Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 4: Chờ ngươi a



Sau khi Cố Tây Châu đến phòng học không nhìn thấy những người khác, giương mắt nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ một cái, bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng động, từ bên ngoài phòng học đi tới một cái nữ sinh mặc quần áo trắng, là cô bé ngày hôm qua được đưa tới phòng cứu thương.

" Hướng Tiếu Tiếu, mày đi đường như thế nào không có âm thanh vậy hả?"

Cô bé kia cúi đầu bước đi, không cẩn thận đụng vào trên lưng một nam sinh, nam sinh kia bất mãn đẩy Hướng Tiếu Tiếu một cái, động tác của cô bé hơi ngừng lại, không có trả lời vấn đề của đối phương mà vòng qua nam sinh kia đi tới chỗ ngồi phía trước Cố Tây Châu, đem cửa sổ lớp học mở ra.

Bởi vì Hướng Tiếu Tiếu không để ý tới nam sinh, nam sinh kia thở hổn hển đấm vào cái ghế, tức giận mắng: "Hướng Tiếu Tiếu, mày va phải quỷ à? Hôm qua thì khùng khùng điên điên! Mày muốn điên trở về nhà mà điên!"

"Vù vù vù ——"

Gió lạnh, lạnh thấu xương.

Cô bé đưa lưng về phía tất cả mọi người, sau đó từ từ xoay đầu, Cố Tây Châu nghe thấy âm thanh xương cốt kẽo kẹt kẽo kẹt vang dội, đầu quay lại đây, người lại còn quay lưng với bọn họ.

"Làm sao mày biết tao va phải quỷ?" Trên mặt Hướng Tiếu Tiếu còn mang cười, nhưng là đám người Mã Vũ vừa đi vào lớp học nhìn thấy một màn này, nhát gan chút đã kêu ra tiếng.

"Quỷ, quỷ a!" Nam sinh vừa kêu vừa bò, dưới chân một chỗ ẩm ướt.

Người xung quanh giống như chim sợ cành cong, làm chim muông tứ tán.

Cố Tây Châu: "..."

"Hướng Tiếu Tiếu" nhìn thấy nam nữ hoảng hốt lo sợ chạy trốn, cười.

Cô ta chậm rãi quay đầu, cổ và cơ thể bị bẻ gẫy, quay đầu nhìn thấy Cố Tây Châu còn chưa rời đi.

Nữ nhân: "...Sao mày không chạy?"

Cố Tây Châu: "Bộ dạng này của cô còn thiếu chút."

Nữ nhân: "..."

Cố Tây Châu: "Cô còn chưa nhảy lầu sao?"

Nữ nhân: "..."

Cố Tây Châu: "Hôm qua bạn cùng phòng tôi cũng nhảy, hôm nay không nhảy là muốn chơi trò gì mới?"

Nữ nhân ngoẹo cổ nhìn chòng chọc hắn, trên gương mặt trắng bệch một đôi mắt trợn trừng nhìn Cố Tây Châu, tươi cười bên khóe miệng nói không nên lời quỷ dị.

Cố Tây Châu: "Cô nếu là không nhảy, trước tiên đem cửa sổ đóng lại, tôi có chút lạnh."

Nữ nhân: "..."

Ngay tại thời điểm Cố Tây Châu cùng nữ nhân đối chất, một cái tay tóm hắn lại, kéo hắn liền hướng ngoài lớp học chạy như điên, nữ nhân trong phòng học lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng hai người rời khỏi.

Cố Tây Châu bị Tư Diêu Tinh cầm lấy tay ở trên hành lang lao điên cuồng, Mã Vũ nhìn chằm chằm hắn, miệng há ra, không nói ra lời, hắn bây giờ rất muốn đánh chết Tư Diêu Tinh!

Mẹ kiếp, con mẹ nó cậu trở về, sao còn đem hắn mang ra ngoài chứ!

Tôi fuck!

Quỷ mới biết đây là thứ đồ gì!

Ba người vừa mới chạy đến lầu một của đại sảnh, đột nhiên nghe thấy bên ngoài nhà lớn vang lên một tiếng vang thật lớn!

Đi ra đại sảnh, xa xa đã ngửi thấy một cỗ mùi máu tanh, lẫn vào giữa hơi thở, Mã Vũ nhướng mày một cái, ba chân bốn cẳng chạy tới.

"Hướng Tiếu Tiếu" nhảy lầu, từ lầu hai nhảy xuống, tan xương nát thịt, chỉ có một cái đầu coi như nguyên vẹn, trên mặt còn mẹ nó đang cười.

Phía sau Mã Vũ lạnh cả người, đột nhiên có người vỗ phía sau hắn một cái.

"Tình huống thế nào?" Tư Diêu Tinh lạnh mặt, hỏi.

Cố Tây Châu đi theo phía sau hắn cũng chui đầu ra, cái đầu đang nhắm mắt lại kia đột nhiên mở hai mắt ra, đối với Cố Tây Châu nói: "Ban đêm tao sẽ đến tìm mày."

Cố Tây Châu đối với nữ nhân nháy nháy mắt: "Chờ cô a, không gặp không về."

Nữ nhân: "..."

Tư Diêu Tinh: "..."

Mã Vũ: "..."

Mẹ nó đây là kỳ ba từ nơi nào tới! Cho dù là hắn người đã trải qua mấy thế giới nhiệm vụ này, cũng chưa từng thấy tình huống như vậy!

Không khí một lát ngưng kết thành băng.

Cái đầu nữ nhân mở hai mắt ra, rốt cục chết hẳn.

" Mã ca..." Nữ sinh mắt đối mắt cùng Cố Tây Châu ở ban công hôm qua đối với Mã Vũ và Tư Diêu Tinh ngoắc tay, ra hiệu hai người tránh Cố Tây Châu cùng nhau qua đây, vẫn luôn tại ra sức nháy mắt.

Mã Vũ đi về phía trước hai bước, quay đầu vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Cố Tây Châu, Tư Diêu Tinh cũng theo sau.

Cố Tây Châu buông tay một cái, đứng tại chỗ không nhúc nhích, thầm nghĩ: Cô em, ánh mắt trao đổi kia của các ngươi thật sự là quá rõ ràng... Cô cũng không sợ con mắt nháy đau?

Bọn Tư Diêu Tinh đi qua, vài người vây chung một chỗ, trong không khí còn có mùi máu tanh tràn ngập.

" Cố Nhiễm rốt cuộc là người chết hay là người sống?" Tiểu Liên dè dặt cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Tây Châu còn ở phía xa, nhỏ giọng hỏi mấy người bên cạnh.

" Quy tắc trước đây chúng ta tìm ra rốt cuộc là đúng hay sai?"

" Là đúng," Giọng điệu của Tư Diêu Tinh bình thản, chỉ vào nữ nhân đã chết đến mức không thể chết thêm trên mặt đất, "Hôm qua chính là cô ấy nói cho ta biết nguyên nhân nữ quỷ đó tự sát, cho nên nàng hôm nay chết."

Nhà trường cấm bất luận kẻ nào nhắc tới "Nữ nhân". Cho nên điều thứ nhất của quy tắc tử vong chỉ cần tuân thủ nội quy nhà trường thì sẽ không vi phạm, như vậy điều thứ hai đi ngủ nằm mơ tự nhiên là không thành lập, mà "Hướng Tiếu Tiếu" hôm qua ở dưới dẫn dụ của Tư Diêu Tinh nói ra nguyên nhân cái chết của nữ nhân, điều kiện thứ nhất hoàn thành, như vậy chuyện buổi sáng hôm nay bị giết chính là chuyện đương nhiên.

Mà so với những "Học sinh chuyển trường" bọn họ, nữ quỷ càng muốn giết đương nhiên là học sinh lớp học ban đầu!

Không trách...

Không trách Tư Diêu Tinh hôm qua dám ngủ!

Bởi vì hắn biết, nữ quỷ sẽ không tới tìm hắn, nàng phải đi giết "Hướng Tiếu Tiếu".

Mã Vũ lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Tư Diêu Tinh, chỉ tơ máu đỏ đầy trong mắt mình, thanh âm cao hơn mấy độ, "Sao hôm qua cậu không nhắc nhở tôi, tôi cũng muốn ngủ a!"

"Nếu như cậu đi ngủ, bọn họ có thể đồng ý?" Ngữ khí Tư Diêu Tinh bình thản, còn mang một ít chế giễu, "Hay là cậu dám đến 106, ngủ chung với hắn?"

Mã Vũ: "Thật không dám."

Tư Diêu Tinh quay đầu liếc mắt nhìn Cố Tây Châu còn ở bên cạnh, cùng với xác chết trên mặt đất một đống máu thịt lẫn lộn kia, trên mặt đất tất cả đều là thịt nát cùng với cái đầu bể xương, giống như một bánh thịt nhỏ, huyết dịch bắn tung tóe, gần như không có một chỗ trên mặt đất là sạch sẽ.

"Về phần hắn, tôi cảm thấy hắn hẳn là người." Tư Diêu Tinh ngày hôm qua sờ qua tay nhỏ của Cố Tây Châu nói một câu công bằng.

Lúc này Lý Hà xuất hiện.

"Cậu vừa nói quy tắc không sai, còn nói hắn là người, chẳng phải là tự mâu thuẫn?!"

Tư Diêu Tinh liếc hắn một cái, "Vậy phải hỏi hai người các cậu, hai người các cậu chắc chắn tận mắt nhìn thấy hắn chết không?"

" Tôi xác thực nhìn thấy một cây đao cắm vào trong cổ hắn, một lỗ máu lớn như vậy..." Lư Binh cả người phát run, nói.

Mã Vũ hỏi: "Nói cách khác không nhìn thấy hắn tắt thở?"

Lư Binh vụng trộm nhìn Cố Tây Châu một cái, lắc đầu, "Lúc ấy nhìn thấy hắn bị nữ quỷ bắt được, tôi cái gì cũng không dám nghĩ, chỉ biết chạy, không dám quay về xem..."

"Thực ra còn có một loại giải thích hợp lý nữa," Tư Diêu Tinh đột nhiên mở miệng nói.

"Cái gì?" Mắt trái Mã Vũ nhảy một cái, theo bản năng hỏi.

Ánh mắt Tư Diêu Tinh rơi vào trên người Lư Binh cùng Lý Hà, nói một câu: "Hai người các cậu đang nói dối."

Trong mắt Lư Binh thoáng hiện lên vẻ bối rối, "Không, không phải, cậu đừng nói bậy, tôi không có!"

Lý Hà theo bản năng nhìn về phía Tư Diêu Tinh, mí mắt muốn nhảy hai cái, nói một câu: "Chúng tôi vì sao phải làm như vậy?"

"Chúng tôi đồng thời đi vào, ai cũng không nhận ra ai! Chúng ta tại sao phải hại chết hắn? Đối với chúng tôi lại không có lợi ích!"

Mã Vũ hoài nghi vừa mới thăng lên, sau khi khi nghe thấy những lời này, lại xua tan đi xuống, xác thực mọi người cũng không nhận ra ai, hơn nữa ba người này cũng là người mới, cũng không tồn tại khả năng ở những thế giới nhiệm vụ khác kết thành hận thù.

" Tôi làm sao biết các cậu tại sao phải làm như thế, tôi chỉ biết là ở chỗ này bị cô lập, sẽ chết." Tư Diêu Tinh cười lạnh một tiếng nói, Lý Hà và Lư Binh cùng hắn tranh đến đỏ mặt tía tai.

Mấy người tan rã trong không vui.

Ban đêm, trở lại phòng ngủ.

Mã Vũ cũng ở phòng ngủ 106 này, ở "Trong lúc vô tình" sờ qua tay Cố Tây Châu, sau khi xác nhận còn có nhiệt độ, hắn cau mày một cái, nhìn chằm chằm mặt tường nhìn một hồi.

" Khuya ngày hôm trước rốt cuộc xảy ra cái gì?" Mã Vũ trầm ngâm một hồi, hỏi.

Cố Tây Châu: "Hả?"

Mã Vũ cau mày, "Chính là khuya ngày hôm trước, phòng các cậu chết ba cái, buổi tối rốt cuộc xảy ra cái gì, cậu phải tỉ mỉ nói cho tôi biết, nếu quả thật có người nói dối mà nói, đã có thể phiền phức."

Trong thế giới nhiệm vụ đồng đội nói dối, ẩn giấu thông tin, nguy hiểm mang đến là có thể chết người, không cẩn thận tiếp theo sẽ dẫn phát cả đoàn bị diệt!

Cố Tây Châu: "... Lại nói tiếp anh có thể không tin, hôm trước tôi đập dính đầu, mất trí nhớ..."

Mã Vũ đối với Cố Tây Châu trừng mắt một cái, ý kia rõ ràng lại nói: Tin lời quỷ quái của cậu!

Cố Tây Châu giải thích nói: "Tôi là nói thật..."

Khóe miệng Mã Vũ co quắp, quay đầu nói với Tư Diêu Tinh: "Hiện tại làm sao bây giờ? Là cậu ở bên này hay là tôi..."

Đừng nói, nhìn chăm chú Cố Tây Châu trước mặt, Mã Vũ vẫn có chút hoảng.

Ở thế giới nhiệm vụ mất trí nhớ, giả vờ đi!

Tư Diêu Tinh nghe vậy, lạnh nhạt nói: "Hay là tôi với hắn một phòng đi, bên cạnh cũng đỏ mắt chờ mong cậu về."

Mã Vũ nghe được lời nói của Tư Diêu Tinh, không thể không nói, tức khắc thở phào một cái, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, nhanh như chớp liền đóng cửa, chỉ sợ Tư Diêu Tinh đổi ý.

Tư Diêu Tinh: "..."

Cố Tây Châu: "Cùng một phòng với tôi có đáng sợ thế sao?"

Tư Diêu Tinh: "..."

Cố Tây Châu: "Diêu Tinh, vẫn là cậu tốt!"

Tư Diêu Tinh:" Ha hả." Tôi chỉ là muốn đi ngủ mà thôi.

Hai người đang chuẩn bị đi ngủ, Tư Diêu Tinh đột nhiên nghiêng đầu, hỏi: "Cậu là quỷ sao?"

Cố Tây Châu trợn to con mắt của mình, làm cho mình có vẻ vô cùng chân thành: "Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do..."

Tư Diêu Tinh: "..."

Cố Tây Châu còn đối với Tư Diêu Tinh nháy nháy mắt: "Cậu gặp phải quỷ đọc thuộc được giá trị nòng cốt của chủ nghĩa xã hội sao?!"

Tư Diêu Tinh: "... Chưa từng thấy."

Cố Tây Châu nhìn gương mặt người chết kia của Tư Diêu Tinh không kìm được, cười.

Ban đêm, Cố Tây Châu mơ mơ màng màng có loại cảm giác bị vật nặng đè nặng, trong lúc mơ hồ, hắn rốt cục mở mắt ra.

Một nữ nhân tóc dài xõa vai đang ngồi ở bên giường hắn, tóc che khuất mặt nàng.

" Cậu rốt cục tỉnh, bọn họ, bọn họ đều chết rồi..."

Dựa vào ánh trăng, Cố Tây Châu rốt cuộc thấy rõ sắc mặt của cô gái, là cái cô gái xinh đẹp có một đôi mắt hạnh ở phòng ngủ bên cạnh, đang nước mắt lưng tròng khóc nức nở.

" Chúng ta mau chạy đi!" Cô bé sợ hãi nắm lấy tay áo Cố Tây Châu, một đôi con ngươi xinh đẹp lóe ra lệ quang.

Cố Tây Châu đứng dậy xuống giường, cô bé tưởng rằng Cố Tây Châu muốn cùng nó đi, "Chạy..."

Cố Tây Châu từ bên cạnh nhặt lên băng ghế nện ở trên đầu cô bé, răng rắc một tiếng, xương đầu cô bé liền gãy, "Con mẹ nó mi giả làm người cũng mang theo não có được hay không."

Bị đánh cho choáng váng nữ nhân quay đầu nhìn về phía Cố Tây Châu, một khuôn mặt trắng bệch rất là bỡ ngỡ, vẻ mặt đều là mờ mịt và kinh ngạc: "Làm sao mi biết ta không phải là cô ta?"

" Cô bé kia hôm qua bị ta doạ đã khóc mấy lần, căn bản không có khả năng nửa đêm mò tới phòng ta cầu cứu." Cố Tây Châu lạnh mặt nói.

Nữ nhân: "..."

Tư Diêu Tinh bên cạnh trong lúc lơ mơ nghe thấy tiếng đối thoại, vừa mở mắt ra nghiêng đầu đã nhìn thấy nữ nhân ngồi ở đầu giường Cố Tây Châu, đầu lệch về phía bên trái, chính đang nhìn chòng chọc Cố Tây Châu, một người một quỷ không tiếng động giằng co.

Tư Diêu Tinh: "..." Ta fuck!

Tư Diêu Tinh vọt tới bên cạnh Cố Tây Châu đang cùng nữ quỷ đối chất, nắm lấy tay Cố Tây Châu, liền hướng bên ngoài chạy như điên!

Mới vừa chạy ra ngoài, bọn họ liền bắt gặp Mã Vũ.

Mã Vũ xoa xoa con mắt, mấy người đồng thời chạy, còn nhanh hơn thỏ, thoáng cái liền nhảy tót lên lầu hai, chắc chắn nữ quỷ kia không đuổi theo bọn họ, Mã Vũ lúc này mới thở phào một cái.

"Đích xác không được, người một phòng bốn ngày không ngủ, không chịu nổi, toàn bộ ngủ, "Mã Vũ nói, "Không đúng, hai người các cậu làm sao cũng đi vào giấc mộng?"

Hắn nhìn Tư Diêu Tinh, "Cậu hôm qua không phải là mới ngủ qua một đêm sao?"

Tư Diêu Tinh: "Tôi muốn ngủ bù."

Chú ý tới ánh mắt của Mã Vũ rơi ở trên người mình, Cố Tây Châu muốn giải thích: "Áp lực học tập năm ba quá lớn, đến giờ liền muốn ngủ."

Mã Vũ: "..." Cậu thì học năm ba cái gì hả! Khốn kiếp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện