Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 96: 96



Chương 96

Nam chính nữ chính trở lại đoàn phim, công tác quay chụp liền khôi phục bình thường. Thịnh Kiều rốt cuộc không cần phải nhìn vào không khí để diễn nữa.

Tiến độ quay chụp rất nhanh, chủ yếu là do biểu hiện của Thịnh Kiều tốt đến kinh ngạc, trừ bỏ vào lúc bắt đầu cô đối diễn với Hoắc Hi sẽ xảy ra NG, về sau đã quen thuộc rồi thì ngay lập tức có thể tiến vào trạng thái, cơ bản chỉ quay 1-2 lần liền qua.

Nỗ lực của cô, toàn thể nhân viên ở hiện trường đều có thể nhìn thấy. Ánh mắt coi khinh khi cô mới tiến tổ hiện giờ đã hoàn toàn tan thành mây khói. Đặc biệt là những diễn viên gạo cội, từ trước tới nay thường có thái độ khinh thường diễn viên trẻ chỉ dựa vào bộ mặt để kiếm cơm.

Loại người không biết nỗ lực này không thể gọi là diễn viên.

Trước khi tiến tổ, nghe nói nữ chính là Thịnh Kiều, một cái tên lạ hoắc, bọn họ còn phải hỏi xung quanh xem đây là ai. Người trong vòng thì có ai nói lời tốt về Thịnh Kiều chứ? Cho nên còn chưa gặp mặt, bọn họ đã có ấn tượng xấu về cô.

Về sau mới biết, lời đồn thổi bên ngoài đúng là cách 3 con phố, cô gái trẻ phỏng chừng chịu nhiều ủy khuất lắm. Bọn họ thấy Thịnh Kiều cố gắng, lại có linh khí, thế nên ai cũng nguyện ý chỉ đạo cho cô.

Những người này trải qua mưa gió cả đời, đương nhiên hy vọng giới điện ảnh quốc nội có thể xuất hiện một lớp nhân tài mới, tiếp tục huy hoàng của họ khi xưa.

Thịnh Kiều mỗi ngày đều cầm quyển sách nhỏ, chạy nơi này học một chút, chạy qua kia học một chút, cực kỳ chăm chỉ. Mọi người liền trêu ghẹo gọi cô là “Kiều học lóm”.

Các diễn viên gạo cội cười nói.

“Học lóm nhiều kỹ xảo từ chúng tôi như vậy, nếu không lấy được cái giải ảnh hậu thì thực là xin lỗi tâm sức của chúng tôi nha~”

Thịnh Kiều ngại ngùng.

“Cô chú nói quá lời rồi… hì hì…”

Công việc hoàn thành nhanh, không cần đuổi tiến độ, thời gian không quá khẩn trương, đạo diễn ngẫu nhiên còn cho bọn họ nghỉ phép hoặc kết thúc sớm.

Con trai của tiền bối Triệu Tử Phong cũng là một diễn viên mới, bộ phim điện ảnh đầu tay của cậu ấy sẽ lên rạp vào ngày kia. Triệu Tử Phong bỏ tiền bao nguyên rạp phim, mời toàn thể nhân viên đoàn phim cùng nhau đi xem.

Từ sau khi trở thành Thịnh Kiều, cô chưa từng ra rạp xem phim, hơn nữa lần này là nguyên đoàn cùng đi, bỏ lẻ lên chẵn thì đây chẳng khác nào cùng Hoắc Hi xem phim hay sao?!?

Ăn cơm trưa xong, đoàn phim liền kéo nhau lên xe. Xuất chiếu là buổi chiều, vắng vẻ hơn một chút. Thư ký trường quay an bài để các diễn viên chính vào rạp sớm để tránh bị người qua đường nhìn thấy.

Thịnh Kiều muốn mua bắp rang với coca nhưng thấy mọi người đều đang đợi cô vào trước cho nên cũng ngượng ngùng không dám mở miệng, cúi đầu yên lặng đi vào. Mấy diễn viên chính được xếp ghế ngồi gần nhau. Cô ngồi bên trái của Hoắc Hi.

Đây là lần đầu tiên cùng idol xem phim, phải chụp ảnh kỷ niệm nha~

Cô lấy điện thoại, giả vờ muốn chụp selfie, hơi nghiêng tay để bóng lưng Hoắc Hi cũng xuất hiện trong màn hình.

Còn chưa kịp bấm nút, Hoắc Hi đột nhiên quay mặt lại, sau đó quàng tay lên vai cô, kề sát, gần như đầu dựa đầu, còn hướng màn ảnh nở nụ cười, tự nhiên duỗi tay bấm nút chụp.

Màn ảnh lưu lại nụ cười ôn nhu của anh và vẻ mặt mờ mịt sững sờ của cô.

Nhân viên công tác tiến vào. Hoắc Hi nhìn thời gian, đứng lên đi ra ngoài. Cô nhỏ giọng hỏi.

“Hoắc Hi~ anh đi đâu vậy?”

“Toilet.”

Nhân viên đoàn phim nhanh chóng lắp đầy chỗ ngồi. Gần tới lúc mở màn, Hoắc Hi mới quay lại. Lúc này toàn bộ đèn đều đã tắt ngấm, chỉ có ánh sáng từ màn ảnh hắc xuống. Hoắc Hi khom lưng lò mò đi vào chỗ ngồi, trên tay cầm một lon coca và một bịch bắp rang, đưa qua cho cô.

Thịnh Kiều vui vẻ muốn chết luôn, bóc một viên bắp rang bỏ vào miệng, cắn nhẹ, nghiêng đầu qua nói nhỏ.

“Hoắc Hi~ ngọt lắm a~”

Bắp rang ngọt. Anh cũng ngọt.

Phim điện ảnh dài 90 phút. Nội dung không tồi. Con trai của Triệu Tử Phong biểu hiện cũng rất tốt. Sau khi xem xong, mọi người đều khen không dứt miệng. Mặc dù biết những lời khen này có phần hơi tâng bốc nhưng Triệu lão sư vẫn cực kỳ vui vẻ.

Mở màn thì diễn viên chính vào trước, kết thúc thì diễn viên chính ra sau cùng. Vương đạo diễn ngồi ngay phía sau Hoắc Hi, gác tay lên lưng ghế, kề mặt vào nói chuyện.

“Tiểu Hi, chú thấy thế nào?”

“Diễn không tệ. Kịch bản có điểm hơi yếu.”

Vương đạo diễn cười hắc hắc.

“Ừ… anh cũng thấy vậy. Còn thiếu một chút cao trào. Không so được với kịch bản mà anh đưa cho chú. Nghe lão Triệu nói, tiểu Triệu muốn dùng bộ này để kiếm giải thưởng đấy.”

Hoắc Hi vẫn nhàn nhạt nói.

“Tốt.”

“Hậu bối đã đuổi tới rồi. Chú còn thong thả như vậy à. Thành lập phòng làm việc không phải vì muốn nắm giữ tương lai của chính mình hay sao? Việc chuyển hình không thể kéo dài được đâu.”

Thịnh Kiều ngồi bên cạnh vùi đầu ăn bắp rang, thật ra là đang vểnh tai nghe lén.

Thì ra Hoắc Hi thành lập phòng làm việc là vì muốn chuyển hình sao?

Hoắc Hi cười cười.

“Kịch bản kia của anh cũng không phải bán không được. Anh mỗi ngày cứ tìm em. Không sợ em đập vỡ chiêu bài của nhà anh à?”

Vương đạo cười rộ lên.

“Nói thật, vài năm trước nếu chú tự tiến cử anh cũng không thèm nhận chú. Nhưng con người không thể dậm chân tại chỗ mãi được. Chú là một tòa bảo tàng, anh mà không đào, sớm muộn gì cũng có người đào, anh phải ra tay trước chớ.”

Nhân viên công tác đều đã đi ra ngoài. Thư ký trường quay trở lại đón các diễn viên chính. Mọi người đứng lên. Vương đạo diễn vỗ vai Hoắc Hi.

“Anh đem kịch bản kia cho biên kịch sửa lại một chút, hai ngày nữa gửi qua cho chú đọc.”

Hoắc Hi gật đầu.

“Dạ được.”

Thịnh Kiều uống hết một ly coca, rất mắc tiểu, vừa ra khỏi rạp liền bảo mọi người đi trước, một mình chạy vào nhà vệ sinh. Từ nhà vệ sinh đi ra liền trông thấy Hoắc Hi đang đứng ở hành lang đợi cô. Hoắc Hi ngửa đầu ngắm mấy tấm poster dán trên tường.

Cô chạy qua. Hoắc Hi thu hồi ánh mắt, chụp tay lên đầu cô.

“Về thôi.”

Cô vừa đi vừa nghiêng đầu ngó vài lần, nhịn không nổi phải hỏi.

“Hoắc Hi~ anh muốn đóng phim điện ảnh sao?”

Hoắc Hi không gật đầu, chỉ nói.

“Anh năm nay 29 tuổi.”

Thịnh Kiều đúng lý hợp tình hỏi tiếp.

“29 thì làm sao? Vẫn còn rất trẻ mà.”

Hoắc Hi cười lên.

“Sống đến đầu 30… có những con đường cũng nên thử một chút.”

Cô dùng sức gật đầu, kiên quyết nói.

“Hoắc Hi, mặc kệ anh muốn làm gì, em đều ủng hộ anh. Hi Quang cũng sẽ ủng hộ anh.”

“Ừm… anh biết.”

Trở lại đoàn phim, Thịnh Kiều còn nỗ lực hơn trước.

Idol lợi hại như vậy. Là fan của anh ấy, không thể quá mất mặt được.

Trong bối cảnh làm việc hài hòa như thế, kỳ tiếp theo của chương trình Chạy Ra Ngày Mới mà cả nước chờ mong lại lên sóng.

Chương trình này có quốc dân độ cực cao, sau mỗi kỳ phát sóng thì độ phổ biến lại càng tăng, hiện tại hơn phân nửa nhân viên đoàn phim đều theo dõi nó. Ngày chương trình lên sóng, mọi người còn đùa giỡn nói với đạo diễn.

“Hôm nay đừng lên lịch quay khuya nha đạo diễn ơi, chúng em muốn về nhà xem chương trình tống nghệ của Tiểu Kiều.”

Thậm chí có người còn lớn gan ở ngay dưới mí mắt Hoắc Hi mà hô hào ủng hộ cp Thái Thái, chạy qua cổ vũ Thịnh Kiều.

“Thái Thái là chân ái nga~”

Thịnh Kiều: “…”

[Yêu Phi. Hạ] được tổ hậu kỳ cắt nối biên tập nghiêng về diễn tả cốt truyện. Theo chân khách quý thâm nhập, bí ẩn như kéo tơ lột kén, từng từng lớp lớp. Khi Phương Chỉ bị giết, khắc tinh của tổ tiết mục rốt cuộc phát huy bug trí lực. Thịnh Kiều một lần nữa phá giải thiết kế của tổ tiết mục.

Khán giả cả nước sôi nổi hú hét.

Hình ảnh đi tới cảnh cuối cùng. Ảo giác trước khi chết của Yêu Phi. Kỹ xảo hậu kỳ phối hợp với nhạc nền sầu thảm quả thật ngược khán giả khóc ròng. Ngay cả diễn viên vào vai Yêu Phi, sau khi chương trình phát sóng, cũng tiểu bạo một phen.

Tổ tiết mục lừa được một đợt nước mắt của khán giả, mọi người còn chưa thoát khỏi trạng thái đau lòng liền nhìn thấy tỷ đệ hình cầu hóa thân thành Lỗ Trí Thâm, tại hiện trường nhổ cây đào lên.

Khán giả >> Móa nó tổ tiết mục, mấy người còn nhớ mấy người là chương trình khủng bố không vậy? Một lát thì khóc, một lát thì cười, mấy người rốt cuộc muốn chúng tôi phải làm sao hả???

Chương trình chấm dứt, cp Thái Thái không gây sóng gió, dù sao cẩu Thái Tử đã chết ngay giữa phim, nửa phần về sau toàn là cp hình cầu. Nhưng việc Thịnh Kiều liên tục phá giải cốt truyện của tổ tiết mục ở 3 kỳ liên tiếp thể hiện chỉ số thông minh cực cao cùng khả năng phân tích cực giỏi, việc này giúp cô thu hút thêm một đợt fan mới.

Cũng không biết là ai nói đầu tiên, rằng [nếu Tiểu Kiều năm đó sinh trưởng ở một gia đình tốt hơn, không bỏ học giữa chừng, với chỉ số thông minh thế kia, khẳng định có thể thi vào đại học].

Sự việc năm đó giờ đây khiến nhiều người tiếc nuối cho cô.

Lại có cư dân mạng đào ra được đoạn video khi tham gia chương trình trực tuyến kỳ trước, Thịnh Kiều từng nói bản thân đang lén học bổ túc để chuẩn bị thi đại học. Thế cho nên, chương trình Chạy Ra Ngày Mới vừa phát sóng xong, top 1 hotsearch cư nhiên nhảy ra từ khóa [Thịnh Kiều thi đại học].

Bối Minh Phàm: “???”

Anh nhớ lúc ký hợp đồng, Thịnh Kiều có đưa ra điều kiện muốn nâng cao bằng cấp.

Haiz… đúng là tiểu hài tử hiếu học nha. Anh lo an bài công tác mà quên béng chuyện này.

Thiệt là hổ thẹn.

Bối Minh Phàm nhanh chóng gọi điện cho Thịnh Kiều.

“Cô muốn vào đại học không?”

Vừa diễn xong một cảnh phim, Thịnh Kiều ngơ ra: “Hả?”

“Cô không phải vẫn luôn lén lút học bổ túc sao? Sắp tới kỳ thi tháng tư rồi, tôi sẽ an bài một kỳ khảo hạch cho cô, thấy thế nào?”

Thịnh Kiều nghĩ nghĩ.

“Được. Thi môn gì? Để tôi còn chuẩn bị.”

“Thi đại học.”

“???”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện