Gặp Ngươi Là Điều Tuyệt Vời Nhất
Chương 4
Làm theo lời của Như Ý, dần dần Lâm Hạo Nhiên có thể đưa được ba ngón tay vào. Hậu huyệt của y mềm mại nóng bỏng, không biết khi đưa vào sẽ tiêu hồn đến mức nào đây? Lâm Hạo Nhiên dù vất vả nhưng hắn vẫn chịu đựng, không muốn thương tổn Như Ý dù chỉ một chút. Mắt thấy nơi đó có thể dung nhập ba ngón tay dễ dàng, hơn nữa trên Như Ý không có biểu hiện khó chịu, Lâm Hạo Nhiên rút tay ra, thay vào đó là tiểu đệ đệ bừng bừng khí thế của mình.
Khi Lâm Hạo Nhiên tiến vào thân thể y, cảm giác hạnh phúc như lan tràn toàn thân. Đau đớn mang theo vui sướng khiến y như muốn hét lên. Y không biết rằng việc trước đây khiến y ghê tởm, khi làm cùng người mình yêu lại tuyệt vời như vậy.
Bên trong Như Ý ấm áp, mềm mại như lụa, bao bọc lấy Lâm Hạo Nhiên làm hắn cảm nhận được khoái cảm chưa từng có. Như Ý dẫn dắt Lâm Hạo Nhiên bước vào bể tình ái tràn ngập lốc xoáy màu hồng, hai người quay cuồng trong mây mưa. Tiếng rên ngọt lịm của Như Ý khiến hắn muốn phát điên, từng tế bào trong cơ thể đều kêu gào được giải phóng.
Không biết qua bao lâu, Lâm Hạo Nhiên hét lên một tiếng bùng nổ nơi sâu nhất trong cơ thể Như Ý. Cảm giác nóng rực khiến Như Ý run rẩy không ngừng, khiến y cảm thấy cả thân thể và tâm hồn đều bị người kia chiếm lĩnh hoàn toàn. Y cũng bắn ra, bụng một mảnh nóng ẩm.
Vật nóng cháy sau khi phát tiết vẫn giữ nguyên độ cương cứng kinh người, nhưng Lâm Hạo Nhiên thương tiếc lần đầu tiên của Như Ý, sợ làm y bị thương nên luyến tiếc mà định rút ra. Như Ý cảm thấy hắn đang lui ra, xấu xa mà co chặt hậu huyệt một cái khiến Lâm Hạo Nhiên hít sâu một hơi, con quái vật lần nữa thức dậy. Y nhìn hắn cười đắc ý.
“Như Ý, đây là ngươi tự chuốc lấy…”
Lâm Hạo Nhiên giữ nguyên tiểu đệ đệ trong hậu huyệt Như Ý, xoay người y nằm sấp xuống, tiến vào từ phía sau. Lại một đợt mưa gió vần vũ. Đến lúc kết thúc, chân tay Như Ý đã rã rời, mí mắt không nhấc lên được. Lâm Hạo Nhiên đi ra ngoài mang khăn ướt vào lau cho y, sau đó lên giường đắp chăn, ôm y vào lòng.
Một đêm vô mộng.
Lúc Như Ý thức dậy thì Lâm Hạo Nhiên đã đi rồi. Trên bàn có một mảnh giấy.
“Bảo bối,
Bữa sáng ta đã nấu xong, trước khi ăn ngươi nhớ phải hâm lại cho nóng nhé. Mấy ngày ta không có ở nhà, Vương thúc thỉnh thoảng sẽ ghé thăm và mang đồ dùng cho ngươi, đừng ra ngoài lung tung.
Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, ta sẽ mau trở về.”
Như Ý thấy trong lòng ngọt lịm, đọc đi đọc lại bức thư mấy lần sau đó cẩn thận gấp lại, nhét vào trong ngực áo, chống đỡ cái thắt lưng đau nhức đi ra ngoài.
Tiểu Hoàng vừa thấy y ra ngoài liền chạy lại mừng tíu tít, cái đuôi nhỏ ngắn ngủn vẫy vẫy nhìn rất tức cười.
“Tiểu Hoàng ngoan.” Như Ý ngồi xổm xuống nựng nựng con cún. Đây là mấy ngày trước Lâm Hạo Nhiên mang về, hắn sợ y một mình ở nhà sẽ buồn nên mang nó về làm bạn với y. Cún nhỏ có màu vàng, vì thế Như Ý liền đặt tên nó là Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng mới được hai tháng, như một cục bông chạy tới chạy lui trong sân.
Như Ý túm lấy con cún nhỏ, nhấc bổng nó lên, “Tiểu Hoàng, làm sao đây, hắn mới đi nửa ngày mà ta đã nhớ thế này rồi.”
Tiểu hoàng tròn xoe mắt, cái đuôi vẫy tới lui, còn thè lưỡi liếm liếm mặt y.
“Ngươi đang an ủi ta đấy sao.” Như Ý phì cười.
Y buông tiểu hoàng xuống, đứng dậy vươn vai, lấy chổi đi quét sân, bắt đầu một ngày mới. Y sẽ chăm sóc cái nhà này thật tốt chờ hắn về.
Mấy ngày nay Vương đại phu có ghé qua mấy lần, mang theo những thứ cần thiết cho sinh hoạt. Vương đại phu vốn là người phúc hậu, thấy Như Ý đáng yêu lại lễ phép liền yêu thích, mỗi lần đều ở lại nói chuyện với y.
Qua Vương đại phu, Như Ý biết thêm được về Lâm Hạo Nhiên. Lúc nhỏ hắn cũng có một gia đình hạnh phúc, trong nhà khá sung túc. Không may nhà hắn lại bị bọn cướp để ý, trong một đêm mưa gió, bọn cướp đã đột nhập vào nhà hắn. Hắn lúc đó năm tuổi, được mẫu thân nhét vội vào một chiếc hòm, lúc bò ra được thì đã thấy máu chảy nơi nơi, phụ thân mẫu thân đều đã bị giết chết, đồ đạc trong nhà bị đập phá. Lâm Hạo Nhiên rất căm ghét bọn trộm cướp, vì thế khi được nhờ bắt tên Lưu Tam Đao, Lâm Hạo Nhiên đồng ý không chần chừ.
Như Ý nghe câu chuyện của Lâm Hạo Nhiên xong lại càng thương hắn, thầm hứa sau khi hắn trở về sẽ đối với hắn thật tốt.
Hôm nay thời tiết rất xấu, trời sầm xì từ sáng, đến trưa thì mưa to. Đã là ngày thứ sáu kể từ khi Lâm Hạo Nhiên rời nhà, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng buồn tẻ, trừ lúc Vương đại phu đến chơi thì còn có chút vui vẻ, những lúc còn lại Như Ý đều ngồi ngẩn người một mình.
Y đang ngẩn người thì có tiếng gõ cổng dồn dập. Vương đại phu vừa tới hôm qua mà, chắc hôm nay chưa quay lại. Ai mà lại đến trong thời tiết này? Tim Như Ý tăng tốc, không phải là Lâm Hạo Nhiên trở về chứ, hôm nay mới là ngày thứ sáu cơ mà.
Có thể là người quen của Lâm Hạo Nhiên cũng có khi, Như Ý cầm ô ra mở cổng. Cổng vừa mở ra y liền hoảng hốt, chẳng phải là tú bà và đám tay sai trong Xuân Tiêu lâu sao?
Cả bọn nhào vào khống chế y, trói lại mang về Xuân Tiêu lâu.
Như Ý bị nhốt trong phòng giam tối tăm của tú bà. Mụ đã điều tra ra được lần trước là Như Ý tự tử không thành, sau đó Lâm Hạo Nhiên đã lừa mụ đưa y ra khỏi thanh lâu. Nghĩ đến đây mụ liền điên tiết, roi trong tay đánh xuống lại mạnh thêm vài phần. Như Ý lúc đầu còn giãy dụa được một chút, hiện giờ đã như xác chết, y phục loang lổ vết máu.
“Trốn đi, ta cho ngươi trốn! Hừ, còn không ngoan ngoãn trở lại tiếp khách cho ta.”
Như Ý cố nén đau đớn, nhếch miệng cười, “Trừ khi ta chết.”
“Được, ngươi được lắm, đừng tưởng có Lâm Hạo Nhiên chống lưng thì ta sợ. Khế ước bán mình của ngươi còn trong tay ta, cho dù hắn có đến cũng không làm gì được.” Tú bà quăng roi xuống, bước ra ngoài, “Từ giờ đến lúc y đồng ý, không được cho y ăn một hạt cơm, uống một giọt nước nào, nghe chưa.”
Lúc này Lâm Hạo Nhiên đang trên đường trở về. Thời tiết không tốt nên mọi người đang nghỉ chân, thế nhưng trong lòng hắn đột nhiên cồn cào, không biết Như Ý có việc gì không. Nhìn trời mưa mãi không dứt, hắn vô cùng phiền muộn.
Cuối cùng không đợi được nữa, hắn nói với những người còn lại rồi nhảy lên ngựa, bất chấp mưa gió một đường trở về.
Mấy huynh đệ còn cười ở đằng sau, “Lâm huynh chắc vội trở về với lão bà đây mà.”
Đi ngày đi đêm, rạng sáng ngày thứ chín hắn cũng nhìn thấy rừng trúc quen thuộc, tâm tình kích động phần nào lắng xuống. Hắn xuống ngựa, muốn đi nhẹ nhàng vào để làm người kia kinh ngạc. Không ngờ, người kinh ngạc lại là hắn.
Cánh cổng mở toang, không có ai đang đợi hắn, lá rụng đầy sân như không được quét mấy ngày rồi. Tiểu Hoàng thấy hắn liền chạy ra mừng, chỉ duy nhất người mà hắn muốn thấy lại không thấy đâu, tâm Lâm Hạo Nhiên không khỏi trầm xuống.
Đúng lúc này, Vương đại phu vội vàng chạy vào.
“Nguy rồi Tiểu Hạo, Xuân Tiêu lâu theo dõi ta và phát hiện ra Như Ý, Như Ý đã bị bắt về rồi.”
Lâm Hạo Nhiên nghe một tiếng như sét đánh bên tai, xoay người nhảy lên ngựa, phóng thẳng đến Xuân Tiêu lâu. Hắn nhảy vào Xuân Tiêu lâu như một trận gió, lúc này là ban ngày nên không có mấy khách khứa, mấy tên bảo vệ thấy hắn có vẻ như muốn đến gây sự liền xông vào toan bắt hắn, không ngờ chỉ một cái vẩy tay của hắn cả bọn đều nằm lăn lộn dưới đất không đứng dậy nổi.
Lâm Hạo Nhiên như Tu la địa ngục, nhìn thấy tú bà xuất hiện liền lên tiếng:
“Như Ý đâu?”
Tú bà nhìn bộ dáng hắn như vậy, lại thấy lũ tay sai nằm lăn lộn dưới đất thì không khỏi run sợ, tuy nhiên vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, run giọng nói.
“Lâm Hạo Nhiên, ngươi có còn vương pháp nữa không, ban ngày ban mặt xông vào quán của ta làm loạn. Như Ý là cái gì chứ, phụ thân y đã bán đứt y cho ta, khế ước bán mình vẫn còn trong tay ta. Ngươi nếu muốn mang người đi thì chìa tiền ra đây.”
Lâm Hạo Nhiên chán ghét nhìn khuôn mặt của tú bà, không nói nhiều:
“Bao nhiêu?”
“Năm ngàn lượng, không bớt một xu.” Tú bà đúng là gian thương, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không chịu thiệt. Ngày đó mụ bỏ ra hai lạng bạc để mua Như Ý, giờ nâng giá đến năm ngàn, chưa kể năm ngàn trước đã thu của Lưu Tam Đao. Chính mụ cũng thấy cái giá này quá cao, nhưng cố tình nói như vậy, nhìn Lâm Hạo Nhiên không giống người có tiền, nói cao một chút không biết chừng hắn không đủ tiền mà rút lui.
“Khế ước đâu?”
“A?”
“Ta hỏi khế ước của Như Ý đâu?” Lâm Hạo Nhiên không do dự rút từ trong ngực năm tờ ngân phiếu, mỗi tờ một ngàn lượng. Đây chính là tiền công áp tải tiêu của hắn lần này. Thực ra trước khi đi áp tiêu hắn đã có dự định sau khi trở về sẽ dẫn Như Ý đến Xuân Tiêu lâu giải quyết vấn đề, chuộc khế ước về để sau này y có thể tự do thoải mái ra ngoài. Không ngờ Xuân Tiêu lâu lại bắt người đi mất.
Tú bà thấy tiền mắt liền sáng, vươn tay định cầm lấy, Lâm Hạo Nhiên rụt lại, nhếch miệng cười.
“Đưa khế ước cùng Như Ý ra đây.”
“Khế ước ở đây… còn Như Ý đang ở trong, ngươi tự vào mà đưa y về.” đùa nhau à, nếu nhìn thấy thảm trạng của Như Ý liệu Lâm Hạo Nhiên có rút gân mụ không. Sau khi đưa khế bán mình cho Lâm Hạo Nhiên, mụ hỉ hả cầm tiền chạy biến.
Đau đớn trên lưng bỏng rát như lửa cháy, đã mấy ngày không ăn không uống, Như Ý gần như đã hoàn toàn kiệt sức, thế nhưng y vẫn không cho phép mình ngất đi mà cố gắng giữ thanh tỉnh. Y sợ nếu mình nhắm mắt rồi, sẽ không thể mở ra được nữa, sẽ không được gặp lại Lâm Hạo Nhiên nữa.
“Như Ý…”
Ai đang gọi ta, giọng nói nghe quen quá…
Trong mơ màng, Như Ý rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc, khuôn mặt anh tuấn của Lâm Hạo Nhiên đã hiện ra trước mặt.
“Như Ý, tất cả đã qua rồi, chúng ta về nhà đi.”
“Vâng…” ta biết là ngươi sẽ đến đón ta mà. Lo lắng mấy ngày nay rốt cục buông xuống, Như Ý an tâm ngất đi.
Y biết khi tỉnh dậy, y sẽ nằm trên chiếc giường của hai người trong tiểu trúc bên dòng suối nhỏ, nghe được tiếng chim véo von, còn có một người sẽ ngồi bên giường chờ y tỉnh lại.
“Như Ý, hoan nghênh về nhà…”
Khi Lâm Hạo Nhiên tiến vào thân thể y, cảm giác hạnh phúc như lan tràn toàn thân. Đau đớn mang theo vui sướng khiến y như muốn hét lên. Y không biết rằng việc trước đây khiến y ghê tởm, khi làm cùng người mình yêu lại tuyệt vời như vậy.
Bên trong Như Ý ấm áp, mềm mại như lụa, bao bọc lấy Lâm Hạo Nhiên làm hắn cảm nhận được khoái cảm chưa từng có. Như Ý dẫn dắt Lâm Hạo Nhiên bước vào bể tình ái tràn ngập lốc xoáy màu hồng, hai người quay cuồng trong mây mưa. Tiếng rên ngọt lịm của Như Ý khiến hắn muốn phát điên, từng tế bào trong cơ thể đều kêu gào được giải phóng.
Không biết qua bao lâu, Lâm Hạo Nhiên hét lên một tiếng bùng nổ nơi sâu nhất trong cơ thể Như Ý. Cảm giác nóng rực khiến Như Ý run rẩy không ngừng, khiến y cảm thấy cả thân thể và tâm hồn đều bị người kia chiếm lĩnh hoàn toàn. Y cũng bắn ra, bụng một mảnh nóng ẩm.
Vật nóng cháy sau khi phát tiết vẫn giữ nguyên độ cương cứng kinh người, nhưng Lâm Hạo Nhiên thương tiếc lần đầu tiên của Như Ý, sợ làm y bị thương nên luyến tiếc mà định rút ra. Như Ý cảm thấy hắn đang lui ra, xấu xa mà co chặt hậu huyệt một cái khiến Lâm Hạo Nhiên hít sâu một hơi, con quái vật lần nữa thức dậy. Y nhìn hắn cười đắc ý.
“Như Ý, đây là ngươi tự chuốc lấy…”
Lâm Hạo Nhiên giữ nguyên tiểu đệ đệ trong hậu huyệt Như Ý, xoay người y nằm sấp xuống, tiến vào từ phía sau. Lại một đợt mưa gió vần vũ. Đến lúc kết thúc, chân tay Như Ý đã rã rời, mí mắt không nhấc lên được. Lâm Hạo Nhiên đi ra ngoài mang khăn ướt vào lau cho y, sau đó lên giường đắp chăn, ôm y vào lòng.
Một đêm vô mộng.
Lúc Như Ý thức dậy thì Lâm Hạo Nhiên đã đi rồi. Trên bàn có một mảnh giấy.
“Bảo bối,
Bữa sáng ta đã nấu xong, trước khi ăn ngươi nhớ phải hâm lại cho nóng nhé. Mấy ngày ta không có ở nhà, Vương thúc thỉnh thoảng sẽ ghé thăm và mang đồ dùng cho ngươi, đừng ra ngoài lung tung.
Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, ta sẽ mau trở về.”
Như Ý thấy trong lòng ngọt lịm, đọc đi đọc lại bức thư mấy lần sau đó cẩn thận gấp lại, nhét vào trong ngực áo, chống đỡ cái thắt lưng đau nhức đi ra ngoài.
Tiểu Hoàng vừa thấy y ra ngoài liền chạy lại mừng tíu tít, cái đuôi nhỏ ngắn ngủn vẫy vẫy nhìn rất tức cười.
“Tiểu Hoàng ngoan.” Như Ý ngồi xổm xuống nựng nựng con cún. Đây là mấy ngày trước Lâm Hạo Nhiên mang về, hắn sợ y một mình ở nhà sẽ buồn nên mang nó về làm bạn với y. Cún nhỏ có màu vàng, vì thế Như Ý liền đặt tên nó là Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng mới được hai tháng, như một cục bông chạy tới chạy lui trong sân.
Như Ý túm lấy con cún nhỏ, nhấc bổng nó lên, “Tiểu Hoàng, làm sao đây, hắn mới đi nửa ngày mà ta đã nhớ thế này rồi.”
Tiểu hoàng tròn xoe mắt, cái đuôi vẫy tới lui, còn thè lưỡi liếm liếm mặt y.
“Ngươi đang an ủi ta đấy sao.” Như Ý phì cười.
Y buông tiểu hoàng xuống, đứng dậy vươn vai, lấy chổi đi quét sân, bắt đầu một ngày mới. Y sẽ chăm sóc cái nhà này thật tốt chờ hắn về.
Mấy ngày nay Vương đại phu có ghé qua mấy lần, mang theo những thứ cần thiết cho sinh hoạt. Vương đại phu vốn là người phúc hậu, thấy Như Ý đáng yêu lại lễ phép liền yêu thích, mỗi lần đều ở lại nói chuyện với y.
Qua Vương đại phu, Như Ý biết thêm được về Lâm Hạo Nhiên. Lúc nhỏ hắn cũng có một gia đình hạnh phúc, trong nhà khá sung túc. Không may nhà hắn lại bị bọn cướp để ý, trong một đêm mưa gió, bọn cướp đã đột nhập vào nhà hắn. Hắn lúc đó năm tuổi, được mẫu thân nhét vội vào một chiếc hòm, lúc bò ra được thì đã thấy máu chảy nơi nơi, phụ thân mẫu thân đều đã bị giết chết, đồ đạc trong nhà bị đập phá. Lâm Hạo Nhiên rất căm ghét bọn trộm cướp, vì thế khi được nhờ bắt tên Lưu Tam Đao, Lâm Hạo Nhiên đồng ý không chần chừ.
Như Ý nghe câu chuyện của Lâm Hạo Nhiên xong lại càng thương hắn, thầm hứa sau khi hắn trở về sẽ đối với hắn thật tốt.
Hôm nay thời tiết rất xấu, trời sầm xì từ sáng, đến trưa thì mưa to. Đã là ngày thứ sáu kể từ khi Lâm Hạo Nhiên rời nhà, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng buồn tẻ, trừ lúc Vương đại phu đến chơi thì còn có chút vui vẻ, những lúc còn lại Như Ý đều ngồi ngẩn người một mình.
Y đang ngẩn người thì có tiếng gõ cổng dồn dập. Vương đại phu vừa tới hôm qua mà, chắc hôm nay chưa quay lại. Ai mà lại đến trong thời tiết này? Tim Như Ý tăng tốc, không phải là Lâm Hạo Nhiên trở về chứ, hôm nay mới là ngày thứ sáu cơ mà.
Có thể là người quen của Lâm Hạo Nhiên cũng có khi, Như Ý cầm ô ra mở cổng. Cổng vừa mở ra y liền hoảng hốt, chẳng phải là tú bà và đám tay sai trong Xuân Tiêu lâu sao?
Cả bọn nhào vào khống chế y, trói lại mang về Xuân Tiêu lâu.
Như Ý bị nhốt trong phòng giam tối tăm của tú bà. Mụ đã điều tra ra được lần trước là Như Ý tự tử không thành, sau đó Lâm Hạo Nhiên đã lừa mụ đưa y ra khỏi thanh lâu. Nghĩ đến đây mụ liền điên tiết, roi trong tay đánh xuống lại mạnh thêm vài phần. Như Ý lúc đầu còn giãy dụa được một chút, hiện giờ đã như xác chết, y phục loang lổ vết máu.
“Trốn đi, ta cho ngươi trốn! Hừ, còn không ngoan ngoãn trở lại tiếp khách cho ta.”
Như Ý cố nén đau đớn, nhếch miệng cười, “Trừ khi ta chết.”
“Được, ngươi được lắm, đừng tưởng có Lâm Hạo Nhiên chống lưng thì ta sợ. Khế ước bán mình của ngươi còn trong tay ta, cho dù hắn có đến cũng không làm gì được.” Tú bà quăng roi xuống, bước ra ngoài, “Từ giờ đến lúc y đồng ý, không được cho y ăn một hạt cơm, uống một giọt nước nào, nghe chưa.”
Lúc này Lâm Hạo Nhiên đang trên đường trở về. Thời tiết không tốt nên mọi người đang nghỉ chân, thế nhưng trong lòng hắn đột nhiên cồn cào, không biết Như Ý có việc gì không. Nhìn trời mưa mãi không dứt, hắn vô cùng phiền muộn.
Cuối cùng không đợi được nữa, hắn nói với những người còn lại rồi nhảy lên ngựa, bất chấp mưa gió một đường trở về.
Mấy huynh đệ còn cười ở đằng sau, “Lâm huynh chắc vội trở về với lão bà đây mà.”
Đi ngày đi đêm, rạng sáng ngày thứ chín hắn cũng nhìn thấy rừng trúc quen thuộc, tâm tình kích động phần nào lắng xuống. Hắn xuống ngựa, muốn đi nhẹ nhàng vào để làm người kia kinh ngạc. Không ngờ, người kinh ngạc lại là hắn.
Cánh cổng mở toang, không có ai đang đợi hắn, lá rụng đầy sân như không được quét mấy ngày rồi. Tiểu Hoàng thấy hắn liền chạy ra mừng, chỉ duy nhất người mà hắn muốn thấy lại không thấy đâu, tâm Lâm Hạo Nhiên không khỏi trầm xuống.
Đúng lúc này, Vương đại phu vội vàng chạy vào.
“Nguy rồi Tiểu Hạo, Xuân Tiêu lâu theo dõi ta và phát hiện ra Như Ý, Như Ý đã bị bắt về rồi.”
Lâm Hạo Nhiên nghe một tiếng như sét đánh bên tai, xoay người nhảy lên ngựa, phóng thẳng đến Xuân Tiêu lâu. Hắn nhảy vào Xuân Tiêu lâu như một trận gió, lúc này là ban ngày nên không có mấy khách khứa, mấy tên bảo vệ thấy hắn có vẻ như muốn đến gây sự liền xông vào toan bắt hắn, không ngờ chỉ một cái vẩy tay của hắn cả bọn đều nằm lăn lộn dưới đất không đứng dậy nổi.
Lâm Hạo Nhiên như Tu la địa ngục, nhìn thấy tú bà xuất hiện liền lên tiếng:
“Như Ý đâu?”
Tú bà nhìn bộ dáng hắn như vậy, lại thấy lũ tay sai nằm lăn lộn dưới đất thì không khỏi run sợ, tuy nhiên vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, run giọng nói.
“Lâm Hạo Nhiên, ngươi có còn vương pháp nữa không, ban ngày ban mặt xông vào quán của ta làm loạn. Như Ý là cái gì chứ, phụ thân y đã bán đứt y cho ta, khế ước bán mình vẫn còn trong tay ta. Ngươi nếu muốn mang người đi thì chìa tiền ra đây.”
Lâm Hạo Nhiên chán ghét nhìn khuôn mặt của tú bà, không nói nhiều:
“Bao nhiêu?”
“Năm ngàn lượng, không bớt một xu.” Tú bà đúng là gian thương, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không chịu thiệt. Ngày đó mụ bỏ ra hai lạng bạc để mua Như Ý, giờ nâng giá đến năm ngàn, chưa kể năm ngàn trước đã thu của Lưu Tam Đao. Chính mụ cũng thấy cái giá này quá cao, nhưng cố tình nói như vậy, nhìn Lâm Hạo Nhiên không giống người có tiền, nói cao một chút không biết chừng hắn không đủ tiền mà rút lui.
“Khế ước đâu?”
“A?”
“Ta hỏi khế ước của Như Ý đâu?” Lâm Hạo Nhiên không do dự rút từ trong ngực năm tờ ngân phiếu, mỗi tờ một ngàn lượng. Đây chính là tiền công áp tải tiêu của hắn lần này. Thực ra trước khi đi áp tiêu hắn đã có dự định sau khi trở về sẽ dẫn Như Ý đến Xuân Tiêu lâu giải quyết vấn đề, chuộc khế ước về để sau này y có thể tự do thoải mái ra ngoài. Không ngờ Xuân Tiêu lâu lại bắt người đi mất.
Tú bà thấy tiền mắt liền sáng, vươn tay định cầm lấy, Lâm Hạo Nhiên rụt lại, nhếch miệng cười.
“Đưa khế ước cùng Như Ý ra đây.”
“Khế ước ở đây… còn Như Ý đang ở trong, ngươi tự vào mà đưa y về.” đùa nhau à, nếu nhìn thấy thảm trạng của Như Ý liệu Lâm Hạo Nhiên có rút gân mụ không. Sau khi đưa khế bán mình cho Lâm Hạo Nhiên, mụ hỉ hả cầm tiền chạy biến.
Đau đớn trên lưng bỏng rát như lửa cháy, đã mấy ngày không ăn không uống, Như Ý gần như đã hoàn toàn kiệt sức, thế nhưng y vẫn không cho phép mình ngất đi mà cố gắng giữ thanh tỉnh. Y sợ nếu mình nhắm mắt rồi, sẽ không thể mở ra được nữa, sẽ không được gặp lại Lâm Hạo Nhiên nữa.
“Như Ý…”
Ai đang gọi ta, giọng nói nghe quen quá…
Trong mơ màng, Như Ý rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc, khuôn mặt anh tuấn của Lâm Hạo Nhiên đã hiện ra trước mặt.
“Như Ý, tất cả đã qua rồi, chúng ta về nhà đi.”
“Vâng…” ta biết là ngươi sẽ đến đón ta mà. Lo lắng mấy ngày nay rốt cục buông xuống, Như Ý an tâm ngất đi.
Y biết khi tỉnh dậy, y sẽ nằm trên chiếc giường của hai người trong tiểu trúc bên dòng suối nhỏ, nghe được tiếng chim véo von, còn có một người sẽ ngồi bên giường chờ y tỉnh lại.
“Như Ý, hoan nghênh về nhà…”
Bình luận truyện