Chương 12: Hoá giải
Trịnh Dục Đường đã cho mọi người một lời giải thích bất ngờ.
Hoài Chương Vương thật sự đã từng đến Thiên Mộc Trang mua gỗ, nhưng số gỗ đó bây giờ đều đang ở trong phủ Trung Liệt Hầu.
Trịnh Dục Đường và Thái tử đều là học trò của Hữu tướng, coi như là sư huynh đệ, còn có Trịnh Dục Tinh là Hữu vệ suất(*) của Thái tử, rất được tín nhiệm. Hồi trước, truyền kỳ về huynh đệ Trịnh gia yêu chiều muội muội như mạng, hắn cũng trêu đùa việc này không ít lần.
(*) Hữu vệ suất: sắc phong của các vệ binh Đông Cung và cận vệ danh dự, đứng hàng chính tứ phẩm.
Tháng trước, Trịnh Dục Đường biết muội muội muốn mua gỗ tử đàn hương cực phẩm tặng phụ thân, vất vả chờ đợi cũng không mua được, không khỏi thất vọng nên âm thầm giúp nàng hỏi thăm. Thái tử biết chuyện này, cũng đã phái người trong cung đi tìm.
Trùng hợp Hoài Chương Vương quay về Trường An, theo thông lệ sẽ tặng cho Thái tử chút quà tặng, coi như là trưởng bối quan tâm.
Mua cái gì, mua thế nào, có thủ hạ đi hỏi thăm, đơn giản là ngày thường Thái tử làm chuyện gì, từ đó cân nhắc chọn lựa. Bọn họ nghe ngóng được là Thái tử đang muốn mua gỗ tử đàn hương cực phẩm.
Vương gia đối với tiểu bối rất rộng rãi, nghe nói Thiên Mộc Trang kẻ ngoài thành mười dặm chuyên thu mua gỗ tốt thì tự mình đi, chạm mặt người của Hầu phủ được Trịnh Dục Đường phái đi. Đối phương biết được thân phận của Vương gia thì không dám hai lời, nhường bước. Hoài Chương Vương thuận lợi mua được gỗ quý. Về Trường An mới biết được, người cần gỗ không phải là Thái tử mà là Trịnh gia.
Hoài Chương Vương vốn định đem tặng, coi như là quà mừng, nhưng sau một loạt lời cảm kích của Trịnh Dục Đường, kiên quyết muốn mua lại toàn bộ số gỗ với giá gốc.
Bởi vì gỗ tử đàn hương là tấm lòng muội muội đối với phụ thân, hắn tìm tử đàn hương, là vì lo lắng nàng không mua được sẽ thất vọng. Trên thực tế, Vân Hạm đã sớm mua được tử đàn hương, dành tặng kinh hỉ cho phụ thân. Nhưng Hoài Chương Vương bây giờ lại tặng một đống lớn, công sức nhiều ngày đi tìm hạ lễ của muội muội đều trở nên vô nghĩa rồi.
Hoài Chương Vương hiển nhiên chưa gặp qua cách làm việc này, có phần bất ngờ. Nhưng sau khi nghe Thái tử vui vẻ kể tường tận chuyện từ ngày trước Trịnh Dục Đường chiều muội muội đến vô lý như thế nào, mới biết được việc mua gỗ tử đàn hương phòng ngừa chu đáo chẳng qua là chỉ là chuyện nhỏ, cảm thấy rất thú vị, vì vậy cũng hào phóng giúp đỡ.
Cho nên lời đồn đãi ùn ùn kéo đến bên ngoài, ví dụ như Hoài Chương Vương sắp đính hôn, còn đua ngựa..., chân đạp hai thuyền, quả thực là rất khó nghe.
Trịnh Dục Đường nói tới đây, chắp tay cúi đầu với mọi người: "Việc này là Dục Đường suy nghĩ không chu đáo, mới dẫn đến hiểu lầm như vậy, hôm nay là thọ thần gia phụ, nếu như thất lễ, chiêu đãi không chu toàn chỗ nào, sau thọ yến, Dục Đường nhất định nhận lỗi và đền bù."
Tào phu nhân rốt cuộc đã hiểu được chuyện ngu xuẩn mà nữ nhi đã làm, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Trịnh Dục Đường vừa dứt lời, Thái tử đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Nói đến cùng, việc này chẳng qua là Hoàng thúc quan tâm Cô mới dẫn đến hiểu lầm, không phải chuyện lớn. Những việc sau đó đã giải thích rõ ràng, mọi việc cũng dừng ở đây thôi. Nếu như không có những người ăn nói vớ vẩn kia và những kẻ ngu xuẩn cả tin lan truyền, thì làm sao có chuyện hôm nay?"
Thái tử đương nhiên không vui, Thư Nghi Khưu liền nói ngay: "Hôm nay nghe Tiểu Trịnh đại nhân giải thích, tại hạ cũng cảm thấy không nên để mặc lời đồn đãi, tệ phủ may mắn được Vương gia tặng lễ vật, nhưng không phải là tử đàn hương cực phẩm, mà là gỗ trầm hương được Vương gia mua từ Nam quốc, lời đồn đãi không đúng, người của tệ phủ cũng không để ý, chỉ là không ngờ rằng do vậy mà làm cho thọ yến của Hầu phủ hỗn loạn, xin Hầu gia thứ lỗi."
Trung Liệt Hầu liên tục xua tay, cười nói hiểu lầm.
Nhưng Trịnh Vân Hạm nghe đến câu sau của Thư Nghi Khưu thì sửng sốt một chút, nàng nhớ Đại ca năm trước từng mua một khối gỗ trầm hương từ Nam quốc, luôn luôn cất giấu như báu vật.
Rốt cục Tào Chính Xuân cũng nghe được tiếng gió, tạm dời nhóm người đang tụ tập, vội vàng tới, tức giận trừng mắt nhìn thê tử vụng về, mồ hôi đầy đầu, liên tục xin lỗi với Thái tử cùng Hoài Chương Vương: "Nội tử và tiểu nữ vô lễ, làm phiền hứng thú của Điện hạ và Vương gia cùng với thọ yến của Hầu phủ, hạ thần về phủ nhất định sẽ hỏi tội, khiển trách. Hôm sau, hạ thần sẽ tự mình đến tạ lỗi với Điện hạ, Vương gia cùng Hầu phủ."
Thái tử xua tay: "Cô hôm nay chỉ là khách, không coi là làm phiền được, nhưng thọ yến của Hầu phủ bị người lắm mồm làm hỏng hết không khí thì thật đáng tiếc..."
Mấy chữ "người lắm mồm " khiến mặt Tào Mạn Đồng lại trắng thêm ba phần.
Trung Liệt Hầu nhanh chóng nói: "Điện hạ nói quá lời rồi, thực ra cũng không phải việc lớn gì, chư vị vui vẻ mới là quan trọng nhất!"
Trịnh Dục Đường theo sau nói: "Chư vị, yến hội chưa bắt đầu, không thể để mấy việc nhỏ làm mất hứng được. Chư vị mời dời bước nhập tiệc."
Trung Liệt Hầu: "Đúng vậy, Tào đại nhân không cần để ý, Tào phu nhân cùng lệnh ái hôm nay đến cửa là khách quý, đều là chuyện nhỏ thôi."
Ở đây đều là người tinh ý, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, tự giải tán đi hết.
Chuyện ngoài lề này ít nhiều cũng đã làm mất hứng, lúc sau, Thái tử và Hoài Chương Vương rời đi. Sau khi nói chúc mừng với Trung Liệt Hầu, Thư Nghi Khưu cũng dẫn muội muội Thư Thanh Đồng ra về. Người nhà họ Tào càng không dám ở lâu. Thọ yến thuận lợi kết thúc.
Tối đó, Trung Liệt Hầu nổi nóng.
Người đầu tiên là Trịnh Vân Hạm.
"Chuẩn bị mỗi cái hạ lễ, ngươi muốn đem Hầu phủ đều dỡ xuống mới vừa lòng sao? Biết ngươi có lòng hiếu thuận, nhưng mọi việc cũng phải có chừng mực! Vừa kinh động Thái tử lại làm Vương gia mệt nhọc, mặt mũi của ngươi so Thánh nhân còn lớn hơn?"
Trịnh Dục Đường thản nhiên nói: "Phụ thân cần gì sốt sắng như vậy."
Trung Liệt Hầu lập tức dời lửa giận: "Ngươi còn có mặt mũi nói! Ngươi..." Ông quả thực không biết nên hình dung như thế nào.
Nếu như nói chuyện xảy ra là vì nữ nhi mua hạ lễ, như vậy Trịnh Dục Đường chính là nối giáo cho giặc.
"Hoài Chương Vương muốn xem như hạ lễ đem tặng, đó chính là coi trọng, vậy mà ngươi lại ra giá đi mua, ngươi muốn Vương gia và Điện hạ nghĩ như thế nào? Bọn họ là người thiếu chút tiền này sao? Hả?!"
Trịnh Dục Tinh bỗng nhiên nở nụ cười: "Phụ thân không phải là vì gỗ vốn dĩ có thể lấy không nhưng lại còn phải bỏ tiền ra mua, cho nên mới đau lòng đấy chứ?"
"Nói năng linh tinh!" Lửa giận của Trung Liệt Hầu lại chuyển.
Trịnh Dục Tinh cũng không chịu đựng mấy lời này: "Điện hạ và Vương gia đều là người sáng suốt, nếu như bọn họ cảm thấy Đại ca thất lễ bất kính, thì hôm nay sao lại đến cửa chúc thọ? Hạm Hạm có lòng hiếu thuận, Đại ca biết nàng tìm kiếm cũng không dễ dàng gì, bỏ tiền ra mua, giúp nàng khỏi phải thất vọng, đối với Điện hạ cùng Vương gia thì càng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng mà phụ thân, người nổi giận đùng đùng như vậy mới là coi thường tấm lòng độ lượng của Điện hạ và Vương gia, truyền ra ngoài không tốt."
Trung Liệt Hầu bị chặn họng, không còn lời nào để nói.
Một bên, Lưu thị yếu ớt nói: "Hầu gia, ngài đừng tức giận nữa... Chuyện đã qua rồi thì bỏ đi."
Lửa giận Trung Liệt Hầu dường như đã tìm được nơi để phát tiết, hắn chỉ vào Lưu thị mắng to: "Ngươi còn có mặt mũi nói! Vân Hạm cùng Dục Đường hai đứa là vì chuyện hạ lễ mới gây ra hiểu lầm, còn nữ nhi ngoan của ngươi, là trực tiếp đem toàn bộ Hầu phủ thành trò cười! Bản thân không có lòng, nhưng lại đi hủy hoại lễ vật tỷ tỷ dày công tìm kiếm, đúng là hèn hạ!"
Lưu thị khàn giọng xin tha thứ: "Thư gia cô nương đã nói rồi, là ngộ thương, Vân Tuệ không phải cố ý, Hầu gia ngài đừng để nàng đi quỳ ở từ đường, nàng còn nhỏ như vậy, ban đêm lại lạnh... Thân thể Vân Tuệ vốn không tốt, quỳ bị bệnh rồi phải làm thế nào..."
Nói xong, Lưu thị nhìn về phía Vân Hạm: "Vân Hạm, Vân Tuệ là muội muội con, nàng không hiểu chuyện, ta nhất định sẽ dạy dỗ lại nàng, con mau giúp khuyên nhủ phụ thân con. Hai ngày trước con bị phong hàn, Vân Tuệ vẫn luôn lo lắng cho con..."
"Cầu xin? Bà còn có mặt mũi bảo Vân Hạm cầu xin hộ nàng ta!? Quỳ ở từ đường hai canh giờ, chưa hết thời gian, ai dám để cho nàng đứng lên hoặc cho nàng đồ ăn nước uống, thì cùng nhau quỳ."
Đôi mắt rơi lệ của Lưu thị lộ ra hung ác, nhưng cuối cùng không dám nói một chữ.
Trung Liệt Hầu phát lửa giận xong, phất tay áo bỏ đi.
Trịnh Dục Tinh ngáp một cái, sờ sờ đầu Trịnh Vân Hạm: "Không có việc gì, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai dậy đến tiễn huynh."
Trịnh Vân Hạm đối với thái độ phụ thân đã quen, căn bản không để ở trong lòng, kinh ngạc nói: "Mới về mà đã đi rồi?"
Trịnh Dục Tinh nhíu mày: "Ừ, bằng không ngày mai muội tổ chức thọ yến? Huynh lại đi xin tuần giả(*)?"
(*) Tuần giả: nghỉ phép mười ngày một lần của quan viên.
Trịnh Vân Hạm liếc mắt nhìn hắn một cái.
Hôm nay Trịnh Dục Đường cùng phụ thân chiêu đãi khách đến, có vẻ rất mệt. Hắn dặn bọn họ đi nghỉ ngơi sớm, rồi một mình về phòng trước, Trịnh Vân Hạm ngơ ngác nhìn bóng lưng Đại ca đang bóp gáy, nhấc váy đi theo...
Hoài Chương Vương phủ.
Vệ Nguyên Châu mặc thường phục gọn nhẹ, cùng Hiền Thái phi nói chuyện.
Hiền Thái phi vừa uống canh an thần, vừa nghe hắn kể lại chuyện xảy ra sáng nay trong Hầu phủ, nghe đến cuối cùng, cười đến mức muôi nước canh đang cầm trên tay đều đổ ra .
Vệ Nguyên Châu cẩn thận cầm lấy bát canh, đưa một chiếc khăn đến, Hiền Thái phi vừa lau tay vừa nói: "Cho nên, con vừa ức hiếp muội muội được nâng niu trong lòng bàn tay của người ta, thì ngay sau đó người ta tìm đến cửa, mời ngươi cùng nhau hát tuồng?"
Vệ Nguyên Châu bật cười: "Cái gì mà 'ức hiếp', mẫu thân chưa thấy qua tiểu cô nương Hầu phủ kia đâu, phong tỏa mà con thiếp lập, nàng nói xông là xông. Hỏi rồi mới biết, nàng giả mạo là người của Thiên Mộc Trang, nói dối không đỏ mặt, đó mới là mầm non hát tuồng."
Đêm hôm đua ngựa đó, hắn nhận được bái thiếp của Trịnh Dục Đường, lúc đó đã muộn rồi, cũng không có ai đưa bái thiếp vào giờ này, Vệ Nguyên Châu tưởng có chuyện gì gấp, liền gặp hắn.
Kết quả, Trịnh Dục Đường vừa đến đã đem chuyện ở Thiên Mộc Trang nói ra, ngay sau đó liệt kê rất nhiều lý do, chứng minh lễ vật hắn tặng cho phủ Tướng quân chỉ sợ không ổn.
Vệ Nguyên Châu tưởng rằng đây chỉ là thủ đoạn của tiểu cô nương kia, muốn lấy được gỗ, cảm thấy buồn cười, sau đó uyển chuyển đuổi khách.
Ngày thứ hai, lời đồn đãi nổi lên, đúng như Trịnh Dục Đường dự đoán trước.
Vệ Nguyên Châu không đến mức hoảng loạn, chỉ là có chút dở khóc dở cười. Vật mua ở Thiên Mộc Trang không thích hợp để tặng Thư gia nữa, hắn truyền lời cho Trịnh Dục Đường, sẽ lấy vật này coi như hạ lễ tặng cho Hầu phủ, bớt rắc rối.
Kết quả, Trịnh Dục Đường không chỉ kiên trì mua lại bằng giá gốc, còn lấy một khối gỗ trầm hương Nam quốc ra trao đổi, Vệ Nguyên Châu khỏi phải phiền toái tìm mua lễ vật mới.
Ngoài ra, hắn còn đem sự việc sửa sang từ đầu đến cuối, báo lại cho Thái tử biết. Trịnh Dục Đường đúng là có hỏi thăm về gỗ tử đàn hương cực phẩm thay muội muội, Thái tử cũng chính xác biết chuyện này. Trừ mục đích thực sự của Vệ Nguyên Châu khi mua gỗ có thay đổi, những tình tiết khác đều được sắp xếp một cách thích hợp vào câu chuyện này, phát huy tác dụng.
Thái tử vừa nghe, cơ bản sẽ không nghi ngờ, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười. Cho nên, Vệ Nguyên Châu chẳng qua chỉ làm mặt mũi của Thái tử, sắm vai một trưởng bối vui vẻ giúp đỡ người khác.
Tuy rằng rắc rối, nhưng cũng may thái tử là "người thấu hiểu" sẽ không lại hiểu lầm cái gì, còn những người muốn mượn lời đồn này để châm ngòi chuyện gì, hủy hoại ai, chỉ cần ra tay thì sẽ bị vả mặt.
Hôm nay, người của Tào gia chính là đầu tiên.
Hiền Thái phi vốn đang cười, lúc sau biểu cảm dần phai nhạt, cảm khái: "Trên chiến trường là lấy đao thật gϊếŧ người, còn trong thành Trường An này, một cái miệng, một cây bút đã có thể gϊếŧ người. Trịnh Dục Đường tuy rằng có ý bảo vệ muội muội, nhưng nước đi này của hắn, thực ra cũng đã giúp tất cả các bên. Hắn là người có thể dùng, con đừng nên trở mặt cùng hắn."
Vệ Nguyên Châu cười: "Mẫu thân yên tâm."
Vệ Nguyên Châu không muốn cùng mẫu thân nói những chuyện trầm trọng, đang muốn chuyển đề tài, chợt nghe Hiền thái phi nói: "Trịnh gia có nữ nhi bảo bối như vậy, khiến ngươi tích cực đua ngựa một trận, từ trước đến nay sao ta lại không để ý đến..."
Vệ Nguyên Châu nghĩ tới hôm nay nhìn thấy Trịnh Vân Hạm cùng Thư Thanh Đồng mặc giống nhau đến chín phần, nở nụ cười nói: "Cô nương Thư gia được huynh trưởng cưng chiều lớn lên, mẫu thân chỉ lo để ý nàng, người bên cạnh sao có thể vào mắt mẫu thân."
Hiền Thái phi nghiêm mặt nói: "Không phải là vì vẫn chưa định xuống sao..." Bỗng nhiên lại trêu ghẹo hỏi: "Vậy con thích người như thế nào?"
Vệ Nguyên Châu cảm thấy buồn cười, sao lại lôi hắn vào rồi?
"Mẫu thân gặp bao nhiêu nữ nhi nhà thế gia quý tộc, nhìn người tốt hơn so với con, đã định là Thư gia, sao còn hỏi con thích người thế nào."
Hiền thái phi trong lòng hơi thất vọng, thử hỏi: "Con thật sự không có ý kiến gì sao? Gặp được người nào làm con nhìn nhiều lần hơn cũng được."
Trong đầu Vệ Nguyên Châu hiện lên một khuôn mặt tươi cười, thầm nghĩ, nàng diễn kịch tốt, nhưng lại làm hắn nhìn thêm nhiều lần.
Sau đó cười đáp: "Quân vụ nặng nề, mong mẫu thân lượng thứ."
Hiền Thái phi ý cười lại giảm, nghĩ nghĩ, vẫn nói: "Bây giờ chỉ là có ý định, còn chưa định ra. Nhân lúc ngươi còn ở Trường An, lại đúng mùa du lịch, tìm cơ hội cùng Thư gia cô nương gặp mặt nhiều một chút, rốt cuộc cũng là thê tử của con, nên hợp mắt con mới được."
Vệ Nguyên Châu gật đầu: "Mẫu thân yên tâm."
Tác giả có lời muốn nói: Vệ Nguyên Châu: Ta chỉ là một người đi mua hộ tình cảm...
Nhìn thấy có tiểu tiên nữ đoán Đại tẩu là Thư Thanh Đồng, lại có tiểu tiên nữ nói Thư Thanh Đồng nhìn qua không thân thiện, các bạn không cần gấp...
Cảm ơn các bạn đã thông cảm và cổ vũ chương mới...
Bình luận truyện