Gặp Anh Là Điều Đẹp Nhất Của Thanh Xuân - Stay With You 2003

Chương 22: Bí mật của người con trai mà tôi thích



Tôi nhanh chóng đứng dậy, giải thích về hành động xem lén vừa nãy:

- Mình không cố ý, do cái cặp của bạn bị rớt và tập sách rơi ra ngoài nên mình mới nhặt lại, tình cờ thấy cuốn tập vẽ mới tò mò mở ra xem thôi.

Kiên Tâm không nói gì, đưa tay giật nhẹ cái cặp trên tay tôi, lẳng lặng nhét cuốn tập vẽ vô. Sự hiếu kỳ thôi thúc khiến tôi không ngần ngại mà hỏi hắn:

- Bạn biết vẽ sao? Những bức tranh đó đều là bạn vẽ phải không?

Đối diện, Kiên Tâm vẫn im lặng, vẻ như cố tình không nghe câu hỏi đó. Lấy làm lạ, tôi bước đến gần hơn đồng thời hạ thấp đầu xuống để nhìn gương mặt hơi cúi của hắn, lặp lại câu hỏi kia lần nữa. Có lẽ hắn hiểu tôi sẽ không bỏ qua nếu chưa nhận được đáp án nên sau cùng hắn miễn cưỡng gật đầu. Trông thế tôi hết sức bất ngờ, bèn kêu lên:

- Bạn có khiếu vẽ, lại còn vẽ đẹp như thế, tại sao giấu mình?

- Tôi không giấu, chỉ là bạn không hỏi. - Kiên Tâm kéo khoá cặp, tỉnh bơ bảo.

- Nói thế mà nghe được à? Làm sao mình biết là bạn biết vẽ? Chí ít bạn phải nói chứ... Nhìn mấy bức vẽ đó cũng đủ hiểu là bạn có tài rồi.

- Ngưỡng mộ xong chưa, tôi trở về lớp đây.

Tôi chưng hửng khi cuộc nói chuyện còn chưa kết thúc mà Kiên Tâm đã đeo cặp lên vai, quay bước bỏ đi. Tức thì tôi chạy theo, kéo tay hắn lại:

- Khoan đã, mình chưa hỏi hết mà! Bạn vẽ lúc mấy tuổi thế? Có ước mơ trở thành hoạ...

Đột ngột Kiên Tâm cắt ngang sự hào hứng của tôi bằng một câu lạnh lùng:

- Đừng hỏi nữa, tôi không thích trả lời đâu.

Tôi tròn xoe mắt, tự hỏi cái tên này bị làm sao vậy, trả lời với kiểu hững hờ như thế? Bộ hắn giận tôi vì đã xem tập tranh vẽ đó à? Chẳng phải tôi nói là không cố ý ư? Dáng vẻ Kiên Tâm khá kỳ quặc, cứ như thể hắn không muốn ai biết về sự đam mê vẽ này. Cánh tay hắn sắp vuột khỏi cái níu giữ từ tôi, lập tức tôi kéo lại. Thấy hắn quay qua nhìn chằm chằm, tôi bảo:

- Tại sao mình không thể hỏi? Lần trước bạn cũng đã gặng hỏi về chuyện của mình còn gì.

Tôi nghe tiếng Kiên Tâm thở dài, hẳn bản thân bắt đầu nhận ra việc làm lúc trước đã gây nên rắc rối cho chính mình vào lúc này. Hắn xoay hẳn người qua đối diện với tôi, rành rọt:

- Tôi vẽ lúc còn nhỏ, như bạn nói tôi rất thích vẽ và cũng có khiếu trong lĩnh vực này.

- Chỉ vậy thôi mà sao bạn lại tỏ ra khó chịu?

- Tôi không khó chịu... Vì tôi bỏ vẽ rồi.

- Khi nào? Tại sao bỏ?

- Cách đây ba năm, còn lý do thì bạn không cần biết. Được rồi chứ? Phiền phức!

Phán câu đầy chán chường xong, Kiên Tâm lãnh đạm giật tay ra khỏi tay tôi đồng thời bỏ đi. Tôi bặm môi xoay người dõi theo cái bóng dáng nghênh ngang đó, lòng liên tục xuất hiện bao nhiêu thắc mắc, cả cảm giác kỳ quặc nữa. Rốt cuộc thì vì sao Kiên Tâm lại có thái độ tránh né khi đề cập đến sở thích của mình như thế? Hắn bỏ vẽ ba năm, lý do là gì...?

Cũng bởi vấn đề lạ lùng này mà tôi không khỏi nghĩ ngợi từ lúc vào học cho đến khi ra chơi. Mà hôm nay lạ ở chỗ, mọi khi vừa nghe tiếng trống xong là Kiên Tâm với đám bạn Hiếu đã đi ngang qua lớp tôi, ấy vậy bây giờ lại chẳng thấy ma nào. Tranh thủ Mai Thư đi vệ sinh, tôi đến căn tin mua bánh. Lúc trở về, tình cờ đi tôi bắt gặp Kiên Tâm đang nhìn cái gì đó rất chăm chú ở trên bảng thông tin trường. Tôi len lén đi lại đứng sau lưng hắn, mới biết hắn đang nhìn những bức vẽ dán trên bảng. Đó là của học sinh khối 11 vẽ nhân dịp lễ thành lập trường.

Dẫu chỉ đứng ở phía sau nhưng tôi đoán được Kiên Tâm đang rất chú tâm vào đống tranh vẽ kia, bởi mái đầu hắn gần như bất động. Được một lúc, tôi liền đưa tay lên vỗ nhẹ vai hắn. Giống như kẻ vừa thoát khỏi cơn mơ, hắn giật mình quay lại.

- Bạn đứng ở đây làm gì?

- Mình hỏi bạn câu đó mới đúng. - Mắt tôi liếc khẽ qua mấy bức tranh - Nếu thích thế sao bạn không tham gia đi? Khả năng của bạn hơn hẳn các bạn này.

Rõ ràng ban nãy rất để ý vậy mà giờ hắn lại mang cái vẻ dửng dưng, hỏi ngược lại tôi:

- Sao tôi lại phải tham gia? Chẳng phải tôi nói đã bỏ vẽ rồi ư?

Y hệt sáng nay, tên nam sinh lưu manh hạng nhất này tiếp tục bỏ đi một cách lãnh đạm khiến tôi cứ ngỡ mình vừa gây ra lỗi lầm gì đấy vô cùng nghiêm trọng với hắn. Tôi nhìn trở lại những bức tranh màu nước trên bảng, càng ngày càng thêm khó hiểu.

Trưa tan trường, tôi đang trên đường đi ra sân sau để làm tiếp cái trò "radio trực tuyến" cho Kiên Tâm thì tình cờ gặp Hiếu từ nhà vệ sinh bước ra. Vừa chạm mặt, gã đã cười xởi lởi, hỏi mấy thứ rất linh tinh. Tôi định chào gã một tiếng cho xong chuyện thì bỗng nhiên một ý nghĩ vụt loé qua đầu, tức thì tôi nắm tay tên bạn thân chí cốt của Kiên Tâm rồi kéo ra phía sân sau.

Đến nơi, chẳng kịp cho Hiếu mở miệng hỏi là tôi đã lên tiếng luôn:

- Nè, có phải bạn là bạn thân của Kiên Tâm từ rất lâu phải không?

Đang chỉnh sửa lại tay áo vừa bị tôi kéo nhăn nhúm, tức thì Hiếu vỗ ngực bảo:

- Đúng vậy, tôi với đại ca làm bạn thân sáu năm đấy. Mà bạn hỏi thế làm gì?

- Thật ra mình có chuyện này muốn hỏi rõ. Bạn có biết Kiên Tâm từng thích vẽ tranh?

Nụ cười chờ đợi trên môi Hiếu tự nhiên lặn mất, nét mặt liền trở nên đăm chiêu hơn.

- Sao bạn Chân Thành biết đại ca từng thích vẽ?

- Mình tình cờ thấy cuốn tập vẽ trong cặp Kiên Tâm, nhưng khi mình hỏi thì cậu ta dường như né tránh. Chắc Hiếu biết rõ chuyện này cũng như lý do vì sao cậu ta bỏ vẽ?

- Ừ thì biết nhưng... không nói được đâu.

- Tại sao? Kiên Tâm dặn bạn giữ kín à?

Hiếu gật đầu thay cho câu trả lời. Quả nhiên có vấn đề trong việc này! Điều đó càng khiến tôi tò mò hơn, giờ thì tôi đã hiểu vì sao Kiên Tâm cứ gặng hỏi về chuyện viết lách của tôi. Đúng là với những vấn đề giấu kín, đều làm con người ta muốn khám phá.

- Không sao đâu, nói cho mình biết đi, mình sẽ không để Kiên Tâm biết.

Thấy tôi năn nỉ dữ quá, Hiếu đâm ra khó xử cứ vò đầu soàn soạt đồng thời đảo mắt mím môi. Tôi biết mình có hơi ích kỷ và quá đáng nhưng bản thân rất muốn biết Kiên Tâm đã gặp chuyện gì mà phải từ bỏ sở thích trong khi hắn cứ luôn miệng bảo tôi không được bỏ cuộc.

- Kiên Tâm đã giúp đỡ mình rất nhiều và giờ mình muốn giúp lại. Nếu bạn ấy thật sự gặp vấn đề khó khăn thì biết đâu mình có thể tìm ra cách giải quyết. Hiếu nói mình biết đi, nhé!

Tôi là đứa giỏi viết lách nên cũng có khả năng dùng ngôn ngữ để thuyết phục người khác. Chưa kể ánh mắt tôi đầy thành tâm, dĩ nhiên Hiếu dễ bị lung lay, sau cùng đành thở dài.

- Được rồi, mình chỉ nói một chút thôi đấy. Hồi mới làm bạn, mình biết đại ca thích vẽ, chẳng những thế còn vẽ rất đẹp. Đứa mù nghệ thuật như mình dù chả hiểu gì nhưng nhìn mấy bức tranh màu nước của đại ca thì mê lắm. Đại ca cũng có ước mơ lớn lên sẽ theo nghề vẽ...

Tôi đang hồi hộp chờ nghe đến đoạn quan trọng thì thình lình, giọng Kiên Tâm vang lớn:

- Mày đang nói gì thế, Hiếu?

Giật mình, Hiếu ngưng bặt và cắn môi chán nản. Tôi thấy Kiên Tâm bước nhanh đến, gương mặt lộ vẻ tức giận rồi bất ngờ túm lấy cổ áo sơ mi tên bạn thân, ghì mạnh.

- Chẳng phải tao bảo mày không được nói ra chuyện này à?

Trông cảnh Kiên Tâm thì giận dữ còn Hiếu thì cố giải thích là tôi liền chen vào bằng cách gạt mạnh hai cánh tay như gọng kìm của hắn ra, vào đứng che chắn cho Hiếu.

- Bạn đừng đánh Hiếu! Là mình ép bạn ấy nói đó!

Kiên Tâm nhìn tôi, dường như đang cố kìm cơn giận, hỏi rõ ràng:

- Lý do gì bạn cứ muốn biết về chuyện tôi từng thích vẽ hả?

- Vì mình quan tâm bạn nên mới muốn biết!

- Quan tâm? Chẳng qua là bạn muốn giải toả sự tò mò của mình thôi!

Tôi chớp mắt nhìn Kiên Tâm, lần đầu tiên hắn mang bộ mặt tức giận cau có ấy với tôi. Lời khẳng định từ hắn bất giác khiến lòng tôi trở nên khó chịu. Tò mò ư? Tôi không phủ nhận, nhưng đấy chưa phải là tất cả! Trên hết, vì tôi lo lắng cho Kiên Tâm, đặc biệt khi bây giờ tôi đã hiểu rõ cảm xúc của mình đối với hắn như thế nào thì tôi càng quan tâm những chuyện về hắn.

Thấy tôi im lặng, Kiên Tâm không muốn gây thêm xung đột nên quay lưng. Nhưng hắn vừa đi được hai bước thì tôi đã buột miệng nói ra năm từ: "Đúng là tên tồi tệ!". Và vẻ như câu mắng này trở nên hữu hiệu khi hắn ngừng bước, nhanh chóng xoay lại nhìn tôi.

- Bạn vừa nói cái gì? Tồi tệ sao?

Tôi hiểu lúc này mà chọc giận tên nam sinh ấy thì quả là ngu ngốc, nhưng tôi vẫn tiếp tục:

- Mình nói sai hả? Chuyện báo tường là bạn tự ý chen vào, quyết định mọi thứ mà chả thèm đếm xỉa đến cảm giác của mình! Còn tồi đến mức mang truyện mình đi nộp cho trường nữa! Đã vậy còn bảo ước mơ thì không nên từ bỏ, nào là đối xử bất công với đam mê... Chính bạn mới đang bất công với mình! Đồ xấu xa! Đồ tồi tệ!

Vừa nghe tôi mắng, Kiên Tâm vừa mím môi, đôi mắt trong veo bỗng chuyển qua lạnh băng. Như muốn đẩy sự việc lên đỉnh điểm, tôi còn "liều mạng" đến nỗi hầm hầm tiến đến trước mặt hắn, hỏi một câu nghe đầy thách thức:

- Bạn muốn đánh mình luôn sao?

Sau này nghĩ lại, thấy lúc đó bản thân gan thật, nhưng tôi là Kim Ngưu mà. Bướng bỉnh, cố chấp là số một! Thiên Yết lạnh lùng đáng sợ đến mấy cũng không thể chọi lại!

Kiên Tâm vốn cũng biết tính Chân Thành tôi thế nào rồi, nên lúc đầu hắn có vẻ giận thật tuy nhiên một lúc sau thì hơi dịu lại, cất giọng trầm đục:

- Năm lớp tám, tôi gặp tai nạn xe. Bác sĩ nói võng mạc của tôi bị chấn động dẫn đến rối loạn sắc giác, và tôi không thể phân biệt được màu sắc nữa.

- Bạn bị mù màu sao? - Tôi kinh ngạc.

- Không hoàn toàn như thế nhưng tôi khó nhìn ra những màu sắc khác nhau. Thỉnh thoảng tôi chỉ có thể thấy màu đơn sắc là trắng, đen... Như bây giờ, tôi không phận biệt được màu của chiếc lá, thân cây, bức tường. Thậm chí tấm thiệp bạn tặng, tôi cũng chẳng rõ nó có màu gì.

Chất giọng thấp dần từ Kiên Tâm khiến tôi chỉ biết đứng bất động. Lần đó hắn đã tỏ ra rất thích tấm thiệp tôi làm, vậy mà có ngờ đâu hắn không hề biết nó có màu đỏ, là màu tóc của Hanamichi. Rất nhanh, tôi sực tỉnh khi nghe hắn nói tiếp:

- Đó là lí do tôi phải bỏ vẽ. Giờ thì bạn đã biết rõ mọi việc rồi đấy...

Còn chẳng để tôi kịp nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt là Kiên Tâm đã bỏ đi. Hiếu đứng sau lưng, cũng chậm rãi đi theo. Gã chỉ bước ở phía sau, không đi ngang hàng, hẳn vì hiểu lúc này nên để đối phương được yên tĩnh. Về phần tôi, nhìn theo bóng dáng lặng lẽ của tên đáng ghét ấy mà lòng trĩu nặng. Cuối cùng thì tôi cũng đã biết về bí mật của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện