Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 15: Đi sai một bước



Vì không muốn thua Đinh Tiểu Nhiên, Lâm Trường Thịnh điều chỉnh tâm trạng lại không để mình tức giận, hơn nữa còn ra quyết định, bất kể cô nói gì hắn cũng không để trong lòng, vì vậy giả vờ như không có gì, lịch sự nói: "Cô Đinh Tiểu Nhiên quả nhiên lợi hại, bất quá cũng chỉ khoác lác được vài câu mà thôi, tôi không thèm so đo với cô."

Chẳng qua chỉ là một cô gái mới gặp, cần gì phải tức giận vì cô?

Lúc này, nhân viên phục vụ bưng món ăn lên, bày đầy ra trên bàn, bởi vì chiếc bàn không đủ lớn, nên phải đẩy sát lại gần nhau.

Đinh Tiểu Nhiên nhìn thấy thức ăn ngon, liền mặc kệ Lâm Trường Thịnh, bắt đầu chuyển sang ăn uống, vừa ăn vừa khen, " Wow, nhiều món ngon quá, hôm nay nhất định phải ăn cho đủ vốn. Anh Lâm, tôi muốn ăn món gì anh cũng sẽ bằng lòng đáp ứng sao."

"Quả nhiên không nên quen bọn nhà quê, hừm." Lâm Trường Thịnh nhìn thấy bộ dạng Đinh Tiểu Nhiên ăn như quỷ chết đói, càng thêm khinh thường cười nhạo, sau đó khui chai rượu, ngồi yên lặng, nhàn nhã uống rượu.

Loại con gái này, vĩnh viễn không nên dẫn đến nhà hàng cao cấp.

"Ngon, thật sự quá ngon, quá ngon, hi hi." Đinh Tiểu Nhiên căn bản không để ý Lâm Trường Thịnh cười nhạo, vui vẻ ăn đồ ăn của mình, đến mức dường như đã lạc vào cảnh giới chỉ thuộc về mình, cái gì cũng không quan tâm, thấy bên cạnh có một chai rượu liền chủ động rót cho mình một ly, nhấp ngụm nhỏ, kết quả thiếu chút nữa đã phun ra ngoài, cũng may cô đã cố gắng nuốt xuống, nhưng cổ họng lại nóng rang, làm cho cô không nhịn được ho khan vài tiếng, "Khụ khụ ——"

"Đây là rượu mạnh, cô không nên uống say, nếu say đến bất tỉnh nhân sự, tôi sẽ không đưa cô về nhà đâu, mà ném thẳng cô sang lề đường, đến lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không liên quan đến tôi."

"Anh yên tâm, cho dù tôi có say, cũng không cần anh đưa tôi về nhà, bởi vì tôi không muốn anh làm dơ nhà của tôi."

"Nhà cô, một căn nhà cũng chỉ dài gần một trăm mét vuông đó sao?"

"Vậy thì sao?"

"Nhà cô nghèo thế, tôi đây không thèm đến đâu."

"Anh Lâm, anh cứ luôn miệng nói tôi nghèo, xin hỏi anh giàu lắm sao?", thần trí Đinh Tiểu Nhiên rất tĩnh táo, không vì Lâm Trường Thịnh chế giễu mà tức giận.

Ở nơi này cãi cọ, ai tức giận trước người đó sẽ thua.

Lâm Trường Thịnh cũng không tức giận, duy trì thái độ thông minh hơn người, châm chọc nói: "Giàu hơn cô là được."

"Quả thật anh giàu hơn tôi, nhưng trên thế giới này còn có nhiều người giàu hơn anh, mà tôi thấy những người có tiền có quyền không ai phách lối như anh cả, tôi khuyên anh nên khiêm tốn một chút, tránh sau này sa sút bị người khác chê cười."

"Cô thấy, có phải được thấy trên ti vi mà người ta hay xem không?"

"Đúng là tên tự cao tự đại, e rằng không có thuốc chữa. Tùy anh, tôi không muốn lãng phí thêm nước bọt, tôi còn phải ăn món ăn ngon của mình." Đinh Tiểu Nhiên tiếp tục ăn, hoàn toàn mặc kệ tướng ăn của mình, chỉ cần trong lòng vui là được, mặc dù rượu có hơi mạnh, bất quá chỉ cần uống từng chút một cô vẫn có thể tiếp nhận.

Lâm Trường Thịnh cười xấu xa, nhìn tướng ăn của Đinh Tiểu Nhiên, đột nhiên nghĩ ra một cách có thể làm cho cô xấu hổ, vì vậy cố ý lớn tiếng, để tất cả các thực khách trong nhà hàng đảo mắt nhìn sang, "Này, cô ăn chầm chậm có được không, nếu như cô không chú ý hình tượng của mình, không chừng đến 38 tuổi cũng không ai thèm lấy."

