Gã Độc Thân Vàng Mười
Chương 79
Giáp Tết, nhà họ Chu nhộn nhịp hẳn lên, hầu như lúc nào cũng có khách khứa đến nhà mà phần lớn là khách của Chu Cương. Ngải Đông Đông nghe nói Chu Cương mở hai nhà máy ở ngoại ô, cuối năm chốt nhiều đơn hàng nên công chuyện làm ăn khá phát đạt, công nhân phải tăng ca liên tục. Chu Cương làm chủ nhà máy nhưng người thật sự bận rộn là Chu Minh, mấy bữa nay gã cứ đi từ sáng sớm đến tối mịt còn Chu Cương thì chạy tiệc tùng nhậu nhẹt liên miên.
Còn một chuyện làm Ngải Đông Đông thực ngạc nhiên, ấy là ngoài kinh doanh Chu Cương còn có một cái nghề hẳn hoi, nghề này của gã kể ra cũng thật lạ, gã làm thợ sửa xe.
Chính xác là thợ sửa xe, hệt như những ông thợ quần áo lấm lem dầu mỡ chui dưới gầm ô tô ngoài đường cái ấy.
Ngải Đông Đông ngạc nhiên thật.
Việc này nó phát hiện ra một cách rất ngẫu nhiên, có một bữa Chu Cương đi về cầm theo một túi quần áo bẩn, gặp đúng lúc Ngải Đông Đông đang giặt quần áo, nó bảo gã: “Ba để đấy tí con giặt luôn cho.”
Chu Cương lại bảo: “Cũng được, nhưng đừng giặt chung với quần áo thường nhé, mấy cái này dầu mỡ bẩn lắm, giặt riêng ra.”
Ngải Đông Đông cũng không để ý lắm, nó nghĩ Chu Cương tắm giặt hàng ngày thì quần áo làm gì mà bẩn lắm?
Thế rồi lúc nó giở túi ra mùi xăng dầu ập vào mặt làm nó suýt xỉu, nó thấy một bộ quần áo màu đen bóng nhờn những dầu máy. Kiểu quần áo này nó vẫn hay thấy thợ sửa xe vỉa hè mặc đây mà. Lúc ấy Thụy Linh sang tìm nó, thấy nó đang giặt quần áo thì cười bảo: “Từ sau con mang sang thím giặt cho.”
“Thím hai đừng lo, có máy giặt tiện lắm, con tự làm được mà.”
“Tiện thì tiện nhưng mùa đông nước lạnh lắm, thím sợ con cóng tay đấy.”
“Không sao ạ, trời sinh con chịu lạnh tốt lắm.” Ngải Đông Đông cười hì hì vẩy nước trên tay rồi hỏi Thụy Linh: “Ba nuôi con mới cầm về bộ quần áo này dính toàn dầu máy, xe ba con hỏng hả thím?”
Thụy Linh bật cười bảo: “À chắc ảnh mới từ tiệm sửa xe về đấy, chắc con không biết ảnh có một tiệm sửa xe trong phố ấy. Nhiều khi hứng lên là ảnh tạt qua làm, hôm nay chắc cũng thế. Quần áo đấy khó giặt lắm, con đưa thím vò tay trước cho.”
Nghe thế Ngải Đông Đông rất kinh ngạc: “Ba con mở tiệm nhưng không mướn thợ mà tự làm ạ?”
“Ừ đấy, thời thanh niên anh cả thích xe máy lắm, ảnh còn tự lắp ráp phụ tùng cơ, sau này đổi lên ô tô thím cũng thấy ảnh mày mò độ xe. Thật ra tiệm đó anh cả mở không phải để kinh doanh, chỉ làm cho vui thôi. Khách đưa xe đến toàn là bạn bè ảnh, chủ yếu không phải để sửa mà là họ muốn thay phụ tùng linh kiện mới, mấy món ấy là sở thích của anh cả mà… con đưa cho thím bộ đồ thím giặt cho.”
Nói rồi Thụy Linh lôi bộ quần áo ra khỏi túi, cô nhìn qua rồi cười bảo: “Đúng là bẩn thật.”
Ngải Đông Đông vội vàng bảo: “Thôi con tự giặt, đúng lúc con đang định xin ba nuôi con cái này, để con nịnh ổng một tí.”
Thụy Linh bật cười đưa bộ đồ lại cho nó: “Ừ được, tính thế cũng hay đấy. Trẻ con nhà này có con là tài tình nhất, anh cả mà biết chắc vui lắm, con xin gì ảnh chẳng đồng ý.”
Ngải Đông Đông cười hì hì bỏ bộ đồ vào chậu nước, Thụy Linh dặn: “Con lấy nước nóng mà giặt, dầu máy sẽ đi nhanh hơn đấy.”
Ngải Đông Đông nhanh nhảu cầm chậu vào nhà tắm lấy nước nóng, bấy giờ Chu Cương vừa tắm xong, đang mặc quần áo, lúc Ngải Đông Đông vào gã đã xỏ tay vào áo, nó chỉ thoáng thấy được tấm lưng rắn chắc cường tráng. Gặp nó ôm chậu vào Chu Cương hơi ngạc nhiên, Ngải Đông Đông bảo: “Thím hai bảo con lấy nước nóng giặt quần áo của ba cho sạch.”
“Đừng vò tay, bỏ vào máy giặt đi. Đằng nào giặt xong mặc lại bẩn thôi. Giặt máy cho hết bụi bặm là được, mùa đông lạnh mày lại nứt tay bây giờ, tối qua ba thấy mày gãi suốt.”
Ngải Đông Đông xòe tay ra nhìn rồi nói: “Chỗ má tay này con hay bị nứt lắm, không sao đâu, tối nằm trong chăn thì ngứa một tí thôi.”
Chu Cương cầm tay nó lên săm soi, gã sờ sờ chỗ má tay làm Ngải Đông Đông ngượng nghịu rụt tay lại: “Con lấy ít nước nóng.”
Chu Cương gật đầu, bảo: “Vò sơ nước nóng thôi, tay mày đừng có nhúng nước lạnh nữa đấy, để nứt nhiều rồi năm nào cũng bị lại cho mà xem.”
Ngải Đông Đông gật đầu nhưng đến lúc làm nó giặt liền mấy nước đến khi bộ đồ sạch bong chỉ còn vài vết dầu rất mờ mới thôi. Thụy Linh thấy thế liền bảo: “Giặt sạch quá, hồi trước ở nhà con cũng hay tự giặt quần áo à?”
Ngải Đông Đông lắc đầu: “Ở nhà con có làm gì đâu, giặt đồ là về sau này con mới biết làm, ở ngoài một mình phải tự túc hết thím ạ.”
Thụy Linh đang ngồi trên băng ghế nhỏ cạnh đó đan áo, cô vừa đan vừa hỏi: “Thím thấy Chu Minh bảo trước đây con ở một mình à?”
Ngải Đông Đông gật đầu, Thụy Linh lại hỏi: “Thế người nhà con đâu, sao không đi tìm con?”
“Nhà con có còn ai đâu.”
Thụy Linh giật mình: “Thím tưởng con còn đủ cha mẹ chứ, thím cứ nghĩ là con lén bỏ nhà đi cơ, không phải thế à?”
“Dạ không.” Ngải Đông Đông cười cười, chẹp miệng bảo: “Nhà con có mình con.”
“Thế chú bác ông bà nội ngoại con cũng không còn hay sao?”
Ngải Đông Đông không đáp ngay, nó ngẩng lên chớp chớp mắt với Thụy Linh: “Sao ạ, thím hai định đuổi con về nhà à?”
Thụy Linh bật cười, đáp: “Thím hỏi chuyện con cho biết thôi mà, thấy con cứ ngại không muốn kể chuyện nhà.”
“Chuyện qua rồi thì thôi, nhà con giờ có mình con thôi.”
Thụy Linh cười cười không hỏi gì nữa, ngẩng lên thấy Chu Cương từ trong nhà đi ra, cô gọi “Anh cả ạ”.
Chu Cương gật đầu, gã nhìn bộ quần áo phơi trên dây rồi mỉm cười bảo Ngải Đông Đông: “Xong rồi đấy à, giặt sạch phết nhỉ.”
“Em vừa mới khen đấy, anh cả có phúc thật, tự dưng tìm được đứa con trai giỏi giang thế.”
Chu Cương ngồi xuống ghế bên cạnh, gã rút điếu thuốc ra châm rồi bảo Ngải Đông Đông: “Lau khô tay đi, đừng có phơi ra gió. Từ sau quần áo này bỏ vào máy giặt mà quay, hạn chế đụng nước thôi.”
Ngải Đông Đông vẩy nước trên tay rồi thở dài đánh thượt một cái, Thụy Linh quay sang hỏi Chu Cương: “Nhà Đông Đông không còn ai ạ, bà với em cứ tưởng cháu nó vẫn có gia đình trên tỉnh cơ?”
Chu Cương liếc sang Ngải Đông Đông thấy mặt nó hơi ngượng ngượng, gã chỉ đáp “ừ” chứ không nói gì thêm, cuối cùng chính Ngải Đông Đông lại lên tiếng: “Giờ con chỉ có một thân một mình người ở đâu nhà ở đấy, con không về tỉnh đâu.”
Có lẽ nó cũng biết nói như vậy nghe hơi chối tai, Thụy Linh nói đúng, kể cả không cha không mẹ thì vẫn phải còn ông bà chú bác, nó cứ bảo không có khơi khơi thế thì ai tin. Thế là Ngải Đông Đông kể tiếp: “Con là con riêng của ba con, mẹ con làm vợ bé nên coi như từ mặt hết họ hàng rồi, con chưa gặp ông bà ngoại con bao giờ. Thật ra ba con không nhận con, ổng có vợ con đuề huề mà, vợ ổng được lòng cha mẹ chồng lắm nên ông bà nội con coi mẹ con là thứ đĩ điếm giật chồng, con cũng là con hoang. Sau này con lớn lên thỉnh thoảng ông bà cũng đến thăm nhưng con chẳng cảm thấy thân thiết gì cả. Sau nữa thì ba con bị thanh tra rồi phải đi tù, nghe nói là có người tố cáo ba con tham ô vì họ để ý thấy mẹ con xài tiền như nước. Thế là từ đó ông bà nội con từ mặt mẹ con con luôn… lúc nào điên lên mẹ con chửi con dữ lắm, nhưng mà mẹ không dám đánh con, bởi đánh đâu có lại…” nói rồi nó cười cười vui vẻ như đang kể chuyện của ai: “Con ở một mình riết cũng quen, chẳng có gì đâu nhưng con không muốn kể thôi, hay ho gì đâu mà kể.”
Thụy Linh thở dài, đặt bộ đồ đan xuống, bảo: “Nghiệp chướng của người lớn làm khổ cả trẻ con, tại thím không dưng đi hỏi làm con lại buồn.”
Ngải Đông Đông thì lại nghĩ có cơ hội cho nó kể hết ra cũng tốt, dù người nhà họ Chu hiếm khi hỏi chuyện đời tư của nó nhưng nó cũng hiểu họ rất tò mò muốn biết, chắc mọi người cũng từng hỏi riêng Chu Cương nhưng thực sự Chu Cương cũng đâu biết gì hơn nên hẳn gã toàn phải đáp qua loa chiếu lệ. Thôi thì bữa nay nó kể một lèo cho Thụy Linh, chắc chắn Thụy Linh sẽ kể lại cho mọi người, cứ thế ai ai cũng sẽ biết đại khái hoàn cảnh của nó, đỡ khỏi mọi người cứ đoán già đoán non.
Chu Cương rít thuốc rồi nhíu mày bảo: “Từ giờ đây là nhà con, chuyện qua rồi thì thôi, cứ yên tâm ở đây, không ai coi con là người ngoài cả.”
Ngải Đông Đông gật đầu đáp: “Cảm ơn ba nuôi.”
Thụy Linh nhìn trời rồi cầm đồ đan đứng dậy: “Sắp đến bữa rồi, em đi nấu cơm đây, hai ba con ngồi đây nhé.”
Ngải Đông Đông nhìn theo Thụy Linh đi khuất vào nhà nó mới bật cười, Chu Cương hỏi: “Vừa xong mày kể chuyện thật hay giả đấy?”
“Thì nửa nọ nửa kia.” Ngải Đông Đông đáp: “Con không thích mọi người cứ hỏi mãi nhà con còn ai.”
“Ở cùng một nhà thì mọi người muốn biết là bình thường thôi, hôm nay mày kể thế chắc về sau mọi người cũng ngại hỏi chuyện làm mày buồn, sẽ không ai hỏi mày nữa đâu.” Chu Cương lại rít thuốc, bảo: “Thật ra nhà mày thế nào ba cũng biết đại khái rồi, trước ba có nhờ người tìm hiểu.”
“Ba còn nghi con à?”
“Nghi gì, hỏi cho biết để còn đăng ký trường lớp cho mày chứ. Nhiều giấy má phải bổ sung lắm. Lúc đầu ba định đổi họ Chu cho mày nhưng thấy cha mẹ mày còn đủ nên thôi cứ để mày dùng tên cũ… mày không lấy họ ba mày à?”
“Đã bảo là con riêng rồi mà, ba con mới đầu có nhận con đâu, con theo họ mẹ thôi.” nói xong Ngải Đông Đông lừ mắt với Chu Cương: “Từ sau cấm được lén dò la về con nữa nhé, ba muốn biết gì thì hỏi thẳng con, con có lừa ba bao giờ đâu.”
“Sợ bị mày lừa thật ấy chứ, chịu không dám tin mày.” Chu Cương phì phèo nhả khói rồi híp mắt nhìn nó qua làn hơi trắng: “Chẳng hiểu tại sao bình thường ba cũng gan góc mà hễ động phải mày ba cứ sợ sợ, như kiểu không nắm bắt được mày ấy, nhiều khi nghĩ lại chắc mày là khắc tinh của ba quá.”
Còn một chuyện làm Ngải Đông Đông thực ngạc nhiên, ấy là ngoài kinh doanh Chu Cương còn có một cái nghề hẳn hoi, nghề này của gã kể ra cũng thật lạ, gã làm thợ sửa xe.
Chính xác là thợ sửa xe, hệt như những ông thợ quần áo lấm lem dầu mỡ chui dưới gầm ô tô ngoài đường cái ấy.
Ngải Đông Đông ngạc nhiên thật.
Việc này nó phát hiện ra một cách rất ngẫu nhiên, có một bữa Chu Cương đi về cầm theo một túi quần áo bẩn, gặp đúng lúc Ngải Đông Đông đang giặt quần áo, nó bảo gã: “Ba để đấy tí con giặt luôn cho.”
Chu Cương lại bảo: “Cũng được, nhưng đừng giặt chung với quần áo thường nhé, mấy cái này dầu mỡ bẩn lắm, giặt riêng ra.”
Ngải Đông Đông cũng không để ý lắm, nó nghĩ Chu Cương tắm giặt hàng ngày thì quần áo làm gì mà bẩn lắm?
Thế rồi lúc nó giở túi ra mùi xăng dầu ập vào mặt làm nó suýt xỉu, nó thấy một bộ quần áo màu đen bóng nhờn những dầu máy. Kiểu quần áo này nó vẫn hay thấy thợ sửa xe vỉa hè mặc đây mà. Lúc ấy Thụy Linh sang tìm nó, thấy nó đang giặt quần áo thì cười bảo: “Từ sau con mang sang thím giặt cho.”
“Thím hai đừng lo, có máy giặt tiện lắm, con tự làm được mà.”
“Tiện thì tiện nhưng mùa đông nước lạnh lắm, thím sợ con cóng tay đấy.”
“Không sao ạ, trời sinh con chịu lạnh tốt lắm.” Ngải Đông Đông cười hì hì vẩy nước trên tay rồi hỏi Thụy Linh: “Ba nuôi con mới cầm về bộ quần áo này dính toàn dầu máy, xe ba con hỏng hả thím?”
Thụy Linh bật cười bảo: “À chắc ảnh mới từ tiệm sửa xe về đấy, chắc con không biết ảnh có một tiệm sửa xe trong phố ấy. Nhiều khi hứng lên là ảnh tạt qua làm, hôm nay chắc cũng thế. Quần áo đấy khó giặt lắm, con đưa thím vò tay trước cho.”
Nghe thế Ngải Đông Đông rất kinh ngạc: “Ba con mở tiệm nhưng không mướn thợ mà tự làm ạ?”
“Ừ đấy, thời thanh niên anh cả thích xe máy lắm, ảnh còn tự lắp ráp phụ tùng cơ, sau này đổi lên ô tô thím cũng thấy ảnh mày mò độ xe. Thật ra tiệm đó anh cả mở không phải để kinh doanh, chỉ làm cho vui thôi. Khách đưa xe đến toàn là bạn bè ảnh, chủ yếu không phải để sửa mà là họ muốn thay phụ tùng linh kiện mới, mấy món ấy là sở thích của anh cả mà… con đưa cho thím bộ đồ thím giặt cho.”
Nói rồi Thụy Linh lôi bộ quần áo ra khỏi túi, cô nhìn qua rồi cười bảo: “Đúng là bẩn thật.”
Ngải Đông Đông vội vàng bảo: “Thôi con tự giặt, đúng lúc con đang định xin ba nuôi con cái này, để con nịnh ổng một tí.”
Thụy Linh bật cười đưa bộ đồ lại cho nó: “Ừ được, tính thế cũng hay đấy. Trẻ con nhà này có con là tài tình nhất, anh cả mà biết chắc vui lắm, con xin gì ảnh chẳng đồng ý.”
Ngải Đông Đông cười hì hì bỏ bộ đồ vào chậu nước, Thụy Linh dặn: “Con lấy nước nóng mà giặt, dầu máy sẽ đi nhanh hơn đấy.”
Ngải Đông Đông nhanh nhảu cầm chậu vào nhà tắm lấy nước nóng, bấy giờ Chu Cương vừa tắm xong, đang mặc quần áo, lúc Ngải Đông Đông vào gã đã xỏ tay vào áo, nó chỉ thoáng thấy được tấm lưng rắn chắc cường tráng. Gặp nó ôm chậu vào Chu Cương hơi ngạc nhiên, Ngải Đông Đông bảo: “Thím hai bảo con lấy nước nóng giặt quần áo của ba cho sạch.”
“Đừng vò tay, bỏ vào máy giặt đi. Đằng nào giặt xong mặc lại bẩn thôi. Giặt máy cho hết bụi bặm là được, mùa đông lạnh mày lại nứt tay bây giờ, tối qua ba thấy mày gãi suốt.”
Ngải Đông Đông xòe tay ra nhìn rồi nói: “Chỗ má tay này con hay bị nứt lắm, không sao đâu, tối nằm trong chăn thì ngứa một tí thôi.”
Chu Cương cầm tay nó lên săm soi, gã sờ sờ chỗ má tay làm Ngải Đông Đông ngượng nghịu rụt tay lại: “Con lấy ít nước nóng.”
Chu Cương gật đầu, bảo: “Vò sơ nước nóng thôi, tay mày đừng có nhúng nước lạnh nữa đấy, để nứt nhiều rồi năm nào cũng bị lại cho mà xem.”
Ngải Đông Đông gật đầu nhưng đến lúc làm nó giặt liền mấy nước đến khi bộ đồ sạch bong chỉ còn vài vết dầu rất mờ mới thôi. Thụy Linh thấy thế liền bảo: “Giặt sạch quá, hồi trước ở nhà con cũng hay tự giặt quần áo à?”
Ngải Đông Đông lắc đầu: “Ở nhà con có làm gì đâu, giặt đồ là về sau này con mới biết làm, ở ngoài một mình phải tự túc hết thím ạ.”
Thụy Linh đang ngồi trên băng ghế nhỏ cạnh đó đan áo, cô vừa đan vừa hỏi: “Thím thấy Chu Minh bảo trước đây con ở một mình à?”
Ngải Đông Đông gật đầu, Thụy Linh lại hỏi: “Thế người nhà con đâu, sao không đi tìm con?”
“Nhà con có còn ai đâu.”
Thụy Linh giật mình: “Thím tưởng con còn đủ cha mẹ chứ, thím cứ nghĩ là con lén bỏ nhà đi cơ, không phải thế à?”
“Dạ không.” Ngải Đông Đông cười cười, chẹp miệng bảo: “Nhà con có mình con.”
“Thế chú bác ông bà nội ngoại con cũng không còn hay sao?”
Ngải Đông Đông không đáp ngay, nó ngẩng lên chớp chớp mắt với Thụy Linh: “Sao ạ, thím hai định đuổi con về nhà à?”
Thụy Linh bật cười, đáp: “Thím hỏi chuyện con cho biết thôi mà, thấy con cứ ngại không muốn kể chuyện nhà.”
“Chuyện qua rồi thì thôi, nhà con giờ có mình con thôi.”
Thụy Linh cười cười không hỏi gì nữa, ngẩng lên thấy Chu Cương từ trong nhà đi ra, cô gọi “Anh cả ạ”.
Chu Cương gật đầu, gã nhìn bộ quần áo phơi trên dây rồi mỉm cười bảo Ngải Đông Đông: “Xong rồi đấy à, giặt sạch phết nhỉ.”
“Em vừa mới khen đấy, anh cả có phúc thật, tự dưng tìm được đứa con trai giỏi giang thế.”
Chu Cương ngồi xuống ghế bên cạnh, gã rút điếu thuốc ra châm rồi bảo Ngải Đông Đông: “Lau khô tay đi, đừng có phơi ra gió. Từ sau quần áo này bỏ vào máy giặt mà quay, hạn chế đụng nước thôi.”
Ngải Đông Đông vẩy nước trên tay rồi thở dài đánh thượt một cái, Thụy Linh quay sang hỏi Chu Cương: “Nhà Đông Đông không còn ai ạ, bà với em cứ tưởng cháu nó vẫn có gia đình trên tỉnh cơ?”
Chu Cương liếc sang Ngải Đông Đông thấy mặt nó hơi ngượng ngượng, gã chỉ đáp “ừ” chứ không nói gì thêm, cuối cùng chính Ngải Đông Đông lại lên tiếng: “Giờ con chỉ có một thân một mình người ở đâu nhà ở đấy, con không về tỉnh đâu.”
Có lẽ nó cũng biết nói như vậy nghe hơi chối tai, Thụy Linh nói đúng, kể cả không cha không mẹ thì vẫn phải còn ông bà chú bác, nó cứ bảo không có khơi khơi thế thì ai tin. Thế là Ngải Đông Đông kể tiếp: “Con là con riêng của ba con, mẹ con làm vợ bé nên coi như từ mặt hết họ hàng rồi, con chưa gặp ông bà ngoại con bao giờ. Thật ra ba con không nhận con, ổng có vợ con đuề huề mà, vợ ổng được lòng cha mẹ chồng lắm nên ông bà nội con coi mẹ con là thứ đĩ điếm giật chồng, con cũng là con hoang. Sau này con lớn lên thỉnh thoảng ông bà cũng đến thăm nhưng con chẳng cảm thấy thân thiết gì cả. Sau nữa thì ba con bị thanh tra rồi phải đi tù, nghe nói là có người tố cáo ba con tham ô vì họ để ý thấy mẹ con xài tiền như nước. Thế là từ đó ông bà nội con từ mặt mẹ con con luôn… lúc nào điên lên mẹ con chửi con dữ lắm, nhưng mà mẹ không dám đánh con, bởi đánh đâu có lại…” nói rồi nó cười cười vui vẻ như đang kể chuyện của ai: “Con ở một mình riết cũng quen, chẳng có gì đâu nhưng con không muốn kể thôi, hay ho gì đâu mà kể.”
Thụy Linh thở dài, đặt bộ đồ đan xuống, bảo: “Nghiệp chướng của người lớn làm khổ cả trẻ con, tại thím không dưng đi hỏi làm con lại buồn.”
Ngải Đông Đông thì lại nghĩ có cơ hội cho nó kể hết ra cũng tốt, dù người nhà họ Chu hiếm khi hỏi chuyện đời tư của nó nhưng nó cũng hiểu họ rất tò mò muốn biết, chắc mọi người cũng từng hỏi riêng Chu Cương nhưng thực sự Chu Cương cũng đâu biết gì hơn nên hẳn gã toàn phải đáp qua loa chiếu lệ. Thôi thì bữa nay nó kể một lèo cho Thụy Linh, chắc chắn Thụy Linh sẽ kể lại cho mọi người, cứ thế ai ai cũng sẽ biết đại khái hoàn cảnh của nó, đỡ khỏi mọi người cứ đoán già đoán non.
Chu Cương rít thuốc rồi nhíu mày bảo: “Từ giờ đây là nhà con, chuyện qua rồi thì thôi, cứ yên tâm ở đây, không ai coi con là người ngoài cả.”
Ngải Đông Đông gật đầu đáp: “Cảm ơn ba nuôi.”
Thụy Linh nhìn trời rồi cầm đồ đan đứng dậy: “Sắp đến bữa rồi, em đi nấu cơm đây, hai ba con ngồi đây nhé.”
Ngải Đông Đông nhìn theo Thụy Linh đi khuất vào nhà nó mới bật cười, Chu Cương hỏi: “Vừa xong mày kể chuyện thật hay giả đấy?”
“Thì nửa nọ nửa kia.” Ngải Đông Đông đáp: “Con không thích mọi người cứ hỏi mãi nhà con còn ai.”
“Ở cùng một nhà thì mọi người muốn biết là bình thường thôi, hôm nay mày kể thế chắc về sau mọi người cũng ngại hỏi chuyện làm mày buồn, sẽ không ai hỏi mày nữa đâu.” Chu Cương lại rít thuốc, bảo: “Thật ra nhà mày thế nào ba cũng biết đại khái rồi, trước ba có nhờ người tìm hiểu.”
“Ba còn nghi con à?”
“Nghi gì, hỏi cho biết để còn đăng ký trường lớp cho mày chứ. Nhiều giấy má phải bổ sung lắm. Lúc đầu ba định đổi họ Chu cho mày nhưng thấy cha mẹ mày còn đủ nên thôi cứ để mày dùng tên cũ… mày không lấy họ ba mày à?”
“Đã bảo là con riêng rồi mà, ba con mới đầu có nhận con đâu, con theo họ mẹ thôi.” nói xong Ngải Đông Đông lừ mắt với Chu Cương: “Từ sau cấm được lén dò la về con nữa nhé, ba muốn biết gì thì hỏi thẳng con, con có lừa ba bao giờ đâu.”
“Sợ bị mày lừa thật ấy chứ, chịu không dám tin mày.” Chu Cương phì phèo nhả khói rồi híp mắt nhìn nó qua làn hơi trắng: “Chẳng hiểu tại sao bình thường ba cũng gan góc mà hễ động phải mày ba cứ sợ sợ, như kiểu không nắm bắt được mày ấy, nhiều khi nghĩ lại chắc mày là khắc tinh của ba quá.”
Bình luận truyện