Gặp Được Em Thật Hưng Phấn
Chương 36: Lưu manh
Mấy tủ quần áo màu sáng thẳng đứng nằm ở bên phải của phòng.
Tô Đàm dựa theo lời Lục Nhẫn Đông đi tới cánh cửa tủ thứ hai bên phải, đưa tay mở ra. Cánh tủ được mở để lộ một loạt áo sơ mi treo chỉnh tề bên trong. Quần áo của Lục Nhẫn Đông có khuynh hướng thiên về đồ tối màu, tôn lên khí chất chín chắn của anh.
Tô Đàm do dự hồi lâu rồi lấy một cái ra, cầm trong tay nhanh chóng đi xuống nhà vệ sinh dưới tầng.
Đèn trong nhà vệ sinh tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt mềm mại, lúc này Lục Nhẫn Đông đã cởi chiếc áo dính đầy nước sốt ra, đặt sang một bên để chuẩn bị giặt. Tô Đàm đi đến cửa nhà vệ sinh, Lục Nhẫn Đông đưa lưng về phía cô, hơi khom người để lộ bả vai cường tráng và vòng eo thon mà rắn chắc. Có vẻ như anh thường xuyên rèn luyện thân thể, đường cong cơ bắp vô cùng đẹp, sống lưng cong một đường tiêu chuẩn, ở vị trí gần eo thậm chí có thể nhìn thấy đường nhân ngư (1). Cô cảm thấy rúng động khi nhìn thấy vòng eo của anh.
(1) Đường nhân ngư là hai cái đường hình tam giác từ hông kéo xuống dưới bộ phận sinh dục của đàn ông. Có một câu thành ngữ rất hay: Nơi xinh đẹp nhất của phụ nữ là “hang bươm bướm”, nét quyến rũ nhất của đàn ông là “đường nhân ngư”.
Mặt Tô Đàm đỏ bừng lên, cô cũng không biết tại sao mình lại chột dạ, thậm chí không kìm lòng được mà cụp mắt xuống, cô lên tiếng: “Anh Lục… Quần áo tôi lấy cho anh rồi đây.”
Lục Nhẫn Đông đang xử lí vết bẩn, nghe vậy đáp: “Anh cảm ơn."
Tô Đàm đưa áo cho anh.
Lục Nhẫn Đông không nhận luôn mà xoay người đi mấy bước đến trước mặt Tô Đàm, nhìn bộ dạng Tô Đàm khác với bình thường, anh nghi ngờ hỏi: "Em sao vậy?"
Tô Đàm vội vàng đáp: "Không, chẳng qua là tôi ăn nhiều quá, hơi khó chịu thôi." May là ánh sáng khá yếu, khuôn mặt đỏ ửng của cô không đến nỗi bị Lục Nhẫn Đông phát hiện, nhưng vẻ mặt vẫn để lộ ít sơ hở.
Lục Nhẫn Đông: "Thật sự không có chuyện gì chứ?" Anh đứng trước mặt Tô Đàm, cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô gái này, "Sao em không ngẩng đầu lên?"
Tô Đàm chần chừ trong chốc lát, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau một lúc, mơ hồ thấy bản thân trong mắt đối phương và cả những đốm lửa bị che giấu nơi đáy mắt.
Lục Nhẫn Đông khẽ gọi: "Tô Đàm."
Tô Đàm rời mắt một cách không tự nhiên, cô nói: "Quần áo của anh."
Lục Nhẫn Đông đưa tay nhận lấy, anh vừa mặc quần áo vừa hỏi: "Rốt cuộc em bị làm sao?"
Vốn Tô Đàm muốn cúi đầu thật thấp, nhưng vì cảm thấy hành động này hơi thái quá nên chỉ đành giả vờ như không thèm để ý đến Lục Nhẫn Đông đang mặc áo. Mà ngay lúc này, lần đầu tiên cô phát hiện, động tác mặc áo của một người đàn ông cũng có thể đẹp như vậy, đến việc cúi đầu cài cúc cũng hấp dẫn chết đi được.
Tô Đàm: "..." Tại sao cô lại cảm thấy Lục Nhẫn Đông đang quyến rũ cô nhỉ, nhất định cô bị ảo giác rồi, một ảo giác cực kì đáng sợ.
Lục Nhẫn Đông mặc áo tử tế, vẻ mặt đầy vô tội: "Cô bé à, rốt cuộc em sao vậy, phải nhìn chằm chằm đến khi thủng một lỗ trên người anh mới được hả?"
Tô Đàm mím môi, lắc đầu không dám lên tiếng.
Lục Nhẫn Đông: "Thật ra thì..."
Tô Đàm: "Thật ra thì?"
Lục Nhẫn Đông: "Thật ra thì anh rất muốn làm một chuyện."
Tô Đàm vô cùng khó hiểu: "Chuyện gì?"
Nhưng cô còn đang không hiểu ra sao, Lục Nhẫn Đông liền đưa tay về phía bên cạnh đầu Tô Đàm, nhẹ nhàng véo vành tai Tô Đàm một cái.
Tô Đàm trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ Lục Nhẫn Đông lại đột nhiên làm như vậy.
"Ôi, mềm y như trong tưởng tượng." Lục Nhẫn Đông nhỏ giọng lầm bầm một câu, anh thấy Tô Đàm kinh ngạc thì mở miệng nói: "Xin lỗi, anh không kìm lòng được..." Giống như một con thỏ lông xù nhảy nhót trước mặt mình, nhịn lâu rất lâu, cuối cùng không nhịn không được nữa bèn đưa tay ra vuốt lỗ tai vừa dài vừa mềm mại của chú thỏ.
"Tô Đàm, anh thật sự xin lỗi." Lục Nhẫn Đông thấy Tô Đàm không lên tiếng hồi lâu nên cho rằng cô đang bực mình, vì vậy tiếp tục nói xin lỗi, "Nếu không em đánh anh mấy cái trút giận nhé?"
Tô Đàm lắc đầu.
Lục Nhẫn Đông: "Hầy... Xin lỗi em, em muốn anh nói xin lỗi bao lâu cũng được."
Tô Đàm vẫn cụp mắt, nhìn chằm chằm lớp gạch men sáng bóng dưới chân, ngay khi Lục Nhẫn Đông cho rằng cô không thèm nói gì nữa thì cô lại lên tiếng: "Anh Lục, anh xoay người lại được không?"
Lục Nhẫn Đông hỏi: "Hả?"
Tô Đàm lặp lại: "Anh Lục có thể xoay người lại được không?"
Lục Nhẫn Đông còn tưởng rằng Tô Đàm muốn đánh anh từ phía sau cho hả giận, ngoan ngoãn xoay người rồi hỏi: "Làm sao thế?" Vừa dứt lời, anh liền cảm thấy eo mình có cái gì đó chạm vào.
Lục Nhẫn Đông: "..."
Anh không thể tin nổi quay đầu lại đã thấy Tô Đàm hoảng hốt chạy đi, Lục Nhẫn Đông đờ người một lúc lâu mới phản ứng được là Tô Đàm dùng tay chọc vào eo anh.
Cô gái này quả thật không giống người bình thường, Lục Nhẫn Đông ngẩn ngơ nghĩ.
Lúc Tô Đàm chạy ra khỏi đó đã thay đổi biểu cảm khuôn mặt như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Lăng Duệ, chuẩn bị đồ đi rồi còn về."
Hứa Lăng Duệ đang ngắm sao ngoài cửa với Lục Nghiên Kiều mà trong lòng không yên, cuối cùng lúc này cũng thấy Tô Đàm, cậu thở phào một cái: "Ok chị."
Một lát sau Lục Nhẫn Đông cũng đi ra, vẻ mặt hơi phức tạp, Tô Đàm rất bình tĩnh coi như không thấy.
Hứa Lăng Duệ kéo vali đi ra, bốn người cùng lên xe. Đầu tiên Lục Nhẫn Đông đưa Lục Nghiên Kiều về nhà, sau đó đưa Hứa Lăng Duệ đến chỗ ở đã nói trước đó.
Căn nhà được dọn dẹp định kì nên bên trong rất sạch sẽ. Lục Nhẫn Đông đưa chìa khóa cho Hứa Lăng Duệ, sau đó trao đổi số điện thoại, dặn dò nếu xảy ra chuyện gì có thể gọi điện thoại ngay cho anh.
Hứa Lăng Duệ rất chân thành nói cảm ơn.
"Vậy bây giờ anh đưa chị em về trường." Lục Nhẫn Đông nói, "Em nghỉ ngơi đi."
Hứa Lăng Duệ gật đầu, nhìn Tô Đàm và Lục Nhẫn Đông cùng nhau xuống tầng. Cậu cầm chìa khóa trên tay, xoay người chạy lên sân thượng, nhìn xe của Lục Nhẫn Đông biến mất mới rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Lục Nghiên Kiều và Hứa Lăng Duệ đều đi rồi, trong xe chỉ còn lại Lục Nhẫn Đông với Tô Đàm.
Vốn Tô Đàm muốn ngồi phía sau, mà Lục Nhẫn Đông đã khóa cửa sau xe từ lúc nào, vô cùng tự nhiên nói: "Em ngồi chỗ bên cạnh này đi, vừa hay chúng ta có thể tán gẫu."
Tô Đàm im lặng, không định tranh cãi với Lục Nhẫn Đông, yên lặng ngồi vào bên cạnh anh.
Lục Nhẫn Đông khởi động xe, tay đặt trên vô lăng, giọng nói không khác gì bình thường, chẳng qua chỉ khiến Tô Đàm dở khóc dở cười, anh cực kì nghiêm túc nói: "Eo của anh em cũng sờ rồi, giờ em chịu trách nhiệm với anh đi."
Tô Đàm giải thích: "Nhưng... nhưng anh cũng sờ tai tôi mà."
Lục Nhẫn Đông không biết xấu hổ nói: "Thế à, vậy anh bằng lòng chịu trách nhiệm với em."
Tô Đàm: "..."
Lục Nhẫn Đông: "Cô Tô, em không cần chơi xấu anh làm gì, anh là người đàn ông đứng đắn, bị người ta sờ eo sẽ không cưới được nữa đâu."
Tô Đàm thật sự bội phục Lục Nhẫn Đông, với khuôn mặt nghiêm túc như vậy mà toàn nói ra mấy lời tầm bậy tầm bạ, cô nhìn mấy đồ đặt trên cửa kính xe, ép buộc bản thân tỉnh táo: "Anh Lục, đừng ầm ĩ."
Lục Nhẫn Đông yên lặng trong chốc lát mới nói đầy ẩn ý: "Anh không ngờ em lại là người bạc tình bạc nghĩa như vậy..."
Tô Đàm khóc không được mà cười cũng không xong, cả khuôn mặt lại bắt đầu đỏ lên.
Lục Nhẫn Đông nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng như muốn đào hố chui xuống của Tô Đàm, cuối cùng cũng buông tha cho cô, anh cười: "Được rồi, không đùa nữa, nhưng mà anh thật sự muốn hỏi một chút, cảm giác của em thế nào?"
Tô Đàm ngơ ngác hồi lâu mới hiểu rằng Lục Nhẫn Đông đang nói về eo của anh, Tô Đàm lẩm bẩm: "Tôi còn tưởng nó mềm cơ."
Lục Nhẫn Đông: "..."
Tô Đàm: "Kết quả lại cứng như vậy..."
Lục Nhẫn Đông nhịn cười: "Đàn ông cứng rắn thì không tốt sao?"
Tô Đàm: "Không tốt đâu, eo mà..." Sau khi cô nói xong mới nhận ra lời Lục Nhẫn Đông vừa nói rõ ràng đang trêu cô, cô tức giận: "Anh Lục!"
Lục Nhẫn Đông sờ mũi: "Được được được, anh sai rồi, anh sai rồi."
Tô Đàm: "Anh quá trớn rồi đấy." Chẳng lẽ cô còn không nhìn ra Lục Nhẫn Đông liên tục trêu chọc cô sao?
Lục Nhẫn Đông nghiêm túc: "Việc này không thể trách anh được, tại em quá đáng yêu làm anh không nhịn nổi."
Không giải thích được, cũng không thể làm ngơ, Tô Đàm phát hiện mình không còn lời nào để nói.
Từ chỗ Hứa Lăng Duệ đến trường Tô Đàm không xa, lái xe cũng chỉ mất dăm ba phút nói chuyện.
Bởi nhìn sắc trời đã rất trễ rồi, Lục Nhẫn Đông sợ Tô Đàm gặp chuyện ngoài ý muốn, vì vậy dứt khoát lái xe đến trước kí túc xá, tận mắt nhìn Tô Đàm vào phòng ngủ rồi mới rời đi.
Tô Đàm vội vã quẹt thẻ vào cửa, mới vừa lên được mấy tầng đã nhìn thấy Đường Tiếu mặc quần áo ngủ đứng ở chỗ rẽ trên cầu thang nói chuyện điện thoại, thấy cô liền tiện tay cúp điện thoại, nói: "Đàm Đàm, tớ nhìn thấy rồi nhé!"
Tô Đàm ngạc nhiên: "Hả?"
Đường Tiếu hỏi: "Người đưa cậu về có phải Lục Nhẫn Đông không, đúng không đúng không?"
Tô Đàm bất đắc dĩ: "Cậu nói nhỏ thôi."
Đường Tiếu vui vẻ: "Có biến!! Mau nói tớ nghe xem nào!!" Trước đó Tô Đàm đột nhiên hỏi cô về chuyện tình cảm, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng, lần này lại thấy Lục Nhẫn Đông, coi như đã xác nhận được suy đoán của mình.
Tô Đàm lên tiếng: "Tình huống hơi phức tạp..."
Đường Tiếu: "Không sao không sao, cậu cứ từ từ nói." Cô ấy cho rằng Tô Đàm sẽ kể lại một câu chuyện tình yêu thiếu nữ sâu đậm ngọt ngào, nào biết cô bé nhà mình mở miệng thốt ra một câu khiến cho Đường Tiếu kinh hãi.
Tô Đàm vô cùng tỉnh táo nghiêm túc: "Tớ cảm thấy tớ bị cơ thể của anh ấy mê hoặc..."
Đường Tiếu: "..."
Tô Đàm: "Lúc này lại thích cơ thể anh ấy. Chuyện này trong khi yêu đương có phải là không tốt không?"
Đường Tiếu không tin nổi, nhất định cô đang nằm mơ, cô hít thở thật sâu, khó khăn nói: "... Cưng à, cậu đừng nói vội, để tớ tiêu hóa từ từ đã."
Tô Đàm gật đầu.
Đường Tiếu hỏi: "Cậu đã làm tình với anh ta rồi à?"
Tô Đàm lắc đầu.
Đường Tiếu thở phào nhẹ nhõm: "Sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy?"
Mặt Tô Đàm đỏ lên, ngập ngừng nói, giọng nhỏ như muỗi: "Bởi vì... bởi vì tớ chọc eo anh ấy, eo anh Lục, đẹp... đẹp cực kì."
Lần đầu tiên Đường Tiếu đau khổ phát hiện, có người đùa giỡn lưu manh mà vẫn dễ thương như vậy, cô thật sự muốn ôm chặt Tô Đàm vào trong ngực xoa xoa bóp bóp.
Tô Đàm thấy Đường Tiếu không nói lời nào, cô cúi thấp đầu: "Tiếu Tiếu, tớ làm vậy có phải vô cùng không bình thường không?"
Đường Tiếu nặng nề lắc đầu, cô vỗ bả vai Tô Đàm, chân thành nói: "Không, đây cũng là một cách tiến bộ mà, cậu nghĩ mà xem, nhiều người eo cũng đẹp mà tại sao cậu lại chỉ muốn chọc eo Lục Nhẫn Đông chứ?"
Tô Đàm bị suy luận này của Đường Tiếu thuyết phục...
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Em phải chịu trách nhiệm....
Tô Đàm: Anh lại muốn bốn bỏ năm lên à?
Lục Nhẫn Đông: Cháu trai của anh học cấp ba, là sinh viên hay vẫn là học sinh?
Tô Đàm: ...
Tô Đàm dựa theo lời Lục Nhẫn Đông đi tới cánh cửa tủ thứ hai bên phải, đưa tay mở ra. Cánh tủ được mở để lộ một loạt áo sơ mi treo chỉnh tề bên trong. Quần áo của Lục Nhẫn Đông có khuynh hướng thiên về đồ tối màu, tôn lên khí chất chín chắn của anh.
Tô Đàm do dự hồi lâu rồi lấy một cái ra, cầm trong tay nhanh chóng đi xuống nhà vệ sinh dưới tầng.
Đèn trong nhà vệ sinh tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt mềm mại, lúc này Lục Nhẫn Đông đã cởi chiếc áo dính đầy nước sốt ra, đặt sang một bên để chuẩn bị giặt. Tô Đàm đi đến cửa nhà vệ sinh, Lục Nhẫn Đông đưa lưng về phía cô, hơi khom người để lộ bả vai cường tráng và vòng eo thon mà rắn chắc. Có vẻ như anh thường xuyên rèn luyện thân thể, đường cong cơ bắp vô cùng đẹp, sống lưng cong một đường tiêu chuẩn, ở vị trí gần eo thậm chí có thể nhìn thấy đường nhân ngư (1). Cô cảm thấy rúng động khi nhìn thấy vòng eo của anh.
(1) Đường nhân ngư là hai cái đường hình tam giác từ hông kéo xuống dưới bộ phận sinh dục của đàn ông. Có một câu thành ngữ rất hay: Nơi xinh đẹp nhất của phụ nữ là “hang bươm bướm”, nét quyến rũ nhất của đàn ông là “đường nhân ngư”.
Mặt Tô Đàm đỏ bừng lên, cô cũng không biết tại sao mình lại chột dạ, thậm chí không kìm lòng được mà cụp mắt xuống, cô lên tiếng: “Anh Lục… Quần áo tôi lấy cho anh rồi đây.”
Lục Nhẫn Đông đang xử lí vết bẩn, nghe vậy đáp: “Anh cảm ơn."
Tô Đàm đưa áo cho anh.
Lục Nhẫn Đông không nhận luôn mà xoay người đi mấy bước đến trước mặt Tô Đàm, nhìn bộ dạng Tô Đàm khác với bình thường, anh nghi ngờ hỏi: "Em sao vậy?"
Tô Đàm vội vàng đáp: "Không, chẳng qua là tôi ăn nhiều quá, hơi khó chịu thôi." May là ánh sáng khá yếu, khuôn mặt đỏ ửng của cô không đến nỗi bị Lục Nhẫn Đông phát hiện, nhưng vẻ mặt vẫn để lộ ít sơ hở.
Lục Nhẫn Đông: "Thật sự không có chuyện gì chứ?" Anh đứng trước mặt Tô Đàm, cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô gái này, "Sao em không ngẩng đầu lên?"
Tô Đàm chần chừ trong chốc lát, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau một lúc, mơ hồ thấy bản thân trong mắt đối phương và cả những đốm lửa bị che giấu nơi đáy mắt.
Lục Nhẫn Đông khẽ gọi: "Tô Đàm."
Tô Đàm rời mắt một cách không tự nhiên, cô nói: "Quần áo của anh."
Lục Nhẫn Đông đưa tay nhận lấy, anh vừa mặc quần áo vừa hỏi: "Rốt cuộc em bị làm sao?"
Vốn Tô Đàm muốn cúi đầu thật thấp, nhưng vì cảm thấy hành động này hơi thái quá nên chỉ đành giả vờ như không thèm để ý đến Lục Nhẫn Đông đang mặc áo. Mà ngay lúc này, lần đầu tiên cô phát hiện, động tác mặc áo của một người đàn ông cũng có thể đẹp như vậy, đến việc cúi đầu cài cúc cũng hấp dẫn chết đi được.
Tô Đàm: "..." Tại sao cô lại cảm thấy Lục Nhẫn Đông đang quyến rũ cô nhỉ, nhất định cô bị ảo giác rồi, một ảo giác cực kì đáng sợ.
Lục Nhẫn Đông mặc áo tử tế, vẻ mặt đầy vô tội: "Cô bé à, rốt cuộc em sao vậy, phải nhìn chằm chằm đến khi thủng một lỗ trên người anh mới được hả?"
Tô Đàm mím môi, lắc đầu không dám lên tiếng.
Lục Nhẫn Đông: "Thật ra thì..."
Tô Đàm: "Thật ra thì?"
Lục Nhẫn Đông: "Thật ra thì anh rất muốn làm một chuyện."
Tô Đàm vô cùng khó hiểu: "Chuyện gì?"
Nhưng cô còn đang không hiểu ra sao, Lục Nhẫn Đông liền đưa tay về phía bên cạnh đầu Tô Đàm, nhẹ nhàng véo vành tai Tô Đàm một cái.
Tô Đàm trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ Lục Nhẫn Đông lại đột nhiên làm như vậy.
"Ôi, mềm y như trong tưởng tượng." Lục Nhẫn Đông nhỏ giọng lầm bầm một câu, anh thấy Tô Đàm kinh ngạc thì mở miệng nói: "Xin lỗi, anh không kìm lòng được..." Giống như một con thỏ lông xù nhảy nhót trước mặt mình, nhịn lâu rất lâu, cuối cùng không nhịn không được nữa bèn đưa tay ra vuốt lỗ tai vừa dài vừa mềm mại của chú thỏ.
"Tô Đàm, anh thật sự xin lỗi." Lục Nhẫn Đông thấy Tô Đàm không lên tiếng hồi lâu nên cho rằng cô đang bực mình, vì vậy tiếp tục nói xin lỗi, "Nếu không em đánh anh mấy cái trút giận nhé?"
Tô Đàm lắc đầu.
Lục Nhẫn Đông: "Hầy... Xin lỗi em, em muốn anh nói xin lỗi bao lâu cũng được."
Tô Đàm vẫn cụp mắt, nhìn chằm chằm lớp gạch men sáng bóng dưới chân, ngay khi Lục Nhẫn Đông cho rằng cô không thèm nói gì nữa thì cô lại lên tiếng: "Anh Lục, anh xoay người lại được không?"
Lục Nhẫn Đông hỏi: "Hả?"
Tô Đàm lặp lại: "Anh Lục có thể xoay người lại được không?"
Lục Nhẫn Đông còn tưởng rằng Tô Đàm muốn đánh anh từ phía sau cho hả giận, ngoan ngoãn xoay người rồi hỏi: "Làm sao thế?" Vừa dứt lời, anh liền cảm thấy eo mình có cái gì đó chạm vào.
Lục Nhẫn Đông: "..."
Anh không thể tin nổi quay đầu lại đã thấy Tô Đàm hoảng hốt chạy đi, Lục Nhẫn Đông đờ người một lúc lâu mới phản ứng được là Tô Đàm dùng tay chọc vào eo anh.
Cô gái này quả thật không giống người bình thường, Lục Nhẫn Đông ngẩn ngơ nghĩ.
Lúc Tô Đàm chạy ra khỏi đó đã thay đổi biểu cảm khuôn mặt như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Lăng Duệ, chuẩn bị đồ đi rồi còn về."
Hứa Lăng Duệ đang ngắm sao ngoài cửa với Lục Nghiên Kiều mà trong lòng không yên, cuối cùng lúc này cũng thấy Tô Đàm, cậu thở phào một cái: "Ok chị."
Một lát sau Lục Nhẫn Đông cũng đi ra, vẻ mặt hơi phức tạp, Tô Đàm rất bình tĩnh coi như không thấy.
Hứa Lăng Duệ kéo vali đi ra, bốn người cùng lên xe. Đầu tiên Lục Nhẫn Đông đưa Lục Nghiên Kiều về nhà, sau đó đưa Hứa Lăng Duệ đến chỗ ở đã nói trước đó.
Căn nhà được dọn dẹp định kì nên bên trong rất sạch sẽ. Lục Nhẫn Đông đưa chìa khóa cho Hứa Lăng Duệ, sau đó trao đổi số điện thoại, dặn dò nếu xảy ra chuyện gì có thể gọi điện thoại ngay cho anh.
Hứa Lăng Duệ rất chân thành nói cảm ơn.
"Vậy bây giờ anh đưa chị em về trường." Lục Nhẫn Đông nói, "Em nghỉ ngơi đi."
Hứa Lăng Duệ gật đầu, nhìn Tô Đàm và Lục Nhẫn Đông cùng nhau xuống tầng. Cậu cầm chìa khóa trên tay, xoay người chạy lên sân thượng, nhìn xe của Lục Nhẫn Đông biến mất mới rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Lục Nghiên Kiều và Hứa Lăng Duệ đều đi rồi, trong xe chỉ còn lại Lục Nhẫn Đông với Tô Đàm.
Vốn Tô Đàm muốn ngồi phía sau, mà Lục Nhẫn Đông đã khóa cửa sau xe từ lúc nào, vô cùng tự nhiên nói: "Em ngồi chỗ bên cạnh này đi, vừa hay chúng ta có thể tán gẫu."
Tô Đàm im lặng, không định tranh cãi với Lục Nhẫn Đông, yên lặng ngồi vào bên cạnh anh.
Lục Nhẫn Đông khởi động xe, tay đặt trên vô lăng, giọng nói không khác gì bình thường, chẳng qua chỉ khiến Tô Đàm dở khóc dở cười, anh cực kì nghiêm túc nói: "Eo của anh em cũng sờ rồi, giờ em chịu trách nhiệm với anh đi."
Tô Đàm giải thích: "Nhưng... nhưng anh cũng sờ tai tôi mà."
Lục Nhẫn Đông không biết xấu hổ nói: "Thế à, vậy anh bằng lòng chịu trách nhiệm với em."
Tô Đàm: "..."
Lục Nhẫn Đông: "Cô Tô, em không cần chơi xấu anh làm gì, anh là người đàn ông đứng đắn, bị người ta sờ eo sẽ không cưới được nữa đâu."
Tô Đàm thật sự bội phục Lục Nhẫn Đông, với khuôn mặt nghiêm túc như vậy mà toàn nói ra mấy lời tầm bậy tầm bạ, cô nhìn mấy đồ đặt trên cửa kính xe, ép buộc bản thân tỉnh táo: "Anh Lục, đừng ầm ĩ."
Lục Nhẫn Đông yên lặng trong chốc lát mới nói đầy ẩn ý: "Anh không ngờ em lại là người bạc tình bạc nghĩa như vậy..."
Tô Đàm khóc không được mà cười cũng không xong, cả khuôn mặt lại bắt đầu đỏ lên.
Lục Nhẫn Đông nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng như muốn đào hố chui xuống của Tô Đàm, cuối cùng cũng buông tha cho cô, anh cười: "Được rồi, không đùa nữa, nhưng mà anh thật sự muốn hỏi một chút, cảm giác của em thế nào?"
Tô Đàm ngơ ngác hồi lâu mới hiểu rằng Lục Nhẫn Đông đang nói về eo của anh, Tô Đàm lẩm bẩm: "Tôi còn tưởng nó mềm cơ."
Lục Nhẫn Đông: "..."
Tô Đàm: "Kết quả lại cứng như vậy..."
Lục Nhẫn Đông nhịn cười: "Đàn ông cứng rắn thì không tốt sao?"
Tô Đàm: "Không tốt đâu, eo mà..." Sau khi cô nói xong mới nhận ra lời Lục Nhẫn Đông vừa nói rõ ràng đang trêu cô, cô tức giận: "Anh Lục!"
Lục Nhẫn Đông sờ mũi: "Được được được, anh sai rồi, anh sai rồi."
Tô Đàm: "Anh quá trớn rồi đấy." Chẳng lẽ cô còn không nhìn ra Lục Nhẫn Đông liên tục trêu chọc cô sao?
Lục Nhẫn Đông nghiêm túc: "Việc này không thể trách anh được, tại em quá đáng yêu làm anh không nhịn nổi."
Không giải thích được, cũng không thể làm ngơ, Tô Đàm phát hiện mình không còn lời nào để nói.
Từ chỗ Hứa Lăng Duệ đến trường Tô Đàm không xa, lái xe cũng chỉ mất dăm ba phút nói chuyện.
Bởi nhìn sắc trời đã rất trễ rồi, Lục Nhẫn Đông sợ Tô Đàm gặp chuyện ngoài ý muốn, vì vậy dứt khoát lái xe đến trước kí túc xá, tận mắt nhìn Tô Đàm vào phòng ngủ rồi mới rời đi.
Tô Đàm vội vã quẹt thẻ vào cửa, mới vừa lên được mấy tầng đã nhìn thấy Đường Tiếu mặc quần áo ngủ đứng ở chỗ rẽ trên cầu thang nói chuyện điện thoại, thấy cô liền tiện tay cúp điện thoại, nói: "Đàm Đàm, tớ nhìn thấy rồi nhé!"
Tô Đàm ngạc nhiên: "Hả?"
Đường Tiếu hỏi: "Người đưa cậu về có phải Lục Nhẫn Đông không, đúng không đúng không?"
Tô Đàm bất đắc dĩ: "Cậu nói nhỏ thôi."
Đường Tiếu vui vẻ: "Có biến!! Mau nói tớ nghe xem nào!!" Trước đó Tô Đàm đột nhiên hỏi cô về chuyện tình cảm, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng, lần này lại thấy Lục Nhẫn Đông, coi như đã xác nhận được suy đoán của mình.
Tô Đàm lên tiếng: "Tình huống hơi phức tạp..."
Đường Tiếu: "Không sao không sao, cậu cứ từ từ nói." Cô ấy cho rằng Tô Đàm sẽ kể lại một câu chuyện tình yêu thiếu nữ sâu đậm ngọt ngào, nào biết cô bé nhà mình mở miệng thốt ra một câu khiến cho Đường Tiếu kinh hãi.
Tô Đàm vô cùng tỉnh táo nghiêm túc: "Tớ cảm thấy tớ bị cơ thể của anh ấy mê hoặc..."
Đường Tiếu: "..."
Tô Đàm: "Lúc này lại thích cơ thể anh ấy. Chuyện này trong khi yêu đương có phải là không tốt không?"
Đường Tiếu không tin nổi, nhất định cô đang nằm mơ, cô hít thở thật sâu, khó khăn nói: "... Cưng à, cậu đừng nói vội, để tớ tiêu hóa từ từ đã."
Tô Đàm gật đầu.
Đường Tiếu hỏi: "Cậu đã làm tình với anh ta rồi à?"
Tô Đàm lắc đầu.
Đường Tiếu thở phào nhẹ nhõm: "Sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy?"
Mặt Tô Đàm đỏ lên, ngập ngừng nói, giọng nhỏ như muỗi: "Bởi vì... bởi vì tớ chọc eo anh ấy, eo anh Lục, đẹp... đẹp cực kì."
Lần đầu tiên Đường Tiếu đau khổ phát hiện, có người đùa giỡn lưu manh mà vẫn dễ thương như vậy, cô thật sự muốn ôm chặt Tô Đàm vào trong ngực xoa xoa bóp bóp.
Tô Đàm thấy Đường Tiếu không nói lời nào, cô cúi thấp đầu: "Tiếu Tiếu, tớ làm vậy có phải vô cùng không bình thường không?"
Đường Tiếu nặng nề lắc đầu, cô vỗ bả vai Tô Đàm, chân thành nói: "Không, đây cũng là một cách tiến bộ mà, cậu nghĩ mà xem, nhiều người eo cũng đẹp mà tại sao cậu lại chỉ muốn chọc eo Lục Nhẫn Đông chứ?"
Tô Đàm bị suy luận này của Đường Tiếu thuyết phục...
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Em phải chịu trách nhiệm....
Tô Đàm: Anh lại muốn bốn bỏ năm lên à?
Lục Nhẫn Đông: Cháu trai của anh học cấp ba, là sinh viên hay vẫn là học sinh?
Tô Đàm: ...
Bình luận truyện