Lời vừa nói ra, người chung quanh đều dời tầm mắt sang đây, nhìn thấy tướng ăn của Đinh Tiểu Nhiên, liền tỏ ra khác thường, bàn tán xôn xao nhìn cô.

"Tướng ăn của cô gái này quá xấu, vừa nhìn là biết hai lúa."

"Chắc chưa từng đến đây, nên mới vậy."

"Thật không có phẩm chất, tướng ăn sao khó coi thế."

Đinh Tiểu Nhiên đã sớm đoán ra mục đích vì sao Lâm Trường Thịnh lại làm như vậy, không để ý ánh mắt người chung quanh, tiếp tục ăn, đắm chìm trong thức ăn ngon, nét mặt vẫn duy trì nụ cười thỏa mãn.

Lâm Trường Thịnh quả thật bội phục da mặt dày của cô, không làm gì nữa, chỉ nhìn cô ăn, đột nhiên cảm thấy ánh mắt khác thường của những người chung quanh không làm cho Đinh Tiểu Nhiên khó chịu, lại khiến hắn mất mặt, dù sao chính hắn mang cô đến nơi này dùng cơm.

Bực thật, đã đi sai một bước.

Bên kia, sau khi Dư Tử Cường nhận được điện thoại của Tạ Thiên Ngưng, lập tức chạy tới ngăn buổi xem mắt của Đinh Tiểu Nhiên, nhưng bên người còn có Hà Tuyết Phi, làm cho anh không thể lập tức thoát thân, đành phải tìm cách đáp ứng cô, dẫn cô đến quán ăn nhỏ trên phố, cho cô tự chọn món ăn.

Hà Tuyết Phi thấy là quán ăn ven đường, kinh ngạc đến con ngươi muốn rớt ra ngoài, rùng mình hỏi: "Tử Cường, chúng ta, chúng ta phải ăn ở đây sao?"

"Lúc trước tôi cũng thường đến nơi này ăn, có vấn đề gì sao?"

"Nơi này trông rất bẩn, chi bằng chúng ta đổi chỗ khác đi, được không?"

"Tôi thường đến chỗ này ăn, đâu thấy mình bị gì đâu, cần chi đổi chỗ khác chứ, cô ăn no xong tự mình thuê xe về nhà, giờ tôi còn có chuyện quan trọng cần làm, đi trước." Dư Tử Cường nói xong, vội vàng chạy đi, căn bản không cho Hà Tuyết Phi cơ hội nói chuyện.

"Tử Cường, Tử Cường —— a ——" Hà Tuyết Phi lớn ti ếng gọi anh, mang giày cao gót đuổi theo được vài bước, kết quả không cẩn thận chân lệch sang bên, ngã nhào dưới đất, buồn bả nhìn bóng lưng khuất xa c ủa Dư Tử Cường, ấm ức khóc.

Tại sao anh có thể bỏ mặc cô mà chạy đi, tại sao anh lại có thể làm như vậy?

Cô nhất định sẽ tìm anh hỏi cho rõ, hoặc có lẽ anh đang có việc gấp thật.

Hà Tuyết Phi không ngừng tìm lý do biện hộ cho Dư Tử Cường, không để mình tức giận với anh, càng không muốn cả hai vì chuyện này mà kết thúc.

Sau khi Dư Tử Cường chạy đi, trong đầu liền quên sạch chuyện Hà Tuyết Phi, hiện tại chỉ nghĩ đến Đinh Tiểu Nhiên, thậm chí giận đến muốn đánh vào mông cô, tại sao cô không thông qua sự đồng ý của anh mà đi xem mắt?

Vừa nghĩ tới cô sẽ kết hôn với người đàn ông khác, trong lòng anh liền lo lắng, mặc dù vẫn chưa xác định mình có yêu cô không, nhưng lại không muốn cô gả cho người khác, anh nhất định phải phá buổi xem mắt của cô.

Đinh Tiểu Nhiên ăn nhiều đến mức bụng trướng to không thể ăn nữa, nhưng vì còn quá nhiều món chưa đụng tới, không muốn lãng phí nên dù chết cũng cố ăn.

Lâm Trường Thịnh thấy bộ dáng này của cô, lại bắt đầu giễu cợt, "Cô Đinh à, cô không cần ăn nữa, cô cứ cố chống đỡ sẽ chết đó, cô chết không quan trọng, nhưng đừng phá hư thanh danh của tôi."

"Thanh danh của anh có tốt lành gì đâu." Đinh Tiểu Nhiên bỏ đồ ăn xuống, thật sự không ăn nổi, liền nấc cục.

"Mọi người đều công nhận tôi là một công tử lịch sự tao nhã, nếu như không phải vì mẹ cô là bạn học cũ của mẹ tôi, cô muốn gặp tôi e rằng rất khó. Cũng may mẹ tôi chỉ nói muốn cho bạn học cũ chút mặt mũi, chỉ cần đến gặp một chút cũng được, không nói nhất định phải cưới cô, bằng không đã gặp nạn rồi."

"Gả cho anh mới là nạn của tôi, chỉ có kẻ ngốc mới muốn gả cho một kẻ tự cao tự đại như anh, người thông minh sẽ không gả cho một bình hoa di động, mà gả cho một người biết yêu cô, tựa như Thiên Ngưng gả cho Phong Khải Trạch khiến người khác đều ngưỡng mộ."

"Phong Khải Trạch, tôi thấy cô trèo cao quá rồi đó, còn muốn bám víu vào Phong Khải Trạch, quả thật buồn cười."

"Tôi nói muốn bám víu vào Phong Khải Trạch hồi nào?"

"Không phải cô vừa mới nói rất hâm mộ Tạ Thiên Ngưng được gả cho Phong Khải Trạch sao, chẳng lẽ không phải muốn nói được gả cho anh ta sao?"

"Sai, hoàn toàn sai, dù cho hâm mộ cũng không đại biểu thế, dù tôi hâm mộ Thiên Ngưng, cũng không chứng tỏ tôi muốn gả cho Phong Khải Trạch. Nhưng anh nói đúng, anh không thể nào so được với Phong Khải Trạch, anh ta là rồng bay ở trên trời, còn anh chính là con giun dưới lồng đất."

"Cô——" Lâm Trường Thịnh tức giận, vì đang nói chuyện về Phong Khải Trạch, nên không dám nói bậy sợ dính phiền toái.

Hắn không nói, nhưng vẫn có người nói tiếp.

Sau khi Đinh Tiểu Nhiên ăn uống no nê, quyết định nói cho đả, tiếp tục khiêu khích người trước mặt, nói đến mức Lâm Trường Thịnh không đáng giá một đồng, "Không cần nói cũng biết anh không thể nào so nổi với Phong Khải Trạch, nếu đem anh so với Dư Tử Cường,mặc dù bề ngoài cậu ta như tên lãng tử đa tình, nhưng còn tốt hơn anh nhiều, tối thiểu không có hống hách như anh, hơn nữa đôi lúc cậu ta rất biết quan tâm chăm sóc người khác, thấy người khác không vui liền cố dỗ dành, cho nên anh không thể nào so được với cậu ta đâu."

"Dư Tử Cường, chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, Đinh Tiểu Nhiên, tôi thấy cô muốn gả cho gia đình có tiền đến phát điên rồi, không phải Phong Khải Trạch thì là Dư Tử Cường, sao không nghe nói đến những thứ khác như chó hay mèo đi?"

"Anh lo cái gì, tôi còn chưa nói hết mà, giờ bắt đầu nói đến chó mèo đây, anh và hai cái tên Ôn Thiếu Hoa, Hồng Thừa Chí kia quả thật giống nhau như đúc."

"Đinh Tiểu Nhiên, cô dám lấy tôi ra so với tù nhân sao, cô ——" Lâm Trường Thịnh không thể chịu đựng được cơn giận trong lòng, mặc kệ hình tượng lớn tiếng quát, thậm chí còn muốn đánh người.

"Tôi chỉ nói sự thật, anh với tên Ôn Thiếu Hoa kia thật sự rất giống nhau, anh có biết tại sao tên Ôn Thiếu Hoa kia phải lưu lạc đến bước đường cùng, cuối cùng phải ở trong tù không?" Lâm Trường Thịnh càng tức giận, Đinh Tiểu Nhiên lại càng vui vẻ, hắn không muốn nghe nhắc đến Ôn Thiếu Hoa, cô càng muốn nói.

"Xem ra cô biết nhiều chuyện trong giới thượng lưu nhỉ, chuỵên gì cũng biết, có phải muốn câu con rùa vàng không?"

"Cho dù tôi muốn câu rùa vàng, cũng không câu một tên giống Ôn Thiếu Hoa, cho nên anh yên tâm, cả đời tôi dù không lấy chồng, thì cũng không để ý đến một người như anh đâu, bởi vì trong mắt tôi anh không đáng giá một đồng."

"Cô ở trong mắt tôi cũng không đáng giá một đồng, đừng đem tôi so với tên Ôn Thiếu Hoa, có nghe thấy không?"

"Tôi chỉ nói sự thật chẳng lẽ sai sao, anh thật sự rất giống Ôn Thiếu Hoa, chỉ khác duy nhất một chuyện, hắn không có bệnh tự cao tự đại như anh, tôi nghĩ kết cuộc sau này của anh còn thảm hơn cả hắn——"

"Đinh Tiểu Nhiên ——" Lâm Trường Thịnh cực kỳ giận, đến mức không thể nào nhịn nổi, cầm ly rượu trên bàn ăn lên, muốn tạt vào mặt Đinh Tiểu Nhiên, nhưng chưa kịp tạt thì cổ tay của hắn đột nhiên bị người bóp chặt, không cho hắn động đậy, ngẩng đầu lên, trông thấy người đứng trước mắt, hắn liền hoảng sợ, "Là cậu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện