Gấm Rách

Chương 56: Một khi cô ta biết được chân tướng trò chơi sẽ kết thúc



Ngày hôm sau, cô đang do dự có nên đi đến Trịnh Tấn hủy bỏ ủy thác hay không, Trịnh Tấn lại có tin tức truyền đến, “Cô Phó, chúng tôi tra được thẻ tín dụng ký hóa đơn số quần áo đó rồi.”

Tim cô trong chốc lát nhảy lên tận cổ.

“BG-672289381, quả đúng là thẻ tín dụng thẻ phụ của ngài Dịch Chí Duy.”

Tim cô trùng xuống, trùng xuống, nơi sâu thẳm vô vọng…..

Cô chạy về nhà, tìm kiếm như điên trong phòng Thánh Khi. Mẹ kế vội vàng chất vấn cô: “Đại tiểu thư, cô làm cái gì thế? Thánh Hâm………rốt cuộc cô tìm cái gì…….”

Bản thân cô cũng không biết, cô mở hết tất cả các ngăn kéo, cô lật hết tất cả đồ ra, căn phòng rối tung lên…..

Cô tìm đến phát điên, tủ đầu giường, bàn trang điểm, tủ thấp……

Đồ trang điểm bị cô lật tung đầy mặt đất, hộp trang sức cũng lật ra, bên trong có một chuỗi ngọc trai đứt dây, lạch cạch lăn xuống, từng viên ngọc màu bạc to nhỏ rơi trên thảm đỏ, hình ảnh đẹp như trong thơ, trong lòng cô lại chỉ có sự khó chịu như lửa đốt.

Cuối cùng vẫn để cô tìm thấy một tấm thẻ, giấu ở trong ngăn kín của hộp trang sức, tấm thẻ nho nhỏ màu bạc, cứa vào lòng bàn tay cô, cứa vào mắt cô.

Trong ngăn kín còn có tấm danh thiếp của Dịch Chí Duy, là loại cô thường đem theo bên mình, danh thiếp của anh không dễ dàng đưa cho người khác, người đáng để có được danh thiếp của anh có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Điện thoại reo lên, cô cầm lấy, thấy biểu tượng quen thuộc nhấp nháy trên màn hình, cô tắt điện thoại đi, cô phải yên tĩnh một lát, tìm một nơi không có người.

Cô lái xe lên phố, ……thẫn thờ đi lòng vòng, đâu đâu cũng là người, làm gì có nơi yên tĩnh, người đen kịt.

Cuối cùng cô lái xe về chung cư, tất cả mọi thứ trong phòng quen thuộc như thế, nhưng cũng đều xa lạ như thế. Cô đờ đẫn đứng ở đó, bỗng nhiên nhớ ra một thứ đồ, cô rảo bước vào phòng, mở ngăn kéo. Chiếc hộp đó vẫn còn, mấy bức ảnh của Phồn Tố vẫn còn ở đó, ngay cả sức lực quỳ xuống cũng bỗng nhiên mất đi, chỉ ngồi xuống đất, bên cạnh hộp không biết lúc nào đặt một chiếc đĩa, cô thẫn thờ cầm lên, chậm chạp nhìn tiêu đề bên trên, mới biết là được quay từ camera trong phòng làm việc của Dịch Chí Duy. Sao anh lại đặt thứ đồ này ở đây?

Cô bật máy tỉnh mở đĩa, trên màn hình không ngờ là Thánh Khi, khuôn mặt oán hận và không hài lòng. Phó Thánh Hâm chưa từng thấy vẻ mặt và tư thế đó của em gái, sự oán hận và hờn dỗi không hợp với tuổi của nó, mắt liếc nhìn, xinh tươi nhu mì đến cực điểm.

Cô bất giác sững sờ, nhưng người trong màn hình thật sự là Thánh Khi. Hiệu quả thu âm không tốt lắm, giọng nói của nó khàn khàn: “Em sẽ nói với chị cả.” Dịch Chí Duy ở bên kia của màn hình, giọng nói của anh cũng có tạp âm, nhưng vẫn rất rõ ràng: “Cô dám!”

Thánh Khi ngẩng đầu lên, cười lớn: “Thật thú vị! Anh sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ anh thật sự yêu chị ấy rồi sao?”

“Việc của tôi và cô ta không cần cô lo lắng, nếu cô biết điều, thì đừng quản việc lung tung.”

Thánh Khi áp mặt vào bên cạnh mặt anh, giọng nói ngọt ngào đến phát ngấy: “Em giận anh cho vui đó, mục tiêu của chúng ta giống nhau, chỉ cần anh giúp em lấy tài sản về, em không quan tâm anh làm gì chị ấy!”

Phó Thánh Hâm hoàn toàn kinh ngạc đến đờ đẫn, hai mắt nhìn màn hình, giống như chưa hề quen Thánh Khi vậy. Đúng thế! Cô vốn dĩ không quen cô ta! Cô ta không phải Thánh Khi! Cô ta không phải Thánh Khi! Cô ta làm sao có thể là Thánh Khi chứ?

Bàn tay nắm chuột của cô sớm đã toàn mồ hôi lạnh, con chuột dường như nặng trịch. Trong chốc lát file video lại bắt đầu phát, lần này là bà Phó, bà nghiêng mặt về ống kính, lẩm bẩm nói: “Anh Dịch, hôm nay tôi mới biết hóa ta người qua lại với Thánh Khi là anh. Tôi không hề nói với đại tiểu thư, một bà già như tôi, con gái lại bỗng nhiên tự sát, nếu tôi nói việc này cho đại tiểu thư, anh Dịch, anh là người thông minh, anh hiểu ý tôi.”

Dịch Chí Duy quay lưng lại với ống kính, không nhìn ra trên mặt anh là biểu hiện gì, anh viết một hàng gì đó, xé tờ giấy đó xuống. Một tờ giấy nhỏ mỏng mỏng, bà Phó cười đếu mức nếp nhăn trên mặt đều tươi như hoa cúc: “Cảm ơn anh Dịch!”

“Tiền này bà cầm đi, tôi hy vọng bà đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu bà cho rằng sau này tôi sẽ trở thành cái máy cấp tiền tự động của bà, bà nên biết sẽ có hậu quả gì, tôi sẽ đảm bảo bà biến mất ở Đài Bắc.”

“Không đâu, anh Dịch, sau này tôi sẽ không đến phiền anh nữa, cảm ơn anh.”

Cô hoàn toàn trở nên ngớ ngẩn, sao lại như thế, điều này không thể là sự thật.

Dịch Chí Duy đặt dao xuống, hài lòng than nhẹ một tiếng: “Bít tết Kobe ở nhà hàng này quả thật không hề treo đầu dê bán thịt chó. Hay là thật sự nhập thịt bò từ Nhật Bản về. Loại bò này nuôi không dễ, không chỉ ăn đồ ăn đặc biệt, uống bia, còn có kỹ thuật viên giúp nó mát xa bắp thịt, cho nên thịt bò mới mềm tươi ngon như vậy.”

Giản Tử Tuấn mỉm cười đáp: “Bỏ ra công sức to lớn như vậy, cũng chỉ là hưởng thụ nhất thời.”

Dịch Chí Duy nói: “Hai ngày nay anh quả thật hình như rất xúc động bùi ngùi.”

Giản Tử Tuấn không kiềm được cười nói: “Mấy ngày nay tôi nhìn hết sự nồng ấm và lạnh nhạt của nhân gian, đường nhiên sẽ rất xúc động bùi ngùi.”

Dịch Chí Duy nói: “Bạn bè lâu năm còn cố ý chế giễu như vậy? Người khác không biết, tôi biết anh chỉ là trốn đến Nhật Bản nghỉ ngơi, đám người hội đồng quản trị đó nếu biết ngân hàng giúp Phú Thăng chuyển giữ hóa lành lần này, không ngờ lại là Hà Ngân Tokyo, chắc chắn sẽ không bám lấy anh nữa.”

Giản Tử Tuấn mỉm cười: “Nếu họ biết chúng ta là bạn hợp tác nhiều năm, vẻ mặt đó mới đặc sắc nhất.” Bỗng nhiên hỏi: “Sắp lật quân bài của cô ta rồi phải không?” Ánh mắt sáng ngời nhìn Dịch Chí Duy.

Anh nâng ly rượu uống một ngụm điềm nhiên như không: “Tôi sắp xếp xong đầu mối rồi, chỉ xem lúc nào cô ta có thể tìm thấy đáp án, một khi cô ta biết được chân tướng, trò chơi sẽ kết thúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện