Gặp Lại Vui Vẻ
Chương 49: Kết thúc đau đớn
Sự bất an trong lòng Dịch Hồi mỗi lúc một tăng vì Xuân Hồng cả đêm không về, sự lựa chọn của anh vẫn như cũ là tin tưởng cô. Ngày hôm sau khi xử lý xong công việc ở công ty, anh bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối.
Dịch Hồi đích thân đi lấy nhẫn kim cương, anh cố ý mua viên kim cương màu hồng thượng hạng từ nước ngoài về, chung quang viên kim cương lớn có đính thêm một vòng kim cương nhỏ li ti, tinh xảo đến chói mắt.
Lấy được nhẫn, Dịch Hồi liền lái xe đến nhà hàng Tây được anh đặt từ trước. Anh cẩn thận xem xét, nơi có thể ngắm pháo hoa đẹp nhất của tòa nhà chính là tầng cao nhất, nhà hàng lại vừa đúng trên tầng ấy, cảnh quang xung quanh tao nhã, món ăn vùng nào cũng có thể phục vụ, bên trong bày biện cũng vô cùng tinh tế, điểm quan trọng nhất là tầm nhìn từ cửa sổ ra ngoài rất đẹp, quan sát pháo hoa quả thật là rất hữu tình.
Dịch Hồi hưng phấn vội vàng cùng quản lý nhà hàng bàn bạc các chi tiết cuối cùng, đích thân chọn hoa tươi để trang trí quanh nhà hàng.
Lúc trời vừa chập tối, Dịch Hồi gọi điện cho Xuân Hồng, vẫn là tắt máy như cũ, anh bắt đầu có chút lo lắng, thời gian không còn sớm nữa, đành phải một mình ngồi ở nhà hàng chờ đợi cô.
Lúc này Tạ Xuân Hồng đang trên taxi, cô chưa bao giờ cấp bách đến như vậy, sự vội vàng và ngóng chờ cùng tồn tại trong lòng, làm cho cô liên tục giục tài xế chạy nhanh.
Một mình ngồi trong xe, Tạ Xuân Hồng nhìn cảnh sắc đang lướt qua vùn vụt ngoài cửa sổ, tưởng tượng điệu bộ của Dịch Hồi, không tránh khỏi bật cười ngốc nghếch.
Thật tốt, cô không cần phải lo lắng về món quà cho anh nữa rồi, đứa bé này, chính là món quá đáng giá nhất dành riêng cho anh.
Vào tiết cuối thu thời gian ban ngày cực kỳ ngắn, sắc trời dần dần tối lại, trong thành phố ánh đèn rực rỡ đã được bật lên, sự vui vẻ của cuộc sống về đêm toát ra mọi nơi, ngược lại với vẻ náo nhiệt của ban ngày.
Dịch Hồi không ngừng nhìn đồng hồ, hết lần này đến lần khác gọi điện cho Tạ Xuân Hồng, nhưng điện thoại của cô vẫn tắt máy, sắc mặt càng thêm u ám.dinendian.lơqid]on
Đã chín giờ đêm, quản lý nhà hàng đã không dám đến gần anh hỏi khi nào có thể mang thức ăn lên, nhân viên phục vụ cũng hối hả né tránh, nhà hàng rộng lớn trong lúc này càng thêm vắng vẻ lạnh lẽo.
Trang trí hoa lệ, đèn đuốc sáng trưng, nhưng những thứ này lại làm tăng thêm nỗi trống trải trong lòng Dịch Hồi.
Chờ đợi từ lúc đầu, càng về khuya càng đứng ngồi không yên, sau đó dần dần cảm thấy lo lắng, sau cùng tận sâu trong đáy lòng anh là một vùng lạnh lẽo, nhìn kim đồng hồ lại điểm, cả người như vô cảm đối với ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn chùm trong sảnh.
Tạ Xuân Hồng nhìn bầu trời đã tối đen hoàn toàn, lại lên tiếng thúc giục tài xế: “Bác tài, có thể chạy xe nhanh chút nữa không? Tôi thật sự có việc gấp …”
Bác xế là một người đàn ông trung niên, tay lái tương đối cứng, người Đường Sơ đã tìm thì tất nhiên là rất thật thà nhân hậu, bị Tạ Xuân Hồng không ngừng thúc giục như vậy nhưng vẫn không tức giận, vẫn cố gắng tăng tốc, sau đó hết kiên nhẫn nói với cô: “Cô gái, thật sự không thể nhanh hơn nữa, đường cao tốc mấy ngày nay lượng xe cộ ngày càng nhiều, bây giờ trời đã tối, chạy trong đêm phải cẩn thận!”
Tạ Xuân Hồng bất lực nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, thầm hy vọng Dịch Hồi không bỏ đi mất.
Kim đồng hồ đã chỉ đến mười giờ, Dịch Hồi chẳng ăn gì, một mình uống xong chai rượu vang đỏ dùng để chúc mừng.
Quản lý gom hết dũng khí tiến lại, cung kính nói: “Dịch Tổng, nhà hàng sắp đóng cửa, người của ngài chừng nào đến?”
Dịch Hồi lạnh lùng nhìn ông ta một cái, ánh mắt lạnh lùng như trời đông tháng chạp, mịt mù băng giá.
“Chờ thêm một lát.”
Quản lý không nói nhiều lời, cung kính lui về vị trĩ cũ.
Trầm mặc một lúc, Dịch Hồi cầm lấy điện thoại.
“Này, Dịch tiểu tướng quân, hôm nay là sinh nhật của anh, không phải là em đã gọi điện đến chúc mừng anh rồi sao? Anh lớn như thế rồi sao còn quấy rầy giấc ngủ của người khác?”
“Lily, em hãy nói cho anh biết, Tạ Xuân Hồng đã đi đâu?” Dịch Hồi không luyên thuyên với cô, đi thẳng vào vấn đề chính.
Lý Lily im lặng, do dự hỏi: “Không phải cô ta đang ở cùng anh sao? Cô ta ở chỗ nào sao em biết được!”
“Đừng giả ngốc, em nghĩ rằng anh không biết em đang theo dõi cô ấy sao?”
Lý Lily thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, trưa hôm qua cô ta ra trạm xe buýt, trở về thị trấn nhỏ, em chỉ biết được khi cô ta rời đi từ thành phố N, những cái khác em không biết.”
Trong nháy mắt Dịch Hồi cảm thấy lạnh giá từ đầu đến chân, trái tim như ai bóp chặt, giống như bị móng vuốt sắt nhọn nắm lấy, đau đến không thể thở nổi.
“Dịch Hồi, anh đừng nóng giận, có lẽ … Cô ta thật sự có việc gấp.” Lý Lily cũng không biết làm sao an ủi anh.
Dịch Hồi im lặng cả nửa ngày, sau đó bình tĩnh nói: “Cảm ơn em!”
Cúp điện thoại, Dịch Hồi gọi phục vụ mang lên hai chai rượu, một mình ngồi yên lặng uống.
Mười hai giờ đêm, Dịch Hồi cười tự giễu đứng lên, cảm giác say làm cho anh thiếu chút nữa là đứng không vững, nhắm chặt mắt mới nhàn nhạt nói với quản lý: “Phần còn lại, tự các người xử lý đi.”
Nói xong, Dịch Hồi từ chối ý tốt muốn đưa anh về của quản lý, một mình rời khỏi nhà hàng.
Gió lạnh thổi qua, Dịch Hồi càng cảm thấy thê lương lạnh lẽo, sự tuyệt vọng phình ra to tướng, trái tim như đang nếm trải hương vị của sự lụi tàn.
Mới vừa đi đến bãi đậu xe, sáu bảy tên côn đồ đột nhiên xông ra từ bóng tối, gã thủ lĩnh vóc dáng cao lớn cực kỳ khỏe mạnh, đầu tóc nhuộm đủ thứ màu, trên miệng ngậm điếu thuốc.
“Anh bạn, coi bộ dạng của cậu kìa!”
Khuôn mặt Dịch Hồi lạnh lùng, trên mặt như phủ một lớp sương mờ lạnh, đôi mắt đen láy nhìn lại như chưa từng nhìn mấy người kia. Chậm rãi mở miệng, giọng nói không cao, ngữ điệu lại giống như được truyền từ âm ty sâu thẳm, làm cho ngườ ta không tự chủ được mà rùng mình một cái.
“Không muốn chết thì cút ngay đi.”
Gã thủ lĩnh cười rộ lên, giọng nói thô ráp cực kỳ khó nghe.
“Anh bạn đừng đối xử với nhau như vậy, ra đường kiếm ăn thì phải giúp đỡ nhau biết không? Chúng tôi cũng không làm khó gì anh bạn, anh đây mấy ngày nay có chút đau đầu, muốn mượn anh bạn ít tiền mua kẹo!”
Dịch Hồi uống nhiều, không rõ hắn ta đang nói cái gì, nhíu nhíu mày, chỉ nghe cuối cùng có chữ “Đường” (editor: trong tiếng hán chữ “Kẹo” và “Đường” trong Đường Sơ đồng âm)
“Ngươi nói cái gì đường?”
“Ah, anh bạn rất nghĩa khí, chúng ta muống không nhiều lắm, mua chút bánh kẹo ngon thôi …”
Đường, đường, đường …
Trong lòng Dịch Hồi lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nắm chặt tay nổi cả gân xanh, lửa giận thiêu đốt trong đáy mắt tạo thành một mảng đỏ rực.
“Rất tốt!”
Vừa dứt lời, nắm đấm của Dịch Hồi nhanh như chớp giáng xuống mũi gã thủ lĩnh, một tiếng rên cực kỳ thảm thiết bật ra, gã thủ lĩnh té lăn trên mặt đất, ôm lỗ mũi đang không ngừng chảy máu mắng: “Bọn chết tiệt các ngươi, còn không mau xông lên!”
Trong nháy mắt sáu bảy người vây quanh Dịch Hồi, đồng loạt xông lên đấm đá hỗn loạn.
Nhóm côn đồ này tuy có nhiều người, nhưng đều là lưu manh tép riu, hoàn toàn không phải là đối thủ của một quân nhân dũng mãnh đã qua rèn luyện.
Dịch Hồi xoay một vòng đã đá bay tên đánh lén sau lưng, thuận tay đánh tới, chỉ nghe một tiếng “Ah” thét lên, xương sườn của tên côn đồ đã bị gãy.
Dịch Hồi đánh đến đỏ mắt, cẩm giác say đòn dâng lên, những phẫn nộ và uất ức trong lòng đều phát tiết ra hết, đánh cho toàn bộ những người đó hoàn toàn không còn sức để chống đỡ.
Ánh dao sáng lạnh chợt lóe lên, Dịch Hồi khẽ nghiêng mình, chặn ngay con dao đang muốn đâm xuống cổ tay mình, dùng lực bẻ gập, tiếng xương nứt vang lên, con dao ngay lập tức rơi xuống đất.
Tiếng rên rỉ vang lên từ bốn phía, toàn bộ nhóm côn đồ nằm lăn trên đất thống khổ kêu rên, gã thủ lĩnh bị nặng nhất ngay cả kêu cũng không thành tiếng, bất lực nằm bất động rên hừ hừ.
Dịch Hồi không thèm bọn chúng, co chân đá văng một tên đang nằm chắn đường, mở cửa xe chui vào trong nói: “Coi như hôm nay các ngươi xui xẻo, tự mình đi tìm phiền phức!”
Sau một thời gian căng thẳng vội vã ngồi trên xe, Tạ Xuân Hồng đến nơi đã hơn mười hai giờ khuya, trả cho người tài xế hậu hĩnh, Xuân Hồng liền vội vàng mở cửa đi vào.
Trong phòng khách tối đen, Xuân Hồng mở đèn lên, thì thấy Dịch Hồi ngồi ở một góc sô pha, quần áo cũng chưa thay ra nhăn nhúm, râu mọc lởm chởm, dưới chân có rất nhiều mẫu thuốc lá vương vãi, cả người hoàn toàn suy sụp.
Lòng Tạ Xuân Hồng xoắn lại, đi tới gần nói: “Sao uống rượu nhiều vậy? Thật xin lỗi, em đã về trễ, sinh nhật vui vẻ …”
Sinh nhật vui vẻ … Bốn chữ này thật là châm chọc người khác quá rồi!
Dịch Hồi đưa mắt nhìn cô, khẽ cười một tiếng nói: “Cuối cùng em cũng trở về sao?”dieendaanleequuydonn
Tạ Xuân Hồng lưỡng lự một chút, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi anh, em đột nhiên … Đột nhiên gặp chút chuyện, cho nên đã đến trễ rồi.”
Lúc này vẫn không nên nói chuyện cô ở bệnh viện nên mới không thể về kịp lúc. Tạ Xuân Hồng cúi đầu đột nhiên thấy trên mu bàn tay anh có vết thương màu xanh tím, không khỏi kinh hãi hỏi: “Tay anh làm sao vậy?”
Dịch Hồi nhìn mà như không nhìn xuống bàn tay bị thương, đó là do lúc nãy anh đánh nhau hăng quá mới bị thương, tuy nhiên đó không phải là chỗ anh đang thấy đau ngay lúc này.
“Không sao hết …”
“Không được!” Tạ Xuân Hồng nghiêm túc nói, “Để em xem nào, em đi tìm thuốc bôi cho anh.”
Rất nhanh Tạ Xuân Hồng từ trong phòng mang ra một lọ thuốc mỡ chống bầm, nhẹ nhàng vừa thoa lên vết thương vừa thổi.
Dịch Hồi cũng không nhúc nhích, tùy ý cô mở bàn tay mình ra, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Tạ Xuân Hồng ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Thật sự xin lỗi anh, Dịch Hồi, tha thứ cho em…”
Dịch Hồi lắc đầu: “Không sao hết, bây giờ … Đều đã không sao cả rồi! Em trở về vừa đúng lúc, anh có việc muốn nói với anh.”
Tạ Xuân Hồng cúi đầu xấu hổ cười nói: “Em cũng có việc muốn nói với anh …”
Dịch Hồi lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
Tạ Xuân Hồng cắn cắn môi, khó xử nhìn anh: “Em có … Chúng mình có … Thôi, hay là anh nói chuyện của anh trước đi!”
Dịch Hồi nhìn cô bằng ánh mắt ẩn chứa muôn vàn cảm xúc, cuối cùng tất cả đều hóa thành tro tàn tan đi mất, đáy mắt anh chỉ còn một sự tĩnh lặng.
“Chúng ta chia tay đi!”
Nụ cười trên mặt Tạ Xuân Hồng cứng lại, không thể tin được nhìn anh: “Anh nói cái gì?”
Dịch Hồi mệt mỏi day day thái dương, bình tĩnh nói: “Chúng ta chia tay đi, Xuân Hồng, anh mệt mỏi rồi …”
“Tại sao …” Tạ Xuân Hồng thì thào hỏi, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì vội vàng nói, “Thật xin lỗi, em không nên chạy về thị trấn nhỏ, đúng là Đường Sơ…”
“Đừng nói nữa!” Dịch Hồi nổi giận cắt ngang cô, mệt mỏi khoát tay nói, “Không còn quan trọng nữa rồi.”
Tạ Xuân Hồng nén hết những gì muốn nói xuống, thấy trong mắt Dịch Hồi không còn dịu dàng như ngày xưa, trong lòng cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi đang tăng dần lên.
Cho tới bây giờ, Dịch Hồi luôn luôn bao dung cô, mặc kệ cô có làm gì, đi bao xa, anh đều đợi chờ cô trở lại, vì thế cô đã tạo thành thói quen ỷ lại vào tình cảm của Dịch Hồi, luôn nghĩ rằng anh sẽ mãi mãi chờ đợi cô … Mà bây giờ, rốt cục Dịch Hồi cũng chán ghét, thì cô lại hoàn toàn không biết nên làm thế nào để cứu vãn.
Dịch Hồi lộ vẻ sầu thảm cười nói: “Em muốn nói gì? Muốn nói chính vì em được Tô Văn trước khi chết đã gởi gắm mới quan tâm Đường Sơ, vẫn lại muốn nói với anh rằng em và Đường Sơ không có gì? Tạ Xuân Hồng, đừng lừa mình dối người nữa, em căn bản là không buông bỏ được anh ta, mà anh thì, anh cũng đã mệt mỏi, anh nghĩ mình không muốn chờ đợi nữa rồi!”
Dịch Hồi thở dài: “Anh đã nói, anh sẽ không chờ đợi em nữa, Xuân Hồng, em có biết không, anh thật sự đã rất mệt mỏi … Anh những tưởng rằng chỉ cần anh kiên trì đến cùng, sẽ có một ngày em quay đầu lại, nhưng lại không nghĩ rằng, anh đang đánh giá cao tình cảm của chính mình … Anh không thể chờ đợi em thêm được nữa, anh không thể chờ nổi nữa rồi.”
Tạ Xuân Hồng cực kỳ khổ sở, cầm tay Dịch Hồi nói: “Dịch Hồi, đây là lần cuối cùng rồi…”
Sắc mặt Dịch Hồi không chút thay đổi rút tay mình lại: “Mỗi lần như vậy anh đều cũng tưởng rằng là lần cuối cùng, rồi sau đó em vẫn là không chút do dự mà ra đi … Xuân Hồng, e rằng chúng ta, anh e rằng chính bản thân nếu còn tiếp tục như vậy thì chỉ có thể đứng đó chờ em, anh không muốn vì yêu em mà đánh mất chính bản thân mình! Em biết không? Anh đã mua rất nhiều hơn, bao cả nhà hàng, bố trí trên tầng cao nhất thật lãng mạn, cố ý để em được xem pháo hoa rực rỡ nhất, tính toán thời gian không sai chút nào, sau đó chờ đợi em đến, sau đó anh sẽ cầu hôn em... Đúng năm giờ chiều anh bắt đầu ngồi ở nhà hàng chờ em, đợi đến mười hai giờ đêm em vẫn chưa đến, một mình anh muốn hết rượu mừng … Xuân Hồng, em có hiểu cảm giác đó là gì không? Niềm hy vọng lần lượt đến rồi thất vọng cũng đến theo, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ cảm thấy thất vọng tàn nhẫn đến như vậy!”
Tạ Xuân Hồng cố ngăng dòng nước mắt, nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi …”
Dịch Hồi thở dài nặng nhọc nói: “Nhìn xem, em vẫn chỉ biết nói xin lỗi, đó chính là ba chữ anh không muốn nghe nhất từ em!”
Đáy mắt Dịch Hồi tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Anh không oán hận gì em, bởi vì đây toàn bộ là do anh cam tâm tình nguyện, đúng là anh không có cách nào hận em, bởi vì em mang cho anh hi vọng làm cho anh ngã đến nỗi đứng dậy không được… Bây giờ anh biết rất rõ rằng, tại sao tim anh lại mệt mỏi đến như vậy, ngay cả chút sinh lực và khí lực đều không có, cho nên chúng ta không thể phân định rạch ròi ai đúng ai sai được …”
Tạ Xuân Hồng như gặp phải đòi chí mạng, vô thức mở miệng nói: “Anh … Thật sự muốn buông tay sao?”
Dịch Hồi yên lặng nhìn cô, đột nhiên bật cười châm biếm: “Buông tay? Không, không phải là buông tay… Là giải thoát! Buông ta là vứt bỏ thứ bản thân mình đang có, giải thoát là buông bỏ những thứ vốn không thuộc về mình. Anh không còn lý do nào để tiếp tục lừa mình dối người nữa, cho đến bây giờ anh không thể nào danh chính ngôn thuận để có được em! Như vậy, chi bằng buông tay đi, anh thật sự mệt mỏi rồi, không muốn khư khư giữ lấy thứ không thuộc về mình, cho nên anh tự giải thoát, em thoải mái mà anh cũng tự do!”
Tạ Xuân Hồng muốn nói với anh rất nhiều điều, muốn nói cô đã sai rồi, muốn nói cô đã có thai, muốn nói rằng cô rất muốn cùng anh xây dựng tổ ấm nhỏ của riêng mình … Đúng là đối mặt với một Dịch Hồi nguội lạnh không tình cảm, cái gì cô cũng không thể nói ra được.
“Xuân Hồng, tình cảm dù có sâu đậm đến mấy cũng không tránh khỏi sự bào mòn. Cho dù anh vẫn còn yêu em, anh cũng phải rời khỏi em, ở cùng với em anh sẽ luôn cảm thấy bất an, thậm chí anh còn suy nghĩ, nếu chúng ta kết hôn rồi, khi nhận được điện thoại của ai đó em cũng sẽ rời bỏ anh mà đi… Cho nên, anh không muốn tiếp tục yêu em nữa!”
Xuân Hồng nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay cũng không còn cảm giác đau nữa, trong lòng đau đớn nhìn anh nói: “Nhưng mà, Dịch Hồi, em …”
“Em muốn nói yêu anh sao?” Dịch Hồi vô tình cười cười, trong mắt không tin, “Nhưng mà, anh cũng không phải là duy nhất!”
Tạ Xuân Hồng suy sụp tựa vào ghế sô pha, sức lực toàn thân đều bị rút đi hết rồi.
“Đừng nói nữa Tạ Xuân Hồng, để cho chúng ta đây còn chút tôn nghiêm, nói nữa cũng bằng thừa mà cũng không có tốt đẹp gì! Anh sẽ cố quên em, em cũng không cần thổ lộ tấm lòng gì gì đó, anh không nghĩ mình còn có thể mềm lòng được nữa hay không … Nhưng mà, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, anh cũng không muốn tiếp tục nữa dù cho em đã dừng lại rồi! Xuân Hồng, nếu em từng có chút nào tình cảm với anh thì hãy để cho anh quên em đi! Nể tình cảm xưa nay của chúng ta, coi như anh cầu xin em, đừng để cho anh gặp mặt em nữa, đừng khiến cho anh phải nhới tới em…”
Nước mắt Tạ Xuân Hồng rốt cục cũng chảy xuống, bất lực nói: “Thật sự …Một chút cứu vãn chuyện này cũng không có sao?”
Dịch Hồi khẽ cắn môi, kiên định nói: “Tự giải quyết cho ổn thỏa đi!”
Nói xong liền đứng lên đi ra ngoài, hai mắt Tạ Xuân Hồng đẫm lệ nhìn theo bóng lưng anh, nhìn theo bước chân anh dần dần rời xa mà lòng đau đớn khôn nguôi.
Dịch Hồi đi đến cửa thì đứng lại, làm cho hai mắt Tạ Xuân Hồng sáng lên, trong lòng trào dâng một tia hi vọng.
Dịch Hồi từ trong túi quần lấy ra một hộp nhung đen nhỏ, tiện tay ném lên bàn, cũng không quay đầu lại lạnh nhạt nói: “Đây là chiếc nhẫn anh vốn mua để cầu hôn em, bây giờ vô dụng rồi, em ném đi cũng được, bán cũng được, tùy em xử lý ra sao cũng được…”
Nói xong, mạnh mẽ mở cửa nhanh chóng đi ra ngoài.
Tạ Xuân Hồng rốt cục cũng không nhịn lại được che mặt khóc thành tiếng, cô biết rõ rằng, bây giờ Dịch Hồi chính thức rời xa cô, sẽ không còn trở lại nữa.
Xuân Hồng vùng đứng lên, lảo đảo đi đến cửa, cầm lấy hộp nhung nhỏ mở ra, ánh sáng lóa mắt làm mắt cô đau nhói, sự tuyệt vọng làm cho cô không thể chống nổi nữa, tựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống.
Không biết khóc bao lâu, nước mắt dần dần cạn khô, Xuân Hồng run rẩy đeo nhẫn vào tay mình, yên lặng nhìn chằm chằm vào viên kim cương vĩnh cửu trên ngón áp út suốt một đêm.
Trời dần dần sáng, ngoài cửa sổ tiếng bồ câu gù gù gọi nhau vang lên, thường ngày vào giờ này, cô còn đang nằm trong lòng Dịch Hồi ngủ nướng không muốn dậy, chờ anh năm lần bảy lượt gọi cô dậy, mãi đến khi hết kiên nhẫn thì ra tay độc ác cù cô hay ôm cô hôn thật say, làm cho cô tỉnh táo hẳn, bởi vì tính khí khó chịu khi thức dậy nên đối với hành động của anh thường làm cô khóc lóc om sòm…
Tạ Xuân Hồng lắc lắc đầu, cảm thấy hiện tại mình không còn cách gì để hồi tưởng, những ngọt ngào ấy đã đi qua, bây giờ chỉ còn lại nỗi thống khổ. Căn phòng này nơi nào cũng ngập tràn ký ức, khắp nơi đều là mùi hương của Dịch Hồi, làm cho càng lúc cô càng cảm thấy đau lòng.
Xuân Hồng nhìn quanh một lượt, thu dọn ít đồ đạc của mình, để chìa khóa lên bàn, rời khỏi căn nhà chứa đựng quá nhiều niềm vui cũng như nỗi khổ của cô.
Đã từng cho rằng cả đời cô chỉ có thể yêu một người, không thể tiếp nhận được tình cảm của ai khác. Nhưng rồi cô gặp Dịch Hồi, từng chút từng chút một len lỏi vào trái tim cô. Rốt cục bây giờ cô cũng đã hiểu rõ rằng, cô tự cho rằng tình cảm thời thanh xuân mà cô từng cố chấp xem nó là tình yêu. Hiện tại, cô cũng đã nhận được một bài học xương máu, người đáng ra cô phải quý trọng hơn tất cả đã ra đi.
Lúc cô thích Đường Sơ rất buồn tẻ cô quạnh, trong lòng xuất hiện thêm sự cô liêu bất tận. Đến khi yêu Dịch Hồi, trái tim nhanh chóng được lấp đầu, tình cảm của anh mềm mại như nước, bất luận thế nào cũng không buông tay.
Dịch Hồi, sợ rằng anh không bao giờ biết, lúc anh lấp đầy tình cảm vào lòng em cũng là lúc anh mang trái tim em đi mất.
Rốt cục em cũng phát hiện ra người em yêu là ai, vậy mà người đó lại lựa chọn chia tay.
Nhìn xem, ông trời cho đã cho chúng ta duyên phận nhiều như vậy, chỉ còn chút nữa thôi mà cũng không thể trọn vẹn được rồi.
Hiếm khi có được một ngày nắng đẹp, thành phố N đã lâu chưa được đón nhận ánh mặt trời rực rỡ như vậy, nắng chói mắt là Xuân Hồng không mở mắt ra được. Đi bộ vô định trên đường, cứ đâm đầu đi tới đụng vào người khác cũng không biết, giống như một cái xác không hồn, cứ đi về phía trước không có điểm đến xác định…
Đường phố rộn ràng, xe cộ chạy dày đặc, không có chỗ nào là không có âm thanh ồn ã của một đô thị lớn, lại càng khiến cho Xuân Hồng cảm nhận rõ hơn sự cô đơn thê lương. Bên đường không biết tiệm nào phát ra ca khúc cô yên thích, giọng ca nữ vang lên tiếng được tiếng mất âm thanh của bài hát: “Càng níu giữ tình yêu, càng làm tăng thêm kết cục đau lòng…”
Chỉ có thể làm tăng thêm kết cục đau lòng sao?
Tạ Xuân Hồng không biết mình sắp sửa đi con đường nào, rõ ràng Dịch Hồi từ chối thẳng thừng với cô, tuyệt tình nói ra lời chia tay, mỗi câu mỗi chữ như ghi khắc vào lòng cô, một nét dao khắc xuống máu tươi đầm đìa nhuốm đầy tâm can … Cô đã phụ anh như vậy, làm sao có thể cầu xin anh quay đầu lại?
Nhìn đám người hối hả chen chúc ở phía trước, ai cũng đều mang khuôn mặt của Dịch Hồi. Ngay cả đèn đỏ cũng không nhìn thấy, vừa mới đi đến giữa đường thì nghe tiếng thắng xe rít lên cùng tiếng la hoảng sợ của đám đông.
Tạ Xuân Hồng giống như chẳng nghe được gì, cái gì cũng không còn cảm giác, khuôn mặt không chút thay đổi quay sang, liền thấy một chiếc xe màu đen lao về phía mình. Die nd da nl e q uu ydo n
Dịch Hồi đích thân đi lấy nhẫn kim cương, anh cố ý mua viên kim cương màu hồng thượng hạng từ nước ngoài về, chung quang viên kim cương lớn có đính thêm một vòng kim cương nhỏ li ti, tinh xảo đến chói mắt.
Lấy được nhẫn, Dịch Hồi liền lái xe đến nhà hàng Tây được anh đặt từ trước. Anh cẩn thận xem xét, nơi có thể ngắm pháo hoa đẹp nhất của tòa nhà chính là tầng cao nhất, nhà hàng lại vừa đúng trên tầng ấy, cảnh quang xung quanh tao nhã, món ăn vùng nào cũng có thể phục vụ, bên trong bày biện cũng vô cùng tinh tế, điểm quan trọng nhất là tầm nhìn từ cửa sổ ra ngoài rất đẹp, quan sát pháo hoa quả thật là rất hữu tình.
Dịch Hồi hưng phấn vội vàng cùng quản lý nhà hàng bàn bạc các chi tiết cuối cùng, đích thân chọn hoa tươi để trang trí quanh nhà hàng.
Lúc trời vừa chập tối, Dịch Hồi gọi điện cho Xuân Hồng, vẫn là tắt máy như cũ, anh bắt đầu có chút lo lắng, thời gian không còn sớm nữa, đành phải một mình ngồi ở nhà hàng chờ đợi cô.
Lúc này Tạ Xuân Hồng đang trên taxi, cô chưa bao giờ cấp bách đến như vậy, sự vội vàng và ngóng chờ cùng tồn tại trong lòng, làm cho cô liên tục giục tài xế chạy nhanh.
Một mình ngồi trong xe, Tạ Xuân Hồng nhìn cảnh sắc đang lướt qua vùn vụt ngoài cửa sổ, tưởng tượng điệu bộ của Dịch Hồi, không tránh khỏi bật cười ngốc nghếch.
Thật tốt, cô không cần phải lo lắng về món quà cho anh nữa rồi, đứa bé này, chính là món quá đáng giá nhất dành riêng cho anh.
Vào tiết cuối thu thời gian ban ngày cực kỳ ngắn, sắc trời dần dần tối lại, trong thành phố ánh đèn rực rỡ đã được bật lên, sự vui vẻ của cuộc sống về đêm toát ra mọi nơi, ngược lại với vẻ náo nhiệt của ban ngày.
Dịch Hồi không ngừng nhìn đồng hồ, hết lần này đến lần khác gọi điện cho Tạ Xuân Hồng, nhưng điện thoại của cô vẫn tắt máy, sắc mặt càng thêm u ám.dinendian.lơqid]on
Đã chín giờ đêm, quản lý nhà hàng đã không dám đến gần anh hỏi khi nào có thể mang thức ăn lên, nhân viên phục vụ cũng hối hả né tránh, nhà hàng rộng lớn trong lúc này càng thêm vắng vẻ lạnh lẽo.
Trang trí hoa lệ, đèn đuốc sáng trưng, nhưng những thứ này lại làm tăng thêm nỗi trống trải trong lòng Dịch Hồi.
Chờ đợi từ lúc đầu, càng về khuya càng đứng ngồi không yên, sau đó dần dần cảm thấy lo lắng, sau cùng tận sâu trong đáy lòng anh là một vùng lạnh lẽo, nhìn kim đồng hồ lại điểm, cả người như vô cảm đối với ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn chùm trong sảnh.
Tạ Xuân Hồng nhìn bầu trời đã tối đen hoàn toàn, lại lên tiếng thúc giục tài xế: “Bác tài, có thể chạy xe nhanh chút nữa không? Tôi thật sự có việc gấp …”
Bác xế là một người đàn ông trung niên, tay lái tương đối cứng, người Đường Sơ đã tìm thì tất nhiên là rất thật thà nhân hậu, bị Tạ Xuân Hồng không ngừng thúc giục như vậy nhưng vẫn không tức giận, vẫn cố gắng tăng tốc, sau đó hết kiên nhẫn nói với cô: “Cô gái, thật sự không thể nhanh hơn nữa, đường cao tốc mấy ngày nay lượng xe cộ ngày càng nhiều, bây giờ trời đã tối, chạy trong đêm phải cẩn thận!”
Tạ Xuân Hồng bất lực nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, thầm hy vọng Dịch Hồi không bỏ đi mất.
Kim đồng hồ đã chỉ đến mười giờ, Dịch Hồi chẳng ăn gì, một mình uống xong chai rượu vang đỏ dùng để chúc mừng.
Quản lý gom hết dũng khí tiến lại, cung kính nói: “Dịch Tổng, nhà hàng sắp đóng cửa, người của ngài chừng nào đến?”
Dịch Hồi lạnh lùng nhìn ông ta một cái, ánh mắt lạnh lùng như trời đông tháng chạp, mịt mù băng giá.
“Chờ thêm một lát.”
Quản lý không nói nhiều lời, cung kính lui về vị trĩ cũ.
Trầm mặc một lúc, Dịch Hồi cầm lấy điện thoại.
“Này, Dịch tiểu tướng quân, hôm nay là sinh nhật của anh, không phải là em đã gọi điện đến chúc mừng anh rồi sao? Anh lớn như thế rồi sao còn quấy rầy giấc ngủ của người khác?”
“Lily, em hãy nói cho anh biết, Tạ Xuân Hồng đã đi đâu?” Dịch Hồi không luyên thuyên với cô, đi thẳng vào vấn đề chính.
Lý Lily im lặng, do dự hỏi: “Không phải cô ta đang ở cùng anh sao? Cô ta ở chỗ nào sao em biết được!”
“Đừng giả ngốc, em nghĩ rằng anh không biết em đang theo dõi cô ấy sao?”
Lý Lily thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, trưa hôm qua cô ta ra trạm xe buýt, trở về thị trấn nhỏ, em chỉ biết được khi cô ta rời đi từ thành phố N, những cái khác em không biết.”
Trong nháy mắt Dịch Hồi cảm thấy lạnh giá từ đầu đến chân, trái tim như ai bóp chặt, giống như bị móng vuốt sắt nhọn nắm lấy, đau đến không thể thở nổi.
“Dịch Hồi, anh đừng nóng giận, có lẽ … Cô ta thật sự có việc gấp.” Lý Lily cũng không biết làm sao an ủi anh.
Dịch Hồi im lặng cả nửa ngày, sau đó bình tĩnh nói: “Cảm ơn em!”
Cúp điện thoại, Dịch Hồi gọi phục vụ mang lên hai chai rượu, một mình ngồi yên lặng uống.
Mười hai giờ đêm, Dịch Hồi cười tự giễu đứng lên, cảm giác say làm cho anh thiếu chút nữa là đứng không vững, nhắm chặt mắt mới nhàn nhạt nói với quản lý: “Phần còn lại, tự các người xử lý đi.”
Nói xong, Dịch Hồi từ chối ý tốt muốn đưa anh về của quản lý, một mình rời khỏi nhà hàng.
Gió lạnh thổi qua, Dịch Hồi càng cảm thấy thê lương lạnh lẽo, sự tuyệt vọng phình ra to tướng, trái tim như đang nếm trải hương vị của sự lụi tàn.
Mới vừa đi đến bãi đậu xe, sáu bảy tên côn đồ đột nhiên xông ra từ bóng tối, gã thủ lĩnh vóc dáng cao lớn cực kỳ khỏe mạnh, đầu tóc nhuộm đủ thứ màu, trên miệng ngậm điếu thuốc.
“Anh bạn, coi bộ dạng của cậu kìa!”
Khuôn mặt Dịch Hồi lạnh lùng, trên mặt như phủ một lớp sương mờ lạnh, đôi mắt đen láy nhìn lại như chưa từng nhìn mấy người kia. Chậm rãi mở miệng, giọng nói không cao, ngữ điệu lại giống như được truyền từ âm ty sâu thẳm, làm cho ngườ ta không tự chủ được mà rùng mình một cái.
“Không muốn chết thì cút ngay đi.”
Gã thủ lĩnh cười rộ lên, giọng nói thô ráp cực kỳ khó nghe.
“Anh bạn đừng đối xử với nhau như vậy, ra đường kiếm ăn thì phải giúp đỡ nhau biết không? Chúng tôi cũng không làm khó gì anh bạn, anh đây mấy ngày nay có chút đau đầu, muốn mượn anh bạn ít tiền mua kẹo!”
Dịch Hồi uống nhiều, không rõ hắn ta đang nói cái gì, nhíu nhíu mày, chỉ nghe cuối cùng có chữ “Đường” (editor: trong tiếng hán chữ “Kẹo” và “Đường” trong Đường Sơ đồng âm)
“Ngươi nói cái gì đường?”
“Ah, anh bạn rất nghĩa khí, chúng ta muống không nhiều lắm, mua chút bánh kẹo ngon thôi …”
Đường, đường, đường …
Trong lòng Dịch Hồi lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nắm chặt tay nổi cả gân xanh, lửa giận thiêu đốt trong đáy mắt tạo thành một mảng đỏ rực.
“Rất tốt!”
Vừa dứt lời, nắm đấm của Dịch Hồi nhanh như chớp giáng xuống mũi gã thủ lĩnh, một tiếng rên cực kỳ thảm thiết bật ra, gã thủ lĩnh té lăn trên mặt đất, ôm lỗ mũi đang không ngừng chảy máu mắng: “Bọn chết tiệt các ngươi, còn không mau xông lên!”
Trong nháy mắt sáu bảy người vây quanh Dịch Hồi, đồng loạt xông lên đấm đá hỗn loạn.
Nhóm côn đồ này tuy có nhiều người, nhưng đều là lưu manh tép riu, hoàn toàn không phải là đối thủ của một quân nhân dũng mãnh đã qua rèn luyện.
Dịch Hồi xoay một vòng đã đá bay tên đánh lén sau lưng, thuận tay đánh tới, chỉ nghe một tiếng “Ah” thét lên, xương sườn của tên côn đồ đã bị gãy.
Dịch Hồi đánh đến đỏ mắt, cẩm giác say đòn dâng lên, những phẫn nộ và uất ức trong lòng đều phát tiết ra hết, đánh cho toàn bộ những người đó hoàn toàn không còn sức để chống đỡ.
Ánh dao sáng lạnh chợt lóe lên, Dịch Hồi khẽ nghiêng mình, chặn ngay con dao đang muốn đâm xuống cổ tay mình, dùng lực bẻ gập, tiếng xương nứt vang lên, con dao ngay lập tức rơi xuống đất.
Tiếng rên rỉ vang lên từ bốn phía, toàn bộ nhóm côn đồ nằm lăn trên đất thống khổ kêu rên, gã thủ lĩnh bị nặng nhất ngay cả kêu cũng không thành tiếng, bất lực nằm bất động rên hừ hừ.
Dịch Hồi không thèm bọn chúng, co chân đá văng một tên đang nằm chắn đường, mở cửa xe chui vào trong nói: “Coi như hôm nay các ngươi xui xẻo, tự mình đi tìm phiền phức!”
Sau một thời gian căng thẳng vội vã ngồi trên xe, Tạ Xuân Hồng đến nơi đã hơn mười hai giờ khuya, trả cho người tài xế hậu hĩnh, Xuân Hồng liền vội vàng mở cửa đi vào.
Trong phòng khách tối đen, Xuân Hồng mở đèn lên, thì thấy Dịch Hồi ngồi ở một góc sô pha, quần áo cũng chưa thay ra nhăn nhúm, râu mọc lởm chởm, dưới chân có rất nhiều mẫu thuốc lá vương vãi, cả người hoàn toàn suy sụp.
Lòng Tạ Xuân Hồng xoắn lại, đi tới gần nói: “Sao uống rượu nhiều vậy? Thật xin lỗi, em đã về trễ, sinh nhật vui vẻ …”
Sinh nhật vui vẻ … Bốn chữ này thật là châm chọc người khác quá rồi!
Dịch Hồi đưa mắt nhìn cô, khẽ cười một tiếng nói: “Cuối cùng em cũng trở về sao?”dieendaanleequuydonn
Tạ Xuân Hồng lưỡng lự một chút, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi anh, em đột nhiên … Đột nhiên gặp chút chuyện, cho nên đã đến trễ rồi.”
Lúc này vẫn không nên nói chuyện cô ở bệnh viện nên mới không thể về kịp lúc. Tạ Xuân Hồng cúi đầu đột nhiên thấy trên mu bàn tay anh có vết thương màu xanh tím, không khỏi kinh hãi hỏi: “Tay anh làm sao vậy?”
Dịch Hồi nhìn mà như không nhìn xuống bàn tay bị thương, đó là do lúc nãy anh đánh nhau hăng quá mới bị thương, tuy nhiên đó không phải là chỗ anh đang thấy đau ngay lúc này.
“Không sao hết …”
“Không được!” Tạ Xuân Hồng nghiêm túc nói, “Để em xem nào, em đi tìm thuốc bôi cho anh.”
Rất nhanh Tạ Xuân Hồng từ trong phòng mang ra một lọ thuốc mỡ chống bầm, nhẹ nhàng vừa thoa lên vết thương vừa thổi.
Dịch Hồi cũng không nhúc nhích, tùy ý cô mở bàn tay mình ra, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Tạ Xuân Hồng ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Thật sự xin lỗi anh, Dịch Hồi, tha thứ cho em…”
Dịch Hồi lắc đầu: “Không sao hết, bây giờ … Đều đã không sao cả rồi! Em trở về vừa đúng lúc, anh có việc muốn nói với anh.”
Tạ Xuân Hồng cúi đầu xấu hổ cười nói: “Em cũng có việc muốn nói với anh …”
Dịch Hồi lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
Tạ Xuân Hồng cắn cắn môi, khó xử nhìn anh: “Em có … Chúng mình có … Thôi, hay là anh nói chuyện của anh trước đi!”
Dịch Hồi nhìn cô bằng ánh mắt ẩn chứa muôn vàn cảm xúc, cuối cùng tất cả đều hóa thành tro tàn tan đi mất, đáy mắt anh chỉ còn một sự tĩnh lặng.
“Chúng ta chia tay đi!”
Nụ cười trên mặt Tạ Xuân Hồng cứng lại, không thể tin được nhìn anh: “Anh nói cái gì?”
Dịch Hồi mệt mỏi day day thái dương, bình tĩnh nói: “Chúng ta chia tay đi, Xuân Hồng, anh mệt mỏi rồi …”
“Tại sao …” Tạ Xuân Hồng thì thào hỏi, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì vội vàng nói, “Thật xin lỗi, em không nên chạy về thị trấn nhỏ, đúng là Đường Sơ…”
“Đừng nói nữa!” Dịch Hồi nổi giận cắt ngang cô, mệt mỏi khoát tay nói, “Không còn quan trọng nữa rồi.”
Tạ Xuân Hồng nén hết những gì muốn nói xuống, thấy trong mắt Dịch Hồi không còn dịu dàng như ngày xưa, trong lòng cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi đang tăng dần lên.
Cho tới bây giờ, Dịch Hồi luôn luôn bao dung cô, mặc kệ cô có làm gì, đi bao xa, anh đều đợi chờ cô trở lại, vì thế cô đã tạo thành thói quen ỷ lại vào tình cảm của Dịch Hồi, luôn nghĩ rằng anh sẽ mãi mãi chờ đợi cô … Mà bây giờ, rốt cục Dịch Hồi cũng chán ghét, thì cô lại hoàn toàn không biết nên làm thế nào để cứu vãn.
Dịch Hồi lộ vẻ sầu thảm cười nói: “Em muốn nói gì? Muốn nói chính vì em được Tô Văn trước khi chết đã gởi gắm mới quan tâm Đường Sơ, vẫn lại muốn nói với anh rằng em và Đường Sơ không có gì? Tạ Xuân Hồng, đừng lừa mình dối người nữa, em căn bản là không buông bỏ được anh ta, mà anh thì, anh cũng đã mệt mỏi, anh nghĩ mình không muốn chờ đợi nữa rồi!”
Dịch Hồi thở dài: “Anh đã nói, anh sẽ không chờ đợi em nữa, Xuân Hồng, em có biết không, anh thật sự đã rất mệt mỏi … Anh những tưởng rằng chỉ cần anh kiên trì đến cùng, sẽ có một ngày em quay đầu lại, nhưng lại không nghĩ rằng, anh đang đánh giá cao tình cảm của chính mình … Anh không thể chờ đợi em thêm được nữa, anh không thể chờ nổi nữa rồi.”
Tạ Xuân Hồng cực kỳ khổ sở, cầm tay Dịch Hồi nói: “Dịch Hồi, đây là lần cuối cùng rồi…”
Sắc mặt Dịch Hồi không chút thay đổi rút tay mình lại: “Mỗi lần như vậy anh đều cũng tưởng rằng là lần cuối cùng, rồi sau đó em vẫn là không chút do dự mà ra đi … Xuân Hồng, e rằng chúng ta, anh e rằng chính bản thân nếu còn tiếp tục như vậy thì chỉ có thể đứng đó chờ em, anh không muốn vì yêu em mà đánh mất chính bản thân mình! Em biết không? Anh đã mua rất nhiều hơn, bao cả nhà hàng, bố trí trên tầng cao nhất thật lãng mạn, cố ý để em được xem pháo hoa rực rỡ nhất, tính toán thời gian không sai chút nào, sau đó chờ đợi em đến, sau đó anh sẽ cầu hôn em... Đúng năm giờ chiều anh bắt đầu ngồi ở nhà hàng chờ em, đợi đến mười hai giờ đêm em vẫn chưa đến, một mình anh muốn hết rượu mừng … Xuân Hồng, em có hiểu cảm giác đó là gì không? Niềm hy vọng lần lượt đến rồi thất vọng cũng đến theo, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ cảm thấy thất vọng tàn nhẫn đến như vậy!”
Tạ Xuân Hồng cố ngăng dòng nước mắt, nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi …”
Dịch Hồi thở dài nặng nhọc nói: “Nhìn xem, em vẫn chỉ biết nói xin lỗi, đó chính là ba chữ anh không muốn nghe nhất từ em!”
Đáy mắt Dịch Hồi tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Anh không oán hận gì em, bởi vì đây toàn bộ là do anh cam tâm tình nguyện, đúng là anh không có cách nào hận em, bởi vì em mang cho anh hi vọng làm cho anh ngã đến nỗi đứng dậy không được… Bây giờ anh biết rất rõ rằng, tại sao tim anh lại mệt mỏi đến như vậy, ngay cả chút sinh lực và khí lực đều không có, cho nên chúng ta không thể phân định rạch ròi ai đúng ai sai được …”
Tạ Xuân Hồng như gặp phải đòi chí mạng, vô thức mở miệng nói: “Anh … Thật sự muốn buông tay sao?”
Dịch Hồi yên lặng nhìn cô, đột nhiên bật cười châm biếm: “Buông tay? Không, không phải là buông tay… Là giải thoát! Buông ta là vứt bỏ thứ bản thân mình đang có, giải thoát là buông bỏ những thứ vốn không thuộc về mình. Anh không còn lý do nào để tiếp tục lừa mình dối người nữa, cho đến bây giờ anh không thể nào danh chính ngôn thuận để có được em! Như vậy, chi bằng buông tay đi, anh thật sự mệt mỏi rồi, không muốn khư khư giữ lấy thứ không thuộc về mình, cho nên anh tự giải thoát, em thoải mái mà anh cũng tự do!”
Tạ Xuân Hồng muốn nói với anh rất nhiều điều, muốn nói cô đã sai rồi, muốn nói cô đã có thai, muốn nói rằng cô rất muốn cùng anh xây dựng tổ ấm nhỏ của riêng mình … Đúng là đối mặt với một Dịch Hồi nguội lạnh không tình cảm, cái gì cô cũng không thể nói ra được.
“Xuân Hồng, tình cảm dù có sâu đậm đến mấy cũng không tránh khỏi sự bào mòn. Cho dù anh vẫn còn yêu em, anh cũng phải rời khỏi em, ở cùng với em anh sẽ luôn cảm thấy bất an, thậm chí anh còn suy nghĩ, nếu chúng ta kết hôn rồi, khi nhận được điện thoại của ai đó em cũng sẽ rời bỏ anh mà đi… Cho nên, anh không muốn tiếp tục yêu em nữa!”
Xuân Hồng nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay cũng không còn cảm giác đau nữa, trong lòng đau đớn nhìn anh nói: “Nhưng mà, Dịch Hồi, em …”
“Em muốn nói yêu anh sao?” Dịch Hồi vô tình cười cười, trong mắt không tin, “Nhưng mà, anh cũng không phải là duy nhất!”
Tạ Xuân Hồng suy sụp tựa vào ghế sô pha, sức lực toàn thân đều bị rút đi hết rồi.
“Đừng nói nữa Tạ Xuân Hồng, để cho chúng ta đây còn chút tôn nghiêm, nói nữa cũng bằng thừa mà cũng không có tốt đẹp gì! Anh sẽ cố quên em, em cũng không cần thổ lộ tấm lòng gì gì đó, anh không nghĩ mình còn có thể mềm lòng được nữa hay không … Nhưng mà, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, anh cũng không muốn tiếp tục nữa dù cho em đã dừng lại rồi! Xuân Hồng, nếu em từng có chút nào tình cảm với anh thì hãy để cho anh quên em đi! Nể tình cảm xưa nay của chúng ta, coi như anh cầu xin em, đừng để cho anh gặp mặt em nữa, đừng khiến cho anh phải nhới tới em…”
Nước mắt Tạ Xuân Hồng rốt cục cũng chảy xuống, bất lực nói: “Thật sự …Một chút cứu vãn chuyện này cũng không có sao?”
Dịch Hồi khẽ cắn môi, kiên định nói: “Tự giải quyết cho ổn thỏa đi!”
Nói xong liền đứng lên đi ra ngoài, hai mắt Tạ Xuân Hồng đẫm lệ nhìn theo bóng lưng anh, nhìn theo bước chân anh dần dần rời xa mà lòng đau đớn khôn nguôi.
Dịch Hồi đi đến cửa thì đứng lại, làm cho hai mắt Tạ Xuân Hồng sáng lên, trong lòng trào dâng một tia hi vọng.
Dịch Hồi từ trong túi quần lấy ra một hộp nhung đen nhỏ, tiện tay ném lên bàn, cũng không quay đầu lại lạnh nhạt nói: “Đây là chiếc nhẫn anh vốn mua để cầu hôn em, bây giờ vô dụng rồi, em ném đi cũng được, bán cũng được, tùy em xử lý ra sao cũng được…”
Nói xong, mạnh mẽ mở cửa nhanh chóng đi ra ngoài.
Tạ Xuân Hồng rốt cục cũng không nhịn lại được che mặt khóc thành tiếng, cô biết rõ rằng, bây giờ Dịch Hồi chính thức rời xa cô, sẽ không còn trở lại nữa.
Xuân Hồng vùng đứng lên, lảo đảo đi đến cửa, cầm lấy hộp nhung nhỏ mở ra, ánh sáng lóa mắt làm mắt cô đau nhói, sự tuyệt vọng làm cho cô không thể chống nổi nữa, tựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống.
Không biết khóc bao lâu, nước mắt dần dần cạn khô, Xuân Hồng run rẩy đeo nhẫn vào tay mình, yên lặng nhìn chằm chằm vào viên kim cương vĩnh cửu trên ngón áp út suốt một đêm.
Trời dần dần sáng, ngoài cửa sổ tiếng bồ câu gù gù gọi nhau vang lên, thường ngày vào giờ này, cô còn đang nằm trong lòng Dịch Hồi ngủ nướng không muốn dậy, chờ anh năm lần bảy lượt gọi cô dậy, mãi đến khi hết kiên nhẫn thì ra tay độc ác cù cô hay ôm cô hôn thật say, làm cho cô tỉnh táo hẳn, bởi vì tính khí khó chịu khi thức dậy nên đối với hành động của anh thường làm cô khóc lóc om sòm…
Tạ Xuân Hồng lắc lắc đầu, cảm thấy hiện tại mình không còn cách gì để hồi tưởng, những ngọt ngào ấy đã đi qua, bây giờ chỉ còn lại nỗi thống khổ. Căn phòng này nơi nào cũng ngập tràn ký ức, khắp nơi đều là mùi hương của Dịch Hồi, làm cho càng lúc cô càng cảm thấy đau lòng.
Xuân Hồng nhìn quanh một lượt, thu dọn ít đồ đạc của mình, để chìa khóa lên bàn, rời khỏi căn nhà chứa đựng quá nhiều niềm vui cũng như nỗi khổ của cô.
Đã từng cho rằng cả đời cô chỉ có thể yêu một người, không thể tiếp nhận được tình cảm của ai khác. Nhưng rồi cô gặp Dịch Hồi, từng chút từng chút một len lỏi vào trái tim cô. Rốt cục bây giờ cô cũng đã hiểu rõ rằng, cô tự cho rằng tình cảm thời thanh xuân mà cô từng cố chấp xem nó là tình yêu. Hiện tại, cô cũng đã nhận được một bài học xương máu, người đáng ra cô phải quý trọng hơn tất cả đã ra đi.
Lúc cô thích Đường Sơ rất buồn tẻ cô quạnh, trong lòng xuất hiện thêm sự cô liêu bất tận. Đến khi yêu Dịch Hồi, trái tim nhanh chóng được lấp đầu, tình cảm của anh mềm mại như nước, bất luận thế nào cũng không buông tay.
Dịch Hồi, sợ rằng anh không bao giờ biết, lúc anh lấp đầy tình cảm vào lòng em cũng là lúc anh mang trái tim em đi mất.
Rốt cục em cũng phát hiện ra người em yêu là ai, vậy mà người đó lại lựa chọn chia tay.
Nhìn xem, ông trời cho đã cho chúng ta duyên phận nhiều như vậy, chỉ còn chút nữa thôi mà cũng không thể trọn vẹn được rồi.
Hiếm khi có được một ngày nắng đẹp, thành phố N đã lâu chưa được đón nhận ánh mặt trời rực rỡ như vậy, nắng chói mắt là Xuân Hồng không mở mắt ra được. Đi bộ vô định trên đường, cứ đâm đầu đi tới đụng vào người khác cũng không biết, giống như một cái xác không hồn, cứ đi về phía trước không có điểm đến xác định…
Đường phố rộn ràng, xe cộ chạy dày đặc, không có chỗ nào là không có âm thanh ồn ã của một đô thị lớn, lại càng khiến cho Xuân Hồng cảm nhận rõ hơn sự cô đơn thê lương. Bên đường không biết tiệm nào phát ra ca khúc cô yên thích, giọng ca nữ vang lên tiếng được tiếng mất âm thanh của bài hát: “Càng níu giữ tình yêu, càng làm tăng thêm kết cục đau lòng…”
Chỉ có thể làm tăng thêm kết cục đau lòng sao?
Tạ Xuân Hồng không biết mình sắp sửa đi con đường nào, rõ ràng Dịch Hồi từ chối thẳng thừng với cô, tuyệt tình nói ra lời chia tay, mỗi câu mỗi chữ như ghi khắc vào lòng cô, một nét dao khắc xuống máu tươi đầm đìa nhuốm đầy tâm can … Cô đã phụ anh như vậy, làm sao có thể cầu xin anh quay đầu lại?
Nhìn đám người hối hả chen chúc ở phía trước, ai cũng đều mang khuôn mặt của Dịch Hồi. Ngay cả đèn đỏ cũng không nhìn thấy, vừa mới đi đến giữa đường thì nghe tiếng thắng xe rít lên cùng tiếng la hoảng sợ của đám đông.
Tạ Xuân Hồng giống như chẳng nghe được gì, cái gì cũng không còn cảm giác, khuôn mặt không chút thay đổi quay sang, liền thấy một chiếc xe màu đen lao về phía mình. Die nd da nl e q uu ydo n
Bình luận truyện