Gặp Nhau

Chương 5



Vui đùa một trận, sau khi tiếp một cú điện thoại Lâm Tử Mặc bảo Bách Mị Sinh đi tìm tổng giám đốc. Bách Mị Sinh khẩn trương sửa sang lại, từng bước thấp thỏm hướng đến văn phòng tổng giám đốc. Cô hít một hơi thật sâu, giơ lên nắm tay phải gõ cửa. “Mời vào!” Âm thanh đầy từ tính từ trong phòng truyền ra, giọng điệu trần thuật thản nhiên, không mang theo chút cảm tình.

Bách Mị Sinh đẩy cửa vào, cô cúi đầu, cảm nhận được hơi nóng dừng ở trán cô, Bách Mị Sinh không dám ngẩng đầu, cô cẩn thận sải bước chân hơi run rẩy, đi tới trước bàn làm việc. Ngửi được mùi gỗ mộc nhàn nhạt, đột nhiên cô cúi đầu thật sâu, cao giọng nói: “Chào tổng giám đốc!”

Phía bên phải truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông, một cơn gió lạnh thổi qua khiến Bách Mị Sinh giật mình. Cô lén ngẩng đầu theo tiếng động nhìn qua, anh lại đứng bên cửa sổ, không có ngồi sau bàn làm việc. Bách Mị Sinh lúng túng nhìn thấy chỗ ngồi trước mặt trống trơn, cô vò tóc ngượng ngùng, cơ thể chuyển về phía Mâu Dịch Tiếu, cúi đầu hô lần nữa: “Chào tổng giám đốc!”

“Nghe rồi, âm thanh rất vang dội, ‘người trẻ tuổi’ tốt thật.” Mâu Dịch Tiếu cười nhìn Bách Mị Sinh, anh bước đi thong thả đến sofa rồi ngồi xuống, “Bách Mị Sinh, em, còn nhớ tôi chứ?”

Bách Mị Sinh sửng sốt một chút, nghi hoặc quan sát vẻ mặt của Mâu Dịch Tiếu, cô nghiêm túc trả lời: “Nhớ chứ, đương nhiên nhớ chứ, ngài là tổng giám đốc của chúng tôi.”

Mâu Dịch Tiếu lộ ra biểu tình mất mát, đôi mắt hiện lên vẻ đau buồn, “Nhanh như vậy đã quên tôi rồi à.”

“Ơ, cái đó, tổng giám đốc, trước đây chúng ta quen biết sao?”

“Đương nhiên, bác trai là viện trưởng của cô nhi viện Ngân Biên, thường xuyên dùng tiền để dành của mình giúp đỡ những em nhỏ mất đi cha mẹ.”

Bách Mị Sinh gật đầu, ba cô là người như thế, hồi bé mẹ thường cãi lộn với ba vì không có tiền cho cô đóng học phí, cãi lộn đến cuối cùng tách ra, ba có lý tưởng riêng của mình, mẹ có khó xử của bà, ly dị đối với bọn họ không phải là không tốt. Bởi vì ba mẹ không có thời gian chăm sóc, mỗi lần có kỳ nghỉ Bách Mị Sinh đều về quê nội ở.

“Ngài biết nhiều thật, quan tâm cấp dưới như vậy, ha ha…”

“Là em nói cho tôi biết.”

“Hả? Trong sơ yếu lý lịch của tôi lại viết cụ thể đến vậy sao, lần sau tôi nhất định sửa lại.” Bách Mị Sinh không thích có người biết nhiều việc liên quan đến gia đình cô, chuyện xưa nhắc lại, ba người đều tổn thương.

Mâu Dịch Tiếu híp mắt, anh bảo Bách Mị Sinh ngồi bên cạnh. Cấp trên nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi, Bách Mị Sinh vừa muốn “giơ tay” bày tỏ thắc mắc thì vị cấp trên nào đó ngồi bên cạnh chợt đứng dậy, hai tay anh đặt trên sofa sau bờ vai cô, cả khuôn mặt tới gần Bách Mị Sinh. Cô hơi ngửa đầu, đếm mụn trên mặt cấp trên, à, tốt lắm, rất bóng loáng, số lượng là 0.

Mâu Dịch Tiếu phát hiện người nào đó dưới cơ thể anh đang cười trộm, anh có cảm giác bị vượt khí thế, anh nhướng mày khiêu khích tới gần người kia, “Còn chưa nhớ ra tôi?”

“Tổng giám đốc, có người đã nói với ngài chưa nhỉ, ngài thế này chính là quấy rối tình dục?” Trái tim của Bách Mị Sinh gần như muốn nhảy ra, trời biết cô làm sao bình tĩnh như vậy, không phải nên đẩy người kia ra rồi hô to cứu mạng mới đúng sao.

“Không có.” Mâu Dịch Tiếu ngắm bộ ngực của Bách Mị Sinh, vươn tay đặt trên đó, “Đây mới phải.”

“Á ——” Bách Mị Sinh đẩy Mâu Dịch Tiếu ra gào thét, “Sắc lang, biến thái!”

“Đừng kêu, bị người bên ngoài nghe thấy, em có cần thanh danh hay không.” Mâu Dịch Tiếu thuận thế ngồi xuống, hai tay khoanh lại trước ngực, dáng vẻ nhàn nhã.

Đáng tiếc, Bách Mị Sinh chưa bao giờ là người thức thời, không nghe ra sự uy hiếp của Mâu Dịch Tiếu, cô tiếp tục gào to. Chỉ vào anh mắng: “Biến thái! Biến thái! Tôi phải tố cáo anh! Còn nữa, tôi mặc kệ!”

Mâu Dịch Tiếu thuận tay giữ chặt tay cô, ôm cô vào trong lòng, nụ hôn nóng bỏng khiến cô thở dốc. Từ giãy dụa đến thuận theo, có lẽ chỉ có vài giây. Sau nụ hôn dài, Mâu Dịch Tiếu lưu luyến liếm khóe miệng, anh nhìn Bách Mị Sinh trốn ở góc sofa ngẩn người, anh khen ngợi: “Đầu óc không nhớ, cơ thể coi như thành thật.”

“Tôi phải tố cáo anh!” Bách Mị Sinh tức giận hai má đỏ bừng, cô chưa từng thấy quấy nhiễu tình dục trắng trợn như vậy, trong sân trường thỉnh thoảng xuất hiện người phô trương nhưng cũng không bừa bãi như anh ta.

“Đồ ngốc, em đi tố cáo đi.” Mâu Dịch Tiếu ra vẻ yêu chiều khẩy mũi Bách Mị Sinh, anh không sợ, “Tôi lái xe đưa em đi.”

“Không!” Anh cho tôi là đồ ngốc à, anh lái xe đưa tôi đi? Muốn kéo tôi đến chỗ hoang vắng làm chuyện xấu xa rồi chôn sống ư, “Gọi xe, anh đi theo tôi.”

“Ok.”

Cục cảnh sát thành phố A. Một cô gái mặc đồ công sở kéo một anh chàng mặc đồ sang trọng ở phía sau, vả lại người nam khí độ bất phàm đi vào giải quyết vụ tình án. Bác gái phụ trách tiếp đón chừng năm mươi tuổi, bà ta đánh giá hai người tỉ mỉ, cuối cùng ánh mắt tập trung trên người anh chàng tuấn tú kia, “Chàng trai, cô ấy quấy rầy cậu? Chậc chậc…con gái bây giờ càng ngày càng không biết có chừng mực ý tứ, nhìn thấy trai đẹp đều dính lấy người ta, còn hơn sói dữ. Qua đây, ngồi chỗ này, nói đàng hoàng với bác nào.”

“Bác ơi, bác nhầm rồi, là anh ta ức hiếp cháu!” Bách Mị Sinh không phục phản bác.

“Cậu ta? Ức hiếp cô?” Bà bác nghi ngờ nhìn lướt qua Bách Mị Sinh, từ đầu đến chân, rồi đến bộ ngực, cũng chẳng có gì đặc biệt, bà ta xác nhận với Mâu Dịch Tiếu, “Cô ấy nói thật à?”

“Coi như là vậy đi, bởi vì cô ấy không nghe lời, trừng phạt cô ấy một tí, không thích nên tức giận. Xin bác thứ lỗi!” Mâu Dịch Tiếu mỉm cười giải thích, khí sắc nhàn nhã.

Bách Mị Sinh nghe được càng tức hơn, cái gì gọi là trừng phạt một tí? Còn nói giọng điệu thế này, sao khiến người ta có cảm giác như là vợ chồng son cãi nhau? Trông thấy ánh mắt của bà bác nhìn cô ngày càng bất mãn, Bách Mị Sinh xua tay giải thích, “Bác hiểu lầm rồi, không phải như lời anh ta nói đâu, anh ta là cấp trên của cháu, là anh ta ——”

“Cô bé, đây là cô không đúng, có bạn trai tuấn tú lịch sự như vậy mà không biết quý trọng, kéo đến cục cảnh sát dày vò thế này, cẩn thận cậu ấy bị cuỗm đi mất đấy. Con gái có thể tùy hứng, nhưng phải có chừng mực, bạn trai ưu tú thế này đi đâu tìm được chứ!” Bà bác vừa răn dạy Bách Mị Sinh, vừa dùng ánh mắt tán dương hướng về phía Mâu Dịch Tiếu.

“Anh —— tôi ——”

“Được rồi, đừng quậy nữa, là anh sai, em phạt gì cũng được, đừng làm phiền công chức nhà nước làm việc. Bác ấy là cảnh sát của nhân dân, có rất nhiều chuyện phải đi xử lý.” Mâu Dịch Tiếu kiên nhẫn giải thích xong thì kéo Bách Mị Sinh rời khỏi, cô có khổ không nói nên lời, trước khi đi bà bác cảnh sát còn nhắc bên tai cô phải quý trọng, đừng tùy hứng.

Ra khỏi cổng của cục cảnh sát, Mâu Dịch Tiếu khiêu khích hỏi Bách Mị Sinh: “Thế nào, đổi chỗ khác?”

“Hừ!” Bách Mị Sinh trợn mắt, tự biết trình độ quá kém không đấu lại Mâu Dịch Tiếu, tìm viện binh trước rồi hẵng nói, “Tôi mặc kệ, chuyện trước đó coi như bị chó hôn một cái.” Nói xong cô vẫy tay muốn gọi xe quay về trường. Không gọi được xe, một chiếc BMWs màu đen đậu ở ven đường, vừa thấy là biết loại sang trọng khiêm tốn, cái loại thấy không nói gì nhưng biết rất đắt tiền.

Lâm Tử Mặc xuống xe, ném chìa khóa cho Mâu Dịch Tiếu, “Ông chủ, bye bye!”

“Ừm,” Mâu Dịch Tiếu cầm chìa khóa, kéo Bách Mị Sinh lên xe, cô chống cự, cuối cùng bị anh ôm vào trong xe. Xe khởi động, chạy về phía vùng ngoại ô.

“Anh muốn làm gì?”

“Em nói đi?” Mâu Dịch Tiếu thông qua kính chiếu hậu nhìn phản ứng lúc này của Bách Mị Sinh, cô đang khoanh tay cuộn mình ngồi trên ghế, ánh mắt hoảng sợ liếc sau lưng anh. Đột nhiên nhớ ra gì đó, cô hấp tấp lấy điện thoại từ trong túi áo, Mâu Dịch Tiếu thuận tay ấn cái nút màu đỏ trên hộp điều khiển. Sau đó truyền đến tiếng oán trách ở đằng sau, đây là xe quỷ gì hả, lại không có tín hiệu.

Bách Mị Sinh nghĩ không ra phương pháp nào để tự giải thoát, chỉ đành chọn cách vừa đấm vừa xoa đối với đạo tặc Mâu Dịch Tiếu, dùng phương thức khuyên bảo, nào là thẳng thắn được khoan dung, kháng cự sẽ nghiêm trị, pháp lý khó dung, sửa mình về chính đạo, nhưng cô chỉ đổi lấy một trận cười từ ghế tài xế phía trước.

Sau khi xe chạy hơn một tiếng thì giảm tốc độ tiến vào khu biệt thự, Bách Mị Sinh cố ý nhìn tên, Tử Trúc Lâm, đây là khu nhà ở cao cấp được tuyên truyền rầm rộ hai ngày trước, giá cả một mét vuông —— không nhớ, người như cô không ăn không uống cả đời cũng chẳng mua nổi chỗ này. Bách Mị Sinh thấy một tòa biệt thự xây dựng rất độc đáo, trong đầu suy nghĩ ác ý, một ngày nào đó tổ chức sẽ lấy hết toàn bộ tài sản của các người.

Xe vừa dừng lại, Bách Mị Sinh nắm chặt di động trong tay, đẩy cửa xe nhanh chóng chạy đi. Mâu Dịch Tiếu cười nhìn Bách Mị Sinh mang giày cao gót thất tha thất thểu chạy chậm lại, đợi một lúc anh hô lên về phía cô, “Đây là tiểu khu cao cấp, em cứ thế đi ra ngoài sẽ bị bảo an coi là kẻ trộm bắt lại.”

“Anh ——” Bách Mị Sinh dừng bước chân, cô đã từng nghe nói chế độ bảo an tại khu biệt thự rất nghiêm khắc.

Mâu Dịch Tiếu lắc lắc chìa khóa trong tay, đi vào biệt thự của mình, “Cho em một lời khuyên nữa, chờ ở bên ngoài hình như sẽ bị bắt đấy, nghe nói bảo an ở đây rất dữ tợn, sẽ tịch thu di động của người tình nghi.”

Bách Mị Sinh nghe xong, tự giác theo sát Mâu Dịch Tiếu vào nhà, rõ ràng là long đàm hổ huyệt, lại không nên tiến vào, cảm giác này bực bội ghê. Bách Mị Sinh vào nhà, chuyện thứ nhất chính là gọi điện thoại, “A lô, Miêu Miêu, tớ ——” Mẹ nó, thời khắc mấu chốt lại hết pin, vì sao hả…

Bách Mị Sinh tức giận ném di động xuống đất, trầm mặc một lúc cô nhặt lên, cẩn thận nhìn xem có rớt hư không, rồi cất vào trong túi. Đang tìm bóng dáng của Mâu Dịch Tiếu, lại chẳng thấy đâu. Lúc này cô mới quan sát hoàn cảnh bên trong nhà, phong cách súc tích, phối hợp với đồ trang trí bằng gỗ nguyên chất, mang theo nét cổ xưa. Cô liếc mắt nhìn chằm chằm điện thoại không dây trên sofa, cô xông qua, thấy Mâu Dịch Tiếu không xuất hiện, cô lén cầm điện thoại bấm số.

“A lô, ai đó?”

“Miêu Miêu, là tớ, cứu mạng với, tớ bị sắc ——”

“Rốt cuộc thế nào, sao cậu không nói, hồi nãy vì sao đột nhiên ngắt ngang thế?” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lo lắng của Miêu Miêu.

Bách Mị Sinh sững sờ nhìn khung hình nằm bên cạnh điện thoại, nghe được tiếng gào của Miêu Miêu cô tỉnh táo lại. Cô ấp úng trả lời: “Tớ còn có việc, trở về sẽ nói với cậu.” Bộp! Cô cúp máy, vội vã cầm khung hình kia. Có tấm ảnh đặt trong khung, một cô bé bảy tám tuổi tóc thắt bím và một cậu bé mập mạp mười mấy tuổi cao hơn cô bé hai cái đầu. Hai người cười ngây ngô, phía sau là một đàn ngỗng trắng. Nếu nhìn kỹ có thể nhận ra cảnh núi non ở đằng sau, cùng với một góc của ngói nhà đỏ chót, là cảnh tượng điển hình của nông thôn phương Bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện