Garfield Báo Thù Ký

Chương 9: Chương 9




Editor + Beta: Thất Tử - 15/08/22
Lý Trăn Thái và Ôn Thuần đi rồi, Lý Trăn Nhược vẫn còn đứng trên bệ cửa sổ phòng vui chơi giải trí.
Cậu thò đầu nhìn ra ngoài, phát hiện nếu đi dọc theo cửa sổ một lúc thì sẽ thấy một đường ống, có thể men theo đường ống này đi xuống bệ cửa sổ tầng hai rồi xuống thẳng tầng một.
An ninh nhà họ Lý ngoài nghiêm trong lỏng, ngoài bờ tường đều có thiết bị chống trộm và camera giám sát, bên trong thì nới lỏng hơn, đặc biệt là trong phòng riêng, người nhà họ Lý không muốn camera nhòm ngó mình.
Nếu đi đường này thì có thể vào rất nhiều phòng từ tầng một đến tầng ba, đây là một điều tốt.
Nhưng Lý Trăn Nhược hơi lo lắng, loại chuyện bò theo đường ống tưởng đơn giản nhưng không hề dễ dàng gì khi bắt tay vào làm.
Cậu hít một hơi thật sâu, cẩn thận bò sang bên kia từng tí một.
Lý Trăn Tự đang đánh tennis với huấn luyện viên, hắn đứng đối diện với căn nhà, thấy một con mèo nhảy xuống từ tầng ba, bò dọc theo khung cửa sổ một lúc rồi ôm lấy ống nước, lững thững trượt xuống.
Lý Trăn Nhược trượt xuống nhưng không thể kiểm soát tốc độ, ngay đoạn tầng hai định nhảy lên bệ cửa sổ không thành, ngã thẳng mông xuống lớp cỏ tầng một.
Ngây người trong chốc lát, Lý Trăn Nhược đứng dậy liếm lông.
Lưỡi mèo có gai, liếm lông cũng là chải lông thôi, đặc biệt là phần lông ở chân trước, lúc trượt đường ống làm lông rối tung, nhìn kỹ có thể thấy lớp da thịt dưới lông đều đỏ ửng hết cả lên.
Cậu chải lông một lượt, lúc đứng dậy thì nghe "Vút" một tiếng, tấm lưới bao xung quanh sân tennis lắc lư do lực tác động lớn.
Lý Trăn Nhược giật mình, rụt đầu lại, khi nhìn lên mới phát hiện ra là Lý Trăn Tự đánh một quả bóng về phía tấm lưới.
Quả bóng kia Lý Trăn Tự cố tình đánh về phía cậu, thấy con mèo ngu ngốc kia sợ đến co rúm lại, hắn hài lòng cười cười, ra hiệu cho huấn luyện viên tiếp tục.
Lý Trăn Nhược không biết suy nghĩ của Lý Trăn Tự, cậu đứng dậy đi dọc bên ngoài sân tennis rồi chạy mất.
Lý Trăn Tự đánh tennis xong thì vào bằng cửa trước, gặp ngay Ôn Thuần đi xuống từ tầng hai.
Hắn dừng bước, hỏi: "Chị Thuần phải đi rồi sao?"
Ôn Thuần cười nói: "Sáng mai có việc phải làm, từ bên này qua đó không tiện lắm."
"Ồ." Lý Trăn Tự liếc mắt nhìn phía sau cô một cái.

"Anh cả không tiễn chị à?"
Ôn Thuần đáp: "Anh ấy kêu tài xế đưa chị về."
Lý Trăn Tự vừa đánh tennis xong, trên người mặc bộ quần áo đánh tennis màu trắng tỏa ra hơi thở khỏe khoắn, tay vẫn cầm vợt tennis, hắn nhíu mày nói: "Tốt xấu gì cũng phải đưa chị ra xe chứ, hay là để em tiễn?"
Ôn Thuần nghe vậy cười nhìn hắn, "Cần gì khách khí vậy?"
Lý Trăn Tự đã mở cửa giúp cô, "Chị là chị dâu tương lai của em mà!"
Nói xong liền cùng Ôn Thuần ra ngoài.
Lý Trăn Nhược nằm ngoài trên thành ghế sofa, lẳng lặng nhìn cảnh này, vừa nghĩ Lý Trăn Thái quá vô tâm với Ôn Thuần, còn Lý Trăn Tự có vẻ ân cần quá đà, trông hơi đáng nghi.

Cậu nằm trên thành ghế sofa cả buổi tối, thi thoảng muốn đi vệ sinh nhưng lười nhúc nhích.
Qua một lúc, dì Vương nắm lấy bàn chân nhỏ của cậu, nói: "Sao thế? Sao buồn bã ỉu xìu vậy?"
Lý Trăn Nhược nhấc mí mắt lên, đầu cũng không động.
Nhưng dì Vương vừa dứt lời, Lý Trăn Nhiên đã mở cửa đi vào.
Lý Trăn Nhược đứng dậy ngay lập tức, nhảy từ thành ghế sofa xuống, chạy đến cọ lên chân anh.
Lý Trăn Nhiên suýt chút nữa giẫm phải cậu.
Lý Trăn Nhược cũng không lùi lại, cứ cọ qua cọ lại bên chân Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên có chút mờ mịt, "Sao vậy?"
Dì Vương cũng không giải thích được, "Vừa rồi còn ủ rũ, vừa thấy con đã vui ra mặt."
Lý Trăn Nhược muốn cắn ống quần Lý Trăn Nhiên, dẫn anh tới ổ mèo của mình, nhưng mặt dẹt quá, mở miệng ra cũng không cắn được gì.
Lý Trăn Nhiên thấy cậu cọ qua cọ lại cái mặt dẹt như bánh ép lên chân mình, tò mò cúi người xuống chụp lấy đầu cậu, "Rốt cuộc là làm sao?"
Lý Trăn Nhược có hơi ấm ức, "Meo" một tiếng.
Lý Trăn Nhiên buông tay, "Đừng có cọ, muốn gì thì nói."
Dì Vương thoáng ngây người, nói kiểu gì? Nó là mèo đó!
Thế là Lý Trăn Nhược tuỳ cơ ứng biến, chạy đến bên ổ mèo của mình, còn cố kêu anh.
Lý Trăn Nhiên đi theo, hỏi cậu: "Muốn sao?"
Lý Trăn Nhược muốn cắn ổ mèo mà không cắn được, đành dùng đầu đẩy ổ mèo đi được một đoạn ngắn.
Lý Trăn Nhiên hình như hiểu được ý của cậu, nhớ đến chuyện hồi sáng cậu xách ổ ra sau sofa, nên cúi người nhặt ổ lên, hỏi: "Không muốn ở đây?"
Yes! Lý Trăn Nhược nghĩ thầm, không hổ là cậu hai nhà họ Lý được ba yêu thích nhất!
Lý Trăn Nhiên nghĩ Lý Trăn Nhược muốn chuyển ra sau ghế sofa, nên xách ổ mèo sang đó cho cậu, kết quả giữa đường bị Lý Trăn Nhược cản lại.
Lý Trăn Nhược quay người chạy về phía cầu thang, đi lên được mấy bậc thì quay người nhìn anh.
Dì Vương đã hiểu, nói với Lý Trăn Nhiên: "Chắc là nó muốn ở trong phòng giải trí ở tầng ba."
Lý Trăn Nhiên liếc nhìn dì Vương, đi lên cầu thang với cái ổ mèo trong tay.
"Này." Dì Vương vội gọi anh lại.

"Vậy có được không?"
Lý Trăn Nhiên đáp, "Sao không được? Nó thích ở đâu thì cho nó ở."

Lý Trăn Nhược cảm động lệ rơi đầy mặt,thầm nghĩ Lý Trăn Nhiên hoá ra là người tốt, mình vậy mà hiểu lầm anh lâu như vậy.
Dì Vương nhíu mày, cơ mà Lý Trăn Nhiên đã đồng ý thì dì cũng không có ý kiến gì.
Lý Trăn Nhiên vừa đi vừa nói với dì Vương, "Dì Vương, dì đi nghỉ đi, lát nữa con mang đồ của nó lên.

Dì cứ kệ nó đi, nó thích ở đâu thì ở, dù sao cũng chỉ là một con mèo, chẳng có gì phải lo cả."
Dì Vương bất đắc dĩ thở dài, "Tuỳ con."
Lý Trăn Nhiên trước tiên đem ổ mèo lên phòng giải trí tầng ba, sau đó mới mang nhà vệ sinh lên, còn bát đựng thức ăn vẫn để trong phòng ăn tầng một.
Lý Trăn Nhược rất hài lòng với chỗ ở mới, chui vào ổ nằm chèo queo.
Sau khi Lý Trăn Nhiên dọn đồ cho cậu xong thì ngồi xuống trước ổ mèo của cậu, nói: "Đi ra."
Lý Trăn Nhược thoáng ngơ ngác, không rõ có chuyện gì nhưng không muốn khiến Lý Trăn Nhiên không vui, dù sao trong nhà cũng chỉ có anh đối xử với cậu tốt nhất.
Vì thế, cậu cẩn thận chui đầu ra, ngơ ngác nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên bế cậu vào phòng mình, nói: "Đi tắm."
Hôm nay, Lý Trăn Nhược chui ra ngoài, cả người toàn cỏ rác, đến giờ vẫn chưa dọn sạch, cậu không biết nhưng Lý Trăn Nhiên lại thấy rõ.
Vừa nghe đến tắm rửa, cậu lại nhớ đến cảnh tượng tối qua bị Lý Trăn Tự ném vào bồn tắm, Lý Trăn Nhược rùng mình, nhìn quanh quất định chạy.
Lý Trăn Nhiên nhận ra sự chống cự của cậu, nói: "Ngoan, tắm cho sạch, nhóc bẩn quá."
Lý Trăn Nhược cúi đầu nhìn bản thân, quả thật hơi bẩn.
Lúc trước dì Dư giúp cậu tắm, động tác nhẹ nhàng, cậu không phải mèo thật nên không sợ nước, cũng rất thích tắm.

Giờ nghe Lý Trăn Nhiên nói thế, Lý Trăn Nhược cảm thấy mình cũng nên đi tắm, không thì trên người sẽ có mùi nên không giãy giụa nữa.
Lý Trăn Nhiên bế cậu về phòng, không cho cậu vào bồn tắm mà xả nước ấm vào bồn rửa mặt rồi mới đặt cậu vào.
Lúc này, Lý Trăn Nhiên nhớ ra sữa tắm cho mèo để ở nhà vệ sinh tầng một chưa mang lên, anh xoay người định xuống lấy.
Thấy anh định đi, Lý Trăn Nhược liền giơ chân ra, Lý Trăn Nhiên đột ngột quay người lại, chỉ vào cậu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không được đi ra."
Lý Trăn Nhược phút chốc có cảm giác bị uy hiếp, do dự một hồi, cuối cùng vẫn là thu chân về.
Một lát sau, Lý Trăn Nhiên mang theo sữa tắm cho mèo lên.
Anh xả nước ấm vào bồn rửa mặt, xoa sữa tắm lên tay rồi thoa lên người Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược rất ngoan, đứng yên không động đậy, kêu xoè móng liền xòe móng, bảo giơ chân là giơ chân.


Nhưng lúc rửa đến phần dưới, cậu hơi không vui, hai chân khép chặt liền bị Lý Trăn Nhiên tách ra.
Nếu không phải mặt toàn lông với lông, Lý Trăn Nhược mặt giờ chắc đỏ ửng rồi, nhưng nghĩ lại, mèo thôi mà, kệ đi, thế là mặc Lý Trăn Nhiên muốn làm gì thì làm.
Tay Lý Trăn Nhiên lớn hơn tay dì Dư, lực cũng mạnh hơn dì Dư, xoa trên người thực thoải mái.
Đột nhiên, động tác tay Lý Trăn Nhiên dừng lại, rút ra, Lý Trăn Nhược ngẩng đầu nhìn anh, thấy Lý Trăn Nhiên như có điều suy nghĩ mà nhìn cậu.
Lý Trăn Nhược không biết có chuyện gì.
Lý Trăn Nhiên đột nhiên nói: "Hoá ra nhóc mập giả à?"
Nói xong, anh dùng cả hai tay bế cậu lên, cho cậu tự soi gương.
Lông Lý Trăn Nhược ướt sũng nước, dính chặt lên người, trông bé xíu lại gầy, có chút đáng thương.
Lý Trăn Nhiên đặt cậu xuống, ngón tay vuốt lông cậu, mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên Lý Trăn Nhược thấy vẻ mặt này của Lý Trăn Nhiên.
Khi cậu sinh ra, Lý Trăn Nhiên đã năm tuổi, khoảng cách năm tuổi nghe thì không quá lớn, nhưng khi cậu học lớp hai, anh đã là học sinh trung học, nếu nói ba năm là cách cả một thế hệ thì giữa bọn họ không chỉ có 2/3 thế hệ đâu.
Từ nhỏ, Lý Trăn Nhiên đã học giỏi, chơi thể thao cũng tốt, dáng người đẹp, là một người anh hoàn mỹ.

Nhưng Lý Trăn Nhược lại là một kẻ có ngoại hình bình thường, so với người hoàn mỹ thì không tránh khỏi có khoảng cách.
Đôi khi Lý Trăn Nhược cảm thấy kỳ quái, bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, Lý Giang Lâm cũng không giấu giếm chuyện này.

Nhưng thế nào cũng là anh em ruột cùng nhau lớn lên, tại sao lại luôn xa lạ và duy trì khoảng cách với nhau đến thế? Lẽ nào chỉ vì nửa dòng máu khác biệt mà nửa dòng máu chảy chung kia biến mất?
Có câu nhà giàu không có tình anh em, không lẽ vì tập đoàn Vận Lâm, đế quốc thương nghiệp này xen vào quan hệ giữa anh em bọn họ, khiến mỗi người vừa không ngừng tiến xa vừa đề phòng kẻ khác?
Nếu không phải vì chuyện bất ngờ này thì cả đời cậu chưa chắc đã có thể thấy được nụ cười dịu dàng của Lý Trăn Nhiên.

Anh chỉ dịu dàng với một con mèo nhưng không hề dịu dàng, dù chỉ một tí với em trai mình?
Lý Trăn Nhược có hơi khổ sở.
Cậu nghĩ, kẻ thuê người giết cậu có phải là Lý Trăn Nhiên không?
Nghĩ tới đây, lòng Lý Trăn Nhược lạnh lẽo, cậu cúi đầu ngâm mặt trong nước, không nhìn mặt Lý Trăn Nhiên.
Ngay lúc này, ngón tay dài nhỏ của Lý Trăn Nhiên cọ vào cằm Lý Trăn Nhược, nâng mặt cậu lên rồi dùng ngón tay lau sạch nước trên mặt cậu.
Bình thường cậu uống nước, lúc nào cũng tự làm ướt mặt mình, mũi và mắt luôn trong tình trạng ẩm ướt, dễ bị nhiễm trùng.
Lý Trăn Nhiên lấy khăn lông lau khô nước trên mặt cậu rồi xả nước rửa sạch sữa tắm cho cậu.
Tắm rửa sạch sẽ rồi, Lý Trăn Nhiên lấy khăn mặt quấn lấy Lý Trăn Nhược ôm ra ngoài phòng, ngồi cạnh giường lấy máy sấy sấy khô lông cho cậu.
Lý Trăn Nhược được đặt trên đùi Lý Trăn Nhiên, cậu bị quấn trong cái khăn.
Gió từ máy sấy thối tới rất ấm, ngón tay Lý Trăn Nhiên lại rất dịu dàng, cậu hơi buồn ngủ, gật gù đặt đầu lên bụng anh, mùi nước hoa nhàn nhạt quẩn quanh mũi.
Có thể có một chút mồ hôi nhưng không khó ngửi, Lý Trăn Nhiên trước giờ luôn là người sạch sẽ, chỉnh tề.

Máy sấy tóc kêu ong ong nhưng không làm phiền đến giấc ngủ của Lý Trăn Nhược, chỉ lát sau đã nằm ngủ say trên đùi Lý Trăn Nhiên.
Sấy khô lông cậu rồi, Lý Trăn Nhiên thả cậu xuống chiếu tatami, sau đó cất máy sấy rồi đi tắm.
Lý Trăn Nhược thật ra cũng giật mình tỉnh lại nhưng còn chưa kịp mở mắt đã ngủ tiếp.
Một giấc ngủ đến tận sáng, lúc Lý Trăn Nhược mở mắt thì hơi hoảng sợ, không biết mình đang ở đâu.

Ngoài cửa sổ có giọt nắng yếu ớt chiếu vào cũng đủ để nhìn thấy đường nét lờ mờ của đồ đạc trong phòng.
Cậu ngẩng đầu lên mới phát hiện mình nằm trên giường Lý Trăn Nhiên, còn anh nằm cạnh cậu, hình như vẫn còn đang ngủ, cả người bất động.
Gió sớm từ ngoài cửa thổi vào, Lý Trăn Nhược thấy hơi lạnh, cậu bò đến bên cạnh Lý Trăn Nhiên, bị hơi ấm dưới lớp chăn mỏng của anh hấp dẫn, vô thanh vô thức ngáp một cái rồi chui vào chăn.
Lần thứ hai tỉnh lại là khi tay Lý Trăn Nhiên đè lên đuôi Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược tỉnh lại, muốn rút đuôi ra nhưng Lý Trăn Nhiên đè chặt quá, rút không ra.
Cậu xoay người cố dùng đầu đẩy tay Lý Trăn Nhiên ra, không ngờ lại làm anh tỉnh giấc, mơ màng "ừ" một tiếng rồi ngẩng đầu lên, sau đó mới nhận ra mình đè lên đuôi mèo.
Lý Trăn Nhiên đưa tay xoa đầu cậu một cái mới ngồi dậy, vén chân xuống giường, xỏ chân vào dép.
Lý Trăn Nhược vừa quay đầu thì thấy Lý Trăn Nhiên mặc một cái quần lót bó tôn dáng, xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.
Cậu nghĩ, Lý Trăn Nhiên hình như chưa có bạn gái cố định? Nhưng cậu cũng không ngu đến mức nghĩ anh nhiều năm vậy rồi mà chưa động vào phụ nữ, hơn nữa không nuôi phụ nữ ở bên ngoài như Lý Trăn Tự thì giống như cậu hồi trước, 419 cho nhanh.
Lý Trăn Thái năm nay 32 tuổi đã bị Lý Giang Lâm giục kết hôn, Lý Trăn Nhiên năm nay 28 tuổi, chắc cũng chỉ được tự do mấy năm nữa thôi.
Lý Trăn Nhược nằm trên giường, cái đuôi phất qua phất lại như con sâu, Lý Trăn Nhiên không tìm bạn gái chẳng lẽ chờ Lý Giang Lâm sắp xếp?
Cũng như Ôn Thuần, mặc dù không phải là hôn nhân sắp đặt nhưng vẫn được Lý Giang Lâm coi trọng, hy vọng Lý Trăn Thái sẽ kết hôn với cô.

Tương lai nếu như Lý Trăn Nhiên muốn kết hôn, nhất định sẽ tìm người Lý Giang Lâm thích, nếu anh mãi không chịu tìm, Lý Giang Lâm sẽ sắp xếp cho anh đi xem mắt, lúc đó bớt được phiền toái.
Trước đó cậu cũng thế, gặp cô nàng nào có hảo cảm cũng không muốn có quan hệ quá sâu, định để Lý Giang Lâm quyết định chuyện lớn cả đời giúp.
Hôn nhân đôi khi cũng chỉ là bệ đỡ để người ta tiến lên thôi.
Lý Trăn Nhiên đi ra khỏi phòng vệ sinh, mở tủ tìm quần áo mặc vào, rồi mới mở cửa ra.
Lý Trăn Nhược vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, lúc sau mới nhận ra anh để cửa cho mình hoạt động tự do nên trở mình bò dậy, toan đi vệ sinh trước.
Đi vệ sinh xong, Lý Trăn Nhược xuống lầu ăn sáng.
Còn sớm, Lý Trăn Nhiên chưa xuống, cậu chỉ có thể ăn thức ăn cho mèo.
Lý Trăn Tự đi xuống phòng ăn, lúc đi qua cầu thì giơ chân đạp mông cậu một cái.
Lý Trăn Nhược quay đầu ré một tiếng dọa dẫm.
Lý Trăn Tự chỉ cười, đến cạnh bàn ăn ngồi xuống.
Một lát sau, Lý Trăn Nhiên cũng xuống, Lý Trăn Nhược bỏ lại thức ăn cho mèo, tự giác trò lên đùi Lý Trăn Nhiên nhìn anh ăn trứng gà.
(*419: Tình một đêm).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện