Chương 191: Đứa Bé Là Của Ai
Thẩm Quân Dao tuyệt vọng, cô đau đớn giải thích với Trác Du Hiên.
"Em thật sự không có.
Đứa trẻ này thật sự là con của anh."
"Thẩm Quân Dao, đến nước này mà cô còn dám chối cãi được hả? Vậy cô xem xem, những thứ này là thứ gì đây? Để tôi xem cô còn dám chối hay không?"
Trác Du Hiên cầm lấy tập giấy ở trên bàn ném vào mặt Thẩm Quân Dao! Những tờ giấy trắng bay tung toé khắp nơi trong không trung.
Âm thanh loạt xoạt vang lên, những tờ giấy kia thi nhau rơi xuống đất.
Thẩm Quân Dao đau đớn cúi người xuống, đôi tay yếu ớt đang không ngừng run rẩy kia của người con gái năm lấy những tờ giấy kia, cô nhặt lên xem thử, Thẩm Quân Dao cũng muốn biết đây rốt cuộc là thứ gì mà khiến cho Trác Du Hiên liên tục định tội cô như vậy? Thẩm Quân Dao mở to hai mắt, những hình ảnh trên tờ giấy trắng kia không khỏi khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy kinh động.
Hai tay của cô siết chặt tờ giấy, như muốn vò nát nó.
Không thể tin được, rốt cuộc là ai đã gửi những thứ này chi Trác Du Hiên? Trong ảnh chính là Thẩm Quân Dao cùng với một người đàn ông xa lạ đang ôm hôn thắm thiết nhau.
Nhưng người đàn ông này, Thẩm Quân Dao không hề biết hắn ta là ai cả.
Vậy rốt cuộc là ai cố ý dựng nên chuyện này? Thẩm Quân Dao cô có thù oán gì với bọn họ hay sao? Không những thể, còn rất nhiều những bức ảnh khác, cả cô và Lục Ngạn đều ở trong đó.
Hình ảnh Lục Ngạn đang cùng cô thân mật khiến cho Thẩm Quân Dao không thể nào tin tưởng được điều này.
Rõ ràng quan hệ của hai người rất trong sáng, rốt cuộc là kẻ độc ác nào đã làm ra trò này cơ chứ? Không lẽ chính là Thẩm Sơ Vũ hay sao? Chẳng phải chị ta rất muốn loại bỏ đứa trẻ ở trong bụng này của cô hay sao, không lẽ chị ta đã cố tình bày ra chuyện này để hãm hại Thẩm Quân Dao cô như vậy? Thấy Thẩm Quân Dao đang rất sốc, cô như không thể nào tin nổi vào mắt mình vậy, thế nhưng, người đàn ông độc ác ấy vẫn đứng đó, hắn cho tay vào túi, lắng lặng nhìn Thẩm Quân Dao.
Âm thanh phát ra từ miệng của hán như đang rất khinh thường người phụ nữ này.
"Chứng cứ rành rành ra như vậy, Thẩm Quân Dao, cô còn dám ngụy biện nữa hay không? Cô to gan lắm, dám cắm cho tôi mấy cái sừng lên đầu như vậy, nếu hôm nay tôi không phát hiện ra chuyện này thì cô còn muốn giấu chuyện này cho đến khi nào nữa?"
Trác Du Hiên đã cho rằng bản chất của Thẩm Quân Dao vốn là loại phụ nữ lẳng lơ, không biết liêm sỉ mà trèo lên giường của kẻ khác rôi, nhưng mà hẳn thật không ngờ rằng, đường đường là vợ của hẳn, miệng thì cứ nói yêu hẳn, vậy mà dám làm ra chuyện như vậy, khiển cho Trác Du Hiên hẳn vô cùng tức giận.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Xưa nay, Trác Du Hiên vô cùng ghét cảm giác bị phản bội, mà hôm nay, Thẩm Quân Dao đã mang đến cho hẳn, cô để hắn biết mùi vị của sự phản bội là như thế nào? Người thân cận nhất bên cạnh của hắn, lại có thể to gan lớn mật đến mức như vậy.
Nếu hôm nay hẳn không phát hiện ra chuyện này, thì sau này có lẽ hãn phải làm cha của cái đứa con hoang kia rồi.
Trác Du Hiên hắn giận đến mức như muốn phát điên.
Dường như hẳn đang cảm thấy món đồ của mình bị người khác cướp mất vậy đấy.
Đồ hắn chưa sử dụng xong, đừng hòng kẻ nào dám lấy từ tay của hắn.
Hôm nay khi hẳn đang làm việc, không biết ai đó đã gửi đến một tập bưu phẩm cho hản.
Người này không rõ tên tuổi và danh tính, thần thần bí bí.
Trác Du Hiên còn tưởng rằng đây là tài liệu mật của công ty, hãn mở ra xem, ai ngờ lại nhận được bất ngờ lớn như vậy.
Kèm theo những bức ảnh kia chính là một tờ giấy xét nghiệm, trên đó ghi Thẩm Quân Dao đã mang thai được hơn ba tháng rồi.
Trác Du Hiên tức giận đùng đùng, vậy mà Thẩm Quân Dao lại dám làm ra chuyện này ở sau lưng hắn.
Con của hẳn sao? Mỗi lần hẳn cùng người phụ nữ này quan hệ xong đều uống thuốc tránh thai, làm sao có thể mang thai được cơ chứ? Hơn nữa hắn cũng đã mang bao.
Điều đó chứng tỏ, cha của đứa trẻ này không phải là hắn, mà là một người đàn ông khác.
Nghĩ đến đây, Trác Du Hiên như phát điên lên, người trong công ty ai nấy nhìn thấy bộ dạng này của tổng giám đốc của bọn họ, ai nấy đều không dám hé một lời nào.
Bọn họ thở còn không dám thở mạnh, chỉ sợ vô tình chọc giận đến vị tổ tông cao lãnh này mà thôi.
Hết giờ làm việc, Trác Du Hiên nhanh chóng phi như bay về nhà, hắn quyết tâm phải hỏi Thẩm Quân Dao cho ra lẽ chuyện này mới được.
Dám cắm sừng hắn, đừng mong có kết cục tốt đẹp.
Những tờ giấy trên tay của Thẩm Quân Dao rơi lộp bộp xuống đất, một dòng nước mắt mang theo nỗi bi thương tột độ của người con gái khẽ rơi xuống đất.
Cô nghẹn họng không biết nói gì, thanh âm yếu ớt vật vã giải thích với Trác Du Hiên.
"Em không có, em không hề phản bội anh.
Những bức hình này hoàn toàn không phải là thật.
Chắc chắn là có người cố ý hãm hại em.
Em chỉ có một mình anh mà thôi!"
Thẩm Quân Dao yếu ớt nằm lấy ống quần của Trác Du Hiên kịch liệt mà van xin.
Trác Du Hiên, liệu hắn có chịu tin tưởng cô một lần hay không đây? Trác Du Hiên chẳng thèm để tâm đến những lời giải thích vô cùng yếu ớt kia của Thẩm Quân Dao, hắn đá mạnh tay của người con gái ra, khiến cho Thẩm Quân Dao ngã nhào xuống đất.
Cũng may mãn là phần bụng của cô không bị va đập mạnh, cho nên đứa bé trong bụng của cô vẫn còn an toàn.
Trác Du Hiên ngồi xuống, hắn đưa tay bóp chặt gương mặt tiều tụy đến mức xương đã nhô ra kia của Thẩm Quân Dao, cánh tay hản siết mạnh đến mức như muốn nghiền nát khuôn mặt của cô vậy.
Hản rống to, bộ dạng cực kỳ đáng sợ, âm thanh tức giận mang theo một sự khinh bỉ cùng ghê tởm tột đệ.
"Thẩm Quân Dao, cô đừng có xảo biện nữa, chứng cứ đã rành rành ra như thế rồi, cho dù cô có nói như thế nào cũng vô ích thôi.
Bây giờ cô ở bên tôi, miệng thì nói chỉ có một mình tôi, vậy mà lại đám ra ngoài tầng tju cùng tên đàn ông khác.
Không chỉ một lại còn là rất nhiều nữa chứ nhỉ? Tôi quên mất nhỉ, thứ phụ nữ lẳng lơ không thể nào sống thiếu đàn ông như cô, làm sao cô có thể sống được khi không có đàn ông ở bên cạnh cơ chứ nhỉ?"
Thẩm Quân Dao hoàn toàn đông cứng trước những lời nói cay độc kia của Trác Du Hiên, hai mắt của cô mở to ra nhìn hẳn chứa đầy đau thương tột độ.
Nước mắt cứ thể rơi ra, chúng cứ rơi, rơi mãi, rơi mãi, dường như là không có điểm dừng.
Làm sao mà Trác Du Hiên có thể nói ra những lời nói như vậy chứ? "Trác Du Hiên, đứa bé thật sự là con của anh.
Nếu anh không tin, hãy để em sinh đứa trẻ ra, anh chỉ cần mang nó đi xét nghiệm ADN, tất cả sẽ rõ ràng không phải sao?"
Thẩm Quân Dao quá mệt mỏi, cô chẳng muốn giải thích nữa, chỉ hy vọng rằng Trác Du Hiên sẽ buông tha cho cô cùng con của mình.
Bây giờ Thẩm Quân Dao không cần gì hết, cô chỉ cần con của mình mà thôi.
Trác Du Hiên hừ lạnh một tiếng.
"Cho cô giữ đứa trẻ lại? Giữ đứa trẻ lại để sau này cô bắt tôi đổ vỏ, bắt tôi phải làm cha của cái đứa nghiệt chủng ở trong bụng cô à? Đừng có mơ"
"Mà cho dù đứa bé là con của tôi thì đã sao? Tôi tuyệt đối không cho phép con của tôi gọi cô một tiếng mẹ.
Người duy nhất xứng đáng làm mẹ của con tôi chỉ có Thẩm Sơ Vũ mà thôi.
Cho dù cô có mang thai con của tôi thật đi nữa, tôi cũng sẽ không cho phép đứa trẻ này tồn tại ở trên đời này đâu"
Thẩm Quân Dao rùng mình nhìn Trác Du Hiên, cô chưa kịp phản ứng hẳn đã tiếp tục lên tiếng.
"Tốt nhất là cô hãy mau phá đứa nghiệt chủng đó đi.
Không thì đừng trách tôi.".
Bình luận truyện