Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà
Quyển 2 - Chương 4: Tiêm
Nụ hôn này dài như nửa thế kỷ.
Trái tim Bách Lý Hàn Tôn hoảng hốt chậm rãi thả cô ra, đôi mắt tĩnh mịch ấm áp nhìn môi cô đỏ bừng như máu, giống nụ hoa mới nở. Hai con ngươi mơ màng của cô dần trở lại bình thường, cô ngước mắt nhìn anh, sắc mặt tái nhợt vì không thở được giờ này đã hồng lên, tầm mắt chậm rãi rơi vào chỗ băng bó trên tay, đầu óc cô bắt đầu hoảng loạn.
Vừa rồi cô sa vào trong ký ức là anh kéo cô lại, đôi mắt màu hổ phách nong nóng đỏ bừng, thì ra vẫn có người đang bên cạnh cô, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực……..
Anh nhìn gò má cô, đường cong cằm như dòng suối chảy khiến người ta thấy thoải mái, ngón tay thon dài nâng hai tay cô lên, băng gạc màu trắng không bị lan máu ra, trái tim đau đớn điên cuồng cũng hơi giảm bớt.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve băng gạc trong lòng bàn tay cô, ngắm nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, giờ vô phút này cô giống như chú thỏ nhỏ thuần khiết vô tội, làm người ta có xúc động muốn ôm cô vào ngực.
Giọng trầm thấp như dòng suối ấm áp trong mùa xuân, “Còn đau không? Nếu đau thì bảo bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho em.”
Cô chống lại tầm mắt anh, yên lặng nhìn anh, không nói một lời nào.
Từ trước tới giờ Bách Lý Hàn Tôn luôn lạnh lùng bá đạo ngồi tít trên cao đột nhiên trở nên quan tâm người khác, trở nên dịu dàng, thật sự làm cô cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, và người trước mắt thực sự lạ lẫm nhưng lại thấy quen thuộc như vậy, quả thật làm cô hoang mang.
Thấy cô không nói lời nào, trong lòng Bách Lý Hàn Tôn nhất thời nôn nóng, quay ra cửa gọi bác sĩ đi vào.
Bác sĩ và y tá rời khỏi phòng nhưng vẫn đứng trước cửa phòng vừa nghe Bách Lý Hàn Tôn gọi, lập tức mở cửa đi vào.
Bách Lý Hàn Tôn không đợi bác sĩ mở miệng, anh đã lạnh lùng nhìn bác sĩ, “Có phải ông băng chặt quá khiến cô ấy thấy đau?” Bằng không sao mắt cô đỏ thế, lại chẳng nói câu gì.
“Tiểu thư Cố, tôi giúp cô nới lỏng băng gạc nhé?” Bác sĩ mỉm cười tiến lên cung kính hỏi.
“Không cần, như vậy là được rồi, không thấy đau.” Cố Tuyết Y nhìn bác sĩ khẽ nói.
“Vậy là tốt rồi, tiểu thư Cố, nếu có chỗ nào khó chịu thì ngài cứ nói.” Đoạn bác sĩ mỉm cười.
“Vâng!” Cố Tuyết Y nhìn chiếc áo khoác trắng trên người bác sĩ, bên trái đeo tấm thẻ giáo sư, lại nhìn xuống vết thương của mình, môi mím lại như bất đắc dĩ.
“Vì miệng vết thương của tiểu thư Cố khá sâu, chúng tôi cần tiêm ngừa phong hàn cho tiểu thư Cố, phòng ngừa trước miệng vết thương trên tay sẽ khiến bị cảm hoặc mấy chứng viêm khác.” Bác sĩ chuyên nghiệp nói.
“Không cần, vết thương này mấy hôm nữa sẽ lành thôi.” Cố Tuyết Y nhàn nhạt từ chối, chuyện như hôm nay không phải trước kia chưa từng xảy ra, có một lần cô còn cào mình bị thương, chưa tới vài hôm thì đỡ, bây giờ bất quả chỉ là lòng bàn tay bị thương chút xíu thôi.
“Ông chuẩn bị cho cô ấy!” Đôi mắt đen như mực của Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng cao ngạo, nhìn bác sĩ, giọng điệu lạnh như băng ra lệnh.
“Vâng! Thiếu chủ!”
Bác sĩ nháy mắt với y tá, bắt đầu chuẩn bị tiêm phòng cảm mạo, chưa đầy một lát sau, bác sĩ cầm ống kim trong tay cùng với cồn sát trùng khử độc.
Y tá nhẹ nhàng kéo cánh tay Cố Tuyết Y, đưa mua bàn tay tới trước mặt bác sĩ.
Khuôn mặt tinh xảo của Cố Tuyết Y trong trẻo lạnh lùng, nhìn bác sĩ và y tá, rồi ngước nhìn Bách Lý Hàn Tôn ôm cô, “Tôi không muốn tiêm, tôi không yếu ớt như anh nghĩ đâu.” Trọng giọng cô đầy vẻ không vui.
“Còn nữa, đối tượng tiêm là tôi, tôi có quyền lên tiếng.”
Không khí tốt đẹp lúc nãy không còn sót lại chút gì, đổi lại là bầu không khí đầy thuốc súng, bác sĩ đứng bên cạnh chậm chạp không dám ra tay, ánh mắt dè dặt nhìn thiếu chủ.
Cô y tá nâng tay Cố Tuyết Y hơi cứng ngắc, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn hai người Cố Tuyết Y và Bách Lý Hàn Tôn, nhưng cô ta vẫn rất bội phục dũng khí của tiểu thư Cố, lại dám phản đối thiếu chủ, thiếu chủ đối với bọn họ mà nói là vị thần cao cao tại thượng, là chúa tể đứng đầu, cho tới giờ không ai dám phản bác.
Vương Tiểu Vi nín thở, tầm mắt xuất hiện vẻ hoảng loạn nhìn Bách Lý Hàn Tôn, trong lòng cô lại càng không ngừng cầu nguyện thiếu chủ đừng tức giận, đừng tức giận……..
Quản gia Phó cung kính đứng bên cạnh, khuôn mặt già nua không biểu lộ gì, đôi mắt hơi trách cứ nhìn Cố Tuyết Y, đây là lần đầu tiên thiếu chủ quan tâm người khác, tiểu thư Cố lại từ chối thiếu chủ trước mặt nhiều người như vậy, chuyện này có thể hơi quá hay không……
Đường cong cằm kiêu căng như quý tộc châu Âu, giờ phút này căng cứng, thân hình cao ngất thon dài tản khí chất lạnh lẽo bá đạo, anh nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt màu mực hơi tức giận và lạnh lùng kiêu ngạo, bàn tay nắm vai cô xiết chặt.
Bả vai hơi đau, Cố Tuyết Y khẽ nhíu mày, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ.
Gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên, vẻ mặt điển trai vô cảm.
Bầu không khí vô cùng rét lạnh, khiến hai người y tá kia không chịu nổi run rẩy, bị bác sĩ trừng mắt một cái, vội vàng liều mạng giữ thẳng người.
Gió vi vu thổi tới, bức màn cửa sổ mỏng manh lay động, cánh đào hồng phấn theo gió bay vào, cánh hoa xinh đẹp rơi xuống mặt đất.
Hai người họ tiếp tục duy trì im lặng, không ai nhường ai.
Bác sĩ hết cách đành nhìn quản gia Phó và Vương Tiểu Vi, hi vọng nhìn qua hai người họ có thể suy nghĩ cách để giải quyết tình huống trước mắt.
Khuôn mặt tròn trịa của Vương Tiểu Vi hơi ngẩn ngơ rồi chợt sáng bừng, đôi mắt sáng rực như sao buổi tối, nhìn Cố Tuyết Y, giọng hớn hở nói, “Tiểu thư, không phải hôm nay là ngày tiểu thư Tiêu đi du lịch sao? Tiểu thư, ngài có gọi cho tiểu thư Tiêu không? Phu nhân Tiêu nhất định sẽ tiễn tiểu thư Tiêu đi, không biết tiễn tiểu thư Tiêu đi xong có tới đây thăm ngài không?”
Cố Tuyết Y liền giật mình, hôm nay cô còn chưa gọi điện cho Nhã Mạn.
Đôi đồng tử màu mực của Bách Lý Hàn Tôn sáng lấp lánh, lạnh lùng nhìn Vương Tiểu Vi, “Cô đi gọi điện thoại cho phu nhân Tiêu ngay, nói Tuyết Y bị thương không muốn tiêm, bảo bà ấy tới đây khuyên bảo.” Giọng trầm thấp ẩn chứa khẩu khí ra lệnh.
“Dạ!” Khóe miệng Vương Tiểu Vi cứng đờ, thiếu chủ thật sự thông minh, cô vừa nói đã biết là mời phu nhân Tiêu.
“Không cần!” Cố Tuyết Y nhìn bóng lưng Vương Tiểu Vi, trong mắt như mùa đông giá lạnh, giọng cứng ngắc, trống ngực đập liên tục.
Vương Tiểu Vi xoay người quay đầu nhìn Cố Tuyết Y, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Tiêm cho tôi đi!” Cố Tuyết Y chậm rãi dời ánh mắt sang nhìn bác sĩ bên cạnh.
“Vâng!” Bác sĩ lén thở phào một hơi, may là bầu không khí kia không duy trì tiếp nữa, nếu không người vất vả khốn khổ là bọn họ, mệnh lệnh của thiếu chủ chẳng ai có thể phản bác.
Cố Tuyết Y lạnh mặt hợp tác, đôi mắt không hề có tiêu cự nhìn chỗ nào đó trong phòng, ngay cả kim đâm vào mạch máu trên mu bàn tay cô cũng không hề chau mày, phảng phất như cô là người đầu gỗ không có sinh mạng.
Diễn đàn LQDON
Bác sĩ chích xong, dặn dò mấy hôm tới không nên chạm nước, vài ngày sau ông sẽ tới kiểm tra miệng vết thương.
Quản gia Phó tiễn bác sĩ và y tá ra khỏi phòng.
Vương Tiểu Vi nhìn Cố Tuyết Y, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc, “Tiểu thư, ngài còn chưa ăn trưa, em nấu đồ ăn cho ngài.” Cô hơi khom lưng với Bách Lý Hàn Tôn, xoay người ra khỏi phòng.
Trái tim Bách Lý Hàn Tôn hoảng hốt chậm rãi thả cô ra, đôi mắt tĩnh mịch ấm áp nhìn môi cô đỏ bừng như máu, giống nụ hoa mới nở. Hai con ngươi mơ màng của cô dần trở lại bình thường, cô ngước mắt nhìn anh, sắc mặt tái nhợt vì không thở được giờ này đã hồng lên, tầm mắt chậm rãi rơi vào chỗ băng bó trên tay, đầu óc cô bắt đầu hoảng loạn.
Vừa rồi cô sa vào trong ký ức là anh kéo cô lại, đôi mắt màu hổ phách nong nóng đỏ bừng, thì ra vẫn có người đang bên cạnh cô, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực……..
Anh nhìn gò má cô, đường cong cằm như dòng suối chảy khiến người ta thấy thoải mái, ngón tay thon dài nâng hai tay cô lên, băng gạc màu trắng không bị lan máu ra, trái tim đau đớn điên cuồng cũng hơi giảm bớt.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve băng gạc trong lòng bàn tay cô, ngắm nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, giờ vô phút này cô giống như chú thỏ nhỏ thuần khiết vô tội, làm người ta có xúc động muốn ôm cô vào ngực.
Giọng trầm thấp như dòng suối ấm áp trong mùa xuân, “Còn đau không? Nếu đau thì bảo bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho em.”
Cô chống lại tầm mắt anh, yên lặng nhìn anh, không nói một lời nào.
Từ trước tới giờ Bách Lý Hàn Tôn luôn lạnh lùng bá đạo ngồi tít trên cao đột nhiên trở nên quan tâm người khác, trở nên dịu dàng, thật sự làm cô cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, và người trước mắt thực sự lạ lẫm nhưng lại thấy quen thuộc như vậy, quả thật làm cô hoang mang.
Thấy cô không nói lời nào, trong lòng Bách Lý Hàn Tôn nhất thời nôn nóng, quay ra cửa gọi bác sĩ đi vào.
Bác sĩ và y tá rời khỏi phòng nhưng vẫn đứng trước cửa phòng vừa nghe Bách Lý Hàn Tôn gọi, lập tức mở cửa đi vào.
Bách Lý Hàn Tôn không đợi bác sĩ mở miệng, anh đã lạnh lùng nhìn bác sĩ, “Có phải ông băng chặt quá khiến cô ấy thấy đau?” Bằng không sao mắt cô đỏ thế, lại chẳng nói câu gì.
“Tiểu thư Cố, tôi giúp cô nới lỏng băng gạc nhé?” Bác sĩ mỉm cười tiến lên cung kính hỏi.
“Không cần, như vậy là được rồi, không thấy đau.” Cố Tuyết Y nhìn bác sĩ khẽ nói.
“Vậy là tốt rồi, tiểu thư Cố, nếu có chỗ nào khó chịu thì ngài cứ nói.” Đoạn bác sĩ mỉm cười.
“Vâng!” Cố Tuyết Y nhìn chiếc áo khoác trắng trên người bác sĩ, bên trái đeo tấm thẻ giáo sư, lại nhìn xuống vết thương của mình, môi mím lại như bất đắc dĩ.
“Vì miệng vết thương của tiểu thư Cố khá sâu, chúng tôi cần tiêm ngừa phong hàn cho tiểu thư Cố, phòng ngừa trước miệng vết thương trên tay sẽ khiến bị cảm hoặc mấy chứng viêm khác.” Bác sĩ chuyên nghiệp nói.
“Không cần, vết thương này mấy hôm nữa sẽ lành thôi.” Cố Tuyết Y nhàn nhạt từ chối, chuyện như hôm nay không phải trước kia chưa từng xảy ra, có một lần cô còn cào mình bị thương, chưa tới vài hôm thì đỡ, bây giờ bất quả chỉ là lòng bàn tay bị thương chút xíu thôi.
“Ông chuẩn bị cho cô ấy!” Đôi mắt đen như mực của Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng cao ngạo, nhìn bác sĩ, giọng điệu lạnh như băng ra lệnh.
“Vâng! Thiếu chủ!”
Bác sĩ nháy mắt với y tá, bắt đầu chuẩn bị tiêm phòng cảm mạo, chưa đầy một lát sau, bác sĩ cầm ống kim trong tay cùng với cồn sát trùng khử độc.
Y tá nhẹ nhàng kéo cánh tay Cố Tuyết Y, đưa mua bàn tay tới trước mặt bác sĩ.
Khuôn mặt tinh xảo của Cố Tuyết Y trong trẻo lạnh lùng, nhìn bác sĩ và y tá, rồi ngước nhìn Bách Lý Hàn Tôn ôm cô, “Tôi không muốn tiêm, tôi không yếu ớt như anh nghĩ đâu.” Trọng giọng cô đầy vẻ không vui.
“Còn nữa, đối tượng tiêm là tôi, tôi có quyền lên tiếng.”
Không khí tốt đẹp lúc nãy không còn sót lại chút gì, đổi lại là bầu không khí đầy thuốc súng, bác sĩ đứng bên cạnh chậm chạp không dám ra tay, ánh mắt dè dặt nhìn thiếu chủ.
Cô y tá nâng tay Cố Tuyết Y hơi cứng ngắc, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn hai người Cố Tuyết Y và Bách Lý Hàn Tôn, nhưng cô ta vẫn rất bội phục dũng khí của tiểu thư Cố, lại dám phản đối thiếu chủ, thiếu chủ đối với bọn họ mà nói là vị thần cao cao tại thượng, là chúa tể đứng đầu, cho tới giờ không ai dám phản bác.
Vương Tiểu Vi nín thở, tầm mắt xuất hiện vẻ hoảng loạn nhìn Bách Lý Hàn Tôn, trong lòng cô lại càng không ngừng cầu nguyện thiếu chủ đừng tức giận, đừng tức giận……..
Quản gia Phó cung kính đứng bên cạnh, khuôn mặt già nua không biểu lộ gì, đôi mắt hơi trách cứ nhìn Cố Tuyết Y, đây là lần đầu tiên thiếu chủ quan tâm người khác, tiểu thư Cố lại từ chối thiếu chủ trước mặt nhiều người như vậy, chuyện này có thể hơi quá hay không……
Đường cong cằm kiêu căng như quý tộc châu Âu, giờ phút này căng cứng, thân hình cao ngất thon dài tản khí chất lạnh lẽo bá đạo, anh nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt màu mực hơi tức giận và lạnh lùng kiêu ngạo, bàn tay nắm vai cô xiết chặt.
Bả vai hơi đau, Cố Tuyết Y khẽ nhíu mày, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ.
Gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên, vẻ mặt điển trai vô cảm.
Bầu không khí vô cùng rét lạnh, khiến hai người y tá kia không chịu nổi run rẩy, bị bác sĩ trừng mắt một cái, vội vàng liều mạng giữ thẳng người.
Gió vi vu thổi tới, bức màn cửa sổ mỏng manh lay động, cánh đào hồng phấn theo gió bay vào, cánh hoa xinh đẹp rơi xuống mặt đất.
Hai người họ tiếp tục duy trì im lặng, không ai nhường ai.
Bác sĩ hết cách đành nhìn quản gia Phó và Vương Tiểu Vi, hi vọng nhìn qua hai người họ có thể suy nghĩ cách để giải quyết tình huống trước mắt.
Khuôn mặt tròn trịa của Vương Tiểu Vi hơi ngẩn ngơ rồi chợt sáng bừng, đôi mắt sáng rực như sao buổi tối, nhìn Cố Tuyết Y, giọng hớn hở nói, “Tiểu thư, không phải hôm nay là ngày tiểu thư Tiêu đi du lịch sao? Tiểu thư, ngài có gọi cho tiểu thư Tiêu không? Phu nhân Tiêu nhất định sẽ tiễn tiểu thư Tiêu đi, không biết tiễn tiểu thư Tiêu đi xong có tới đây thăm ngài không?”
Cố Tuyết Y liền giật mình, hôm nay cô còn chưa gọi điện cho Nhã Mạn.
Đôi đồng tử màu mực của Bách Lý Hàn Tôn sáng lấp lánh, lạnh lùng nhìn Vương Tiểu Vi, “Cô đi gọi điện thoại cho phu nhân Tiêu ngay, nói Tuyết Y bị thương không muốn tiêm, bảo bà ấy tới đây khuyên bảo.” Giọng trầm thấp ẩn chứa khẩu khí ra lệnh.
“Dạ!” Khóe miệng Vương Tiểu Vi cứng đờ, thiếu chủ thật sự thông minh, cô vừa nói đã biết là mời phu nhân Tiêu.
“Không cần!” Cố Tuyết Y nhìn bóng lưng Vương Tiểu Vi, trong mắt như mùa đông giá lạnh, giọng cứng ngắc, trống ngực đập liên tục.
Vương Tiểu Vi xoay người quay đầu nhìn Cố Tuyết Y, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Tiêm cho tôi đi!” Cố Tuyết Y chậm rãi dời ánh mắt sang nhìn bác sĩ bên cạnh.
“Vâng!” Bác sĩ lén thở phào một hơi, may là bầu không khí kia không duy trì tiếp nữa, nếu không người vất vả khốn khổ là bọn họ, mệnh lệnh của thiếu chủ chẳng ai có thể phản bác.
Cố Tuyết Y lạnh mặt hợp tác, đôi mắt không hề có tiêu cự nhìn chỗ nào đó trong phòng, ngay cả kim đâm vào mạch máu trên mu bàn tay cô cũng không hề chau mày, phảng phất như cô là người đầu gỗ không có sinh mạng.
Diễn đàn LQDON
Bác sĩ chích xong, dặn dò mấy hôm tới không nên chạm nước, vài ngày sau ông sẽ tới kiểm tra miệng vết thương.
Quản gia Phó tiễn bác sĩ và y tá ra khỏi phòng.
Vương Tiểu Vi nhìn Cố Tuyết Y, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc, “Tiểu thư, ngài còn chưa ăn trưa, em nấu đồ ăn cho ngài.” Cô hơi khom lưng với Bách Lý Hàn Tôn, xoay người ra khỏi phòng.
Bình luận truyện