Chương 45: 45: Cậu Ký Đi
Hình ảnh đập vào mắt Sở Nghinh chính là dáng vẻ sợ sệt của Mục Nhiễm trong căn phòng hạng sang, nhưng xung quanh lại hỗn loạn vô cùng, chính là tàn tích còn xót lại của một trận giằng co quyết liệt.
Giường lớn nhăn nhúm từng góc một, mà Mục Nhiễm thì ngồi ôm mình run lẩy bẩy, cúi gầm mặt không dám phát ra tiếng động nào, cho đến khi nghe được giọng của Sở Nghinh thì mới vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
- Tiểu Nghinh!
- Tiểu Nhiễm! Tiểu Nhiễm, đừng sợ, tớ đến đưa cậu về đây.
Sở Nghinh vội vội vàng vàng chạy đến giường, ngồi ngay trước mặt của Mục Nhiễm, vừa vươn tay ra vén tóc cho cô ấy vừa ôm bạn thân của mình vào lòng, rốt ruột trấn an.
- Tiểu Nhiễm, tớ xin lỗi, là tớ đã liên lụy đến cậu.
Gặp lại được Sở Nghinh, lại an toàn bên cạnh bạn thân, Mục Nhiễm cũng đang dần dần buông lỏng cảnh giác và bình tĩnh được một chút.
- Tiểu Nghinh, tớ còn tưởng hôm nay tớ tiêu đời rồi.
Nghe tiếng nức nở của Mục Nhiễm, Sở Nghinh càng cố gắng vỗ đều từng nhịp tay trên lưng của cô ấy, kiên trì dỗ đến khi Mục Nhiễm ngừng sợ hãi và cũng không còn khóc quá nhiều nữa thì mới chủ động nói với cô ấy.
- Tiểu Nhiễm, hợp đồng, hợp đồng với Ân Dạ, cậu hãy ký đi.
Tinh thần của Mục Nhiễm vừa mới được ổn định lại mà đã nghe Sở Nghinh nói một câu như vậy thì không thể không kích động và bức xúc.
- Tiểu Nghinh, cậu đang nói gì vậy? Cậu biết rõ Ân Viêm làm vậy là để ép cậu nghe lời anh ta, sao tớ có thể bán đứng cậu được chứ?
Ngay khoảnh khắc rời khỏi phòng làm việc của Ân Viêm để chạy đến đây thì Sở Nghinh đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đối diện với tất cả những chuyện sẽ xảy đến, bao gồm cả thái độ cương quyết này của Mục Nhiễm.
Cô nắm chặt một tay của cô ấy, mỉm cười thật vô tư rồi nói tiếp.
- Tiểu Nhiễm, tớ không sao.
Tớ bây giờ cũng như cá nằm trên thớt rồi, có cố gắng phản kháng thì cũng là chết chậm một chút thôi.
Nhưng cậu thì khác, tớ không muốn cậu vì tớ mà tương lai lẫn sự nghiệp đều bị hủy hoại.
Nghe lời tớ, cậu ký hợp đồng đi.
Chỉ có ký hợp đồng thì Ân Viêm mới không làm hại đến cậu nữa, vả lại, đãi ngộ của Ân Dạ cũng rất tốt, cậu không phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào cả.
Khi nói ra những lời này, Sở Nghinh lại không thể nào kìm được nước mắt, nhưng cô vẫn đang cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh, nuốt hết nước mắt vào trong.
Một tay nắm chặt bàn tay của Mục Nhiễm, mỉm cười nhìn cô ấy đang không ngừng lắc đầu phản đối thì vẫn nhét hợp đồng vào trong tay của cô ấy.
- Nghe lời tớ, tiểu Nhiễm, cậu cứ mặc kệ tớ và ký hợp đồng đi.
Đừng làm gì cho tớ nữa, coi như tớ xin cậu đó.
Tiểu Nhiễm, mau ký đi.
Mục Nhiễm đã kiên quyết từ đầu dù cho điều kiện trong hợp đồng của Ân Dạ có tốt đến mấy mà Ân Viêm không đồng ý li hôn với Sở Nghinh thì sẽ không bao giờ đặt bút xuống ký, hoặc dù là hắn có làm chuyện đáng sợ hơn vừa rồi cũng không lung lay.
Nhưng khi nhìn Sở Nghinh khổ sở cầu xin như vậy, cô không còn lựa chọn nào khác, cố nén cơn giận xuống rồi cầm bút và hợp đồng kia, ký vội tên của mình.
- Tớ ký rồi đó, cậu không cần phải lo lắng cho tớ nữa.
Nhìn hợp đồng đã có chữ ký của Mục Nhiễm, Sở Nghinh rốt cuộc cũng đã thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô vừa lau nước mắt vừa mỉm cười nhìn bạn thân của mình, chỉnh trang lại cho cô ấy rồi đỡ cô ấy xuống giường.
- Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà.
Trước khi đứng lên rời đi, cô vẫn không quên cầm theo hợp đồng đã ký xong, dìu Mục Nhiễm đi ra khỏi căn phòng đầy đau thương này.
Lúc vừa ra đến cửa, cô lại nhìn thấy trợ lý Châu Vũ của Ân Viêm đã đứng đợi sẵn, cũng chẳng cần nói bất kỳ câu nào thì cô cũng biết phải làm gì rồi, chỉ đưa hợp đồng cho cậu ta rồi cùng Mục Nhiễm rời đi.
.......!.
ngôn tình sủng
Nhận được điện thoại báo cáo lại tình hình hợp đồng của Châu Vũ, tâm tình đang rất sảng khoái của Ân Viêm giống như được nhân lên gấp đôi rồi.
Ném điện thoại sang một góc bàn, hắn lại cầm bút lên để ký duyệt những trang báo cáo còn lại trước mặt trong khi đợi Châu Vũ đem hợp đồng với Mục Nhiễm về.
Chưa được bao lâu thì lại có cuộc gọi đến, vừa nhìn thấy tên người gọi thì trên mặt Ân Viêm liền tỏ vẻ bất lực, thế nhưng vẫn cầm điện thoại để nhận cuộc gọi, một bên thì vẫn tiếp tục làm việc như cũ, giọng điệu có phần lười nhác.
- Lại chuyện gì nữa đây?
Đầu dây bên kia vừa nghe được giọng của hắn thì ngay lập tức đáp lại ngay, giọng của người đàn ông vừa hớn hở vừa mang theo chút trêu đùa.
- A Viêm, mấy ngày rồi cậu không đến chỗ tớ, đang bận gì sao? Hay là bị vợ quản rồi?
Ân Viêm buộc miệng chửi thề một câu, vẫn duy trì tông giọng đều đặn và nhàn nhã như cũ.
- Cô ta quản được tớ? Chỉ là chán thôi, mấy trò ở chỗ cậu có trò nào tớ chưa từng chơi qua chứ.
Người gọi đến không ai khác chính là Phong Dật, không biết có phải lấy tư cách là bạn thân gọi đến hàn huyên hay là ông chủ quán bar hỏi han khách hàng thân thuộc nữa.
Anh ta thở dài một tiếng, giống như đang cố tình than vãn với Ân Viêm vậy.
- Cậu không đến nên tớ gọi A Hy cũng chẳng thèm để ý đến tớ nữa đây.
Hai người còn là bạn của tớ không vậy? Cậu còn rõ ràng là thiên vị A Hy hơn nữa, không đến chỗ tớ nhưng một ngày cậu đến chỗ A Hy không dưới ba lần.
Ân Viêm bất lực thở một hơi nặng nề, hắn cũng hiểu rất rõ con người này rồi, nếu không phải là bày ra mấy trò chơi khác thường thì cũng là lải nhải đến nhàm chán.
Còn việc mà anh ta vừa nói chính là gần đây hắn liên tục đến tìm Trần Hy cũng là vì những loại thuốc đã cho Sở Nghinh uống hàng ngày, hắn đang tìm cách tăng liều lượng lên.
- Tớ cũng là đang có thú vui của mình thôi.
Nếu cậu thấy nhàm chán quá thì có thể đổi khẩu vị một chút, hình như lâu rồi cậu không ra ngoài đấy, ở chỗ A Hy cũng có thể tìm được mục tiêu không chừng.
Đợi hắn nói xong thì Phong Dật lại tiếp tục thở dài, còn không quên bồi thêm mấy câu vào.
- Không phải cậu lại muốn đem vợ ra làm chuột bạch đấy chứ? A Viêm, cậu cũng nên có chừng mực một chút, không thì sau này hối không kịp đâu.
Ân Viêm nghe đến đây thì giống như đã quá kiên trì rồi.
Hắn còn chẳng thèm trả lời lại mà cứ trực tiếp cúp máy ngay luôn.
Sau khi cúp máy, hắn lại tập trung làm hết công việc đang còn dang dở.
Hắn không gọi ai vào phòng làm việc ngoại trừ đợi Châu Vũ về, thế nhưng trong khi hắn còn đang bận rộn với đống giấy tờ trước mặt thì không biết từ khi nào mà đã có một vòng tay từ phía sau luồn ra trước rồi đến ngực của hắn, giống như chiếc tua cuốn cứ quấn chặt lấy hắn, còn sờ s oạng liên tục nữa.
- Ân tiên sinh, lâu rồi anh không gọi người ta đó.
Không cần quay lại thì Ân Viêm cũng đoán được là ai rồi, hắn vẫn bình thản như không quan tâm gì đến và tiếp tục làm việc của mình, chỉ là lười biếng nhắc một tiếng.
- Tôi không gọi thì em vào đây làm gì?
Nghe hắn hỏi vậy, trong lòng của Thư Kỳ bất chợt nổi lên một dự cảm chẳng lành, thế nhưng vẫn cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi lại, nũng nịu với giọng điệu ủy khuất.
- Anh biết rồi còn hỏi người ta nữa, đương nhiên là nhớ anh rồi nên mới đến tìm anh đây.
Người đàn ông vẫn để mặc cho cô ta càn quấy từ phía sau, chỉ tập trung xử lý hết công việc của mình.
Hắn cũng không hiểu tại sao gần đây mà bản thân lại có vẻ rất chán ghét việc đụng vào những người phụ nữ khác ngoại trừ Sở Nghinh, đó cũng là lí do mà Phong Dật phàn nàn chuyện hắn không còn đến chỗ anh ta chơi như trước nữa, và đến cả Thư Kỳ luôn khiến hắn hài lòng mà bây giờ hắn chỉ thấy chán ghét, dơ bẩn.
- Ra ngoài cho tôi làm việc.
Động tác tay của Thư Kỳ lập tức khựng lại khi nghe hắn thẳng thừng đuổi mình như vậy.
Cô ta còn tưởng mình nghe nhầm nên vẫn bất động mãi cho đến khi hắn lặp lại một lần nữa cũng cùng một nội dung thì cô ta mới bắt đầu chuyển sang uất ức, không cam lòng mà nũng nịu.
- Người ta nhớ anh mà, anh nỡ lòng nào đuổi người ta đi như vậy.
Ân tiên sinh, hay là để em giúp anh thư giãn một chút nhé.
Với kinh nghiệm dày dặn như Thư Kỳ, đương nhiên cô ta vừa dính sát vào Ân Viêm chưa bao lâu cũng đã nhìn ra được là hắn vừa làm chuyện gì cách đây không lâu, dấu vết của Sở Nghinh còn sót lại ngay trước mắt đây.
Hơn nữa cũng chính cô ta là người dẫn Sở Nghinh vào phòng làm việc gặp Ân Viêm, lúc Sở Nghinh đi ra thì váy áo không chỉnh tề, mặt còn phiếm hồng kỳ lạ, không khó để đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Chắc chắn là vì được Sở Nghinh cho ăn no rồi nên Ân Viêm mới không thèm liếc nhìn đến cô ta một cái như vậy.
Sở Nghinh vừa rời đi thì hắn cũng đuổi cô ta ra ngoài, cứ tưởng tượng ra cái cảnh mà Sở Nghinh cùng với Ân Viêm làm hết những chuyện lẽ ra chỉ có mình làm thôi, Thư Kỳ liền tức đến nghiến chặt răng, hận không thể cho Sở Nghinh một bài học cảnh cáo.
- Em nghe không hiểu lời tôi nói?
Đã nhắc nhở một lần nhưng Ân Viêm vẫn còn thấy hai tay của Thư Kỳ ôm trước ngực nên liền tỏ thái độ không vui, cất giọng lạnh khốc như đang ngầm đe dọa, không khí xung quanh trong chốc lát cũng yên tĩnh đến ngột ngạt và đáng sợ.
- Em xin lỗi, Ân tiên sinh, em sai rồi, em ra ngoài ngay đây.
Đến lúc này thì Thư Kỳ mới không dám hành động trái ý của hắn nữa, rùng mình thu tay về và vội vàng đứng sang một bên, cúi gầm mặt xin lỗi rồi cuống quýt chạy ra khỏi phòng làm việc.
.........!
Sau khi từ nhà của Mục Nhiễm về, Sở Nghinh cũng không còn tâm trạng quay lại tiếp tục làm việc nữa, nhưng cô lại không muốn về Đế Cư sớm như vậy nên mới định đến tìm Sở Bất Liên giết thời gian, huống hồ lúc này tâm tư của cô còn đang rối ren nên nếu được ở cùng cha thì cô có thể yên lòng một chút.
Bước vào thang máy để lên tầng làm việc của Sở Bất Liên, Sở Nghinh thực không ngờ giữa đường lại bị chó điên chặn đường.
Cửa thang máy lẽ ra đã đóng lại nhưng âm binh rất kịp thời chen vào đi cùng với cô.
Quét mắt sang bên cạnh nhìn qua một lượt, tâm trạng hiện giờ của Sở Nghinh vốn không tốt nên cũng không muốn xảy ra tranh cãi gì với Phùng Nhược Anh, cô cứ lờ đi rồi ngước mắt lên nhìn con số báo hiệu tầng trên cửa.
Thế nhưng Phùng Nhược Anh thì lại không nghĩ như cô, cũng không có thiện ý bớt gây chiến, ngược lại còn cố tình chọc khấy vào cô để có tranh cãi.
- Sở tiểu thư giờ này không phải đang bận rộn hoàn thành xong bộ sưu tập tháng này à? Sao lại có nhã hứng ra ngoài như vậy? A, hình như cô đang đến phòng chủ tịch nhỉ? Chắc không phải lại định đi tố cáo ai đấy chứ?
Nghe như chó sủa bên tai, Sở Nghinh cũng cố gắng lờ đi, tỏ rõ thái độ cho cô ta thấy.
Ấy vậy mà Phùng Nhược Anh vẫn quyết tâm bắt chuyện cho đến cùng.
- Ôi Sở tiểu thư, cô xem thử công ty của Sở gia cô còn được mấy người đây.
Tất cả hình như đều bị cô đi tố cáo với cha cô mà đi hết rồi đó.
Thế bây giờ Sở tiểu thư lại định đi tố cáo ai đây?
Vốn dĩ đã muốn bỏ ngoài tai cho xong chuyện rồi, thế nhưng Phùng Nhược Anh cứ cố tình muốn gây sự như vậy nên Sở Nghinh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà đáp trả lại ngay với câu hỏi của cô ta.
- Nếu là tố cáo cô thì sao đây hả? Cô có ý kiến gì không?
Câu trả lời của Sở Nghinh quá bất ngờ khiến cho Phùng Nhược Anh tức đến thở không ra hơi, đầu lưỡi cứ như bị keo dính lại vậy.
Còn Sở Nghinh nhìn bộ dạng tức giận đến trợn mắt của cô ta thì chỉ nhếch môi cười khẩy một cái, nhả ra từng câu từng chữ rành mạch, rõ ràng.
- Phùng Nhược Anh, nếu cô đã biết nhiều người bị tôi tố cáo mà ra khỏi công ty hết thì sao cô còn ở đây làm gì vậy? Hay là muốn chờ đến lượt cô cũng bị tôi tố cáo với cha tôi? Từ trên xuống dưới Thương Sở, người duy nhất mà tôi muốn bấm nút biến nhanh nhất chính là cô.
Bên ngoài dù có tỏ vẻ bình tĩnh và ngông cuồng đến mấy nhưng cũng chỉ có Sở Nghinh là tự rõ nỗi lòng của chính mình mà thôi, đối diện với Phùng Nhược Anh như vậy, trước giờ cô chưa từng lo sợ gì cả, thế nhưng bây giờ cô lại không ngừng nhớ lại những lời cảnh cáo của Ân Viêm.
Hắn nói cô không được phép để Phùng Nhược Anh giẫm lên đầu, nếu như bị cô ta đánh thì cô phải đánh trả lại gấp đôi hoặc hơn nữa, nếu không thì người bị đánh sẽ là cô.
Chỉ cần nghĩ đến những lời này cùng với ánh mắt đáng sợ ngút ngàn sát khí của hắn thì sống lưng cũng đã lạnh toát rồi.
Hít thở một hơi để điều chỉnh lại thần trí, Sở Nghinh lại nhẹ nhàng nhếch khóe môi, giọng điệu mang theo vài phần châm biếm.
- Xem ra không có người đột nhiên nhảy ra thì chúng ta cũng dễ nói chuyện hơn nhỉ?.
Bình luận truyện