Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 355: Thư từ Ngao Dạ



Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch ra khỏi Toái Tinh Đái liền quay về Bích Thiên Phong.

Diệp Đình Vân thấy hắn đã trở lại, vui mừng nói: “Ngươi về rồi, sớm hơn ngươi nói một chút.”

Trước khi đi, hắn đã giao con rối hoàng kim cho cậu quản lý, có con rối trong tay, chỉ cần không bị tu sĩ Ngự Không tấn công thì không cần phải lo lắng gì cả. Nhưng không có Giang Thiếu Bạch bên cạnh va64n khiến cậu không an tâm.

“Sự tình xong xuôi nên ta về trước.”

Diệp Đình Vân nhìn kỹ hắn, cau mày nói: “Nguyên lực trong người ngươi rất hỗn loạn.”

Cậu thả linh hồn lực ra thăm dò, phát hiện nguyên khí trong người hắn đọng lại từng cục, giống như trong người mọc ra khối u, không chỉ một khối u mà còn là nhiều cái.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Hơi hỗn loạn một chút.”

Ngoại trừ thuộc tính tinh thần, các mảnh vỡ ngôi sao còn nhiều thuộc tính khác nhau, hấp thu ít còn đỡ, hấp thu nhiều, chúng đồng loạt bạo động thì hơi phiền phức. Cũng vì cảm nhận được linh lực trong người quá hỗn loạn nên hắn mới rời khỏi Toái Tinh Đái sớm hơn dự tính.

“Chỉ là một chút thôi sao?” Diệp Đình Vân cau mày nói.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không sao đâu, ngươi vẫn chưa tin ta sao? Cơ thể của ta, tự ta hiểu rõ nhất.”

Cậu thở dài một hơi: “Ngươi biết chừng mực là tốt rồi.”

“Xem ra rất nghiêm trọng sao?” Giang Thiếu Bạch mờ mịt hỏi.

Lúc hắn gặp Tinh Diệu, ông cũng biểu lộ sầu lo với tình trạng cơ thể hắn.

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu, cậu cảm thấy cơ thể Giang Thiếu Bạch giống một thùng thuốc nổ vậy.

“Không có chuyện gì đâu.” Hắn an ủi nói.

Giang Thiếu Bạch phỏng đoán các tu sĩ bình thường không thể nào dung hợp quá nhiều mảnh vỡ ngôi sao, bằng không sẽ xung đột với các mảnh vỡ khác thuộc tính của bản thân mà bị tẩu hỏa nhập ma.

Chuyện này không thể vội vàng được, sau khi tiến giai Bách Kiếp, năng lực thôn phệ võ hồn của hắn có chuyển biến không nhỏ.

Thôn phệ võ hồn sẽ chuyển hóa rồi thôn phệ các mảnh vỡ ngôi sao có thuộc tính khác nhau, chỉ cần năng lượng được chuyển hóa thì sẽ không bị xung đột thuộc tính.

“Có phải ngươi dung hợp mười mấy mảnh vỡ không? Ngươi từng nói thứ này rất khó bắt được mà?” Diệp Đình Vân hỏi.

“Ngươi còn không rõ bản lĩnh của ta sao? Đối với người khác thì đây là việc cực khó, nhưng với ta thì không.”

Diệp Đình Vân nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, cậu cười khẽ nói: “Ừ ừ, ngươi lợi hại nhất.”

“Linh lực từ mảnh vỡ ngôi sao rất dồi dào, hẳn là cần một thời gian để tiêu hóa.”

“Tu luyện là như vậy, an tâm tu luyện một thời gian cũng tốt.”

Tu luyện lên đến Bách Kiếp, bế quan một lần mười mấy hai mươi năm là chuyện bình thường.

