Fan Não Tàn Cái Gì, Chán Ghét Nhất! (Chán Ghét Nhất Thể Loại Fan Não Tàn!)

Chương 7



Kỳ Thiên thề không phải anh cố ý sững sờ đâu.

Chẳng qua, anh không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với hàng xóm tiên sinh tân nhậm của mình. Hành vi vừa rồi của anh, hình như, cũng tương đương với…nhìn trộm? Chẳng qua là còn chưa xài ống nhòm hay mấy thứ thiết bị công nghệ cao…

Từ từ…

Hình như ngay lúc anh nhìn hàng xóm tiên sinh thì người kia cũng đang nhìn lại…Cho nên thật ra bọn họ là song hướng nhìn trộm! Cho nên anh không cần phải suy nghĩ lí do nào để biện giải nha!

Vì thế, Kỳ Thiên định hướng về phía người đối diện để gửi tặng một cái mỉm cười theo tiêu chuẩn hoàng gia Anh. Nhưng mà, còn không đợi khoé miệng anh cong lên được 23,5 độ, người phía bên kia cửa sổ đã mất tiêu rồi.

Kỳ Thiên lại sửng sốt… Không phải là xuyên việt đâu phải không?

Chẳng lẽ là ảo ảnh dời hình? Dời hình đổi ảnh? Dời đi nháy mắt?

Kỳ Thiên mặt mũi rối rắm nhìn cánh cửa sổ trống rỗng phía đối diện, trong lòng cũng bỗng nhiên trống rỗng.

Cái người vừa rồi còn đứng ở cửa sổ nhìn anh, giống như là một ảo giác.

Một ảo giác theo anh bảy năm, đến nay anh vẫn còn chưa tỉnh.

Ngay khi Kỳ Thiên đang nhìn cửa sổ xuất thần, chuông cửa nhà anh lại vang lên.

Kỳ Thiên kinh ngạc một chút chút, chuông cửa nhà anh đã lâu rồi không vang lên nha… Bắt đầu từ năm anh rời nhà ra đi, trừ bỏ năm mới lén lút trốn tránh lão ba gọi điện thoại cho mẹ, anh gần như không trở về nhà, càng không nói đến chuyện có người tới tìm anh. Mà anh cũng đã lâu thật lâu không liên lạc với bạn học trước kia. Tốt nghiệp lâu như vậy, cho dù đã có mấy lần họp lớp cũ, anh cũng chưa một lần tham dự.

Nhiều năm như vậy, gõ cửa nhà anh chỉ có bốn loại người.

Nhân viên tiếp thị, nhân viên giao hàng, nhân viên chuyển phát nhanh…cùng với tiểu biên tập nhà anh.

…Vừa nghĩ vậy tự nhiên lại thấy bi ai.

Kỳ Thiên một bên thở dài thương cảm cho cái vòng quan hệ nghèo nàn của mình, một bên thì đi về phía cửa.

Anh vừa suy nghĩ vừa đưa tay mở cửa.

Nhưng mà gõ cửa phòng anh giờ này, chắc không phải là chuyển phát nhanh rồi…Mà anh nhớ rõ mình cũng không gọi đồ ăn bên ngoài.

Như vậy, càng không có khả năng là tiểu biên tập theo anh hai năm.

Cho nên…

Kỳ Thiên mở cửa, theo vào là một luồng khí.

Gió đêm có chút lạnh.

Đứng ngoài cửa quả nhiên là Sở Hạo.

Cậu đứng ngoài cửa lẳng lặng nhìn Kỳ Thiên, có cảm giác như cậu đã đứng thật lâu.

“…Tối quá rồi, có chuyện gì à?”, Kỳ Thiên dừng một chút.

Ánh mắt của Sở Hạo, luôn khiến anh có cảm giác chột dạ không giải thích được.

Dù cho trong quá khứ, hay là ở hiện tại.

“…”, Sở Hạo hình như muốn nói gì, lại chỉ nhìn Kỳ Thiên, một chữ cũng không phát.

Ánh trăng bị giấu trong tầng mây dày.

Sau lưng cậu là bầu trời đêm tối đen, nhìn không thấy một tia sáng.

Kỳ Thiên càng lúc càng thấy kì lạ, người này nửa đêm không ngủ, chạy đến cửa nhà anh chơi trò bốn mắt đưa tình nhìn nhau làm gì?

“…Anh hơi mệt rồi.”, Kỳ Thiên uyển chuyển ám chỉ người trước mắt, bọn họ có phải là nên đình chỉ loại hành vi không ý nghĩa này không?

Ánh mắt Sở Hạo tối đen, qua vài giây, cậu giống như đã hạ quyết tâm, chậm rãi nói.

“Em tới nơi này, là để tìm một đáp án.”

Hai tay đang đút trong túi của Kỳ Thiên khẽ run lên, nhưg biểu cảm của anh vẫn như thường, nói:”…Ừ.”.

Anh không nên hỏi “Vậy em tìm thấy đáp án chưa?”. Không nên.

Nhưng mà trái tim anh lại không chịu khống chế mà điên cuồng đập với một nhịp điệu mới lạ.

Sở Hạo nhìn Kỳ Thiên, ánh mắt thật sâu, tựa như người lữ hành đói khát đi trong sa mạc bảy ngày bảy đêm tìm thấy ốc đảo…Cho dù đó cũng chỉ là ảo ảnh. “…Nhưng mà hình như em ngày càng thấy bối rối.”

“Lúc bắt đầu, em không hiểu…Tại sao em lại muốn có đáp án, nhận đáp án rồi có ý nghĩa gì không…Em không biết nữa.”

Từ lúc gặp lại nhau, đây là lần đầu tiên Sở Hạo nói với anh một câu dài như vậy.

Nói xong, cậu mím chặt môi, nhìn Kỳ Thiên.

Kỳ Thiên khép hờ mắt, sau một lúc lâu mới nói:” Nếu đã như vậy…Thì không biết còn tốt hơn.”

Việc cậu còn chưa hiểu rõ…Có thể nhờ ai đến giúp cậu đây.

“…Nhưng mà em muốn biết.”, Sở Hạo nhẹ nhàng nói.

Kỳ Thiên mở to mắt nhìn cậu, từ lần đầu tiên gặp lại cậu, chưa bao giờ anh nhìn cậu nghiêm túc như vậy.

Sở Hạo đã không còn là cậu thiếu niên ngây ngô lúc trước, thời gian đã mài dũa bớt các góc cạnh, rút đi sự ngây ngô của cậu, thứ duy nhất không đổi chính là ánh sáng nơi đáy mắt đó…Đó là ánh sáng mà Kỳ Thiên từng thích nhất. Hồi trước, Sở Hạo nhỏ hơn Kỳ Thiên hai tuổi, thấp hơn anh nửa cái đầu… Mà bây giờ, Sở Hạo so với anh còn cao lớn hơn.

Lúc phát hiện được sự thật này, trong lòng Kỳ Thiên chợt loé lên ý tưởng “Thời gian đúng là đao giết heo.”.

…Tuy rằng áp dụng vào đây thì cũng không đúng lắm.

“…Không mời em đi vào ngồi một chút à?”. Phát hiện Kỳ Thiên nhìn chằm chằm mình thật lâu, Sở Hạo chỉ mỉm cười nhỏ giọng nhắc nhở, cứ như không có chút khó chịu nào.

Mà lúc Kỳ Thiên phục hồi tinh thần lại, tức đến hận không thể tự đấm ngực mình. Dù cho bộ dạng Sở Hạo có đẹp đẽ đến đâu thì cũng không nên trân trối nhìn chằm chằm người ta như vậy! Cũng không phải là chưa bao giờ thấy người đẹp…

“Khụ khụ…vào đi.”, Kỳ Thiên xoay người đi vào, nhường ra chỗ trống mời Sở Hạo.

“Trong phòng có chút lộn xộn…Là đàn ông mà, em hiểu chớ.”. Kỳ Thiên nhìn căn phòng hỗn loạn của mình mà yếu ớt giải thích, không can tâm mà phải cố gắng đấu tranh một chút.

Sở Hạo nhìn đồ đạc trong phòng bị ném loạn xạ cả lên, chỉ hơi hơi cười, từ chối trả lời Kỳ Thiên.

“Ầy dà…ngồi sô pha đi, ấy, mấy cuốn hoàng thư này là…Khụ khụ.”. Kỳ Thiên ôm đi mười mấy quyển sách, rốt cuộc cái sô pha gỗ thần bí cũng lộ ra một góc của nó. [1]

“Bình thường không có chuyện gì làm, nằm trên sô pha đọc hoàng thư cũng là một loại hưởng thụ nha…Khụ khụ.”. Kỳ Thiên lại chuyển đi mấy quyển sách, muốn chừa ra một chỗ trống, lại nhìn thấy chồng sách đang ép xuống một cái quần lót khả nghi. Tay anh giơ lên nhanh chóng đem quần lót nhét vào túi áo, sau đó quay đầu lại, dùng ánh mắt “Em chưa có thấy gì hết” cùng với một nụ cười tươi sáng lạn nhìn Sở Hạo.

Sở Hạo cũng trả lại cho Kỳ Thiên một nụ cười còn tươi đẹp sáng lạn hơn.

Vì thế Kỳ Thiên buồn bực rồi.

“…Ngồi”, anh nói.

Vì thế Sở Hạo ngồi xuống.

“Ầy…Em muốn uống gì không? Coca hay là Sprite hay là bia…Á, thiệt ngại quá, không có Coca với Sprite rồi, bia hình như cũng vừa uống xong hôm qua…”, Kỳ Thiên nói mà không hề áy náy.

Sở Hạo chỉ nhìn anh, cười cười:” Không sao.”

…Cho nên không hề có chút cảm giác trả thù thành công gì hết.

“Vậy em đến…là có chuyện gì à?”, Kỳ Thiên đành phải nói sang chuyện khác.

Lúc đang nói lời này, hai tay anh đang nắm chặt trong túi.

Anh không có chờ mong cái gì, tuyệt đối không có.

“…Ai đây?”. Sở Hạo không trả lời anh, chỉ đem ánh mắt dời đến trên đầu tủ. Trong một đống lộn xộn chất đống khăn tay bình trà chai lọ trên tủ…cũng khó cho Sở Hạo chỉ một lần liếc mắt đã soi ra được cái khung ảnh.

Bên trong khung ảnh tự nhiên là ảnh chụp, chẳng qua là người bên trong không phải Kỳ Thiên.

Đó là một thanh niên cỡ hai mươi tuổi, làn da có chút trắng, diện mạo thanh tú, dáng người tinh tế. Trong ảnh chụp, cậu cười thật tươi sáng, lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu nơi khoé miệng.

Người này đương nhiên cũng không phải là Sở Hạo, tuy rằng lúc Sở Hạo cười lên cũng có lúm đồng tiền.

“…Khách trọ mới đây.”, Kỳ Thiên miễn cưỡng trả lời.

Tuy rằng nói như vậy cũng không sai, nhưng mà chính xác hơn, có thể xem như…bạn trai cũ?

Kỳ Thiên nhìn cậu thanh niên cười vui vẻ trong hình đến xuất thần. Hồi trước khi người kia kéo một đống hành lí tới đây thuê phòng, anh liền đối với cậu ta có cảm giác tựa như nhất kiến chung tình. Cho nên, khi người kia nói mình cũng là gay, hơn nữa còn thích anh, anh liền tự nhiên mà tiếp nhận cậu. Kỳ Thiên rất rõ ràng, anh chưa từng có cảm giác mãnh liệt gì với cậu thanh niên này, nhiều nhất là có nhiều hảo cảm hơn hảo cảm bình thường một chút.

Từ khi chính thức xuất quỹ, Kỳ Thiên đi tìm rất nhiều người, nhưng mà anh chưa từng có cảm giác gì mãnh liệt hơn hảo cảm với bất kì ai… Cậu thanh niên trong hình này cũng chỉ là một trong số đó, không có gì đặc biệt. Mà lí do anh còn giữ lại ảnh chụp của người kia sau khi chia tay, đơn giản là vì anh lười dọn dẹp mà thôi.

Tuy rằng nói vậy có chút tra, nhưng mà cậu thanh niên kia với anh cũng chỉ là một người không quan trọng…Không phải mấy cặp yêu nhau bình thường khi chia tay đều muốn cả đời này không gặp lại à?

…Cho nên kết luận lại anh vẫn là một tên tra phải không.

Kỳ Thiên ở trong lòng cười cười.

Sở Hạo nhìn biểu cảm của Kỳ Thiên, ánh mắt có chút suy nghĩ.

“Nếu cậu ta đã đi, vậy thì ảnh chụp cũng có thể vứt rồi.”, Sở Hạo cười nói.

“…Hở?”, Kỳ Thiên còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chưa kịp phản ứng lại.

Sở Hạo mỉm cười, vươn ra cánh tay thon dài cân xứng, cầm lấy khung ảnh trên ngăn tủ, vứt vào thùng rác.

“Từ từ…”, Kỳ Thiên ngăn không kịp, chỉ có thể ngồi nhìn Sở Hạo ném khung hình, lộ ra vẻ mặt tiếc hận.

“Làm sao…tình cảm của anh với cậu ta rất sâu sắc, muốn giữ lại làm kỉ niệm?”, Sở Hạo hơi nhướn mày, nửa thật nửa giả, cười như không cười, nói.

Kỳ Thiên lắc đầu, thở dài nói:”…Uổng cái khung ảnh của anh.”

———

[1] hoàng thư: truyện 3X

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện