Chương 56: Tương lai tốt đẹp
Chương 56. Tương lai tốt đẹp
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Bành Dân Tắc lướt qua phòng điều khiển, dưới lòng đất chỉ có thể dựa vào thiết bị chiếu sáng, ánh sáng trắng xóa lạnh lẽo, không góc chết chiếu sáng toàn bộ trang thiết bị bừa bãi lộn xộn. Một mặt tường treo mấy chục màn hình, bên trong là các góc độ do camera thu hình truyền tới. Nhưng sự chú ý của Bành Dân Tắc không đặt trên những hình ảnh kia, đó không phải việc của anh. Mặt đất là sàn xi măng không sạch sẽ, anh thuần thục vòng qua một đống ổ cắm và dây điện chằng chịt, chỗ này chẳng hề giống một nơi để ở, nhưng Bành Dân Tắc đã sống ở đây suốt mười một năm.
Anh nhấc một miếng gạch, khom người leo xuống, đi vào phòng ngầm. Phòng ngầm dưới lòng đất có ba lớp cửa chống trộm, mỗi lớp bố trí mật mã khác nhau. Tiên sinh nói mọi sinh vật đều không đáng tin cậy, vẫn là kiểu mã khóa truyền thống mới khiến ông cảm thấy yên tâm.
Mở ra cánh cửa cuối cùng, hô hấp Bành Dân Tắc trở nên dồn dập. Trong không khí đều là mùi ẩm mốc cũ nát, nguồn sáng duy nhất đến từ trần nhà gần cửa, xa một chút đã không thể chiếu tới. Trong góc tường truyền đến một loạt âm thanh leng keng loảng xoảng, là tiếng xích sắt va vào cạnh giường. Ván giường cứng ngắc kêu cót két, người nọ ngồi dậy, thử thăm dò gọi một tiếng:
"Dân Tắc?"
Bất luận nghe bao nhiêu lần, thanh âm của hắn vẫn khiến Bành Dân Tắc ngứa ngáy khó nhịn. Bành Dân Tắc nghĩ, anh vốn không phải kẻ lòng dạ độc ác, nếu như người nọ chịu đối xử với anh trước sau như một, anh thậm chí có thể diễn ra mấy phần ôn nhu, thử rời khỏi chỗ vực sâu này, cùng người nọ trải qua một cuộc sống bình thường không có gì thú vị ở ngoài kia.
Nhưng cũng chính người này, dùng hình tượng đắp nặn khiến Bành Dân Tắc nhất thời mê muội. Đến khi anh ngu ngơ hồ đồ giao ra toàn bộ chân tình, trần trụi muốn cẩn thận ôm vào lòng, mới phát hiện vồ hụt, từ đầu đến cuối hắn vẫn chỉ là một màn sương mù dày đặc. Quan sát Bành Dân Tắc bị đùa bỡn đến xoay vòng vòng, đối với hắn hẳn là rất thú vị?
Từ lúc biết Ngụy Tử Hư tới nay, Bành Dân Tắc lần lượt trải qua cảm giác rung động cho đến phẫn uất đã lâu không thấy. Thẳng thắn mà nói, nếu Ngụy Tử Hư cứ duy trì dáng vẻ giả tạo ngoài mặt đó, Bành Dân Tắc có thể nhịn xuống những tâm tư ngứa ngáy trong lòng, dẫu sao anh cũng khác những người chơi khác, Death Show là trò chơi anh vĩnh viễn không thể rời khỏi. Ngụy Tử Hư tới nơi này, chết tại đây, cùng lắm trong lúc mai táng hắn anh sẽ nhỏ vài giọt nước mắt. Dù có thật sự muốn bảo vệ hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể dõi mắt nhìn hắn rời đi, về lại thế giới bên ngoài mà hắn quen thuộc.
Nhưng Ngụy Tử Hư lừa gạt anh, bóp nát thứ tình cảm ôn nhu vừa mới manh nha xuất hiện trong lòng anh. Dường như nói dối chính là bản năng của hắn. Bành Dân Tắc dần ý thức được, Ngụy Tử Hư vĩnh viễn sẽ không ngoan ngoãn, giống như anh vĩnh viễn không thể chống lại sự dẫn dụ của hắn.
Tiên sinh nói anh cần lạc quan tích cực một chút, đa số thời gian anh đều rất nghe lời tiên sinh. Nhưng bây giờ anh phát hiện, dù có giả bộ giống hơn nữa, linh hồn suy nhược còm cõi cũng không có cách nào giả tạo giống được lớp da thịt xinh đẹp bề ngoài. Tiên sinh bảo vệ anh thật tốt, để anh lớn lên thật khỏe mạnh, nhưng mưa dầm thấm đất nhiều năm như vậy, trong xương cốt Bành Dân Tắc đã sớm lưu dính sự tàn nhẫn. Loại người vừa dối trá vừa cẩn thận như Ngụy Tử Hư, dễ dàng khơi dậy ham muốn trả thù của anh.
Ý muốn trả thù mãnh liệt này thậm chí còn sâu sắc hơn cảm tình nảy nở trong lòng, khi phát hiện ra Ngụy Tử Hư lừa dối, anh lại càng chìm sâu hơn.
"Là tôi. Hôm nay thế nào?"
Bành Dân Tắc đi vào bóng tối. Sau khi tầm mắt đã thích ứng, anh nhìn thấy Ngụy Tử Hư mặc quần áo ngủ, ngồi dựa vào tường, tư thế ngoan ngoãn, không chút phòng bị. Dĩ nhiên Bành Dân Tắc biết đây không phải chủ ý của hắn, tay chân hắn đều bị còng lại, sắt thép hàng thật giá thật, đặc chế dành riêng cho hắn. Xương cốt không biết đã gãy bao nhiêu lần, đều lệch vị trí cả rồi. Hắn ngoan ngoãn ngồi một chỗ, không phải bởi tâm tình buông lỏng, chỉ là vì hắn không nhúc nhích được.
Ngụy Tử Hư ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười một cách tự nhiên: "Tạm được, chỉ là hơi đau một chút, bụng cũng đói rồi."
Mặt hắn tái nhợt, khóe môi và mi mắt rõ ràng tiều tụy đến vậy, nhưng vẫn khiến Bành Dân Tắc không cách nào rời mắt. Bành Dân Tắc cảm thấy Ngụy Tử Hư đẹp vô cùng, đẹp đến mức khiến anh có chút không chịu nổi. Lúc hắn nằm lọt thỏm trong ghế viết code cũng đẹp, hắn ăn xong vẹm nướng rồi liếm ngón tay cũng đẹp, hắn đứng dưới ánh trăng lải nhải mấy câu chuyện về các triết học gia càng đẹp, nhưng Bành Dân Tắc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy khi hắn mất đi toàn bộ sức lực, mang theo dáng vẻ thê thảm chật vật như bây giờ mới là đẹp nhất.
Anh dịu dàng hôn lên trán Ngụy Tử Hư.
Ngụy Tử Hư dường như run rẩy một chút, nhưng hắn lập tức điều chỉnh tư thế, nhiệt tình hôn đáp lại Bành Dân Tắc.
Ngụy Tử Hư nói: "Dân Tắc sau này đến thăm tôi nhiều chút được không? Tôi vốn muốn sống cùng anh nên mới đi theo, nào nghĩ anh bận rộn như vậy." Hắn phí sức rung xích sắt, nở một nụ cười có chút bất đắc dĩ. "Mùa xuân, tôi muốn ra ngoài chơi, có thể phiền anh ôm tôi đi không? Tôi không ra được nữa rồi, đau lắm."
"Được." Bành Dân Tắc ngồi bên cạnh hắn, thay hắn vén tóc ra sau tai. Lâu ngày không cắt, tóc hắn đã dài chấm vai rồi.
"Nhưng bộ dạng em thế này không ổn, phải trang điểm lại một chút." Bành Dân Tắc lấy ra một con dao cắt bít tết, một tay vững vàng bắt lấy hai tay Ngụy Tử Hư, sau đó dưới cái nhìn lom lom của hắn, rạch xuống xương gò má trái.
"Shh..." Ngụy Tử Hư hít hơi, máu tươi chảy qua làn da tái nhợt, đau đớn khiến khóe mắt hắn trào ra nước mắt sinh lý. Thanh âm hắn run rẩy, nhưng vẫn cố hết sức dùng ngữ khí lấy lòng nói: "Nhất định phải như vậy sao? Tôi còn tưởng Dân Tắc thích khuôn mặt này cơ."
"Tôi thích." Bành Dân Tắc không dừng lại, cẩn thận vòng qua hốc mắt và động mạch của hắn. "Nhưng người khác cũng thích. Vậy cứ phá hủy là tốt nhất."
"Dân Tắc..." Ngụy Tử Hư máu chảy đầy mặt, không khống chế được phát run. "Tôi thật lòng yêu anh mà, tại sao anh không tin tôi?"
"Tại sao..." Hô hấp Bành Dân Tắc trở nặng, thanh âm mang theo lửa giận khó lòng áp chế. Anh tự nhận là một người tỉnh táo, nhưng cứ mỗi khi đối mặt với Ngụy Tử Hư lại không thể tâm bình khí hòa: "Tại sao? Tại sao đến tận bây giờ em vẫn không chịu thành thật với tôi!"
–
"Dân Tắc?"
Ngụy Tử Hư quay đầu, thấy Bành Dân Tắc cầm dao cắt bít tết nhìn hắn chằm chằm, sau đó chợt bừng tỉnh. "A, xin lỗi, lấy nhầm cho anh rồi." Hắn cười tủm tỉm rút dao trong tay anh ra, đổi thành một con dao cùn cắt bơ.
Lò nướng trong nhà ăn được tích hợp với bếp nấu, dung tích rất lớn, Ngụy Tử Hư bưng ra một khay nướng có sáu chiếc bánh Scone bơ. Mùi thơm gọi Bành Dân Tắc tỉnh táo lại, mới phát hiện nơi này là nhà ăn sáng sủa sạch sẽ, không phải căn phòng ngầm đầy mùi ẩm mốc dưới lòng đất kia.
Anh cảm thấy tiếc nuối, tương lai kia quả thật quá tốt đẹp, khiến anh có chút không chờ được.
Ngụy Tử Hư nói không muốn phiền anh làm cơm trưa, anh thì nghĩ ngược lại. Anh không ngại nấu cơm cho Ngụy Tử Hư cả đời, sau đó vui vẻ bưng xuống phòng ngầm nhìn hắn ăn, chỉ cần hắn duy trì dáng vẻ vô lực, Bành Dân Tắc sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Có thể trong tiềm thức anh đối với Ngụy Tử Hư có một loại sợ hãi, thế nên mới hy vọng Ngụy Tử Hư trở nên yếu ớt như vậy.
Bề mặt bánh Scone được quét một lớp lòng đỏ trứng, sau khi nướng chín có ánh vàng rực rỡ, nhìn qua cũng không tệ.
Bành Dân Tắc kéo ghế dịch lên, nghiêng người muốn lấy một cái, nhưng vừa xoay eo đã cảm thấy dưới đùi có gì đó không ổn. Anh nhìn xuống, quần thể thao không gói được lửa, vật dưới háng đã sớm tiến vào trạng thái "cột trụ chống trời", may mà ghế đã hạ thấp, nếu không "đỉnh đầu" cũng sắp chạm tới mặt bàn.
Trong nháy mắt anh cảm thấy vô cùng lúng túng, mặt cũng đỏ bừng. Vốn dĩ anh đã là người trưởng thành, không đến nỗi nhạy cảm như vậy, chẳng khác gì một tên xử nam thuần khiết, nhất định sẽ bị tiên sinh cười nhạo. Trước đây nếu muốn phát tiết, kiểu gì cũng phải bật phim con heo rồi chuẩn bị hết hơn mười phút, còn không cũng phải có tiếp xúc thân thể. Giống như lần trước bị Ngụy Tử Hư chôn ngực, xong còn sờ loạn một phen, nửa người dưới ngẩng đầu không thể trách anh định lực kém, chỉ có thể nói anh vốn có tiềm chất cong, còn sự quấy nhiễu của Ngụy Tử Hư thì quá mạnh bạo.
Nhưng lần này thì tương đối khó viện lý do, anh chỉ mới nghĩ về Ngụy Tử Hư, thậm chí còn không phải hình ảnh nóng bỏng gì, chỉ có cổ tay không ngừng phát run cùng với khuôn mặt dính đầy máu tươi của hắn, sau đó liền cứng ngắc. Thật sự có chút biến thái, Bành Dân Tắc không dám nhìn thẳng.
Mặc dù anh biết quý ngài trước mặt đây hẳn sẽ chẳng để ý đâu, có khi còn tỏ ra hứng thú, sau đó cùng anh nghiên cứu tìm phương án giải quyết.
Bành Dân Tắc ngẩng đầu, Ngụy Tử Hư đang tìm whipping cream và mứt dâu trong tủ lạnh, xếp đầy chai chai lọ lọ ra bàn, sau đó ngồi xuống đối diện anh cầm bánh Scone lên.
Bành Dân Tắc thở phào.
"Sao anh không ăn?" Ngụy Tử Hư nhìn anh, thuận thế muốn lấy giúp.
Bành Dân Tắc theo phản xạ khép chân lại, ngồi thẳng người, giành trước Ngụy Tử Hư cầm lấy một cái. Ngụy Tử Hư mặc dù có chút hiếu kỳ đối với phản ứng thái quá của anh, nhưng cũng chỉ cười một tiếng, rất tâm lý mà không hỏi nhiều.
Ngụy Tử Hư phết bơ, xịt thêm kem tươi, xếp các loại trái cây ngâm lên bánh, rồi dùng tài nghệ xài dao cắt bánh. "Vừa lúc tôi tìm thấy trong pad có nguyên liệu làm bánh, lại nhớ hồi trước đi thăm quan phòng trưng bày nghệ thuật có từng ăn qua bánh Scone, nên làm thử một chút."
Hắn nói: "Một hàng dài các dãy triển lãm không có gì ấn tượng lắm, chỉ nhớ được vị hồng trà và bánh Scone ở khu nghỉ ngơi."
Bành Dân Tắc nghiêm túc kiểm tra hàm lượng calo trên nhãn hộp kem tươi, ngẩng đầu nhìn hắn: "Là phòng trưng bày nào vậy?"
"Victoria." Ngụy Tử Hư nhớ lại. "Quá nhiều người, tôi vẫn thích những phòng trưng bày nhỏ ở Pháp hơn. Nhưng khu nghỉ ngơi của Victoria quả thật không tệ, không gian rộng rãi, dưới cửa sổ có một hàng ghế sofa, trên nền đất trắng in bóng lá cây đung đưa."
Hắn nói: "Tôi vốn là người không quan trọng chuyện ăn uống, lại chỉ vì chén hồng trà mà đến đó, nghe vậy là biết tôi ưng ý đến mức nào rồi."
Thời còn học đại học, tình cờ cuối tuần cả hai người họ đều rảnh rỗi, đi dạo quanh trung tâm thành phố London, thuận tiện ghé vào Victoria nghỉ chân. Ghế sofa cạnh cửa sổ là vị trí ưa thích của cả hai, nhưng trận chiến tranh đoạt xưa nay Ngụy Tử Hư đều không thắng nổi. Hồng trà nóng đựng trong ấm trà nhỏ màu bạc, cho thêm vào chén trà chút sữa tươi, Ngụy Tử Hư rót một chén, trong lúc chờ nguột bớt cúi đầu kiểm tra tin nhắn điện thoại, khóe mắt thoáng nhìn người kia hứng thú bừng bừng dốc vào ấm trà năm gói đường cát.
"Victoria à, tôi cũng từng ghé qua." Bành Dân Tắc nói. "Trưng bày rất nhiều tranh sơn dầu và trang sức quý giá, nhưng khu nghỉ ngơi thì tôi lại chưa từng bước vào."
"Vậy hả." Ngụy Tử Hư nheo mắt cười. "Dân Tắc à anh bảo không có hứng thú với nghệ thuật, vậy mà lại đi thăm quan không ít bảo tàng mỹ thuật với nhà hát nha."
"Được bạn mời." Bành Dân Tắc cúi đầu cắt bánh, chỉ đơn giản phết thêm chút bơ. Trước khi mở miệng anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đến lúc thực sự ăn rồi, chút ảo tưởng ít ỏi của Bành Dân Tắc lập tức bị đập tan. Thượng Đế quả thật đối với tài nghệ nấu nướng của Ngụy Tử Hư đến cả cửa sổ cũng không thèm mở cho một cái.
"Ặc, không ngon sao?" Ngụy Tử Hư hơi hoảng loạn.
"Cũng được." Bành Dân Tắc an ủi hắn, hương vị này làm cho bộ phận còn đang sung huyết của anh hoàn toàn mềm nhũn, cũng coi như có điểm tốt.
Ngụy Tử Hư chột dạ tự nếm thử, nhíu mày, cố hết sức ra vẻ trấn định mà phân tích: "Sao lại thành chua vậy? Bột mì cũng chưa hết hạn, chẳng lẽ là do không lên men đúng cách sao? Ầy, đúng là tay mơ thì không nên mó vào loại đồ ăn lên men có độ khó cao thế này mà..."
Nhưng hắn lập tức tự giải vây cho chính mình: "Cái này... Có thể là công thức tôi tìm có vấn đề. Đừng ăn bánh nữa, anh ăn cá đi, cá sẽ không có vấn đề gì đâu, chín rồi thì mùi vị đều như nhau."
Bành Dân Tắc nhìn từng miếng cá hồi trắng hồng đan xen.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Tử Hư làm gì đó cho anh, chỉ cho một mình anh. Dù mùi vị có kém hơn nữa, anh cũng vui vẻ chịu đựng. Anh biết Ngụy Tử Hư không am hiểu những chuyện này, chiên rán, nhào bột, đợi lên men, quay nướng, tất cả những quy trình rắc rối đó đều được Ngụy Tử Hư bấm giờ nghiêm ngặt mà thực hiện, dù anh có tự nấu ăn cho chính mình cũng không chuyên chú đến mức đó. Bành Dân Tắc nghĩ, giá như anh chỉ vẻn vẹn dừng lại ở việc cảm động khi ăn đồ ăn Ngụy Tử Hư tự mình làm, giá như từ tận đáy lòng anh tin tưởng Ngụy Tử Hư thật sự vì lo làm phiền anh mà xuống bếp, vậy thì anh sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.
Nhưng Bành Dân Tắc không có cách nào ngó lơ những suy nghĩ đâm đau nội tâm mình.
Nếu Ngụy Tử Hư hạ độc thì sao?
Nếu Ngụy Tử Hư tỉ mỉ chuẩn bị bữa cơm này, chỉ để có thể giết chết anh trong im lặng thì sao?
Nghĩ vậy, Bành Dân Tắc ăn một miếng cá. "Ừm? Món này được đó."
"Thật không?" Ngụy Tử Hư vui vẻ ra mặt. "Tôi bảo mà, bánh Scone kia là ngoài ý muốn. Trước đây tôi ở nhà làm bánh Tart trứng đều rất thành công. Nói không chừng thiên phú của tôi là làm đồ ngọt đó! Nhưng Dân Tắc không thể ăn quá nhiều đường đúng không, tôi sẽ nghiên cứu thử bánh xốp không đường, bánh Lava gì gì đó, anh muốn cái gì tôi làm cho anh."
Hắn nói vô cùng chân thành, giống như sẽ thật sự làm cho Bành Dân Tắc.
"Anh ăn đi, vẫn còn cá hồi tươi, không đủ tôi rán thêm." Ngụy Tử Hư ngửa người về sau, không quay đầu, muốn lấy cái nĩa để xiên cá hồi. Bành Dân Tắc tình cờ liếc nhìn sau lưng hắn, cửa lò nướng còn chưa đóng, mở tung ra bên ngoài, chắn ngay giữa đường từ tay đến Ngụy Tử Hư đến bộ đồ ăn. Anh nhìn bàn tay Ngụy Tử Hư trượt đến vách trong bỏng rát của lò nướng, trái tim lập tức co chặt.
"Đừng nhúc nhích!" Bành Dân Tắc đứng bật dậy, nhoài lên túm lấy Ngụy Tử Hư, nhưng đã chậm. Lòng bàn tay Ngụy Tử Hư đập vào cửa lò nướng, da dẻ trong nháy mắt bị thiêu đốt, hắn hít một hơi khí lạnh rụt phắt tay về, sắc mặt tái nhợt.
Bành Dân Tắc thấy lòng bàn tay hắn nổi lên một vòng bong bóng, bỗng hoài nghi cơ quan xúc giác của Ngụy Tử Hư có liên kết với mình, bởi anh rõ ràng còn cảm thấy đau hơn cả Ngụy Tử Hư. Khoảnh khắc đó anh bỗng ý thức được, cái tương lai anh ảo tưởng giam cầm Ngụy Tử Hư sẽ vĩnh viễn không xảy ra, bởi anh căn bản không chịu đựng nổi Ngụy Tử Hư gặp phải một chút thương tổn nào.
================
#Tác giả: Công chính quy chính là cái đứa dở người đổ năm gói đường vào ấm trà đó các bạn
Bình luận truyện