Gã Độc Thân Vàng Mười
Chương 54
Đang tức sẵn nên bữa trưa hôm đó Ngải Đông Đông ngồi ăn cùng bọn Khải Tử, đang ăn thì thấy Chu Cương đến nó lập tức bưng khay đứng lên, Khải Tử hỏi: “Mày đi đâu đấy?”
Ngải Đông Đông quệt miệng cúi xuống cười khì với Khải Tử rồi bê khay sang bàn Trần Hổ. Đúng là Trần Hổ nhân duyên kém quá nên đám phạm chẳng ai thèm dây vào gã, người ta ngồi túm năm tụm ba chỉ có mình gã ngồi riêng một bàn rộng thênh thang.
Thấy nó đến Trần Hổ toét miệng cười: “Sao không sang từ nãy.”
Ngải Đông Đông đánh mắt ra cửa thấy Chu Cương đang nhìn vào trong liền vội vàng chạy đến, miệng cười hí hớn với Trần Hổ, có vẻ rất nhiệt tình.
Không biết Chu Cương có thấy nó với Trần Hổ không mà lúc Ngải Đông Đông quay lại thì gã đã đi vào nhà ăn phụ, qua vách kính nó chỉ thấy loáng thoáng. Trần Hổ thò cổ sang hỏi: “Mày ăn gì đấy?”
“Cơm của ai chẳng như nhau, có gì đâu.” Ngải Đông Đông nhanh tay gạt đôi đũa của Trần Hổ đang thò sang: “Anh làm gì đấy?”
“Xin miếng ăn thử, mày cũng ăn thử của anh đi, bạn bè thì phải sẻ chia chứ lị.”
“Em không thích ăn chung.” Ngải Đông Đông vội che khay không cho gã lấy: “Đũa anh đầy nước miếng.”
“Mày lại còn bị bệnh sạch sẽ nữa à?”
“Ừa.” Ngải Đông Đông nói xong bưng khay ngồi xích ra xa một tí. Trần Hổ nhíu mày bảo: “Mấy đứa người thành phố chúng mày cứ quan trọng hóa vấn đề.”
“Không phải là quan trọng hóa vấn đề mà đây là phép lịch sự khi ăn cơm.” Ngải Đông Đông nhìn sang khay cơm của Trần Hổ, bấy giờ nó mới phát hiện ra đồ ăn của Trần Hổ đầy đặn hơn của nó nhiều lắm.
“Ủa, sao anh ăn mấy món lạ vậy, sao cơm của anh ngon hơn mọi người thế?”
Trần Hổ cười đắc ý: “Hối hận chưa cu, có tiền thì muốn ăn gì chẳng được?”
Thì ra là bỏ tiền mua thêm.
Ngải Đông Đông bắt đầu rung rinh, nói thật mấy bữa nay nó ăn chung với Chu Cương quen rồi nên cơm cho phạm nhân nó ăn lại thấy như rơm như rác. Trần Hổ cứ như nhìn thấu ruột gan nó, gã bảo: “Không thì mày ăn thử của anh đi?”
Ngải Đông Đông thấy hơi ngượng, nó hối hận sao lúc nãy cong cớn quá làm chi. Thấy thế Trần Hổ lại bảo: “Không sao đâu, anh không ăn của mày, cho mày ăn của anh. Bên này anh chưa động đũa này, không có nước miếng đâu.”
Ngải Đông Đông hí hửng gật đầu: “Thế em cảm ơn anh nha.”
Nó gắp một miếng thức ăn bỏ vào mồm nhai, đúng là dầu mắm thịt thà đầy đủ ngon hơn cơm của nó nhiều. Trần Hổ lại cười chỉ vào cái đùi gà trong khay: “Cái này cũng là phần của mày đấy.”
“Thôi cái đấy em không ăn đâu, anh ăn đi.”
“Không sao, anh mua cho mày mà, anh không ăn thịt gà.”
“Mua cho em á?” Ngải Đông Đông ngơ ngác hỏi lại: “Sao anh biết em sang đây ăn?”
“Mày không sang thì anh mang sang cho mày.” Trần Hổ cười tủm tỉm rồi thì thào: “Trịnh Dung nghĩ mình ấy ấy với nhau thì mình phải diễn một tí cho nó xem chứ?”
Ngải Đông Đông liền cầm cái đùi gà lên cắn: “Ba nuôi em không ưa anh đâu, từ sau em phải tránh anh xa xa một tí mới được.”
“Ăn đùi gà của anh mày mà còn nói thế à?”
“Thì em cứ nói trước cho anh biết không anh lại bảo em không biết điều. Thật ra em cũng mến anh lắm nhưng ba nuôi em không ưng thì chịu thôi, không thể để ổng giận em vì anh được.”
Nghe thế Trần Hổ liền nằm bò ra bàn, chống cằm nhìn nó, Ngải Đông Đông vừa gặm đùi gà vừa bảo: “Anh nhìn chằm chằm thế thì em ăn kiểu gì, gặm xương nham nhở xấu chết đi được.”
“Anh trông chẳng thấy xấu gì cả, mày xinh trai thế làm gì cũng dễ coi.”
Thì ra cũng bẻm mép lắm.
Ngải Đông Đông cười hì hì, nó đang cười thì đột nhiên Trần Hổ thò tay đến quệt mép nó: “Mồm đầy mỡ này.”
Ngải Đông Đông tự chùi miệng rồi đưa mắt nhìn quanh, rất nhiều người đang ngoái đầu nhìn bọn nó. Nó quay sang bảo Trần Hổ: “Anh thấy em có tình nghĩa không, có mình em chịu ngồi với anh đây này. Anh ăn ở kiểu gì mà không có đứa bạn nào vậy?”
“Dăm bữa nữa tao ra tù rồi kết bạn làm gì. Mấy thằng tù toàn thứ bỏ đi, thông nhau mà sướng tí thôi.”
Đúng là cách nghĩ của đồ lưu manh, bọn lưu manh thường không bao giờ cho là mình lưu manh cả, nhưng kể ra lưu manh mà tự nhận mình lưu manh thì thành đê tiện biến thái rồi còn gì. Cứ thế mà suy ra thì Trần Hổ cũng chưa đến mức mạt hạng.
“Anh hỏi mày cái này nhé.” Trần Hổ nhìn nó rồi hỏi.
“Anh hỏi gì?”
“Mày thích Chu Cương hả?”
“Thích chứ.”
“Thích cái gì của ổng?”
“Ờ…” Ngải Đông Đông mân mê cái đùi gà rồi đáp: “Nhiều cái lắm, mà có phải mỗi em đâu, bao nhiêu người thích ổng kìa. Ba nuôi em như thế ai chẳng thích?”
“Thế thì mày cũng thoáng thật. Thích trai mà làm như không.”
“Như không là thế nào, nhiều khi cũng đau đầu lắm anh ơi…” Ngải Đông Đông lại hỏi Trần Hổ: “Anh thì sao, anh có bao giờ đau đầu không?”
“Đau buồn đếch gì, cứ thử khắc biết, đàn ông đàn bà tao xài hết rồi nhưng mà ** trai sướng hơn.”
Gã nói câu này cốt là định ghẹo cho Ngải Đông Đông mắc cỡ chơi, dè đâu vừa nghe xong Ngải Đông Đông đã khấp khởi hỏi: “** trai… sướng hơn gái thật hả anh?”
Thế là Trần Hổ cũng dày mặt bảo: “Bị ** cũng sướng lắm đấy, muốn thử không cu em?”
Ngải Đông Đông đỏ mặt, nó nhìn Trần Hổ bằng ánh mắt là lạ: “Bộ anh bị ** rồi hả?”
“Đứa nào dám ** tao?! Đấy là tao nhìn mấy đứa bị tao ** rên la sướng lắm thôi.”
Nghe thế Ngải Đông Đông cũng thấy ngượng, nó đằng hắng mấy cái rồi chùi mỡ trên miệng: “Này em hỏi anh nghiêm túc mà, sao anh lại nghĩ làm với con trai thích hơn con gái?”
“À…” Trần Hổ nhìn nó rất gian tà, cứ như đang dê nó bằng hai con mắt vậy: “Vì tao thấy cái lỗ sau chặt hơn lỗ trước, nhét cu vào vừa nóng vừa trơn, mà lúc ** hăng nghe tiếng vỗ bạch bạch nó sướng tai…”
“Đ.m.” Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt: “Anh không biết ngượng à, sao anh nói khơi khơi vậy!”
Gã nói mà làm nó tưởng tượng được ra luôn, tự dưng phấp phỏng hết cả người.
Trần Hổ lại cười gian: “Cu em chưa biết gì đúng không? Có muốn học thì anh dạy miễn phí cho, cầm tay chỉ việc luôn nhá.”
“Có muốn cũng không học với anh.”
“Không học với anh mày thì với ai, với ba nuôi mày á?” nói rồi Trần Hổ phá lên cười: “Thế thì mày cũng mặn quá nha, mày tưởng tượng xem hai đứa mày lên giường cứ ba ba con con ớ ớ, ui thế khác gì loạn luân hả mậy, căng quá căng quá!”
Mặt Ngải Đông Đông đỏ như gấc, nó quẳng cái đùi gà xuống khay, vùng vằng: “Anh dơ thế hả, làm em hết muốn ăn nữa.”
“Hết đâu mà hết, có mà mày nhộn nhạo lên rồi ấy.”
Ngải Đông Đông tức mình bưng khay bỏ đi, nó đi một đoạn rồi vẫn còn nghe được tiếng cười hô hố của Trần Hổ. Nó ngoái lại trợn mắt với gã rồi ngúng nguẩy đi tiếp, Trần Hổ nhìn theo nó một hồi mới thôi cười, cuối cùng mặt gã lộ ra một chút bất đắc dĩ.
“Sao thế, cũng thích thằng cu thơm thịt ấy à?” một phạm nhân từ đâu xuất hiện ngồi xuống cạnh gã.
“Thích thì làm đít gì được, Chu Cương me nó rồi có xơi được khối.” Trần Hổ nằm bò ra ghế, gõ gõ ngón tay lên cạnh bàn.
“Sao lại không xơi được, mày chưa nghe nói Chu Cương sắp ra tù à?”
Trần Hổ sửng sốt: “Thật à?”
“Chúng nó đồn thế, chắc tám chín phần đấy.”
Thế là Trần Hổ cười ngoác miệng, trông qua chỉ biết gã đang hết sức hân hoan chứ không hề có ác ý gì cả. Gã hí hửng đứng dậy chạy theo Ngải Đông Đông.
Ngải Đông Đông vừa trả khay về quầy thì thấy Trần Hổ đi về phía mình, nó lớn tiếng hỏi: “Quy định là ăn xong phải trả khay lại mà, khay của anh đâu?”
Trần Hổ đâu thèm để ý đến ánh mắt soi mói của những người xung quanh, gã cười khì bảo nó: “Mày ra đây anh nói chuyện này.”
Nói xong gã tiện tay rút khăn giấy trên một bàn ăn đưa cho Ngải Đông Đông: “Nhanh, lau tay đi.”
Ngải Đông Đông cầm giấy lau tay rồi thảy vào thùng rác cạnh đó: “Có gì anh nói luôn đi, em bận lắm.”
“Ra ngoài rồi nói.”
“Không nói thì thôi.” Ngải Đông Đông ngoảnh đít đi luôn, Trần Hổ ngẩn mặt ra rồi vội vàng cười bồi chạy theo nó, theo ra ngoài cửa nhà ăn gã mới rầu rĩ bảo: “Mày nói cũng phải, đúng là đứa nào cũng thích tự khổ thật. Mày càng bơ anh anh lại càng thích mới chết.”
Nghe thế Ngải Đông Đông thấy mát cả lòng dạ, nó toét miệng cười rồi phải cố ngậm miệng lại. Nó đứng lại giữa đường hỏi Trần Hổ: “Thế anh định nói gì hả?”
Trần Hổ cười với nó: “Ngoài trời tuyết này mới thấy mày đẹp thật, mắt mũi đâu ra đấy, trách nào nhiều đứa thèm thuồng mày thế.”
Ngải Đông Đông quệt miệng cúi xuống cười khì với Khải Tử rồi bê khay sang bàn Trần Hổ. Đúng là Trần Hổ nhân duyên kém quá nên đám phạm chẳng ai thèm dây vào gã, người ta ngồi túm năm tụm ba chỉ có mình gã ngồi riêng một bàn rộng thênh thang.
Thấy nó đến Trần Hổ toét miệng cười: “Sao không sang từ nãy.”
Ngải Đông Đông đánh mắt ra cửa thấy Chu Cương đang nhìn vào trong liền vội vàng chạy đến, miệng cười hí hớn với Trần Hổ, có vẻ rất nhiệt tình.
Không biết Chu Cương có thấy nó với Trần Hổ không mà lúc Ngải Đông Đông quay lại thì gã đã đi vào nhà ăn phụ, qua vách kính nó chỉ thấy loáng thoáng. Trần Hổ thò cổ sang hỏi: “Mày ăn gì đấy?”
“Cơm của ai chẳng như nhau, có gì đâu.” Ngải Đông Đông nhanh tay gạt đôi đũa của Trần Hổ đang thò sang: “Anh làm gì đấy?”
“Xin miếng ăn thử, mày cũng ăn thử của anh đi, bạn bè thì phải sẻ chia chứ lị.”
“Em không thích ăn chung.” Ngải Đông Đông vội che khay không cho gã lấy: “Đũa anh đầy nước miếng.”
“Mày lại còn bị bệnh sạch sẽ nữa à?”
“Ừa.” Ngải Đông Đông nói xong bưng khay ngồi xích ra xa một tí. Trần Hổ nhíu mày bảo: “Mấy đứa người thành phố chúng mày cứ quan trọng hóa vấn đề.”
“Không phải là quan trọng hóa vấn đề mà đây là phép lịch sự khi ăn cơm.” Ngải Đông Đông nhìn sang khay cơm của Trần Hổ, bấy giờ nó mới phát hiện ra đồ ăn của Trần Hổ đầy đặn hơn của nó nhiều lắm.
“Ủa, sao anh ăn mấy món lạ vậy, sao cơm của anh ngon hơn mọi người thế?”
Trần Hổ cười đắc ý: “Hối hận chưa cu, có tiền thì muốn ăn gì chẳng được?”
Thì ra là bỏ tiền mua thêm.
Ngải Đông Đông bắt đầu rung rinh, nói thật mấy bữa nay nó ăn chung với Chu Cương quen rồi nên cơm cho phạm nhân nó ăn lại thấy như rơm như rác. Trần Hổ cứ như nhìn thấu ruột gan nó, gã bảo: “Không thì mày ăn thử của anh đi?”
Ngải Đông Đông thấy hơi ngượng, nó hối hận sao lúc nãy cong cớn quá làm chi. Thấy thế Trần Hổ lại bảo: “Không sao đâu, anh không ăn của mày, cho mày ăn của anh. Bên này anh chưa động đũa này, không có nước miếng đâu.”
Ngải Đông Đông hí hửng gật đầu: “Thế em cảm ơn anh nha.”
Nó gắp một miếng thức ăn bỏ vào mồm nhai, đúng là dầu mắm thịt thà đầy đủ ngon hơn cơm của nó nhiều. Trần Hổ lại cười chỉ vào cái đùi gà trong khay: “Cái này cũng là phần của mày đấy.”
“Thôi cái đấy em không ăn đâu, anh ăn đi.”
“Không sao, anh mua cho mày mà, anh không ăn thịt gà.”
“Mua cho em á?” Ngải Đông Đông ngơ ngác hỏi lại: “Sao anh biết em sang đây ăn?”
“Mày không sang thì anh mang sang cho mày.” Trần Hổ cười tủm tỉm rồi thì thào: “Trịnh Dung nghĩ mình ấy ấy với nhau thì mình phải diễn một tí cho nó xem chứ?”
Ngải Đông Đông liền cầm cái đùi gà lên cắn: “Ba nuôi em không ưa anh đâu, từ sau em phải tránh anh xa xa một tí mới được.”
“Ăn đùi gà của anh mày mà còn nói thế à?”
“Thì em cứ nói trước cho anh biết không anh lại bảo em không biết điều. Thật ra em cũng mến anh lắm nhưng ba nuôi em không ưng thì chịu thôi, không thể để ổng giận em vì anh được.”
Nghe thế Trần Hổ liền nằm bò ra bàn, chống cằm nhìn nó, Ngải Đông Đông vừa gặm đùi gà vừa bảo: “Anh nhìn chằm chằm thế thì em ăn kiểu gì, gặm xương nham nhở xấu chết đi được.”
“Anh trông chẳng thấy xấu gì cả, mày xinh trai thế làm gì cũng dễ coi.”
Thì ra cũng bẻm mép lắm.
Ngải Đông Đông cười hì hì, nó đang cười thì đột nhiên Trần Hổ thò tay đến quệt mép nó: “Mồm đầy mỡ này.”
Ngải Đông Đông tự chùi miệng rồi đưa mắt nhìn quanh, rất nhiều người đang ngoái đầu nhìn bọn nó. Nó quay sang bảo Trần Hổ: “Anh thấy em có tình nghĩa không, có mình em chịu ngồi với anh đây này. Anh ăn ở kiểu gì mà không có đứa bạn nào vậy?”
“Dăm bữa nữa tao ra tù rồi kết bạn làm gì. Mấy thằng tù toàn thứ bỏ đi, thông nhau mà sướng tí thôi.”
Đúng là cách nghĩ của đồ lưu manh, bọn lưu manh thường không bao giờ cho là mình lưu manh cả, nhưng kể ra lưu manh mà tự nhận mình lưu manh thì thành đê tiện biến thái rồi còn gì. Cứ thế mà suy ra thì Trần Hổ cũng chưa đến mức mạt hạng.
“Anh hỏi mày cái này nhé.” Trần Hổ nhìn nó rồi hỏi.
“Anh hỏi gì?”
“Mày thích Chu Cương hả?”
“Thích chứ.”
“Thích cái gì của ổng?”
“Ờ…” Ngải Đông Đông mân mê cái đùi gà rồi đáp: “Nhiều cái lắm, mà có phải mỗi em đâu, bao nhiêu người thích ổng kìa. Ba nuôi em như thế ai chẳng thích?”
“Thế thì mày cũng thoáng thật. Thích trai mà làm như không.”
“Như không là thế nào, nhiều khi cũng đau đầu lắm anh ơi…” Ngải Đông Đông lại hỏi Trần Hổ: “Anh thì sao, anh có bao giờ đau đầu không?”
“Đau buồn đếch gì, cứ thử khắc biết, đàn ông đàn bà tao xài hết rồi nhưng mà ** trai sướng hơn.”
Gã nói câu này cốt là định ghẹo cho Ngải Đông Đông mắc cỡ chơi, dè đâu vừa nghe xong Ngải Đông Đông đã khấp khởi hỏi: “** trai… sướng hơn gái thật hả anh?”
Thế là Trần Hổ cũng dày mặt bảo: “Bị ** cũng sướng lắm đấy, muốn thử không cu em?”
Ngải Đông Đông đỏ mặt, nó nhìn Trần Hổ bằng ánh mắt là lạ: “Bộ anh bị ** rồi hả?”
“Đứa nào dám ** tao?! Đấy là tao nhìn mấy đứa bị tao ** rên la sướng lắm thôi.”
Nghe thế Ngải Đông Đông cũng thấy ngượng, nó đằng hắng mấy cái rồi chùi mỡ trên miệng: “Này em hỏi anh nghiêm túc mà, sao anh lại nghĩ làm với con trai thích hơn con gái?”
“À…” Trần Hổ nhìn nó rất gian tà, cứ như đang dê nó bằng hai con mắt vậy: “Vì tao thấy cái lỗ sau chặt hơn lỗ trước, nhét cu vào vừa nóng vừa trơn, mà lúc ** hăng nghe tiếng vỗ bạch bạch nó sướng tai…”
“Đ.m.” Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt: “Anh không biết ngượng à, sao anh nói khơi khơi vậy!”
Gã nói mà làm nó tưởng tượng được ra luôn, tự dưng phấp phỏng hết cả người.
Trần Hổ lại cười gian: “Cu em chưa biết gì đúng không? Có muốn học thì anh dạy miễn phí cho, cầm tay chỉ việc luôn nhá.”
“Có muốn cũng không học với anh.”
“Không học với anh mày thì với ai, với ba nuôi mày á?” nói rồi Trần Hổ phá lên cười: “Thế thì mày cũng mặn quá nha, mày tưởng tượng xem hai đứa mày lên giường cứ ba ba con con ớ ớ, ui thế khác gì loạn luân hả mậy, căng quá căng quá!”
Mặt Ngải Đông Đông đỏ như gấc, nó quẳng cái đùi gà xuống khay, vùng vằng: “Anh dơ thế hả, làm em hết muốn ăn nữa.”
“Hết đâu mà hết, có mà mày nhộn nhạo lên rồi ấy.”
Ngải Đông Đông tức mình bưng khay bỏ đi, nó đi một đoạn rồi vẫn còn nghe được tiếng cười hô hố của Trần Hổ. Nó ngoái lại trợn mắt với gã rồi ngúng nguẩy đi tiếp, Trần Hổ nhìn theo nó một hồi mới thôi cười, cuối cùng mặt gã lộ ra một chút bất đắc dĩ.
“Sao thế, cũng thích thằng cu thơm thịt ấy à?” một phạm nhân từ đâu xuất hiện ngồi xuống cạnh gã.
“Thích thì làm đít gì được, Chu Cương me nó rồi có xơi được khối.” Trần Hổ nằm bò ra ghế, gõ gõ ngón tay lên cạnh bàn.
“Sao lại không xơi được, mày chưa nghe nói Chu Cương sắp ra tù à?”
Trần Hổ sửng sốt: “Thật à?”
“Chúng nó đồn thế, chắc tám chín phần đấy.”
Thế là Trần Hổ cười ngoác miệng, trông qua chỉ biết gã đang hết sức hân hoan chứ không hề có ác ý gì cả. Gã hí hửng đứng dậy chạy theo Ngải Đông Đông.
Ngải Đông Đông vừa trả khay về quầy thì thấy Trần Hổ đi về phía mình, nó lớn tiếng hỏi: “Quy định là ăn xong phải trả khay lại mà, khay của anh đâu?”
Trần Hổ đâu thèm để ý đến ánh mắt soi mói của những người xung quanh, gã cười khì bảo nó: “Mày ra đây anh nói chuyện này.”
Nói xong gã tiện tay rút khăn giấy trên một bàn ăn đưa cho Ngải Đông Đông: “Nhanh, lau tay đi.”
Ngải Đông Đông cầm giấy lau tay rồi thảy vào thùng rác cạnh đó: “Có gì anh nói luôn đi, em bận lắm.”
“Ra ngoài rồi nói.”
“Không nói thì thôi.” Ngải Đông Đông ngoảnh đít đi luôn, Trần Hổ ngẩn mặt ra rồi vội vàng cười bồi chạy theo nó, theo ra ngoài cửa nhà ăn gã mới rầu rĩ bảo: “Mày nói cũng phải, đúng là đứa nào cũng thích tự khổ thật. Mày càng bơ anh anh lại càng thích mới chết.”
Nghe thế Ngải Đông Đông thấy mát cả lòng dạ, nó toét miệng cười rồi phải cố ngậm miệng lại. Nó đứng lại giữa đường hỏi Trần Hổ: “Thế anh định nói gì hả?”
Trần Hổ cười với nó: “Ngoài trời tuyết này mới thấy mày đẹp thật, mắt mũi đâu ra đấy, trách nào nhiều đứa thèm thuồng mày thế.”
Bình luận truyện