Gặp Nhau Phút Đầu Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 3: 3: Chương 1-3




Nghiêm Cẩn giận lắm!
Giận vô cùng!
Hậu quả cơn giận của anh là hết sức nghiêm trọng.

Tất cả những người tham gia vào trò đùa tối qua đều bị anh tẩn một trận dã man, còn bị bắt phải thề độc: sẽ không bao giờ truyền bá chuyện này ra ngoài.

Nếu ai dám hó hé, người đó chỉ có thể trải qua những năm tháng cuối đời bằng Viagra (1).
(1) Viagra là tên hiệu của thuốc Sildenafil dùng để giúp chứng liệt dương ở nam giới
Tất nhiên, người khởi xướng là Hứa Chí Quần bị anh tẩn đến lăn lộn, nhưng cái miệng vẫn không nghỉ ngơi: "Nghiêm tử, cậu thật vô lương tâm.

KK là người nổi tiếng nhất trong giới, biết bao người thèm khát cậu ta mà chẳng giành được về, tôi phải mất công lắm mới kiếm đồ ăn ngon cho cậu…"
Nghiêm Cẩn là tay đấm sát thủ, Hứa Chí Quần mập mạp sao có thể là đối thủ của anh, thoắt cái đã bị túm chặt, anh không quên đạp thêm vài cú thật mạnh: "Mẹ nó! Ai bảo cậu tôi là gay?"
Phán đoán của Nghiêm Cẩn không sai, người ngủ cùng giường với anh tối qua chính là một thằng Money Boy, là nam hoạt náo viên của một quán bar nào đó, biệt danh KK.

Nghĩ đến cặp mắt hoa đào lấp lánh ánh nước của cậu ta, Nghiêm Cẩn thấy khó chịu khắp người, cảm giác tởm lợm như bị dính phải nước mũi nhầy nhụa.
Hứa Chí Quần lăn lộn từ trên sofa xuống thảm trải sàn, người anh ta vốn to béo, giờ chỉ biết ôm cái bụng bự, cười đến không thể nổi: "Bây giờ đồng tính trở nên thịnh hành rồi, chơi con trai là thời thượng ấy chứ, ai quan tâm cậu có phải gay hay không! Với lại, có phải gay… gay hay không chẳng phải cậu nói là được, ra đường hỏi thử xem, trong phạm vi vài chục km ở Bắc Kinh này ai chẳng biết cậu rất… Haha… Haha… rất…"
Nghiêm Cẩn dùng một tay xách anh chàng lên, bàn tay thuần thục siết chặt cổ đối phương: "Cậu nói gì? Nhắc lại coi, tôi sẽ thiến cậu ngay bây giờ!"
Hứa Chí Quần thực sự khó thở, mặt mũi đỏ lựng, bắt đầu ho dữ dội.
Thấy to chuyện, một người bạn vội chạy tới ôm lấy Nghiêm Cẩn: "Nghiêm tử, nương tay thôi! Cậu vốn là bộ đội đặc công, thằng béo đâu phải đối thủ của cậu! Mọi người chỉ đùa cậu vậy thôi, tối qua cũng đâu có chuyện gì?"
"Cút đi!" Nghiêm Cẩn dùng khuỷu tay đẩy người kia ra, vẫn túm chặt cổ Hứa Chí Quần.
Thực ra anh vẫn kiểm soát lực tay nên Hứa Chí Quần mới có thể vừa ho vừa cố tình đả kích anh: "Sao cậu không về nhà nói chuyện tử tế với mẹ mình đi? Bác ấy cũng không tin đâu, nhưng ngày nào chẳng buồn lòng…"
Câu này đã chọc vào nỗi đau của Nghiêm Cẩn, anh thả Hứa Chí Quần ra, cất tiếng thở dài.
Về vấn đề khuynh hướng giới tính của Nghiêm Cẩn, bên ngoài đồn thổi trăm kiểu, anh từ lâu đã chẳng quan tâm.

Lời đồn bắt đầu từ khi nào anh đã không còn nhớ nhưng căn nguyên thì rất rõ ràng.
Tất cả đều do một nhà hàng mang tên anh.
Đó là nhà hàng chuyên bán hải sản với một cái tên rất lạ là "Một phần ba", tọa lạc trên một con tàu hỏng cập ở bờ biển Đường Cô - Thiên Tân.


Thoạt nhìn bề ngoài chẳng mấy hấp dẫn nhưng bên trong được trang trí rất tinh tế và thời thượng.

Mọi người đồn đại nhau, nói là mỗi món hải sản đều được chế biến từ nguyên liệu được vớt từ biển lên trong vòng bốn tiếng, một đồn mười, mười đồn trăm, nhờ đó mà nhà hàng luôn tấp nập khách khứa.
Hàng năm cứ vào mùa đi biển, không ít người Bắc Kinh cất công đi xe hơn trăm km đến Đường Cô - Thiên Tân, một mặt để hưởng thụ hương vị hải sản vùng biển Bột Hải tươi mới, một mặt chỉ đơn thuần là tìm kiếm niềm vui mới lạ.

Vì ở "Một phần ba", từ đầu bếp đến phục vụ đều là nam giới.

Nhất là đội ngũ nhân viên phục vụ ở mặt tiền, tất cả đều là những cậu trai trẻ tuổi ưa nhìn.

Với những khách hàng là nam, đây là một quang cảnh kỳ lạ, nhưng với khách hàng nữ, họ lại trở thành ly rượu khai vị đầu bữa.
Đây vốn chỉ là mánh khóe kinh doanh, chỉ để thu hút khách hàng, theo lời Nghiêm Cẩn nói thì là: "Chỉ đồ nhà quê mới dùng chân phụ nữ để lôi kéo thực khách! Anh xem có câu lạc bộ cao cấp nào sử dụng nữ tiếp viên không?" Chính thủ đoạn này đã bị người ta thêm mắm dặm muối nói qua nói lại, cộng thêm nguyên tắc "thà thiếu chứ không chọn bừa" mà Nghiêm Cẩn vẫn luôn kiên trì với phụ nữ xưa nay vả lại đến giờ anh vẫn còn độc thân mà một số suy đoán cứ thế mọc lên như nấm, ngày càng quá quắt.
Bản thân Nghiêm Cẩn vốn chẳng để tâm bởi từ nhỏ anh đã hiểu rõ một điều, cuộc đời phải sống vì bản thân, bản thân cảm thấy ổn là được, còn người khác nghĩ sao nói gì đều chẳng quan trọng.

Nhưng sau khi lời đồn ngày một trầm trọng, lúc nào cũng có một vài người rỗi việc rót vào tai mẹ Nghiêm Cẩn những lời ong tiếng ve làm bà lão tăng huyết áp.

Chưa kể đến Nghiêm gia ba đời độc đinh, điều bà lão không thể hiểu được là, bà một tay nuôi nấng Nghiêm Cẩn từ một cục máu còn đỏ hỏn đến một chàng trai vai năm tấc rộng thân mười thước cao như hôm nay thật chẳng dễ dàng, tại sao anh lại có thể khiến bà thất vọng như vậy?
Năm đó mẹ anh mang thai sinh đôi long phụng, Nghiêm Cẩn là đứa yếu ớt hơn, còn bị sinh non nên từ lúc ra đời đến khi lớn đều rất còi đẹn, trước ba tuổi luôn ốm đau bệnh tật.

Bố Nghiêm Cẩn hồi ấy còn đóng quân ở xa, nửa đêm mẹ anh một mình bế con lặn lội ghé qua bao nhiêu bệnh viện.

Khó khăn lắm cậu bé mới khỏe mạnh hơn, dáng người cũng cao hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa, có lẽ để bù đắp sự yếu đuối khi xưa, Nghiêm Cẩn càng lớn càng nghịch ngợm, trở thành kẻ cầm đầu lũ trẻ trong xóm.

Trong trí nhớ của mẹ Nghiêm Cẩn, bà đã chẳng thể nhớ nổi bao lần phải dẫn theo Nghiêm Cẩn gây họa đến tận cửa nhà xin lỗi bố mẹ lũ trẻ kia.
Đến cấp ba vẫn không khiến bố mẹ bớt lo.

Không nghe lời giáo viên, trốn học, đánh nhau, liên tục bị nhà trường mời phụ huynh, cuối cùng đến mức đánh nhau hội đồng.


Điều này khiến ông Nghiêm - người nổi tiếng thanh liêm chính trực đành phải dùng chức vụ của mình cho con trai đi cửa sau.

Sau khi Nghiêm Cẩn tốt nghiệp cấp ba liền bị bố mình đưa vào trường huấn luyện quân đội, để giai cấp vô sản đào tạo.
Năm năm sau trở về, những tưởng anh đã tu thân dưỡng tính có thể ngoan ngoãn vài năm, nào ngờ Nghiêm Cẩn lại mở công ty thương mại, buôn bán qua biên giới với những quốc gia Đông Âu như Nga, Ukraine, buôn qua bán lại, trong ấn tượng của bà Nghiêm, hình như ngoài ma túy và vũ khí, chẳng có gì là anh không động tới, điều này khiến bà lão ngày nào cũng thấp thỏm không yên.

Nghiêm Cẩn làm ăn vài năm, kiếm nhiều tiêu lắm, tiền bạc cũng chẳng còn lại bao nhiêu, chỉ thấy chứng huyết áp của mẹ mình ngày một trầm trọng.

Hai năm nay anh trưởng thành hơn, cũng hiểu biết nhiều, thêm nữa, việc buôn bán với Đông Âu ngày càng suy thoái, Nghiêm Cẩn quyết định đóng cửa công ty thương mại của mình, nghiêm túc mở nhà hàng kinh doanh.

Mẹ Nghiêm Cẩn mới yên tâm được đôi chút, không ngờ anh lại gây ra chuyện làm mất mặt tổ tiên như vậy, lần này bà đau buồn khôn nguôi.
Bà cứ đau lòng là huyết áp lại tăng cao, huyết áp cứ tăng cao là phải vào viện.
Đứa cháu trai năm tuổi Lạc Lạc gọi điện cho Nghiêm Cẩn, than thở bằng chất giọng non nớt: "Bác làm bà giận đến đổ bệnh rồi, giờ không có ai chơi cùng Lạc Lạc cả!"
Mẹ của Lạc Lạc cũng chính là em gái song sinh của Nghiêm Cẩn - Nghiêm Thận hí hửng nói với anh: "Anh về nhà phải cẩn thận nhé, cẩn thận ông lão cầm chổi lông gà quất cho một trận đấy!"
Mặc dù nguy cơ bị bạo lực gia đình rình rập, Nghiêm Cẩn vẫn phải cắm cổ chạy về làm tròn đạo hiếu.

Nhìn dáng vẻ ốm yếu của mẹ, anh thực sự không nỡ nhưng dù đã hết lời giải thích, bà vẫn một mực, không chịu tin lời anh nói, chỉ khăng khăng bảo: "Nếu con không có vấn đề về giới tính thì phải lập tức đuổi hết đám con trai trong nhà hàng và tuyển ngay các cô gái xinh đẹp về, sau đó lấy vợ sinh cho mẹ một đứa cháu mập mạp, mẹ sẽ hết bệnh ngay thôi!"
Nghiêm Cẩn thật hết cách.

Anh vừa không thể mặc kệ việc làm ăn của mình nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ nổi giận, đành đóng vai con đà điểu giả câm giả điếc, chỉ biết chăm chỉ biếu bố mẹ đủ loại thuốc bổ nhập khẩu cao cấp nhưng không dám về nhà nhiều nữa.
Đối với tiền bạc, chỉ cần anh có, anh sẽ không tiếc chi cho những ai làm mình vui nên Nghiêm Cẩn cũng là chàng trai nổi tiếng hào phóng.

Nhưng với chuyện hôn nhân, anh không muốn vì làm vừa lòng người khác mà để bản thân phải chịu thiệt, dù là bố mẹ cũng không được.

Với phụ nữ, Nghiêm Cẩn luôn giữ được trái tim bình thản, hợp thì qua lại, không hợp thì chia tay, không cần chịu trách nhiệm, không phải gánh vác, không mong đợi, càng không phải thất vọng.


Anh rất hài lòng với điều này, rất vừa ý!
Nhưng mỗi khi nhớ lại những điều này, tuy Nghiêm Cẩn không để bụng nhưng dù sao đó cũng chẳng phải quá khứ vui vẻ gì, bởi vậy trò đùa trong ngày sinh nhật mới khiến anh bực bội đến thế.

Khó chịu nhất là anh đã quá bẽ mặt trước cô gái xinh xắn miệng rộng đó.
Nếu Nghiêm Cẩn không được vui vẻ, ắt có người càng không được vui vẻ hơn.
Hứa Chí Quần nhận ra bản thân đã mắc phải một sai lầm cực kỳ trầm trọng, dây vào một người không nên dây vào.
May mà tối hôm đó Nghiêm Cẩn đã say khướt chẳng còn biết trời đất trăng sao gì nữa, anh chỉ nôn ọe liên tục trong khách sạn, làm rách tấm ga trải giường trắng phau trong phòng chứ không còn sức làm gì khác.

Bấy giờ Nghiêm Cẩn mới miễn cưỡng tha cho cậu bạn.

Để bù đắp trái tim tổn thương nặng nề của Nghiêm Cẩn, Hứa Chí Quần đành khuất phục dưới cường quyền, bất đắc dĩ nhận một nhiệm vụ: giúp Nghiêm Cẩn tìm hiểu cô gái miệng rộng.
Xưa nay Nghiêm Cẩn thích con gái chân dài, cao ráo thon thả, đây vốn chẳng phải bí mật.

Đôi chân dài và cặp mắt tròn trắng đen rõ ràng của cô gái đã gây cho anh ấn tượng sâu đậm.

Tuy khuôn miệng hơi rộng nhưng anh thấy chẳng hề gì.
Nói đến đây, niềm đam mê cố chấp dành cho cặp chân dài của anh lại đến từ một bài học xương máu của thực tế.
Đó là thời điểm anh còn sống trong quân ngũ, đã thầm thích một y tá trong đội quân y của đoàn.

Mặc dù cô y tá đó chỉ cao 1m56 nhưng lại rất xinh xắn đáng yêu, là đối tượng trong mơ của người.
Năm đó Nghiêm Cẩn chưa tròn 20 nhưng đã rất cao.

Tuy không vạm vỡ như bây giờ nhưng vai anh đã rộng và cặp chân rất dài, dường như là người sinh ra để mặc quân phục.

Mặc dù da hơi ngăm đen nhưng bù lại là cặp mày rậm và đôi mắt to, nét nào ra nét đó.

Chỉ cần cởi bỏ bộ quân phục đầy bùn đất, thay bằng bộ thường phục thẳng thớm nằm dưới gối đầu là biến thành một anh chàng tuấn tú lịch lãm ngay.
Vì chiều cao quá chênh lệch, các chiến sĩ cùng lớp đã đặt cho cô y tá biệt danh là "phích nước", ý là hai người đi với nhau trông Nghiêm Cẩn rất giống như đang cầm theo phích nước.
Mỗi lần Nghiêm Cẩn viện cớ đến phòng quân y đều bị các bạn cùng lớp trêu là: "Đi lấy nước đấy à?"
Dùng đủ cách tới phòng quân y, sau vài lần mắt qua mày lại, chẳng biết sự tình thế nào, cô y tá cũng phải lòng anh, thế là hai người hẹn nhau xin phép ra ngoài hẹn hò.
Nghiêm Cẩn ăn xong bữa trưa mới lên đường, chập tối uể oải về trả phép.


Đám bạn xúm lại hỏi anh kết quả.
Nghiêm Cẩn lúc này mới 19 tuổi chống eo, nhăn nhó trả lời: "Mệt, mệt đau cả lưng!"
Đám bạn giật mình đưa mắt nhìn nhau, gần như định tôn anh thành thần tượng ngay lập tức.

Mới ra ngoài mấy tiếng đã có thể hoàn toàn thu phục nữ chiến sĩ xinh đẹp, kiêu ngạo nhất ở đây, lại còn làm chuyện gì đến "đau cả lưng"! Tốc độ và năng lực đáng nể thật!
May mà Nghiêm Cẩn còn nói thêm: "Mẹ kiếp, mỗi lần định hôn tôi lại phải bế cô ấy lên, mệt chết mất!"
Sau đó sự việc này không may lọt vào tai huấn luyện viên, thế là mối tình nghiêm túc đầu tiên của Nghiêm Cẩn vừa nảy mầm đã chính thức lụi tàn một cách bi thảm sau ba mươi vòng chạy quanh sân tập và hai trăm cái chống đẩy.
Thực tế chứng minh những cô gái miền Nam xinh xắn nhanh nhẹn, thấu hiểu lòng người, dù tốt thật đấy nhưng lại không hợp với anh.
Hứa Chí Quần không biết câu chuyện hồi trẻ này nhưng vẫn nằm lòng tiêu chuẩn của Nghiêm Cẩn, anh còn biết tuy Nghiêm Cẩn thay bạn gái như thay áo nhưng không bao giờ bắt cá hai tay.

Theo cách lý giải của Nghiêm Cẩn thì là, duy trì tình cảm chân thành 1/1 là đạo đức làm người cơ bản.

Thời điểm này anh vừa chia tay bạn gái, đương lúc cô đơn lẻ bóng thì cô gái miệng rộng đã xuất hiện.
Hứa Chí Quần học chuyên ngành tình báo, vừa tốt nghiệp đã vào làm việc ở Sở Công an.

Nhiệm vụ Nghiêm Cẩn giao chính là chuyên môn của anh.

Chẳng ai biết anh ta dùng cách nào mà chỉ ba hôm sau, thông tin của cô gái đó đã xuất hiện trong máy fax ở văn phòng Nghiêm Cẩn.
Trên tờ fax A4 có viết:
Họ tên: Quý Hiểu Âu
Tuổi: 27
Nghề nghiệp: Chủ thẩm mỹ viện "Dòng thời gian như nước chảy"
Địa chỉ: Số XX, đường XX khu Triều Dương.
Nghiêm Cẩn không khỏi bất ngờ, trước nay anh vẫn nghĩ cô là người mẫu, không ngờ còn trẻ vậy đã là bà chủ thẩm mỹ viện.

Cầm tờ giấy trên tay, anh để suy nghĩ của mình bay đi thật xa, nhớ lại cặp chân dài thon thả và bờ lưng trần của cô gái mà thất thần.
Hứa Chí Quần rung chân ngồi ở bàn làm việc, nóng lòng hỏi: "Nhiệm vụ của tôi xong rồi chứ?"
"Được lắm thằng mập này, hay ghê!" Nghiêm Cẩn đứng dậy, đập mạnh lên phần gáy nung núc thịt của bạn thay lời cảm ơn: "Thằng này đúng là FBI!"
"Xin lỗi, để tôi phổ cập kiến thức cho bạn." Hứa Chí Quần dồn sức muốn hất tay anh ra, cáu kỉnh sửa lại: "FBI là cục điều tra liên bang, còn người chuyên làm công tác tình báo như tôi gọi là C-I-A!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện