Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 1 - Chương 34: Đừng tức giận nữa! (Tên đàn ông nào đó dụ dỗ)



Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Lúc này tiếng đập cửa cắt ngang Cố Tuyết Y nói chuyện, đổi giọng mời người ta vào. LQĐÔN

Đi vào là hai người Vương Tiểu Vi và Quan Hàn Di.

Khuôn mặt hơi tròn của Vương Tiểu Vi lộ ra tôn kính với Cố Tuyết Y, cúi người nói, “Tiểu thư! Thiếu chủ đang chờ ngài ở ngoài phòng nghỉ ạ.”

Đôi mắt màu hổ phách của Cố Tuyết Y hơi lóe lên, tầm mắt từ trên người Vương Tiểu Vi nhìn qua Quan Hàn Di.

Quan Hàn Di nhìn Cố Tuyết Y, vẻ mặt diễm lệ hơi sợ sệt, ánh mắt vô thức quay sang chỗ khác, nhưng cười hơi cứng ngắc, nói. “Tuyết Y, cậu xem, tớ quên nói với cậu là Nhã Mạn tìm cậu, kết quả chính cậu lại chạy tới đây rồi.”

Nói xong, nụ cười sau càng cứng hơn, đôi mắt bình tĩnh nhìn Cố Tuyết Y, “Cậu sẽ không cho là tớ cố ý không nói với cậu đúng không? Vừa rồi cậu và thiếu chủ Bách Lý ở cùng nhau, chẳng phải tớ không có cơ hội nói sao?”

“Tớ không nghĩ như vậy, cậu nghĩ nhiều rồi.” Vẻ mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt đôi đồng tử màu hổ phách sáng láng nhìn Quan Hàn Di, giọng nhẹ nhàng nói, “Chúng ta quen biết lâu như vậy, tất cả mọi người là chị em, ai nghĩ tới những thứ đó.”

“Đúng vậy! Hàn Di, cậu suy nghĩ nhiều rồi, tớ thấy là cậu viết tiểu thuyết nên suy nghĩ vớ vẩn ghê!” Tiêu Nhã Mạn nói xong, ngón tay bụm miệng cười cười, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh mặt trời.

Quan Hàn Di cũng cười theo, sau đó nhìn Tiêu Nhã Mạn nói, “Hôm nay cậu thật sự rất đẹp!”

“Cám ơn!”

“Tiểu thư!” Ánh mắt Vương Tiểu Vi cẩn thận nhìn ngũ quan xinh xắn của Cố Tuyết Y, “Thiếu chủ còn chờ bên ngoài, ngài có muốn….”

Thiếu chủ không tiện đi vào, thiếu chủ lại phó thác trách nhiệm cho cô, nếu không đưa tiểu thư ra ngoài được thì,,,, áp lực của cô rất nặng nề.

“Anh ta tới dự lễ cưới, rất nhiều người còn đang chờ tâng bốc anh ta, tôi theo không tiện.” Khuôn mặt trắng noãn của Cố Tuyết Y không chút biểu cảm, đôi mắt màu hổ phách tĩnh mịch nhìn Vương Tiểu Vi, giọng sóng lớn không sợ hãi mà thẳng tắp.

Vương Tiểu Vi biết Cố Tuyết Y đang giận thiếu chủ, giận vì lúc nãy thiếu chủ giúp Lăng Hi Dạ, nhưng chẳng liên quan đến cô chút nào cả! Nếu tiểu thư Cố không ra thì thiếu chủ sẽ đuổi việc cô mất.

Ánh mắt bất lực nhìn Cố Tuyết Y, cũng không nói thêm gì nữa.

Cố Tuyết Y liếc mắt nhìn Vương Tiểu Vi, cằm căng cứng lạnh lùng, đồng tử dần co rút, ánh mắt thâm thúy tăm tối.

Cô không ra ngoài thì Bách Lý Hàn Tôn nhất định sẽ xả giận lên Vương Tiểu vi, hoàn toàn muốn cô trở thành người có tội.

“Tuyết Y cậu đi ra ngoài trước đi! Để thiếu chủ Bách Lý chờ quá lâu cũng không hay lắm.” Tiêu Nhã Mạn tươi cười lắc lắc cánh tay Cố Tuyết Y, giọng điệu nũng nịu nói, “Chờ lát nữa tớ cũng sắp ra ngoài rồi, bây giờ cậu đi ra trước tìm vị trí đẹp chờ tớ!”

Cô cũng hi vọng Tuyết Y có thể tìm được hạnh phúc! Hi vọng thiếu chủ Bách Lý chính là hạnh phúc của Tuyết Y.

Vẻ mặt Cố Tuyết Y hơi do dự.

Tiêu Nhã Mạn nói tiếp, “Tiện thể cậu xem ba mẹ giúp tớ một chút, chắc hẳn họ đang rất bận rộn, tối qua họ còn nói với tớ muốn nhân cơ hội này giới thiệu ít bạn tốt của họ cho cậu quen biết.”

Trong lòng Cố Tuyết Y hiểu, Tiêu Như Thiên và Giang Hiểu Cầm vẫn muốn dùng thân phận cô là con nuôi của họ để giới thiệu cho bạn bè họ biết, quan trọng nhất là để chứng minh cô có nhà họ Tiêu chống đỡ sau lưng, không thể để người khác bắt nạt và phân biệt đối xử.

Nhưng những điều này cô đều không để ý, cô chỉ luôn muốn những người cô quan tâm bình an là được, còn cô cũng chỉ muốn trải qua quãng đời bình thản.

Trong vòng luẩn quẩn của xã hội thượng lưu rất phức tạp, trong lòng cô hiểu hết, cô không muốn quấy hồ nước đục này.

Cố Tuyết Y âm thầm thở dài!

Quen biết Bách Lý Hàn Tôn, chỉ sợ hồ nước đục này quấy hay không cũng chẳng do cô quyết định.

Cánh môi hồng cười nhạt một tiếng, trong mắt đầy dịu dàng nhìn Tiêu Nhã Mạn, gật đầu đứng dậy, hai chân thon dài cất bước đi ra ngoài.

Vương Tiểu Vi theo sát phía sau.

Mãi đến lúc cánh cửa phòng nghỉ đóng lại, Tiêu Nhã Mạn mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía Quan Hàn Di đang ngây ngốc.

Ngón tay bên hông Quan Hàn Di xiết chặt nhìn Tiêu Nhã Mạn, mỉm cười nói, “Thật sự hâm mộ Tuyết Y, thiếu chủ Bách Lý đối xử với cậu ấy rất tốt, vừa rồi tớ thấy cũng ghen tỵ.”

“Duyên phận, đến lúc duyên phận cậu tới, bọn tớ lại hâm mộ cậu.”

“Thật sao?” Quan Hàn Di giật mình thì thào tự nói, “Sao tớ không biết vậy.”

Tiêu Nhã Mạn không nghe câu nói tiếp đó của cô ta, vẻ mặt vui vẻ sáng rỡ, đứng trước gương cười sửa lại váy cưới và voan cô dâu.

*********

Cố Tuyết Y thấy Bách Lý Hàn Tôn duỗi tay tới, trong mắt lạnh lẽo, ngón tay không đặt vào tay anh, tự mình đi thẳng về phía trước.

Đi ngang qua người Bách Lý Hàn Tôn, anh bá đạo đưa tay nắm tay cô lại, không cho phép cô giãy dụa, một tay giữ cô trong ngực.

Hai người quản gia Phó và Vương Tiểu Vi lúc đầu hơi sợ, sau khi kịp phản ứng vội lia mắt nhìn sang chỗ khác.

Trong lòng quản gia Phó thầm nghĩ, thiếu chủ trước mắt khiến người ta cảm thấy lạ lẫm, nhất là hôm nay, thay đổi thất thường, không liên quan chút gì tới thiếu chủ lạnh lùng kiêu căng ngày xưa, nếu phu nhân thấy được còn không phải bị dọa hét toáng lên à.

Thân hình Cố Tuyết Y cứng đờ, khuôn mặt tinh xảo ngẩn ngơ, tay không biết nên đặt chỗ nào, chỉ đành cứng rắn đứng đó.

Hương bạc hà nam tính quyến rũ, mát lạnh như gió mùa xuân, nhiệt độ trên người anh truyền tới, dường như dần ấm lên.

Anh cảm giác cô cứng ngắc, bàn tay vuốt nhẹ phần cổ trắng noãn, nghĩ như vậy thì có thể làm cô thả lỏng, nào đâu biết xúc cảm da thịt cô mềm như tơ lựa truyền tới, khiến anh không nỡ buông cô ra.

Hương hoa hồng nhàn nhạt thấm vào tim gan anh, khiến anh rất muốn bỏ cô vào trong túi, lúc nào cũng mang theo bên cạnh.

Vừa rồi thấy cô rời đi, anh đã lập tức muốn tìm cô rồi.

Anh biết cô muốn trò chuyện với Tiêu Nhã Mạn, anh không tiện có mặt, cho nên anh mới bảo Vương Tiểu Vi vào mời cô ra.

Anh biết cô đang giận anh.

Lòng bàn tay cô từ từ cuộn chặt.

“Đừng giận nữa!” Môi ghé bên tai cô, giọng khàn khàn quyến rũ chỉ để hai người họ nghe thấy.

Thân thể cô vốn hơi mềm xuống đột nhiên như bị điện giật căng cứng, đôi mắt màu hổ phách không che giấu sự kinh ngạc đối với anh, nhìn anh.

Đôi mắt màu mực của anh thoáng như dòng nước xoáy mạnh, cuốn lý trí và người cô vào.

Đôi mi thanh tú nhíu lại.

Bách Lý Hàn Tôn trước mắt làm cô càm thấy đặc biệt lạ lẫm.

Vẻ mặt tuấn mỹ tuyệt luân không thay đổi, cằm kiêu căng, thần thái tôn quý như quý tộc châu Âu, mày rậm…….

Hết chương 34

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện