Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 18: Ngươi muốn làm nữ nhi của ta?



Sau khi Tạ lão phu nhân khóc xong, có lẽ là Khương Nịnh Bảo xuất hiện làm nàng thấy được hy vọng, Tạ lão phu nhân nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình, tiếp nhận khăn tay Hoàng ma ma đưa qua lau nước mắt, ánh mắt ôn hòa chuyển hướng nơi có một tiểu cô nương đang đứng an tĩnh.

“Vị này nói vậy chính là Trường Ninh Bá phủ Tứ cô nương đi?”

Khương gia tứ tiểu thư quả thật giống như nghe đồn nói xinh đẹp xuất chúng, khí chất vô cùng tốt.

Tạ lão phu nhân trong lòng vừa lòng gật đầu.

Hoàng ma ma đứng ở bên cũng đối Khương Nịnh Bảo ấn tượng cực tốt.

Vị Khương Tứ tiểu thư này chính là mệnh định chi nhân Quốc Công gia, về sau Quốc Công gia có vượt qua định mệnh tuổi ba mươi hay không, còn cần nàng tương trợ.

Khương Nịnh Bảo nhoẻn miệng cười, ôm cái bình nhỏ tiến lên, đối với Tạ lão phu nhân hành một cái lễ: “Nịnh Bảo gặp qua lão phu nhân.”

Tạ lão phu nhân thấy Khương Nịnh Bảo không chỉ có dung mạo tinh xảo, ánh mắt thanh chính, hành vi cử chỉ càng là tự nhiên hào phóng, không có chút dáng vẻ kệch cỡm nào, trong lòng thật là vui mừng, thương cảm vừa rồi đã rút đi, tươi cười càng thêm hòa ái dễ gần.

“Trước đây nghe tiểu Triệu có nhắc qua ngươi, hôm nay vừa thấy, quả nhiên thực tốt, là một cô nương tốt.”

Đôi mắt Khương Nịnh Bảo cong cong, cười nói: “Đa tạ lão phu nhân quá khen.” Sau đó đem chiếc bình nhỏ tinh xảo đang ôm trong tay dâng lên, “Lão phu nhân, đây là rượu thuốc ta tự ủ lấy, có thể trị liệu được ốmđau vặt vãn của thân thể, thần kỳ hiệu dụng.”

nói xong, Khương Nịnh Bảo cố ý quay đầu lại nhìn thoáng qua Định Quốc Công Tạ Hành còn đang đứng ở giữa đại đường, trong giọng nói có chút nượng ngùng mà bổ sung một câu.

“Nghe nói Quốc Công gia thời trẻ trên chiến trường có bị thương, rượu thuốc này cũng có hiệu quả trị liệu nội thương, an dưỡng thân thể.”

Thực chất Tạ lão phu nhân cũng rất tò mò cái bình nhỏ nàng ôm trong tay là thứ gì, bây giờ nghe được tiểu cô nương nói đó là rượu thuốc tự tay ủ, lại nhìn thấy hành động nàng nhìn con trai mình, trong mắt hiện lên ý cười.

Con trai của nàng lạnh như băng, giống khối đầu gỗ, tiểu cô nương Khương gia chủ động càng tốt.

Tạ lão phu nhân cười tủm tỉm làm cho Hoàng ma ma nhận lấy vò rượu nhỏ: “Nịnh Bảo nha đầu có tâm, nghe ngươi nói như vậy, ta thật muốn nếm thử rượu thuốc này có bao nhiêu thần kỳ.”

nói xong, Tạ lão phu nhân chuyển hướng qua con trai, cười trêu ghẹo nói: “A Hành, ngươi xem tiểu cônương nhà người ta quan tâm ngươi nhiều a.”

Định Quốc Công Tạ Hành “……”

Tạ lão phu nhân cũng không trông cậy vào đứa con tra lạnh như băng này sẽ đáp lại, bà chỉ là muốn giúp tiểu cô nương một phen.

“Lão phu nhân, hiện tại ngài có thể mở ra thưởng thức.”

Khương Nịnh Bảo nghe được Tạ lão phu nhân thân mật gọi nàng Nịnh Bảo nha đầu, con ngươi dạng ra ý cười, khóe miệng nhịn không được hơi mềm mại một chút.

Định Quốc Công Tạ Hành dáng người thẳng tặp đứng ở giữa đại đường, nhìn mẫu thân cùng tiểu cônương trò chuyện với nhau thật vui, tươi cười đầy mặt, tâm từ trước đến nay lạnh băng bỗng nhiễm mộttia ấm áp.

Nhưng nhớ đến nghĩa tử vì giải trừ hôn ước, mà quỳ xuống bức bách mẫu thân đồng ý, Định Quốc Công Tạ Hành trong mắt nhịn không được hiện lên luồng sát khí.

“Được, được, Hoàng ma ma, nghe được Nịnh Bảo nha đầu nói không?” Tạ lão phu nhân nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoàng ma ma, nghĩ đến tiểu cô nương sẽ trở thành con dâu của mình, bà cười đến không khép miệng được.

Hoàng ma ma đầy mặt tươi cười gật đầu: “Nô tỳ sẽ mở ra vò rượu này.” nói, bà chỉ hơi dùng chút sức lực, liền đem vò rượu nhỏ được bọc giấy dán kín lại mà vỗ nứt ra, một mùi hương ôn hoà của dược liệu hoà lẫn vào mùi rượu len lỏi qua khe hở toả ra.

Chỉ là ngửi mùi hương của rượu bay thoang thoảng ra thôi, đã làm cho cả ngươi thoải mái thư thái.

Tạ lão phu nhân kinh ngạc cảm thán nói: “Ngửi được hương rượu thuốc này, ta cảm giác toàn thân của mình nhẹ nhàng không ít, hận không thể nhanh nhanh uống hết một miệng rượu thuốc thử xem hiệu quả.”

“Lão phu nhân, rượu thuốc này mỗi lần chỉ uống một chén nhỏ đủ rồi.” Khương Nịnh Bảo ở một bên khinh thanh tế ngữ nói, trong lòng lại vì Tạ lão phu nhân thật lòng tín nhiệm mà cảm động.

Thường thì mấy thứ rượu thuốc này, đều giống nhau cần phải tìm đại phu kiểm tra một phen, sẽ khôngnhư vậy mà thưởng thức liền.

Nhưng Tạ lão phu nhân cố tình làm như vậy.

Khương Nịnh Bảo không biết, hai người Định Quốc Công Tạ Hành cùng Tạ lão phu nhân sớm đã biết được nàng là chủ nhân sau lưng quán trà Tấn Giang, càng biết nàng có một tay ủ rượu ngon, hiện giờ nghe được nàng nói đây là tự ủ rượu thuốc, tất nhiên là rất là chờ mong.

Hoàng ma ma đem vải bố dày cùng sứ gỡ ra, mùi hương của rượu thuốc bay ra càng nồng đậm

Tạ lão phu nhân hít sâu một ngụm hương rượu thuốc.

“Mau rót rượu cho ta.”

Hoàng ma ma cười nói: “Lão phu nhân đừng nóng vội, nô tỳ sẽ rót cho ngài một ly rượu thuốc.” nóixong, bà đến bên chậu đông rửa tay và lau khô, sau đó từ bàn trà lấy ra ba chén sứ trắng nhỏ sạch sẽrót ra ba ly rượu.

Rượu thuốc trong veo thanh triệt, hiện lên một màu vàng nhạt, hương rượu ôn hòa nồng đậm, nghe làm người say mê, cả người sảng khoái.

“Nịnh Bảo nha đầu, ngươi đen ly rượu đưa A Hành thử xem hiệu quả.” Tạ lão phu nhân chỉ vào trên bàn trà một ly rượu thuốc, thời khắc không quên tạo ra cơ hội cho Khương Nịnh Bảo.

“Dạ, lão phu nhân.”

Khương Nịnh Bảo trên mặt lộ ra nét vui mừng tươi cười, cầm một ly rượu thuốc xoay người đi đến Định Quốc Công Tạ Hành, nhìn khuôn mặt anh tuấn lãnh ngạnh của hắn mà mỉm cười nhẹ nhàng, thanh âmthanh thúy uyển chuyển: “Quốc Công gia, thỉnh dùng thử.”

nói xong, đôi tay nàng đem rượu thuốc dâng lên.

Trong đó một cổ tay đang vòng tay mang hồng bảo thạch cực kỳ bắt mắt, làm cho người nhịn khôngđược đem ánh mắt dừng lại ở đôi bàn tay trắng nõn non mịn, từng ngón tay thon dài nhỏ xinh của nàng.

Định Quốc Công Tạ Hành tầm mắt hơi hơi dời đi, tiếp nhận ly rượu thuốc, nhẹ giọng nói.

“Cảm ơn!”

Khương Nịnh Bảo khóe miệng hơi hơi cong lên một chút, trở về cầm lên ly rượu thuốc của đưa lên miệng nhỏ nhấm nháp, ánh mắt thường thường dừng ở Định Quốc Công Tạ Hành trên người.

Càng nhìn càng hợp tâm ý của nàng.

Định Quốc Công Tạ Hành không có do dự đem một chén nhỏ rượu thuốc uống sạch.

Rượu thuốc vừa vào bụng, hắn lập tức cảm nhận được một cổ nhiệt lưu rất nhỏ ở trong cơ thể lưu động, ẩn ẩn còn có một tia nhỏ vụn đau đớn, nhiệt lưu qua đi, đau đớn biến mất, lớn lớn bé bé nội thương tàng bên trong bí ẩn nhất nhất được chữa trị.

Đặc biệt là bụng hắn, thời trẻ mới vừa đến trên chiến trường trong nhất thời không tập trung đã để mộtđộc tiễn bắn vào, cuối cùng vì mệnh hắn cứng nên còn sống, nhưng lại không thể chữa trị tận gốc bệnh căn, hiện giờ chỉ có một chén rượu thuốc nhỏ, đã khiến cho hắn cảm thấy chữa khỏi bệnh nhìn ánh rạng đông.

Định Quốc Công Tạ Hành đáy mắt tràn ngập sát khí hiện lên một tia khiếp sợ.

Lúc này, Tạ lão phu nhân đã uống xong một ly rượu thuốc, cả người thoạt nhìn phảng phất trẻ ra mười mấy tuổi.

Hơn hai mươi năm qua, Tạ lão phu nhân vẫn luôn ốm đau quấn thân, tuổi cũng đã lớn, đôi mắt cũng có mờ đi vì tuổi già, hiện tại lại phát hiện, uống qua rượu thuốc, cả người dào dạt ấm lên, rất thoải mái, đôi mắt dường như đã khôi phục thị lực giống lúc tuổi còn trẻ, nhìn đồ vật rất rõ ràng không hề giống cách một tầng sa.

“Rượu thuốc này thật thần kỳ, bệnh già của ta đã tan mất đi, cảm giác như hồi sinh cuộc sống mới, thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng ngoài kia trên cây đại thụ có chú chim non.

Tạ lão phu nhân tâm tình kích động kinh hô.

Nghe được lão phu nhân nói, Hoàng ma ma trừng lớn đôi mắt, hiển nhiên cũng chú ý tới biến hoá của Tạ lão phu nhân, xem ra Khương Tứ tiểu thư đã bình rượu thuốc nhỏ đầy trân quý dị thường, Hoàng ma ma vội vàng thật cẩn thận đem bình rượu thuốc đậy kỹ lại.

Khương Nịnh Bảo nhấp môi cười, rượu thuốc đương nhiên thần kỳ, lúc nàng ủ ra đàn rượu thuốc này đãcố ý giao phó cho rượu thuốc có đặc tính loại trừ tai hoạ ngầm trong thân thể.

“Nịnh Bảo nha đầu ủ rượu thuốc quả nhiên thần kỳ, rượu ở Thượng Vân tửu phường bán giá trên trời nếu đem so với rượu thuốc này thì nó chỉ là vũng bùn.”

“A Hành, con nói xem có phải hay không?”

Lúc Tạ lão phu nhân tán dương Khương Nịnh Bảo, đã cố ý dẫn theo đứa con trai như khối băng để làm cho tiểu cô nương vui vẻ.

Khương Nịnh Bảo nhạy bén đã nhận ra dụng ý của lão phu nhân, khóe miệng nở ra nụ cười tươi rói, cả người thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp vô song, làm người dời không ra tầm mắt.

Định Quốc Công Tạ Hành thần sắc không có chút nào biến hóa, lời ít mà ý nhiều đánh giá.

“Rượu thuốc thực tốt.”

“Lão phu nhân thích là được, về sau ta lại đưa mấy vò rượu thuốc dưỡng sinh cho ngài.” Khương Nịnh Bảo trong đầu đem tư liệu Thượng Vân tửu phường tư liệu qua một lần, nụ cười tươi sáng, hai tròng mắt rực rỡ lấp lánh.

Tại kinh thành cực ít người biết đến Thượng Vân tửu phường thần bí sau lưng ai là chủ nhân, nữ chủ Dương Thư Thanh vì dựa vào trọng sinh tiên tri ở đời trước mà biết được phương thuốc cổ truyền ủ rượu đời trước thuộc về ‘Khương Nịnh Bảo’

Rượu ủ với phương thuốc cổ truyền được bán giá trên trời thực chất chỉ là rượu dưỡng sinh.

Hiệu quả rất kinh ngạc.

Dương Thư Thanh dựa vào việc bán rượu giá trên trời mà lung lạc không ít chỗ dựa, có thể nói ủ rượu phương thuốc cổ truyền là bàn tay vàng quan trọng nhất của ‘nữ chính’

Tạ lão phu nhân tuy rằng tâm động, nhưng không muốn chiếm tiện nghi của tiểu cô nương.

“Nịnh Bảo nha đầu, rượu thuốc này cứ lấy chuẩn giá rượu trên trời của Thượng Vân tửu phường nhân lên gấp ba lần, ngươi chịu không?”

“Gấp bốn.”

Định Quốc Công Tạ Hành lạnh như băng đột nhiên mở miệng.

Khương Nịnh Bảo ấn đường nhảy nhảy: “……”

Cái này ác quá, bạc giống như là gió to thổi tới.

Tạ lão phu nhân tán đồng gật đầu: “A Hành nói gấp bốn thì là gấp bốn, rượu thuốc này có giá trị!”

“Lão phu nhân, không cần nhiều như vậy đâu, rượu thuốc này dùng dược liệu cũng không trân quý.” Trân quý chính là nàng tự dùng kỹ năng ủ rượu thần kỳ, làm cho rượu thuốc có tính chất thần kỳ.

Thượng Vân tửu phường rượu thuốc giá trên trời, một vò rượu giá trị bằng vàng, mà tại đây giá cả càng thêm bốn lần, ngẫm lại liền làm cho người ta đầu vựng hoa mắt, Khương Nịnh Bảo không muốn kiếm bạc của Tạ lão phu nhân.

Hai người đều muốn cho nhiều bạc, một người không đồng ý.

Hai bên đều không muốn nhượng bộ.

Hoàng ma ma thấy một màn như vậy, không biết nói làm sao, thậm chí có điểm muốn cười.

Cuối cùng Khương Nịnh Bảo bất đắc dĩ cười: “Lão phu nhân, Quốc Công gia, thật sự không cần nhiều bạc đến như vậy, nếu thật sự phải cho bạc, liền cho năm trăm lượng bạc trắng đi.”

Chi phí để nàng làm rượu thuốc thật sự rất thấp, chỉ là phương thuốc ủ rượu tầm thường, không giống như Thượng Vân tửu phường bán rượu giá trên trời, quá trình làm ra phức tạp, còn dùng không ít dược liệu trân quý.

Chỉ là mấy vò rượu thuốc, Khương Nịnh Bảo thật sự không thèm để ý.

Nhưng nàng từ chối không được.

trên mặt Tạ lão phu nhân không đồng ý, nhưng với kiên trì của Khương Nịnh Bảo, đành bất đắc dĩ thỏa hiệp, trong lòng lại âm thầm quyết định dùng cách khác bồi thường Khương Nịnh Bảo.

Định Quốc Công Tạ Hành trong lòng cũng nghĩ là như vậy.

Lúc này, hắn nhớ tới mục đích hồi phủ, hơi thở quanh thân nháy mắt lạnh lẽo: “Mẫu thân, Tạ Cảnh Dực ở đâu?”

Tạ lão phu nhân nghẹn một hơi, nhịn không được mà sốt ruột liếc mắt, trừng đứa con trai một cái, thế nhưng ngay trước mặt tiểu cô nương lại nhắc tới vị hôn phu trước kia.

Khương Nịnh Bảo nghe được Định Quốc Công Tạ Hành hỏi tới vị hôn phu trước của nàng nhưng nàng lại chẳng có cảm giác gì, nàng hơi hơi nhướng mày, đáy mắt hiện lên sự tò mò.

Có lẽ Tạ Cảnh Dực không ở trong phủ, nếu không thì dưỡng phụ hồi phủ, hắn làm nghĩa tử đáng lẽ phải xuất hiện, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa xuất hiện.

“hắn sáng sớm đã đi phủ An Viễn Hầu cầu hôn.”

Tạ lão phu nhân nói đến dưỡng tôn tử, thái độ mang chút lãnh lẽo.

Định Quốc Công Tạ Hành khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, mặt mày sát khí toả ra bốn phía, đại đường mấy người đột nhiên cảm thấy có một cỗ áp bức bay đến làm người hít thở không thông, may mắn này cảm giác áp bức này một hồi lại biến mất không còn tăm hơi.

“Ta không đồng ý!”

Khương Nịnh Bảo: “……”

Làm dưỡng phụ Tạ Cảnh Dực, Định Quốc Công xác thật có quyền không đồng ý.

Nhưng người ta sáng sớm hôm nay đã tới cửa cầu hôn, đoán chừng bây giờ đã trao đổi xong thiếp canh, Định Quốc Công có không đồng ý thì việc cũng đã xong hết rồi.

“A Hành, vì sao con không đồng ý?”

Tạ lão phu nhân kinh ngạc nhìn về phía con trai.

Tuy nói đối với dưỡng tôn tử có điểm nản lòng thoái chí, nhưng chung quy vẫn là hy vọng hắn tốt, nếu hắn thích đích trưởng nữ An Viễn Hầu, Tạ lão phu nhân cũng sẽ không phản đối.

Chỉ cần không phải tiểu cô nương Khương gia là được.

Tiểu cô nương Khương gia chính là con dâu dự định của bà.

Định Quốc Công Tạ Hành biểu tình lãnh ngạnh, tầm mắt đảo qua mặt Khương Nịnh Bảo, ấn đường hơi hơi giật mình.

Thị lực Tạ lão phu nhân rất tốt mắt lại sắc nên phát hiện, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là bởi vì tiểu cônương Khương gia, bà cười hỏi: “A Hành, có phải con lo lắng cho Nịnh Bảo nha đầu hay không?”

Hoàng ma ma đứng ở bên nghe xong cũng cười.

Định Quốc Công Tạ Hành thái độ không thay đổi, cam chịu để Tạ lão phu nhân suy đoán.

Đôi mắt Khương Nịnh Bảo ba quang liễm diễm, khóe miệng gợi lên nụ cười tươi xinh đáng yêu, có thâm ý khác mà mở miệng: “Quốc Công gia, kỳ thật thế tử trong lòng có người khác, là ta vui mừng.”

Tầm mắt Định Quốc Công Tạ Hành hướng tới tiểu cô nương, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt Tiểu cô nương thanh triệt sạch sẽ, là thật sự trừ bỏ vui mừng thì không có bất cứ cảm tình nào sót lại, thanh âm của hắn lạnh băng khàn khàn hỏi: “không thích?”

“Đúng vậy, không thích, lúc trước ta cùng thế tử có hôn ước chẳng qua là ân cứu mạng, kết hai nhà chi hảo, nhiều năm như vậy, ta cùng thế tử chỉ có vài lần gặp gỡ, chưa nói tới cảm tình gì sâu đậm.”

Đặc biệt vị này thế tử còn vong ân phụ nghĩa.

“Thế tử phái Triệu quản gia tới cửa huỷ hôn, ta không sao cả, chỉ là không cam lòng vì bị bắt thoái vị nhường người khác, làm cho thanh danh có tổn hại thôi.”

Khương Nịnh Bảo đối diện hai mắt tràn ngập sát khí của Định Quốc Công, thành thật thẳng thắn mà nói.

Tạ lão phu nhân sớm đã biết được tiểu cô nương Khương gia đối với dưỡng tôn tử không có cảm tình gì, hiện giờ nhìn đến thái độ của nàng bằng phẳng, trong lòng bà vẫn thật là cao hứng.

Dưỡng tôn tử của bà có cách làm xác thật làm người lạnh lòng.

Lúc trước Tạ lão phu nhân không đồng ý hắn huỷ hôn, biện pháp giải quyết đâu phải một cái, nhưng dưỡng tôn tử lại chọn một phương án tàn nhẫn nhất.

—— Huỷ bỏ hôn ước.

Việc huỷ hôn đối với nhà gái rất quan trọng, đặc biệt khi nhà gái vô tội, nhưng dưỡng tôn tử khăng khăng muốn huỷ, thậm chí quỳ gối ở trước cổng lớn Vinh Hỉ đường một ngày một đêm, cha mẹ ruột của hắn cũng tới cửa cầu tình, nên Tạ lão phu nhân chỉ có thể bị buộc bất đắc dĩ mà gật đầu.

Thậm chí bà còn có chút hối hận khi lựa chọn Tạ Cảnh Dực thừa kế.

Hiển nhiên là Định Quốc Công Tạ Hành không ngờ tới tiểu cô nương sẽ là lạnh nhạt vô vị không cảm xúc, hơi thở lành lạnh hơi ngưng trong nháy mắt, Tạ Hành vốn dĩ muốn cho nàng chống lưng lại lần nữa im lặng.

Nhưng nên tính toán thì hắn vẫn phải tính.

“Nhưng, ta cũng đã nói với thế tử là muốn làm người một nhà với mọi người.” Khương Nịnh Bảo nghịch ngợm cười, một đôi mắt cực đẹp lăng lăng nhìn thẳng khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng lạnh băng của Định Quốc Công Tạ Hành, ý vị thâm trường nói.

Tạ lão phu nhân nghe tiểu cô nương Khương gia nói ra trong nháy mắt hoàn hồn, nhịn không được nở nụ cười.

Tiểu cô nương Khương gia thật là…… thật là một chút đều không rụt rè, nhưn, bà thích.

Con trai quá đầu gỗ, chỉ có thể dựa vào con dâu chủ động.

Tạ lão phu nhân không biết vì sao có chút chờ mong nhìn thấy sinh hoạt của hai người sau khi thành thân, có tiểu cô nương Khương gia, chắc chắc mỗi ngày trôi qua của con trai sẽ không buồn tẻ vô vị.

Định Quốc Công Tạ Hành lại đột nhiên toát ra một câu: “Ngươi muốn làm con gái của ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện