộ đâu? Ghê tởm đâu? Chán ghét đâu? Trong mắt không có một chút cảm xúc nào liên quan là sao?”

Huhuhu…

Cô làm sao có thể nhìn người cô nâng niu trên đầu quả tim mà lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, ghê tởm cùng chán ghét chứ?

Một cảnh này lăn qua lộn lại, lăn qua lộn lại, đạo diễn vẫn cứ nói ánh mắt của cô không đúng, cuối cùng bất lực xua tay.

“Được rồi, về sau quay bổ sung. Đến cảnh tiếp theo luôn. Nhớ rõ phải dùng khuỷu tay đánh đó.”

Hai người chuẩn bị tư thế xong, máy quay tiến tới. Đạo diễn hô.

“Action!”

Thịnh Kiều giơ khuỷu tay, hướng vào khuôn mặt kia, đánh một cái.

“Cắt! Tiểu Kiều, cô đang gãi ngứa cho cậu ấy hả? Có thể dùng sức một chút không?”

Quay lại, cắt. Quay lại, cắt.

“Tư thế không đúng.”

“Biểu tình không đúng.”

“Lực độ không đúng.”

Một lần lại một lần, cảnh quay này, không biết đã bị NG bao nhiêu lần. Toàn bộ nhân viên ở hiện trường đều mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nữa. Đạo diễn nén giận, nói.

“Lại quay một lần cuối cùng.”

Thịnh Kiều cả người hư thoát. Lúc bắt đầu là không xuống tay đánh Hoắc Hi được, sau là do không thể dùng biểu cảm ghê tởm mà nhìn anh, đến hiện tại, bị NG quá nhiều lần, trong lòng vừa áy náy vừa giận bản thân, liên lụy quá nhiều người, rốt cuộc tìm không được trạng thái đúng để diễn.

Đạo diễn lại hô.

“Action!”

Cô nỗ lực đè mạnh tay, giơ khuỷu tay đánh qua, không ngờ bị trượt, trượt qua bả vai của Hoắc Hi té về phía trước.

Hoắc Hi giơ tay đỡ lấy cô.

Đạo diễn ở bên cạnh rống lên.

“Cắt!”

Mắt thấy đạo diễn sắp mở miệng mắng chửi.

Nhưng Hoắc Hi đã nhanh hơn một bước, lạnh giọng gằn lên.

“Thịnh Kiều, rốt cuộc em có thể diễn hay không? Diễn không được thì đổi người.”

Thịnh Kiều đang rối rắm trong lòng, lại bị anh rống, đại não thiếu oxi, rơi vào trạng thái đờ đẫn, nên đã thốt ra một câu kinh thiên động địa.

“Ông xã, đừng giận a~ Em diễn!”

Hoắc Hi: “…”

Đạo diễn: “???”

Nhân viên công tác: “???”

Truyền thông tới thăm ban: “???”

Toàn trường im phăng phắc.

Rốt cuộc có phản ứng, biết mình vừa nói cái gì, Thịnh Kiều: “…”

Đệch mợ nó, bài hát mới hại chết cô rồi a~

Cô mua 1000 bản nhạc số mới phát hành, lúc rảnh rỗi liền mở di động ra xem. Phong cách lần này của Hoắc Hi cực kỳ A, tóc ngắn còn mặc trang phục lãnh khốc. Cô mỗi ngày đều gào thét điên cuồng, ông xã thiệt là đẹp trai. Thế là….

…lỡ miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện