Chương 72: Ngoại Truyện 5
Theo bóng người bị ánh trăng kéo thật dài dần dần tới gần, suy nghĩ đầu tiên của Dư Thanh lại là: Trốn.
Nhưng bởi vì ngồi quá lâu, hai chân bắt đầu tê rần, không đứng dậy nổi, huống chi, tại sao cô phải trốn? Cô không phải rùa rút đầu! Cô không nhúc nhích mà tiếp tục ngồi, lấy tư thế mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn về người gần đó, “Sao anh tới đây?”
Diệp Khởi Hàn nhìn xuống cô từ trên cao, vẻ thờ ơ bất cần giữa hai hàng lông mày ngày thường đã bị xua tan, đổi thành vài phần chuyên chú và nghiêm túc, bốn con mắt đối diện nhau, nhìn nhau rồi không dời đi.
Bỗng nhiên, anh nhẹ nhàng bật cười, ôm áo khoác tây trang trong ngực lên trên người cô, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
Luồng nhiệt ấm áp bao trùm đầu vai, lan tỏa từ vị trí đó, gần như cả cơ thể đều ấm lên, Dư Thanh nghiêng đầu ngửi, quần áo của anh có mùi hương lạnh, dường như còn kèm theo mùi thuốc nhàn nhạt, có điều không làm người ta chán ghét.
“Dù sao nhàn rỗi không có việc gì,” sau khi hai người ngồi yên một lúc, cuối cùng Diệp Khởi Hàn lên tiếng, “Đi ra giải sầu.”
Nếu đáp án này có thể khiến cô thoải mái một chút.
Giải sầu đi tới đi lui lại đến trước mặt cô? Thật sự lừa cô như lừa con nít ấy?
Dư Thanh nhún nhún vai, không nói gì thêm.
Diệp Khởi Hàn do dự trong chốc lát, “Nghe nói hôm nay là sinh nhật ông nội em?”
“Ừm.” Dư Thanh gật đầu.
“Khá tốt.” Những lời này làm người sờ không được đầu óc.
“Tháng sau ngày 24 là sinh nhật của tôi.”
Dư Thanh nhanh chóng tính toán, ngạc nhiên hỏi, “Anh là Cung Nhân Mã?”
Anh quay đầu, ánh mắt dò hỏi, “Không thể à?”
Lúc trước áp lực trong không khí giống như sương mù trong rừng rậm bị gió thổi xua tan bớt, cô nhớ trợ lý từng kể chuyện cười cho mình, đột nhiên hơi buồn cười, “Tôi cho rằng anh sẽ là chòm sao khác, dù sao không thể là Cung Nhân Mã!”
Anh oanh phi yến vũ, người sinh hoạt phong phú như vậy, có nhắm đến mấy cũng không thể là cung Nhân Mã được!
“Vì sao?” Diệp Khởi Hàn nghi ngờ hỏi.
Dư Thanh nhịn cười đến mức mặt bắt đầu đỏ, “Không có gì.”
“Anh chuẩn bị ở lại đây mấy ngày?” Cô bổ sung, “Ngày mai tôi sẽ quay về thành phố H.”
Thật ra là ngày kế cô mới về, nhưng mà anh đã vượt rào, cô không muốn có nhiều dây dưa với anh ở đây.
Diệp Khởi Hàn cũng không vạch trần cô, tự động xem nhẹ vấn đề trước, bên môi tràn ra một tiếng thở dài, “Gấp quá.”
Dư Thanh đã dựng lên tất cả phòng bị, chuẩn bị lúc anh nói ra câu “Có muốn thuận tiện ngồi xe của tôi cùng nhau trở về không”, cô sẽ nói ra nhanh hơn anh ta “Tôi đã đặt sẵn vé máy bay”, nhưng không, anh không nói câu đó.
Nắm đấm mà cô nắm chặt giống như nện vào đống bông, không hề có tính công kích, chỉ có cô đơn và sự ảm đạm tràn đầy tay.
Chuyện từ chối anh, đối với Dư Thanh mà nói, tuyệt đối không phải một chuyện mà có thể sử dụng từ thoải mái và vui vẻ để hình dung, cô có phần sợ hãi……
Cô không cần một đoạn tình cảm như vậy, hai người đi tới đi lui, thậm chí đã hứa hẹn đi cùng nhau cả đời, nhưng cuối cùng dư lại một mình cô.
Anh hoa tâm, quá khứ của anh, đều làm cô không có cảm giác an toàn.
“Thanh Thanh, kỳ thật em không cần như vậy,” Diệp Khởi Hàn cảm nhận được quanh người cô bỗng nhiên tràn ngập cảm xúc ưu thương, chỗ ngực không hề đề phòng đột ngột đau nhức, giọng nói còn u trầm hơn cả bóng đêm, “Tôi cho rằng người bị từ chối…… là tôi.”
Anh ra vẻ thoải mái cười, “Không phải sao?”
Dư Thanh nhìn bóng đêm mờ mịt, rơi vào sự trầm lặng. Tay cô nắm thành nắm đấm xuôi bên cạnh người, móng tay hãm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau đớn rõ ràng nhắc nhở cô vừa lạc lối —— đã từng trong một cái chớp mắt như vậy, cô có suy nghĩ muốn lật đổ câu nói lúc trước của mình.
“Thanh Thanh, em bảo ‘em cảm thấy chúng ta không thích hợp’,” rốt cuộc anh đưa ra át chủ bài cuối cùng, “Nhưng tôi không ủng hộ quan điểm này.”
Cả người cô phảng phất bị người điểm huyệt, lại nghe anh nói, “Nếu không thử một lần, làm sao em biết chúng ta hợp hay không hợp?”
Anh thả chậm âm thanh, có một sức mạnh cuốn hút làm cho người ta muốn hạ vũ khí đầu hàng ngay sau đó, “Thanh Thanh, cho anh một cơ hội, cũng cho bản thân em một cơ hội, chúng ta thử xem, được không?”
Dư Thanh “Phanh” đụng phải góc chết, không còn đường lùi.
Ngôi sao trên đỉnh đầu càng thêm trong trẻo, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngôi sao thuộc về mẹ, an an tĩnh tĩnh nhìn, sau một lúc lâu mới nói, “Em suy xét một chút.”
Người đàn ông mừng rỡ như điên, cầm tay cô, “Thật sự?”
Dư Thanh không xem anh, hoạt động hai chân một chút, phát hiện động đậy được, trực tiếp nương theo lực của bàn tay anh đứng lên, nghiêm túc nhắc lại: “Chỉ là suy xét một chút.”
Cô tình nguyện suy xét, ý nghĩa đã thành công hơn phân nửa, ít nhất không phải bị loại từ vòng gửi xe, không nhìn thấy một tia hy vọng.
“Đêm nay chắc là anh sẽ không ngủ được.” Diệp Khởi Hàn cao hơn cô một cái đầu, đôi mắt rũ xuống nhìn cô, ý cười nơi đáy mắt mọc thành cụm, “Sau đó, như lời em nói làm một Cung Nhân Mã an phận.”
“…… Lưu manh!”
Quá đáng giận, rõ ràng anh nghe hiểu lại cố ý giả vờ không nghe hiểu!
***
Đêm nay, Dư Thanh hiếm khi ngủ rất ngon, cảm giác vừa đặt lưng xuống đã ngủ tới 9 giờ sáng.
Phòng cô đối diện hậu viện, đã cuối mùa thu, âm thanh gió thổi qua ngọn cây cuốn lá cây đi nghe cực kì rõ, cô vừa trở mình, di động đã rung “Ong ong ong”.
Hóa ra người đại diện gọi điện thoại.
Khi cúp máy là chuyện của nửa tiếng sau, Dư Thanh duỗi lưng, nằm thêm một lúc rồi mới xuống giường rửa mặt, chải đầu.
Ăn qua bữa sáng, cô vừa định ra ngoài, lúc đi ra cửa co gặp quản gia ở đối diện, cô quấn kỹ khăn quàng cổ, vừa hỏi, “Ông nội của tôi bây giờ có khỏe không?”
“Tất cả đều tốt,” Quản gia báo cáo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, “Ông cụ sáng nay thức dậy hơi muộn, ăn non nửa bát cháo yến mạch, hiện tại đang cùng……”
Dư Thanh ngạc nhiên cắt ngang, “Có khách tới à?”
Chẳng lẽ là ngày hôm qua để sót?
“Đúng vậy,” quản gia cáp đầu, “Là một vị tiên sinh họ Diệp.”
Diệp?
Dư Thanh rùng mình một cái. Không phải chứ? Tối hôm qua cô vừa đồng ý với anh sẽ cân nhắc một chút, buổi sáng anh đã tới tận cửa? Đâu cần hành động nhanh như vậy!
Khi cô đi vào phòng khách, phát hiện tình cảnh bên trong không giống mình tưởng tượng, ngược lại là ông cụ trông thấy cô xuất hiện, vuốt chòm râu bạc trắng, cười vang dội nói, “Thanh Thanh tới đây.”
Phó Thời Cẩn và Mai Nhiễm cũng ở đó, nghe tiếng cũng nhìn sang.
Mà người đàn ông ngồi ở đối diện ông cụ vẻ mặt càng tươi cười nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo thâm ý, chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
Diệp Khởi Hàn lấy thân phận bạn thân của Phó Thời Cẩn đến thăm hỏi ông cụ, nhưng chỉ sợ ngoại trừ ông cụ, mọi người ở đây đều có thể nhìn ra được anh có lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết.
“Ông nội,” Dư Thanh đi qua, cảnh cáo lườm người nào đó, “Bây giờ cảm giác của ông như thế nào? Đầu ông còn đau không?”
Người nào đó vô tội sờ cằm.
“Ông đã già,” Ông cụ Dư nói, “Ông nên nghe cháu khuyên từ sớm, không nên uống nhiều như vậy. May mà có Nhiễm Nhiễm mát xa giúp ông, giờ ông đỡ một chút.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Ông nghe nói cháu cũng quen biết Diệp tiên sinh?” Ông cụ liếc nhìn cô một cái.
Dư Thanh bĩu môi chào hỏi, “Diệp tiên sinh, chào anh.”
Diệp Khởi Hàn cũng phối hợp đáp lại.
“Diệp tiên sinh thật là thanh niên tài tuấn, Chẳng trách Thời Cẩn nói……”
“Đâu có đâu có,” Diệp Khởi Hàn vô cùng khiêm tốn, “Là ngài nhường cháu.”
Một bên tâm tư Phó Thời Cẩn sớm xoay chuyển trăm ngàn lần, cách thức ông cụ khảo sát người ta đúng là không khác biệt, anh nghĩ đáy lòng ông như gương sáng, ông đã biết tâm tư của người thanh niên trước mắt này.
“Nhiễm Nhiễm.”
Mai Nhiễm hiểu ý, cùng anh đứng lên, “Ông nội Dư, mọi người cứ nói chuyện, cháu và Thời Cẩn đi ra ngoài một chút.”
Dư Thanh vội vàng nhấc tay, “Mình cũng đi!”
Trong phòng chỉ còn lại một già một trẻ.
Ông cụ Dư lùa nắp chén trà, cười nói, “Đứa trẻ này được ta cưng chiều từ nhỏ, làm gì cũng theo ý mình.”
Tuy rằng ông quở trách, nhưng giọng điệu tràn đầy sủng ái.
Nhà họ Dư ba đời đơn truyền, tới đời thứ tư chỉ có một cô cháu gái, cả nhà từ trên xuống dưới đều hận không thể che chở thương yêu cô trong lòng bàn tay, từ nhỏ cô chính là bảo bối, cục cưng, được lớn lên trong vòng tay yêu thương.
“Người trẻ tuổi,” ông cụ buông chén trà, đáy mắt già nua rốt cuộc hiện ra sự sắc bén của một bậc trưởng bối nên có, “Cánh cửa cháu cần vượt qua, không ở chỗ ta.”
Diệp Khởi Hàn ngẩn ngơ, “Ông, sao ông biết cháu……”
Ông cụ Dư sống tới ngần này tuổi, duyệt tẫn thiên phàm (từng đi khắp đó đây, trải đời phong phú), làm sao ông không nhận ra? Từ lúc Diệp Khởi Hàn bước chân vào cửa, ông đã mơ hồ đoán được, khi cháu gái mình xuất hiện, không khí chợt biến hóa, ở đây ngoại trừ ông và Phó Thời Cẩn, ánh mắt và động tác thậm chí cả hơi thở của những người khác đều thay đổi khôn lường. Ông lập tức hiểu mục đích của chàng trai trẻ này.
“Cánh cửa của cháu nằm ở chỗ Dư Thanh.”
Diệp Khởi Hàn luôn cân nhắc những lời này của ông cụ, không có cách nào suy nghĩ thấu đáo, gần như sắp rơi vào góc chết.
Ông có ý gì nhỉ?
Lần này anh nghiêm túc nhất từ trước đến nay, nhưng mà, anh cho rằng bản thân đã đi một nước cờ hay, khẩn cầu bạn tốt dẫn dắt mình đến gặp ông cụ Dư, trước tiên vượt qua cửa của trưởng bối, về sau đương nhiên đường đi sẽ thuận lợi hơn nhiều, không ngờ anh bị đá lại quả bóng cao su.
Diệp Khởi Hàn ôm “quả bóng cao su” phỏng tay này, lăn qua lộn lại trên giường mà ngủ không được, suy nghĩ thật lâu, anh lấy ra di động gửi một tin nhắn.
Bên kia nhanh chóng trả lời: “Cô ấy ngủ rồi.”
“Bây giờ sự nghiệp và tình yêu của cậu đều đắc ý, nhưng người anh em của cậu còn phòng không gối chiếc, cậu không thể thấy chết mà không cứu chứ?”
Nửa giờ sau, di động vẫn không có phản ứng, Diệp Khởi Hàn bực bội đến mức suýt ói ra một ngụm máu. Thật là chua xót quá đi, mệt cho anh còn nói hết một lượt mấy lời trúc trắc bình sinh chưa bao giờ nói qua, cũng không đổi lấy được lòng trắc ẩn của người đàn ông ái thê như mạng.
Thấy sắc quên nghĩa! Có lẽ là cậu ta không nỡ đánh thức bà xã của mình?
“Đinh” một tiếng.
Diệp Khởi Hàn suýt nữa rơi từ trên giường xuống, anh như nhặt được của báu ấn vào tin nhắn mới, đọc từ đầu tới đuôi không sót một chữ, đáy lòng dần dần trầm xuống, cuối cùng dừng lại ở nước đá, ngâm đến mức lạnh lẽo và đau đớn.
Hóa ra cô có khúc mắc sâu như vậy, chẳng trách cô luôn chống cự việc anh tới gần, anh càng thêm hiểu được, đêm qua cô nói ra câu “suy xét một chút” với mình đã lấy dũng khí lớn lao cỡ nào.
Anh từ từ gõ chữ, “Cảm ơn!”
“Không cần. Nếu không phải Thời Cẩn nói với tôi, anh là người đáng để phó thác, tôi sẽ không giúp anh. Hơn nữa, bất luận như thế nào, xin anh đừng để cậu ấy chịu thêm một phần tổn thương nào nữa.”
Bình luận truyện