Gặp Lại Vui Vẻ
Chương 55: Tro tàn cũng có thể bùng cháy
Sau khi kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán Xuân Hồng bị tổn thương dây chằng, chỉ cần bó thuốc đơn giản là được, vừa mới chuẩn bị bó thuốc thì Hà Giai Hỉ đã ngăn lại.Die nd da nl e q uu ydo n
Hà Giai Hỉ không hài lòng nói bác sĩ khám qua loa, sau đó cô kiên quyết bắt phải bó bột làm cho Tạ Xuân Hồng xem ra rất giống người vừa bị thương rất nặng.
Hà Giai Hỉ thỏa mãn gật đầu nói: “Như vậy mới tốt.”
Tạ Xuân Hồng khó hiểu nhìn cô hỏi: “Cái gì tốt?”
Giai Hỉ không thay đổi sắc mặt nói: “Cậu vì mới nên mới bị thương thành như vầy, nếu không xử lý tốt nhất có thể, làm sao mình có thể yên tâm được?”
Tạ Xuân Hồng cười nhẹ: “ Cậu đâu có cố ý.”
Thật ra là cố ý…
Hà Giai Hỉ vội ho một tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác: “Mình đi đón Hân Hân, sau đó trở lại bệnh viện đón cậu rồi cùng về nhà nhé.”
Tạ Xuân Hồng gật gật đầu nói: “Cám ơn cậu.”
Khi Hà Giai Hỉ đưa Hân Hân và Xuân Hồng về đến nhà thì trời cũng đã nhá nhem tối. Chân Tạ Xuân Hồng bị thương nên vận động không tiện, Hà Giai Hỉ tự mình xuống bếp làm cơm tối.
Bạn nhỏ Hân Hân càng lớn càng xinh đẹp như búp bê, dáng điệu vô cùng đáng yêu, khuôn mặt cực kỳ giống Xuân Hồng, tính tình tinh quái, bởi vì mọi người xung quanh đều nuông chiều cô bé làm cho nó có những lúc rất ngang ngược.
Hân Hân leo lên sô pha đến ngồi bên cạnh Tạ Xuân Hồng, tò mò gõ lên lớp thạch cao trên chân cô hỏi: “Mẹ có đau không?”
Chân Tạ Xuân Hồng bị bó ra như vậy, một chút cảm giác cũng không có vì thế lắc đầu nói: “Không đau.”
Hân Hân chớp mắt, vẻ mặt u buồn nói: “Vậy là nguy rồi, con nghe nói bị đau thì vẫn tốt hơn là không đau… Chân mẹ có phải bị gãy không?”
Tạ Xuân Hồng vuốt đầu cô bé: “Không phải, nếu mẹ không đi thì sẽ không đau.”
Hân Hân vừa ngồi bên cạnh mẹ nói chuyện phiếm, vừa thích thú lấy bút màu ra vẻ linh tinh trên chân mẹ.
Tạ Xuân Hồng nhìn tác phẩm của con gái trên chân mình, bất đắc dĩ nói: “Con đi chơi đi, mẹ có việc cần bàn với mẹ nuôi.”
Hân Hân ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vui vẻ chạy vào phòng.
Hà Giai Hỉ nhìn Hân Hân cười nói: “Chưa thấy đứa trẻ vui vẻ như nó.”
Tạ Xuân Hồng thở dài: “Các cậu yêu chiều con bé quá, mình thực sự sợ nó lớn lên sẽ rất khó dạy.”
Hà Giai Hỉ lơ đễnh nói: “Con nít là để yêu… Đúng rồi, bây giờ cậu di chuyển khó khăn, một mình không thể nào chăm sóc tốt cho Hân Hân, hay là để mình mang con bé về thành phố N vài ngày, vừa đúng dịp đầy tháng con gái Nhị Hỉ, Lưu Duyệt và Nhị Hỉ đều rất nhớ con bé.”
Tạ Xuân Hồng nghe vậy có chút do dự.
“Cậu sợ cái gì chứ, không phải là nó chưa từng đến thành phố N, yên tâm đi, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tạ Xuân Hồng cụp mắt xuống, che đậy hết cảm xúc trong lòng, gật nhẹ đầu nói: “Vậy phiền các cậu chăm sóc Xuân Hồng giúp mình.”
Hà Giai Hỉ mỉm cười: “Không có gì! Hân Hân, ngày mai mẹ nuôi đưa con đi thành phố N tìm Lưu Duyệt, có thích không?”
Hân Hân reo lên một tiếng rồi chạy đến, chui vào lòng Hà Giai Hỉ nói: “Mẹ nuôi thật tốt!”
Dịch Hồi vừa mới họp xong liền nhận được điện thoại của Phương Tình, không kiên nhẫn hỏi ngay: “Em có chịu để yên hay không vậy?”
Phương Tình hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm, lần này em không gọi để chửi anh, con gái của Lưu Duyệt hôm nay đầy tháng, anh mau mang quà đến chút mừng đi!”
Dịch Hồi và Lưu Duyệt cũng thân thiết gì, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Anh sẽ bảo người mang quà đến.”
“Thôi đi, nếu con gái của anh đầy tháng, người ta nhất định sẽ đích thân mang quà đến! Sau người mang quà đến sao? Một chút thành ý cũng không có!”
Dịch Hồi mệt mỏi xoa xoa chân mày, anh và nhà họ Lưu cũng không thân thiết lắm, tự mình mang quà đến ư!
“Dịch Hồi, em nói cho anh biết, anh không đến thì hối hận cả đời!”
Phương Tình đùng đùng nổi giận, nói dứt câu liền ném điện thoại đi.
Trái tim Dịch Hồi chợt rúng động, hối hận cả đời sao? Chẳng lẽ cô ấy cũng đến…
Dịch Hồi gác điện thoại, giao cho thư ký chuẩn bị giúp anh một phần quà, sau đó sắp xếp công việc rồi ra đi.
Đi từ xa đã nghe tiếng cười nói bên trong, Dịch Hồi cầm quà trên tay đột nhiên cảm thấy bối rối, một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như có một thứ gì đó đang tìm cách xâm nhập vào nơi mềm mại sâu trong tận cùng tâm hồn anh mà anh không có khả năng chống đỡ, cái cảm giác ấy đang từ từ khóa chặt trái tim anh làm cho anh cảm thấy không thể nào hiểu nổi.
Dịch Hồi đi ngay vào trong, vừa tiến vào phòng khách liền bị một cái gì đó va mạnh, nhất thời không kịp dừng bước, làm cho cái đó văng mạnh về phía ngược lại, “Bùm” một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Dịch Hồi cuống quýt đưa tay ra rồi tự nhiên cánh tay như bị đông cứng giữa không trung, bé gái nhỏ mặc bộ đồ lông hình con thỏ đang ngồi dưới đất, mở to cặp mắt đen lánh trong sáng nhìn anh, trên khuôn mặt tròn trịa phúng phính đỏ lên vì đau, đôi môi nhỏ xíu mím chặt là cho khuôn mặt bé càng đáng yêu vô cùng, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ xíu xinh đẹp kia rõ ràng là mang bóng dáng của một người nào đó.
Trong nháy mắt Dịch Hồi cảm thấy vô cùng căng thẳng, đầu óc trống rỗng, ánh mắt thâm thúy trầm mặc đang chìm trong rối bời không biết phải làm gì tiếp theo.
Mọi người trong phòng khách đều đột ngột dừng hoạt đồng, không gian bỗng chốc yên tĩnh đến kỳ lạ.
Hân Hân đỡ tai thỏ lớn trên đầu đang phủ trước mặt, chống tay đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhu thuận nói: “Chú, xin lỗi đã đụng vào chú.”
Âm thanh trong trẻo vang lên lập tức làm Dịch Hồi thức tỉnh, vẻ mặt như không thể tin được.
“Cháu, cháu, cháu là…”
Cả đời Dịch Hồi, chưa bao giờ có sự vấp váp trong lời nói như vậy, đối mặt với cô bé, anh hoàn toàn cảm thấy tay chân mình rối loạn, thậm chí ngay cả một câu trọn vẹn cũng không thể thốt ra. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Dáng dấp của cô bé kia quả là xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt lại giống như khuôn đúc người mà anh vẫn mong nhớ ngày đêm, đôi mông mỏng bướng bỉnh thì rõ ràng là được thừa hưởng từ anh!
Đại khái là khuôn mặt kích động của Dịch Hồi có chút vặn vẹo, Hân Hân nhìn vẻ mặt có phần hung dữ của anh, bước chân nhúc nhích sợ hãi, lạch bạch chạy về phía Phương Tình, nhào vào lòng cô chỉ về phía Dịch Hồi hỏi: “Cô ơi, có phải chú kia giận cháu rồi đúng không ạ?”
Trong lòng Phương Tình cũng hơi lo lắng, lần này gặp phải đả kích lớn như vậy, đoán chắc Dịch Hồi đang phát hoảng đến lặng người rồi.
Ánh mắt Dịch Hồi sắc lạnh như dao, trên trán như phủ mây mù, lớn tiếng hỏi: “Phương Tình! Em tính giấu anh đến bao giờ?”
Phương Tình sợ đến mức so vai rụt cổ, trong lòng không khỏi than thầm, kiểu này không biết đánh chết cũng bị lột da.
Cố Mạch cười lạnh một tiếng, bước lên phía trước ôm lấy Hân Hân dỗ dành cô bé, sau đó quay sang Dịch Hồi mỉa mai nói: “Anh Dịch không phải muốn phát tiết ở đây chứ? Muốn dọa chết trẻ con sao?”
Dịch Hồi nhìn cô bé đang núp trong lòng Cố Mạch đang tò mò đưa mắt ngó anh, cảm giác giống như lửa giận của anh đang bốc lên ngập trời mà gặp phải một chậu nước lạnh đang dội xuống đầu, ngọn lửa trong nháy mắt đã vụt tắt, tức giận hung hăng trong lòng bị đè bẹp hoàn toàn.
“Đứa bé này…” Dịch Hồi khàn giọng mở miệng, “Đứa nhỏ này…”
Cố Mạch không đợi anh nói xong liền ngắt ngang lời anh, không khách khí trả lời: “Đứa bé này làm sao? À… đúng rồi, nó họ Tạ, mẹ nó sợ nó sẽ giống như mình, rừng hoa hồng mùa xuân tàn quá nhanh (nguyên văn: Lâm hoa tạ liễu xuân hồng thái thông thông), nên đặt cho nó tên là Hân Hân, có nghĩa vui vẻ hạnh phúc.”
Lòng Dịch Hồi đột nhiên đau xót, giờ khắc này tràn ngập cảm giác vô cùng buồn bã, là con của anh, là con gái ruột thịt của anh, đã lớn đến như vậy mà anh không hề biết gì về sự tồn tại của con bé!
Dịch Hồi đột nhiên nhớ đến ngày chia tay với Xuân Hồng, cô úp úp mở mở muốn nói chuyện gì đó với anh, lúc đó chắc là đang muốn nói đến chuyện này! Anh đúng là tên khốn nạn vô lại, lại chia tay đúng lúc cô đang mang thai!
Một khi hồi ức được khơi dậy, tựa như một dòng thác đang dồn dập ập đến.
Đột nhiên cô ấy trở nên rất thích ngủ, cả ngày chẳng có chút tinh thần nào, bộ dáng mơ mơ màng màng rất đáng yêu làm cho anh không thể nào không ôm hôn cô.
Cô ăn không ngon miệng, chỉ thích ăn hoa quả lạnh, kiên quyết bắt anh ăn miếng dứa chua đến chết mà cô lại ăn nó ngon lành không hề biến sắc.
Lúc anh say rượu ép cô dưới mình, giọng nói mềm mại xin anh tha, khổ sở đến bật khóc vẫn ôm anh như cũ, cắn răng thừa nhận chính cô thích thô bạo.
Khi ở nhà ga tại thị trấn nhỏ, ánh mắt cô lấp lánh kiên định nói với anh cô sẽ không ngốc như mẹ cô, cô không đủ kiên cường, không đủ dũng cảm để có thể liều lĩnh vì một người, cô tuyệt đối không bao giờ một mình nuôi con ngoài giá thú vì con trẻ không có cha thường không thể vui vẻ và sẽ có cảm giác bất an. Cô đã từng khẳng định khi nói với anh, bất luận là vì cô hay vì con thì cô sẽ không bao giờ chưa cưới chồng mà có con…
Điều buồn cười nhất là ngay lúc đó anh đưa ra lời hứa sâu sắc với cô, làm cô yên tâm, anh đã vô cùng tự tin nói rằng: “Nếu em mang con của anh, anh tuyệt đối không để cho hai mẹ con phải lưu lạc bên ngoài.”
Bây giờ những lời nói này trở nên cực kỳ trào phúng, anh không chỉ hai mẹ con cô lưu lạc bên ngoài, mà còn để hai mẹ con cô sinh sống khó khăn trong suốt năm năm trời!
Anh còn nhớ rất rõ lúc đó Xuân Hồng đã nhìn anh tin tưởng, nghiêm túc nói với anh: “Anh là một người đàn ông tốt, em biết anh sẽ không bao giờ là người vô trách nhiệm!”
Mà bây giờ, những nói này lại biến thành thanh kiếm, hung hăng chém vào lòng Dịch Hồi!
Hân Hân nhỏ giọng nói: “Dì Tiểu Mạch, chú ấy làm sao vậy? Có phải con đụng trúng làm chú ấy bị đây không? Mặt của chú ấy như muốn khóc.”
Mọi người nghe xong những lời này đều có chút chấn động, đứng lặng yên không nói được gì.
Cố Mạch vỗ nhẹ cô bé nói: “Hân Hân, không phải con rất muốn gặp ba sao? Chú ấy là ba con đó!”
Hân Hân ngạc nhiên há hốc miệng tròn xoe, hai mắt vụt sáng nhìn anh, trong ánh mắt ngập ngừng có cả sự mong chờ.
Dịch Hồi lúc này mới có phản ứng, miễn cường nhìn cô bé cười cười, do dự vươn tay ra, chưa bao giờ anh cảm thấy dùng từ khó khăn như lúc này: “Con là Hân Hân đúng không? Cho ba ôm một cái được không?”
Hân Hân mở lớn mắt nhìn anh một hồi, đột nhiên quay đầu đi tức giận nói: “Dì gạt con! Mẹ nói ba yêu con nhất trên đời, làm gì có ba nào mà không biết được tên con mình! Chú ấy không phải ba con!”
Trong lòng Dịch Hồi cảm thấy rất hận Xuân Hồng, cũng cảm thấy vô cùng hận chính bản thân mình.
“Ba làm sao… làm sao không biết tên Hân Hân chứ? Ba chỉ là cố ý đùa với con thôi.” Dịch Hồi vụng về giải thích, cẩn thận tiến về phía cô bé.
Hân Hân nghiêng đầu đánh giá anh cẩn thận, sau đó ra dáng người lớn gật đầu một cái, nghiêm túc nói: “Chú rất đẹp trai, rất có thể là ba cháu!”
Hân Hân vùng khỏi vòng tau của Cố Mạch, nhào đến bên cạnh Dịch Hồi, ôm lấy chân anh, đầu ngửa lên nhìn anh.
“Ba, ba, bế…”
Chỉ một tiếng “ba” làm cho lòng Dịch Hồi chợt mềm đi, vội vàng ngồi xổm xuống ôm cô bé vào trong lòng, giống như đang ôm một món bảo vật vô cùng quý giá, cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, sợ bản thân mình to lớn sẽ làm cô bé không thấy thoải mái.
Hân Hân tự động điều chỉnh tư thế cho thoải mái, vươn tay ôm lấy cổ anh, dương dương tự đắc nhìn Lưu Duyệt và Lục Dương nói: “Ahh, con cũng có ba rồi!”
Lúc này, cha con người nào đó không còn tâm trí nào để dự tiệc đầy tháng, sau khi tặng quà xong liền muốn đem con gái trở về nhà.
Cố Mạch bước nhanh đến chặn trước mặt anh, cau mày hỏi: “Anh muốn dẫn con bé đi đâu?”
Dịch Hồi lạnh lùng nhìn cô một cái, trầm giọng nói: “Tôi mang con gái tôi đi đâu cần phải xin phép cô sao?”
Cố Mạch cười lạnh: “Con gái của anh? Năm năm qua đều là do chúng tôi tự chăm sóc con bé!”
Chưa dứt câu đã làm Dịch Hồi phát hỏa, từ khi nào mà con gái của anh cần người khác trợ giúp chứ?
Cố Mạch khẽ thở dài nói: “Nếu anh tiếp nhận Hân Hân, vậy thì nên bỏ qua hết chuyện cũ, mặc kệ Xuân Hồng đã làm gì, hãy đặt lợi ích của con bé lên trên hết, anh hãy tha thứ cho cô ấy đi.”
Dịch Hồi nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng.
“Buông bỏ? Tha thứ? Cô có biết cái gì gọi là tro tàn không? Cố Mạch, cô nói thì nghe rất nhẹ nhàng, vậy cô hãy nói cho tôi biết, năm năm con tôi phải cô đơn, năm năm cha con bị cách biệt….Thì phải tha thứ bằng cách nào đây?”
Cố Mạch im lặng, chuyện tình cảm không thể nói rõ rằng ai đúng ai sai, huống chi việc Xuân Hồng mang con gái ra đi đối với Dịch Hồi là vô cùng tàn nhẫn.Dieenndkdan/leeequhydonnn
Cố Mạch im lặng một chút, chậm rãi nói: “Lòng phủ đầy tro tàn…. Nhưng mà anh cũng chưa nghe câu “Tro tàn lại bùng cháy” hay sao?”
Dịch Hồi sửng sốt, sắc mặt thay đổi mấy lượt lại không thể thốt ra được chữ nào.
Cố Mạch nở nụ cười dịu dàng: “Nếu không như vậy thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh muốn mãi ôm ấp sự tổn thương này cả đời sao? Năm năm nay anh có được sống hạnh phúc vui vẻ cùng với Xuân Hồng và Hân Hân không? Chẳng lẽ sự vui vẻ đoàn viên trong tương lai không thể bù đắp cho những tổn thương của anh những năm vừa qua sao? Dịch Hồi, anh thông minh như vậy, không thể suy nghĩ cho thấu đáo sao… Tạ Xuân Hồng chờ anh nhiều năm như vậy, anh vẫn nghi ngờ tình cảm của cô ấy sao? Chẳng lẽ anh thật sự chờ hai người quên nhau triệt để anh mới hối hận sao?”
Cố Mạch một hơi nói hết, nhìn anh nhất thời khó có thể tiếp nhận được chuyện này, cũng không nghĩ ép buộc anh thêm, đành phải thở dài trong lòng, khoan thai đi vào trong.
Dịch Hồi ôm con gái thất thần đứng tại chỗ suy nghĩ thật lâu, mãi cho đến khi Hân Hân mất kiên nhẫn nằm trong lòng anh vặn vẹo, anh mới có lại phản ứng.
Hà Giai Hỉ không hài lòng nói bác sĩ khám qua loa, sau đó cô kiên quyết bắt phải bó bột làm cho Tạ Xuân Hồng xem ra rất giống người vừa bị thương rất nặng.
Hà Giai Hỉ thỏa mãn gật đầu nói: “Như vậy mới tốt.”
Tạ Xuân Hồng khó hiểu nhìn cô hỏi: “Cái gì tốt?”
Giai Hỉ không thay đổi sắc mặt nói: “Cậu vì mới nên mới bị thương thành như vầy, nếu không xử lý tốt nhất có thể, làm sao mình có thể yên tâm được?”
Tạ Xuân Hồng cười nhẹ: “ Cậu đâu có cố ý.”
Thật ra là cố ý…
Hà Giai Hỉ vội ho một tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác: “Mình đi đón Hân Hân, sau đó trở lại bệnh viện đón cậu rồi cùng về nhà nhé.”
Tạ Xuân Hồng gật gật đầu nói: “Cám ơn cậu.”
Khi Hà Giai Hỉ đưa Hân Hân và Xuân Hồng về đến nhà thì trời cũng đã nhá nhem tối. Chân Tạ Xuân Hồng bị thương nên vận động không tiện, Hà Giai Hỉ tự mình xuống bếp làm cơm tối.
Bạn nhỏ Hân Hân càng lớn càng xinh đẹp như búp bê, dáng điệu vô cùng đáng yêu, khuôn mặt cực kỳ giống Xuân Hồng, tính tình tinh quái, bởi vì mọi người xung quanh đều nuông chiều cô bé làm cho nó có những lúc rất ngang ngược.
Hân Hân leo lên sô pha đến ngồi bên cạnh Tạ Xuân Hồng, tò mò gõ lên lớp thạch cao trên chân cô hỏi: “Mẹ có đau không?”
Chân Tạ Xuân Hồng bị bó ra như vậy, một chút cảm giác cũng không có vì thế lắc đầu nói: “Không đau.”
Hân Hân chớp mắt, vẻ mặt u buồn nói: “Vậy là nguy rồi, con nghe nói bị đau thì vẫn tốt hơn là không đau… Chân mẹ có phải bị gãy không?”
Tạ Xuân Hồng vuốt đầu cô bé: “Không phải, nếu mẹ không đi thì sẽ không đau.”
Hân Hân vừa ngồi bên cạnh mẹ nói chuyện phiếm, vừa thích thú lấy bút màu ra vẻ linh tinh trên chân mẹ.
Tạ Xuân Hồng nhìn tác phẩm của con gái trên chân mình, bất đắc dĩ nói: “Con đi chơi đi, mẹ có việc cần bàn với mẹ nuôi.”
Hân Hân ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vui vẻ chạy vào phòng.
Hà Giai Hỉ nhìn Hân Hân cười nói: “Chưa thấy đứa trẻ vui vẻ như nó.”
Tạ Xuân Hồng thở dài: “Các cậu yêu chiều con bé quá, mình thực sự sợ nó lớn lên sẽ rất khó dạy.”
Hà Giai Hỉ lơ đễnh nói: “Con nít là để yêu… Đúng rồi, bây giờ cậu di chuyển khó khăn, một mình không thể nào chăm sóc tốt cho Hân Hân, hay là để mình mang con bé về thành phố N vài ngày, vừa đúng dịp đầy tháng con gái Nhị Hỉ, Lưu Duyệt và Nhị Hỉ đều rất nhớ con bé.”
Tạ Xuân Hồng nghe vậy có chút do dự.
“Cậu sợ cái gì chứ, không phải là nó chưa từng đến thành phố N, yên tâm đi, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tạ Xuân Hồng cụp mắt xuống, che đậy hết cảm xúc trong lòng, gật nhẹ đầu nói: “Vậy phiền các cậu chăm sóc Xuân Hồng giúp mình.”
Hà Giai Hỉ mỉm cười: “Không có gì! Hân Hân, ngày mai mẹ nuôi đưa con đi thành phố N tìm Lưu Duyệt, có thích không?”
Hân Hân reo lên một tiếng rồi chạy đến, chui vào lòng Hà Giai Hỉ nói: “Mẹ nuôi thật tốt!”
Dịch Hồi vừa mới họp xong liền nhận được điện thoại của Phương Tình, không kiên nhẫn hỏi ngay: “Em có chịu để yên hay không vậy?”
Phương Tình hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm, lần này em không gọi để chửi anh, con gái của Lưu Duyệt hôm nay đầy tháng, anh mau mang quà đến chút mừng đi!”
Dịch Hồi và Lưu Duyệt cũng thân thiết gì, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Anh sẽ bảo người mang quà đến.”
“Thôi đi, nếu con gái của anh đầy tháng, người ta nhất định sẽ đích thân mang quà đến! Sau người mang quà đến sao? Một chút thành ý cũng không có!”
Dịch Hồi mệt mỏi xoa xoa chân mày, anh và nhà họ Lưu cũng không thân thiết lắm, tự mình mang quà đến ư!
“Dịch Hồi, em nói cho anh biết, anh không đến thì hối hận cả đời!”
Phương Tình đùng đùng nổi giận, nói dứt câu liền ném điện thoại đi.
Trái tim Dịch Hồi chợt rúng động, hối hận cả đời sao? Chẳng lẽ cô ấy cũng đến…
Dịch Hồi gác điện thoại, giao cho thư ký chuẩn bị giúp anh một phần quà, sau đó sắp xếp công việc rồi ra đi.
Đi từ xa đã nghe tiếng cười nói bên trong, Dịch Hồi cầm quà trên tay đột nhiên cảm thấy bối rối, một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như có một thứ gì đó đang tìm cách xâm nhập vào nơi mềm mại sâu trong tận cùng tâm hồn anh mà anh không có khả năng chống đỡ, cái cảm giác ấy đang từ từ khóa chặt trái tim anh làm cho anh cảm thấy không thể nào hiểu nổi.
Dịch Hồi đi ngay vào trong, vừa tiến vào phòng khách liền bị một cái gì đó va mạnh, nhất thời không kịp dừng bước, làm cho cái đó văng mạnh về phía ngược lại, “Bùm” một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Dịch Hồi cuống quýt đưa tay ra rồi tự nhiên cánh tay như bị đông cứng giữa không trung, bé gái nhỏ mặc bộ đồ lông hình con thỏ đang ngồi dưới đất, mở to cặp mắt đen lánh trong sáng nhìn anh, trên khuôn mặt tròn trịa phúng phính đỏ lên vì đau, đôi môi nhỏ xíu mím chặt là cho khuôn mặt bé càng đáng yêu vô cùng, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ xíu xinh đẹp kia rõ ràng là mang bóng dáng của một người nào đó.
Trong nháy mắt Dịch Hồi cảm thấy vô cùng căng thẳng, đầu óc trống rỗng, ánh mắt thâm thúy trầm mặc đang chìm trong rối bời không biết phải làm gì tiếp theo.
Mọi người trong phòng khách đều đột ngột dừng hoạt đồng, không gian bỗng chốc yên tĩnh đến kỳ lạ.
Hân Hân đỡ tai thỏ lớn trên đầu đang phủ trước mặt, chống tay đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhu thuận nói: “Chú, xin lỗi đã đụng vào chú.”
Âm thanh trong trẻo vang lên lập tức làm Dịch Hồi thức tỉnh, vẻ mặt như không thể tin được.
“Cháu, cháu, cháu là…”
Cả đời Dịch Hồi, chưa bao giờ có sự vấp váp trong lời nói như vậy, đối mặt với cô bé, anh hoàn toàn cảm thấy tay chân mình rối loạn, thậm chí ngay cả một câu trọn vẹn cũng không thể thốt ra. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Dáng dấp của cô bé kia quả là xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt lại giống như khuôn đúc người mà anh vẫn mong nhớ ngày đêm, đôi mông mỏng bướng bỉnh thì rõ ràng là được thừa hưởng từ anh!
Đại khái là khuôn mặt kích động của Dịch Hồi có chút vặn vẹo, Hân Hân nhìn vẻ mặt có phần hung dữ của anh, bước chân nhúc nhích sợ hãi, lạch bạch chạy về phía Phương Tình, nhào vào lòng cô chỉ về phía Dịch Hồi hỏi: “Cô ơi, có phải chú kia giận cháu rồi đúng không ạ?”
Trong lòng Phương Tình cũng hơi lo lắng, lần này gặp phải đả kích lớn như vậy, đoán chắc Dịch Hồi đang phát hoảng đến lặng người rồi.
Ánh mắt Dịch Hồi sắc lạnh như dao, trên trán như phủ mây mù, lớn tiếng hỏi: “Phương Tình! Em tính giấu anh đến bao giờ?”
Phương Tình sợ đến mức so vai rụt cổ, trong lòng không khỏi than thầm, kiểu này không biết đánh chết cũng bị lột da.
Cố Mạch cười lạnh một tiếng, bước lên phía trước ôm lấy Hân Hân dỗ dành cô bé, sau đó quay sang Dịch Hồi mỉa mai nói: “Anh Dịch không phải muốn phát tiết ở đây chứ? Muốn dọa chết trẻ con sao?”
Dịch Hồi nhìn cô bé đang núp trong lòng Cố Mạch đang tò mò đưa mắt ngó anh, cảm giác giống như lửa giận của anh đang bốc lên ngập trời mà gặp phải một chậu nước lạnh đang dội xuống đầu, ngọn lửa trong nháy mắt đã vụt tắt, tức giận hung hăng trong lòng bị đè bẹp hoàn toàn.
“Đứa bé này…” Dịch Hồi khàn giọng mở miệng, “Đứa nhỏ này…”
Cố Mạch không đợi anh nói xong liền ngắt ngang lời anh, không khách khí trả lời: “Đứa bé này làm sao? À… đúng rồi, nó họ Tạ, mẹ nó sợ nó sẽ giống như mình, rừng hoa hồng mùa xuân tàn quá nhanh (nguyên văn: Lâm hoa tạ liễu xuân hồng thái thông thông), nên đặt cho nó tên là Hân Hân, có nghĩa vui vẻ hạnh phúc.”
Lòng Dịch Hồi đột nhiên đau xót, giờ khắc này tràn ngập cảm giác vô cùng buồn bã, là con của anh, là con gái ruột thịt của anh, đã lớn đến như vậy mà anh không hề biết gì về sự tồn tại của con bé!
Dịch Hồi đột nhiên nhớ đến ngày chia tay với Xuân Hồng, cô úp úp mở mở muốn nói chuyện gì đó với anh, lúc đó chắc là đang muốn nói đến chuyện này! Anh đúng là tên khốn nạn vô lại, lại chia tay đúng lúc cô đang mang thai!
Một khi hồi ức được khơi dậy, tựa như một dòng thác đang dồn dập ập đến.
Đột nhiên cô ấy trở nên rất thích ngủ, cả ngày chẳng có chút tinh thần nào, bộ dáng mơ mơ màng màng rất đáng yêu làm cho anh không thể nào không ôm hôn cô.
Cô ăn không ngon miệng, chỉ thích ăn hoa quả lạnh, kiên quyết bắt anh ăn miếng dứa chua đến chết mà cô lại ăn nó ngon lành không hề biến sắc.
Lúc anh say rượu ép cô dưới mình, giọng nói mềm mại xin anh tha, khổ sở đến bật khóc vẫn ôm anh như cũ, cắn răng thừa nhận chính cô thích thô bạo.
Khi ở nhà ga tại thị trấn nhỏ, ánh mắt cô lấp lánh kiên định nói với anh cô sẽ không ngốc như mẹ cô, cô không đủ kiên cường, không đủ dũng cảm để có thể liều lĩnh vì một người, cô tuyệt đối không bao giờ một mình nuôi con ngoài giá thú vì con trẻ không có cha thường không thể vui vẻ và sẽ có cảm giác bất an. Cô đã từng khẳng định khi nói với anh, bất luận là vì cô hay vì con thì cô sẽ không bao giờ chưa cưới chồng mà có con…
Điều buồn cười nhất là ngay lúc đó anh đưa ra lời hứa sâu sắc với cô, làm cô yên tâm, anh đã vô cùng tự tin nói rằng: “Nếu em mang con của anh, anh tuyệt đối không để cho hai mẹ con phải lưu lạc bên ngoài.”
Bây giờ những lời nói này trở nên cực kỳ trào phúng, anh không chỉ hai mẹ con cô lưu lạc bên ngoài, mà còn để hai mẹ con cô sinh sống khó khăn trong suốt năm năm trời!
Anh còn nhớ rất rõ lúc đó Xuân Hồng đã nhìn anh tin tưởng, nghiêm túc nói với anh: “Anh là một người đàn ông tốt, em biết anh sẽ không bao giờ là người vô trách nhiệm!”
Mà bây giờ, những nói này lại biến thành thanh kiếm, hung hăng chém vào lòng Dịch Hồi!
Hân Hân nhỏ giọng nói: “Dì Tiểu Mạch, chú ấy làm sao vậy? Có phải con đụng trúng làm chú ấy bị đây không? Mặt của chú ấy như muốn khóc.”
Mọi người nghe xong những lời này đều có chút chấn động, đứng lặng yên không nói được gì.
Cố Mạch vỗ nhẹ cô bé nói: “Hân Hân, không phải con rất muốn gặp ba sao? Chú ấy là ba con đó!”
Hân Hân ngạc nhiên há hốc miệng tròn xoe, hai mắt vụt sáng nhìn anh, trong ánh mắt ngập ngừng có cả sự mong chờ.
Dịch Hồi lúc này mới có phản ứng, miễn cường nhìn cô bé cười cười, do dự vươn tay ra, chưa bao giờ anh cảm thấy dùng từ khó khăn như lúc này: “Con là Hân Hân đúng không? Cho ba ôm một cái được không?”
Hân Hân mở lớn mắt nhìn anh một hồi, đột nhiên quay đầu đi tức giận nói: “Dì gạt con! Mẹ nói ba yêu con nhất trên đời, làm gì có ba nào mà không biết được tên con mình! Chú ấy không phải ba con!”
Trong lòng Dịch Hồi cảm thấy rất hận Xuân Hồng, cũng cảm thấy vô cùng hận chính bản thân mình.
“Ba làm sao… làm sao không biết tên Hân Hân chứ? Ba chỉ là cố ý đùa với con thôi.” Dịch Hồi vụng về giải thích, cẩn thận tiến về phía cô bé.
Hân Hân nghiêng đầu đánh giá anh cẩn thận, sau đó ra dáng người lớn gật đầu một cái, nghiêm túc nói: “Chú rất đẹp trai, rất có thể là ba cháu!”
Hân Hân vùng khỏi vòng tau của Cố Mạch, nhào đến bên cạnh Dịch Hồi, ôm lấy chân anh, đầu ngửa lên nhìn anh.
“Ba, ba, bế…”
Chỉ một tiếng “ba” làm cho lòng Dịch Hồi chợt mềm đi, vội vàng ngồi xổm xuống ôm cô bé vào trong lòng, giống như đang ôm một món bảo vật vô cùng quý giá, cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, sợ bản thân mình to lớn sẽ làm cô bé không thấy thoải mái.
Hân Hân tự động điều chỉnh tư thế cho thoải mái, vươn tay ôm lấy cổ anh, dương dương tự đắc nhìn Lưu Duyệt và Lục Dương nói: “Ahh, con cũng có ba rồi!”
Lúc này, cha con người nào đó không còn tâm trí nào để dự tiệc đầy tháng, sau khi tặng quà xong liền muốn đem con gái trở về nhà.
Cố Mạch bước nhanh đến chặn trước mặt anh, cau mày hỏi: “Anh muốn dẫn con bé đi đâu?”
Dịch Hồi lạnh lùng nhìn cô một cái, trầm giọng nói: “Tôi mang con gái tôi đi đâu cần phải xin phép cô sao?”
Cố Mạch cười lạnh: “Con gái của anh? Năm năm qua đều là do chúng tôi tự chăm sóc con bé!”
Chưa dứt câu đã làm Dịch Hồi phát hỏa, từ khi nào mà con gái của anh cần người khác trợ giúp chứ?
Cố Mạch khẽ thở dài nói: “Nếu anh tiếp nhận Hân Hân, vậy thì nên bỏ qua hết chuyện cũ, mặc kệ Xuân Hồng đã làm gì, hãy đặt lợi ích của con bé lên trên hết, anh hãy tha thứ cho cô ấy đi.”
Dịch Hồi nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng.
“Buông bỏ? Tha thứ? Cô có biết cái gì gọi là tro tàn không? Cố Mạch, cô nói thì nghe rất nhẹ nhàng, vậy cô hãy nói cho tôi biết, năm năm con tôi phải cô đơn, năm năm cha con bị cách biệt….Thì phải tha thứ bằng cách nào đây?”
Cố Mạch im lặng, chuyện tình cảm không thể nói rõ rằng ai đúng ai sai, huống chi việc Xuân Hồng mang con gái ra đi đối với Dịch Hồi là vô cùng tàn nhẫn.Dieenndkdan/leeequhydonnn
Cố Mạch im lặng một chút, chậm rãi nói: “Lòng phủ đầy tro tàn…. Nhưng mà anh cũng chưa nghe câu “Tro tàn lại bùng cháy” hay sao?”
Dịch Hồi sửng sốt, sắc mặt thay đổi mấy lượt lại không thể thốt ra được chữ nào.
Cố Mạch nở nụ cười dịu dàng: “Nếu không như vậy thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh muốn mãi ôm ấp sự tổn thương này cả đời sao? Năm năm nay anh có được sống hạnh phúc vui vẻ cùng với Xuân Hồng và Hân Hân không? Chẳng lẽ sự vui vẻ đoàn viên trong tương lai không thể bù đắp cho những tổn thương của anh những năm vừa qua sao? Dịch Hồi, anh thông minh như vậy, không thể suy nghĩ cho thấu đáo sao… Tạ Xuân Hồng chờ anh nhiều năm như vậy, anh vẫn nghi ngờ tình cảm của cô ấy sao? Chẳng lẽ anh thật sự chờ hai người quên nhau triệt để anh mới hối hận sao?”
Cố Mạch một hơi nói hết, nhìn anh nhất thời khó có thể tiếp nhận được chuyện này, cũng không nghĩ ép buộc anh thêm, đành phải thở dài trong lòng, khoan thai đi vào trong.
Dịch Hồi ôm con gái thất thần đứng tại chỗ suy nghĩ thật lâu, mãi cho đến khi Hân Hân mất kiên nhẫn nằm trong lòng anh vặn vẹo, anh mới có lại phản ứng.
Bình luận truyện