Gả Cho Cha Của Nam Chính
Chương 51: Bột phấn Hoa Vô Tử
Khương Nịnh Bảo bình tĩnh nhìn đại bá nương giả vờ trấn định, quay đầu nhìn sắc mặt trầm trầm của lão phu nhân, khoé miệng không tự giác nổi lên nụ cười.
Đại bá nương đây là muốn nàng một mình ăn mảnh, khẩn trương nhất thời lại dám đem lão phu nhân bỏ qua một bên.
thật là không thích hợp.
Chỉ tiếc lão phu nhân hình như không nhận ra được.
Khương Nịnh Bảo cụp mi, lúc này đây, Trương thị đã chạm đến giới hạn của nàng, nàng cũng khôngtính là sẽ bỏ qua cho bà ta, đường đường là Quốc Công phu nhân, không cần nhịn xuống cơn tức giận, trước kia Trương thị đánh nhỏ mắng nhỏ, vẫn chưa thật sự xúc phạm đến nàng, bây giờ không giống như vậy, lương tâm Trương thị đã quá dơ bẩn.
Ai lại ngay trong nhà mình, đợi cháu gái về lại mặt, lại cho nàng ăn đồ ăn có thuốc làm vô sinh, lòng dạ Trương thị đã quá đen tối rồi.
Nếu không có hai vị ma ma dạy bảo, có lẽ nàng cũng đã mắc mưu mà không hay biết gì.
“Đại bá nương, ý tốt của người, cháu gái nhận, nhưng cháu gái cũng không phải là người có đồ ngon ăn mảnh một mình, Tiểu Đào, mang đồ ăn này chia ra, để mọi người cùng được nếm thử.”
Khương Nịnh Bảo nhẹ vén tóc mai bên tai, cười khanh khách nhìn đại bá nương, nhỏ nhẹ mở miệng, tươi cười xinh đẹp, giống như hoa sinh trong hồ, thanh thuần kiều diễm.
Tiểu Đào là tên của nữ tỳ mới gắp đồ ăn cho nàng.
Trong mắt Trương thị, tươi cười của Khương Nịnh Bảo, giống như ác quỷ đòi mạng, trong lòng bà ta đột nhiên dâng lên khí lạnh, không, tuyệt đối không thể để Dao nhi cùng đại tức phụ ăn những món ăn này.
Khương lão phu nhân lại cực kỳ hài lòng với cách làn của cháu gái thứ tư, không chút do dự ra tay giúp đỡ.
“Tứ nha đầu nói rất đúng, chia ra năm phần vừa đủ.”
Nụ cười của Khương Nịnh Bảo lại càng đẹp hơn nữa.
Tiểu Đào thì lại chậm chạm không nhúc nhích.
Khương Nịnh Bảo quay đầu lại nhìn tỳ nữ Tiểu Đào một cái, lại nhận thấy môi nàng ta run rẩy, mặt mày lạnh toát, xem ra Tiểu Đào cũng là bị người kích động a.
“Tiểu Đào!”
Nịnh Bảo lại gọi lần nữa, tươi cười trên mặt nhạt dần, nhưng lạnh lẽo bên trong giọng nói lại làm Tiểu Đào run lập cập, nàng ta trộm nhìn phu nhân một cái, lại thấy phu nhân dùng tay ra hiệu cho mình.
Tiểu Đào xem như đã hiểu ý tứ của đại phu nhân, tay khẽ run, trên mặt nở ra nụ cười cứng ngắc, căng đầu ra mà nói.
“Tứ tiểu thư, nô ty sẽ chia đồ ăn ngay ạ.”
Khương Nịnh Bảo hơi nheo mắt, tầm mắt hai người cũng không có gì sai, động tác của đại bá nương cũng là bình thường, nhưng ngược lại, ý nghĩ vừa chuyển, liền rõ ràng, Trương thị muốn làm hỏng mấy món ăn này, trong lòng liền cười lạnh, nàng sao có thể để bà ta toại nguyện được chứ.
Mấy món ăn này là nàng để xử lý Trương thị.
“Tiểu Đài, tay của ngươi ngàn vạn lần không được run, lỡ như làm đổ mấy món ăn này, tổ mẫu sẽ rất tức giận.” Khương Nịnh Bảo cười hay không cười, giống như quan sát nàng ta, trong lời nói còn mang theo cảnh cáo.
Khương lão phu nhân nghe thấy lời này của cháu gái, cảm thấy có chút không đúng, chỉ là lại không thể nói được, bà nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua tỳ nữ tâm phúc lấy đồ ăn cho mình là Hồng Hạnh, tâm động, nói ra.
“Tiểu Đào, ngươi lui ra, Hồng Hạnh, ngươi đến đem đồ ăn kia chia ra đi.”
Lời này vừa nói ra, thân mình Trương thị khẽ run lên, đầu óc như ầm ầm nổ ung, sống lưng tứa ra mồ hôi lạn, thấm ướt cả xiêm y phía sau.
Khương Nịnh Bảo cười cười nhìn đại bá nương, không bỏ qua chút phản ứng nào của bà ta.
Đại bá nương, không biết tiếp theo, người sẽ làm thế nào?
“Dạ, lão phu nhân.”
Hồng Hạnh cung kính thành lời, đi bước nhỏ đến bên người Khương Nịnh Bảo, động tác thuần thục mà chia đồ ăn thành ra năm phần.
một lời lão phu nhân nói ra, Tiểu Đào liền âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm, vội vàng cúi đầu lui xuống, không có ai biệt được vừa rồi nàng có bao nhiêu khẩn trương, khi thức ăn này bị đổ rơi, lão phu nhân trách phạt, nửa cái mạng còn không có.
Bây giờ có người nhận lấy, trong lòng Tiểu Đào vui mừng còn không kịp.
thật ra trong lòng nàng cũng là vô cùng không muốn làm chuyện này, ai bảo nàng hôm qua trong lúc vô tình nghe được, phu nhân cùng Dương ma ma tâm phúc của bà muốn ám hại tứ tiểu thư khi mà nàng ấy về lại mặt, còn bị bà ta bắt được, bây giờ, tính mạng người nhà của nàng đều nằm trong tay đại phu nhân, chỉ cần nàng nghe lời, người nhà nàng liền vô sự.
Vì thế Tiểu Đào chỉ có thể làm đồng phạm.
Trương thị nhịn không được liếc mắt nhìn Tiểu Đào, Tiểu Đào này thật sự được việc thì ít, hỏng việc thìnhiều, ngay cả chút việc nhỏ cũng làm không xong, bây giờ bà ta trái tim hồi hộp đến nổi muốn nhảy ra ngoài, vội vàng cầm ly trà lên uống một ngụm, không dám để người nhận thấy mình khác thường, mộtkhi bị người phát hiện, kết cục chờ đợi bà là….
Trương thị thật không dám tưởng tượng.
Thân phận Khương Nịnh Bảo bây giờ đã không như xưa, Định Quốc Công còn đang dùng cơm ở gian ngoài.
Bà không thể mạo hiểm, càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, không thể để bản thân bại lộ, bà còn hai đứa có hai đứa con trai, bà còn là đại phu nhân bá phủ, là đại bá nương của Quốc Công phu nhân Khương Nịnh Bảo… Bà còn có tương lai tươi đẹp.
Trái tim đại bá nương Trương thị nặng nề, chỉ là không thể không hi sinh.
Dao nhi nhất định sẽ hiểu cho bà.
Ngay thời khắc quan trọng, Trương thị cuối cùng vẫn là lựa chọn lợi ích bản thân.
Khương Minh Dao lẳng lặng ngồi bên cạnh, còn không biết bản thân đã thành quân cờ thí mạng của thân mẫu mình, nếu Khương Nịnh Bảo tương kế tựu kế, nửa đời sau của nàng liền bị huỷ mất.
Đại đường tẩu là người tâm tư cẩn thận, nàng không nói một lời cứ ngồi bên cạnh, không lòng liền có suy nghĩ không thể tưởng tượng được, có khi nào đồ ăn tứ muội ăn qua có vấn đề?
Nhưng mà Khương lão phu nhân cũng đã ăn.
Đây là nói thức ăn này không có độc, nhưng lại có tác dụng khác, lại nghĩ đến lời đại phu nhân vừa mới nói, trái tim đại đường tẩu run lên, tác dụng của mấy món ăn này….
Hẳn là làm nữ tử vô sinh…. Nhưng vừa rồi, tứ muội đã ăn qua….
Chuyện thật nghiêm trọng.
Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nịnh Bảo, Khương Nịnh Bảo cười như không cười nhìn nàng, ánh mắt đó làm đại đường tẩu rùng mình, trái tim đột nhiên chùng xuống.
Nàng vuốt ve cái bụng vẫn có chút bằng phẳng, nàng không biết mấy món ăn này có thể gây thương tổn cho đứa trẻ trong bụng nàng hay không, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không ăn những món ăn này.
trên đời làm gì có chuyện may mắn.
Đại đường tẩu không biết suy nghĩ của mình có chính xác hay không, nhưng nàng không muốn đánh cược.
Chỉ là tứ muội biết rõ có vấn đề, vì sao còn ăn, chẳng lẽ nàng có cách… Đại đường tẩu càng nghĩ, càng cảm thấy tứ muội này không đơn giản.
Khương Nịnh Bảo hơi nhướng mày, đại đường tẩu quả nhiên là người thông minh, là người đầu tiên nhận ra sự bất thường, kết đôi với đại đường ca thật đáng tiếc, như đoá hoa lài cắm bãi phân trâu.
Lúc này lại nhìn Trương thị, lại thấy bà ta như đã bình tĩnh trở lại, dường như chuyện gì cũng không hay biết.
Nịnh Bảo hơi nhíu mày.
một lát sau, Hồng Hạnh đem thức ăn đã chia xong.
Khương lão phu nhân một phần, còn lại bốn phần được đặt trước mặt bốn người khác, đại bá nương Trương thị hít thở sâu một hơi, mặt không biến sắc ăn một miếng, bà ta bây giờ có hai trai hai gái, còn sắp ôm cháu nội, không sinh nở được không không ảnh hưởng đến bà.
“Mẫu thân nói đúng, mấy món ăn này đúng là mỹ vị vô cùng.” Trương thị khen không dứt miệng.
Nịnh Bảo nhướng mày, nàng dường như đã xem nhẹ sự ngoan độc của Trương thị, quả nhiên, người không vì mình, trời tru đất diệt.
Đại bá nương Trương thị thật làm người lạnh lòng.
Đại đường tẩu không động đũa, nàng vuốt ve bụng mình, gương mặt đỏ hồng, ngượng ngùng nói: “Con có thai, mấy món ăn này, hương vị lại không hợp với thai phụ, con xin mượn hoa hiến phật, mang món ngon này xin đưa cho tổ mẫu dùng.”
Khương lão phu nhân nghe vậy, thoáng nhìn qua thức ăn, quả nhiên nhận ra những món này khôngthích hợp cho thai phụ.
“Hồng Hạnh, mang phần thức ăn của nàng đến đây.”
Lời này làm cho Trương thị đột nhiên thở phào.
Bà nhìn qua nữ nhi, hy vọng này có thể tìm được cái cớ không ăn.
Nhưng Khương Minh Dao lại không có.
Nàng đang gắp đồ ăn chuẩn bị ăn, trái tim Trương thị như mắc ở cổ họng, lại không có cách nào ngăn cản, trong lòng hận chết Khương Nịnh Bảo, thức ăn ngon như vậy, ăn một mình là tốt rồi, còn nói ra làm gì.
Khương Nịnh Bảo than thầm trong lòng một tiếng, mềm lòng nói lời ngăn cản “Ngũ muội, mấy món ăn này khômh hợp với muội.”
Khương lão phu nhân nhíu mày.
Khương Minh Dao khựng tay, mím môi, khuôn mặt trong trẻo hiện lên chút nghi hoặc.
“Vì sao muội ăn không được?”
Khoé miệng Nịnh Bảo nổi lên nụ cười châm chọc, ánh mắt rơi trên người Trương thị: “Ngũ muội, này thìnên hỏi đại bá nương, đại bá nương, người thật sự là một người mẫu thân nhẫn tâm, vì lợi ích của mình, ngay cả con gái ruột cũng có thể vất bỏ.”
Trái tim Trương thị run lên, Khương Nịnh Bảo là có ý gì, chẳng lẽ nàng đã sớm biết thức ăn có vấn đề, chẳng phải nàng cũng đã ăn rồi sao, thức ăn cho thên phấn hoa vô sinh, chỉ cần ăn xuống, đời này liền không thể sinh được con nối dõi.
Nghĩ đến như vậy, Trương thị bình tĩnh, chỉ cần bà im lặng kín như bưng, không để lộ sơ hở, Khương Nịnh Bảo làm gì được bà chứ, bà không vui trừng mắt nhìn Khương Nịnh Bảo, giọng nói đầy nghiêm khắc.
“Tứ nha đầu, lời này của ngươi là có ý gì?”
Khương lão phu nhân cuối cùng cũng nhận ra chuyện không bình thường.
Khương Nịnh Bảo vẫn bình tĩnh cười, đưa mắt nhìn chén thức ăn, đáy mắt lạnh băng “Đại bá nương, người đợi lát nữa rồi sẽ hiểu, Hồng Hạnh, ngươi sang mời Quốc Công gia đến đây, chuyện hôm nay không có gì tốt đẹp.”
không có cách nào tốt ….
Trương thị trong lòng cả kinh, trên lưng từng đợt mồ hôi lạnh, dường như đại hoạ giáng xuống, Dương ma ma bên cacnhj cũng cảm thấy không ổn.
Chủ tớ hai người trong tối hoảng loạn suy đoán, có phải là đã bại lộ rồi hay không?
Ánh mắt lão phu nhân dừng trên người Khương Nịnh Bảo cùng Trương thị, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên đem đũa đập xuống bàn cơm: “Tứ nha đầu, cuối cùng là có chuyện gì?”
Khương Nịnh Bảo cười cười: “Tổ mẫu đợi lát nữa sẽ biết.”
Chỉ khoảng nửa khắc, Định Quốc Công đã đến đây, Khương Cẩn là đại ca đương nhiên cũng muốn đến xem có việc gì, Trương Ninh Bá cũng mang theo hai đứa con đại phòng chạy đến.
“Nịnh Bảo, có chuyện gì?” Định Quốc Công cao lãnh mang một gương mặt tuấn tú góc cạnh, giữa mày nôn nóng, bước đến bên người Nịnh Bảo, ánh mắt chăm chăm lướt trên người nàng một lượt, không có phát hiện ra vấn đề, liền mở miệng hỏi.
Định Quốc Công biết, chuyện không quan trọng, Nịnh Bảo tuyệt đối sẽ không sẵn sàng bố trận đón giặc như vậy.
Định Quốc Công vừa nói xong, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đem ánh mắt đặt trên người Nịnh Bảo cùng Trương thị.
Tươi cười trên mặt Nịnh Bảo chợt tắt, đưa tay nhỏ ra, chỉ vào đồ ăn trên mâm cùng chén nhỏ của mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Quốc Công gia, đồ ăn trước mặt thiếp đã có cho thêm hoa vô tử.”
“Cái gì?”
Mọi người ở đây đều kinh hồn thất đảm, hoa vô tử nghe qua chính là không phải thứ tốt gì, vô tử… không cón, nói rõ chính là làm người ta tuyệt đường sinh sản.
Sắc mặt Trường Ninh Bá xanh mét, hai vị đường ca của Nịnh Bảo cũng đã khiếp sợ nói không ra lời, bọn họ không nghĩ đến còn có loại hoa đáng sợ như vậy.
Sắc mặt Khương Minh Da trắng bệch, đôi đũa trong tay rơi xuống đất, nàng không dám tin nhìn mẫu thân của mình, môi run run, nàng thật sự rất muốn hỏi mẫu thân rốt cuộc có phải là do bà làm hay không.
“Hoa vô tử, nghĩa như cái tên, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần ăn vào đều sẽ không có cách nào sinh dục, cũng không gây thương tổn nào cho thân thể, nhưng loại hoa này có một ưu điểm, đó chính là nó có thể làm cho hương vị món ăn thông thường trở nên vô cùng ngon miệng.”
Khương Nịnh Bảo bình tĩnh giải thích một câu.
Khương lão phu nhân bị doạ rồi, bà khi nãy đã ăn hai chén, có điều nghĩ đến hoa vô tử ngoài chuyện làm người không sinh dục được thì cũng không tạo thương tổn gì, trái tim cũng thả lỏng hơn.
Sắc mặt âm trầm như nước.
“Đại bá nương, ta nói là nói như vậy, người cũng đã tự mình nói muốn ta một mình thưởng thức món ăn ngon này.” Ánh mắt Nịnh Bảo không hề chớp nhìn căm chăm Trương thị, bên môi còn nở nụ cười lạnh.
Trương thị trong lòng căng thẳng, sợ hãi lan tràn, bà không nghĩ được Khương Nịnh Bảo lại có thể nhận ra được hoa vô tử, rõ ràng người kia có nói, hoa vô tử vô cùng hiếm gặp, khẳng định nàng ta không thể nhận ra.
Nhưng bây giờ…. Khẳng định là hai bị ma ma mà Tạ lão phu nhân mời đến đã nói qua cùng Nịnh Bảo.
Trong lòng Trương thị hận chết hai vị ma ma làm hỏng chuyện tốt của mình, trên mặt lại tràn đầy khiếp sợ cùng tức giận.
“Tứ nha đầu, này chỉ là do một mình ngươi nói, ai biết thức ăn này rốt cuộc có cho phấn hoa vô tử vào hay không, nếu thật sự có cho vào, ta vừa nãy cũng đã ăn một phần, cũng coi như là người bị hại.”
Bây giờ Trương thị lại nghĩ thật vô cùng may mắn khi mình đã ăn phần thức ăn kia.
Lúc này, Khương Cẩn đột nhiên nhận ra cái chén không trước mặt Nịnh Bảo, trên đó còn giữ lại mộtchút thức ăn, nhận thấy thưc ăn trên các chén khác cũng có, trong lòng hồi hộp, đột nhiên nắm lấy cánh tay trái của Nịnh Bảo, vội vàng hỏi: “Nịnh Bảo, muội có ăn hay không?”
Khương Nịnh Bảo cười cười, dùng cánh tay còn lại nắm lấy tay của ca ca: “Đại ca, ca yên tâm, muội sẽkhông sao.”
Lời này cũng là để nói cho Định Quốc Công bên cạnh nghe thấy.
Nhưng Định Quốc Công Tạ Hành vừa nghe lời Khương Cẩn hỏi, thân mình đột nhiên phát ra hơi thở thô bạo làm người hoảng sợ, ngũ quan anh tuấn cường ngạnh lạnh lùng làm người giật mình, giọng nói lạnh như băng tuyết ngày đông, lạnh thấu xương tuỷ.
“Tạ Thất, cho người vào cung thỉnh ngự y đến đây một chuyến.”
Mọi người ở đây đều bị khí thế lạnh lẽo, thô bạo này áp chế thở không nổi, tất cả đều lộ ra tia hoảng sợ.
Đại bá nương đây là muốn nàng một mình ăn mảnh, khẩn trương nhất thời lại dám đem lão phu nhân bỏ qua một bên.
thật là không thích hợp.
Chỉ tiếc lão phu nhân hình như không nhận ra được.
Khương Nịnh Bảo cụp mi, lúc này đây, Trương thị đã chạm đến giới hạn của nàng, nàng cũng khôngtính là sẽ bỏ qua cho bà ta, đường đường là Quốc Công phu nhân, không cần nhịn xuống cơn tức giận, trước kia Trương thị đánh nhỏ mắng nhỏ, vẫn chưa thật sự xúc phạm đến nàng, bây giờ không giống như vậy, lương tâm Trương thị đã quá dơ bẩn.
Ai lại ngay trong nhà mình, đợi cháu gái về lại mặt, lại cho nàng ăn đồ ăn có thuốc làm vô sinh, lòng dạ Trương thị đã quá đen tối rồi.
Nếu không có hai vị ma ma dạy bảo, có lẽ nàng cũng đã mắc mưu mà không hay biết gì.
“Đại bá nương, ý tốt của người, cháu gái nhận, nhưng cháu gái cũng không phải là người có đồ ngon ăn mảnh một mình, Tiểu Đào, mang đồ ăn này chia ra, để mọi người cùng được nếm thử.”
Khương Nịnh Bảo nhẹ vén tóc mai bên tai, cười khanh khách nhìn đại bá nương, nhỏ nhẹ mở miệng, tươi cười xinh đẹp, giống như hoa sinh trong hồ, thanh thuần kiều diễm.
Tiểu Đào là tên của nữ tỳ mới gắp đồ ăn cho nàng.
Trong mắt Trương thị, tươi cười của Khương Nịnh Bảo, giống như ác quỷ đòi mạng, trong lòng bà ta đột nhiên dâng lên khí lạnh, không, tuyệt đối không thể để Dao nhi cùng đại tức phụ ăn những món ăn này.
Khương lão phu nhân lại cực kỳ hài lòng với cách làn của cháu gái thứ tư, không chút do dự ra tay giúp đỡ.
“Tứ nha đầu nói rất đúng, chia ra năm phần vừa đủ.”
Nụ cười của Khương Nịnh Bảo lại càng đẹp hơn nữa.
Tiểu Đào thì lại chậm chạm không nhúc nhích.
Khương Nịnh Bảo quay đầu lại nhìn tỳ nữ Tiểu Đào một cái, lại nhận thấy môi nàng ta run rẩy, mặt mày lạnh toát, xem ra Tiểu Đào cũng là bị người kích động a.
“Tiểu Đào!”
Nịnh Bảo lại gọi lần nữa, tươi cười trên mặt nhạt dần, nhưng lạnh lẽo bên trong giọng nói lại làm Tiểu Đào run lập cập, nàng ta trộm nhìn phu nhân một cái, lại thấy phu nhân dùng tay ra hiệu cho mình.
Tiểu Đào xem như đã hiểu ý tứ của đại phu nhân, tay khẽ run, trên mặt nở ra nụ cười cứng ngắc, căng đầu ra mà nói.
“Tứ tiểu thư, nô ty sẽ chia đồ ăn ngay ạ.”
Khương Nịnh Bảo hơi nheo mắt, tầm mắt hai người cũng không có gì sai, động tác của đại bá nương cũng là bình thường, nhưng ngược lại, ý nghĩ vừa chuyển, liền rõ ràng, Trương thị muốn làm hỏng mấy món ăn này, trong lòng liền cười lạnh, nàng sao có thể để bà ta toại nguyện được chứ.
Mấy món ăn này là nàng để xử lý Trương thị.
“Tiểu Đài, tay của ngươi ngàn vạn lần không được run, lỡ như làm đổ mấy món ăn này, tổ mẫu sẽ rất tức giận.” Khương Nịnh Bảo cười hay không cười, giống như quan sát nàng ta, trong lời nói còn mang theo cảnh cáo.
Khương lão phu nhân nghe thấy lời này của cháu gái, cảm thấy có chút không đúng, chỉ là lại không thể nói được, bà nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua tỳ nữ tâm phúc lấy đồ ăn cho mình là Hồng Hạnh, tâm động, nói ra.
“Tiểu Đào, ngươi lui ra, Hồng Hạnh, ngươi đến đem đồ ăn kia chia ra đi.”
Lời này vừa nói ra, thân mình Trương thị khẽ run lên, đầu óc như ầm ầm nổ ung, sống lưng tứa ra mồ hôi lạn, thấm ướt cả xiêm y phía sau.
Khương Nịnh Bảo cười cười nhìn đại bá nương, không bỏ qua chút phản ứng nào của bà ta.
Đại bá nương, không biết tiếp theo, người sẽ làm thế nào?
“Dạ, lão phu nhân.”
Hồng Hạnh cung kính thành lời, đi bước nhỏ đến bên người Khương Nịnh Bảo, động tác thuần thục mà chia đồ ăn thành ra năm phần.
một lời lão phu nhân nói ra, Tiểu Đào liền âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm, vội vàng cúi đầu lui xuống, không có ai biệt được vừa rồi nàng có bao nhiêu khẩn trương, khi thức ăn này bị đổ rơi, lão phu nhân trách phạt, nửa cái mạng còn không có.
Bây giờ có người nhận lấy, trong lòng Tiểu Đào vui mừng còn không kịp.
thật ra trong lòng nàng cũng là vô cùng không muốn làm chuyện này, ai bảo nàng hôm qua trong lúc vô tình nghe được, phu nhân cùng Dương ma ma tâm phúc của bà muốn ám hại tứ tiểu thư khi mà nàng ấy về lại mặt, còn bị bà ta bắt được, bây giờ, tính mạng người nhà của nàng đều nằm trong tay đại phu nhân, chỉ cần nàng nghe lời, người nhà nàng liền vô sự.
Vì thế Tiểu Đào chỉ có thể làm đồng phạm.
Trương thị nhịn không được liếc mắt nhìn Tiểu Đào, Tiểu Đào này thật sự được việc thì ít, hỏng việc thìnhiều, ngay cả chút việc nhỏ cũng làm không xong, bây giờ bà ta trái tim hồi hộp đến nổi muốn nhảy ra ngoài, vội vàng cầm ly trà lên uống một ngụm, không dám để người nhận thấy mình khác thường, mộtkhi bị người phát hiện, kết cục chờ đợi bà là….
Trương thị thật không dám tưởng tượng.
Thân phận Khương Nịnh Bảo bây giờ đã không như xưa, Định Quốc Công còn đang dùng cơm ở gian ngoài.
Bà không thể mạo hiểm, càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, không thể để bản thân bại lộ, bà còn hai đứa có hai đứa con trai, bà còn là đại phu nhân bá phủ, là đại bá nương của Quốc Công phu nhân Khương Nịnh Bảo… Bà còn có tương lai tươi đẹp.
Trái tim đại bá nương Trương thị nặng nề, chỉ là không thể không hi sinh.
Dao nhi nhất định sẽ hiểu cho bà.
Ngay thời khắc quan trọng, Trương thị cuối cùng vẫn là lựa chọn lợi ích bản thân.
Khương Minh Dao lẳng lặng ngồi bên cạnh, còn không biết bản thân đã thành quân cờ thí mạng của thân mẫu mình, nếu Khương Nịnh Bảo tương kế tựu kế, nửa đời sau của nàng liền bị huỷ mất.
Đại đường tẩu là người tâm tư cẩn thận, nàng không nói một lời cứ ngồi bên cạnh, không lòng liền có suy nghĩ không thể tưởng tượng được, có khi nào đồ ăn tứ muội ăn qua có vấn đề?
Nhưng mà Khương lão phu nhân cũng đã ăn.
Đây là nói thức ăn này không có độc, nhưng lại có tác dụng khác, lại nghĩ đến lời đại phu nhân vừa mới nói, trái tim đại đường tẩu run lên, tác dụng của mấy món ăn này….
Hẳn là làm nữ tử vô sinh…. Nhưng vừa rồi, tứ muội đã ăn qua….
Chuyện thật nghiêm trọng.
Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nịnh Bảo, Khương Nịnh Bảo cười như không cười nhìn nàng, ánh mắt đó làm đại đường tẩu rùng mình, trái tim đột nhiên chùng xuống.
Nàng vuốt ve cái bụng vẫn có chút bằng phẳng, nàng không biết mấy món ăn này có thể gây thương tổn cho đứa trẻ trong bụng nàng hay không, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không ăn những món ăn này.
trên đời làm gì có chuyện may mắn.
Đại đường tẩu không biết suy nghĩ của mình có chính xác hay không, nhưng nàng không muốn đánh cược.
Chỉ là tứ muội biết rõ có vấn đề, vì sao còn ăn, chẳng lẽ nàng có cách… Đại đường tẩu càng nghĩ, càng cảm thấy tứ muội này không đơn giản.
Khương Nịnh Bảo hơi nhướng mày, đại đường tẩu quả nhiên là người thông minh, là người đầu tiên nhận ra sự bất thường, kết đôi với đại đường ca thật đáng tiếc, như đoá hoa lài cắm bãi phân trâu.
Lúc này lại nhìn Trương thị, lại thấy bà ta như đã bình tĩnh trở lại, dường như chuyện gì cũng không hay biết.
Nịnh Bảo hơi nhíu mày.
một lát sau, Hồng Hạnh đem thức ăn đã chia xong.
Khương lão phu nhân một phần, còn lại bốn phần được đặt trước mặt bốn người khác, đại bá nương Trương thị hít thở sâu một hơi, mặt không biến sắc ăn một miếng, bà ta bây giờ có hai trai hai gái, còn sắp ôm cháu nội, không sinh nở được không không ảnh hưởng đến bà.
“Mẫu thân nói đúng, mấy món ăn này đúng là mỹ vị vô cùng.” Trương thị khen không dứt miệng.
Nịnh Bảo nhướng mày, nàng dường như đã xem nhẹ sự ngoan độc của Trương thị, quả nhiên, người không vì mình, trời tru đất diệt.
Đại bá nương Trương thị thật làm người lạnh lòng.
Đại đường tẩu không động đũa, nàng vuốt ve bụng mình, gương mặt đỏ hồng, ngượng ngùng nói: “Con có thai, mấy món ăn này, hương vị lại không hợp với thai phụ, con xin mượn hoa hiến phật, mang món ngon này xin đưa cho tổ mẫu dùng.”
Khương lão phu nhân nghe vậy, thoáng nhìn qua thức ăn, quả nhiên nhận ra những món này khôngthích hợp cho thai phụ.
“Hồng Hạnh, mang phần thức ăn của nàng đến đây.”
Lời này làm cho Trương thị đột nhiên thở phào.
Bà nhìn qua nữ nhi, hy vọng này có thể tìm được cái cớ không ăn.
Nhưng Khương Minh Dao lại không có.
Nàng đang gắp đồ ăn chuẩn bị ăn, trái tim Trương thị như mắc ở cổ họng, lại không có cách nào ngăn cản, trong lòng hận chết Khương Nịnh Bảo, thức ăn ngon như vậy, ăn một mình là tốt rồi, còn nói ra làm gì.
Khương Nịnh Bảo than thầm trong lòng một tiếng, mềm lòng nói lời ngăn cản “Ngũ muội, mấy món ăn này khômh hợp với muội.”
Khương lão phu nhân nhíu mày.
Khương Minh Dao khựng tay, mím môi, khuôn mặt trong trẻo hiện lên chút nghi hoặc.
“Vì sao muội ăn không được?”
Khoé miệng Nịnh Bảo nổi lên nụ cười châm chọc, ánh mắt rơi trên người Trương thị: “Ngũ muội, này thìnên hỏi đại bá nương, đại bá nương, người thật sự là một người mẫu thân nhẫn tâm, vì lợi ích của mình, ngay cả con gái ruột cũng có thể vất bỏ.”
Trái tim Trương thị run lên, Khương Nịnh Bảo là có ý gì, chẳng lẽ nàng đã sớm biết thức ăn có vấn đề, chẳng phải nàng cũng đã ăn rồi sao, thức ăn cho thên phấn hoa vô sinh, chỉ cần ăn xuống, đời này liền không thể sinh được con nối dõi.
Nghĩ đến như vậy, Trương thị bình tĩnh, chỉ cần bà im lặng kín như bưng, không để lộ sơ hở, Khương Nịnh Bảo làm gì được bà chứ, bà không vui trừng mắt nhìn Khương Nịnh Bảo, giọng nói đầy nghiêm khắc.
“Tứ nha đầu, lời này của ngươi là có ý gì?”
Khương lão phu nhân cuối cùng cũng nhận ra chuyện không bình thường.
Khương Nịnh Bảo vẫn bình tĩnh cười, đưa mắt nhìn chén thức ăn, đáy mắt lạnh băng “Đại bá nương, người đợi lát nữa rồi sẽ hiểu, Hồng Hạnh, ngươi sang mời Quốc Công gia đến đây, chuyện hôm nay không có gì tốt đẹp.”
không có cách nào tốt ….
Trương thị trong lòng cả kinh, trên lưng từng đợt mồ hôi lạnh, dường như đại hoạ giáng xuống, Dương ma ma bên cacnhj cũng cảm thấy không ổn.
Chủ tớ hai người trong tối hoảng loạn suy đoán, có phải là đã bại lộ rồi hay không?
Ánh mắt lão phu nhân dừng trên người Khương Nịnh Bảo cùng Trương thị, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên đem đũa đập xuống bàn cơm: “Tứ nha đầu, cuối cùng là có chuyện gì?”
Khương Nịnh Bảo cười cười: “Tổ mẫu đợi lát nữa sẽ biết.”
Chỉ khoảng nửa khắc, Định Quốc Công đã đến đây, Khương Cẩn là đại ca đương nhiên cũng muốn đến xem có việc gì, Trương Ninh Bá cũng mang theo hai đứa con đại phòng chạy đến.
“Nịnh Bảo, có chuyện gì?” Định Quốc Công cao lãnh mang một gương mặt tuấn tú góc cạnh, giữa mày nôn nóng, bước đến bên người Nịnh Bảo, ánh mắt chăm chăm lướt trên người nàng một lượt, không có phát hiện ra vấn đề, liền mở miệng hỏi.
Định Quốc Công biết, chuyện không quan trọng, Nịnh Bảo tuyệt đối sẽ không sẵn sàng bố trận đón giặc như vậy.
Định Quốc Công vừa nói xong, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đem ánh mắt đặt trên người Nịnh Bảo cùng Trương thị.
Tươi cười trên mặt Nịnh Bảo chợt tắt, đưa tay nhỏ ra, chỉ vào đồ ăn trên mâm cùng chén nhỏ của mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Quốc Công gia, đồ ăn trước mặt thiếp đã có cho thêm hoa vô tử.”
“Cái gì?”
Mọi người ở đây đều kinh hồn thất đảm, hoa vô tử nghe qua chính là không phải thứ tốt gì, vô tử… không cón, nói rõ chính là làm người ta tuyệt đường sinh sản.
Sắc mặt Trường Ninh Bá xanh mét, hai vị đường ca của Nịnh Bảo cũng đã khiếp sợ nói không ra lời, bọn họ không nghĩ đến còn có loại hoa đáng sợ như vậy.
Sắc mặt Khương Minh Da trắng bệch, đôi đũa trong tay rơi xuống đất, nàng không dám tin nhìn mẫu thân của mình, môi run run, nàng thật sự rất muốn hỏi mẫu thân rốt cuộc có phải là do bà làm hay không.
“Hoa vô tử, nghĩa như cái tên, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần ăn vào đều sẽ không có cách nào sinh dục, cũng không gây thương tổn nào cho thân thể, nhưng loại hoa này có một ưu điểm, đó chính là nó có thể làm cho hương vị món ăn thông thường trở nên vô cùng ngon miệng.”
Khương Nịnh Bảo bình tĩnh giải thích một câu.
Khương lão phu nhân bị doạ rồi, bà khi nãy đã ăn hai chén, có điều nghĩ đến hoa vô tử ngoài chuyện làm người không sinh dục được thì cũng không tạo thương tổn gì, trái tim cũng thả lỏng hơn.
Sắc mặt âm trầm như nước.
“Đại bá nương, ta nói là nói như vậy, người cũng đã tự mình nói muốn ta một mình thưởng thức món ăn ngon này.” Ánh mắt Nịnh Bảo không hề chớp nhìn căm chăm Trương thị, bên môi còn nở nụ cười lạnh.
Trương thị trong lòng căng thẳng, sợ hãi lan tràn, bà không nghĩ được Khương Nịnh Bảo lại có thể nhận ra được hoa vô tử, rõ ràng người kia có nói, hoa vô tử vô cùng hiếm gặp, khẳng định nàng ta không thể nhận ra.
Nhưng bây giờ…. Khẳng định là hai bị ma ma mà Tạ lão phu nhân mời đến đã nói qua cùng Nịnh Bảo.
Trong lòng Trương thị hận chết hai vị ma ma làm hỏng chuyện tốt của mình, trên mặt lại tràn đầy khiếp sợ cùng tức giận.
“Tứ nha đầu, này chỉ là do một mình ngươi nói, ai biết thức ăn này rốt cuộc có cho phấn hoa vô tử vào hay không, nếu thật sự có cho vào, ta vừa nãy cũng đã ăn một phần, cũng coi như là người bị hại.”
Bây giờ Trương thị lại nghĩ thật vô cùng may mắn khi mình đã ăn phần thức ăn kia.
Lúc này, Khương Cẩn đột nhiên nhận ra cái chén không trước mặt Nịnh Bảo, trên đó còn giữ lại mộtchút thức ăn, nhận thấy thưc ăn trên các chén khác cũng có, trong lòng hồi hộp, đột nhiên nắm lấy cánh tay trái của Nịnh Bảo, vội vàng hỏi: “Nịnh Bảo, muội có ăn hay không?”
Khương Nịnh Bảo cười cười, dùng cánh tay còn lại nắm lấy tay của ca ca: “Đại ca, ca yên tâm, muội sẽkhông sao.”
Lời này cũng là để nói cho Định Quốc Công bên cạnh nghe thấy.
Nhưng Định Quốc Công Tạ Hành vừa nghe lời Khương Cẩn hỏi, thân mình đột nhiên phát ra hơi thở thô bạo làm người hoảng sợ, ngũ quan anh tuấn cường ngạnh lạnh lùng làm người giật mình, giọng nói lạnh như băng tuyết ngày đông, lạnh thấu xương tuỷ.
“Tạ Thất, cho người vào cung thỉnh ngự y đến đây một chuyến.”
Mọi người ở đây đều bị khí thế lạnh lẽo, thô bạo này áp chế thở không nổi, tất cả đều lộ ra tia hoảng sợ.
Bình luận truyện