Giang Thiếu Bạch khẽ thở dài: “Phí truyền tống đến Toái Tinh Đái hơi đắt, có lẽ lần sau nên cùng đi với các trưởng lão Toàn Đan.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Ngươi cũng cho rằng phí truyền tống hơi cao sao? Gần đây ta nghe vài trưởng lão nghị luận, nói ngươi giàu có, giao phí truyền tống mà lông mày không nhăn một cái, chút nguyên thạch đó đối với ngươi chỉ như mưa bụi vậy.”

“Bọn họ thì hiểu cái gì.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu, các trưởng lão trong tông môn cho rằng giàu có, tài nguyên dồi dào, kỳ thật hắn có tiền thật đó nhưng chi tiêu cũng rất nhiều. Bọn họ vẫn chưa tiến giai Bách Kiếp nên không biết tu luyện ở cảnh giới này hao tốn đến cỡ nào.

Thực tế thì tu luyện Bách Kiếp rất đốt tiền, linh thảo trong Tiên Vân Chi Cư cũng đã tiêu hao một phần tư rồi, thật gay go.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Cứ từ từ đi. Còn có chuyện này nữa, dị tộc bắt đầu xâm lược, đã có khá nhiều thế lực ở đại lục Phi Hồng bị dị tộc thâm nhập, e là chiến hỏa sẽ nhanh chóng lan đến đây.”

Giang Thiếu Bạch hơi bất ngờ, lát sau nói: “Cứ để bọn họ đánh trước đi.”

Giao tranh quy mô lớn, các tu sĩ cấp cao không nhúng tay từ đầu, đợi đến lúc then chốt mới ra sân. Bọn họ giao hẹn ngầm với nhau, tu sĩ cao cấp phe này không xuất hiện thì phe kia cũng sẽ không ra tay.

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Ta nghĩ ngươi nên nhanh chóng đề cao thực lực.”

Phần lớn dị tộc là Minh tộc, bọn chúng chẳng những am hiểu nguyền rủa mà còn có thể hoán đổi linh hồn. Nghe nói vài đệ tử gia tộc đã bị người khác hoán đổi, trước khi đại chiến đã phản bội, ám sát nhân vật quan trọng trong tộc, rất khó mà đề phòng.

Giang Thiếu Bạch có thể khắc chế nguyền rủa, hắn có được năng lực này, chỉ sợ bọn dị tộc xem hắn là cái đinh trong mắt.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.” Nhưng việc tu luyện ấy mà, muốn gấp cũng không gấp được.

“Lúc ngươi đi Toái Tinh Đái, đại ca có gửi một bức thư đến.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt, khá bất ngờ hỏi lại: “Người của Chí Tôn Kim Thành mang đến sao?”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Ừm.”

Trước đó hắn đã gặp thành chủ của Chí Tôn Kim Thành, người này tên là Minh Thần, ông ta đề nghị giúp hắn đưa thư cho Lạc Kỳ, cũng có thể đưa tài nguyên.

Giang Thiếu Bạch không đồng ý ngay lập tức, bước đầu chỉ gửi một bức thư để thăm dò.

“Xem ra thành chủ Chí Tôn Kim Thành không khoác lác. Đại ca viết gì trong thư?”

“Đại ca kể tình hình gần đây ở Long tộc, bảo chúng ta đừng lo lắng, ngoài ra còn có đủ loại bản vẽ máy phát điện, giải thích tỉ mỉ hạch tâm của máy phát điện. Ta đã bảo luyện khí sư trong tông môn đi làm rồi.”

“Ra là vậy. Không biết đại ca ở Long tộc có bị ấm ức không?” Giang Thiếu Bạch hơi lo lắng nói.

Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ rồi đáp: “Thương hội Thiên Kỳ vẫn do đại ca quản lý như cũ, ta nghĩ cuộc sống của đại ca tạm ổn.”

“Máy phát điện này không tồi.”

Mảnh vỡ ngôi sao chủ yếu có ích đối với tinh võ hồn, muốn tăng lôi võ hồn thì phải nghĩ cách khác. Đại ca đưa bản vẽ đến rất đúng lúc.

Diệp Đình Vân đưa thư cho Giang Thiếu Bạch, hắn cầm lấy xem qua, rốt cuộc yên tâm một chút.

“Chí Tôn Kim Thành đã chứng minh năng lực của bọn họ, sau này chúng ta có thể hợp tác với họ.”

Cậu gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”

Mặc dù đưa thư giữa hai đại lục tốn không ít thời gian nhưng vẫn tốt hơn là không có chút tin tức gì.

***

Luyện khí sư của Tinh Nguyệt Thần Tông vẫn có chút tài nghệ, máy phát điện của Giang Thiếu Bạch nhanh chóng được hoàn thành.

Lúc máy phát điện được đưa đến Bích Thiên Phong, các trưởng lão đều lấy cớ đến xem, một đám trưởng lão Toàn Đan vây quanh máy phát điện chậc chậc lấy làm lạ.

Giang Thiếu Bạch cảm thấy biểu hiện của bọn họ giống nhà quê chưa trải việc đời, ngay cả Tinh Diệu cũng xúm lại hóng chuyện.

“Giang đạo hữu, cơ thể của ngươi?”

Thấy Tinh Diệu nhìn mình chằm chằm, Giang Thiếu Bạch không hiểu hỏi lại: “Sao vậy?”

Ông lắc lắc đầu: “Không có gì. Trước kia tinh thần lực lắng đọng trong người Giang đạo hữu rất nhiều, nhưng bây giờ đã tan hết.”

Hắn cười cười: “Đại khái đã tiêu hóa hết rồi.”

Tinh Diệu vô cùng kinh ngạc: “Nhanh như vậy.” Ông nhớ lại một tháng trước khi nhìn thấy Giang Thiếu Bạch, lúc đó trong người hắn rõ ràng tích tụ rất nhiều linh lực không ổn định, nhưng bây giờ nhìn lại thì linh lực đó đã tan biết. Ông vốn nghĩ muốn tiêu hóa hết nguồn linh lực khổng lồ như vậy phải cần ít nhất năm sáu năm.

Tinh Diệu đột nhiên cảm thấy linh lực dồi dào mà ông cảm nhận được lần trước như là ảo giác vậy.

“Đây chính là máy phát điện sao? Nghe nói Long Đế cũng rất thích thứ này.” Tinh Diệu hỏi.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Chính là nó.”

Hắn cho nguyên thạch vào máy, kết nối dòng điện, dung nhập lôi lực cuồn cuộn vào người. Cảm giác hấp thu lôi lực hoàn toàn khác với tinh nguyên lực.

Tinh Diệu giơ tay ra, cảm nhận lôi lực từ máy phát điện phóng ra, ông khá bất ngờ nói: “Lôi lực này rất mạnh. Nếu cải tạo thứ này rồi dùng làm pháp khí tấn công thì rất tốt.”

Hắn nghe thế thầm nghĩ tinh chủ nghĩ nhiều quá.

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Không được, loại máy phát điện này dùng nguyên thạch vận hành, tốn kém cực lớn, dùng để tu luyện thì được chứ nếu dùng để tấn công thì mất nhiều hơn được.”

Tinh Diệu gật gù: “Thì ra là vậy.” Vậy là không thể dùng máy phát điện làm pháp khí tấn công rồi.

Ông như có điều suy nghĩ mà nói: “Mặc dù lôi lực chỉ có ích đối với lôi tu sĩ, nhưng nếu có tu sĩ sắp độ kiếp, có thể dùng máy phát điện để thích ứng trước, tăng tỷ lệ thành công khi độ kiếp.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đúng là một cách hay.”

***

Long tộc, thương hội Thiên Kỳ.

Ngao Dạ đọc bức thư, sau đó cạn lời luôn: “Rốt cuộc đệ đệ ngươi viết cái quái gì vậy?”

Lạc Kỳ nhìn bức thư trong tay y: “Thiếu Bạch khen ngươi thực lực cao cường, tư chất xuất chúng.”

“Hắn mà nói mấy câu như vậy?” Ngao Dạ trợn mắt, rõ ràng không tin.

Lạc Kỳ thuận miệng đáp: “Kỳ thật Thiếu Bạch rất tán thưởng ngươi.”

“Thật sao?” Ngao Dạ vờ như lơ đãng, kỳ thật rất mong chờ hỏi lại. Giang Thiếu Bạch là đệ đệ của Lạc Kỳ, thế nên y rất quan tâm đến đánh giá của cậu em vợ này.

“Đương nhiên là thật.” Tuy ngoài miệng anh nói vậy nhưng trong lòng lại lẩm bẩm đương nhiên là giả rồi. Dù Thiếu Bạch có thật sự tán thưởng Ngao Dạ đi nữa thì cũng sẽ không viết ở trong thư.

“Hắn thật kỳ quái, thân là tu sĩ mà không dùng thần niệm thư, lại vẽ bùa cái quỷ gì.”

Lạc Kỳ: “…”

Giang Thiếu Bạch dùng chữ Hán, pinyin, chữ nước ngoài, bức thư dùng ba loại chữ viết trộn lẫn. Ở thế giới này, e là rất ít người hiểu được bức thư này viết cái gì.

Ngao Dạ trả thư cho Lạc Kỳ, bực bội nói: “Nói thật đi, hắn đang mắng ta trong thư phải không?”

Lạc Kỳ cười cười: “Chỉ vài câu thôi.”

Kỳ thật anh không tiện nói hơn phân nửa nội dung bức thư là Giang Thiếu Bạch mắng Ngao Dạ, còn lại mới kể tình hình gần đây của hắn và hỏi thăm tình hình của anh, hỏi anh có muốn hắn giúp gì không.

Ngao Dạ khẽ hừ một tiếng: “Ta biết ngay mà.”

Lạc Kỳ cẩn thận cất thư vào.

“Ngươi cất thư làm gì, ta đọc không hiểu, ngươi đọc cho ta nghe đi.”

Lạc Kỳ: “…” Hơn phân nửa là mắng Ngao Dạ, muốn anh đọc kiểu gì đây? “Thôi khỏi đi.”

“Ngươi định viết thư trả lời Giang Thiếu Bạch?”

Lạc Kỳ nghĩ nghĩ rồi gật đầu, dù anh nói không thì phỏng chừng đối phương cũng không tin.

Ngao Dạ lấy một bức thư ra đưa cho Lạc Kỳ: “Đây là thư ta viết cho hắn.”

Anh gật đầu nhận lá thư, trên bức thư đã được gia mật, chỉ có thể đọc một lần, lần sau thì nội dung trong thư sẽ tự động biến mất, đây là cách thức giữ bí mật rất phổ biến.

Lạc Kỳ muốn xem một chút rồi chép lại bức thư khác cho Giang Thiếu Bạch, nhưng trên thư của Ngao Dạ có phong ấn linh hồn chỉ có tu sĩ Bách Kiếp mới mở ra được, thực lực của anh chưa đủ.

Anh khẽ nhíu mày, nhìn y hỏi: “Ngươi viết gì trong thư?”

“Không có gì to tát, ngươi đưa cho hắn là được.”

Lạc Kỳ bất đắc dĩ: “Được rồi.”

***

Giang Thiếu Bạch mất hơn hai tháng mới từ từ tiêu hóa sạch sẽ năng lượng tinh hạch tích tụ trong người, sau khi tiêu hóa xong, thực lực được tăng lên không ít.

Hắn thử vận chuyển nguyên khí, bất đắc dĩ nói: “Mặc dù nguyên khí tăng không chậm nhưng muốn lên trung kỳ Bách Kiếp lại không dễ dàng.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Ngươi tiến bộ như vậy đã rất nhanh rồi.”

Lúc trước cậu có thể cảm nhận được linh lực đấu đá lộn xộn trong người hắn, bây giờ linh lực này đã được tiêu hóa hết. Diệp Đình Vân thầm cảm thán thôn phệ võ hồn thật lợi hại, năng lượng dồi dào như vậy mà tiêu hóa rất nhanh.

