Gặp Em Ở Las Vegas
Chương 2
Ngồi trên sofa xem báo, Vệ Quân Dương nhìn lên đồng hồ treo tường, giờ chắc Kiều Tâm Như cũng tắm rửa xong rồi, thoáng thấy bóng cô đi ra, hắn đặt báo xuống, đứng lên tiến tới chỗ cô.
Hẳn cô vẫn còn khó chịu, dáng đi có vẻ không được thoải mái lắm.
“Vẫn còn đau sao?”- Vệ Quân Dương nhẹ giọng, thoáng thấy hai má cô đỏ ửng, hắn cười nhẹ cúi xuống khẽ hôn lên môi cô.
“Anh có phiền không nếu tôi muốn có một căn phòng riêng?”- Kiều Tâm Như đã nghĩ, một tháng nhất định cô sẽ vướng vài ngày không thoải mái, cùng với thỉnh thoảng cô cũng muốn trao đổi thông tin với tổ chức qua laptop. Về việc mã hóa mật khẩu, cô không lo ai có thể phát hiện.
“Đương nhiên là được”- tuy hơi bất ngờ về việc này nhưng Vệ Quân Dương cũng thoải mái, anh không muốn gò bó cô quá nhiều.
“Ngày kia đi Trung Quốc với tôi. Tập đoàn Triệu Thế Vương bạn tôi có mở tiệc.”
“Vâng.”- Kiều Tâm Như mặc đồ, mặc kệ ánh mắt của Vệ Quân Dương đang nhìn cô.
“Hừm.”- hắn ho nhẹ, quay mặt đi. Cô tự nhiên như vậy…
“Triệu Thế Vương?”- Kiều Tâm Như thầm nghĩ, khoan đã… chẳng phải Dương Nhậm Vũ là trợ lý cho tổng giám đốc Triệu Thế Vương hay sao? Nếu gặp anh ta ở đó… thật sự sẽ bất tiện lắm.
Dương Nhậm Vũ là bạn của trợ lý của cô, anh đối với cô cũng là chỗ quen biết, nhớ có lần anh ta bị tổng giám đốc của mình hành cho bẹp người vì công việc, tranh thủ đi công tác còn phải mang sang nhờ trợ lý của cô giải quyết cùng, cũng có “ăn vạ” tại nhà cô vài bữa cơm.
Giờ anh ta thấy cô đi cạnh Vệ Quân Dương, liệu có khi nào sẽ lỡ miệng thốt ra vài câu gì đó?
Không sao, cô sẽ tìm cách nói riêng với anh ta.
“Lát tôi sẽ đưa em đi mua sắm, em thay đồ đi, đừng mặc cái váy đó ra ngoài.”- nhìn chiếc váy hờ hững trên người cô mà Vệ Quân Dương tức nổ đom đóm mắt. Rõ ràng khi nãy nhìn nó kín đáo lắm cơ mà.
Kiều Tâm Như trong lòng có chút bực, vừa mặc vào lại thay ra, công việc của cô có vẻ sẽ bị biến chậm vì những thứ chi tiết vớ vẩn thế này.
Những cửa hàng thời trang ở Las Vegas đẹp đến dọa người, Kiều Tâm Như từng đi du lịch nhiều nơi, cô cũng là phụ nữ, vì vậy niềm đam mê mua sắm là khó tránh khỏi, nhưng giờ này, nếu như để chủ tiệm nhận ra, nhất định là không tốt chút nào.
“Chúng ta vào cửa hiệu bên kia được không?”- Vệ Quân Dương chỉ tay sang bên kia đường.
“Không”- cô kéo tay hắn vào cửa hiệu hai người đứng gần nhất. Phía bên kia là cửa hiệu nhà bạn cô, mỗi lần sang đây cô đều dành rất nhiều “tình cảm” cho cửa hiệu đó, nếu giờ vào đó, không phải đi tìm chết thì là gì?
Vào đây rồi, Vệ Quân Dương tự tay chọn đồ cho cô, cô chỉ việc thử rồi đưa nhân viên đóng gói. Nhìn hóa đơn chạy ra tỉ lệ thuận với nụ cười nhân viên thu ngân, Kiều Tâm Như thầm nghĩ thành phố Lost Wages này không những làm họ mất tiền vào cờ bạc, mà còn mất tiền vào những hóa đơn mua sắm đắt đỏ này nữa.
Dạo loanh quanh một lúc, Kiều Tâm Như chợt nhận ra dường như Vệ Quân Dương rất ít khi đi chơi quanh thành phố. Vì sao ư? Vì hắn cứ đi lạc liên tục, trong khi mỗi con phố ở đây cô đều thuộc trong lòng bàn tay.
Nhưng tất nhiên không đời nào cô để lộ ra điều đó, chỉ là đôi khi sẽ níu tay hắn một chút rồi chỉ về phía ngã rẽ bên trên.
“Đi thử đường đó xem sao.”- cô gợi ý.
Vệ Quân Dương nhận ra đây là lần thứ năm cô gợi ý đường cho hắn, lần nào cũng đều đúng cả. Là do hắn không biết đường hay tại cô quá thông minh?
Về nhà, mọi thứ chuẩn bị đã đủ, hai người ngồi vào bàn ăn, các món ăn khá vừa ý Kiều Tâm Như. Vệ Quân Dương thi thoảng sẽ nhắc cô ăn nhiều một chút.
Cô biết muốn tồn tại được ở bên Vệ Quân Dương mà làm nhiệm vụ, cô càng phải tỏ ra thoải mái nhất có thể. Nhìn hắn có thể không ra vẻ gì là đề phòng, nhưng bản thân hắn là một ông trùm tổ chức xã hội đen, cô không tin hắn đơn giản như bề ngoài.
Tổ chức 99LV ba mươi tám năm nay hoạt động, đến tay Vệ Quân Dương tuy mới sáu năm nhưng hắn đã khiến không ít những kẻ trong thế giới ngầm phải tim đập chân run khi đứng cạnh. Những phi vụ làm ăn hàng tỉ đô đều nhanh gọn mà xong trong nháy mắt, hắn thậm chí vô tình đến nỗi kẻ phản bội bị xử không rõ tăm hơi. Không ai biết, chẳng ai hay.
Kiều Tâm Như biết, Vệ Quân Dương không hề đơn giản như vẻ ngoài này
Ngoại trừ việc khi ở ngoài phố, hắn bị lạc là sự thật.
Dù sao cũng khó có thể trách, những tuyến phố đó toàn cửa hàng thời trang nữ, hắn cần quan tâm làm gì?
Hẳn cô vẫn còn khó chịu, dáng đi có vẻ không được thoải mái lắm.
“Vẫn còn đau sao?”- Vệ Quân Dương nhẹ giọng, thoáng thấy hai má cô đỏ ửng, hắn cười nhẹ cúi xuống khẽ hôn lên môi cô.
“Anh có phiền không nếu tôi muốn có một căn phòng riêng?”- Kiều Tâm Như đã nghĩ, một tháng nhất định cô sẽ vướng vài ngày không thoải mái, cùng với thỉnh thoảng cô cũng muốn trao đổi thông tin với tổ chức qua laptop. Về việc mã hóa mật khẩu, cô không lo ai có thể phát hiện.
“Đương nhiên là được”- tuy hơi bất ngờ về việc này nhưng Vệ Quân Dương cũng thoải mái, anh không muốn gò bó cô quá nhiều.
“Ngày kia đi Trung Quốc với tôi. Tập đoàn Triệu Thế Vương bạn tôi có mở tiệc.”
“Vâng.”- Kiều Tâm Như mặc đồ, mặc kệ ánh mắt của Vệ Quân Dương đang nhìn cô.
“Hừm.”- hắn ho nhẹ, quay mặt đi. Cô tự nhiên như vậy…
“Triệu Thế Vương?”- Kiều Tâm Như thầm nghĩ, khoan đã… chẳng phải Dương Nhậm Vũ là trợ lý cho tổng giám đốc Triệu Thế Vương hay sao? Nếu gặp anh ta ở đó… thật sự sẽ bất tiện lắm.
Dương Nhậm Vũ là bạn của trợ lý của cô, anh đối với cô cũng là chỗ quen biết, nhớ có lần anh ta bị tổng giám đốc của mình hành cho bẹp người vì công việc, tranh thủ đi công tác còn phải mang sang nhờ trợ lý của cô giải quyết cùng, cũng có “ăn vạ” tại nhà cô vài bữa cơm.
Giờ anh ta thấy cô đi cạnh Vệ Quân Dương, liệu có khi nào sẽ lỡ miệng thốt ra vài câu gì đó?
Không sao, cô sẽ tìm cách nói riêng với anh ta.
“Lát tôi sẽ đưa em đi mua sắm, em thay đồ đi, đừng mặc cái váy đó ra ngoài.”- nhìn chiếc váy hờ hững trên người cô mà Vệ Quân Dương tức nổ đom đóm mắt. Rõ ràng khi nãy nhìn nó kín đáo lắm cơ mà.
Kiều Tâm Như trong lòng có chút bực, vừa mặc vào lại thay ra, công việc của cô có vẻ sẽ bị biến chậm vì những thứ chi tiết vớ vẩn thế này.
Những cửa hàng thời trang ở Las Vegas đẹp đến dọa người, Kiều Tâm Như từng đi du lịch nhiều nơi, cô cũng là phụ nữ, vì vậy niềm đam mê mua sắm là khó tránh khỏi, nhưng giờ này, nếu như để chủ tiệm nhận ra, nhất định là không tốt chút nào.
“Chúng ta vào cửa hiệu bên kia được không?”- Vệ Quân Dương chỉ tay sang bên kia đường.
“Không”- cô kéo tay hắn vào cửa hiệu hai người đứng gần nhất. Phía bên kia là cửa hiệu nhà bạn cô, mỗi lần sang đây cô đều dành rất nhiều “tình cảm” cho cửa hiệu đó, nếu giờ vào đó, không phải đi tìm chết thì là gì?
Vào đây rồi, Vệ Quân Dương tự tay chọn đồ cho cô, cô chỉ việc thử rồi đưa nhân viên đóng gói. Nhìn hóa đơn chạy ra tỉ lệ thuận với nụ cười nhân viên thu ngân, Kiều Tâm Như thầm nghĩ thành phố Lost Wages này không những làm họ mất tiền vào cờ bạc, mà còn mất tiền vào những hóa đơn mua sắm đắt đỏ này nữa.
Dạo loanh quanh một lúc, Kiều Tâm Như chợt nhận ra dường như Vệ Quân Dương rất ít khi đi chơi quanh thành phố. Vì sao ư? Vì hắn cứ đi lạc liên tục, trong khi mỗi con phố ở đây cô đều thuộc trong lòng bàn tay.
Nhưng tất nhiên không đời nào cô để lộ ra điều đó, chỉ là đôi khi sẽ níu tay hắn một chút rồi chỉ về phía ngã rẽ bên trên.
“Đi thử đường đó xem sao.”- cô gợi ý.
Vệ Quân Dương nhận ra đây là lần thứ năm cô gợi ý đường cho hắn, lần nào cũng đều đúng cả. Là do hắn không biết đường hay tại cô quá thông minh?
Về nhà, mọi thứ chuẩn bị đã đủ, hai người ngồi vào bàn ăn, các món ăn khá vừa ý Kiều Tâm Như. Vệ Quân Dương thi thoảng sẽ nhắc cô ăn nhiều một chút.
Cô biết muốn tồn tại được ở bên Vệ Quân Dương mà làm nhiệm vụ, cô càng phải tỏ ra thoải mái nhất có thể. Nhìn hắn có thể không ra vẻ gì là đề phòng, nhưng bản thân hắn là một ông trùm tổ chức xã hội đen, cô không tin hắn đơn giản như bề ngoài.
Tổ chức 99LV ba mươi tám năm nay hoạt động, đến tay Vệ Quân Dương tuy mới sáu năm nhưng hắn đã khiến không ít những kẻ trong thế giới ngầm phải tim đập chân run khi đứng cạnh. Những phi vụ làm ăn hàng tỉ đô đều nhanh gọn mà xong trong nháy mắt, hắn thậm chí vô tình đến nỗi kẻ phản bội bị xử không rõ tăm hơi. Không ai biết, chẳng ai hay.
Kiều Tâm Như biết, Vệ Quân Dương không hề đơn giản như vẻ ngoài này
Ngoại trừ việc khi ở ngoài phố, hắn bị lạc là sự thật.
Dù sao cũng khó có thể trách, những tuyến phố đó toàn cửa hàng thời trang nữ, hắn cần quan tâm làm gì?
Bình luận truyện