Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu
Chương 2: Em không có nơi nào để chạy trốn
Doãn Tiểu Mạt ngồi ở dãy bàn cuối cùng trong lớp, mơ mơ màng màng ngủ. Mấy ngày nay bận rộn chuyện vẽ tranh minh họa mà đêm nào cũng phải đến tận hai, ba giờ sáng cô mới được đi ngủ, trước khi ra khỏi nhà mới gửi bản vẽ qua thư điện tử cho Tào Tử Di, bây giờ cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt nặng trĩu không tài nào nhấc lên được.
Hôm nay sinh viên tới lớp khá đông, đây cũng coi như là một kỳ tích rồi. Doãn Tiểu Mạt nằm bò ra bàn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, vừa vặn có một người ngồi đằng trước chắn cho cô.
Không ngờ, bài giảng của giáo viên quá vô vị khiến cả lớp đều chán, từng cái đầu lần lượt gục xuống.
Giáo viên bình thản nói: “Có biết vì sao các em ngủ mà tôi vẫn giảng bài không? Bởi vì, tôi tin chắc các em đang ngủ cũng có thể nghe được chút ít, giống như… dưỡng thai vậy!”.
Dưỡng thai?!
Cả lớp cười rộ lên.
Giáo viên cười: “Tỉnh rồi phải không? Tôi tiếp tục giảng.”
Cơn buồn ngủ của Doãn Tiểu Mạt bị xua tan, cô cười ngả nghiêng, vẫn không quên gửi tin nhắn kể lại cho Nghê Thiến. Nhưng có lẽ Nghê Thiến bận, không để ý tới cô.
Doãn Tiểu Mạt đang chống cằm ngồi nghe giảng thì di động rung dữ dội trong túi áo. Cô tưởng Nghê Thiến, nhưng hóa ra là tin nhắn của Hoa Lưu Ly, chỉ có mấy thông báo đơn giản: “Mau xem thông báo của fan club trên weibo đi!!!”.
Hoa Lưu Ly vừa mới đảm nhiệm chức chủ tịch câu lạc bộ người hâm mộ Ngũ Trác Hiên cho nên có tin gì cô ấy cũng nắm bắt rất nhanh. Cô ấy đã nói như vậy thì chắc chắn là có chuyện quan trọng lắm.
Doãn Tiểu Mạt hí hửng đến nỗi tỉnh táo hẳn lên, cúi đầu giả vờ chú ý đọc sách, kỳ thực là đang chăm chú nhìn di động.
Ngũ Trác Hiên tới thành phố S giao lưu với người hâm mộ, mau đăng ký tham gia!
Doãn Tiểu Mạt kích động suýt nữa thì nhảy dựng lên. Tin tức này tới quá bất ngờ, cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý đón nhận, trái tim nhỏ bé của cô đập loạn xạ trong ngực. Cô bấm điện thoại trả lời Hoa Lưu Ly mà đầu ngón tay cứ run rẩy: “Chỉ có một trăm người, ngộ nhỡ không được thì sao?”.
Hoa Lưu Ly: “Tớ là người công tâm chính trực, cậu đừng có hi vọng đi cửa sau được!”.
Doãn Tiểu Mạt dở khóc dở cười, cô thật sự đâu có nghĩ tới chuyện đó.
Hoa Lưu Ly lại gửi tin tới: “Yên tâm, dù tớ không đi được cũng sẽ không kéo cậu theo”.
Doãn Tiểu Mạt rơi lệ: “Cảm tạ!!!”.
Lòng cô rạo rực không thể tập trung nghe giảng được nữa. Từ trước tới giờ những hoạt động công khai của Ngũ Trác Hiên rất ít, hiếm hoi lắm mới có sự kiện nhưng đều là ở thành phố B, nơi ở của Ngũ Trác Hiên, vì thế mà Doãn Tiểu Mạt luôn muốn tới đó, chỉ có túi tiền không cho phép. Lần này không ngờ Ngũ Trác Hiên lại tới đây gặp gỡ người hâm mộ, có một cơ hội tốt như thế, làm sao mà cô không hưng phấn được cơ chứ? Nhất định cô phải gặp bằng được Ngũ Trác Hiên.
Doãn Tiểu Mạt chống cằm, bắt đầu mơ màng tưởng tượng tới cảnh được gặp thần tượng. Cô đột nhiên nhíu mày, đúng rồi, sao lại quên mất Lương Băng được? Chị ấy là giám đốc công ty giải trí Ngải Kha, quan hệ rộng rãi trong giới, chưa biết chừng có thể mở một cái cửa sau cho cô đi. Dù sao thì chỉ cần gặp được Ngũ Trác Hiên, cô không ngại mặt dày.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. Nhìn cái tên Lương Băng nhấp nháy trên màn hình, Doãn Tiểu Mạt thiếu chút nữa tưởng rằng mình có năng lực siêu nhiên.
Lương Băng: “Đang học à? Lúc nào rảnh thì gọi lại cho chị nhé”.
Vừa tan học, Doãn Tiểu Mạt lập tức gọi lại cho Lương Băng: “Chị dâu tìm em có chuyện gì thế?”.
“Sao vẫn gọi là chị dâu thế?”
Doãn Tiểu Mạt lè lưỡi: “Em quen rồi”.
“Dạo này vẫn ổn chứ?” Nhất định là Lương Băng đã nghe được chuyện gì mới hỏi cô như thế.
Doãn Tiểu Mạt cười hi hi đáp: “Vẫn ổn ạ”.
“Đừng làm việc ở cửa hàng tổng hợp nữa, tới công ty chị làm đi.” Lương Băng lại nói: “Bắt đầu từ chân trợ lý, làm không tốt sẽ bị chị mắng đấy!”. Lương Băng sợ Doãn Tiểu Mạt vì giữ thể diện mà không nhận sự giúp đỡ của mọi người nên cố gắng tìm từ ngữ cẩn thận để nói.
Thật ra Doãn Tiểu Mạt không nghĩ nhiều như thế, chỉ vì cô còn là sinh viên, dù việc học tập không bận rộn lắm nhưng ngày nào cũng phải lên lớp nên cô không thể toàn tâm toàn ý vào công việc được. Doãn Tiểu Mạt đáp: “Em đã thôi việc ở cửa hàng tổng hợp rồi, hiện giờ đang làm gia sư và vẽ tranh minh họa cho một tạp chí, cũng đủ sống, chị dâu cứ yên tâm đi!”.
Lương Băng không gượng ép nữa, cô biết rõ không thể lay chuyển được sự cứng đầu của Doãn Tiểu Mạt: “Ừ, thế em nhớ chú ý sức khỏe đấy. Có chuyện gì thì cứ nói với chị. Dù chị với anh trai em chia tay, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà”.
“Vâng.” Doãn Tiểu Mạt gật đầu.
Vừa mới cúp máy thì lại có điện thoại của Tào Tử Di, Doãn Tiểu Mạt thấp thỏm nhận điện, chỉ sợ tranh vẽ xảy ra vấn đề gì.
Tào Tử Di mở đầu bằng một tràng cười thánh thót như tiếng chuông bạc, lúc nói vẫn chưa dứt cười hẳn: “Tiểu Mạt, nói cho em một tin vui. Thông qua rồi! Công việc ở đây giao cho em rồi nhé!”.
“Thật ạ?” Doãn Tiểu Mạt vui mừng.
“Đương nhiên là thật rồi. Hôm nay đâu phải mùng một tháng Tư chứ!” Tào Tử Di lại ha ha cười: “Tiểu Mạt, em đúng là có khả năng thiên phú, chủ biên Úc cũng rất thích tác phẩm của em. Cố lên nhé!”.
Doãn Tiểu Mạt vui vẻ nói: “Cám ơn chị Tử Di, đều nhờ chị hướng dẫn cả”.
“Đúng là dẻo miệng, lẽ ra bắt em khao nhưng giờ thì thôi, tiết kiệm tiền giúp em nhá!”
Gia cảnh của Doãn Tiểu Mạt thế nào Tào Tử Di cũng đã nghe chủ biên Úc nói qua, đương nhiên không cố ý làm khó cô nữa. Tào Tử Di lại nói: “Sau này rồi nói nhé. Đợi em đứng vững chân rồi, chị nhất định không dễ dàng cho qua thế đâu đấy!”.
Doãn Tiểu Mạt cười hưởng ứng.
Buổi tối về nhà, cô kinh ngạc thấy một bàn thức ăn do chính tay Nghê Thiến làm.
“Mặt trời mọc đằng tây à?” Doãn Tiểu Mạt trêu chọc.
Nghê Thiến dõng dạc: “Chị đây đang bắt đầu xây dựng hình ảnh vợ đảm mẹ hiền”.
Doãn Tiểu Mạt ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Đi rửa tay rồi vào ăn cơm”.
Doãn Tiểu Mạt ngồi vào bàn ăn lại phát hiện một chuyện kì lạ nữa. Cô hỏi: “Sao chị bày lắm bát thế? Ở trong là… ” Doãn Tiểu Mạt nâng bát lên ngửi ngửi: “Không phải rượu trắng… ”.
Nghê Thiến ngượng ngập nói: “Lát nữa em sẽ biết”.
Doãn Tiểu Mạt tủm tỉm: “Gì mà thần thần bí bí thế nữa?”. Cô vừa nói vừa gắp một miếng trứng rán bỏ vào miệng, nhăn mày: “Mặn thế!”.
Nghê Thiến gật đầu: “Xin lỗi, lần đầu làm cơm không có kinh nghiệm, bỏ nhiều muối quá, nên… chị mới chuẩn bị nhiều bát đựng nước trắng, em thả miếng trứng vào bát đầu tiên tráng qua, rồi lại nhúng vào bát thứ hai, cuối cùng ngâm vào bát thứ ba, sau đó có thể ăn được rồi!”.
Doãn Tiểu Mạt: “… ”.
Hoàn toàn bó tay.
Sau đó, vì ăn quá nhiều đồ mặn, Doãn Tiểu Mạt rất khát nước, hét gọi nước liên tục.
Nghê Thiến phục vụ rất tận tình, nhanh nhẹn gọt lê bóc quýt cho cô, còn ân cần đưa đến miệng.
Doãn Tiểu Mạt hưởng thụ sự phục vụ cho khách VIP rất hiếm có này, trong lòng vui như nở hoa.
“Nhìn kìa! Ngũ Trác Hiên.” Nghê Thiến đột nhiên chỉ vào ti vi hét lớn.
Ống kính đang dừng trên người Ngũ Trác Hiên, anh ta đang tựa lưng vào tường vừa hút thuốc vừa nói chuyện với quản lý La Thu Thu.
“Hình như là chỗ đợi taxi bên ngoài sân bay thành phố S.” Nghê Thiến nói.
Bình thường Nghê Thiến hay đi công tác, ngồi máy bay như ăn cơm bữa, vừa liếc mắt đã nhận ra ngay: “A! nhìn ngày giờ kìa, đúng là hôm nay”.
Doãn Tiểu Mạt nhảy dựng lên.
“Ngũ Trác Hiên tới S rồi, fan cuồng như em sao lại không biết hả?” Nghê Thiến kì quái hỏi.
Doãn Tiểu Mạt ấm ức nói: “Em sao mà biết được chứ, em có phải người quản lý hay trợ lý của anh ấy đâu”.
“Trưởng fan club không phải bạn em sao?”
Doãn Tiểu Mạt bất đắc dĩ: “Nhưng lịch trình cá nhân thì cậu ấy làm sao biết được.”
“Anh ấy đi cùng quản lý kìa, cá nhân cái gì chứ.”
Doãn Tiểu Mạt mếu máo: “Tiểu thư Nghê Thiến à, thắc mắc của chị, em không thể giải đáp!”.
Doãn Tiểu Mạt vừa dứt lời thì Hoa Lưu Ly gọi điện tới: “Bạc Hà, Bạc Hà, lão Ngũ tới S rồi”. Hoa Lưu Ly rất thích gọi Ngũ Trác Hiên như thế, nghe rất thân mật.
“Tớ cũng mới thấy trên ti vi, không biết là hoạt động gì?”
“Không phải hoạt động kinh doanh nên các fan không được tới đón, nghe nói anh ấy tham gia cuộc họp thường niên của công ty nào đó.”
Doãn Tiểu Mạt sáng rực hai mắt: “Mau hỏi giúp tớ xem là công ty nào?”.
Nghê Thiến đánh vào người cô: “Cái đồ nhà cô là fan cuồng của người ta mà ngay cả người thật cũng chưa được gặp.”
Doãn Tiểu Mạt ấm ức: “Chưa được gặp thì sao chứ? Trong lòng em có anh ấy là được rồi”.
Nghê Thiến nể phục: “Quả nhiên là si tình.”
Doãn Tiểu Mạt lườm cô: “Đáng ghét!”. Sau đó chạy vào phòng ngủ, lên mạng tìm thông tin về chuyến đi tới thành phố S của Ngũ Trác Hiên lần này, nhưng tiếc là một mảnh tin nhỏ xíu cũng không có.
Chờ đến nửa đêm cũng không thấy Hoa Lưu Ly báo tin gì, Doãn Tiểu Mạt thất vọng chìm vào giấc ngủ.
Chiều hôm sau, khi Doãn Tiểu Mạt đang ở tòa soạn thảo luận với Tào Tử Di về tranh minh họa thì Lương Băng nhắn tin tới: “Nếu có thời gian thì lát tới công ty chị một chuyến nhé!”.
Chắc Lương Băng lại sợ cô không có tiền ăn nên gọi cô tới cải thiện bữa ăn cho cô đây mà. Doãn Tiểu Mạt nghĩ vậy liền trả lời: “Hôm nay em bận rồi, không qua được”.
Lương Băng nhắn lại rất nhanh: “Không tới sẽ hối hận đấy!”.
Bà chị dâu tiền nhiệm này của Doãn Tiểu Mạt là một người rất nghiêm túc, chẳng mấy khi nói đùa cái gì. Cô ấy đã nói như vậy thì chắc chắn là có việc quan trọng, Doãn Tiểu Mạt suy nghĩ một lát, cuối cùng đồng ý.
Cô tiếc tiền không dám bắt taxi, đành đi tàu điện ngầm, tới được công ty giải trí Ngải Kha thì thành phố đã sáng đèn.
Lương Băng không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, chờ đến sốt ruột. Vừa thấy Doãn Tiểu Mạt, Lương Băng liền nói: “Sao em ăn mặc thế này tới?”.
“Sao ạ? Bình thường em vẫn mặc vậy mà?” Áo phông trắng phối với quần jean sẫm màu, vừa thoải mái vừa đơn giản.
Lương Băng đẩy Doãn Tiểu Mạt vào tay trợ lý Kỷ Tiên Tiên: “Em mang nó vào trang điểm giúp chị!”.
“Á?” Doãn Tiễu Mạt ngơ ngác, còn chưa kịp hỏi lý do thì đã bị Kỷ Tiên Tiên lôi vào phòng hóa trang.
“Chị Lưu, giao Tiểu Mạt cho chị đấy!”
Nhân viên trang điểm họ Lưu quan sát Doãn Tiểu Mạt một lượt: “Ừ, khuôn mặt như vậy vẫn có khả năng cải thiện thêm”.
Doãn Tiểu Mạt vô cùng xấu hổ, đây có phải là lời đánh giá khéo léo về nhan sắc của cô không?
Một nhân viên trang điểm giỏi cũng giống như một họa sĩ tài ba, có thể biến những cái xấu xí mục nát thành những cái xinh đẹp thần kỳ. Chị Lưu không hổ là nhân viên hóa trang lâu năm của Ngải Kha, dưới bàn tay của chị, làn da trắng nõn nà trong sáng của Doãn Tiểu Mạt đã biến thành một quả anh đào đúng nghĩa, làn môi hồng phấn kiều diễm, đôi mắt to tròn đầy thần thái, cả khuôn mặt được trang điểm tinh tế động lòng người.
Chị Lưu gật đầu cười rất hài lòng: “Đẹp, đẹp lắm!”. Rồi đột nhiên chị nhíu mày: “Em mặc quần áo kiểu gì thế này?” Nói xong chị Lưu không buồn nhìn kỹ đã vơ lấy một bộ lễ phục màu trắng treo trên móc quần áo, hạ lệnh: “Đi thay!”.
Doãn Tiểu Mạt run run hỏi: “Ai đó làm ơn nói cho em biết rốt cuộc mọi người muốn làm gì được không?”.
Nhưng không ai để ý tới cô.
Doãn Tiểu Mạt khẽ đẩy Kỷ Tiên Tiên: “Nói cho em biết đi!”.
Kỷ Tiên Tiên cười đầy bí hiểm: “Giám đốc Lương nói không được nói cho em biết. Dù sao thì lát nữa em cũng biết thôi mà”.
Doãn Tiểu Mạt không thèm giữ hình tượng, trợn mắt lầm bầm: “Cái quái gì thế không biết”.
“Nhanh thay đi!” Kỷ Tiên Tiên đẩy Doãn Tiểu Mạt vào phòng thay đồ.
Doãn Tiểu Mạt không còn cách nào khác, đành phải khuất phục.
Cô đi ra ngoài với vẻ thiếu tự nhiên nghiêm trọng, hai tay không ngừng kéo chiếc váy, nhưng do kéo quá mạnh tay, nên phần trên bị tụt xuống, để lộ ra một mảnh xuân nõn nà. Doãn Tiểu Mạt tiến thoái lưỡng nan.
“Đừng có nhúc nhích!” Kỷ Tiên Tiên giúp cô vuốt thẳng chiếc váy rồi thốt lên: “Xinh quá!”.
Chị Lưu chống cằm khen ngợi: “Quả nhiên rất đẹp!”. Cũng chẳng rõ chị ấy đang tán dương Doãn Tiểu Mạt hay tự khích lệ mắt nhìn của mình nữa: “Qua đây làm tóc nào!”.
Doãn Tiểu Mạt khổ sở nói: “Vẫn chưa hành hạ em đủ sao?”.
Chị Lưu hừ một tiếng: “Em có biết chị trang điểm, tạo hình cho người khác kiếm được bao nhiêu tiền không hả? Nếu không phải Giám đốc Lương giao cho chị thì chị đã mặc kệ em rồi nhóc con ạ!”.
Doãn Tiểu Mạt nghẹn họng, quả nhiên những người có bản lĩnh tính tình thường không dễ chịu.
Chị Lưu làm cho cô một kiểu tóc xoăn, vừa trong sáng vừa quyến rũ. Kỷ Tiên Tiên tròn mắt lên, nói: “Lát nữa chụp nhiều ảnh vào đấy nhé”.
Doãn Tiểu Mạt ngớ người: “Làm gì?”.
“Lần sau em được lộng lẫy thế này chỉ sợ rằng phải đợi đến lúc em kết hôn ấy!”.
Doãn Tiểu Mạt câm như hến, khoa trương như vậy sao?
Chị Lưu bồi thêm một câu: “Với điều kiện chị vẫn là người trang điểm cho em”.
Doãn Tiểu Mạt day trán, có thể bớt lảm nhảm đi được không các bà chị?
Lương Băng hùng hùng hổ hổ đi vào: “Xong chưa?”.
“Xong rồi, xong rồi. Giám đốc, chị nghiệm thu đi!” Kỷ Tiên Tiên đẩy Doãn Tiểu Mạt đến trước mặt Lương Băng
Lương Băng hí hửng ngắm: “Cũng được đấy! Thời gian không còn nhiều, làm được thế này là ok lắm rồi”
Quả nhiên là sếp, nói lời sắc bén vô cùng. Nhưng Doãn Tiểu Mạt đang trong tình trạng sắp nổi cơn điên, gọi cô tới đây hành hạ ra cái nông nỗi này chỉ để nói những lời này sao?
Lương Băng hất cằm: “Kỷ Tiên Tiên, đưa con bé đi đi”.
“Vâng.” Kỷ Tiên Tiên nhận lệnh.
Doãn Tiểu Mạt nhăn nhó không chịu ra khỏi phòng hóa trang.
“Sao thế?” Lương Băng nhíu mày.
“Ăn mặc thế này em làm sao dám ra ngoài?” Doãn Tiểu Mạt chưa từng mặc đồ hở hang như thế bao giờ, cảm thấy rất thiếu tự nhiên.
Lương Băng mỉm cười: “Sao mà không dám? Đẹp mà!”
“Em không muốn.” Doãn Tiểu Mạt lại bắt đầu nổi tính ương ngạnh.
“Thật sự không muốn?” Lương Băng hỏi lại.
Doãn Tiểu Mạt hổn hển vừa thở vừa nói: “Không muốn”.
“Không hối hận chứ?”
“Á… ” Doãn Tiểu Mạt cuối cùng cũng cảm thấy Lương Băng hôm nay quá kỳ lạ, hình như có âm mưu gì đó, nhưng hoàn toàn không đoán ra.
Lương Băng cười giảo hoạt: “Muốn biết thì đi theo chị!” Cô mở cửa ra.
Doãn Tiểu Mạt mếu máo, không kịp suy nghĩ thêm, đi theo Lương Băng
Lương Băng đưa cô tới một căn phòng hội nghị sang trọng liếc mắt vào bên trong rồi hỏi Tiểu Mạt: “Nhận ra chứ?”.
Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc nhìn, nhất thời mộng mị. Cô gái mặc đồ đen nghiêm nghị, mái tóc dài bay bay kia chẳng phải là người đại diện La Thu Thu của Ngũ Trác Hiên sao?
“Hóa ra công ty mời Ngũ Trác Hiên tham gia cuộc họp thường niên là Ngải Kha?”
Lương Băng kinh ngạc nhìn Doãn Tiểu Mạt: “Cũng nắm bắt tin tức nhạy bén gớm nhỉ!”.
“Chị dâu, chị còn giấu em. Quá thiếu tình nghĩa!” Doãn Tiểu Mạt oán hận.
Lương Băng bật cười: “Muốn cho em một niềm vui bất ngờ mà. Thế mà không giấu được em”.
“Bây giờ cho em biết là tốt rồi.” Doãn Tiểu Mạt thật không dám tưởng tượng, nếu như không chuẩn bị trước, lúc Ngũ Trác Hiên xuất hiện trước mắt cô, cô có hưng phấn đến ngất đi hay không?
Lương Băng tủm tỉm: “Giờ không trách chị nữa chứ?”.
Doãn Tiểu Mạt xấu hổ cúi đầu: “Cám ơn chị dâu!”.
“Bảo Kỷ Tiên Tiên đưa em tới chỗ ngồi, chị còn đi đón tiếp khách quý nữa”.
Lương Băng vẫy tay, Kỷ Tiên Tiên không biết ở đâu chạy ra.
Doãn Tiểu Mạt nghe lời gật đầu với Lương Băng. Hiện giờ bảo cô làm gì cô cũng nghe hết.
Kỷ Tiên Tiên dẫn Tiểu Mạt đi vào một hội trường lớn, cười nói: “Chị sắp xếp cho em vị trí tốt nhất nhé!”. Cô ấy nói tiếp: “Ngũ Trác Hiên sẽ ngồi kia, lát nữa còn có thể đi từ chỗ kia lên bục phát biểu, em ngồi ở đây có thể nhìn rất rõ”.
“Vậy chị ngồi đâu?” Doãn Tiểu Mạt hỏi theo bản năng, bắt cô ngồi một mình một chỗ không quen ai, cô chịu chết.
“Đương nhiên ngồi cùng em rồi.” Kỷ Tiên Tiên cười, cô còn phải gánh vác nhiệm vụ tối quan trọng mà Giám đốc Lương giao phó cơ mà.
Doãn Tiểu Mạc nghe vậy mới yên tâm.
Khách mời đã lần lượt tới đông đủ, ai nấy đều có người đưa tới tận chỗ ngồi.
Kỷ Tiên Tiên tíu tít nói: “Anh chàng gần đây luôn gặp may Lục Minh Vũ kìa, đẹp trai không?”.
“Ca sĩ à?”
“Không phải.” Kỷ Tiên Tiên xua tay: “Ca sĩ là Lục Minh”.
“Em tưởng Lục Minh là biên kịch?” Doãn Tiểu Mạt ngạc nhiên.
“Biên kịch em nói là Lư Minh Minh.” Kỷ Tiên Tiên bất lực.
Doãn Tiểu Mạt sờ mũi: “Lư Minh Minh không phải là cái người trong một lần phỏng vấn đã nói có người muốn chơi quy tắc ngầm với cô ta, bị cô ta từ chối sao?”.
Kỷ Tiên Tiên sắp phát điên: “Đấy là Lữ Minh”.
“À, em nhớ ra rồi, Lữ Minh mấy ngày trước vừa được gả vào một gia đình giàu có!”
Kỷ Tiên Tiên rót đầy một cốc nước: “Người mà em nói đấy là Lôi Vũ Mẫn.”
“Ơ, Lôi Vũ Mẫn có phải là… ”
Kỷ Tiên Tiên vội vàng cắt lời Doãn Tiểu Mạt: “Dừng hình! Dừng hình!!! Tiểu Mạt, có phải em chỉ biết mỗi Ngũ Trác Hiên không thế?”.
“Á… ” Doãn Tiểu Mạt bị người khác vạch trần, vô cùng ngượng ngùng.
Kỷ Tiên Tiên không dám tiếp tục tranh luận về minh tinh với Doãn Tiểu Mạt nữa nhưng khi vừa nhìn thấy thần tượng Lăng Tấn của mình vẫn không nhịn được mà kéo tay Tiểu Mạt: “Nhìn kìa, Lăng Tấn. Đẹp trai quá đi”.
Doãn Tiểu Mạt nghiêm túc hỏi: “Đẹp trai bằng Ngũ Trác Hiên không?”
Kỷ Tiên Tiên lặng im.
Một lát sau, Kỷ Tiên Tiên lại kích động: “Phương Triệt cũng tới nữa kìa. Anh ấy hát hay chết đi được!”.
“Có êm tai bằng Ngũ Trác Hiên không?” Doãn Tiểu Mạt híp mắt nửa cười nửa không.
Kỷ Tiên Tiên quả thực bó tay với cô, oán giận nói: “Đồ fan cuồng bại não!”.
Doãn Tiểu Mạt tươi cười: “Cám ơn lời khen!”.
Dù sao thì ở Ngải Kha ai cũng biết rõ bản chất của cô cả rồi, không cần giả vờ nữa.
Kỷ Tiên Tiên chuyển ánh mắt: “Ngũ Trác Hiên tới rồi!”.
Nụ cười trên môi Doãn Tiểu Mạt đông cứng, suýt nữa phun ra miệng câu: “Ở đâu?”.
“Chị lừa em thôi!” Kỷ Tiên Tiên úp mặt lên bàn mà cười.
Doãn Tiểu Mạt giả vờ nổi giận, giơ tay ra cù cô ấy. Kỷ Tiên Tiên sợ nhất là bị người khác cù, cười đến ngả nghiêng, vừa cười vừa van xin buông tha. Doãn Tiểu Mạt đâu có dễ dàng chịu bỏ qua như thế. Kỷ Tiên Tiên lại nói: “Đừng nghịch nữa, Ngũ Trác Hiên thật sự tới rồi”.
“Chị nghĩ em tin chị sao hả?” Doãn Tiểu Mạt chống nạnh, trợn mắt nói.
“Thật mà.” Kỷ Tiên Tiên hạ thấp giọng, “Không tin em nhìn kia kìa!”. Doãn Tiểu Mạt quay đầu lại nhìn, thoáng cái đầu óc rỗng tuếch.
Ngũ Trác Hiên mặc bộ đồ comple màu xám bạc, dáng vẻ hiên ngang, tác phong nhanh nhẹn, cử chỉ thong dong. Thật sự là dùng tính từ nào miêu tả cũng không hề thái quá.
Doãn Tiểu Mạt ngẩn ngơ nhìn anh, không muốn rời mắt.
“Hoàn hồn lại chưa?” Kỷ Tiên Tiên nói bên tai cô.
Doãn Tiểu Mạt vẫn không có phản ứng.
“Lau nước miếng đi đã.” Kỷ Tiên Tiên đưa cho cô tờ khăn giấy.
Doãn Tiểu Mạt vô thức nhận lấy, đưa lên lau lau, một lúc mới định thần lại.
Kỷ Tiên Tiên khúc khích cười như hồ ly vừa thực hiện được gian kế.
Doãn Tiểu Mạt mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kỷ Tiên Tiên, chị chờ đấy!”.
Kỷ Tiên Tiên làm ra vẻ vô tội: “Liên quan gì tới chị đâu”.
“Hừm.” Doãn Tiểu Mạt phải nghiêng người nhìn Ngũ Trác Hiên, không ổn lắm, cô cười gian: “Tiên Tiên, chị đổi chỗ cho em”.
“Vừa nãy em còn đe dọa chị.”
Doãn Tiểu Mạt chớp chớp đôi mắt to: “Là em sai, chị đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân như em, được không?”.
“Em tự nhận là tiểu nhân?” Kỷ Tiên Tiên cố nén cười, trêu chọc Doãn Tiểu Mạt đúng là rất vui.
“Vâng, vâng, vâng.” Lúc này ai nói cô là gì thì chính là thế.
Kỷ Tiên Tiên bất đắc dĩ: “Đổi thì đổi”.
Doãn Tiểu Mạt hí hửng ngồi xuống, bắt tay chống cằm nhìn về phía Ngũ Trác Hiên.
Ngũ Trác Hiên vẫn đang mải nói chuyện với La Thu Thu, thỉnh thoảng dừng lại uống một ngụm nước. Có người tới mời anh ký tên và chụp ảnh chung anh đều không từ chối, lúc nào cũng giữ thái độ hòa nhã.
“Hiền quá.” Doãn Tiểu Mạt bỗng nhiên thốt lên.
“Cái gì?” Kỷ Tiên Tiên ngạc nhiên hỏi.
Doãn Tiểu Mạt lặng lẽ chỉ một ngón tay về phía Ngũ Trác Hiên: “Xưa nay anh ấy đều không biết cách từ chối người khác”.
“Em đang đố kỵ! Có dám đi không?” Kỷ Tiên Tiên khinh bỉ nói. Thông qua Lương Băng, cô cũng khá hiểu Doãn Tiểu Mạt, Doãn Tiểu Mạt là một người rất nhát gan.
Doãn Tiểu Mạt: “… ”.
Dường như cảm nhận được có người nhìn mình, Ngũ Trác Hiên liếc mắt qua phía này. Doãn Tiểu Mạt cuống quýt úp mặt xuống bàn, vội vội vàng vàng đến mức cộc đầu vào bàn.
Kỷ Tiên Tiên thở dài: “Nhìn cái bộ dạng nhát gan này của em thật là… ”. Cô bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm trước nhiệm vụ mà Lương Băng giao cho.
Doãn Tiểu Mạt nghiêng đầu nói: “Mau nhìn xem anh ấy còn nhìn về đằng này không?”.
“Không. Đang nói chuyện với người đại diện.”
Doãn Tiểu Mạt thở hổn hển, xoa bóp cái cổ đau nhức.
Kỷ Tiên Tiên đăm chiêu: “Có tin đồn quan hệ giữa hai người họ không bình thường. Em nghĩ sao?”
“Không thể!” Doãn Tiểu Mạt nói chắc như định đóng cột.
“Không có hay là em không muốn tin là thật?” Kỷ Tiên Tiên đã nghiện trêu ghẹo cô mất rồi.
Doãn Tiểu Mạt tỏ ra nghiêm túc: “Chỉ cần anh ấy thích, em cũng sẽ thích. Cho nên, dù một nửa của anh ấy là ai, em cũng ủng hộ vô điều kiện”.
“Trình độ bại não của em quá giới hạn mất rồi.” Kỷ Tiên Tiên than thở.
Doãn Tiểu Mạt cười hi hi tiếp thu ý kiến.
Trong mắt cô chỉ còn Ngũ Trác Hiên, Kỷ Tiên Tiên lại chăm chú quan sát cô. Doãn Tiểu Mạt ngây thơ, cố chấp, đối xử với mọi người rất thật lòng, tính tình lại quật cường khẳng khái, xử sự với ai cũng có nguyên tắc. Bảo sao Lương Băng tiêu một khoản phí lớn như thể để giúp cô hoàn thành tâm nguyện gặp được thần tượng của mình.
Doãn Tiểu Mạt chợt quay lại, bắt gặp Kỷ Tiên Tiên đang nhìn mình: “Trên mặt em dính gì à?”.
“Không.”
“Thế chị nhìn gì?” Doãn Tiểu Mạt khó hiểu hỏi.
Kỷ Tiên Tiên cười hì hì: “Em xinh quá mà!”.
Doãn Tiểu Mạt đỏ bừng mặt.
Cuộc họp thường niên bắt đầu lúc chín giờ tối, người đầu tiên lên hát mở màn là người khiến Kỷ Tiên Tiên kích động không ngớt, Phương Triệt.
Doãn Tiểu Mạt chỉ thấy giai điệu êm tai, ca từ cũng động lòng người, nhưng ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu cô đó là: Nếu người hát là Ngũ Trác Hiên thì chắc chắn còn hay hơn hẳn một bậc. Tiếc là mấy năm trở lại đây, anh dồn tâm sức vào sự nghiệp diễn xuất, rất lâu rồi chưa ra đĩa nhạc mới.
“Hay không?” Kỷ Tiên Tiên khẽ hỏi.
Doãn Tiểu Mạt cũng thì thầm đáp lại: “Có tài năng bẩm sinh, tiếc là thiếu đầu tư”.
“Em nói y hệt chị Lương, không hổ danh người một nhà.”
Doãn Tiểu Mạt nghĩ, chị dâu có con mắt sắc sảo như thế, mọi việc đều rất kiên quyết, mình còn lâu mới được như chị ấy.
Vị khách thứ hai lên sân khấu là Lục Minh Vũ, anh ta vốn không phải ca sĩ chuyên nghiệp, nên cũng chỉ chọn ca khúc Happy time cho hợp với hoàn cảnh mà thôi. Lục Minh Vũ có vóc người cao ráo, khuôn mặt điển trai, dù hát chỉ ở mức thường nhưng cũng nhận được sự cổ vũ nhiệt tình từ mọi người.
Sau đó anh ta còn phát động mấy tiết mục giao lưu khán giả nữa nhưng Doãn Tiểu Mạt đều không có hứng, chỉ một lòng đợi đến lượt Ngũ Trác Hiên lên sân khấu.
Đúng lúc này, di động của cô rung lên.
Hoa Lưu Ly: “Lão Ngũ tham gia cuộc họp thường niên của công ty Giải trí Ngải Kha. Weibo có người đăng status đây này”.
Doãn Tiểu Mạt lè lưỡi, hôm nay quá kích động nên đã quên mất không báo tin cho Hoa Lưu Ly. Cô nhắn lại: “Nếu tớ nói với cậu là tớ đang có mặt tại hiện trường, cậu có giết tớ không?”.
Hoa Lưu Ly: “Ước ao đố kỵ chứ quyết không hận! Mau thay tớ nhìn anh ấy nhiều nhiều vào!”.
Kỷ Tiên Tiên chợt huých tay Doãn Tiểu Mạt: “Bên kia có người đăng weibo kìa, em có muốn chụp Ngũ Trác Hiên một kiểu đăng lên không?”.
Doãn Tiểu Mạt lắc đầu, đây không phải là buổi biểu diễn bán vé, cô sẽ không đăng ảnh của Ngũ Trác Hiên khi anh chưa đồng ý. Dù cô không thể ngăn cản người khác nhưng cũng kiên quyết nghiêm khắc với bản thân.
Đã tới tiết mục của Ngũ Trác Hiên. Vừa nhắc tới tên anh, cả hội trường bên dưới đã sôi động hẳn lên.
Lúc Ngũ Trác Hiên đi lướt qua bên cạnh, Doãn Tiểu Mạt đã có thể nhìn được anh rõ ràng hơn, vóc người rắn rỏi, mặt sáng như ngọc, ánh mắt kiên định. Dù cả người toát lên một vẻ cao ngạo nhưng nụ cười ấm áp thoáng trên bờ môi lại thu hút tất cả mọi người.
Trái tim Doãn Tiểu Mạt cũng không chịu yên phận mà nhảy loạn xạ trong lồng ngực. cô tranh thủ gửi tinh nhắn cho Hoa Lưu Ly: “Quả nhiên nhìn từ góc 360 độ rất thích mắt”.
Hoa Lưu Ly lập tức trả lời hai chữ: “Ha ha”.
Ngũ Trác Hiên hát ca khúc nổi tiếng nhất của mình: Lời đồn. Anh có giọng hát rất đặc biệt, những nam ca sĩ bình thường khác muốn hát những ca khúc của anh không phải dễ dàng. Doãn Tiểu Mạt đã từng có lần rùng cả mình khi nghe một người khác hát bài ca ấm áp động lòng người này.
Bên dưới tiếng vỗ tay rào rào vang lên.
Ngũ Trác Hiên thành danh bao năm nay, người hâm mộ ở mọi độ tuổi nhiều vô kể, hơn nữa sau khi anh chính thức tham gia bộ phim lịch sử chuyển thể từ một tiểu thuyết trên mạng, lại càng được các cô gái trẻ yêu thích hơn.
Chẳng biết có mấy người lạ ở đâu đột nhiên chui ra thét chí tai khiến Doãn Tiểu Mạt mơ hồ có cảm giác như đang tham gia liveshow riêng của Ngũ Trác Hiên.
Cô quay sang hỏi Kỷ Tiên Tiên: “Mấy em gái kia cũng là nhân viên Ngải Kha ạ?” Thoạt nhìn có vẻ như còn trẻ hơn cả Doãn Tiểu Mạt.
Kỷ Tiên Tiên cũng mù mịt nói: “Không quen. Chắc là fan của Ngũ Trác Hiên rồi, bản lĩnh cũng ghê thật đấy. Cuộc họp nội bộ mà cũng có cách trà trộn vào được”. Nói tới đây, Kỷ Tiên Tiên đột ngột cười: “Bọn họ còn nắm bắt tin tức nhạy bén hơn em”.
“Bọn trẻ bây giờ thật là ranh mãnh.” Doãn Tiểu Mạt thản nhiên.
Kỷ Tiên Tiên phì cười: “Em không phải trẻ con hả?”.
Doãn Tiểu Mạt không tiếp tục đôi co nữa. Cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ, đi làm thuê từ rất sớm để tự nuôi mình, suy nghĩ của cô quả thực là già trước tuổi rất nhiều.
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu nói: “Ca khúc tiếp theo sẽ do Ngũ Trác Hiên song ca cùng một cô gái. Có ai tình nguyện lên đây hát không?”
Tiết mục này thực ra đã được sắp đặt sẵn, Kỷ Tiên Tiên nghĩ thầm, rốt cuộc cũng tới lúc rồi, giám đốc Lương, em nhất định không phụ sự tín nhiệm của chị.
Kỷ Tiên Tiên đột nhiên giơ cao tay.
Doãn Tiểu Mạt tròn mắt: “Chị cũng là fan của Ngũ Trác Hiên hả?”.
“Chị giơ tay thay em.”
Doãn Tiểu Mạt nghẹn họng: “Em nói muốn lên hát lúc nào?”.
“Cơ hội tốt như thế em chịu từ bỏ hả?”
Doãn Tiểu Mạt bị Kỷ Tiên Tiên bức đến đau tim: “Chị, chị đừng khiến em xấu mặt”.
Đùa cái gì chứ, song ca với Ngũ Trác Hiên ư? Mới chỉ nhìn trực diện thôi mà tim cô cũng đã nhảy nhót tưng bừng rồi.
Kỷ Tiên Tiên cười rạng rỡ tiếp tục giơ tay vẫy vẫy: “Ở đây này”.
Người dẫn chương trình liếc mắt qua mọi người, cười nói: “Bạn nữ kia có vẻ rất nhiệt tình”.
Kỷ Tiên Tiên chỉ vào Doãn Tiểu Mạt, dùng khẩu hình nói: “Cô ấy, cô ấy!”.
Người dẫn chương trình hiểu ý, liền nhanh nhẹn: “Vậy xin mời cô gái mặc bộ lễ phục màu trắng lên sân khấu”.
Ngũ Trác Hiên cũng nhìn về phía này.
Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, Doãn Tiểu Mạt đã chui xuống gầm bàn từ lúc nào.
Kỷ Tiên Tiên uất ức nói: “Mau ra đây cho chị! Mất mặt quá đi mất “.
Doãn Tiểu Mạt kiên quyết không chịu đầu hàng.
Hội trường cười ầm lên. Nhiều người nghĩ rằng đây là kế hoạch ban tổ chức sắp xếp trước nên hào hứng ngồi xem.
“Chị bị em bức tức chết tới nơi rồi.” Kỷ Tiên Tiên oán giận.
Doãn Tiểu Mạt làm như không nghe thấy.
Người dẫn chương trình dùng mắt thăm dò, Kỷ Tiên Tiên buông tay, nhìn lại anh ta với vẻ tiếc nuối. Anh ta không còn cách nào khác đành cười lấy lệ, chương trình thì vẫn phải tiếp tục, thế nên anh ta đành phải tùy ý mời một người khác lên sân khấu. Cô gái kia chắc hẳn cũng là người hâm mộ trung thành của Ngũ Trác Hiên, không chỉ hát được tất cả các ca khúc của anh mà còn có thể nói chính xác được năm phát hành.
Giọng hát của cô ta rất khá, phối hợp ăn ý với Ngũ Trác Hiên. Cô ta nói đã yêu thích Ngũ Trác Hiên nhiều năm, hôm nay lần đầu tiên mới được gặp anh ngoài đời.
Người dẫn chương trình thuận đà lên tiếng đùa một câu, cuối cùng cô gái may mắn kia được như ước nguyện ôm Ngũ Trác Hiên một cái.
Kỷ Tiên Tiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải em nhát gan thì giờ cái ôm kia là của em rồi đấy”.
Doãn Tiểu Mạt từ lúc chui ra khỏi gầm bàn vẫn chưa dám ngẩng đầu. việc này tuyệt đối không thể nói với Hoa Lưu Ly, bằng không cô ấy sẽ loan tin ầm lên trong câu lạc bộ mất.
Kỷ Tiên Tiên kéo tai Doãn Tiểu Mạt: “Em đã làm uổng phí tâm tư của Giám đốc Lương rồi đấy, biết không hả?”
Doãn Tiểu Mạt ngớ người không hiểu gì, Kỷ Tiên Tiên cũng không nói nữa. Doãn Tiểu Mạt nhân cơ hội mọi người đang chú ý trên sân khấu liền vội vàng chuồn đi, nếu bị người ta chụp được bộ dáng xấu hổ kia của cô rồi tung lên mạng thì cô thật sự không có mặt mũi đâu mà đi gặp người khác nữa.
Cô tới phòng thay đồ thay lại quần áo, lúc đi ra đã thấy Kỷ Tiên Tiên chờ bên ngoài.
“Giám đốc Lương bảo chị nói với em, đợi chị ấy đưa em về.”
“À vâng.” Doãn Tiểu Mạt đã sẵn sàng tâm lý ăn mắng.
Lương Băng cũng không bắt cô chờ lâu, những chuyện còn lại đều giao cho người khác xử lý rồi ra đưa Doãn Tiểu Mạt về nhà. Dọc đường, Lương Băng một mực im lặng, Doãn Tiểu Mạt biết mình sai nên cũng không dám lên tiếng.
Xe dừng ngoài cổng khu tập thể, Doãn Tiểu Mạt đang định mở cửa xuống xe thì Lương Băng nói: “Chờ đã!”.
Doãn Tiểu Mạt lập tức dừng lại: “Gì thế chị?”
Lương Băng xoay người, lẳng lặng nhìn cô.
Doãn Tiểu Mạt thấy thế lại càng sợ: “Chị dâu, có chuyện gì chị cứ nói ra đi ạ”.
“Tiểu Mạt, không phải em thích Ngũ Trác Hiên sao?”
“Vâng.” Doãn Tiểu Mạt không phủ nhận.
Lương Băng nhìn cô bằng ánh mắt khó tin: “Sao hôm nay chị tạo cơ hội cho em mà em không nắm lấy?”. Lời nói này cũng coi như đã là khách khí lắm rồi. Doãn Tiểu Mạt không biết nắm cơ hội, đúng là đã lãng phí tâm huyết của cô, lại còn khiến cô mất mặt.
Doãn Tiểu Mạt không trả lời, mà hỏi lại: “Cái đó thì có liên quan gì tới chuyện em thích anh ấy?”.
“Chẳng lẽ em không muốn làm bạn với anh ta?” Lương Băng lại hỏi.
Doãn Tiểu Mạt hiểu ý của chị dâu, cô cười: “Chị, với em chuyện đó không thể thành sự thật được, chị nghĩ có thể dỡ bầu trời xuống dễ dàng thế sao?”. Cô biết tự lượng sức mình, xưa nay chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được sự ưu ái của Ngũ Trác Hiên. Chỉ cần ở đằng sau lặng lẽ quan tâm anh ấy là tốt rồi.
“Tháo ra cái vỏ ngôi sao thì anh ta cũng chỉ là một con người bình thường, không xa xôi như em tưởng tượng.” Lương Băng chậm rãi nói.
Doãn Tiểu Mạt kéo lấy tay Lương Băng: “Chị dâu, em biết chị rất quan tâm em. Nhưng em nghĩ, quan hệ thần thượng và fan vẫn thích hợp với em hơn”.
“Người khác đều ước ao có cơ hội tiếp xúc gần gũi với sao, còn em lại ngược đời, lúc nào cũng trốn xa tít mù khơi.” Lương Băng thật sự hết cách với cô.
Doãn Tiểu Mạt cười khúc khích: “Có một câu nói là khoảng cách sinh ra cái đẹp đấy chị!”.
Lương Băng đánh vào lưng Doãn Tiểu Mạt, cô bé này tâm tính thật tốt! Thực ra Lương Băng không cần quan tâm tới Doãn Tiểu Mạt nhiều như thế nhưng vẫn không kìm được mà yêu thương cô.
“Chị dâu, nếu không còn việc gì nữa thì em lên nhà đây.”
Lương Băng định nói gì rồi lại thôi. Bỏ đi, những chuyện khác tạm thời chưa cần nói với con bé.
Nghê Thiến lại đi công tác, nhà cửa im ắng. Vốn đã quen với sự ồn ào của Nghê Thiến nên Doãn Tiểu Mạt chưa kịp thích ứng với không gian yên tĩnh này.
Tối nay Doãn Tiểu Mạt có phần hưng phấn, chắc chắn sẽ không ngủ nổi, cô dự định thức cả đêm để vẽ tranh minh họa mới.
Cô có thói quen trước khi làm việc sẽ lên QQ, xem có tin nhắn nào hay không. Lần này vừa mới đăng nhập đã thấy hình đại diện của Hoa Lưu Ly nhấp nháy dưới góc màn hình bên phải.
Hoa Lưu Ly: “Lên rồi hả, vừa đúng lúc đang muốn tìm nàng hóng chuyện!”.
Trà Chanh Bạc Hà: “Chuyện gì???”.
Hoa Lưu Ly gửi cho cô một bức ảnh, sau đó hỏi: “Biết cô gái kia không? Tớ down ảnh trên weibo xuống đấy”.
Đầu óc Doãn Tiểu Mạt tê liệt! Không biết ai đã chụp được cô từ sau lưng, hơi nghiêng mặt, sau đó đăng lên weibo, lại còn kèm thêm một cậu: Chuyện cười đặc sắc nhất ở cuộc họp hằng năm mới đây.
Doãn Tiểu Mạt đánh vài chữ rồi lại xóa đi, cuối cùng trả lời Hoa Lưu Ly: “Không biết”.
Hoa Lưu Ly có vẻ rất phấn khích: “Nghe nói cô gái này được gọi lên sân khấu hát cùng Ngũ Trác Hiên, nhưng mà trong lúc cấp bách cô ấy đã chui xuống gầm bàn để trốn, có chuyện này thật hả?”.
Doãn Tiểu Mạt thành thật đáp: “Thật”.
Hoa Lưu Ly gửi sang một cái biểu tượng khoa trương: “Cô gái này ngốc chết đi được! Tớ cầu còn không được.”
Doãn Tiểu Mạt không biết phải đáp thế nào, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì chỉ bị chụp lưng.
Hoa Lưu Ly lại hỏi: “Cô gái này xinh không?”.
Trà Chanh Bạc Hà: “Bình thường thôi”.
Đây là lời nhận xét của chính cô về bản thân mình, hoàn toàn không xạo.
Hoa Lưu Ly: “Cậu không chụp ảnh cô ấy à?”
Doãn Tiểu Mạt chợt thấy một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu: “Cậu làm gì mà hứng thú với cô ta thế?”.
Hoa Lưu Ly cười ha ha: “Tớ quá tò mò, trên đời này lại có người nhát gan đến thế”.
Doãn Tiểu Mạt thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống, cô càng thêm kiên định, quyết không kể sự thật với Hoa Lưu Ly. Sợ nói dài nói dai thành nói dại, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách: “Tớ bận rồi, nói chuyện sau nhé”.
Hoa Lưu Ly: “Vẽ tranh lão Ngũ à?”.
Doãn Tiểu Mạt vốn không ngờ cô ấy lại nhắc tới, nhất thời hứng thú tăng vọt: “Ừ”.
Hoa Lưu Ly: “Cố lên! Trông chờ!!!”.
Doãn Tiểu Mạt cầm tấm bảng vẽ cảm ứng, nhắm mắt hồi tưởng lại tạo hình của Ngũ Trác Hiên đêm nay, bắt đầu vẽ.
Đây là tấm đầu tiên cô không nhìn vào ảnh chụp làm mẫu, vẽ hoàn toàn dựa vào ký ức. Tinh thần hôm nay quả thật rất tốt, Doãn Tiểu Mạt phác lại hình ảnh hoàn mỹ của Ngũ Trác Hiên lúc anh đứng trên sân khấu biểu diễn. Vẽ xong, cô hài lòng ngắm nghía tác phẩm của mình rồi đăng lên weibo, sau đó tắt trang web tập trung vẽ tranh minh họa cho tòa soạn.
Ba ngày sau khi bàn bạc với Tào Tử Di, trong đầu cô đã định hình được ý tưởng chung, nhưng mới vẽ được mấy nét lại thấy thiếu thiếu cái gì đó, có thế nào cũng không tiếp tục được. Cô thở dài, đứng dậy đi lấy một cốc nước, chậm rãi uống.
Tò mò, Doãn Tiểu Mạt mở trang web ra xem phản ứng của mọi người về bức vẽ khi nãy nhưng ngay lập tức nhận được hai tin nhắn riêng, một là của Hoa Lưu Ly: “Tiểu Bạc Hà, màu cà vạt cậu vẽ sai rồi”.
Tin còn lại là của Ngũ Trác Hiên: “Hôm nay bạn cũng có mặt ở hội trường đúng không?”.
Doãn Tiểu Mạt đổ mồ hôi, không kịp suy nghĩ liền trả lời: “Không có”.
Có lẽ Ngũ Trác Hiên cũng đang online, anh lập tức nhắn lại: “Thế bản Q[1] dựa vào đâu mà vẽ?”.
[1] Một thể loại vẽ hoạt họa (như manga, anime)
Doãn Tiểu Mạt nghĩ ra đáp án cực nhanh: “Trên weibo có người post ảnh chụp, em dựa vào đó để vẽ”.
Ngũ Trác Hiên lời ít ý nhiều: “Cà vạt”.
Sao anh ấy cũng nhắc tới cà vạt thế??? Doãn Tiểu Mạt ngây người không hiểu cái gì, cô quay ra tìm bức ảnh trên mạng. Trong ảnh, cà vạt của Ngũ Trác Hiên màu đỏ tía, Doãn Tiểu Mạt lại vẽ chiếc cà vạt màu xanh ngọc.
Cô cẩn thận hồi tưởng một chút, chợt tỉnh ngộ. Lúc ấy đang đùa giỡn với Kỷ Tiên Tiên, cô quay đầu lại thì thấy Ngũ Trác Hiên, khoảnh khắc đó để lại ấn tượng trong não cô rất sâu. Cô nhớ khi đó anh đeo cà vạt màu xanh ngọc, sau đó lên sân khấu biểu diễn mới đổi một chiếc khác màu đỏ tía. Chi tiết này chỉ những người có mặt ở hiện trường mới biết được. Thảo nào Hoa Lưu Ly nói cô vẽ màu sai, còn Ngũ Trác Hiên chỉ cần liếc qua cũng nhìn ra đầu mối.
Doãn Tiểu Mạt tròn mắt, làm sao cô có thể xóa bỏ nghi ngờ của Ngũ Trác Hiên bây giờ?
Nghĩ tới nghĩ lui, mãi không tìm ra giải pháp, Doãn Tiểu Mạt lại sợ Ngũ Trác Hiên thấy mình lâu không hồi âm, cho rằng mình chột dạ, cô cắn môi, phó thác số phận: “À, em nghĩ màu xanh ngọc hợp hơn nên tự ý đổi, thật xin lỗi”.
Ngũ Trác Hiên: “Thế à, tôi cũng nghĩ vậy!”.
Doãn Tiểu Mạt há hốc miệng, đây là kiểu “tự sướng” của anh ấy ư? Cô sầm mặt, có cảm giác mình vừa hiểu thêm được một chút về Ngũ Trác Hiên.
Hôm nay sinh viên tới lớp khá đông, đây cũng coi như là một kỳ tích rồi. Doãn Tiểu Mạt nằm bò ra bàn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, vừa vặn có một người ngồi đằng trước chắn cho cô.
Không ngờ, bài giảng của giáo viên quá vô vị khiến cả lớp đều chán, từng cái đầu lần lượt gục xuống.
Giáo viên bình thản nói: “Có biết vì sao các em ngủ mà tôi vẫn giảng bài không? Bởi vì, tôi tin chắc các em đang ngủ cũng có thể nghe được chút ít, giống như… dưỡng thai vậy!”.
Dưỡng thai?!
Cả lớp cười rộ lên.
Giáo viên cười: “Tỉnh rồi phải không? Tôi tiếp tục giảng.”
Cơn buồn ngủ của Doãn Tiểu Mạt bị xua tan, cô cười ngả nghiêng, vẫn không quên gửi tin nhắn kể lại cho Nghê Thiến. Nhưng có lẽ Nghê Thiến bận, không để ý tới cô.
Doãn Tiểu Mạt đang chống cằm ngồi nghe giảng thì di động rung dữ dội trong túi áo. Cô tưởng Nghê Thiến, nhưng hóa ra là tin nhắn của Hoa Lưu Ly, chỉ có mấy thông báo đơn giản: “Mau xem thông báo của fan club trên weibo đi!!!”.
Hoa Lưu Ly vừa mới đảm nhiệm chức chủ tịch câu lạc bộ người hâm mộ Ngũ Trác Hiên cho nên có tin gì cô ấy cũng nắm bắt rất nhanh. Cô ấy đã nói như vậy thì chắc chắn là có chuyện quan trọng lắm.
Doãn Tiểu Mạt hí hửng đến nỗi tỉnh táo hẳn lên, cúi đầu giả vờ chú ý đọc sách, kỳ thực là đang chăm chú nhìn di động.
Ngũ Trác Hiên tới thành phố S giao lưu với người hâm mộ, mau đăng ký tham gia!
Doãn Tiểu Mạt kích động suýt nữa thì nhảy dựng lên. Tin tức này tới quá bất ngờ, cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý đón nhận, trái tim nhỏ bé của cô đập loạn xạ trong ngực. Cô bấm điện thoại trả lời Hoa Lưu Ly mà đầu ngón tay cứ run rẩy: “Chỉ có một trăm người, ngộ nhỡ không được thì sao?”.
Hoa Lưu Ly: “Tớ là người công tâm chính trực, cậu đừng có hi vọng đi cửa sau được!”.
Doãn Tiểu Mạt dở khóc dở cười, cô thật sự đâu có nghĩ tới chuyện đó.
Hoa Lưu Ly lại gửi tin tới: “Yên tâm, dù tớ không đi được cũng sẽ không kéo cậu theo”.
Doãn Tiểu Mạt rơi lệ: “Cảm tạ!!!”.
Lòng cô rạo rực không thể tập trung nghe giảng được nữa. Từ trước tới giờ những hoạt động công khai của Ngũ Trác Hiên rất ít, hiếm hoi lắm mới có sự kiện nhưng đều là ở thành phố B, nơi ở của Ngũ Trác Hiên, vì thế mà Doãn Tiểu Mạt luôn muốn tới đó, chỉ có túi tiền không cho phép. Lần này không ngờ Ngũ Trác Hiên lại tới đây gặp gỡ người hâm mộ, có một cơ hội tốt như thế, làm sao mà cô không hưng phấn được cơ chứ? Nhất định cô phải gặp bằng được Ngũ Trác Hiên.
Doãn Tiểu Mạt chống cằm, bắt đầu mơ màng tưởng tượng tới cảnh được gặp thần tượng. Cô đột nhiên nhíu mày, đúng rồi, sao lại quên mất Lương Băng được? Chị ấy là giám đốc công ty giải trí Ngải Kha, quan hệ rộng rãi trong giới, chưa biết chừng có thể mở một cái cửa sau cho cô đi. Dù sao thì chỉ cần gặp được Ngũ Trác Hiên, cô không ngại mặt dày.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. Nhìn cái tên Lương Băng nhấp nháy trên màn hình, Doãn Tiểu Mạt thiếu chút nữa tưởng rằng mình có năng lực siêu nhiên.
Lương Băng: “Đang học à? Lúc nào rảnh thì gọi lại cho chị nhé”.
Vừa tan học, Doãn Tiểu Mạt lập tức gọi lại cho Lương Băng: “Chị dâu tìm em có chuyện gì thế?”.
“Sao vẫn gọi là chị dâu thế?”
Doãn Tiểu Mạt lè lưỡi: “Em quen rồi”.
“Dạo này vẫn ổn chứ?” Nhất định là Lương Băng đã nghe được chuyện gì mới hỏi cô như thế.
Doãn Tiểu Mạt cười hi hi đáp: “Vẫn ổn ạ”.
“Đừng làm việc ở cửa hàng tổng hợp nữa, tới công ty chị làm đi.” Lương Băng lại nói: “Bắt đầu từ chân trợ lý, làm không tốt sẽ bị chị mắng đấy!”. Lương Băng sợ Doãn Tiểu Mạt vì giữ thể diện mà không nhận sự giúp đỡ của mọi người nên cố gắng tìm từ ngữ cẩn thận để nói.
Thật ra Doãn Tiểu Mạt không nghĩ nhiều như thế, chỉ vì cô còn là sinh viên, dù việc học tập không bận rộn lắm nhưng ngày nào cũng phải lên lớp nên cô không thể toàn tâm toàn ý vào công việc được. Doãn Tiểu Mạt đáp: “Em đã thôi việc ở cửa hàng tổng hợp rồi, hiện giờ đang làm gia sư và vẽ tranh minh họa cho một tạp chí, cũng đủ sống, chị dâu cứ yên tâm đi!”.
Lương Băng không gượng ép nữa, cô biết rõ không thể lay chuyển được sự cứng đầu của Doãn Tiểu Mạt: “Ừ, thế em nhớ chú ý sức khỏe đấy. Có chuyện gì thì cứ nói với chị. Dù chị với anh trai em chia tay, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà”.
“Vâng.” Doãn Tiểu Mạt gật đầu.
Vừa mới cúp máy thì lại có điện thoại của Tào Tử Di, Doãn Tiểu Mạt thấp thỏm nhận điện, chỉ sợ tranh vẽ xảy ra vấn đề gì.
Tào Tử Di mở đầu bằng một tràng cười thánh thót như tiếng chuông bạc, lúc nói vẫn chưa dứt cười hẳn: “Tiểu Mạt, nói cho em một tin vui. Thông qua rồi! Công việc ở đây giao cho em rồi nhé!”.
“Thật ạ?” Doãn Tiểu Mạt vui mừng.
“Đương nhiên là thật rồi. Hôm nay đâu phải mùng một tháng Tư chứ!” Tào Tử Di lại ha ha cười: “Tiểu Mạt, em đúng là có khả năng thiên phú, chủ biên Úc cũng rất thích tác phẩm của em. Cố lên nhé!”.
Doãn Tiểu Mạt vui vẻ nói: “Cám ơn chị Tử Di, đều nhờ chị hướng dẫn cả”.
“Đúng là dẻo miệng, lẽ ra bắt em khao nhưng giờ thì thôi, tiết kiệm tiền giúp em nhá!”
Gia cảnh của Doãn Tiểu Mạt thế nào Tào Tử Di cũng đã nghe chủ biên Úc nói qua, đương nhiên không cố ý làm khó cô nữa. Tào Tử Di lại nói: “Sau này rồi nói nhé. Đợi em đứng vững chân rồi, chị nhất định không dễ dàng cho qua thế đâu đấy!”.
Doãn Tiểu Mạt cười hưởng ứng.
Buổi tối về nhà, cô kinh ngạc thấy một bàn thức ăn do chính tay Nghê Thiến làm.
“Mặt trời mọc đằng tây à?” Doãn Tiểu Mạt trêu chọc.
Nghê Thiến dõng dạc: “Chị đây đang bắt đầu xây dựng hình ảnh vợ đảm mẹ hiền”.
Doãn Tiểu Mạt ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Đi rửa tay rồi vào ăn cơm”.
Doãn Tiểu Mạt ngồi vào bàn ăn lại phát hiện một chuyện kì lạ nữa. Cô hỏi: “Sao chị bày lắm bát thế? Ở trong là… ” Doãn Tiểu Mạt nâng bát lên ngửi ngửi: “Không phải rượu trắng… ”.
Nghê Thiến ngượng ngập nói: “Lát nữa em sẽ biết”.
Doãn Tiểu Mạt tủm tỉm: “Gì mà thần thần bí bí thế nữa?”. Cô vừa nói vừa gắp một miếng trứng rán bỏ vào miệng, nhăn mày: “Mặn thế!”.
Nghê Thiến gật đầu: “Xin lỗi, lần đầu làm cơm không có kinh nghiệm, bỏ nhiều muối quá, nên… chị mới chuẩn bị nhiều bát đựng nước trắng, em thả miếng trứng vào bát đầu tiên tráng qua, rồi lại nhúng vào bát thứ hai, cuối cùng ngâm vào bát thứ ba, sau đó có thể ăn được rồi!”.
Doãn Tiểu Mạt: “… ”.
Hoàn toàn bó tay.
Sau đó, vì ăn quá nhiều đồ mặn, Doãn Tiểu Mạt rất khát nước, hét gọi nước liên tục.
Nghê Thiến phục vụ rất tận tình, nhanh nhẹn gọt lê bóc quýt cho cô, còn ân cần đưa đến miệng.
Doãn Tiểu Mạt hưởng thụ sự phục vụ cho khách VIP rất hiếm có này, trong lòng vui như nở hoa.
“Nhìn kìa! Ngũ Trác Hiên.” Nghê Thiến đột nhiên chỉ vào ti vi hét lớn.
Ống kính đang dừng trên người Ngũ Trác Hiên, anh ta đang tựa lưng vào tường vừa hút thuốc vừa nói chuyện với quản lý La Thu Thu.
“Hình như là chỗ đợi taxi bên ngoài sân bay thành phố S.” Nghê Thiến nói.
Bình thường Nghê Thiến hay đi công tác, ngồi máy bay như ăn cơm bữa, vừa liếc mắt đã nhận ra ngay: “A! nhìn ngày giờ kìa, đúng là hôm nay”.
Doãn Tiểu Mạt nhảy dựng lên.
“Ngũ Trác Hiên tới S rồi, fan cuồng như em sao lại không biết hả?” Nghê Thiến kì quái hỏi.
Doãn Tiểu Mạt ấm ức nói: “Em sao mà biết được chứ, em có phải người quản lý hay trợ lý của anh ấy đâu”.
“Trưởng fan club không phải bạn em sao?”
Doãn Tiểu Mạt bất đắc dĩ: “Nhưng lịch trình cá nhân thì cậu ấy làm sao biết được.”
“Anh ấy đi cùng quản lý kìa, cá nhân cái gì chứ.”
Doãn Tiểu Mạt mếu máo: “Tiểu thư Nghê Thiến à, thắc mắc của chị, em không thể giải đáp!”.
Doãn Tiểu Mạt vừa dứt lời thì Hoa Lưu Ly gọi điện tới: “Bạc Hà, Bạc Hà, lão Ngũ tới S rồi”. Hoa Lưu Ly rất thích gọi Ngũ Trác Hiên như thế, nghe rất thân mật.
“Tớ cũng mới thấy trên ti vi, không biết là hoạt động gì?”
“Không phải hoạt động kinh doanh nên các fan không được tới đón, nghe nói anh ấy tham gia cuộc họp thường niên của công ty nào đó.”
Doãn Tiểu Mạt sáng rực hai mắt: “Mau hỏi giúp tớ xem là công ty nào?”.
Nghê Thiến đánh vào người cô: “Cái đồ nhà cô là fan cuồng của người ta mà ngay cả người thật cũng chưa được gặp.”
Doãn Tiểu Mạt ấm ức: “Chưa được gặp thì sao chứ? Trong lòng em có anh ấy là được rồi”.
Nghê Thiến nể phục: “Quả nhiên là si tình.”
Doãn Tiểu Mạt lườm cô: “Đáng ghét!”. Sau đó chạy vào phòng ngủ, lên mạng tìm thông tin về chuyến đi tới thành phố S của Ngũ Trác Hiên lần này, nhưng tiếc là một mảnh tin nhỏ xíu cũng không có.
Chờ đến nửa đêm cũng không thấy Hoa Lưu Ly báo tin gì, Doãn Tiểu Mạt thất vọng chìm vào giấc ngủ.
Chiều hôm sau, khi Doãn Tiểu Mạt đang ở tòa soạn thảo luận với Tào Tử Di về tranh minh họa thì Lương Băng nhắn tin tới: “Nếu có thời gian thì lát tới công ty chị một chuyến nhé!”.
Chắc Lương Băng lại sợ cô không có tiền ăn nên gọi cô tới cải thiện bữa ăn cho cô đây mà. Doãn Tiểu Mạt nghĩ vậy liền trả lời: “Hôm nay em bận rồi, không qua được”.
Lương Băng nhắn lại rất nhanh: “Không tới sẽ hối hận đấy!”.
Bà chị dâu tiền nhiệm này của Doãn Tiểu Mạt là một người rất nghiêm túc, chẳng mấy khi nói đùa cái gì. Cô ấy đã nói như vậy thì chắc chắn là có việc quan trọng, Doãn Tiểu Mạt suy nghĩ một lát, cuối cùng đồng ý.
Cô tiếc tiền không dám bắt taxi, đành đi tàu điện ngầm, tới được công ty giải trí Ngải Kha thì thành phố đã sáng đèn.
Lương Băng không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, chờ đến sốt ruột. Vừa thấy Doãn Tiểu Mạt, Lương Băng liền nói: “Sao em ăn mặc thế này tới?”.
“Sao ạ? Bình thường em vẫn mặc vậy mà?” Áo phông trắng phối với quần jean sẫm màu, vừa thoải mái vừa đơn giản.
Lương Băng đẩy Doãn Tiểu Mạt vào tay trợ lý Kỷ Tiên Tiên: “Em mang nó vào trang điểm giúp chị!”.
“Á?” Doãn Tiễu Mạt ngơ ngác, còn chưa kịp hỏi lý do thì đã bị Kỷ Tiên Tiên lôi vào phòng hóa trang.
“Chị Lưu, giao Tiểu Mạt cho chị đấy!”
Nhân viên trang điểm họ Lưu quan sát Doãn Tiểu Mạt một lượt: “Ừ, khuôn mặt như vậy vẫn có khả năng cải thiện thêm”.
Doãn Tiểu Mạt vô cùng xấu hổ, đây có phải là lời đánh giá khéo léo về nhan sắc của cô không?
Một nhân viên trang điểm giỏi cũng giống như một họa sĩ tài ba, có thể biến những cái xấu xí mục nát thành những cái xinh đẹp thần kỳ. Chị Lưu không hổ là nhân viên hóa trang lâu năm của Ngải Kha, dưới bàn tay của chị, làn da trắng nõn nà trong sáng của Doãn Tiểu Mạt đã biến thành một quả anh đào đúng nghĩa, làn môi hồng phấn kiều diễm, đôi mắt to tròn đầy thần thái, cả khuôn mặt được trang điểm tinh tế động lòng người.
Chị Lưu gật đầu cười rất hài lòng: “Đẹp, đẹp lắm!”. Rồi đột nhiên chị nhíu mày: “Em mặc quần áo kiểu gì thế này?” Nói xong chị Lưu không buồn nhìn kỹ đã vơ lấy một bộ lễ phục màu trắng treo trên móc quần áo, hạ lệnh: “Đi thay!”.
Doãn Tiểu Mạt run run hỏi: “Ai đó làm ơn nói cho em biết rốt cuộc mọi người muốn làm gì được không?”.
Nhưng không ai để ý tới cô.
Doãn Tiểu Mạt khẽ đẩy Kỷ Tiên Tiên: “Nói cho em biết đi!”.
Kỷ Tiên Tiên cười đầy bí hiểm: “Giám đốc Lương nói không được nói cho em biết. Dù sao thì lát nữa em cũng biết thôi mà”.
Doãn Tiểu Mạt không thèm giữ hình tượng, trợn mắt lầm bầm: “Cái quái gì thế không biết”.
“Nhanh thay đi!” Kỷ Tiên Tiên đẩy Doãn Tiểu Mạt vào phòng thay đồ.
Doãn Tiểu Mạt không còn cách nào khác, đành phải khuất phục.
Cô đi ra ngoài với vẻ thiếu tự nhiên nghiêm trọng, hai tay không ngừng kéo chiếc váy, nhưng do kéo quá mạnh tay, nên phần trên bị tụt xuống, để lộ ra một mảnh xuân nõn nà. Doãn Tiểu Mạt tiến thoái lưỡng nan.
“Đừng có nhúc nhích!” Kỷ Tiên Tiên giúp cô vuốt thẳng chiếc váy rồi thốt lên: “Xinh quá!”.
Chị Lưu chống cằm khen ngợi: “Quả nhiên rất đẹp!”. Cũng chẳng rõ chị ấy đang tán dương Doãn Tiểu Mạt hay tự khích lệ mắt nhìn của mình nữa: “Qua đây làm tóc nào!”.
Doãn Tiểu Mạt khổ sở nói: “Vẫn chưa hành hạ em đủ sao?”.
Chị Lưu hừ một tiếng: “Em có biết chị trang điểm, tạo hình cho người khác kiếm được bao nhiêu tiền không hả? Nếu không phải Giám đốc Lương giao cho chị thì chị đã mặc kệ em rồi nhóc con ạ!”.
Doãn Tiểu Mạt nghẹn họng, quả nhiên những người có bản lĩnh tính tình thường không dễ chịu.
Chị Lưu làm cho cô một kiểu tóc xoăn, vừa trong sáng vừa quyến rũ. Kỷ Tiên Tiên tròn mắt lên, nói: “Lát nữa chụp nhiều ảnh vào đấy nhé”.
Doãn Tiểu Mạt ngớ người: “Làm gì?”.
“Lần sau em được lộng lẫy thế này chỉ sợ rằng phải đợi đến lúc em kết hôn ấy!”.
Doãn Tiểu Mạt câm như hến, khoa trương như vậy sao?
Chị Lưu bồi thêm một câu: “Với điều kiện chị vẫn là người trang điểm cho em”.
Doãn Tiểu Mạt day trán, có thể bớt lảm nhảm đi được không các bà chị?
Lương Băng hùng hùng hổ hổ đi vào: “Xong chưa?”.
“Xong rồi, xong rồi. Giám đốc, chị nghiệm thu đi!” Kỷ Tiên Tiên đẩy Doãn Tiểu Mạt đến trước mặt Lương Băng
Lương Băng hí hửng ngắm: “Cũng được đấy! Thời gian không còn nhiều, làm được thế này là ok lắm rồi”
Quả nhiên là sếp, nói lời sắc bén vô cùng. Nhưng Doãn Tiểu Mạt đang trong tình trạng sắp nổi cơn điên, gọi cô tới đây hành hạ ra cái nông nỗi này chỉ để nói những lời này sao?
Lương Băng hất cằm: “Kỷ Tiên Tiên, đưa con bé đi đi”.
“Vâng.” Kỷ Tiên Tiên nhận lệnh.
Doãn Tiểu Mạt nhăn nhó không chịu ra khỏi phòng hóa trang.
“Sao thế?” Lương Băng nhíu mày.
“Ăn mặc thế này em làm sao dám ra ngoài?” Doãn Tiểu Mạt chưa từng mặc đồ hở hang như thế bao giờ, cảm thấy rất thiếu tự nhiên.
Lương Băng mỉm cười: “Sao mà không dám? Đẹp mà!”
“Em không muốn.” Doãn Tiểu Mạt lại bắt đầu nổi tính ương ngạnh.
“Thật sự không muốn?” Lương Băng hỏi lại.
Doãn Tiểu Mạt hổn hển vừa thở vừa nói: “Không muốn”.
“Không hối hận chứ?”
“Á… ” Doãn Tiểu Mạt cuối cùng cũng cảm thấy Lương Băng hôm nay quá kỳ lạ, hình như có âm mưu gì đó, nhưng hoàn toàn không đoán ra.
Lương Băng cười giảo hoạt: “Muốn biết thì đi theo chị!” Cô mở cửa ra.
Doãn Tiểu Mạt mếu máo, không kịp suy nghĩ thêm, đi theo Lương Băng
Lương Băng đưa cô tới một căn phòng hội nghị sang trọng liếc mắt vào bên trong rồi hỏi Tiểu Mạt: “Nhận ra chứ?”.
Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc nhìn, nhất thời mộng mị. Cô gái mặc đồ đen nghiêm nghị, mái tóc dài bay bay kia chẳng phải là người đại diện La Thu Thu của Ngũ Trác Hiên sao?
“Hóa ra công ty mời Ngũ Trác Hiên tham gia cuộc họp thường niên là Ngải Kha?”
Lương Băng kinh ngạc nhìn Doãn Tiểu Mạt: “Cũng nắm bắt tin tức nhạy bén gớm nhỉ!”.
“Chị dâu, chị còn giấu em. Quá thiếu tình nghĩa!” Doãn Tiểu Mạt oán hận.
Lương Băng bật cười: “Muốn cho em một niềm vui bất ngờ mà. Thế mà không giấu được em”.
“Bây giờ cho em biết là tốt rồi.” Doãn Tiểu Mạt thật không dám tưởng tượng, nếu như không chuẩn bị trước, lúc Ngũ Trác Hiên xuất hiện trước mắt cô, cô có hưng phấn đến ngất đi hay không?
Lương Băng tủm tỉm: “Giờ không trách chị nữa chứ?”.
Doãn Tiểu Mạt xấu hổ cúi đầu: “Cám ơn chị dâu!”.
“Bảo Kỷ Tiên Tiên đưa em tới chỗ ngồi, chị còn đi đón tiếp khách quý nữa”.
Lương Băng vẫy tay, Kỷ Tiên Tiên không biết ở đâu chạy ra.
Doãn Tiểu Mạt nghe lời gật đầu với Lương Băng. Hiện giờ bảo cô làm gì cô cũng nghe hết.
Kỷ Tiên Tiên dẫn Tiểu Mạt đi vào một hội trường lớn, cười nói: “Chị sắp xếp cho em vị trí tốt nhất nhé!”. Cô ấy nói tiếp: “Ngũ Trác Hiên sẽ ngồi kia, lát nữa còn có thể đi từ chỗ kia lên bục phát biểu, em ngồi ở đây có thể nhìn rất rõ”.
“Vậy chị ngồi đâu?” Doãn Tiểu Mạt hỏi theo bản năng, bắt cô ngồi một mình một chỗ không quen ai, cô chịu chết.
“Đương nhiên ngồi cùng em rồi.” Kỷ Tiên Tiên cười, cô còn phải gánh vác nhiệm vụ tối quan trọng mà Giám đốc Lương giao phó cơ mà.
Doãn Tiểu Mạc nghe vậy mới yên tâm.
Khách mời đã lần lượt tới đông đủ, ai nấy đều có người đưa tới tận chỗ ngồi.
Kỷ Tiên Tiên tíu tít nói: “Anh chàng gần đây luôn gặp may Lục Minh Vũ kìa, đẹp trai không?”.
“Ca sĩ à?”
“Không phải.” Kỷ Tiên Tiên xua tay: “Ca sĩ là Lục Minh”.
“Em tưởng Lục Minh là biên kịch?” Doãn Tiểu Mạt ngạc nhiên.
“Biên kịch em nói là Lư Minh Minh.” Kỷ Tiên Tiên bất lực.
Doãn Tiểu Mạt sờ mũi: “Lư Minh Minh không phải là cái người trong một lần phỏng vấn đã nói có người muốn chơi quy tắc ngầm với cô ta, bị cô ta từ chối sao?”.
Kỷ Tiên Tiên sắp phát điên: “Đấy là Lữ Minh”.
“À, em nhớ ra rồi, Lữ Minh mấy ngày trước vừa được gả vào một gia đình giàu có!”
Kỷ Tiên Tiên rót đầy một cốc nước: “Người mà em nói đấy là Lôi Vũ Mẫn.”
“Ơ, Lôi Vũ Mẫn có phải là… ”
Kỷ Tiên Tiên vội vàng cắt lời Doãn Tiểu Mạt: “Dừng hình! Dừng hình!!! Tiểu Mạt, có phải em chỉ biết mỗi Ngũ Trác Hiên không thế?”.
“Á… ” Doãn Tiểu Mạt bị người khác vạch trần, vô cùng ngượng ngùng.
Kỷ Tiên Tiên không dám tiếp tục tranh luận về minh tinh với Doãn Tiểu Mạt nữa nhưng khi vừa nhìn thấy thần tượng Lăng Tấn của mình vẫn không nhịn được mà kéo tay Tiểu Mạt: “Nhìn kìa, Lăng Tấn. Đẹp trai quá đi”.
Doãn Tiểu Mạt nghiêm túc hỏi: “Đẹp trai bằng Ngũ Trác Hiên không?”
Kỷ Tiên Tiên lặng im.
Một lát sau, Kỷ Tiên Tiên lại kích động: “Phương Triệt cũng tới nữa kìa. Anh ấy hát hay chết đi được!”.
“Có êm tai bằng Ngũ Trác Hiên không?” Doãn Tiểu Mạt híp mắt nửa cười nửa không.
Kỷ Tiên Tiên quả thực bó tay với cô, oán giận nói: “Đồ fan cuồng bại não!”.
Doãn Tiểu Mạt tươi cười: “Cám ơn lời khen!”.
Dù sao thì ở Ngải Kha ai cũng biết rõ bản chất của cô cả rồi, không cần giả vờ nữa.
Kỷ Tiên Tiên chuyển ánh mắt: “Ngũ Trác Hiên tới rồi!”.
Nụ cười trên môi Doãn Tiểu Mạt đông cứng, suýt nữa phun ra miệng câu: “Ở đâu?”.
“Chị lừa em thôi!” Kỷ Tiên Tiên úp mặt lên bàn mà cười.
Doãn Tiểu Mạt giả vờ nổi giận, giơ tay ra cù cô ấy. Kỷ Tiên Tiên sợ nhất là bị người khác cù, cười đến ngả nghiêng, vừa cười vừa van xin buông tha. Doãn Tiểu Mạt đâu có dễ dàng chịu bỏ qua như thế. Kỷ Tiên Tiên lại nói: “Đừng nghịch nữa, Ngũ Trác Hiên thật sự tới rồi”.
“Chị nghĩ em tin chị sao hả?” Doãn Tiểu Mạt chống nạnh, trợn mắt nói.
“Thật mà.” Kỷ Tiên Tiên hạ thấp giọng, “Không tin em nhìn kia kìa!”. Doãn Tiểu Mạt quay đầu lại nhìn, thoáng cái đầu óc rỗng tuếch.
Ngũ Trác Hiên mặc bộ đồ comple màu xám bạc, dáng vẻ hiên ngang, tác phong nhanh nhẹn, cử chỉ thong dong. Thật sự là dùng tính từ nào miêu tả cũng không hề thái quá.
Doãn Tiểu Mạt ngẩn ngơ nhìn anh, không muốn rời mắt.
“Hoàn hồn lại chưa?” Kỷ Tiên Tiên nói bên tai cô.
Doãn Tiểu Mạt vẫn không có phản ứng.
“Lau nước miếng đi đã.” Kỷ Tiên Tiên đưa cho cô tờ khăn giấy.
Doãn Tiểu Mạt vô thức nhận lấy, đưa lên lau lau, một lúc mới định thần lại.
Kỷ Tiên Tiên khúc khích cười như hồ ly vừa thực hiện được gian kế.
Doãn Tiểu Mạt mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kỷ Tiên Tiên, chị chờ đấy!”.
Kỷ Tiên Tiên làm ra vẻ vô tội: “Liên quan gì tới chị đâu”.
“Hừm.” Doãn Tiểu Mạt phải nghiêng người nhìn Ngũ Trác Hiên, không ổn lắm, cô cười gian: “Tiên Tiên, chị đổi chỗ cho em”.
“Vừa nãy em còn đe dọa chị.”
Doãn Tiểu Mạt chớp chớp đôi mắt to: “Là em sai, chị đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân như em, được không?”.
“Em tự nhận là tiểu nhân?” Kỷ Tiên Tiên cố nén cười, trêu chọc Doãn Tiểu Mạt đúng là rất vui.
“Vâng, vâng, vâng.” Lúc này ai nói cô là gì thì chính là thế.
Kỷ Tiên Tiên bất đắc dĩ: “Đổi thì đổi”.
Doãn Tiểu Mạt hí hửng ngồi xuống, bắt tay chống cằm nhìn về phía Ngũ Trác Hiên.
Ngũ Trác Hiên vẫn đang mải nói chuyện với La Thu Thu, thỉnh thoảng dừng lại uống một ngụm nước. Có người tới mời anh ký tên và chụp ảnh chung anh đều không từ chối, lúc nào cũng giữ thái độ hòa nhã.
“Hiền quá.” Doãn Tiểu Mạt bỗng nhiên thốt lên.
“Cái gì?” Kỷ Tiên Tiên ngạc nhiên hỏi.
Doãn Tiểu Mạt lặng lẽ chỉ một ngón tay về phía Ngũ Trác Hiên: “Xưa nay anh ấy đều không biết cách từ chối người khác”.
“Em đang đố kỵ! Có dám đi không?” Kỷ Tiên Tiên khinh bỉ nói. Thông qua Lương Băng, cô cũng khá hiểu Doãn Tiểu Mạt, Doãn Tiểu Mạt là một người rất nhát gan.
Doãn Tiểu Mạt: “… ”.
Dường như cảm nhận được có người nhìn mình, Ngũ Trác Hiên liếc mắt qua phía này. Doãn Tiểu Mạt cuống quýt úp mặt xuống bàn, vội vội vàng vàng đến mức cộc đầu vào bàn.
Kỷ Tiên Tiên thở dài: “Nhìn cái bộ dạng nhát gan này của em thật là… ”. Cô bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm trước nhiệm vụ mà Lương Băng giao cho.
Doãn Tiểu Mạt nghiêng đầu nói: “Mau nhìn xem anh ấy còn nhìn về đằng này không?”.
“Không. Đang nói chuyện với người đại diện.”
Doãn Tiểu Mạt thở hổn hển, xoa bóp cái cổ đau nhức.
Kỷ Tiên Tiên đăm chiêu: “Có tin đồn quan hệ giữa hai người họ không bình thường. Em nghĩ sao?”
“Không thể!” Doãn Tiểu Mạt nói chắc như định đóng cột.
“Không có hay là em không muốn tin là thật?” Kỷ Tiên Tiên đã nghiện trêu ghẹo cô mất rồi.
Doãn Tiểu Mạt tỏ ra nghiêm túc: “Chỉ cần anh ấy thích, em cũng sẽ thích. Cho nên, dù một nửa của anh ấy là ai, em cũng ủng hộ vô điều kiện”.
“Trình độ bại não của em quá giới hạn mất rồi.” Kỷ Tiên Tiên than thở.
Doãn Tiểu Mạt cười hi hi tiếp thu ý kiến.
Trong mắt cô chỉ còn Ngũ Trác Hiên, Kỷ Tiên Tiên lại chăm chú quan sát cô. Doãn Tiểu Mạt ngây thơ, cố chấp, đối xử với mọi người rất thật lòng, tính tình lại quật cường khẳng khái, xử sự với ai cũng có nguyên tắc. Bảo sao Lương Băng tiêu một khoản phí lớn như thể để giúp cô hoàn thành tâm nguyện gặp được thần tượng của mình.
Doãn Tiểu Mạt chợt quay lại, bắt gặp Kỷ Tiên Tiên đang nhìn mình: “Trên mặt em dính gì à?”.
“Không.”
“Thế chị nhìn gì?” Doãn Tiểu Mạt khó hiểu hỏi.
Kỷ Tiên Tiên cười hì hì: “Em xinh quá mà!”.
Doãn Tiểu Mạt đỏ bừng mặt.
Cuộc họp thường niên bắt đầu lúc chín giờ tối, người đầu tiên lên hát mở màn là người khiến Kỷ Tiên Tiên kích động không ngớt, Phương Triệt.
Doãn Tiểu Mạt chỉ thấy giai điệu êm tai, ca từ cũng động lòng người, nhưng ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu cô đó là: Nếu người hát là Ngũ Trác Hiên thì chắc chắn còn hay hơn hẳn một bậc. Tiếc là mấy năm trở lại đây, anh dồn tâm sức vào sự nghiệp diễn xuất, rất lâu rồi chưa ra đĩa nhạc mới.
“Hay không?” Kỷ Tiên Tiên khẽ hỏi.
Doãn Tiểu Mạt cũng thì thầm đáp lại: “Có tài năng bẩm sinh, tiếc là thiếu đầu tư”.
“Em nói y hệt chị Lương, không hổ danh người một nhà.”
Doãn Tiểu Mạt nghĩ, chị dâu có con mắt sắc sảo như thế, mọi việc đều rất kiên quyết, mình còn lâu mới được như chị ấy.
Vị khách thứ hai lên sân khấu là Lục Minh Vũ, anh ta vốn không phải ca sĩ chuyên nghiệp, nên cũng chỉ chọn ca khúc Happy time cho hợp với hoàn cảnh mà thôi. Lục Minh Vũ có vóc người cao ráo, khuôn mặt điển trai, dù hát chỉ ở mức thường nhưng cũng nhận được sự cổ vũ nhiệt tình từ mọi người.
Sau đó anh ta còn phát động mấy tiết mục giao lưu khán giả nữa nhưng Doãn Tiểu Mạt đều không có hứng, chỉ một lòng đợi đến lượt Ngũ Trác Hiên lên sân khấu.
Đúng lúc này, di động của cô rung lên.
Hoa Lưu Ly: “Lão Ngũ tham gia cuộc họp thường niên của công ty Giải trí Ngải Kha. Weibo có người đăng status đây này”.
Doãn Tiểu Mạt lè lưỡi, hôm nay quá kích động nên đã quên mất không báo tin cho Hoa Lưu Ly. Cô nhắn lại: “Nếu tớ nói với cậu là tớ đang có mặt tại hiện trường, cậu có giết tớ không?”.
Hoa Lưu Ly: “Ước ao đố kỵ chứ quyết không hận! Mau thay tớ nhìn anh ấy nhiều nhiều vào!”.
Kỷ Tiên Tiên chợt huých tay Doãn Tiểu Mạt: “Bên kia có người đăng weibo kìa, em có muốn chụp Ngũ Trác Hiên một kiểu đăng lên không?”.
Doãn Tiểu Mạt lắc đầu, đây không phải là buổi biểu diễn bán vé, cô sẽ không đăng ảnh của Ngũ Trác Hiên khi anh chưa đồng ý. Dù cô không thể ngăn cản người khác nhưng cũng kiên quyết nghiêm khắc với bản thân.
Đã tới tiết mục của Ngũ Trác Hiên. Vừa nhắc tới tên anh, cả hội trường bên dưới đã sôi động hẳn lên.
Lúc Ngũ Trác Hiên đi lướt qua bên cạnh, Doãn Tiểu Mạt đã có thể nhìn được anh rõ ràng hơn, vóc người rắn rỏi, mặt sáng như ngọc, ánh mắt kiên định. Dù cả người toát lên một vẻ cao ngạo nhưng nụ cười ấm áp thoáng trên bờ môi lại thu hút tất cả mọi người.
Trái tim Doãn Tiểu Mạt cũng không chịu yên phận mà nhảy loạn xạ trong lồng ngực. cô tranh thủ gửi tinh nhắn cho Hoa Lưu Ly: “Quả nhiên nhìn từ góc 360 độ rất thích mắt”.
Hoa Lưu Ly lập tức trả lời hai chữ: “Ha ha”.
Ngũ Trác Hiên hát ca khúc nổi tiếng nhất của mình: Lời đồn. Anh có giọng hát rất đặc biệt, những nam ca sĩ bình thường khác muốn hát những ca khúc của anh không phải dễ dàng. Doãn Tiểu Mạt đã từng có lần rùng cả mình khi nghe một người khác hát bài ca ấm áp động lòng người này.
Bên dưới tiếng vỗ tay rào rào vang lên.
Ngũ Trác Hiên thành danh bao năm nay, người hâm mộ ở mọi độ tuổi nhiều vô kể, hơn nữa sau khi anh chính thức tham gia bộ phim lịch sử chuyển thể từ một tiểu thuyết trên mạng, lại càng được các cô gái trẻ yêu thích hơn.
Chẳng biết có mấy người lạ ở đâu đột nhiên chui ra thét chí tai khiến Doãn Tiểu Mạt mơ hồ có cảm giác như đang tham gia liveshow riêng của Ngũ Trác Hiên.
Cô quay sang hỏi Kỷ Tiên Tiên: “Mấy em gái kia cũng là nhân viên Ngải Kha ạ?” Thoạt nhìn có vẻ như còn trẻ hơn cả Doãn Tiểu Mạt.
Kỷ Tiên Tiên cũng mù mịt nói: “Không quen. Chắc là fan của Ngũ Trác Hiên rồi, bản lĩnh cũng ghê thật đấy. Cuộc họp nội bộ mà cũng có cách trà trộn vào được”. Nói tới đây, Kỷ Tiên Tiên đột ngột cười: “Bọn họ còn nắm bắt tin tức nhạy bén hơn em”.
“Bọn trẻ bây giờ thật là ranh mãnh.” Doãn Tiểu Mạt thản nhiên.
Kỷ Tiên Tiên phì cười: “Em không phải trẻ con hả?”.
Doãn Tiểu Mạt không tiếp tục đôi co nữa. Cô mồ côi cha mẹ từ nhỏ, đi làm thuê từ rất sớm để tự nuôi mình, suy nghĩ của cô quả thực là già trước tuổi rất nhiều.
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu nói: “Ca khúc tiếp theo sẽ do Ngũ Trác Hiên song ca cùng một cô gái. Có ai tình nguyện lên đây hát không?”
Tiết mục này thực ra đã được sắp đặt sẵn, Kỷ Tiên Tiên nghĩ thầm, rốt cuộc cũng tới lúc rồi, giám đốc Lương, em nhất định không phụ sự tín nhiệm của chị.
Kỷ Tiên Tiên đột nhiên giơ cao tay.
Doãn Tiểu Mạt tròn mắt: “Chị cũng là fan của Ngũ Trác Hiên hả?”.
“Chị giơ tay thay em.”
Doãn Tiểu Mạt nghẹn họng: “Em nói muốn lên hát lúc nào?”.
“Cơ hội tốt như thế em chịu từ bỏ hả?”
Doãn Tiểu Mạt bị Kỷ Tiên Tiên bức đến đau tim: “Chị, chị đừng khiến em xấu mặt”.
Đùa cái gì chứ, song ca với Ngũ Trác Hiên ư? Mới chỉ nhìn trực diện thôi mà tim cô cũng đã nhảy nhót tưng bừng rồi.
Kỷ Tiên Tiên cười rạng rỡ tiếp tục giơ tay vẫy vẫy: “Ở đây này”.
Người dẫn chương trình liếc mắt qua mọi người, cười nói: “Bạn nữ kia có vẻ rất nhiệt tình”.
Kỷ Tiên Tiên chỉ vào Doãn Tiểu Mạt, dùng khẩu hình nói: “Cô ấy, cô ấy!”.
Người dẫn chương trình hiểu ý, liền nhanh nhẹn: “Vậy xin mời cô gái mặc bộ lễ phục màu trắng lên sân khấu”.
Ngũ Trác Hiên cũng nhìn về phía này.
Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, Doãn Tiểu Mạt đã chui xuống gầm bàn từ lúc nào.
Kỷ Tiên Tiên uất ức nói: “Mau ra đây cho chị! Mất mặt quá đi mất “.
Doãn Tiểu Mạt kiên quyết không chịu đầu hàng.
Hội trường cười ầm lên. Nhiều người nghĩ rằng đây là kế hoạch ban tổ chức sắp xếp trước nên hào hứng ngồi xem.
“Chị bị em bức tức chết tới nơi rồi.” Kỷ Tiên Tiên oán giận.
Doãn Tiểu Mạt làm như không nghe thấy.
Người dẫn chương trình dùng mắt thăm dò, Kỷ Tiên Tiên buông tay, nhìn lại anh ta với vẻ tiếc nuối. Anh ta không còn cách nào khác đành cười lấy lệ, chương trình thì vẫn phải tiếp tục, thế nên anh ta đành phải tùy ý mời một người khác lên sân khấu. Cô gái kia chắc hẳn cũng là người hâm mộ trung thành của Ngũ Trác Hiên, không chỉ hát được tất cả các ca khúc của anh mà còn có thể nói chính xác được năm phát hành.
Giọng hát của cô ta rất khá, phối hợp ăn ý với Ngũ Trác Hiên. Cô ta nói đã yêu thích Ngũ Trác Hiên nhiều năm, hôm nay lần đầu tiên mới được gặp anh ngoài đời.
Người dẫn chương trình thuận đà lên tiếng đùa một câu, cuối cùng cô gái may mắn kia được như ước nguyện ôm Ngũ Trác Hiên một cái.
Kỷ Tiên Tiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải em nhát gan thì giờ cái ôm kia là của em rồi đấy”.
Doãn Tiểu Mạt từ lúc chui ra khỏi gầm bàn vẫn chưa dám ngẩng đầu. việc này tuyệt đối không thể nói với Hoa Lưu Ly, bằng không cô ấy sẽ loan tin ầm lên trong câu lạc bộ mất.
Kỷ Tiên Tiên kéo tai Doãn Tiểu Mạt: “Em đã làm uổng phí tâm tư của Giám đốc Lương rồi đấy, biết không hả?”
Doãn Tiểu Mạt ngớ người không hiểu gì, Kỷ Tiên Tiên cũng không nói nữa. Doãn Tiểu Mạt nhân cơ hội mọi người đang chú ý trên sân khấu liền vội vàng chuồn đi, nếu bị người ta chụp được bộ dáng xấu hổ kia của cô rồi tung lên mạng thì cô thật sự không có mặt mũi đâu mà đi gặp người khác nữa.
Cô tới phòng thay đồ thay lại quần áo, lúc đi ra đã thấy Kỷ Tiên Tiên chờ bên ngoài.
“Giám đốc Lương bảo chị nói với em, đợi chị ấy đưa em về.”
“À vâng.” Doãn Tiểu Mạt đã sẵn sàng tâm lý ăn mắng.
Lương Băng cũng không bắt cô chờ lâu, những chuyện còn lại đều giao cho người khác xử lý rồi ra đưa Doãn Tiểu Mạt về nhà. Dọc đường, Lương Băng một mực im lặng, Doãn Tiểu Mạt biết mình sai nên cũng không dám lên tiếng.
Xe dừng ngoài cổng khu tập thể, Doãn Tiểu Mạt đang định mở cửa xuống xe thì Lương Băng nói: “Chờ đã!”.
Doãn Tiểu Mạt lập tức dừng lại: “Gì thế chị?”
Lương Băng xoay người, lẳng lặng nhìn cô.
Doãn Tiểu Mạt thấy thế lại càng sợ: “Chị dâu, có chuyện gì chị cứ nói ra đi ạ”.
“Tiểu Mạt, không phải em thích Ngũ Trác Hiên sao?”
“Vâng.” Doãn Tiểu Mạt không phủ nhận.
Lương Băng nhìn cô bằng ánh mắt khó tin: “Sao hôm nay chị tạo cơ hội cho em mà em không nắm lấy?”. Lời nói này cũng coi như đã là khách khí lắm rồi. Doãn Tiểu Mạt không biết nắm cơ hội, đúng là đã lãng phí tâm huyết của cô, lại còn khiến cô mất mặt.
Doãn Tiểu Mạt không trả lời, mà hỏi lại: “Cái đó thì có liên quan gì tới chuyện em thích anh ấy?”.
“Chẳng lẽ em không muốn làm bạn với anh ta?” Lương Băng lại hỏi.
Doãn Tiểu Mạt hiểu ý của chị dâu, cô cười: “Chị, với em chuyện đó không thể thành sự thật được, chị nghĩ có thể dỡ bầu trời xuống dễ dàng thế sao?”. Cô biết tự lượng sức mình, xưa nay chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận được sự ưu ái của Ngũ Trác Hiên. Chỉ cần ở đằng sau lặng lẽ quan tâm anh ấy là tốt rồi.
“Tháo ra cái vỏ ngôi sao thì anh ta cũng chỉ là một con người bình thường, không xa xôi như em tưởng tượng.” Lương Băng chậm rãi nói.
Doãn Tiểu Mạt kéo lấy tay Lương Băng: “Chị dâu, em biết chị rất quan tâm em. Nhưng em nghĩ, quan hệ thần thượng và fan vẫn thích hợp với em hơn”.
“Người khác đều ước ao có cơ hội tiếp xúc gần gũi với sao, còn em lại ngược đời, lúc nào cũng trốn xa tít mù khơi.” Lương Băng thật sự hết cách với cô.
Doãn Tiểu Mạt cười khúc khích: “Có một câu nói là khoảng cách sinh ra cái đẹp đấy chị!”.
Lương Băng đánh vào lưng Doãn Tiểu Mạt, cô bé này tâm tính thật tốt! Thực ra Lương Băng không cần quan tâm tới Doãn Tiểu Mạt nhiều như thế nhưng vẫn không kìm được mà yêu thương cô.
“Chị dâu, nếu không còn việc gì nữa thì em lên nhà đây.”
Lương Băng định nói gì rồi lại thôi. Bỏ đi, những chuyện khác tạm thời chưa cần nói với con bé.
Nghê Thiến lại đi công tác, nhà cửa im ắng. Vốn đã quen với sự ồn ào của Nghê Thiến nên Doãn Tiểu Mạt chưa kịp thích ứng với không gian yên tĩnh này.
Tối nay Doãn Tiểu Mạt có phần hưng phấn, chắc chắn sẽ không ngủ nổi, cô dự định thức cả đêm để vẽ tranh minh họa mới.
Cô có thói quen trước khi làm việc sẽ lên QQ, xem có tin nhắn nào hay không. Lần này vừa mới đăng nhập đã thấy hình đại diện của Hoa Lưu Ly nhấp nháy dưới góc màn hình bên phải.
Hoa Lưu Ly: “Lên rồi hả, vừa đúng lúc đang muốn tìm nàng hóng chuyện!”.
Trà Chanh Bạc Hà: “Chuyện gì???”.
Hoa Lưu Ly gửi cho cô một bức ảnh, sau đó hỏi: “Biết cô gái kia không? Tớ down ảnh trên weibo xuống đấy”.
Đầu óc Doãn Tiểu Mạt tê liệt! Không biết ai đã chụp được cô từ sau lưng, hơi nghiêng mặt, sau đó đăng lên weibo, lại còn kèm thêm một cậu: Chuyện cười đặc sắc nhất ở cuộc họp hằng năm mới đây.
Doãn Tiểu Mạt đánh vài chữ rồi lại xóa đi, cuối cùng trả lời Hoa Lưu Ly: “Không biết”.
Hoa Lưu Ly có vẻ rất phấn khích: “Nghe nói cô gái này được gọi lên sân khấu hát cùng Ngũ Trác Hiên, nhưng mà trong lúc cấp bách cô ấy đã chui xuống gầm bàn để trốn, có chuyện này thật hả?”.
Doãn Tiểu Mạt thành thật đáp: “Thật”.
Hoa Lưu Ly gửi sang một cái biểu tượng khoa trương: “Cô gái này ngốc chết đi được! Tớ cầu còn không được.”
Doãn Tiểu Mạt không biết phải đáp thế nào, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì chỉ bị chụp lưng.
Hoa Lưu Ly lại hỏi: “Cô gái này xinh không?”.
Trà Chanh Bạc Hà: “Bình thường thôi”.
Đây là lời nhận xét của chính cô về bản thân mình, hoàn toàn không xạo.
Hoa Lưu Ly: “Cậu không chụp ảnh cô ấy à?”
Doãn Tiểu Mạt chợt thấy một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu: “Cậu làm gì mà hứng thú với cô ta thế?”.
Hoa Lưu Ly cười ha ha: “Tớ quá tò mò, trên đời này lại có người nhát gan đến thế”.
Doãn Tiểu Mạt thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống, cô càng thêm kiên định, quyết không kể sự thật với Hoa Lưu Ly. Sợ nói dài nói dai thành nói dại, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách: “Tớ bận rồi, nói chuyện sau nhé”.
Hoa Lưu Ly: “Vẽ tranh lão Ngũ à?”.
Doãn Tiểu Mạt vốn không ngờ cô ấy lại nhắc tới, nhất thời hứng thú tăng vọt: “Ừ”.
Hoa Lưu Ly: “Cố lên! Trông chờ!!!”.
Doãn Tiểu Mạt cầm tấm bảng vẽ cảm ứng, nhắm mắt hồi tưởng lại tạo hình của Ngũ Trác Hiên đêm nay, bắt đầu vẽ.
Đây là tấm đầu tiên cô không nhìn vào ảnh chụp làm mẫu, vẽ hoàn toàn dựa vào ký ức. Tinh thần hôm nay quả thật rất tốt, Doãn Tiểu Mạt phác lại hình ảnh hoàn mỹ của Ngũ Trác Hiên lúc anh đứng trên sân khấu biểu diễn. Vẽ xong, cô hài lòng ngắm nghía tác phẩm của mình rồi đăng lên weibo, sau đó tắt trang web tập trung vẽ tranh minh họa cho tòa soạn.
Ba ngày sau khi bàn bạc với Tào Tử Di, trong đầu cô đã định hình được ý tưởng chung, nhưng mới vẽ được mấy nét lại thấy thiếu thiếu cái gì đó, có thế nào cũng không tiếp tục được. Cô thở dài, đứng dậy đi lấy một cốc nước, chậm rãi uống.
Tò mò, Doãn Tiểu Mạt mở trang web ra xem phản ứng của mọi người về bức vẽ khi nãy nhưng ngay lập tức nhận được hai tin nhắn riêng, một là của Hoa Lưu Ly: “Tiểu Bạc Hà, màu cà vạt cậu vẽ sai rồi”.
Tin còn lại là của Ngũ Trác Hiên: “Hôm nay bạn cũng có mặt ở hội trường đúng không?”.
Doãn Tiểu Mạt đổ mồ hôi, không kịp suy nghĩ liền trả lời: “Không có”.
Có lẽ Ngũ Trác Hiên cũng đang online, anh lập tức nhắn lại: “Thế bản Q[1] dựa vào đâu mà vẽ?”.
[1] Một thể loại vẽ hoạt họa (như manga, anime)
Doãn Tiểu Mạt nghĩ ra đáp án cực nhanh: “Trên weibo có người post ảnh chụp, em dựa vào đó để vẽ”.
Ngũ Trác Hiên lời ít ý nhiều: “Cà vạt”.
Sao anh ấy cũng nhắc tới cà vạt thế??? Doãn Tiểu Mạt ngây người không hiểu cái gì, cô quay ra tìm bức ảnh trên mạng. Trong ảnh, cà vạt của Ngũ Trác Hiên màu đỏ tía, Doãn Tiểu Mạt lại vẽ chiếc cà vạt màu xanh ngọc.
Cô cẩn thận hồi tưởng một chút, chợt tỉnh ngộ. Lúc ấy đang đùa giỡn với Kỷ Tiên Tiên, cô quay đầu lại thì thấy Ngũ Trác Hiên, khoảnh khắc đó để lại ấn tượng trong não cô rất sâu. Cô nhớ khi đó anh đeo cà vạt màu xanh ngọc, sau đó lên sân khấu biểu diễn mới đổi một chiếc khác màu đỏ tía. Chi tiết này chỉ những người có mặt ở hiện trường mới biết được. Thảo nào Hoa Lưu Ly nói cô vẽ màu sai, còn Ngũ Trác Hiên chỉ cần liếc qua cũng nhìn ra đầu mối.
Doãn Tiểu Mạt tròn mắt, làm sao cô có thể xóa bỏ nghi ngờ của Ngũ Trác Hiên bây giờ?
Nghĩ tới nghĩ lui, mãi không tìm ra giải pháp, Doãn Tiểu Mạt lại sợ Ngũ Trác Hiên thấy mình lâu không hồi âm, cho rằng mình chột dạ, cô cắn môi, phó thác số phận: “À, em nghĩ màu xanh ngọc hợp hơn nên tự ý đổi, thật xin lỗi”.
Ngũ Trác Hiên: “Thế à, tôi cũng nghĩ vậy!”.
Doãn Tiểu Mạt há hốc miệng, đây là kiểu “tự sướng” của anh ấy ư? Cô sầm mặt, có cảm giác mình vừa hiểu thêm được một chút về Ngũ Trác Hiên.
Bình luận truyện