Gả Vào Hào Môn

Chương 118: Giở Trò





"Con khốn này, mày lại dám dùng cái giọng này để nói chuyện với tao.Mày chán sống rồi hả? Đừng quên tao chính là chủ của cái nhà này, sau này tao chính là vợ của Trác Du Hiên đấy.Có phải là mày không muốn sống nữa rồi hay không?"
Thẩm Quân Giao nhăn mặt lại vì đau, nhưng cô vẫn dùng một chút sức còn lại của mình để phản pháo lại cô ta.

"Nhưng hiện giờ cô vẫn chưa phải chủ của tôi.Tôi chỉ nghe lời của Trác Du Hiên, còn cô, tôi không có nghĩa vụ đó."
Quách Tịnh Kỳ nghe như thể, cô ta lại càng thêm tức giận, hai mắt cô ta trợn ngược lên, giật liên tục năm tóc cô ta đang nắm trong tay của Thẩm Quân Giao.

"Con khốn này, mày dám hỗn xược như vậy với tao hả.Có phải mày tưởng tao không dám làm gì mày không?"
Quách Tịnh Kỳ giật mạnh liên tục khiến mồ hôi càng đổ nhiều ở trên khuôn mặt kia của Thẩm Quân Giao, sắc mặt của cô đã trở nên vô cùng khó coi.

Đầu của cô từ ban nãy đã đau chẳng khác gì búa bổ rồi, nay lại bị người phụ nữ này giật tóc mạnh như vậy càng làm cho Thẩm Quân Giao cảm thấy khó chịu hơn.

Hai mắt cô nhằm chặt, gương mặt cô nhăn nhó cố gắng chịu đựng cơn đau.

Trước mắt cô, khung cảnh bỗng dưng trở nên mờ ảo.

Thẩm Quân Giao gắng gượng đưa tay chống lại Quách Tịnh Kỳ, nhưng Thẩm Quân Giao đang bệnh tật thì làm sao mà có thể đối chọi được với người phụ nữ này cơ chứ? Quách Tịnh Kỳ điên tiết lên, cô ta thật sự muốn câm một dao cứa mạnh lên gương mặt của Thẩm Quân Giao.

Không thể không thừa nhận, từ lúc mới gặp Thẩm Quân Giao, cô ta đã muốn làm như vậy rồi, chỉ là ở trước mặt của Trác Du Hiên, cô ta vẫn cố tỏ ra bản thân mình hiền lành tốt bụng mà thôi.

Bộ dạng của Quách Tịnh Kỳ lúc này hoàn toàn khác một trời một vực khi cô ta ở bên cạnh của Trác Du Hiên luôn đấy.

Khi ở bên Trác Du Hiên, cô ta thể hiện mình là một người ngoan ngoãn, biết nghe lời.


Vậy mà khi rời khỏi hắn một lúc mà cô ta đã thay đối đến mức không thể nào nhận ra.

Cô ta chẳng khác gì một con quỷ đội lốt người cả.

Người phụ nữ vốn dĩ không hề bình thường! Cô ta cũng không thuộc dạng tâm thường đâu, chỉ là cô ta giấu quá kĩ nên không một người nào có thể nhìn ra điều này.

Quách Tịnh Kỳ bị Thẩm Quân Giao chọc giận đến đỉnh điểm, cô ta không làm gì được, chỉ có thể dở bạo lực ra với Thẩm Quân Giao.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Hết giằng tóc, Quách Tịnh Kỳ đẩy mạnh người của Thẩm Quân Giao, khiến lưng của cô vô tình đập mạnh vào bàn bếp phía sau.

Thẩm Quân Giao kêu "a"
lên một tiếng đầy đau đớn.

Khuôn mặt cô nhăn lại cực điểm, nước mắt không kìm được mà rơi ra.

Những giọt nước mắt ấy hoà cùng với những giọt mồ hôi đang vương trên khuôn mặt người con gái, người ta lúc này không thể nhận ra được đâu là nước mắt mà đâu là mồ hôi.

Quách Tịnh Kỳ xông đến, cô ta đưa tay bóp chặt gương mặt của Thẩm Quân Giao, mắt cô ta trợn to quát Thẩm Quân Giao.

Cô ta tự cho mình cái quyền đó trong khi bây giờ Quách Tịnh Kỳ chỉ là một người đến đây ở nhờ nhà của Trác Du Hiên mà thôi.

"Cái con chó này, tao nhắc cho mày nhớ, mày chỉ là một con ở trong nhà này mà thôi.

Tao là chủ nhân của mày, mày phải hầu hạ tao, tao hỏi gì mày phải trả lời thành thật.

Nếu không có tin tao sẽ cho mày mất việc luôn không?"
Quách Tịnh Kỳ đe doạ Thẩm Quân Giao.

Quả thật từ lúc đầu, cô ta đã không vừa mắt với Thẩm Quân Giao từ lúc đầu rồi.

Cô ta thật muốn tống cổ người con gái đáng thương ấy đi cho khuất mắt.

Vì cú đập quá mạnh, Thẩm Quân Giao đang mơ màng bị cơn đau làm cho tỉnh táo ra một chút.

Cô khó khăn mở mắt nhìn người phụ nữ đang cố tình tỏ ra cô ta chính là chủ của căn nhà này.

Cô hơi mấp máy môi, giọng nói yếu ớt đáp trả lại cô ta.

"Cô không có thân phận gì ở trong căn nhà này cả.

Hơn thể nữa cô cũng không phải vợ của Trác Du Hiên, cớ gì mà tôi phải hầu hạ cho cô chứ?"
Cô mới chính là vợ của Trác Du Hiên, tại sao cô phải hạ mình đi hầu hạ tiếu tam, hầu hạ tình nhân của chồng mình cơ chứ? Thẩm Quân Giao không muốn để bản thân mình bị nhục nhã như vậy.


Cô yếu thể hơn cô ta nhưng không có nghĩa là cô phải hạ mình cầu xin người phụ nữ này.

Quá nực cười rồi! Chính thất lại đi hầu hạ tiểu tam sao? Thẩm Quân Giao có thể cúi đầu, nhưng cô tuyệt đối không chấp nhận mình làm những chuyện như vậy.

Cô yêu Trác Du Hiên nhưng không có nghĩa là cô phải phục vụ tình nhân của hắn ta.

Quách Tịnh Kỳ lại càng nổi điên, không một từ ngữ nào có thể dùng để miêu tả cơn giận dữ của cô ta lúc này.

Cô ta tức hận không thể giết chết Thẩm Quân Giao, nhưng cô ta lúc này không thể làm điều này.

Hiện giờ, cô ta không phải là chủ nhân của căn nhà này, thế nên cô ta chưa thể làm vậy.

Quách Tịnh Kỳ chỉ có thể "nhắc nhở"
Thẩm Quân Giao một câu, lời nói của cô ta chắc như đinh đóng cột, khẳng định rằng nhất định sẽ có chuyện đó vậy.

"Bây giờ thì chưa, nhưng sau này chắc chắn tao sẽ là vợ của Trác Du Hiên.

Điều đó sẽ đến sớm thôi, đến lúc đó tao sẽ tống cổ mày ra khỏi cái nhà này đầu tiên đấy con ranh ạ.

Biết điều thì nên ngoan ngoãn một chút nghe lời tao, có khi tao sế suy nghĩ lại mà tha cho mày."
Thẩm Quân Giao bỗng nhiên bật cười nhìn Quách Tịnh Kỳ.

Cô cười vì sự ảo tưởng kia của kẻ này.

Cô ta cứ sông trong ảo tưởng như vậy mà không hề biết rằng thật ra bản thân của cô ta vẫn chỉ là một kẻ thay thế cho kẻ khác, giống như cô mà thôi.

Vậy mà Quách Tịnh Kỳ vẫn mơ tưởng rằng cô ta sẽ thế chỗ của Thẩm Sơ Vũ vì gương mặt này của cô ta hay sao? Quả thật là nực cười! Nhìn nụ cười chế giễu kia của Thẩm Quân Giao, Quách Tịnh Kỳ càng thêm bực bội, cô ta nghiến răng nghiến lợi hỏi cô.

"Con khốn này, mày cười cái gì? Tại sao mày dám nhìn tao bằng ánh mắt giễu cợt như vậy? Hả? Nói đi, mày có ý gì hả?"

Thẩm Quân Giao vẫn cười như vậy, cô nhìn cô ta đầy giễu cợt, không thèm trả lời lại cô ta.

Cô muốn xem xem Quách Tịnh Kỳ này có thể ảo tưởng như vậy được bao lâu? Cô cười, bởi vì người phụ nữ này luôn sống trong ảo tưởng.

Cô ta không biết thứ gì thuộc về mình, bất chấp tất cả mà đoạt lấy.

Cô ta cũng không biết rằng, mình vì giống với Thẩm Sơ Vũ nên mới được sống trong sung sướng như vậy thôi.

Thẩm Quân Giao không trả lời, cô ta xông đến bóp chặt cổ cô.

"Nói mau, mau trả lời tao.

Nếu không, tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc dám chống lệnh tao."
"Tôi đây cũng muốn biết được hậu quả đó là gì đấy: Thẩm Quân Giao khó thở nhưng cô vẫn kiên trì nhìn cô ta.

Quách Tịnh Kỳ thấy thế lại càng tức giận, cô ta đột nhiên bỗng nhấc cả người của Thẩm Quân Giao lên.

Sau đó, Quách Tịnh Kỳ cầm lấy một chiếc đĩa, đập nó vỡ vụn ra lăn lóc xuống sàn.

Rồi bỗng dưng cô ta ngồi xuống dưới những mảnh vỡ kia bắt đầu khóc lóc dữ dội.

"Cô à, tôi chỉ muốn giúp đỡ cô thôi mà, tôi xin cô, đừng đánh tôi nữa, tôi sai rồi, tôi xin cô.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện