Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm

Chương 43: 43: Làm Ấm Bụng Cho Cô Ấy




Tuy nhiên, lần này Diệp Sâm cũng không thể giúp được anh ta.

“Chẳng lẽ ! công thức bí mật mà lần trước cậu cho anh ấy có vấn đề?”Bạch Cảnh Uyên vỗ đầu, “Lẽ nào chị dâu không mạnh mẽ như sói như hổ?”Diệp Sâm cười khổ, “Có lẽ là quá lợi hại nên khiến cho nội tiết của anh ba bị rối loạn rồi!”Bạch Cảnh Uyên suýt nữa phun rượu vào mặt anh.

…!.

.

Cố Mãng kéo mở cửa ban công bước vào nhà, vừa ngước mắt liền bắt gặp ánh mắt có chút kinh ngạc của Khương Xán.

“Sao vậy?” Anh bình tĩnh nói.

“Vừa rồi anh gọi điện thoại à?”“Ừm, một người bạn cùng……phòng giam lúc trước đây.

” Cố Mãng điềm tĩnh nói, “Sau khi ra ngoài thì tìm tôi hỏi mượn tiền, tôi kêu anh ta đừng liên lạc với tôi nữa.


”“Ồ.

” Khương Xán gật đầu, “Chả trách vừa rồi anh quát to như thế, cả tòa nhà cũng sắp sập vì tiếng quát của anh đó! Nhưng mà anh đã làm đúng, những người trước kia có thể không liên lạc thì đừng liên lạc nữa, dù gì thì anh cũng là người đã có gia đình, sau này chúng ta còn phải sống những tháng ngày yên ổn.

”Trái tim của Cố Mãng bắt đầu đập mạnh.

Nhưng khi cô nói những lời này thì mắt cô vẫn dán chặt vào máy tính.

Vừa nghĩ đến tấm ảnh của Bạch Cảnh Uyên trên màn hình thì trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Khương Xán xem hồi lâu thì dụi dụi mắt, bụng lại bắt đầu đau.

Cô ấy đang loay hoay nhìn xung quang để tìm thuốc giảm đau thì lúc này Cố Mãng sải bước đi tới, đóng máy tính của cô lại.

Khương Xán giật mình mở to hai mắt nhìn anh, “Anh làm cái gì vậy? Tôi còn muốn xem tài liệu mà!”Anh giận đến xanh mặt, “Có cái gì đáng xem đâu chứ!”“Đây……đây là một khách hàng, tôi phải hiểu hết thói quen sinh hoạt và sở thích của anh ta trước, sau đó……”Cô chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Cố Mãng trực tiếp thu dọn chăn gối của anh ta rồi ôm vào phòng ngủ, động tác nhanh nhẹn trải ngay ngắn trên phần nửa giường còn lại.

Trái tim của Khương Xán lệch một nhịp, khuôn mặt hơi nóng lên, nhẹ giọng hỏi anh: “Anh làm gì vậy?”Cố Mãng lạnh lùng, cứng miệng thốt ra hai chữ, “Đi ngủ.

”Khương Xán mặt đỏ bừng, rụt rè đứng ở cửa phòng ngủ, hai bàn tay nhỏ bé bất an nắm chặt quần áo.

“Hôm nay……hôm nay không được.

” Cô thấp giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Cố Mãng cau mày, “Cái gì không được?”Khương Xán xấu hổ dậm chân: “Cái đó……không được!”Anh nhìn thấy khuôn mặt như quả táo đỏ của cô, thì mới nhận ra cô đã hiểu lầm ý của hai từ ‘đi ngủ’ rồi.

Cố Mãng vươn bàn tay to ra, trực tiếp kéo cô qua, ôm cô ở phía trước.

Hai người ngã xuống giường, anh từ phía sau ôm lấy cô, cơ thể Khương Xán cứng đơ….


.

Cô định ngăn lại nhưng bàn tay anh lại đã ngừng lại rồi xoa nhẹ ở bụng dưới.

Lòng bàn tay của anh rất ấm, lại ôm lấy cả người cô từ phía sau, hơi nóng tỏa ra khiến bụng cô không còn đau nhiều nữa.

Khương Xán cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, lúc này nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của anh vang lên bên tai, “Biết là cô không thể, tôi sẽ không làm gì khác!”Khương Xán cười ngọt ngào, hương vị ngọt ngào thấm đẫm vào tận đáy lòng.

“Bụng của cô có dễ chịu hơn không?”“Ừm.

”“Sau này nếu đau quá thì đừng uống thuốc giảm đau.

” Anh nhẹ nhàng nói, “Anh dùng tay làm ấm cho cô, tốt hơn là dùng thuốc.

”Khương Xán gật đầu, cọ cọ trong lòng anh, mái tóc bồng bềnh cọ xát vào yết hầu của anh, cổ họng anh thắt lại, đôi môi hơi khô.

Mùi hương trên cơ thể cô cứ xông thằng vào mũi anh.

Cố Mãng cắn chặt môi dưới.


Chỉ có nỗi đau này mới có thể giúp anh tạm thời duy trì sự tỉnh táo và lý trí.

Khương Xán không hề biết sự dằn vặt mà anh đang phải chịu vào lúc này, chỉ cảm thấy sự ấm áp trên cơ thể, bụng không còn đau nữa, cả người cũng thoải mái thất nhiều.

Cô cười cười, ban đầu khi kết hôn với Cố Mãng là do cô không còn cách nào khác, chỉ có thể mang hạnh phúc nửa đời sau này của mình ra mà đánh cược.

Không ngờ cô lại cược thắng rồi, ông trời ban cho cô một người chồng tốt như vậy.

Nhưng nếu không thay gả thì sự ấm áp này là thuộc về Khương Dao, giờ đây người nằm trong lòng của Cố Mãng lẽ ra phải là Khương Dao………Nghĩ đến đây, trong lòng cô chợt cảm thấy buồn.

“Cố Mãng,” Cô khẽ nói, “Có thể hỏi anh một chuyện được không?”Cố Mãng khựng lại một lúc, “Chuyện gì?”“Nếu như….

.

…” Cô quay người lại nhìn anh, “Nếu như một ngày anh phát hiện ra tôi lừa anh, hoặc làm điều gì đó mà anh không thể chấp nhận được thì anh có tha thứ cho tôi không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện