Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà
Quyển 2 - Chương 11: Tay em không thể chạm nước
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Cố Tuyết Y đưa mắt nhìn anh, khóe miệng tươi cười dần biến mất, đôi mắt màu hổ phách hơi mờ mịt, “Vì sao anh cứ nhìn tôi?” LQĐ
Bầu không khí mộng ảo tựa như mất đi ma pháp, Bách Lý Hàn Tôn phát hiện anh hốt hoảng, vội vàng chuyển tầm mắt.
Bầu không khí lập tức bao phủ sự lúng túng cứng ngắc.
Cố Tuyết Y nhìn anh một cái, đứng lên đi vào phòng tắm, lúc đóng cửa phòng tắm thì cô nhìn anh, nhàn nhạt nói, “Tóc anh còn nước, lau đi!”
Nghe cửa phòng tắm đóng lại, Bách Lý Hàn Tôn mới chậm rãi quay đầu lại nhìn vào phòng tắm, khóe miệng không khống chế được cong lên, ngón tay không tự chủ vuốt mái tóc đen ướt át.
Rất lâu sau anh hơi hoảng loạn, lông mi dài đen nhánh nhấp nháy, nhíu mày.
Không phải tay cô không thể chạm nước à? Vậy cô tắm rửa không phải là….
Trong phòng tắm, sương trắng vướng vít quanh quẩn, bầu không khí hơi ẩm ướt, dưới ngọn đèn sáng ngời, cô phảng phất như tiên nữ bay trong mây.
Cố Tuyết Y nhìn cô trong gương, da thịt trắng noãn phiếm hồng, giờ phút này thoạt nhìn cô càng thêm mềm mại, mái tóc mềm như tơ lụa được cô vấn lên, lộ ra cổ trắng như tuyết nhẵn nhụi mê người, làm người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.
Nhìn gương, cô thở dài một hơi, băng gạc quấn cả hai tay, cô cảm thấy hơi ươn ướt, ngón tay không tự chủ xiết nhẹ.
Cô không quen mặc đồ ngủ trước người xa lạ, nhất là trước mặt đàn ông.
Đột nhiên ngoài cửa phòng tắm vang lên, Cố Tuyết Y kinh ngạc xoay người nhìn cửa, hai chân thon dài không động đậy, cô hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng điệu ngày thường của cô, hỏi, “Có chuyện gì không?”
“Mở cửa trước đi.” Giọng bá đạo ẩn chứa mệnh lệnh.
Trong lòng Cố Tuyết Y đấu tranh hồi lâu, cô chậm rãi đi ra mở cửa.
Bách Lý Hàn Tôn chống lại tầm mắt cô, lập tức đưa mắt nhìn ngón tay cô, tay nhẹ nhàng cầm lòng bàn tay cô, sờ nhẹ, thì thào tự nói, “Đã ướt rồi.”
Cố Tuyết Y lấy lại tinh thần, cô ngồi xuống bồn nước bên cạnh, cô thấy Bách Lý Hàn Tôn mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Một lúc sau anh chạy về, trên trán bóng loáng lấm tấm mồ hôi, trong tay mang theo chiếc hộp y tế.
Bấy giờ cô mới giật mình hiểu ra anh muốn làm gì.
Cánh môi hồng nhạt nở nụ cười duyên.
Tâm tình căng thẳng hoàn toàn biến mất.
Bách Lý Hàn Tôn ngồi đối diện cô, mở hộp thuốc lấy băng gạc ra, đôi mắt màu mực của anh nhìn lòng bàn tay cô, đáy mắt lộ vẻ căng thẳng không dễ phát hiện.
Anh hít sâu một hơi, tay khẽ run cầm lòng bàn tay cô, một tay cầm kéo, run rẩy hạ xuống.
Bên ngoài, tiếng mưa rơi nhỏ dần, ngọn đèn treo thủy tinh rực rỡ lấp lạnh, phảng phất như khúc xạ ra bảy sắc cầu vồng.
Cố Tuyết Y nhìn anh, không bỏ lỡ vẻ mặt lo lắng của anh, trong đầu cô tựa như từng có cảnh giống như vậy, trái tim trong ngực đập bùm bùm, trong lòng cô thoáng hiện cảm xúc mà cô không biết tên, nhanh đến mức làm cô còn chưa biết rõ đã vụt qua.
Mũi kéo chậm rãi tới gần băng gạc.
Mưa tí tách rơi xuống.
Cằm anh căng thẳng, đôi mắt nhìn hết sức chăm chú.
Cảm giác khẩn trương lạ lẫm nhanh chóng tuôn ra, anh ký hợp đồng hơn 10 triệu thành công cũng không khẩn trương như bây giờ.
“Anh đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng, cho dù anh không cẩn thận cắt chảy máu cũng không sao cả.” Cố Tuyết Y nhìn anh kề cà không động đậy, nhàn nhạt nói.
Giọng kia mềm mại như bông, thoải mái như gió xuân trấn an trái tim căng thẳng của anh.
Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt ẩn chứa kiên định, “Tôi sẽ không để em bị thương.”
Cố Tuyết Y không nói lời nào, cho anh nụ cười tươi tắn.
Bách Lý Hàn Tôn cẩn thận gỡ băng gạc, trước khử trùng cho cô, sau đó bôi thuốc rồi mới quấn băng gạc cho cô.
Có kinh nghiệm lần đầu, Bách Lý Hàn Tôn hơi quen tay hơn, tốc độ tháo băng gạc cũng nhanh hơn một tý.
Một giờ sau.
Bách Lý Hàn Tôn cẩn thận dán băng gạc, cả người anh thoạt nhìn thoải mái, hít một hơi thật sâu, nhìn cô cong khóe miệng mỉm cười, nhất thời, ngũ quan tuấn mỹ của anh sáng ngời, phảng phất như hoa tháng ba nở rộ, rực rỡ chói lọi đòi mạng.
Cố Tuyết Y nhìn lòng bàn tay, cười nói, “Cảm ơn!”
Bách Lý Hàn Tôn dừng mắt nhìn cô, trong lòng dần tuôn trào cảm giác hạnh phúc, phảng phất như dù vất vả lại mệt mỏi đều đáng giá.
Cố Tuyết Y xoay người xách khăn tay đưa cho anh, “Lau qua mồ hôi đi nè!”
Bách Lý Hàn Tôn nhận lấy khăn, “Bác sĩ nói em không thể chạm nước, từ nay về sau em không cần phải đụng vào nước.”
Khóe môi Cố Tuyết Y khẽ cong lên nhìn anh, “Tôi thật sự không yếu ớt như vậy đâu, vết thương này mấy hôm nữa sẽ khá hơn.”
Lập tức trong lòng cô đột nhiên cảm thấy thật kỳ quái, dường như bầu không khí ở chung giữa hai người họ có phần không giống với lúc trước.
20 phút sau, đèn treo thủy tinh tắt đi chỉ để lại ngòn đèn tường lờ mờ.
Bọn họ nghiêng người nằm hai bên giường, mỗi người đắp một chiếc chăn mỏng.
Đêm rất dài, hai người đều mở to mắt.
Tiếng mưa rơi dần nhỏ xuống, sắc trời dần sáng lên……
Sương trên thảm cỏ xanh mơn mởn dưới ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh, cánh hoa đào trên mặt đất như được độ một tầng sáng trong veo, lá cây đang rỏ nước, cá trong hồ vui sướng nhảy lên khỏi mặt hồ, hoa mời gọi ong tới hút mật, mây trắng nhiều hình dạng, từng áng trôi bồng bềnh.
Cố Tuyết Y đứng trước gương trong phòng tắm, trong miệng ngậm chiếc bàn chải đánh răng, đôi mắt mỹ lệ như pha lê hiện vẻ hoang mang nhìn anh phía sau, mày rậm hơi nhíu tỏ vẻ đang hỏi có chuyện gì.
Khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế không biểu lộ gì, đôi mắt màu mực hơi lấp lánh, nhìn cô, cằm kiêu căng, lạnh nhạt nói. “Tay em sẽ không chạm vào nước.”
Cố Tuyết Y đưa mắt nhìn anh, khóe miệng tươi cười dần biến mất, đôi mắt màu hổ phách hơi mờ mịt, “Vì sao anh cứ nhìn tôi?” LQĐ
Bầu không khí mộng ảo tựa như mất đi ma pháp, Bách Lý Hàn Tôn phát hiện anh hốt hoảng, vội vàng chuyển tầm mắt.
Bầu không khí lập tức bao phủ sự lúng túng cứng ngắc.
Cố Tuyết Y nhìn anh một cái, đứng lên đi vào phòng tắm, lúc đóng cửa phòng tắm thì cô nhìn anh, nhàn nhạt nói, “Tóc anh còn nước, lau đi!”
Nghe cửa phòng tắm đóng lại, Bách Lý Hàn Tôn mới chậm rãi quay đầu lại nhìn vào phòng tắm, khóe miệng không khống chế được cong lên, ngón tay không tự chủ vuốt mái tóc đen ướt át.
Rất lâu sau anh hơi hoảng loạn, lông mi dài đen nhánh nhấp nháy, nhíu mày.
Không phải tay cô không thể chạm nước à? Vậy cô tắm rửa không phải là….
Trong phòng tắm, sương trắng vướng vít quanh quẩn, bầu không khí hơi ẩm ướt, dưới ngọn đèn sáng ngời, cô phảng phất như tiên nữ bay trong mây.
Cố Tuyết Y nhìn cô trong gương, da thịt trắng noãn phiếm hồng, giờ phút này thoạt nhìn cô càng thêm mềm mại, mái tóc mềm như tơ lụa được cô vấn lên, lộ ra cổ trắng như tuyết nhẵn nhụi mê người, làm người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.
Nhìn gương, cô thở dài một hơi, băng gạc quấn cả hai tay, cô cảm thấy hơi ươn ướt, ngón tay không tự chủ xiết nhẹ.
Cô không quen mặc đồ ngủ trước người xa lạ, nhất là trước mặt đàn ông.
Đột nhiên ngoài cửa phòng tắm vang lên, Cố Tuyết Y kinh ngạc xoay người nhìn cửa, hai chân thon dài không động đậy, cô hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng điệu ngày thường của cô, hỏi, “Có chuyện gì không?”
“Mở cửa trước đi.” Giọng bá đạo ẩn chứa mệnh lệnh.
Trong lòng Cố Tuyết Y đấu tranh hồi lâu, cô chậm rãi đi ra mở cửa.
Bách Lý Hàn Tôn chống lại tầm mắt cô, lập tức đưa mắt nhìn ngón tay cô, tay nhẹ nhàng cầm lòng bàn tay cô, sờ nhẹ, thì thào tự nói, “Đã ướt rồi.”
Cố Tuyết Y lấy lại tinh thần, cô ngồi xuống bồn nước bên cạnh, cô thấy Bách Lý Hàn Tôn mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Một lúc sau anh chạy về, trên trán bóng loáng lấm tấm mồ hôi, trong tay mang theo chiếc hộp y tế.
Bấy giờ cô mới giật mình hiểu ra anh muốn làm gì.
Cánh môi hồng nhạt nở nụ cười duyên.
Tâm tình căng thẳng hoàn toàn biến mất.
Bách Lý Hàn Tôn ngồi đối diện cô, mở hộp thuốc lấy băng gạc ra, đôi mắt màu mực của anh nhìn lòng bàn tay cô, đáy mắt lộ vẻ căng thẳng không dễ phát hiện.
Anh hít sâu một hơi, tay khẽ run cầm lòng bàn tay cô, một tay cầm kéo, run rẩy hạ xuống.
Bên ngoài, tiếng mưa rơi nhỏ dần, ngọn đèn treo thủy tinh rực rỡ lấp lạnh, phảng phất như khúc xạ ra bảy sắc cầu vồng.
Cố Tuyết Y nhìn anh, không bỏ lỡ vẻ mặt lo lắng của anh, trong đầu cô tựa như từng có cảnh giống như vậy, trái tim trong ngực đập bùm bùm, trong lòng cô thoáng hiện cảm xúc mà cô không biết tên, nhanh đến mức làm cô còn chưa biết rõ đã vụt qua.
Mũi kéo chậm rãi tới gần băng gạc.
Mưa tí tách rơi xuống.
Cằm anh căng thẳng, đôi mắt nhìn hết sức chăm chú.
Cảm giác khẩn trương lạ lẫm nhanh chóng tuôn ra, anh ký hợp đồng hơn 10 triệu thành công cũng không khẩn trương như bây giờ.
“Anh đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng, cho dù anh không cẩn thận cắt chảy máu cũng không sao cả.” Cố Tuyết Y nhìn anh kề cà không động đậy, nhàn nhạt nói.
Giọng kia mềm mại như bông, thoải mái như gió xuân trấn an trái tim căng thẳng của anh.
Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt ẩn chứa kiên định, “Tôi sẽ không để em bị thương.”
Cố Tuyết Y không nói lời nào, cho anh nụ cười tươi tắn.
Bách Lý Hàn Tôn cẩn thận gỡ băng gạc, trước khử trùng cho cô, sau đó bôi thuốc rồi mới quấn băng gạc cho cô.
Có kinh nghiệm lần đầu, Bách Lý Hàn Tôn hơi quen tay hơn, tốc độ tháo băng gạc cũng nhanh hơn một tý.
Một giờ sau.
Bách Lý Hàn Tôn cẩn thận dán băng gạc, cả người anh thoạt nhìn thoải mái, hít một hơi thật sâu, nhìn cô cong khóe miệng mỉm cười, nhất thời, ngũ quan tuấn mỹ của anh sáng ngời, phảng phất như hoa tháng ba nở rộ, rực rỡ chói lọi đòi mạng.
Cố Tuyết Y nhìn lòng bàn tay, cười nói, “Cảm ơn!”
Bách Lý Hàn Tôn dừng mắt nhìn cô, trong lòng dần tuôn trào cảm giác hạnh phúc, phảng phất như dù vất vả lại mệt mỏi đều đáng giá.
Cố Tuyết Y xoay người xách khăn tay đưa cho anh, “Lau qua mồ hôi đi nè!”
Bách Lý Hàn Tôn nhận lấy khăn, “Bác sĩ nói em không thể chạm nước, từ nay về sau em không cần phải đụng vào nước.”
Khóe môi Cố Tuyết Y khẽ cong lên nhìn anh, “Tôi thật sự không yếu ớt như vậy đâu, vết thương này mấy hôm nữa sẽ khá hơn.”
Lập tức trong lòng cô đột nhiên cảm thấy thật kỳ quái, dường như bầu không khí ở chung giữa hai người họ có phần không giống với lúc trước.
20 phút sau, đèn treo thủy tinh tắt đi chỉ để lại ngòn đèn tường lờ mờ.
Bọn họ nghiêng người nằm hai bên giường, mỗi người đắp một chiếc chăn mỏng.
Đêm rất dài, hai người đều mở to mắt.
Tiếng mưa rơi dần nhỏ xuống, sắc trời dần sáng lên……
Sương trên thảm cỏ xanh mơn mởn dưới ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh, cánh hoa đào trên mặt đất như được độ một tầng sáng trong veo, lá cây đang rỏ nước, cá trong hồ vui sướng nhảy lên khỏi mặt hồ, hoa mời gọi ong tới hút mật, mây trắng nhiều hình dạng, từng áng trôi bồng bềnh.
Cố Tuyết Y đứng trước gương trong phòng tắm, trong miệng ngậm chiếc bàn chải đánh răng, đôi mắt mỹ lệ như pha lê hiện vẻ hoang mang nhìn anh phía sau, mày rậm hơi nhíu tỏ vẻ đang hỏi có chuyện gì.
Khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế không biểu lộ gì, đôi mắt màu mực hơi lấp lánh, nhìn cô, cằm kiêu căng, lạnh nhạt nói. “Tay em sẽ không chạm vào nước.”
Bình luận truyện