Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn
Chương 26: Bị đuổi việc
Edit: OnlyU
Trịnh Ly về đến nhà liền thấy vẻ mặt cô giúp việc hơi kỳ lạ, còn ấp a ấp úng.
“Có chuyện gì vậy?” Cô lên tiếng hỏi.
“Phu nhân, e là cậu gia sư kia có vấn đề.”
Trịnh Ly không hiểu ra sao: “Hôm nay cậu ta có đến à?”
Lễ Quốc Khánh được nghỉ nhiều ngày, Giang Thiếu Bạch cũng đã xin phép nghỉ, Trịnh Ly không ngờ hắn lại đột nhiên đến.
Cô giúp việc gật gật đầu: “Hắn ở trong phòng của tiểu thiếu gia, không biết đã làm gì, tiểu thiếu gia nói muốn ăn gà.”
Nét mặt Trịnh Ly lập tức thay đổi, trong ánh mắt thêm vài phần lo lắng.
Sau khi Giang Thiếu Bạch đến dạy kèm, đã rất lâu rồi con trai cô không còn đòi ăn gà nữa, đây là bệnh cũ tái phát sao?”
“Lúc Giang Thiếu Bạch ra về còn mang theo ống tiền tiết kiệm của tiểu thiếu gia.” Nữ giúp việc vẻ mặt phức tạp nói.
Trịnh Ly: “…” Cô biết Diệp Tinh cất tiền tiêu vặt trong ống tiết kiệm, số tiền này phải đến bảy tám vạn tệ.
Hẳn là con cô đưa cho Giang Thiếu Bạch mang đi, Trịnh Ly mơ hồ cảm thấy hụt hẫng, không phải tiếc số tiền kia, mà là…
Cô đi lên lầu mở cửa phòng, thấy Diệp Tinh ngồi bên trong. Cậu bé nằm trên giường xem hoạt hình, thoạt nhìn tâm trạng không tệ.
“Hôm nay con muốn ăn gà hả?”
“Con không ăn.” Diệp Tinh thầm nghĩ bé không thích ăn gà sống, hiện tại A Hoàng cũng không cần thông qua cơ thể bé để ăn nữa, giờ bé chỉ cần đặt gà sống trước mặt A Hoàng là được, nó có thể tự ăn.
Trịnh Ly nhìn Diệp Tinh nói: “Thầy giáo của con tới hả?”
Diệp Tinh gật gật đầu: “Vâng ạ!”
“Con đưa ống tiền tiết kiệm cho thầy con sao?”
Cậu bé hơi chột dạ nói: “Thầy quan tâm chăm sóc con rất nhiều nên con đưa tiền tiêu vặt cho thầy như tiền thưởng.”
Trịnh Ly gật đầu nói: “Thì ra là vậy!”
Diệp Tinh nhìn vẻ mặt cô, hơi khẩn thiết nói: “Thầy là người tốt đó mẹ!”
Cô nhìn phản ứng của con trai mà không khỏi phục Giang Thiếu Bạch sát đất, thầm nghĩ con trai bị bán còn giúp người ta đếm tiền.
Diệp Tinh thấy sắc mặt Trịnh Ly như thế, buồn bực cúi đầu, bé đã đồng ý với thầy phải giữ bí mật, không biết phải giải thích sao cho tốt.
…
Trong ký túc xá.
Giang Thiếu Bạch nhìn tin nhắn trong điện thoại di động mà buồn bực không thôi.
Quách Phạn nhìn hắn hỏi: “Lão tứ, hôm nay cậu không đi dạy kèm à?”
Hắn nhún vai đáp: “Tôi bị đuổi việc rồi.”
Quách Phạn cau mày: “Tại sao? Không phải cậu đang làm rất tốt sao?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Có lẽ chuyện hắn lừa tiền con nít bị người ta phát hiện nên sa thải.
Thật ra nếu hắn là người nhà của học sinh thì chắc chắn cũng sẽ cho gia sư lười biếng cả ngày như vậy nghỉ việc.
Giang Thiếu Bạch nhớ lại câu cửa miệng của lão thần côn, “Cao nhân ấy mà, luôn phải chịu đựng bị người thường hiểu lầm ít nhiều, đây là một loại thử thách, chúng ta phải dũng cảm đối mặt với nó”.
“Lão tứ, rốt cuộc tại sao cậu bị đuổi việc?”
“Cũng không có gì, tôi nhận chút hối lộ của học trò.” Giang Thiếu Bạch đáp.
Bách Quang Vũ khó tin được nói: “Cậu thế mà đi nhận hối lộ, cậu có biết bây giờ rất nhiều người trên mạng gọi cậu là anh hùng không? Cậu làm như vậy là khiến người hâm mộ thất vọng đó biết không?”
Giang Thiếu Bạch liếc mắt, lời lẽ chính nghĩa nói: “Ai quy định anh hùng không thể nhận hối lộ? Huống chi cái danh anh hùng này không phải là tôi bảo người ta gọi tôi.”
Danh xưng “anh hùng” nghe giống một tên không dùng đầu óc chỉ biết dùng nấm đấm! Phẩm cách không cao, có câu nói rất hay, đàn ông không xấu phụ nữ không yêu! Trong phim, mấy nam nhân vật chính nghĩa đều là nam số 3 có kết cuộc thê thảm, người được chào đón nhất là người bụng dạ nham hiểm, tà mị điên cuồng.
“Mất việc này rồi, cậu không cần làm thêm nữa sao?”
Bách Quang Vũ thầm nghĩ lão tứ là tên cuồng công việc, trước kia đi dạy kèm toàn về rất muộn.
Giang Thiếu Bạch xua tay: “Học viện thưởng cho tôi tám vạn tiền làm việc nghĩa cứu người, tạm thời không cần liều mạng kiếm tiền.”
Có tiền thưởng của học viện, cộng thêm thù lao và tiền dạy kèm của học trò, hiện tại hắn có xấp xỉ một trăm sáu mươi ngàn tệ, nhiều tiền như vậy hẳn đủ xài một thời gian.
Quách Phạn chớp mắt nói: “Không tồi nha.”
Giang Thiếu Bạch xoa cằm: “Đúng vậy! Không uổng công tôi cực khổ cứu cô gái kia.” Chỉ chớp mắt là có tạm vạn vào tài khoản.
“Lão tứ, mời cơm đi chứ.”
Giang tiểu gia lườm cậu bạn một cái: “Tôi vừa bị đuổi việc mà cậu lại muốn tôi mời cơm.”
Quách Phạn không chút nghĩ ngợi đáp: “Bằng không tôi mời, xem như an ủi cậu thất nghiệp.”
Hắn xua tay: “Không cần, để tôi mời.”
“Vẫn là quán ăn ven đường hả? Lần này dù thế nào cũng nên mời quán cơm nhỏ chứ!”
Giang Thiếu Bạch liếc Quách Phạn một cái: “Quán ven đường thì làm sao? Chỗ đó cũng ngon lắm mà.” Cái đám nhà giàu chết tiệt này dám xem thường quán ăn ven đường. “Được rồi, lần này mời mấy cậu đến thương thành ăn lẩu, chơi khô máu luôn.”
*商城 Thương thành là nơi tập trung mua và bán, người tạo ra sản phẩm đưa tới thương thành này bán luôn chứ ít thông qua trung gian.
“Lão tứ chơi lớn kìa, không thể bỏ qua nha.” Bách Quang Vũ vỗ bôm bốp lên vai Giang Thiếu Bạch.
Hết chương 26
Trịnh Ly về đến nhà liền thấy vẻ mặt cô giúp việc hơi kỳ lạ, còn ấp a ấp úng.
“Có chuyện gì vậy?” Cô lên tiếng hỏi.
“Phu nhân, e là cậu gia sư kia có vấn đề.”
Trịnh Ly không hiểu ra sao: “Hôm nay cậu ta có đến à?”
Lễ Quốc Khánh được nghỉ nhiều ngày, Giang Thiếu Bạch cũng đã xin phép nghỉ, Trịnh Ly không ngờ hắn lại đột nhiên đến.
Cô giúp việc gật gật đầu: “Hắn ở trong phòng của tiểu thiếu gia, không biết đã làm gì, tiểu thiếu gia nói muốn ăn gà.”
Nét mặt Trịnh Ly lập tức thay đổi, trong ánh mắt thêm vài phần lo lắng.
Sau khi Giang Thiếu Bạch đến dạy kèm, đã rất lâu rồi con trai cô không còn đòi ăn gà nữa, đây là bệnh cũ tái phát sao?”
“Lúc Giang Thiếu Bạch ra về còn mang theo ống tiền tiết kiệm của tiểu thiếu gia.” Nữ giúp việc vẻ mặt phức tạp nói.
Trịnh Ly: “…” Cô biết Diệp Tinh cất tiền tiêu vặt trong ống tiết kiệm, số tiền này phải đến bảy tám vạn tệ.
Hẳn là con cô đưa cho Giang Thiếu Bạch mang đi, Trịnh Ly mơ hồ cảm thấy hụt hẫng, không phải tiếc số tiền kia, mà là…
Cô đi lên lầu mở cửa phòng, thấy Diệp Tinh ngồi bên trong. Cậu bé nằm trên giường xem hoạt hình, thoạt nhìn tâm trạng không tệ.
“Hôm nay con muốn ăn gà hả?”
“Con không ăn.” Diệp Tinh thầm nghĩ bé không thích ăn gà sống, hiện tại A Hoàng cũng không cần thông qua cơ thể bé để ăn nữa, giờ bé chỉ cần đặt gà sống trước mặt A Hoàng là được, nó có thể tự ăn.
Trịnh Ly nhìn Diệp Tinh nói: “Thầy giáo của con tới hả?”
Diệp Tinh gật gật đầu: “Vâng ạ!”
“Con đưa ống tiền tiết kiệm cho thầy con sao?”
Cậu bé hơi chột dạ nói: “Thầy quan tâm chăm sóc con rất nhiều nên con đưa tiền tiêu vặt cho thầy như tiền thưởng.”
Trịnh Ly gật đầu nói: “Thì ra là vậy!”
Diệp Tinh nhìn vẻ mặt cô, hơi khẩn thiết nói: “Thầy là người tốt đó mẹ!”
Cô nhìn phản ứng của con trai mà không khỏi phục Giang Thiếu Bạch sát đất, thầm nghĩ con trai bị bán còn giúp người ta đếm tiền.
Diệp Tinh thấy sắc mặt Trịnh Ly như thế, buồn bực cúi đầu, bé đã đồng ý với thầy phải giữ bí mật, không biết phải giải thích sao cho tốt.
…
Trong ký túc xá.
Giang Thiếu Bạch nhìn tin nhắn trong điện thoại di động mà buồn bực không thôi.
Quách Phạn nhìn hắn hỏi: “Lão tứ, hôm nay cậu không đi dạy kèm à?”
Hắn nhún vai đáp: “Tôi bị đuổi việc rồi.”
Quách Phạn cau mày: “Tại sao? Không phải cậu đang làm rất tốt sao?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Có lẽ chuyện hắn lừa tiền con nít bị người ta phát hiện nên sa thải.
Thật ra nếu hắn là người nhà của học sinh thì chắc chắn cũng sẽ cho gia sư lười biếng cả ngày như vậy nghỉ việc.
Giang Thiếu Bạch nhớ lại câu cửa miệng của lão thần côn, “Cao nhân ấy mà, luôn phải chịu đựng bị người thường hiểu lầm ít nhiều, đây là một loại thử thách, chúng ta phải dũng cảm đối mặt với nó”.
“Lão tứ, rốt cuộc tại sao cậu bị đuổi việc?”
“Cũng không có gì, tôi nhận chút hối lộ của học trò.” Giang Thiếu Bạch đáp.
Bách Quang Vũ khó tin được nói: “Cậu thế mà đi nhận hối lộ, cậu có biết bây giờ rất nhiều người trên mạng gọi cậu là anh hùng không? Cậu làm như vậy là khiến người hâm mộ thất vọng đó biết không?”
Giang Thiếu Bạch liếc mắt, lời lẽ chính nghĩa nói: “Ai quy định anh hùng không thể nhận hối lộ? Huống chi cái danh anh hùng này không phải là tôi bảo người ta gọi tôi.”
Danh xưng “anh hùng” nghe giống một tên không dùng đầu óc chỉ biết dùng nấm đấm! Phẩm cách không cao, có câu nói rất hay, đàn ông không xấu phụ nữ không yêu! Trong phim, mấy nam nhân vật chính nghĩa đều là nam số 3 có kết cuộc thê thảm, người được chào đón nhất là người bụng dạ nham hiểm, tà mị điên cuồng.
“Mất việc này rồi, cậu không cần làm thêm nữa sao?”
Bách Quang Vũ thầm nghĩ lão tứ là tên cuồng công việc, trước kia đi dạy kèm toàn về rất muộn.
Giang Thiếu Bạch xua tay: “Học viện thưởng cho tôi tám vạn tiền làm việc nghĩa cứu người, tạm thời không cần liều mạng kiếm tiền.”
Có tiền thưởng của học viện, cộng thêm thù lao và tiền dạy kèm của học trò, hiện tại hắn có xấp xỉ một trăm sáu mươi ngàn tệ, nhiều tiền như vậy hẳn đủ xài một thời gian.
Quách Phạn chớp mắt nói: “Không tồi nha.”
Giang Thiếu Bạch xoa cằm: “Đúng vậy! Không uổng công tôi cực khổ cứu cô gái kia.” Chỉ chớp mắt là có tạm vạn vào tài khoản.
“Lão tứ, mời cơm đi chứ.”
Giang tiểu gia lườm cậu bạn một cái: “Tôi vừa bị đuổi việc mà cậu lại muốn tôi mời cơm.”
Quách Phạn không chút nghĩ ngợi đáp: “Bằng không tôi mời, xem như an ủi cậu thất nghiệp.”
Hắn xua tay: “Không cần, để tôi mời.”
“Vẫn là quán ăn ven đường hả? Lần này dù thế nào cũng nên mời quán cơm nhỏ chứ!”
Giang Thiếu Bạch liếc Quách Phạn một cái: “Quán ven đường thì làm sao? Chỗ đó cũng ngon lắm mà.” Cái đám nhà giàu chết tiệt này dám xem thường quán ăn ven đường. “Được rồi, lần này mời mấy cậu đến thương thành ăn lẩu, chơi khô máu luôn.”
*商城 Thương thành là nơi tập trung mua và bán, người tạo ra sản phẩm đưa tới thương thành này bán luôn chứ ít thông qua trung gian.
“Lão tứ chơi lớn kìa, không thể bỏ qua nha.” Bách Quang Vũ vỗ bôm bốp lên vai Giang Thiếu Bạch.
Hết chương 26
Bình luận truyện