Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 30: “Tới thăm ngươi, đưa ngươi hồi phủ"



Chút sóng gió ngoài cửa của phủ Thuỵ vương cũng không hề gợi lên được chút gì, chỉ có điều hình tượng của Dương Thư Thanh trong mắt quý nữ quan lại cùng đệ tử thế gia đã thấp đi rất nhiều.

Đặc biệt là các quý nữ yêu thích Tạ thế tử, trong lòng thầm cảm thấy tội nghiệp cho hắn.

Tấn vương hờ hững nhìn lướt qua Dương Thư Thanh, lúc trước cảm thấy Dương đại tiểu thư tài năng xuất chúng, thủ đoạn lợi hại, bây giờ lại cảm thấy nàng ta ngu mà cố tỏ ra nguy hiểm, đột nhiên cảm thấy ngán ngẩm, lại nhớ đến thế lực của mình bị giảm đi chắc chắn có liên quan đến Tấn Vương, đôi mắt sắc bén của hắn lóe lên sự lạnh lẽo.

không hề do dự mang theo hộ vệ của mình tiến vào Thụy vương phủ.

Dương Thư Thanh đột nhiên quay đầu lại, nhìn chăm chú theo bóng dáng cao gầy đĩnh đạc của Tấn Vương, đôi tay siết lại thành nắm đấm, hần thù tràn đầy trong mắt. Nghĩ đến việc gần đây Tấn vương bận đến sứt đầu mẻ trán, trong lòng nàng ta cảm thấy sảng khoái lạ thường.

“Dương tiểu thư, cùng nhau đi vào thôi.” Tần vương xoay người xuống ngựa, bước đến bên cạnh Dương Thư Thanh, ánh mắt sáng quắc nhìn gương mặt thanh lệ xinh đẹp tuyệt luân của nàng ta.

Dương Thư Thanh nghĩ đến bản thân mình có hôn ước, nàng ta còn sẽ trở thành phu nhân Định Quốc Công tương lai, thanh danh không thể có chút vết ố nào, lập tức liền lắc đầu cự tuyệt: “Đa tạ ý tốt của vương gia, hiện giờ ta đã đính hôn, vẫn nên duy trì khoảng cách thì tốt hơn.” nói xong, nàng ta mang theo Thiến Dung cùng Thiến Bích xoay người bước vào Thụy vương phủ.

Tần vương mím môi, mang theo người đi nhanh về phía trước, giữ một khoảng cách nhất định.

Ánh mắt những danh môn khuê tú đang đứng quanh xe ngựa lấp lánh, Tần vương chạm tay là bỏng, sau lưng còn có An Viễn Hầu nâng đỡ, đích trưởng nữ An Viễn Hầu đính thân với thế tử phủ Định Quốc Công, theo những điều này, Tần vương bây giờ chính là hoàng thái đệ được mọi người ủng hôn nhiều nhất, rất nhiều đại thần đang âm thầm xếp thành hàng, thế lực của Tấn Vương có giảm một phần, nên kém hơn một chút.

Danh môn khuê tú có thể tham gia được yến hội của Thụy vương phi không ai là không có tâm tư nhạy bén chứ. Con nhà thế gia hay quan lại không có ai là không là thanh niên tài tuấn.

Trong lòng ai đều cũng đã có hướng để nghiêng.

Khương tứ tiểu thư là hôn thê duy nhất của Định Quốc Công, đương kim thánh thượng là con trai trưởng của tiên đế, cũng là biểu đệ của Định Quốc Công, nếu không phải mang theo độc từ trong bụng mẹ, thân thể gầy yếu còn chưa có con nối dỗi thì ai lại lập hoàng thái đệ.

Lúc trước, tiên đế đột nhiên băng hà, vẫn chưa kịp sắc phong thái tử, là con trai trưởng duy nhất của tiên đế, cho dù thân thể gầy yếu không chống đỡ nổi, nhưng dì của hắn là Tạ lão phu nhân sau lưng lại có Định Quốc Công, cuối cùng thuận lợi thuận lợi mà lên ngôi hoàng đế.

Cho nên nghiêng về hướng Đinh Quốc Công vô cùng quan trọng.

Ngày thường, Dương đại tiểu thư luôn cho người ta cảm giác là một người thông minh điềm tĩnh, là người luôn có chủ ý hay, nhưng lần này không biết đầu óc bị choáng hay sao, lại muốn mượn thân phận và địa vị của Tần vương để chèn ép Khương tứ tiểu thư.

Nữ tử khi sa vào lưới tình đều mất đi sự lanh lợi ngày thường.

E là Dương đại tiểu thư cũng như thế, những công tử, thế tử, quan lại ngày thường có chút hâm mộ Dương Thư Thanh, nay trong mắt tràn đầy thất vọng.

Đoàn người của Khương Nịnh Bảo đi theo tiểu vương gia Tiêu Nhiên bước vào phủ Thụy vương, lập tức bị cảnh sắc bên trong làm chói mắt. trên hòn giả sơn có suối nhỏ róc rách, đình đài lầu cát, nơi nào cũng tinh xảo, chỗ nào cũng xa hoa, ngoài những ma ma có tuổi ra, thì những gã sai vặt của Thụy vương đều thật trẻ tuổi, tỳ nữ cũng thế, đều là nam anh tuấn, nữ mỹ miều.

Khương Nịnh Bảo: “……”

Trách không được tiểu vương gia Tiêu Nhiên lại có tính cách đam mê sắc đẹp như thế, từ nhỏ lớn trêntrong đám tuấn nam mỹ nữ, nên ánh mắt sắc sảo như thế cũng là bình thường.

“Tiểu vương gia, tuấn nam mỹ nữ trong phủ nhiều quá.” Nàng không kiềm được cảm thán một câu.

Tiểu vương gia Tiêu Nhiên đi ở phía trước cong cong đôi mắt đào hoa, phe phẩy cây quạt trong tay, kiêu ngạo tự hào nói: “Khương tứ tiểu thư, ngươi rất có mắt nhìn, Thụy vương gia thứ gì không có chứ mỹ nhân thì không bao giờ thiếu.”

Khương Nịnh Bảo nghẹn lời, nghĩ đến một trăm linh bảy vị tiểu thiếp trong hậu viện tiểu vương gia, còn đông hơn hậu cung của đương kim hoàng đế.

Quả thật không thiếu mỹ nhân.

Nàng quay đầu lại nhìn, Khương Minh Dao luôn im lặng, mắt nhìn thẳng, Khương Việt thì hưng phấn nhìn đây đó khắp nơi, Trương Trạm phong độ thanh nhã, hành vi cử chỉ đều cực kì khéo léo.

Khương Nịnh Bảo khẽ nhíu mày, tính tình của Khương Việt hơi nóng vội, trước kia nàng tiếp xúc với vị đường ca này không nhiều, nên cũng không hiểu tính hắn cho lắm. hiện tại xem ra, Khương lão phu nhân đang hố nàng.

“Khương tứ tiểu thư, sao Quốc Công gia lại không đến?” Tiểu vương gia sau khi tự hào xong, đột nhiên tò mò hỏi.

Mẫu phi hắn tổ chức không biết bao nhiêu buổi yến tiệc, lần nào cũng đưa thiếp mời cho Định Quốc Công, nhưng hắn một lần cũng không đến dự, trong lòng tiểu vương gia hơi mất mát.

“Tiểu vương gia, ngài cảm thấy danh môn khuê tú đến dự tiệc có thể chịu đựng được sát khí trên người Quốc Công gia sao?” Khương Nịnh Bảo khẽ hỏi lại một câu.

Tiểu vương gia Tiêu Nhiên nghẹn lời, không hé răng.

Khương Nịnh Bảo cười cười, tiếp tục đi theo phía sau Tiêu Nhiên, nhớ tới Tần vương và Tấn vương, hai vị vương gia mới gặp hôm nay, nói sao nhỉ, khí chất và dáng dấp đều cực kì xuất chúng, lại có dã tâm như nhau, nhưng Tần vương cho nàng cảm giác kém Tấn vương một bậc.

Trong sách, Tấn vương là kẻ dã tâm, kiếp trước lừa gạt gài bẫy nữ chính, còn hại nàng chết thảm, sở dĩ Tần Dương thất bại, là do cả nữ chính và kế của Tấn Vương.

Nhưng kiếp trước Tần Vương có thể bị một nữ tử như Dương Thư Thanh gài bẫy làm mất đi hai chân, điều đó chứng minh mưu trí của hắn không bằng Tấn Vương, nhưng sau khi nữ chính trọng sinh, Tần vương được sự trợ giúp của nữ chính, không ngừng đánh ngã Tấn vương đoạt được ngôi vị hoàng đế, sau đó nữ chính trở thành ánh trăng sáng không thể với tới trong lòng Tần Vương.

Thú vị thật.

Nữ chính Dương Thư Thanh cảm thấy đời trước mình thảm như thế, ngoài bị Tấn Vương lợi dụng đến mất mạng, còn có một nữ tử gia thế cũng hiển hách gả cho Tấn vương làm trắc phi, sau này nữ tử đó được phong làm quý phi.

Nữ tử này cũng là đối tượng mà nữ chính muốn báo thù kiếp này.

Khương Nịnh Bảo nhìn hai vị vương gia, trong lòng nhịn không được cười, Dương Thư Thanh có thể trở thành ánh trăng trong lòng Tần Vương, không chỉ bởi vì tính cách, còn do Dương Thư Thanh đã biết trước, bày mưu tính kế cho Tần Vương, lần nào cũng một chiêu diệt gọn. Nên trong lòng Tần Vương nàng ta là người thông minh tuyệt đỉnh, mưu kế đa đoan.

Dã tâm của Tấn vương cực lớn, tâm tư thâm trầm, ý chí sắt đá, sẽ không dễ dàng thích bất cứ nữ nhân nào, còn am hiểu ẩn nhẫn, không phải người bình thường có thể khống chế được, trong sách có nói, hiện giờ Tấn vương hẳn là đang bị Tần vương chèn ép, thế lực bị suy yếu rất nhiều, hôm nay cùng dự tiệc, vẫn duy trì tình huynh đệ như bình thường với Tần vương.

Chỉ riêng phẫn ẩn nhẫn đó thôi, thì Dương Thư Thanh phải dựa vào trọng sinh, âm thầm đánh tan thế lực của hắn, đồng thời Tạ thế tử trở thành Định Quốc Công tân nhiệm, Tần Vương nhờ Định Quốc Công phủ ủng hộ, mới có thể chiến thắng được Tấn vương.

Tấn vương là trùm phản diện cuối trong nguyên tác.

Khóe môi Khương Nịnh Bảo cong thành nụ cười giảo hoạt, nàng bây giờ là vị hôn thê của Định Quốc Công, mà hắn là biểu ca của Càn Nguyên đế, nếu nàng dùng dược tửu thần kỳ trị tận gốc căn bệnh của Càn Nguyên đế, hắn sẽ không chết trẻ, cũng sẽ có con nối dõi.

Trận tranh đoạt hoàng vị này cũng có thể hạ màn.

Dương Thư Thanh cũng chỉ phải im lặng

Nàng tuyệt đối sẽ không để phủ Định Quốc Công bị cuốn vào trận phong ba tranh đoạt hoàng vị này.

Khương Ninh bảo quyết định trở về bàn bạc lại với Định Quốc Công chuyện này, nghĩ đến có cái cớ đitìm Định Quốc Công, Khương Nịnh Bảo cảm thấy tâm trạng thật tốt, cả người đều tản ra hơi thở sung sướng.

……

Thụy vương phi tổ chức ngắm hoa yến ở Bách hoa viên, bây giờ đang là giữa mùa xuân, trong vườn trăm hoa đang nở rộ, hương thơm lan tỏa khắp nơi, làm lòng người thoải mái khi đến đây.

Trong Bách hoa viên có năm toà đình viện, mỗi một đình viện có thể chứa được ba mươi người.

Gã sai vặt tuấn tú, tỳ nữ xinh đẹp đi tới đi lui càng làm cho người ta cảm thấy hoa bên cạnh mỹ nhân càng rực rỡ hơn.

Còn có tiếng trống, tiếng hát trong trẻo của đào kép vang lên.

Bên trong Bách Hoa viên, danh môn khuê tú tụm năm dụm ba, yểu điệu thướt tha, dáng vẻ đoan trang, mang theo tỳ nữ ngắm hoa. Các công tử thế gia hay con quan lại có người thì ngồi trong đình ngắm hoa, có người thì đang chuyện trò với các thiếu nữ.

Tiểu vương gia Tiêu Nhiên vừa đến Bách Hoa viên, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt là phía sau hắn còn có một nhóm mỹ nhân phong tình vạn chủng, làm cho mắt người đều phải chói sáng, chỉ có mấy thế gia công tử quen thuộc trò chuyện cùng tiểu vương gia.

Cũng không ít ánh mắt đổ về phía Khương Nịnh Bảo cùng Khương Minh Dao, vẻ mặt lộ nét nghi hoặc.

Tiểu vương gia Tiêu Nhiên mang theo mấy người Khương Nịnh Bảo đi vào đình lớn ở bách hoa viên, trong đình có trãi thảm lông, trên thảm lông có bàn trà, ghế nhỏ, trên bàn còn có trà, hoa quả cùng đồ điểm tâm.

Trong đình đã có vài tiểu thư danh môn đang trò chuyện, thường xuyên phát ra tiếng cười trong veo, nhìn thấy tiểu vương gia đưa Khương Nịnh Bảo và Khương Minh Dao cùng hai người lạ mặt khác đến, làm các nàng có chút mỉm cười hành lễ.

Khương Nịnh Bảo cũng tươi cười đáp lễ.

Trong lòng nghĩ thầm, đây mới là quý nữ thế gia chân chính, tiểu thư khuê các, một hành động, một nụ cười, một lời nói cũng đều khéo léo, lễ phép, cũng không làm người cảm thấy quá thanh cao, hoặc là không thoải mái.

“Khương tứ tiểu thư, ngươi trước cứ đợi ở nơi này, gia dẫn hai người này sang bên kia.” Tiểu vương gia, trong mắt có chút ghét bỏ nhìn Khương Việt.

Trương Trạm mang phong độ từ tốn mà chắp tay nói lời cảm tạ tiểu vương gia, trong lòng cũng khôngngăn được khát vọng dâng trào, đến đây dự hoa yến toàn thảy đều là danh môn khuê tú, quý nữ thế gia thật sự.

Nếu may mắn được một quý nữ ưu ái.... Trong lòng Trương Trạm ngo ngoe rục rịch, ngoài mặt thìkhông thể hiện gì, nói mặt người dạ thú thì đó chính là nói loại người như hắn.

Khương Nịnh Bảo cười nói: “Làm phiền tiểu vương gia.”

“Khương ngũ tiểu thư, hôn phu của ngươi, Tạ Cảnh Huy cũng đến, ở đình bên kia, ngươi có thể qua đó cùng hắn bồi dưỡng tình cảm, hay là cho người gọi hắn sang đây?” Tiểu vương gia Tiêu Nhiên nhìn Khương Minh Dao cười tủm tỉm nói.

Khương Minh Da gương mặt lạnh nhạt như băng sương, hiện lên một tia ngạc nhiên cũng không biết phải làm sao, nàng mím môi, giọng nói trong veo lạnh lùng: “Đa tạ ý tốt của tiểu vương gia, không cần ạ.”

Tiêu Nhiên thấy thế cũng không nói gì.

Khương ngũ tiểu thư đúng thật là mỹ nhân, lại là một mỹ nhân lạnh lùng như băng, nhưng tiểu vương gia không có hứng thú với mỹ nhân đã có hôn ước.

Khương Nịnh Bảo cười cười, hỏi sang chuyện khác: “Tiểu vương gia, khi nào hoa yến được bắt đầu.”

Còn không đợi Tiêu Nhiên trả lời, một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên: “Khương tứ tiểu thư, hoa yến đã bắt đầu khi các người đi vào bách hoa viên.”

Khương Nịnh Bảo ngẩn ra, quay đầu nhìn qua vị tiểu thư vừa lên tiếng, tiểu thư này khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, người mặc một váy lụa vàng cam, trên mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, cười khanh khách nhìn nàng.

Hiển nhiên là từ tiểu vương gia, liền biết được thân phận của các nàng.

“không sai, Phó tiểu thư nói đúng, Khương tứ tiểu thư, mẫu phi ta mỗi lần mở yến hội, thật ra chính là dịp tụ tập đông đúc, không cần phô diễn tài nghệ, cũng không cần ngâm thơ vẽ tranh, chơi vui vẻ là được, đương nhiên cũng có thể tùy ý ra về hay ở lại.”

Tiểu vương gia Tiêu Nhiên tủm tỉm cười.

Khương Nịnh Bảo mỉm cười lễ phép nói lời cảm tạ, trong lòng lại nghĩ, đây không phải là xem mắt tập thể phiên bản cổ đại hay sao, tiểu thư khuê các, thế gia môn đệ tụ tập, nếu là vừa mắt nhau nói khôngchừng sẽ đến tận cửa cầu hôn.

Trách không được, Thụy vương phi tổ chức yến tiệc, lại mời nhiều người đến đông như vịt.

Nhưng người nhận được thiệp chỉ có đích nữ, hoặc ít nhiều sẽ mang theo thứ tỷ hay thứ muội của mình theo, cho nên nói chung là sẽ có nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Tiểu vương gia Tiêu Nhiên mang theo Khương Việt cùng Trương trạm rời đi, Khương Nịnh Bảo cùng Khương Minh Dao ngồi ở chỗ của mình, vài vị danh môn khuê tú ríu rít đi đến tự giới thiệu.

không có phải vì Khương Nịnh bảo chỉ là đích nữ nhị phòng của phủ Trương Ninh Bá mà coi thường nàng, cũng không phải bởi vì nàng là vị hôn thê của Định Quốc Công mà coi trọng nàng, làm cho Khương Nịnh Bảo có cảm giác vô cùng thoải mái.

Khương Nịnh Bảo cuối cùng cũng biết được khuê danh của vị Phó tiểu thư kia, tên gọi là Phó Uyển Ninh, đích tôn nữ của Tả tướng, nhịn không được thất kinh, Phó Uyển Ninh này chính là người nữ chủ muốn báo thù, Quý phi có gia thế hiển hách kia.

Sau khi tự giới thiệu Phó Uyển Ninh tò mò hỏi: “ Khương tứ tiểu thư, nghe nói ngươi có thể gần gũi với Định Quốc Công, đó là thật không?” Bên cạnh còn có mấy vị tiểu thư khác cũng đầy mặt tò mò.

Khương Nịnh Bảo gật đầu, “Ừm, có thể là mệnh cách của ta có chút đặc biệt đi.”

Cách nói này làm các quý nữ gật đầu tán đồng.

Các nàng quý nữ này đối với chiến thần Đại Việt Định Quốc công vô cùng sợ hãi lại tò mò, nhịn khôngđược liền hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến hắn.

“Quốc Công gia là người rất tốt, là người rất hiếu thuận.” Khương Nịnh Bảo nói đến Định Quốc Công Tạ Hành, nghĩ đến những chuyện của hắn, còn có chuyện của hai người, đuôi mày khóe mắt đều là ý cười.

Nhóm quý nữ ở đây hai mắt sáng ngời, xem ra vị Khương tứ tiểu thư này thật sự rất thích Định Quốc Công rồi.

Khương Minh Dao lẳng lặng nghe tứ tỷ cùng vài vị tiểu thư chuyện trò, lúc này, một thiếu niên anh tuấn áo gấm bước vào đình, bên người còn mang theo hai hộ vệ.

“Xin hỏi, vị nào là Khương ngũ tiểu thư?” Ánh mắt thiếu niên nọ dừng lại gương mặt lạ lẫm của Khương Nịnh Bảo cùng Khương Minh Dao, giọng nói trong vắt, lên tiếng hỏi.

Khương Minh Dao lạnh lùng như băng sương nhìn hắn, nhíu mày: “Là ta, xin hỏi ngài là ai?”

“Ta là Tạ Cảnh Huy, là hôn phu của nàng, có rảnh đi ra ngoài một chút không?” Thiếu niên nhìn vị hôn thê mặt lạnh như sương mai của mình, hơi mỉm cười, ngỏ lời mời.

Khương Minh Dao chần chừ một hồi, quay đầu lại nhìn tứ tỷ, Khương Nịnh Bảo cũng chỉ cười chứ khôngcó thay nàng quyết định, chỉ là trầm mặc, cuối cùng Khương Minh Dao đứng dậy theo Tạ Cảnh Huy đi ra ngoài.

Trong đình có mấy người, chuyện trò rôm rả xong rồi cũng rời đi, ra ngoài ngắm hoa, thuận tiện ngẫu nhiên gặp được thiếu niên tài tuấn, Khương Nịnh Bảo cùng Phó Uyển Ninh rất là hợp ý, hai người cùng nhau đi thưởng hoa.

Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đi theo phía sau.

Càng nói chuyện cùng Phó Uyển Ninh, Khương Nịnh Bảo càng cảm thấy nàng ấy là một nữ tử thông tuệ, hào phóng, nàng nhớ tới đại ca Khương Cẩn đã mười tám tuổi nhưng chưa đính hôn của mình, nếu Phó Uyển Ninh trở thành đại tẩu của nàng thì tốt biết mấy.

Đáng tiếc gia thế chính là có khoảng cách quá lớn, Khương Nịnh Bảo chỉ có thể đem ý nghĩ này để trong lòng, bất quá khi nói chuyện tiện thể khen đại ca mình một chút.

Phó Uyển Ninh là người thông minh, cũng không vạch trần, chỉ là mỉm cười chăm chú lắng nghe.

Khương Nịnh Bảo cũng là người một vừa hai phải.

trên con đường nhỏ đi ngắm hoa, Khương Nịnh Bảo gặp được Dương Thư Thanh, Dương Thư Thanh đang nhìn Phó Uyển Ninh bên cạnh nàng, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

Hai người lễ phép chào hỏi đi qua nhau.

“Uyển Ninh, Dương tiểu thư hình như là có địch ý với ngươi á.” Khương Nịnh Bảo cảm nhận được ánh mắt sắc bén phía sau lưng, uyển chuyển nhắc nhở Phó Uyển Nhi, nàng bây giờ rất thích nàng ấy, hai người đã gọi thẳng tên nhau.

Bước chân Phó Uyển Ninh chợt khựng lại, hơi hơi nhíu mày, bất đắc dĩ cười: “Ừ, ta cũng là cảm thấy kỳ quái, ta cùng Dương tiểu thư cũng chưa từng tiếp xúc, mấy năm nay, mỗi lần gặp được nàng ấy, ta đều có thể cảm nhận được sự căm thù của nàng ấy.”

“Chú ý một chút vẫn tốt hơn.” Khương Nịnh bảo dặn dò một câu.

Trong sách, Phó Uyển Ninh chỉ là vai nữ xứng thứ năm, Dương Thư Thanh mở cuộc trả thù, là sau khi Phó Uyển Ninh được gả cho Tấn Vương làm trắc phi, không chỉ hủy hoại Phó Uyển Ninh mà còn ly gián mối quan hệ của tả tướng cùng Tấn vương, có thể nói là nhất tiễn song điêu.

Phó Uyển Ninh mỉn cười gật đầu, hai người lại tiếp tục đi dạo bách hoa viên, vừa đi vừa nói chuyện, trênđường gặp cũng không ít danh môn khuê tú, công tử quan lại, còn có một số thứ nữ hào môn.

Cách đó không xa trên sân khấu nơi gánh hát biễu diễn, tiểu vương gia mang đến một nhóm thiếp thất xinh đẹp vừa múa vừa hát, làm cho rất nhiều công tử thế gia vây xem.

Khương Nịnh Bảo không đi xem náo nhiệt, nghe nói bách hoa viên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải đích nữ hãm hại thứ nữ, thì cũng là thứ nữ hãm hại đích nữ, tuồng đã lên sàn, thật là náo nhiệt, nghe nói có một vị quý nữ xuất thân cao quý không biết liêm sĩ tính kế hiến dâng cho Tấn Vương.

Khương Nịnh Bảo nghe đến chuyện bát quái này, lập tức nhớ đến Dương Thư Thanh.

Đột nhiên, nàng cảm nhận được một luồng sát khí quen thuộc, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, chạm vào đôi mắt lạnh lẽo sắc bén, ngập tràn sát khí.

Là Quốc Công gia, chàng vậy mà lại đến đây.

Khương Nịnh Bảo vui mừng một phen, nhìn về phía Định Quốc Công mà cười một nụ cười tươi xinh đẹp rực rỡ, Định Quốc Công Tạ Hành ở phía xa, tầm mắt rơi vào trên mặt tiểu cô nương, mắt lạnh cũng đãmềm mại một phần.

“Gì??? Là Định Quốc Công đến.” Phó Uyển Ninh nhận thấy Khương Nịnh Bảo khác thường, ngẩng đầu nhìn, lại thấy cách đó không xa một thân ảnh làm người giật mình sợ hãi, nhịn không được kinh ngạc thành tiếng.

Nghe nói, Định Quốc Công chưa bao giờ tham gia yến hội của Thụy vương phi lần nào cả, lần này đột nhiên đến, chẳng lẽ là bởi vì Khương tứ tiếu thư?

“Ừ, Quốc Công gia tới.”

Khương Nịnh Bảo cười khanh khách gật đầu, trong lòng lại hận không thể bay qua cùng Định Quốc Công bồi dưỡng tình cảm.

Phó Uyển Ninh che miệng cười, vừa lúc nhìn thấy có một nhóm khuê tú quen thuộc đang ngắm hoa gần đấy, vội vàng nói: “Nịnh Bảo, ngươi đi trò chuyện cùng Quốc Công gia đi, ta liền không quấy rầy người, có thời gian thì gặp lại.”

nói xong, liền mang tỳ nữ rời đi.

Khương Nịnh Bảo cười một tiếng, tâm tình vô cùng tốt mang theo Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đi về phía Định Quốc Công Tạ Hành.

Định Quốc Công đến đã là chấn động.

Nhưng mà các quý nữ cùng tiểu thư khuê các đều cách khá xa, chỉ có tiểu vương gia Tiêu Nhiên cùng một số môn đệ Tạ gia, Tạ lão phu nhân đi qua nói mấy câu, cũng không dám nấn ná lâu thêm.

Dương Thư Thanh ở phía xa nhìn thấy Khương Nịnh tươi cười sáng rỡ đi đến bên cạnh Định Quốc công, nụ cười ấy làm nàng ta thấy chói mắt, Dương Thư Thanh thở sâu, quay đầu lại liền cười dịu dàng với Tạ Cảnh Dực.

Hình phạt của Tạ Cảnh Dực đã kết thúc, vết thương trên người cũng tốt hơn năm phần, biết được vị hôn thê đi Thụy vương phủ, liền cùng Định Quốc Công cùng nhau đến tham gia hoa yến của Thụy vương phi.

“Quốc công gia, chàng đến là gặp ta rồi đưa ta hồi phủ?” Khương Nịnh Bảo đứng bên cạnh Định Quốc Công, gương mặt trắng nõn, đáng yêu bởi vì đi quá nhanh nên hiện ra một tầng đỏ ửng nhẹ nhàng.

Định Quốc Công Tạ Hành nhìn tiểu cô nương, ánh mắt nhìn chiếc trâm khảm minh châu trên đầu nàng, ánh mắt dịu dàng không ít, nói: “Tới gặp nàng, đưa nàng hồi phủ.”

thật ra thì sáng này, Định Quốc Công vẫn luôn thất thần, sau lại có thân vệ đến báo, nói tiểu cô nương cùng Dương Thư Thanh xảy ra chuyện ở của Thụy vương phủ.

Định Quốc Công, liền quyết định chạy đến đây, chống lưng cho tiểu cô nương.

“một ngày không gặp như cách ba thu, Quốc Công gia nhất định là nhớ ta.” Sóng mắt tiểu cô nương đảo vòng, cười nghịch ngợm, trêu chọc Định Quốc Công một chút.

Dưới đáy mắt lạnh lẽo của Tạ Hành hiện lên một ý cười, nhẹ giọng nói: “Ừ.”

Khương Nịnh Bảo đột nhiên trợn tròn mắt, nàng không nhìn lầm chứ, nàng vậy mà nhìn thấy Quốc Công gia cười.

Đây không phải là chứng minh cách làm của nàng là đúng, à không, Quốc Công gia đều đã chạy đến hoa yến.

Khương Nịnh bảo trong lòng cảm thấy vui sướng.

“Chúng ta bây giờ trở về sao?”

“Nghĩ muốn về liền về, hôm nay có người đến đo thân may giá y.” Định Quốc Công nhìn tiểu cô nương nói.

“Là hôn phục sao?”

Lúc này Khương Nịnh Bảo mới nhớ đến hôn kỳ của mình là mùng một tháng năm, còn hơn một tháng nữa, ngày thường chỉ nghĩ đến chuyện bồi dưỡng tình cảm với Định Quốc Công, dường như chưa có chuẩn bị giá y, nhịn không được có chút chột dạ.

Nàng giống như đã quên chuyện thêu giá y rồi.

Chỉ là nàng sẽ không thêu giá ý, nàng sống ở cổ đại mười sáu năm, còn chưa có kỹ năng thiêu thùa đâu, nữ công đối với nàng mà nói, chỉ biết làm cọng lông chứ thêu giá y càng không cần nói đến.

“Ừ.” Định Quốc Công gật đầu.

“Nếu không thêu giá y thì làm sao bây giờ?” Khương Nịnh Bảo đỏ mặt hỏi, ánh mắt mắt có chút dao động.

“Ta sẽ chuẩn bị.”

“Như vậy có tốt hay không?” Nàng chần chừ hỏi, nghe nói giá ý của nữ tử phần lớn là do các nàng tự thêu, nếu không, cũng sẽ thêu một đường ở khâu cuối cùng.

Định Quốc Công, một kim lấy máu: “Nàng sẽ không cần thêu.”

Khương Nịnh Bảo nghẹn.

Nghĩ đi nghĩ lại, thật ra thì không thêu giá y cũng không có gì, Quốc công gia chuẩn bị càng tốt, Khương Nịnh Bảo tâm tình đột nhiên vui sướng, tự nhiên đưa tay ôm lấy tay Định Quốc Công, cười khanh khách nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn.

“Chúng ta hồi phủ, vừa đúng lúc có chuyện cần bàn một chút.”

Cả người Tạ Hành cứng đờ, tim đập lỡ mất một nhịp.

Khương Minh Dao ở xa lần đầu tiên nhìn thấy tình hình chung đụng của tứ tỷ cùng Định Quốc Công, trong lòng nhẹ nhõm thở ra, sau này tứ tỷ sẽ sống tốt rồi.

Nàng quay đầu lại nhìn vị hôn phu bên cạnh, trong lòng cũng âm thầm có chút mong chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện