Gả Cho Cha Của Nam Chính
Chương 88
Khi Khương Nịnh Bảo đến Vinh Hỉ đường, nhìn thấy Tạ lão phu nhân cả người đều vui vẻ đang ôm hai đứa bé sinh đôi, khóe miệng không khỏi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Mẫu thân, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên đến tiền viện thôi." Khương Nịnh Bảo bước đến, vô cùng dịu dàng ôm lấy Kỳ ca nhi đang được bà vú ôm trong ngực, tươi cười mở miệng nói.
Tạ lão phu nhân cười híp mắt gật đầu, lúc bà đang muốn ôm lấy Lân ca nhi, thì Tạ Cảnh Dực vẫn đứng bên cạnh đột nhiên bước lại gần, đưa tay ra trước: "Tổ mẫu, giao Tam đệ cho con đi."
Tạ lão phu nhân thấy vậy liền đồng ý.
Cháu nuôi bồi dưỡng tình cảm với cháu ruột là chuyện tốt.
Khương Nịnh Bảo cười cười ảm đạm, mặc kệ Tạ Cảnh Dực có mục đích gì đi nữa, nhưng nàng vẫn nhận ra hắn không có ác ý, vậy nên cũng không hề nói gì, nam chủ Tạ Cảnh Dực này, ngoại trừ có đôi lúc hành xử hơi cảm tính, nhưng nhân phẩm lại không có vấn đề.
Vô cùng trùng hợp, đúng lúc này Định Quốc Công đã trở về.
Khóe miệng Khương Nịnh Bảo liền giương lên.
Rốt cuộc Quốc Công gia cũng về kịp lúc.
Cuối cùng Lân ca nhi lại trở về trong tay Định Quốc Công.
Vợ chồng hai người mỗi người ôm lấy một đứa bé, Tạ Cảnh Dực thấy vậy ánh mắt liền có chút tối sầm.
Đầy tháng của hai vị tiểu thiếu gia Định Quốc Công phủ khiến cho quan lại trong kinh thành vừa khi nghe thấy tin tức đã lập tức có hành động, ngay cả Càn Nguyên đế cũng cố gắng chống đỡ thân thể " suy yếu " nói vài câu chúc mừng lúc thượng triều sau đó liền bãi triều sớm.
Ngày hôm nay khách khứa đến Định Quốc Công phủ vô cùng tấp nập, phá lệ vô cùng náo nhiệt, Triệu quản gia và nhóm các quản sự khác trong phủ vội đến mức chân không chạm đất, hiện giờ gộp cả hai bên nam nữ cũng có đến trăm bàn tiệc.
Phía khách nam do Tạ Cảnh Dực chiêu đãi.
Còn phía nữ quyến thì do Tạ lão phu nhân chiêu đãi.
Hôm nay Dương Thư Thanh vẫn không được mời như cũ, nhưng nàng ta lại đi theo Tần Vương đến.
Dáng người yểu điệu, dung nhan khuynh thành.
Nàng ta vừa xuất hiện lập tức thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người, tất cả mọi người đều biết vị Dương trắc phi này có thù oán với Định Quốc Công phu nhân, cũng biết việc Định Quốc Công phủ hoàn toàn không đưa thiệp mời cho nàng ta.
Vẫn nhớ rõ vào buổi lễ tắm ba ngày đó, vị Dương trắc phi này lại không biết lựa lời nên nói lời như hắt nước bẩn vào người Định Quốc Công phu nhân, sau đó bị Định Quốc Công phu nhân đuổi ra khỏi phủ.
Nhưng hiện giờ, Dương Thư Thanh vẫn ăn mặc váy hoa lộng lẫy mà xuất hiện ở tiệc đầy tháng của Định Quốc Công phủ.
Chính vì vậy, ánh mắt mọi người không khỏi ánh lên một tia khác thường.
Không phải Dương Thư Thanh không chú ý đến ánh mắt của mọi người, nhưng nàng ta lại không để bụng.
Từ sau khi biết được sau này mình sẽ không thể sinh được nữa, Dương Thư Thanh không những thống hận một mình Khương Nịnh Bảo, mà còn oán hận cả Tạ Cảnh Dực và toàn bộ Định Quốc Công phủ, nếu không phải do bọn họ, nàng ta cũng sẽ không phải dùng đến Tử Quy giả bộ có thai.
Hiện giờ nàng ta chỉ muốn tìm hiểu kỹ càng một chút rốt cuộc nguyên nhân là gì, rõ ràng hai đứa bé của Khương Nịnh Bảo đã đều khóc nháo không ngừng đến mức phải thỉnh đến cả thái y, nhưng tại sao lại không gặp phải chuyện gì.
Nếu không biết rõ ràng nguyên nhân, trong lòng Dương Thư Thanh trước sau vẫn không thể yên tâm.
Bí hương này, nàng ta còn đang tính dùng trên người Tần Vương phi, còn có chuyện gì đau khổ hơn chuyện sau khi có được rồi lại mất đi?
Đối với chuyện mọi người chung quanh theo dõi quan sát mình, Dương Thư Thanh chỉ cười lạnh một tiếng.
Dù sao hôm nay nàng ta cũng không tính toán làm gì.
Ngay lúc này, Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công cùng nhau xuất hiện trước mặt tất cả khách khứa, trong lòng mỗi người đều ôm lấy một đứa bé, khiến cho bọn họ vừa bước ra đã làm mọi người chú ý đến.
Nhưng ánh mắt mọi người dường như đều tập trung vào dung mạo kiều diễm của Khương Nịnh Bảo.
Khí chất cao quý, phong tư lại yểu điệu, còn xinh đẹp động lòng người, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí thế vô cùng ưu nhã, hơn thế giữa hai mày của nàng còn tỏa ra vị thướt tha thành thục ở người thiếu phụ, khiến người khác không ai có thể dời tầm mắt khỏi.
Hô hấp các vị nữ quyến ở đây lập tức liền cứng lại.
Khương lão phu nhân mang theo cháu dâu trưởng đến tham gia tiệc đầy nhìn thấy tứ nha đầu phía trước ung dung cao quý, trong mắt liền xẹt qua một chút cảm giác mất mát và không cam lòng.
Trong mắt Tạ Nhị phu nhân lại tràn đầy phẫn hận.
Đều do Khương Nịnh Bảo, nếu không phải do nàng, địa vị của bà ta ở Tạ gia cũng sẽ không xuống dốc không phanh như vậy.
Ngay cả hôn sự của nhi tử Tạ Cảnh Huy cũng đã chịu một chút ảnh hưởng.
Khương Cẩn nhìn thấy nét mặt tỏa sáng của muội muội mình sau khi sinh hài tử xong, dáng vẻ xinh đẹp chiếu khắp bốn phía, khóe miệng liền hơi giương lên cao, trong lòng thì đối với người em rể Định Quốc Công này càng thêm vừa lòng.
Dáng vẻ này của muội muội chắc hẳn đã được chăm sóc vô cùng tốt.
Ngay cả vẻ mặt của cậu cả, mợ cả cũng là vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Nam nhân đều âm thầm hâm mộ Định Quốc Công có thể cưới một vị đại mỹ nhân ưu nhã xinh đẹp rực rỡ đến chói mắt như vậy, còn lúc Dương Thư Thanh nhìn thấy Khương Nịnh Bảo trong nháy mắt, hai mắt nàng ta đột nhiên trở thành một mảng đỏ tươi.
Hai tay nàng ta gắt gao nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm Khương Nịnh Bảo.
Khương Nịnh Bảo đang mỉm cười với mấy người đại ca Khương Cẩn cũng như cậu cả, mợ cả đứng cách đó không xa, lại bỗng nhiên cảm thấy một đạo ánh mắt lạnh băng mang theo cả sát khí, liền nghiêng đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy hận ý và sát ý không chút che dấu nào trong mắt Dương Thư Thanh, sau đó khóe miệng nàng ta liền hơi nhếch lên rồi nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh không chút gợn sóng nơi đáy mắt nàng ta.
Tố chất tâm lý của Dương Thư Thanh này quả nhiên vô cùng vững vàng.
Hai ngày trước đã biết được tin mình không có khả năng sinh con được nữa, vậy mà vẫn còn tâm trạng ăn mặc lộng lẫy đến dự tiệc đầy tháng hài tử của nàng.
Cũng may vẫn luôn có người nhìn chằm chằm nàng ta.
Từ bây giờ, Khương Nịnh Bảo tuyệt đối sẽ không cho phép hai đứa bé của mình đến gần Dương Thư Thanh dù chỉ nửa bước.
Có lẽ do có Định Quốc Công đứng bên cạnh, toàn bộ bữa tiệc đầy tháng hôm nay, cũng không có người nào lại đây nhìn ngắm hai đứa bé, đám quan viên bọn họ vẫn đang âm thầm kinh ngạc không thôi, không ngờ Định Quốc Công lại có thể ôm lấy đứa bé.
Kỳ thật chuyện này là do Khương Nịnh Bảo cố ý.
Chuyện hôm lễ tắm ba ngày đến nay vẫn khiến nàng sợ hãi không thôi, nàng cũng sợ Kỳ ca nhi và Lân ca nhi lại bị tổn thương thêm một lần nữa.
Lúc này Dương Thư Thanh đã hận đến nghiến răng, nàng ta không ngờ đến chuyện Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công lại tự mình ôm hai đứa nhỏ suốt thời gian bữa tiệc, khiến nàng ta muốn đến gần nhìn hai đứa nhỏ một chút cũng vô cùng khó khăn.
Không chỉ một mình nàng ta, tất cả mọi người cũng không dám đến gần nhìn một cái, tất cả mọi người đều muốn nhìn bộ dáng của hai đứa trẻ song sinh sau một tháng một chút, nhưng không ai có thể như nguyện.
Dương Thư Thanh nhịn không được hoài nghi hai đứa bé này lả giả, còn hai đứa bé trước đó sớm đã chết non.
Giữa buổi, hai đứa bé gào khóc vô cùng lớn, âm thanh cũng rất vang dội.
Khương Nịnh Bảo đành phải giao bọn họ cho bà vú mang đi cho uống sữa sau đó liền không bế ra thêm nữa.
Hoài nghi trong lòng Dương Thư Thanh vì vậy mà càng lúc càng đậm.
Bữa tiệc đầy tháng náo nhiệt này kéo dài mãi đến giờ ngọ mới kết thúc.
Rốt cuộc Khương Nịnh Bảo đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng may lần này không hề xảy ra chuyện gì, ngoại trừ ánh mắt nhìn chằm chằm nàng đầy ác ý của Dương Thư Thanh thì nàng ta cũng còn khá an phận.
"Quốc Công gia, chàng nói xem rốt cuộc hôm nay Dương Thư Thanh này tới đây làm gì?" Khương Nịnh Bảo vô cùng khó hiểu.
Lần trước ở lễ tắm ba ngày, việc nàng cho người đuổi Dương Thư Thanh ra khỏi Định Quốc Công phủ, gần như đã sớm làm Dương Thư Thanh mất hết thể diện, nhưng hôm nay nàng ta vẫn làm ra vẻ không hề có chuyện gì mà đến đây, quả thật khiến người khác khó hiểu.
Định Quốc Công lạnh nhạt nói: "Không cần để ý nhiều đến nàng ta, nàng ta cũng không nhảy nhót được bao lâu nữa."
Khương Nịnh Bảo ngẫm lại một chút thấy cũng đúng, liền không để ý đến nàng ta nữa, sau khi khách khứa tan hết, nàng đã lén đến chỗ đại ca và nhà cậu cả mợ cả, nói cho họ nghe chút chuyện gần đây của mình.
Đại ca Khương Cẩn còn muốn tham gia kỳ thi mùa xuân năm sau, vậy nên Khương Nịnh Bảo cũng không có nói cho hắn nghe chuyện Dương Thư Thanh đã tính toán.
Chờ sau khi bọn họ rời khỏi, Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công liền trở lại chủ viện, nàng mới vừa thay bộ áo váy rộng thùng thình, liền đón lấy ánh mắt thâm trầm cực kỳ nóng bỏng của Định Quốc Công, gương mặt của Khương Nịnh Bảo nhất thời liền nóng lên.
Trong phòng lúc này chỉ có hai người bọn họ.
Vài tháng này, dù hai người bọn họ vẫn luôn ngủ cùng giường, nhưng ngoại trữ việc hôn môi vô cùng kiềm chế kia vẫn luôn không làm đến bước cuối cùng kia.
Hiện tại Khương Nịnh Bảo đã ở cữ xong.
Định Quốc Công vừa nhìn thấy vẻ ngượng ngùng đỏ ứng trên mặt nàng, lửa nóng trong mắt càng thêm nồng đậm, giọng khàn khàn hỏi: "Nịnh Bảo, có thể không?"
Khương Nịnh Bảo mặt đỏ gật đầu: "Dạ!"
Định Quốc Công đột nhiên bế ngang người Khương Nịnh Bảo đặt lên giường lớn, sau đó liền đè thân mình cao lớn của mình xuống...... toàn thân Khương Nịnh Bảo khẽ run lên, vô cùng động tình, cánh tay trắng như ngọc liền quàng lên cổ Định Quốc Công......
Cũng mặc kệ lúc này vẫn đang là ban ngày ban mặt, hai người liền ở trong phòng triền miên, giống như khô hạn lâu ngày gặp mưa rào nên cả một buổi trưa hai người họ đều lăn lộn trong phòng.
Xuân Hỉ và Xuân Nhạc đứng canh bên ngoài phòng thấy vậy liền mím môi cười trộm.
"Mẫu thân, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên đến tiền viện thôi." Khương Nịnh Bảo bước đến, vô cùng dịu dàng ôm lấy Kỳ ca nhi đang được bà vú ôm trong ngực, tươi cười mở miệng nói.
Tạ lão phu nhân cười híp mắt gật đầu, lúc bà đang muốn ôm lấy Lân ca nhi, thì Tạ Cảnh Dực vẫn đứng bên cạnh đột nhiên bước lại gần, đưa tay ra trước: "Tổ mẫu, giao Tam đệ cho con đi."
Tạ lão phu nhân thấy vậy liền đồng ý.
Cháu nuôi bồi dưỡng tình cảm với cháu ruột là chuyện tốt.
Khương Nịnh Bảo cười cười ảm đạm, mặc kệ Tạ Cảnh Dực có mục đích gì đi nữa, nhưng nàng vẫn nhận ra hắn không có ác ý, vậy nên cũng không hề nói gì, nam chủ Tạ Cảnh Dực này, ngoại trừ có đôi lúc hành xử hơi cảm tính, nhưng nhân phẩm lại không có vấn đề.
Vô cùng trùng hợp, đúng lúc này Định Quốc Công đã trở về.
Khóe miệng Khương Nịnh Bảo liền giương lên.
Rốt cuộc Quốc Công gia cũng về kịp lúc.
Cuối cùng Lân ca nhi lại trở về trong tay Định Quốc Công.
Vợ chồng hai người mỗi người ôm lấy một đứa bé, Tạ Cảnh Dực thấy vậy ánh mắt liền có chút tối sầm.
Đầy tháng của hai vị tiểu thiếu gia Định Quốc Công phủ khiến cho quan lại trong kinh thành vừa khi nghe thấy tin tức đã lập tức có hành động, ngay cả Càn Nguyên đế cũng cố gắng chống đỡ thân thể " suy yếu " nói vài câu chúc mừng lúc thượng triều sau đó liền bãi triều sớm.
Ngày hôm nay khách khứa đến Định Quốc Công phủ vô cùng tấp nập, phá lệ vô cùng náo nhiệt, Triệu quản gia và nhóm các quản sự khác trong phủ vội đến mức chân không chạm đất, hiện giờ gộp cả hai bên nam nữ cũng có đến trăm bàn tiệc.
Phía khách nam do Tạ Cảnh Dực chiêu đãi.
Còn phía nữ quyến thì do Tạ lão phu nhân chiêu đãi.
Hôm nay Dương Thư Thanh vẫn không được mời như cũ, nhưng nàng ta lại đi theo Tần Vương đến.
Dáng người yểu điệu, dung nhan khuynh thành.
Nàng ta vừa xuất hiện lập tức thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người, tất cả mọi người đều biết vị Dương trắc phi này có thù oán với Định Quốc Công phu nhân, cũng biết việc Định Quốc Công phủ hoàn toàn không đưa thiệp mời cho nàng ta.
Vẫn nhớ rõ vào buổi lễ tắm ba ngày đó, vị Dương trắc phi này lại không biết lựa lời nên nói lời như hắt nước bẩn vào người Định Quốc Công phu nhân, sau đó bị Định Quốc Công phu nhân đuổi ra khỏi phủ.
Nhưng hiện giờ, Dương Thư Thanh vẫn ăn mặc váy hoa lộng lẫy mà xuất hiện ở tiệc đầy tháng của Định Quốc Công phủ.
Chính vì vậy, ánh mắt mọi người không khỏi ánh lên một tia khác thường.
Không phải Dương Thư Thanh không chú ý đến ánh mắt của mọi người, nhưng nàng ta lại không để bụng.
Từ sau khi biết được sau này mình sẽ không thể sinh được nữa, Dương Thư Thanh không những thống hận một mình Khương Nịnh Bảo, mà còn oán hận cả Tạ Cảnh Dực và toàn bộ Định Quốc Công phủ, nếu không phải do bọn họ, nàng ta cũng sẽ không phải dùng đến Tử Quy giả bộ có thai.
Hiện giờ nàng ta chỉ muốn tìm hiểu kỹ càng một chút rốt cuộc nguyên nhân là gì, rõ ràng hai đứa bé của Khương Nịnh Bảo đã đều khóc nháo không ngừng đến mức phải thỉnh đến cả thái y, nhưng tại sao lại không gặp phải chuyện gì.
Nếu không biết rõ ràng nguyên nhân, trong lòng Dương Thư Thanh trước sau vẫn không thể yên tâm.
Bí hương này, nàng ta còn đang tính dùng trên người Tần Vương phi, còn có chuyện gì đau khổ hơn chuyện sau khi có được rồi lại mất đi?
Đối với chuyện mọi người chung quanh theo dõi quan sát mình, Dương Thư Thanh chỉ cười lạnh một tiếng.
Dù sao hôm nay nàng ta cũng không tính toán làm gì.
Ngay lúc này, Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công cùng nhau xuất hiện trước mặt tất cả khách khứa, trong lòng mỗi người đều ôm lấy một đứa bé, khiến cho bọn họ vừa bước ra đã làm mọi người chú ý đến.
Nhưng ánh mắt mọi người dường như đều tập trung vào dung mạo kiều diễm của Khương Nịnh Bảo.
Khí chất cao quý, phong tư lại yểu điệu, còn xinh đẹp động lòng người, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí thế vô cùng ưu nhã, hơn thế giữa hai mày của nàng còn tỏa ra vị thướt tha thành thục ở người thiếu phụ, khiến người khác không ai có thể dời tầm mắt khỏi.
Hô hấp các vị nữ quyến ở đây lập tức liền cứng lại.
Khương lão phu nhân mang theo cháu dâu trưởng đến tham gia tiệc đầy nhìn thấy tứ nha đầu phía trước ung dung cao quý, trong mắt liền xẹt qua một chút cảm giác mất mát và không cam lòng.
Trong mắt Tạ Nhị phu nhân lại tràn đầy phẫn hận.
Đều do Khương Nịnh Bảo, nếu không phải do nàng, địa vị của bà ta ở Tạ gia cũng sẽ không xuống dốc không phanh như vậy.
Ngay cả hôn sự của nhi tử Tạ Cảnh Huy cũng đã chịu một chút ảnh hưởng.
Khương Cẩn nhìn thấy nét mặt tỏa sáng của muội muội mình sau khi sinh hài tử xong, dáng vẻ xinh đẹp chiếu khắp bốn phía, khóe miệng liền hơi giương lên cao, trong lòng thì đối với người em rể Định Quốc Công này càng thêm vừa lòng.
Dáng vẻ này của muội muội chắc hẳn đã được chăm sóc vô cùng tốt.
Ngay cả vẻ mặt của cậu cả, mợ cả cũng là vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Nam nhân đều âm thầm hâm mộ Định Quốc Công có thể cưới một vị đại mỹ nhân ưu nhã xinh đẹp rực rỡ đến chói mắt như vậy, còn lúc Dương Thư Thanh nhìn thấy Khương Nịnh Bảo trong nháy mắt, hai mắt nàng ta đột nhiên trở thành một mảng đỏ tươi.
Hai tay nàng ta gắt gao nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm Khương Nịnh Bảo.
Khương Nịnh Bảo đang mỉm cười với mấy người đại ca Khương Cẩn cũng như cậu cả, mợ cả đứng cách đó không xa, lại bỗng nhiên cảm thấy một đạo ánh mắt lạnh băng mang theo cả sát khí, liền nghiêng đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy hận ý và sát ý không chút che dấu nào trong mắt Dương Thư Thanh, sau đó khóe miệng nàng ta liền hơi nhếch lên rồi nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh không chút gợn sóng nơi đáy mắt nàng ta.
Tố chất tâm lý của Dương Thư Thanh này quả nhiên vô cùng vững vàng.
Hai ngày trước đã biết được tin mình không có khả năng sinh con được nữa, vậy mà vẫn còn tâm trạng ăn mặc lộng lẫy đến dự tiệc đầy tháng hài tử của nàng.
Cũng may vẫn luôn có người nhìn chằm chằm nàng ta.
Từ bây giờ, Khương Nịnh Bảo tuyệt đối sẽ không cho phép hai đứa bé của mình đến gần Dương Thư Thanh dù chỉ nửa bước.
Có lẽ do có Định Quốc Công đứng bên cạnh, toàn bộ bữa tiệc đầy tháng hôm nay, cũng không có người nào lại đây nhìn ngắm hai đứa bé, đám quan viên bọn họ vẫn đang âm thầm kinh ngạc không thôi, không ngờ Định Quốc Công lại có thể ôm lấy đứa bé.
Kỳ thật chuyện này là do Khương Nịnh Bảo cố ý.
Chuyện hôm lễ tắm ba ngày đến nay vẫn khiến nàng sợ hãi không thôi, nàng cũng sợ Kỳ ca nhi và Lân ca nhi lại bị tổn thương thêm một lần nữa.
Lúc này Dương Thư Thanh đã hận đến nghiến răng, nàng ta không ngờ đến chuyện Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công lại tự mình ôm hai đứa nhỏ suốt thời gian bữa tiệc, khiến nàng ta muốn đến gần nhìn hai đứa nhỏ một chút cũng vô cùng khó khăn.
Không chỉ một mình nàng ta, tất cả mọi người cũng không dám đến gần nhìn một cái, tất cả mọi người đều muốn nhìn bộ dáng của hai đứa trẻ song sinh sau một tháng một chút, nhưng không ai có thể như nguyện.
Dương Thư Thanh nhịn không được hoài nghi hai đứa bé này lả giả, còn hai đứa bé trước đó sớm đã chết non.
Giữa buổi, hai đứa bé gào khóc vô cùng lớn, âm thanh cũng rất vang dội.
Khương Nịnh Bảo đành phải giao bọn họ cho bà vú mang đi cho uống sữa sau đó liền không bế ra thêm nữa.
Hoài nghi trong lòng Dương Thư Thanh vì vậy mà càng lúc càng đậm.
Bữa tiệc đầy tháng náo nhiệt này kéo dài mãi đến giờ ngọ mới kết thúc.
Rốt cuộc Khương Nịnh Bảo đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng may lần này không hề xảy ra chuyện gì, ngoại trừ ánh mắt nhìn chằm chằm nàng đầy ác ý của Dương Thư Thanh thì nàng ta cũng còn khá an phận.
"Quốc Công gia, chàng nói xem rốt cuộc hôm nay Dương Thư Thanh này tới đây làm gì?" Khương Nịnh Bảo vô cùng khó hiểu.
Lần trước ở lễ tắm ba ngày, việc nàng cho người đuổi Dương Thư Thanh ra khỏi Định Quốc Công phủ, gần như đã sớm làm Dương Thư Thanh mất hết thể diện, nhưng hôm nay nàng ta vẫn làm ra vẻ không hề có chuyện gì mà đến đây, quả thật khiến người khác khó hiểu.
Định Quốc Công lạnh nhạt nói: "Không cần để ý nhiều đến nàng ta, nàng ta cũng không nhảy nhót được bao lâu nữa."
Khương Nịnh Bảo ngẫm lại một chút thấy cũng đúng, liền không để ý đến nàng ta nữa, sau khi khách khứa tan hết, nàng đã lén đến chỗ đại ca và nhà cậu cả mợ cả, nói cho họ nghe chút chuyện gần đây của mình.
Đại ca Khương Cẩn còn muốn tham gia kỳ thi mùa xuân năm sau, vậy nên Khương Nịnh Bảo cũng không có nói cho hắn nghe chuyện Dương Thư Thanh đã tính toán.
Chờ sau khi bọn họ rời khỏi, Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công liền trở lại chủ viện, nàng mới vừa thay bộ áo váy rộng thùng thình, liền đón lấy ánh mắt thâm trầm cực kỳ nóng bỏng của Định Quốc Công, gương mặt của Khương Nịnh Bảo nhất thời liền nóng lên.
Trong phòng lúc này chỉ có hai người bọn họ.
Vài tháng này, dù hai người bọn họ vẫn luôn ngủ cùng giường, nhưng ngoại trữ việc hôn môi vô cùng kiềm chế kia vẫn luôn không làm đến bước cuối cùng kia.
Hiện tại Khương Nịnh Bảo đã ở cữ xong.
Định Quốc Công vừa nhìn thấy vẻ ngượng ngùng đỏ ứng trên mặt nàng, lửa nóng trong mắt càng thêm nồng đậm, giọng khàn khàn hỏi: "Nịnh Bảo, có thể không?"
Khương Nịnh Bảo mặt đỏ gật đầu: "Dạ!"
Định Quốc Công đột nhiên bế ngang người Khương Nịnh Bảo đặt lên giường lớn, sau đó liền đè thân mình cao lớn của mình xuống...... toàn thân Khương Nịnh Bảo khẽ run lên, vô cùng động tình, cánh tay trắng như ngọc liền quàng lên cổ Định Quốc Công......
Cũng mặc kệ lúc này vẫn đang là ban ngày ban mặt, hai người liền ở trong phòng triền miên, giống như khô hạn lâu ngày gặp mưa rào nên cả một buổi trưa hai người họ đều lăn lộn trong phòng.
Xuân Hỉ và Xuân Nhạc đứng canh bên ngoài phòng thấy vậy liền mím môi cười trộm.
Bình luận truyện