Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà
Quyển 2 - Chương 8: Quay lại
Gió thổi tới từng đợt, bất tri bất giác sao trời lấp lánh bị mây đen che khuất.
Tiếng mưa rơi tí tách truyền tới, Cố Tuyết Y hoảng hốt, nhìn bầu trời bao la đang mưa, người lớn tuổi và trẻ con của tiểu khu chạy tránh mưa.
Thì ra là mưa, vừa rồi thời tiết còn đẹp như vậy, sao lập tức thay đổi rồi.
Nhưng, đã lâu cô không thấy mưa rơi.
Một giọt lại một giọt mưa rơi xuống sàn ban công, cô nhìn hạt mưa, không biết vì sao trong lòng cô luôn thấp thỏm không yên.
Vương Tiểu Vi nhìn thấy mưa tạt lên người cô, lập tức cung kính nói, “Tiểu thư, chúng ta vào đi thôi! Nếu tạt ướt quần áo sẽ dễ bị cảm ạ.”
“Ừ!” Khuôn mặt trắng noãn của Cố Tuyết Y hơi hoảng hốt.
Hai người vừa vào phòng khách, đang mưa nhỏ đột nhiên thành mưa lớn.
Nhìn trời mưa tầm tã, trong lòng Tiểu Vi thầm may mắn đã gọi tiểu thư vào rồi, nếu không mắc mưa cảm cúm, thiếu chủ nhất định lại đau lòng.
******************
Bách Lý Hàn tôn nhìn tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ xe, suy nghĩ bay xa, nghĩ về Cố Tuyết Y.
Từng giọt mưa tạt vào cửa kính sáng bóng, tiếng mưa rơi lớn như tiếng đồng xu rơi.
Anh hoảng hốt, mới biết thì ra bên ngoài trời đã mưa.
“Thiếu chủ!”
Quản gia Phó bên cạnh Bách Lý Hàn Tôn kính cẩn gọi.
“Ừ!” Ánh mắt anh không nhìn quản gia Phó, nhìn mưa rơi xối xả, anh lại nghĩ tới cô.
Không biết đêm nay cô có ngoan ngoãn nghe lời ngủ sớm một chút hay không.
“Lịch trịch buổi chiều của thiếu chủ tôi đã sắp xếp vào sáng mai, chiều ngày mai là thiếu chủ phải về Pháp họp.” Quản gia Phó làm tròn bổn phận nhắc nhở anh.
“Ngày mai? Dời lại đi.” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Bách Lý Hàn Tôn xẹt qua vẻ chần chừ, anh nhìn quản gia Phó lạnh giọng nói.
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, mưa đập vào mui xe kêu tí tách.
“Đây là cuộc họp ngài và phu nhân cùng định ngày, muốn lùi về sau chỉ sợ….” Đôi mắt quản gia Phó lộ vẻ khó xử, liếc nhìn Bách Lý Hàn Tôn.
“Lời của tôi chính là mệnh lệnh, về phần mẹ tôi bên kia, nói thế nào là do ông tự giải quyết.” Ngũ quan tuấn mỹ kiêu căng lạnh lùng, đáy mắt đen như mực lộ vẻ lạnh lẽo, cằm căng cứng, khiến người ta có ảo giác rét run, giọng trầm thấp tràn đầy uy hiếp tựa như đó là thánh chỉ của hoàng đế cổ đại.
“Nhưng thiếu chủ, nếu phu nhân biết……”
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn sắc bén liếc quản gia Phó, quản gia Phó sợ hãi vội cúi đầu xuống.
“Ông theo tôi cũng đã rất nhiều năm, hiểu tác phong của tôi, hành vi bây giờ của ông thuộc kiểu biết rõ rồi mà còn cố phạm phải.”
“Thật xin lỗi thiếu chủ!” Quản gia Phó vội vàng lên tiếng, “Tôi cũng chỉ vì lo lắng cho ngài, nếu phu nhân biết ngài vì chuyện của tiểu thư Cố mà chậm trễ hành trình, chỉ sợ ngài ấy sẽ…..”
“Khi nào thì tôi để ý nhất cử nhất động của bà ấy? Chuyện của tôi không cần giải thích với bất kỳ ai, càng không cần bà ấy nhúng tay vào.” Từng chữ rét lạnh như băng từ trong miệng anh phát ra.
“Ông cũng chỉ cần làm tốt bổn phận của ông, chuyện dư thừa ông khỏi cần phải lo nghĩ.”
“Vâng!” Đôi mắt quản gia Phó rũ xuống, trên người như phủ một tầng thương cảm, thoáng chốc biến mất không thấy.
Nhưng trong lòng lại như sóng cuồn cuộn, rắc rối phức tạp.
“Cô ấy sẽ là thiếu phu nhân gia tộc Bách Lý, là vợ của tôi, tôi không hi vọng lại chứng kiến ông có hành động khác thường nào đó.” Bách Lý Hàn Tôn nói xong, mặt lạnh lùng chậm rãi chuyển qua nhìn cửa kính xe.
Quả gia Phó đột nhiên ngước mắt nhìn anh, tròng mắt đầy vẻ kinh ngạc, sau đó ông che dấu đi.
Tiểu thư Cố là thiếu phu nhân tương lai? Trong lòng ông không khỏi có chút lo lắng.
Bách Lý Hàn Tôn bỗng quay đầu lại, gõ lên kính cách âm trên xe, ra lệnh tài xế lái xe quay lại.
Anh muốn gặp cô, nếu không thật sự lo lắng cho cô, trong lòng sẽ nghĩ tới cô.
Vương Tiểu Vi mở cửa, liếc thấy là Bách Lý Hàn Tôn thì kinh ngạc nhìn anh, trong thoáng chốc quên là cô không thể nhìn thiếu chủ như vậy.
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn u ám lạnh lùng nhìn Vương Tiểu Vi, “Cô ấy ở đâu?”
“Dạ!” Vương Tiểu Vi hoảng hốt vội cúi đầu xuống, thân thể ý thức nhường đường nhỏ cho anh, “Tiểu thư đang ở trong thư phòng.”
Mày rậm của Bách Lý Hàn Tôn nhíu chặt, “Cô ấy đang viết tiểu thuyết à?”
“Chuyện này… Tôi không rõ lắm.” Vương Tiểu Vi khó xử nói.
Truyện của LÊQUYDON
Vừa rồi hai cô đi vào phòng khách ngồi không bao lâu thì Cố Tuyết Y để lại một câu đừng quấy rầy, rồi tự mình đi vào thư phòng.
Bách Lý Hàn Tôn hít sâu một hơi, đôi mắt màu mực tựa như càng thêm u tối, may là anh quay lại nhìn cô, cô thật sự khiến người ta không yên lòng, anh vừa về cô đã đi viết tiểu thuyết, cũng không quan tâm tay cô còn đang bị thương.
Tiếng mưa rơi tí tách truyền tới, Cố Tuyết Y hoảng hốt, nhìn bầu trời bao la đang mưa, người lớn tuổi và trẻ con của tiểu khu chạy tránh mưa.
Thì ra là mưa, vừa rồi thời tiết còn đẹp như vậy, sao lập tức thay đổi rồi.
Nhưng, đã lâu cô không thấy mưa rơi.
Một giọt lại một giọt mưa rơi xuống sàn ban công, cô nhìn hạt mưa, không biết vì sao trong lòng cô luôn thấp thỏm không yên.
Vương Tiểu Vi nhìn thấy mưa tạt lên người cô, lập tức cung kính nói, “Tiểu thư, chúng ta vào đi thôi! Nếu tạt ướt quần áo sẽ dễ bị cảm ạ.”
“Ừ!” Khuôn mặt trắng noãn của Cố Tuyết Y hơi hoảng hốt.
Hai người vừa vào phòng khách, đang mưa nhỏ đột nhiên thành mưa lớn.
Nhìn trời mưa tầm tã, trong lòng Tiểu Vi thầm may mắn đã gọi tiểu thư vào rồi, nếu không mắc mưa cảm cúm, thiếu chủ nhất định lại đau lòng.
******************
Bách Lý Hàn tôn nhìn tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ xe, suy nghĩ bay xa, nghĩ về Cố Tuyết Y.
Từng giọt mưa tạt vào cửa kính sáng bóng, tiếng mưa rơi lớn như tiếng đồng xu rơi.
Anh hoảng hốt, mới biết thì ra bên ngoài trời đã mưa.
“Thiếu chủ!”
Quản gia Phó bên cạnh Bách Lý Hàn Tôn kính cẩn gọi.
“Ừ!” Ánh mắt anh không nhìn quản gia Phó, nhìn mưa rơi xối xả, anh lại nghĩ tới cô.
Không biết đêm nay cô có ngoan ngoãn nghe lời ngủ sớm một chút hay không.
“Lịch trịch buổi chiều của thiếu chủ tôi đã sắp xếp vào sáng mai, chiều ngày mai là thiếu chủ phải về Pháp họp.” Quản gia Phó làm tròn bổn phận nhắc nhở anh.
“Ngày mai? Dời lại đi.” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Bách Lý Hàn Tôn xẹt qua vẻ chần chừ, anh nhìn quản gia Phó lạnh giọng nói.
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, mưa đập vào mui xe kêu tí tách.
“Đây là cuộc họp ngài và phu nhân cùng định ngày, muốn lùi về sau chỉ sợ….” Đôi mắt quản gia Phó lộ vẻ khó xử, liếc nhìn Bách Lý Hàn Tôn.
“Lời của tôi chính là mệnh lệnh, về phần mẹ tôi bên kia, nói thế nào là do ông tự giải quyết.” Ngũ quan tuấn mỹ kiêu căng lạnh lùng, đáy mắt đen như mực lộ vẻ lạnh lẽo, cằm căng cứng, khiến người ta có ảo giác rét run, giọng trầm thấp tràn đầy uy hiếp tựa như đó là thánh chỉ của hoàng đế cổ đại.
“Nhưng thiếu chủ, nếu phu nhân biết……”
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn sắc bén liếc quản gia Phó, quản gia Phó sợ hãi vội cúi đầu xuống.
“Ông theo tôi cũng đã rất nhiều năm, hiểu tác phong của tôi, hành vi bây giờ của ông thuộc kiểu biết rõ rồi mà còn cố phạm phải.”
“Thật xin lỗi thiếu chủ!” Quản gia Phó vội vàng lên tiếng, “Tôi cũng chỉ vì lo lắng cho ngài, nếu phu nhân biết ngài vì chuyện của tiểu thư Cố mà chậm trễ hành trình, chỉ sợ ngài ấy sẽ…..”
“Khi nào thì tôi để ý nhất cử nhất động của bà ấy? Chuyện của tôi không cần giải thích với bất kỳ ai, càng không cần bà ấy nhúng tay vào.” Từng chữ rét lạnh như băng từ trong miệng anh phát ra.
“Ông cũng chỉ cần làm tốt bổn phận của ông, chuyện dư thừa ông khỏi cần phải lo nghĩ.”
“Vâng!” Đôi mắt quản gia Phó rũ xuống, trên người như phủ một tầng thương cảm, thoáng chốc biến mất không thấy.
Nhưng trong lòng lại như sóng cuồn cuộn, rắc rối phức tạp.
“Cô ấy sẽ là thiếu phu nhân gia tộc Bách Lý, là vợ của tôi, tôi không hi vọng lại chứng kiến ông có hành động khác thường nào đó.” Bách Lý Hàn Tôn nói xong, mặt lạnh lùng chậm rãi chuyển qua nhìn cửa kính xe.
Quả gia Phó đột nhiên ngước mắt nhìn anh, tròng mắt đầy vẻ kinh ngạc, sau đó ông che dấu đi.
Tiểu thư Cố là thiếu phu nhân tương lai? Trong lòng ông không khỏi có chút lo lắng.
Bách Lý Hàn Tôn bỗng quay đầu lại, gõ lên kính cách âm trên xe, ra lệnh tài xế lái xe quay lại.
Anh muốn gặp cô, nếu không thật sự lo lắng cho cô, trong lòng sẽ nghĩ tới cô.
Vương Tiểu Vi mở cửa, liếc thấy là Bách Lý Hàn Tôn thì kinh ngạc nhìn anh, trong thoáng chốc quên là cô không thể nhìn thiếu chủ như vậy.
Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn u ám lạnh lùng nhìn Vương Tiểu Vi, “Cô ấy ở đâu?”
“Dạ!” Vương Tiểu Vi hoảng hốt vội cúi đầu xuống, thân thể ý thức nhường đường nhỏ cho anh, “Tiểu thư đang ở trong thư phòng.”
Mày rậm của Bách Lý Hàn Tôn nhíu chặt, “Cô ấy đang viết tiểu thuyết à?”
“Chuyện này… Tôi không rõ lắm.” Vương Tiểu Vi khó xử nói.
Truyện của LÊQUYDON
Vừa rồi hai cô đi vào phòng khách ngồi không bao lâu thì Cố Tuyết Y để lại một câu đừng quấy rầy, rồi tự mình đi vào thư phòng.
Bách Lý Hàn Tôn hít sâu một hơi, đôi mắt màu mực tựa như càng thêm u tối, may là anh quay lại nhìn cô, cô thật sự khiến người ta không yên lòng, anh vừa về cô đã đi viết tiểu thuyết, cũng không quan tâm tay cô còn đang bị thương.
Bình luận truyện