Chương 55-56: 55: Bại Lộ - 56: CHE GIẤU VẾT THƯƠNG
55: Bại Lộ
Edit: Mòe Ngáo
Beta: Khả Khả.
Tư thế thay đổi càng thuận tiện cho Hàn Mẫn hơn, hắn càng li3m càng hăng, còn dùng hai ngón tay để dễ dàng đưa nàng lên cao trào.
Cơ thể Cố Minh Châu mềm mịn như bông nằm trên giường, mồ hôi vì cao trào mà phủ khắp thân thể ửng hồng của nàng, mặt nàng cũng đỏ lên giương đôi mắt mơ màng lập lòe ánh nước, miệng nhỏ cong lên cùng hơi thở hổn hển.
Điểm hấp dẫn của nàng có lẽ là những lúc lộ ra sự thỏa mãn cùng bộ dạng lười biếng.
Hàn Mẫn nhíu chặt lông mày, đôi mắt u ám lóe lên tia bực bội cùng khó chịu.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra, hắn lặp đi lặp lại vài lần như vậy thì mới có thể đè nén tâm tình bất ổn của mình xuống.
Hắn xoay người lấy một chiếc chăn bông mỏng phủ kín lấy người nàng, sau đó yêu thương lưu luyến hôn lên khuôn mặt cùng trán của nàng.
“Ta gọi người vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
”
Cố Minh Châu lười biếng đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng lại mang chút mị hoặc đã vậy nàng còn cố ý kéo dài âm cuối, khiến d*c vọng mà hắn khó khăn đè nén sâu trong nội tâm lại nổi dậy.
Hàn Mẫn thở dài : “Ngoan, đừng câu dẫn ta.
”
Cố Minh Châu không hiểu mà nhìn hắn, đôi mắt đen láy ngập nước chớp chớp nhìn hắn vừa đáng yêu vừa vô tội.
Hàn Mẫn im lặng nhìn nàng một lát rồi xoay người đi gọi người.
–Nếu nhìn thêm một lúc nữa có lẽ hắn thật sự sẽ không khống chế nỗi mất.
Ở sau lưng hắn, tiếng cười của Cố Minh Châu hệt như một con hồ ly nhỏ.
…….
.
Cố Minh Châu rửa mặt chải đầu xong, cả người vẫn mềm nhũn nhẹ như bông, vừa ngồi xuống nàng chống đỡ không nổi lại nằm xuống giường, đôi mắt khép hờ tựa như có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Đám nha đầu muốn gọi nàng lại không dám lên tiếng, bọn họ cảm thấy đau lòng cho nàng hôm nay bị làm mệt mỏi đến vậy nhưng lại sợ nếu không gọi thì nàng bỏ lỡ bữa tối mất.
Cũng vào lúc này, Hàn Mẫn rửa mặt, chải đầu xong đi ra nhìn thấy dáng vẻ này của nàng liền đến bên cạnh giường kéo nàng ngồi dậy, giọng nói dịu dàng: “Châu Nhi, dậy đi, dùng bữa xong rồi ngủ tiếp.
”
Cố Minh Châu lười nhác nhìn hắn: “Do ai mà ta thành ra thế này?”
Hàn Mẫn thấp giọng cười, dỗ dành nàng: “Ừ, tất cả đều là do ta.
”
Hắn càng cười như vậy, nàng càng cảm thấy không tự nhiên, gương mặt nàng đỏ ửng lên lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng mắng hắn là tên xấu xa.
Hàn Mẫn tiếp tục cười tủm tỉm đáp lại nàng.
Cố Minh Châu thấy vậy càng xấu hổ lại càng bực bội, mở to hai mắt trừng hắn.
—Hừ, nàng không còn mệt mỏi nữa rồi.
Lúc hắn và nàng đang đưa mắt nhìn nhau thì bên ngoài có một tiểu thái giám bước vào nói có việc.
Cố Minh Châu ngồi dậy, dáng người đoan trang nhã nhặn còn cướp lời của hắn cho người vào.
Sau đại hôn hai người ở chung cũng đã lâu, Hàn Mẫn ít nhiều cũng hiểu được nàng không thích bị gò bó.
Hàn Mẫn không cảm thấy chuyện này có gì bất thường ngược lại hắn rất thích, nàng càng như vậy hắn càng cảm thấy nàng tin tưởng hắn ỷ vào hắn.
Hiện tại nàng hơi vô lễ nhưng trong mắt hắn lại vô cùng đáng yêu.
Người vừa bước vào, y phục, trang sức khác với thái giám bình thường làm sắc mặt Hàn Mẫn có chút thay đổi, không đợi hắn lên tiếng, Cố Minh Châu đã hỏi tiểu thái giám kia có chuyện gì.
Nếu là Trương ngự y, lão yêu tinh sống lâu năm với cặp mắt tinh tường sẽ nhìn vào mắt Hàn Mẫn và biết được trước mặt Cố Minh Châu không nên nói bậy bạ nhưng mà hiện tại là một tiểu thái giám đã vậy tiểu thái giám này còn rất nhỏ chưa hiểu chuyện, hắn không nhận ra tín hiệu của Hàn Mẫn mà cứ vậy đem toàn bộ mọi chuyện nói ra hết.
Trong phương pháp trị liệu của Hàn Mẫn là mỗi ngày đều phải xoa bóp, thật ra mấy ngày trước đây đều làm vậy nhưng Trương ngự y tuổi đã lớn cho nên lực bất tòng tâm, lão đem chuyện này giao cho tiểu thái giám do chính tay lão dạy dỗ.
Nếu không phải do hai người quấn quýt… làm chậm trễ thì có lẽ tiểu thái giám đã sớm xoa bóp xong cho Hàn Mẫn rồi, không đến mức phải chờ đến tận giờ này.
Mà nếu không vì như vậy thì đến giờ Cố Minh Châu vẫn không hề hay biết chuyện gì.
.
Cố Minh Châu nhận thấy có gì đó không đúng nhưng nàng vẫn im lặng chỉ hỏi tiểu thái giám trước lúc xoa bóp có cần phải chuẩn bị cái gì hay không?
Tiểu thái giám thành thật trả lời rằng cần để chân Hàn Mẫn ngâm với nước thuốc trước.
Cố Minh Châu gật đầu, sai người đi chuẩn bị nước thuốc.
Từ khi tiểu thái giám lỡ miệng nói ra, tay Hàn Mẫn liền sờ lên ngọc bội bên hông, trước mắt hắn không thể gạt được nàng nữa nhưng hắn vẫn kiên quyết giãy giụa lần cuối: “Nước thuốc kia có mùi rất khó ngửi, nàng ngửi vào sợ là không ăn nổi bữa tối chi bằng ta sang phòng bên cạnh vậy”.
Cố Minh Châu giả vờ cười: “Tạ Vương gia quan tâm, thiếp thân không ngại, thiếp thân nguyện ý hậu hạ Vương gia.”
Hàn Mẫn không dám nói tiếp nữa, ngữ khí Cố Minh Châu không những không thích hợp mà đến đôi mắt của nàng cũng nổi lửa lên.
Sắc mặt hắn có chút khó coi, giữa hai hàng chân mày bị một lớp sương mù che phủ.
Tất cả cung nhân hầu hạ trong phòng đều nhận thấy bầu không khí không ổn, họ nơm nớp lo sợ không dám phát ra tiếng động.
Một lúc sau vị tiểu thái giám kia xách cái thùng gỗ đầy nước thuốc đi vào.
Mùi của nước thuốc kia quả là rất khó ngửi, màu sắc của thuốc là một màu xanh lục kỳ lạ. Cố Minh Châu thấy vậy hơi cau mày, nhưng không phải vì nước thuốc mà vì người muốn ngâm thuốc.
Hàn Mẫn nghiêng đầu nhìn Cố Minh Châu, thấy nàng như vậy sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Tiểu thái giám đặt thùng gỗ xuống, duỗi tay ra muốn cởi vớ cho Hàn Mẫn nhưng chưa kịp chạm vào Hàn Mẫn đã né tránh.
Tiểu thái giám nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hàn Mẫn: “Vương gia?”
Hàn Mẫn rũ mắt không nói gì, tiểu thái giám còn nghĩ có thể tiếp tục nhưng không ngờ vừa vươn tay ra Hàn Mẫn lại tiếp tục tránh.
Tiểu thái giám không biết phải làm sao chỉ nhắc nhở hắn: “Vương gia, thuốc này phải ngâm lúc nóng mới có hiệu quả.”
Tiểu thái giám không biết nguyên nhân không lẽ Cố Minh Châu không biết sao?
Đôi mắt nàng nhíu lại, đưa tay ra bắt lấy bàn tay đang mân mê ngọc bội của hắn, tay nàng nhỏ không bao trùm hết tay của hắn vì vậy chỉ có thể bắt lấy cổ tay hắn. Dù vậy vẫn không thể bao hết cổ tay hắn, nhưng không sao, cũng đủ cho nàng dùng sức.
Lực trên tay Cố Minh Châu tăng lên, miệng vẫn cười đoan trang, dịu dàng hắn: “Vương gia muốn thiếp đích thân hầu hạ người sao?”
Hàn Mẫn sao có thể để nàng làm việc này hơn nữa loại thuốc này chỉ cần chạm vào da thịt sẽ đau đớn vô cùng, nàng bị đau hắn càng đau lòng hơn… Hàn Mẫn trở tay bắt lấy tay Cố Minh Châu, tựa như muốn mượn dũng khí của nàng, hắn hít một hơi thật sâu: “Không cần. Ngươi tiếp tục đi.”
Câu trước là nói với Cố Minh Châu, câu sau là nói với tiểu thái giám.
Tiểu thái giám nghe vậy liền đưa nhanh tay ra lần nữa, lần này Hàn Mẫn không né tránh. Tiểu thái giám thuận lợi cởi giày và vớ trên chân hắn xuống, sau đó cuốn ống quần hắn lên cao đến đầu gối.
Ánh mắt nàng chưa từng rời khỏi chân của hắn, nàng thấy rõ toàn bộ tình trạng của hắn, đầu ngón tay nàng run lên vì sợ hãi.
Thật ra, từ bắp chân đến ngón chân của Hàn Mẫn không có một miếng da thịt nào còn nguyên vẹn, mặt bề trên chi chít những vết sẹo lồi, lõm. Hiện tại đã tốt hơn nhiều nhưng vẫn rất đáng sợ, có thể tưởng tượng vết thương lúc trước của Hàn Mẫn nghiêm trọng đến cỡ nào.
Chẳng trách trước giờ hắn đều không muốn cho nàng nhìn thấy, lúc nào hắn cũng ăn mặc chỉnh tề, ngay cả khi hai người… Hắn chỉ cởi qu@n ngang đến đầu gối.
Cố Minh Châu có thể hiểu được tâm trạng của hắn nhưng nàng vẫn có chút tức giận.
–Hai người họ là phu thê, không lẽ hắn muốn gạt nàng cả đời sao?
Cũng vào lúc này, Cố Minh Châu phát hiện lực tay hắn nắm nàng đã buông lỏng, nàng theo bản năng nắm chặt lấy tay hắn, quan tâm: “Sao vậy? Có phải chàng khó chịu hay không?”
Ánh mắt Hàn Mẫn có chút hoảng, nhấp môi rồi lại lắc đầu.
Bình luận truyện