Gã Độc Thân Vàng Mười
Chương 129
Nghỉ hè là mùa cao điểm du lịch, thời tiết thì thích hợp để đi chơi, mà tầm này cũng là lúc phong cảnh rực rỡ nhất trong năm. Những khu thắng cảnh tụ tập khá đông khách tham quan, chẳng bù cho tuần lễ vàng, người ta đi nghỉ là chính đâu ai quan tâm đến thiên nhiên tươi đẹp.
À nhưng có người đi chơi để ngắm cảnh thì cũng có những kẻ đi cốt chỉ để xem người.
Ví dụ như Ngải Đông Đông.
Ngải Đông Đông là một đứa rất được chăng hay chớ, được đi chơi nó mới ngộ ra rằng mình thích quan sát những người tình cờ gặp gỡ trong chuyến đi hơn cả xem phong cảnh hữu tình.
Cảnh thì xem hoài chỉ có thế còn người lại thiên biến vạn hóa, mỗi người một khuôn mặt, mỗi khuôn mặt che đậy một cá tính. Thế nên nó xem bao nhiêu người cũng không biết chán.
Có người đi chơi gọn nhẹ tênh tênh, lại cũng có người bọc bị hành lý, tay xách nách mang trông đến tội. Người đi du lịch khác hẳn người đi làm, hầu như ai cũng tỏ ra hân hoan thích ý.
Vì rất thích Lệ Giang nên họ nán lại đây lâu nhất, ở hẳn bốn ngày rưỡi mới tính chuyện rời đi. Lúc đó Lệ Giang đang mưa rào.
Trời mưa nên ngoài đường khá vắng, thị trấn cũ kĩ như khoác lại tấm áo phong sương u tịch năm nào, chỉ có tiếng mưa ào ào như thác đổ. Ngải Đông Đông dụi mắt, trở mình nằm nghiêng ngắm nước nhỏ giọt từ mái che cửa sổ.
“Dậy chưa? Ba đang định gọi mày đây.” Chu Cương đi tới, vỗ vỗ chăn: “Dậy đánh răng rửa mặt đi.”
“Mỏi quá, chẳng muốn dậy…” Ngải Đông Đông nói rồi liếc Chu Cương ai oán, Chu Cương cười cười, có vẻ chột dạ: “Thôi lên xe ngủ tiếp. Dậy đi không trễ chuyến mất.”
Bấy giờ Ngải Đông Đông mới uể oải bò dậy, nó vươn vai rồi thở hắt ra, cảm thấy hai cái đùi rã rời như đồ đi mượn.
Chu Cương trên giường đúng là nhu cầu vô độ, không coi nó là người hay gì!
Nó lại lừ mắt với Chu Cương, Chu Cương hỏi: “Hay là… ba bồng mày vào nhé?”
“Thôi khỏi.” Ngải Đông Đông không dám tưởng tượng cảnh Chu Cương bế nó vào tận nhà vệ sinh, làm như phim thần tượng không bằng.
Lúc nó rửa mặt thì có tiếng gõ cửa phòng, nó nghe ra giọng bà chủ nhà trọ lên nhận chìa khóa: “Nhớ kiểm tra đồ đạc cẩn thận đừng để sót nhé.”
Bà chủ nói xong còn lén ngó vào giường, thấy gối chăn lộn xộn rớt cả xuống sàn, chậc chậc, “chiến sự” có vẻ khốc liệt ra phết.
Lệ Giang thật ra là điểm đến ưa thích của người đồng tính, đương nhiên những cặp nam nữ vẫn chiếm đa số nhưng bà chủ trọ cũng được mở mang tầm mắt nhiều. Tư tưởng của bà rất thoáng, miễn mình kiếm tiền phần mình còn khách yêu ai thích ai xin mời tự nhiên.
Cả những cặp chênh lệch tuổi tác như Chu Cương với Ngải Đông Đông bà cũng chẳng lạ, lắm người trẻ thích cặp với người trưởng thành, lại cũng lắm ông chú rủng rỉnh thích bao mấy chàng thanh niên. Cuộc đời thôi mà.
“Lần sau có dịp lại ghé chỗ tôi nhé… à à, cậu đẹp trai kia đâu rồi?”
Bà chủ hỏi rồi nhấp nhổm có ý nhìn vào trong, Chu Cương cười đáp: “Nó đang rửa mặt, cô hỏi nó có việc gì không?”
“À không không, tôi hỏi tí việc thôi, thế thôi nhà mình xếp đồ đi, bao giờ xuống nhớ bảo tôi một tiếng nhá. Tôi ngồi dưới quầy ấy.”
Nói xong bà chủ vui vẻ rút lui, Chu Cương trở vào đứng dựa cửa nhà vệ sinh, hai tay đút túi quần, nhìn Ngải Đông Đông đánh răng.
“Làm gì mà nhìn con đắm đuối vậy, người ta đổ ra đây bây giờ.” Ngải Đông Đông quay lại liếc Chu Cương, mồm nó lúng búng kem đánh răng trông rất lưu manh. Chu Cương cười cười, hỏi nó: “Cho con cái này, lấy không?”
“Gì đấy?”
Nghe có quà Ngải Đông Đông thích liền, nó vội vàng nhổ kem, súc miệng rồi hí hửng nhảy ra: “Đâu, có gì cho con xem nào?”
Chu Cương rút tay khỏi túi rồi xòe bàn tay trước mặt nó, trống trơn chẳng có gì. Chuyên trang đọc truyện [ Tr umTruyen.c om ]
Bấy giờ Ngải Đông Đông mới nhận ra gã trêu mình, nó “hứ” một cái rồi hỏi: “Trêu con à?”
Chu Cương cười đáp: “Trêu đâu, không thấy gì à?”
À nhưng có người đi chơi để ngắm cảnh thì cũng có những kẻ đi cốt chỉ để xem người.
Ví dụ như Ngải Đông Đông.
Ngải Đông Đông là một đứa rất được chăng hay chớ, được đi chơi nó mới ngộ ra rằng mình thích quan sát những người tình cờ gặp gỡ trong chuyến đi hơn cả xem phong cảnh hữu tình.
Cảnh thì xem hoài chỉ có thế còn người lại thiên biến vạn hóa, mỗi người một khuôn mặt, mỗi khuôn mặt che đậy một cá tính. Thế nên nó xem bao nhiêu người cũng không biết chán.
Có người đi chơi gọn nhẹ tênh tênh, lại cũng có người bọc bị hành lý, tay xách nách mang trông đến tội. Người đi du lịch khác hẳn người đi làm, hầu như ai cũng tỏ ra hân hoan thích ý.
Vì rất thích Lệ Giang nên họ nán lại đây lâu nhất, ở hẳn bốn ngày rưỡi mới tính chuyện rời đi. Lúc đó Lệ Giang đang mưa rào.
Trời mưa nên ngoài đường khá vắng, thị trấn cũ kĩ như khoác lại tấm áo phong sương u tịch năm nào, chỉ có tiếng mưa ào ào như thác đổ. Ngải Đông Đông dụi mắt, trở mình nằm nghiêng ngắm nước nhỏ giọt từ mái che cửa sổ.
“Dậy chưa? Ba đang định gọi mày đây.” Chu Cương đi tới, vỗ vỗ chăn: “Dậy đánh răng rửa mặt đi.”
“Mỏi quá, chẳng muốn dậy…” Ngải Đông Đông nói rồi liếc Chu Cương ai oán, Chu Cương cười cười, có vẻ chột dạ: “Thôi lên xe ngủ tiếp. Dậy đi không trễ chuyến mất.”
Bấy giờ Ngải Đông Đông mới uể oải bò dậy, nó vươn vai rồi thở hắt ra, cảm thấy hai cái đùi rã rời như đồ đi mượn.
Chu Cương trên giường đúng là nhu cầu vô độ, không coi nó là người hay gì!
Nó lại lừ mắt với Chu Cương, Chu Cương hỏi: “Hay là… ba bồng mày vào nhé?”
“Thôi khỏi.” Ngải Đông Đông không dám tưởng tượng cảnh Chu Cương bế nó vào tận nhà vệ sinh, làm như phim thần tượng không bằng.
Lúc nó rửa mặt thì có tiếng gõ cửa phòng, nó nghe ra giọng bà chủ nhà trọ lên nhận chìa khóa: “Nhớ kiểm tra đồ đạc cẩn thận đừng để sót nhé.”
Bà chủ nói xong còn lén ngó vào giường, thấy gối chăn lộn xộn rớt cả xuống sàn, chậc chậc, “chiến sự” có vẻ khốc liệt ra phết.
Lệ Giang thật ra là điểm đến ưa thích của người đồng tính, đương nhiên những cặp nam nữ vẫn chiếm đa số nhưng bà chủ trọ cũng được mở mang tầm mắt nhiều. Tư tưởng của bà rất thoáng, miễn mình kiếm tiền phần mình còn khách yêu ai thích ai xin mời tự nhiên.
Cả những cặp chênh lệch tuổi tác như Chu Cương với Ngải Đông Đông bà cũng chẳng lạ, lắm người trẻ thích cặp với người trưởng thành, lại cũng lắm ông chú rủng rỉnh thích bao mấy chàng thanh niên. Cuộc đời thôi mà.
“Lần sau có dịp lại ghé chỗ tôi nhé… à à, cậu đẹp trai kia đâu rồi?”
Bà chủ hỏi rồi nhấp nhổm có ý nhìn vào trong, Chu Cương cười đáp: “Nó đang rửa mặt, cô hỏi nó có việc gì không?”
“À không không, tôi hỏi tí việc thôi, thế thôi nhà mình xếp đồ đi, bao giờ xuống nhớ bảo tôi một tiếng nhá. Tôi ngồi dưới quầy ấy.”
Nói xong bà chủ vui vẻ rút lui, Chu Cương trở vào đứng dựa cửa nhà vệ sinh, hai tay đút túi quần, nhìn Ngải Đông Đông đánh răng.
“Làm gì mà nhìn con đắm đuối vậy, người ta đổ ra đây bây giờ.” Ngải Đông Đông quay lại liếc Chu Cương, mồm nó lúng búng kem đánh răng trông rất lưu manh. Chu Cương cười cười, hỏi nó: “Cho con cái này, lấy không?”
“Gì đấy?”
Nghe có quà Ngải Đông Đông thích liền, nó vội vàng nhổ kem, súc miệng rồi hí hửng nhảy ra: “Đâu, có gì cho con xem nào?”
Chu Cương rút tay khỏi túi rồi xòe bàn tay trước mặt nó, trống trơn chẳng có gì. Chuyên trang đọc truyện [ Tr umTruyen.c om ]
Bấy giờ Ngải Đông Đông mới nhận ra gã trêu mình, nó “hứ” một cái rồi hỏi: “Trêu con à?”
Chu Cương cười đáp: “Trêu đâu, không thấy gì à?”
Bình luận truyện