“Đại ca trả lời thư, Ngao Dạ cũng gửi một bức thư đến.”

Giang Thiếu Bạch nghi ngờ: “Đại ca gửi thư thì bình thường thôi, nhưng Ngao Dạ cũng gửi thư đến thì đúng là chuyện lạ.”

Cậu đưa bức thư cho hắn: “Thư của Ngao Dạ chỉ có thể đọc một lần, vì gửi cho ngươi nên ta chưa đọc.”

Hắn cười khẽ: “Vậy cũng tốt, cùng nhau đọc đi.”

Giang Thiếu Bạch giải phong ấn trên bức thư, đọc nhanh nội dung bên trong, nét mặt hắn hơi thay đổi.

“Ngao Dạ rất có thành ý.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Đúng vậy.”

Lúc ở trong Ân Khư, Ngao Dạ đồng ý sẽ đưa mấy đường linh mạch cho Giang Thiếu Bạch làm thù lao, có điều lãnh địa của Long tộc cách nơi này rất xa, rất khó tiếp xúc với nhau, Giang Thiếu Bạch không để chuyện này trong lòng. Không ngờ Ngao Dạ thật sự đưa đồ tới.

Trong thư, Ngao Dạ nói linh mạch được phong ấn trong pháp khí không gian, thông qua con đường của Yêu tộc đưa tới, kèm theo bức thư là bằng chứng để nhận pháp khí không gian.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu: “Ngao Dạ thật to gan, không sợ nửa đường bị người ta chặn cướp hả.”

Linh mạch được phong ấn trong pháp khí không gian, không mở ra thì người vận chuyển hàng cũng không biết bên trong có thứ gì.

Diệp Đình Vân khoanh tay nói: “Kỳ thật Ngao Dạ quá khách sáo, còn mạo hiểm đưa linh mạch tới đây.” Ban đầu Giang Thiếu Bạch vốn có ý nếu Ngao Dạ nhất định phải đưa cho hắn thì hắn sẽ chuyển cho Lạc Kỳ.

Hắn cười nói: “Đưa tới cũng tốt.” Linh mạch rất có ích, không ai lại chê có nhiều linh mạch cả. Vả lại mấy linh mạch trong Tiên Vân Chi Cư gần khô kiệt, linh mạch không đủ thì linh thảo không sinh trưởng tốt được. Ngao Dạ đưa linh mạch đến vừa khéo bổ sung lỗ hỏng này.

Trong thư, Ngao Dạ tùy tiện nói sẽ bảo vệ Lạc Kỳ, vậy nên Giang Thiếu Bạch không cần phải lo lắng cho đại ca nữa. Cách diễn đạt của đối phương chẳng ra sao, nhưng ít nhiều gì nói rõ lập trường của y.

Xem ra mặc dù tính tình Ngao Dạ dở dở ương ương, nhưng vẫn có thể tin được chữ tín của Long tộc, tốt xấu gì cũng là vương tộc của Yêu tộc, y sẽ không làm Long tộc mất mặt.

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Linh mạch được thương hội Yêu tộc tách ra đưa đến, tất cả đã đến hết rồi, ngươi bớt chút thời gian đi lấy đi.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt: “Thương hội Yêu tộc đa dạng quá nhỉ.”

Có đến hàng ngàn hàng vạn Yêu tộc, nhưng không phải tộc nào cũng am hiểu kinh thương. Có điều nhiều thương hội Yêu tộc khi mở rộng đối ngoại sẽ hợp tác với Nhân tộc, tiến hành vận chuyển qua lại. Mặc dù mấy năm nay thương hội Thiên Kỳ phát triển mạnh, nhưng tạo dựng mạng lưới thương nghiệp không dễ, không bằng được các thương hội có uy tín lâu năm.

Hết chương 355

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện