Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 49: 49: Chương 56





Chu Quân như không nghe thấy vẫn điệu bộ thong dong cười nhìn rất đáng giận.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Dương tiểu thư khiến sô pha hơi lõm xuống, Dương tiểu thư cũng theo đó hơi nghiêng về phía hắn.

Nói không nên lời là cố ý hay vô tình, tóm lại là hai người ngồi gần vào một chỗ trông qua rất thân mật.
Chu Quân gọi a mụ đang bưng rượu ra đứng lại bảo bà đi chuẩn bị trà.

Có người đẹp tới nhà nào có đạo lý đãi rượu.

A mụ bưng ly rượu về lại rót hai tách hồng trà thượng hạng.

Chu Quân đưa một ly cho Dương tiểu thư.

Dương tiểu thư hơi nghiêng mặt qua một bên ủ rũ cự tuyệt.
Chu Quân không chịu cho cô đáp án khiến cô rất khó chịu.

Cô và Chu Quân cũng đã mập mờ sắp một năm, lúc trước cô cũng ôm tâm thái không muốn ở bên nhau.

Chu Quân rất mê người nhưng thực sự cô rất sợ cô sợ bản thân rơi vào biến thành người chẳng quan tâm gì chỉ vì đàn ông mà sống, chỉ bởi vì chút tin tức trêu ong ghẹo bướm của hắn mà cả ngày đau lòng rơi lệ.
Cô biết gia thế nhà mình, chuyện hôn nhân có lẽ không thể tự mình làm chủ.

Nhưng nhà họ Chu cũng không kém nếu Chu Quân bằng lòng thì bọn họ cũng có thể kết hôn.

Cô bằng lòng giao mình cho hắn lại trước nay chẳng ngờ Chu Quân không cần.


Rõ ràng lúc còn ở Đức, cô vẫn luôn cảm thấy mình và Chu Quân chỉ còn kém một chút như tầng giấy mỏng trên cửa sổ thoáng chạm vào là rách.
Đến cùng là từ khi nào bắt đầu thay đổi chứ, có lẽ là sau khi về nước có lẽ là sau khi dài dòng ái muội.

Cuối cùng là trong lòng hắn có người mà cô lại chậm chân.

Chu Quân đặt tách trà lên bàn, hắn nhìn thấy bàn tay Dương tiểu thư chặt chẽ niết lại vì thế hắn duỗi tay chạm vào bàn tay dùng sức đến độ đầu ngón tay trắng bệch kia tách chúng ra.

Hắn rủ mi mắt nhỏ giọng nói: "Tự bóp mình như vậy làm gì, không đau sao?"
Hốc mắt Dương tiểu thư đã hơi ươn ướt, Chu Quân không nên dịu dàng với cô như vậy.

Nếu không thích thì không nên cho cô hi vọng mới phải.

Dương tiểu thư lắc đầu: "Lần trước anh đã nói em với anh không có khả năng, là do em chẳng chết tâm." Chu Quân trầm mặc một hồi, hắn đứng dậy cầm áo khoác quay đầu lại nhìn Dương tiểu thư lại đi lấy một cái khăn quàng cổ.
Hắn đưa cho Dương tiểu thư nhưng không giúp cô đeo lên cổ.

Rốt cuộc đã không còn giống trước đây, hắn thế mà sẽ tự giác bảo trì khoảng cách, trong lòng Chu Quân cũng đang tự giễu, hắn cũng từng cho rằng mình cả đời sẽ không thay đổi.

Hắn mang theo Dương tiểu thư xuống lầu, lái xe của mình chuẩn bị đưa người đi ra ngoài ăn cơm nhưng cho đến khi ngồi vào xe hắn mới nhớ tới hỏi: "Sao hôm nay em lại tới tìm anh."
Dương tiểu thư nhìn cửa sổ xe không thèm nhìn Chu Quân.

Giọng cô rầu rĩ, ỉu xìu nói: "Anh của anh gọi điện cho em nói đã lâu anh chưa về nhà.

Anh ấy cãi nhau với anh nên muốn nhờ em tới thăm anh." Chu Quân có chút không vui, anh cả gần như liên minh với Dương tiểu thư làm hắn rất không vui vẻ, chỉ kém nói trắng ra với Dương tiểu thư là, tôi rất thích em làm em dâu tôi, chúng ta có thể làm người một nhà.
Hắn đưa Dương tiểu thư về nhà, trước khi Dương tiểu thư xuống xe hẹn hắn một tuần sau gặp lại, Chu Quân không từ chối.


Một tuần sau, Chu Quân mang Dương tiểu thư tới một quán cơm nổi danh ở đây, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng hương vị rất chính tông.

Sau khi ăn xong Dương tiểu thư không để Chu Quân đưa mình về, dường như rất nhanh cô đã khôi phục, hiện tại đã không còn dáng vẻ như hôm trước nữa.

Ít nhất là vẻ mặt cô như thường cũng nói với Chu Quân: "Một thời gian nữa em sẽ đi Hong Kong, có lẽ đây là lần cuối cùng gặp mặt của chúng ta."
Dương tiểu thư sờ sờ lên khăn quàng trên cổ cười với Chu Quân: "Khăn quàng rất ấm, cảm ơn anh." Trong lòng Chu Quân có chút mất mát, hắn nhìn Dương tiểu thư dẫu sao ly biệt cũng mang đến cho hắn không ít phiền muộn.

Hắn duỗi tay ôm ôm Dương tiểu thư, không phải quá đùng sức chỉ nhẹ nhàng ôm một chút.

Sau khi đưa Dương tiểu thư lên xe Chu Quân trở lại trong xe cũng không vội đi.

Hắn ngồi ở trong xe thất thần nhìn lòng người tới lui trên đường.
Cách đó không xa có chiếc xe kéo ngừng lại, một vị khoác chiếc áo choàng chấm đất bước xuống.

Chu Quân cầm lòng không đậu dừng tầm mắt lên người nọ, áo choàng kia đính thêm một vòng lông trắng trên vải dệt thấp thoáng đường thêu rất tinh tế.

Người mặc như vậy vốn không nhiều lắm huống chi người kia còn là đàn ông.

Gương mặt người nọ hơi hơi nghiêng về phía Chu Quân, cái cằm thon gầy, mặt mày quen thuộc là Mộc Ly Thanh.
Chu Quân không kìm được ngồi thẳng người, hắn thấy Mộc Ly Thanh vào một quán trà, bởi vậy mắt hắn cũng không chớp nhìn chằm chằm về hướng quán trà.

Hắn nghĩ người nọ có phải cũng sẽ tới hay không, y vẫn luôn ra ngoài gặp mặt với Mộc Ly Thanh sao.


Chẳng lẽ gặp ở rạp hát còn chưa đủ còn phải gặp nhau ở ngoài.
Tim Chu Quân đập bụp bụp, vừa hi vọng là Ung Tấn lại hi vọng là không phải.

Có lẽ là chờ đợi để hết hi vọng nhưng người vẫn chẳng chịu chết tâm.

Hắn hạ mở cửa sổ xe, duỗi dài cổ trông hết sức buồn cười thò đầu ra ngoài.

Lại qua một khoảng thời gian khá dài, có lẽ cũng không dài lắm, chỉ là bởi nội tâm quá rối rắm bởi vậy mà thời gian trôi chẳng bao lâu mà hắn đã cảm thấy nhẫn nại đời này cũng muốn hao hết.
Chờ tới chờ đi, chờ được một chiếc xe hơi nhỏ, lại không phải là chiếc mà Chu Quân nghĩ thế nhưng cũng cực kỳ quen thuộc.

Hai mắt Chu Quân trừng lớn, như chịu phải kinh hách cực độ.

Hắn nhìn người vừa bước xuống xe, đầu óc nhanh chóng vận chuyển nhưng dù thể nào cũng không rõ người này vì sao lại xuất hiện ở đây, không nên nha.
Người vừa bước xuống cũng mặc trường bào, tay cầm theo một cái lò sưởi tay.

Lò sưởi tay kia là của Chu Quân mang về từ bên ngoài, được làm từ sứ quý hiếm.

Người nọ đứng ở đầu đường có chút cẩn thận nhìn trái phải vài lần, khuôn mặt người kia trông hơi tương tự Chu Quân lại có vẻ hơi bạc tình hơn một chút.

Chu Quân nhìn chằm chằm người nọ, có lẽ là cảm thấy được cái gì, Chu Diêm đang đứng ở đầu đường quay đầu nhìn về phía Chu Quân đang đỗ xe.
Đây là muốn gạt cũng không gạt được, xe đỗ ở đây nói ít cũng không ít nhưng biển số xe thì không thể giấu được.

Không ngờ là Chu Diêm chỉ nhàn nhạt nhìn mặt Chu Quân, tầm mắt như vô tình hoặc là nói chẳng thèm để ý rồi xoay mặt lại đi về hướng quán trà vừa nãy Mộc Ly Thanh bước vào.
Chu Quân co người ngồi trên ghế lái, hắn nghĩ đến những thứ mình nghe thấy lần đó ở Ung công quán, rõ ràng Ung Tấn nói Mộc Ly Thanh là người nhà họ Ung tại sao anh cả lại có một tầng quan hệ với Môc Ly Thanh chứ, anh cả biết phía sau Mộc Ly Thanh là nhà họ Ung sao.

Nếu anh cả không biết, vậy tình huống chỗ anh cả chẳng phải là đang vô cùng nguy hiểm hay sao, nhưng nếu như anh cả biết vậy anh và nhà họ Ung đến cùng là có quan hệ gì.
Nếu thật sự anh cả vẫn luôn bên ngoài đối nghịch với Ung Tấn sau lưng lại có liên hệ với nhà họ Ung.


Vậy Ung Tấn có biết không, Ung Tấn ghét thuốc phiện như vậy sao có thể bằng lòng hợp tác với anh cả.

Chu Quân móc thuốc lá từ túi ra, hắn hít một hơi khó khăn bình tĩnh lại lúc này mới sửa sang lại manh mối từng chút một.
Lần trước ở trong phòng Ung Tấn nói với Mộc Ly Thanh rằng nhà họ Ung sẽ che chở hắn.

Sau lại thêm mật mã quân dụng hắn phát hiện ở trong phòng của anh cả, tuy rằng anh cả vẫn luôn miệng không cho hắn lui tới với Ung Tấn, trên thực tế lại không thực sự mạnh mẽ ngăn cản.

Đương gia hiện tại của nhà họ Ung còn chưa phải Ung Tấn vậy sẽ là đốc quân ư.

Loại chuyện liên quan đến thuốc phiện có hợp tác với quân đội cũng là có.

Có lợi tất có người muốn lợi dụng, nước trong quá thì không có cá mà.

Chuyện làm ăn có lợi nhuận lớn như vậy bày ra ở đó, nhu cầu quân đội lại tiêu hao nghiêm trọng như vậy, nói không chừng quân đội còn muốn nắm cái này trong lòng bàn tay hơn bất kể thế lực nào.
Thực ra lòng hắn hiểu rõ cách làm cấm độc tiêu yên (cấm chất có hại, loại bỏ thuốc lá) này của Ung Tấn kỳ thật không thể thực hiện được thậm chí là có chút ngây thơ.

Nhưng nếu như sự tình thật sự như hắn suy nghĩ vậy Ung Tấn có biết không.

Hóa ra tất cả nỗ lực của y ở trong mắt người khác chẳng qua chỉ là trò cười.

Chu Quân bực bội nhéo nhéo ấn đường, hắn thở một hơi thật dài nói cho bản thân không cần suy nghĩ không cần quan tâm.
Nếu nói anh cả thực sự đang hợp tác với nhà họ Ung, vậy gút mắt giữa hắn và Ung Tấn trong khoảng thời gian này, không chừng trong lòng đốc quân Ung còn biết rõ rành rành.

Hắn nghĩ đến ngày ấy nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm bề trên của vị kia ở Ung công quán, nghĩ đến cảnh người kia chẳng chút lưu tình hạ một gậy xuống Ung Tấn vừa mới bị ám sát trên người còn bị thương.

Cũng là khi đó, Ung Tấn muốn chia tay với hắn còn chẳng chịu quay đầu lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện