Gả Kiều Nữ

Chương 6: Vừa lòng



Trịnh Dục Trừng hôm nay xin nghỉ, ở  trong phủ trông Trịnh Vân Hạm.

Trịnh Vân Hạm nói lại cho hắn tin tức mà Trì Hàm Song kể, cuối cùng nàng bưng khuôn mặt đau khổ nói: "Là muội cùng Hoài Chương Vương đua ngựa nhưng muội cùng hắn đến ngón tay cũng chưa chạm vào nhau nữa."

Trịnh Dục Trừng ngồi đối diện với nàng, trong lúc Trịnh Vân Hạm bộc bạch, hắn đã bày ra một bàn điểm tâm ngọt.

Mặc Trịnh Vân Hạm mặt mày hớn hở  nói chuyện, hắn từ đầu đến cuối vẫn giữ biểu tình cười nhẹ, cho một lời bình rất đúng trọng tâm: "Ừ, nghe vậy thì đúng là một hiểu lầm."

Trịnh Vân Hạm cẩn thận hỏi thử: "Nhị ca quen nhiều bằng hữu, chắc cũng biết nhiều tin tức. Thì... thì muội muốn Nhị ca giúp muội nghe ngóng xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu nó quá vô lý thì nên sớm bóp chết trước khi không thể ngăn chặn được."

Để phối hợp với ngữ khí, nàng còn vung tay lên làm động tác đao chém xuống.

Trịnh Dục Trừng vẫn mỉm cười: "Vậy sao?"

Trước mặt được đặt một cuốn sổ sách, là cuốn lần trước bị hắn kiểm tra.

Trịnh Vân Hạm mở vài trang ra, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ chỉ vào: "Chỗ này..., chỗ này..., chỗ này... Muội đều sửa lại rồi."

Rất thành khẩn.

Trịnh Dục Trừng vẫn chỉ cười không nói.

Trịnh Vân Hạm: "Muội cũng đối chiếu kiểm tra khoản chi cho sinh thần của phụ thân rồi, một chỗ cũng không lọt, không tin thì huynh cứ kiểm tra."

Trịnh Dục Đường khẽ cười thành tiếng.

Trịnh Vân Hạm nóng nảy: "Nhị ca..."

"Huynh biết rồi." Trịnh Dục Trừng chậm rãi trả lời, có phần bất đắc dĩ.

Trịnh Dục Trừng tính tình ôn hoà nhưng không phải người thiếu quyết đoán. Hắn đi thay y phục. Trước khi đi thì dừng chân, quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Trịnh Vân Hạm đang ngồi mải mê ăn, ngẩng đầu thấy Nhị ca đang nhìn mình thì lập tức nói: "Muội không đi đâu hết, ở đây chờ Nhị ca trở về."

Trịnh Dục Trừng 'ừ' một tiếng, xoay người đi ra cửa.

...

Cùng lúc đó, Vệ Nguyên Châu đang ngồi trong thư phòng của phủ Trấn Viễn Tướng quân, cùng Thư lão tướng quân thưởng trà, luận binh pháp.

Nghiêm túc mà nói, kể từ khi năm mười lăm tuổi nhập ngũ, đây là lần thứ ba Vệ Nguyên Châu trở về Trường An.

Khắp cái thành Trường An này chỉ sợ còn mỗi nam nhân hoàng tộc hai mươi lăm tuổi này là chưa thành thân, tính ra hắn cùng vị Thư cô nương sắp đính hôn kia hơn kém nhau tám tuổi.

Vệ Nguyên Châu biết có một số người ăn no rửng mỡ, nhưng không nghĩ tới là nhàn rỗi đến mức này. Chuyện dân sinh thì không quan tâm nhưng chuyện phong lưu ít người biết đến thì rất để ý, có cơ hội thì đồn thổi bậy bạ.

Chuyện thành thân, mẫu thân Hiền thái phi mặc dù vẫn chưa thúc giục, nhưng cũng đã tỉ mỉ chọn lựa vài người thích hợp. Phủ Trấn Viễn Tướng quân nhiều đời là lương tướng, gia phong nghiêm chỉnh, mặc dù cô nương được nuông chiều một chút nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của hai nhà nếu kết thân.

Chuyện lễ vật định hôn truyền ra ngoài, hắn còn tưởng mẫu thân sẽ tức giận. Không ngờ bà không những không tức giận mà còn bình tĩnh trấn an hắn, có những người quá nhàn rỗi, mồm miệng không sạch sẽ, không cần để ý đến. Nhưng vẫn cần đến phủ Tướng quân giải thích rõ ràng, đối với chuyện này nên tỏ thái độ rõ ràng.

Bản thân Vệ Nguyên Châu thì không sao nhưng chỉ sợ Thư lão tướng quân không muốn nghe, cuối cùng bỏ lỡ cuộc kết thân này.

Hiền Thái phi nghe vậy thì cười nhẹ, nếu lời đồn hoang đường sáng nay có thể gây hiểu lầm thì hoặc là Thư gia giả ngu, vốn không xem trọng mối hôn sự này, hoặc là ngu xuẩn đến cực điểm.

Không cần biết thế nào, phủ Hoài Chương Vương cũng không cần chấp nhất đi cầu thân nữa.

Vệ Nguyên Châu chấp nhận, thoải mái đến đây.

Sự thật chứng minh, Thư gia không phải giả ngu cũng không thật sự ngốc.

Thư lão tướng quân từ đầu đến cuối đều không nhắc đến chuyện đang đồn đãi, đầu tiên là quan tâm đến tình hình mấy năm gần đây của Vệ Nguyên Châu, sau đó lấy thân phận là lão tướng quân tán thưởng công lao của hắn, vì vậy mà không khí rất hài hoà.

Vệ Nguyên Châu cũng không vội vã nói đến chuyện hôn sự cùng việc ngày hôm qua. Mãi đến khi hắn khéo léo từ chối lời mời ở lại dùng cơm của Thư lão tướng quân, xoay người cáo từ mới thuận miệng nói đến chuyện chuẩn bị cho Bát cô nương chút lễ mọn. Hắn là người tập võ, không hiểu tâm tư của nữ nhi, quay về vội vàng nên không biết lễ vật có hợp ý của Bát cô nương hay không; hoặc là lão tướng quân và phu nhân có thể để lộ chút sở thích của Bát cô nương, hắn có thể chuẩn bị một lần nữa.

Lời này có hai nghĩa, cuối cùng cũng làm mi tâm của lão tướng quân duỗi ra, tiếng cười sang sảng hơn.

Vệ Nguyên Châu dáng vẻ hiên ngang, phong độ bất phàm, cử chỉ hành động ung dung, rất gây ấn tượng.

Thư lão tướng quân cùng hắn nói chuyện bày binh bố trận, liền cảm thấy vị Hoài Chương Vương này không phải là đọc vài quyển sách binh pháp rồi lý luận suông, nói về tiến đánh, phòng thủ, cách bày trận đều dày dặn kinh nghiệm, phải do nhiều năm tích luỹ mới được.

Vương gia Đại Tề phần nhiều là hư danh, thành thật ở dưới mắt hoàng thượng sống an nhàn.

Con cháu quý tộc nhờ gia thế mà có ưu thế hơn trên con đường làm quan. Người trong hoàng thất bởi vì quyền lực của hoàng đế mà chia bè chia phái, làm việc gì cũng bó tay bó chân, nhìn trước nhìn sau.

Trừ khi được hoàng đế tin tưởng giao trọng trách, bằng không con đường nắm binh quyền vô cùng khó khăn.

Có thể dùng võ lực một đường chém gϊếŧ, giành lấy công danh cùng những lời ca tụng, có công dạy bảo và cứu mạng Thái tử, có được sự kính trọng của Thái tử cùng tín nhiệm của Thánh nhân, Vương gia vừa tôn quý vừa có thế lực cũng chỉ có vị này.

Sau khi Vệ Nguyên Châu rời đi, Thư lão phu nhân ăn mặc tinh xảo bước ra, ngồi cạnh Thư lão tướng quân: "Tướng quân muốn thay cháu gái nhận mối hôn sự này sao?"

Lúc trước Hiền thái phi cùng phủ bọn họ qua lại, hai bên nhiều lắm cũng chỉ loáng thoáng có ý, vẫn chưa đến mức xác định, không khoa trương như bên ngoài đồn đãi.

Vệ Nguyên Châu có thành ý muốn cầu thân, nhưng không nói là mang lễ vật định thân mà là mang chút "lễ mọn" cho Bát cô nương. Hắn không đề cập đến lời đồn đãi, nhưng cũng không lướt qua mà uyển chuyển biểu đạt, để cho hai bên không phải khó xử, coi như dám làm dám chịu.

Thư lão tướng quân vuốt râu, nhẹ gật đầu, đối với Hoài Chương Vương rất tán thưởng.

Thư lão phu nhân là nữ nhân, nữ nhân chỉ đơn giản nhìn qua vài điểm.

Tướng mạo, nhân phẩm, năng lực của Hoài Chương Vương đều không phải bàn cãi, nhưng mà...

"Đường đường là Vương gia, đã qua nửa nhược bán (quá 20 tuổi), có thể coi là sắp lớn tuổi rồi mà vẫn chưa thành thân. Nghe nói Hiền thái phi cũng không an bài người bên cạnh hắn, liệu có phải..."

Thư lão tướng quân nghe xong lập tức giận dữ: "Phụ nhân các ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì vậy. Nam tử chưa thành thân dính vào nữ sắc thì các ngươi không thích, mà không gần nữ sắc thì các ngươi lại nghi này nghi nọ. Ngươi tưởng mang binh phòng thủ như là múa may sao? Hay là cảm thấy dòng dõi hoàng thất nên giống mấy tên vô tích sự ở Trường An mới là bình thường. Đúng là không nói lí lẽ!"

Thư lão phu nhân không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà lòng của Thư lão tướng quân đã thay đổi.

Đây là tổ phụ nói sẽ cầm đao giữ cửa, vì cháu gái ngoan đòi công đạo sao?

Thư tướng quân hỏi: "Lão Bát đâu?"

Thư lão phu nhân thở dài một hơi, lắc đầu.

Sáng sớm đã có hẹn ra ngoài rồi.

"Đứa nhỏ này rõ ràng lúc trước đã đáp ứng, kết quả vừa nghe thấy lời đồn đãi liền muốn cùng Hoài Chương Vương tách ra, người cũng không còn trong phủ."

Thư lão tướng quân có phần không vui: "Rốt cuộc là chúng ta quá nuông chiều nàng rồi, dạy nàng đến chút chuyện này mà cũng không nhìn thấu."

Thư lão phu nhân không tiếp lời.

"Đúng rồi!" Lão tướng quân giương mắt: "Nghe nói Nghi Khưu  gần đây hay qua lại với Tam lang của Trung Liệt Hầu phủ. Tam lang nhà đó còn đưa cho Nghi Khưu bái thiếp đến dự sinh thần của Trung Liệt Hầu."

Thư lão phu nhân gật đầu.

Thư Nghi Khưu là trưởng tôn của phủ Tướng quân, vốn là muốn nhập ngũ rèn luyện. Vì hồi đó Thái tử theo Hoài Chương Vương xuất mã ra trận, quan sát một trận đánh nhỏ, Thư Nghi Khưu tạm thời được phân công đi theo, ngoài ý muốn nhận được tán thưởng của Thái tử, sau khi trở về thì  vào Đông Cung làm cận vệ của Thái tử. Tam lang phủ Trung Liệt Hầu là cánh tay phải của Thái tử, thường ở Đông Cung, quen biết nhau cũng không có gì kì lạ.

Phủ Tướng quân và phủ Trung Liệt Hầu hiếm khi qua lại, lão tướng quân cũng không thích trói buộc con cháu, chỉ dặn dò: "Đã là thọ yến của Trung Liệt Hầu thì ngươi giúp nó nhìn xem, đừng để Nghi Khưu tặng lễ vật quá giản dị, làm mất mặt."

Lão phu nhân cười: "Đã biết."

...

"Thật sự... Không sao rồi?" Trịnh Vân Hạm ở trong viện của Trịnh Dục Trừng cả một buổi chiều, cuối cùng cũng đợi được một tin tức tốt.

Trịnh Dục Trừng thay quần áo xong quay lại, trong tay cầm một gói giấy dầu, nghe vậy thì cười khẽ: "Giọng điệu này của muội là hi vọng hôn sự kia thuận lợi bình an hay là có điều gì không ngờ đến?"

Trịnh Vân Hạm nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là thuận lợi viên mãn."

Nhưng nàng vẫn có chút nghi ngờ: "Nói như vậy, lời đồn đãi kia không hề ảnh hưởng đến hôn sự giữa hai nhà?"

Trịnh Dục Trừng nhìn dáng vẻ vắt chân rất khôi hài của nàng, không nhịn được cười: "Hoài Chương Vương hôm nay tự mình đến bái phỏng, được đón tiếp long trọng, khi ra về thì được lão tướng quân đích thân tiễn. Chuyện hôn nhân, Vương phủ cùng phủ Tướng quân đều có tính toán, làm sao có thể bị hai ba câu của người ngoài làm ảnh hưởng."

Trịnh Vân Hạm tỉnh ngộ gật đầu, ôm ngực thút thít: "Lời đồn đãi sớm muộn cũng sẽ bị nhìn ra, tối nay có thể ăn một nữa cơm ngon rồi!"

Trịnh Dục Trừng nhìn vào cái đĩa trống không trước mặt nàng, cười lắc đầu, không mang gà nướng vừa tiện đường mua ra.

"Có thời gian quan tâm đến người khác không bằng lo cho bản thân mình trước." Trịnh Dục Trừng định pha trà thì phát hiện đây là nước trà mới pha.

Nàng ở đây cả một buổi chiều, tuy uống hết nước trà nhưng vẫn tỉ mỉ pha một ấm mới, ngay cả độ ấm cũng vừa vặn, đúng lúc uống được, không bỏng miệng, không lạnh bụng.

"Muội thì làm sao?"

Trịnh Dục Trừng cầm chén trà, suy nghĩ một chút rồi nói: "Trở về nghỉ ngơi đi, mẫu thân không thấy muội ở trong viện dưỡng bệnh, sẽ lo lắng."

Trịnh Vân Hạm hơi sửng sốt, ngầm hiểu ý, gọi tỳ nữ tới, quay về Gia Nhu Cư.

Nàng vừa đi không lâu, tỳ nữ Chân Nhi đã quay lại, còn mang theo một hũ rượu hoa quả và hai đĩa đồ nhắm.

"Công tử, cô nương nói ăn gà nướng không sẽ ngấy, dùng kèm với rượu hoa quả và hai món nhắm này là thích hợp nhất. Cô nương còn bảo nô tỳ nhắn lại buổi tối còn phải dùng cơm, bây giờ không nên ăn quá nhiều."

Trịnh Dục Trừng nhìn rượu và đồ nhắm trước mặt, lại nhìn thoáng qua gói gà nướng vì sợ nàng ăn nhiều nên đã giấu đi, thất vọng bật cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện