Gia Cát Linh Ẩn
Chương 105: Xin phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta
“Tam nha đầu cứ thắp thử xem.” Sở Kim Triêu rất sẵn lòng cho Gia Cát Linh Ẩn một cơ hội, “Đừng khiến trẫm thất vọng nhé!”
“Linh nhi, thực sự có thể chứ?” Sở Lăng Thiên lo lắng hỏi han, “Chi bằng hiện giờ ta sẽ mang nàng đi, Thương Y sẽ cản ở phía sau.”
“Không thành vấn đề!” Thương Y gật đầu.
“Đừng lo mà.” Gia Cát Linh Ẩn cười với cả hai, “Tin tưởng ta!”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên an tâm ít nhiều, “Ta cùng nàng qua đó.”
Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh tế đàn, cầm nến trong tay, nhưng không vội châm lửa kia, mà hơ nến vòng quanh bấc nến của hai cây nến đỏ kia, làm bấc nến nóng lên. Sở Lăng Thiên lẳng lặng đứng bên cạnh, nhìn cây nến đỏ.
Trong mắt Chung Ly Tiền hiện lên một tia gian xảo, đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn động tác của Gia Cát Linh Ẩn. Một hồi qua đi, thấy nến đỏ vẫn không có dấu hiệu cháy, đám đông không kiềm chế được, bắt đầu xôn xao.
“Đừng cố giãy chết làm gì, chọc giận thần linh sẽ gặp phiền phức lớn hơn!”
“Ngoan ngoãn chịu chết đi!”
“Định kéo dài thời gian, muốn trốn thoát ư?”
Mọi người đang bất mãn bàn tán, chỉ nghe Gia Cát Linh Ẩn nói một tiếng có thể, nàng giơ cao nến lên, ngọn lửa vừa chạm vào bấc nến, nến lập tức cháy lên. Ngọn lửa của cây nến vụt lên cao, ngay sau đó, nàng lại thuận lợi châm cây nến thứ hai. Sở Lăng Thiên rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, lại nhìn qua Chung Ly Tiền, chỉ thấy Chung Ly Tiền đang nhìn chằm chằm cây nến đỏ được thắp sáng, cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên ông ta không biết chuyện gì đang diễn ra.
“Điều này… sao có thể?”
“Sao thắp được rồi?”
“Đúng vậy, tò mò quá! Có chuyện ngạc nhiên thế này ư!”
“Tốt quá, cháy rồi!” Tiêu U Lam không hỏi kêu lên vui sướng, dẫn đến ánh mắt khinh thường của Chu Tuyết Tranh và Gia Cát Hồng Nhan.
Sở Kim Triêu cười to vài tiếng, lớn giọng nói: “Hóa ra không phải dùng người có bát tự này để tế thiên, mà là muốn nha đầu ấy đi châm lửa, Tam nha đầu, mau mau đến bên cạnh trẫm!” Sở Kim Triêu nhìn Chung Ly Tiền, thoáng thay đổi sắc mặt, “Chung Ly Tiền, là ngươi không hiểu rõ ý chỉ của thần linh phải không? Suýt nữa hại chết Tam nha đầu rồi!”
“Bệ hạ.” Chung Ly Tiền quỳ thụp xuống đất, “Thượng thần quả thật đã nói như vậy với hạ quan, mạng người quan trọng, hạ quan không dám nói xằng bậy!”
“Vậy tại sao lại cháy?” Sở Kim Triêu tức giận hỏi.
“Chắc là thần linh lại thay đổi chủ ý.”
“Hừ! Còn nói Tam nha đầu là kẻ gây tai họa, trẫm thấy nha đầu ấy là phúc tinh của nước Lăng Nguyệt mới đúng! Trẫm không thể châm thánh hỏa, nhưng Tam nha đầu lại châm được. Đợi sau khi đại điển kết thúc, trẫm nhất định phải trọng thưởng.”
“Hoàng thượng, vô công bất thụ lộc, thần nữ không dám nhận thưởng của người. Thật sự thì đây chẳng phải là ý chỉ của thần linh gì cả, mà là có người động tay động chân vào bấc nến, mới khiến nến không cháy.” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên nói.
Nghe thấy lời nói của Gia Cát Linh Ẩn, sắc mặt Chung Ly Tiền nhất thời thay đổi.
“Hả?” Sở Kim Triêu nghi hoặc, “Rốt cuộc là thế nào?”
“Đại tư tế, cũng là ông nên nói cho người người biết đi.” Gia Cát Linh Ẩn nhìn Chung Ly Tiền, trong mắt đầy ý cười.
“Tam tiểu thư chớ nói bậy! Hạ quan vô cùng quý trọng cơ hội khó có được này, một lòng chỉ muốn thuận lợi hoàn thành lễ hiến tế hôm nay, nhận được sự tán thưởng của Hoàng thượng, sao lại có thể ra tay phá hủy chứ? Tam tiểu thư đừng mơ tưởng vu oan ta!” Chung Ly Tiền tự thấy thủ đoạn cao minh, một nữ nhân như Gia Cát Linh Ẩn tuyệt đối không thể phát hiện được sự thật.
“Được thôi!” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, cao giọng, “Nếu đại tư tế không nói, vậy ta sẽ thay ông nói cho mọi người biết mánh lới của bấc nến này. Bấc nến này thoạt nhìn bình thường, thực ra bên trong đã được tăng thêm thành phần kiềm.” Gia Cát Linh Ẩn đã sớm đoán được bấc nến có vấn đề, hơn nữa tối qua còn vô tình nghe được hai cung nữ nọ nói Chung Ly Tiền lệnh cho các nàng đưa kiềm đến, trong lòng liền hiểu ra.
Chung Ly Tiền không khỏi cả kinh, giống như bị hắt một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân, thân thể lạnh băng, toàn thân run rẩy.
“Vì sao có kiềm thì lại thắp không cháy?” Hoàng hậu tò mò hỏi, “Tam nha đầu mau nói xem.”
“Khi kiềm gặp nhiệt, sẽ thải ra một chất không thể đốt cháy được, chất này ở thể khí, có nơi dùng nó để dập lửa. Mọi người nghĩ lại xem, một chất có thể dùng để dập lửa, đương nhiên là không thể cháy được.” Gia Cát Linh Ẩn không nói với mọi người, chất dạng khí này có tên là các-bon đi-ô-xít.
“Gì, sao lại có chuyện lạ như vậy?”
“Không phải Tam tiểu thư đang nói bừa đó chứ.”
Gia Cát Linh Ẩn cười, “Nếu mọi người hoài nghi, có thể về thử một chút.”
“Vậy thì Tam nha đầu làm sao có thể thắp được?” Sở Kim Triêu vẻ mặt nghi hoặc.
“Hồi bẩm hoàng thượng, bởi vì bấc nến này mặc dù có kiềm, nhưng nếu không ngừng hơ nóng, kiềm sẽ bốc hơi không ngừng, một khi kiềm bốc hơi hết, sẽ không thể sinh ra chất dạng khí này nữa, vì thế bấc nến liền cháy. Đó cũng là nguyên nhân tại sao thần nữ phải dùng lửa hơ xung quanh bấc nến.”
“Hay hay hay!” Hà Sướng Uyển vừa vỗ tay, vừa kêu lên, “Tam tiểu thư đúng là nữ trung hào kiệt, chỉ vài lời đã giảng giải rành mạch phương pháp, đúng là khiến cho người khác phải mở rộng tầm mắt!”
Xì xà xì xầm, tiếp đó, không ít người vỗ tay khen ngợi theo Hà Sướng Uyển!
“Đại tư tế.” Gia Cát Linh Ẩn xoay người, đối mặt với Chung Ly Tiền, “Ta và ông không thù không oán, tại sao lại tìm mọi cách đẩy ta vào chỗ chết?”
“Chung Ly Tiền, ngươi còn gì để nói?” Sở Kim Triêu sắc mặt âm u, “Dưới mắt thiên tử mà lại dám giở thủ đoạn này? Quả nhiên chán sống!”
“Bệ hạ tha mạng!” Chung Ly Tiền quỳ xụp xuống, dập đầu côm cốp, “Hạ quan cũng là bị người khác sai khiến, mới xuống tay với Tam tiểu thư.”
“Là kẻ nào?” Sở Lăng Thiên lạnh băng hỏi.
“Là…” Chung Ly Tiền chỉ vào Liên Mộ Vân, “Là công chúa nước Đông Lan, công chúa nói chỉ cần hạ quan nghĩ cách để Tam tiểu thư chết trong lễ hiến tế, sẽ cho hạ quan làm quan tư tế đứng đầu nước Đông Lan. Hạ quan bị công chúa dụ dỗ, mới làm chuyện không nên làm.”
“Mộ Vân, chuyện này thật sao?” Mặt Liên Thương Hải bình tĩnh, hỏi Liên Mộ Vân.
“Phụ hoàng!” Liên Mộ Vân khinh ngạc không thôi, gấp đến độ nước mắt trào ra, trong lòng tràn đầy oan ức, “Phụ hoàng, nữ nhi hoàn toàn không quen tư tế, thì làm sao có thể sai khiến hãm hại Tam tiểu thư.”
“Vậy thì tại sao hắn lại chỉ tội con?”
“Mộ Vân không biết.” Liên Mộ Vân ấm ức nói không nên lời, “Mộ Vân thề với trời, nếu Mộ Vân sai khiến đại tư tế hại Tam tiểu thư thì sẽ chết không được tử tế.”
“Liên lão đệ, Mộ Vân tâm địa thiện lương, ta cũng tin không phải Mộ Vân làm, nhất định là tên Chung Ly Tiền này bịa đặt!” Sở Kim Triêu nói, “Đừng trách Mộ Vân nữa.”
“Bệ hạ, lời hạ quan nói đều là thật! Bệ hạ tha thứ cho hạ quan một lần đi.” Chung Ly Tiền dập đầu, van xin nói.
“Hừ, còn dám giảo biện, người đâu, mau kéo Chung Ly Tiền xuống!”
“Đợi đã!” Thương Y bỗng nhiên nói, “Người này không cần phiền hoàng thượng, hãy giao hắn cho ta.”
Sở Kim Triêu gật đầu đồng ý: “Vậy phiền Thương Y môn chủ.”
Thương Y nheo mắt, nhìn Chung Ly Tiền: “Không cần khách khí, ta đang rất thích thú.” Ánh mắt y dường như đang nói với Chung Ly Tiền rằng, ngươi chết chắc rồi, Chung Ly Tiền nhất thời hoảng sợ ngất đi.
Gia Cát Linh Ẩn lại lần nữa khiến người khác thấy được nàng gặp biến cố không hề sợ hãi, có bản lĩnh xoay chuyển tình thế, dưới tình huống mọi người đều nghĩ nàng chết chắc rồi, còn có thể bằng thực lực của bản thân mà tự thoát hiểm, đồng thời khiến cho Chung Ly Tiền phải nhận lấy trừng phạt. Về phần đối với tố cáo của Chung Ly Tiền đối với Liên Mộ Vân, mỗi người có cách nhìn nhận của riêng mình, thật thật giả giả, luôn có người tin vài phần.
Trong đầu Liên Mộ Vân nhớ lại cách đánh giá của Liên Mộ Dương với Gia Cát Linh Ẩn, nữ tử kia quả thực không đơn giản! Lúc này nàng ta mới ý thức được, đâu chỉ là không đơn giản, quả thực là yêu nghiệt. Nàng ta tự nhận nếu bản thân rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như thế, ngay cả lòng đấu tranh cũng không có, Gia Cát Linh Ẩn lại hóa giải bằng trí thông minh của mình. Nhưng tại sao Chung Ly Tiền lại chỉ tội mình? Trong lòng Liên Mộ Vân cũng vô cùng hoài nghi, chẳng lẽ là nha đầu Yên Nhi kia? Nghĩ vậy, sắc mặt Liên Mộ Vân sa sầm.
Trong lòng Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh đều thất vọng không thôi, nhưng cũng bị cơ trí của Gia Cát Linh Ẩn làm chấn động. Gia Cát Hồng Nhan giật mình ý thức được, đối địch với một kẻ kinh khủng như vậy là chuyện ngu xuẩn biết bao nhiêu.
Gia Cát Linh Ẩn trở lại chỗ ngồi, Tiêu U Lam lập tức nắm lấy tay nàng: “Biểu tỷ lợi hại quá, nếu là muội, chắc muội bị dọa chết mất, làm sao còn có thể giữ bình tĩnh được như thế, vừa rồi muội thật sự rất lo lắng.”
“Đa tạ biểu muội, hiện giờ không sao rồi.” Không biết tại sao, có lẽ là do thân thế của cả hai có nét tương đồng, Gia Cát Linh Ẩn bất giác có vài phần hảo cảm với Tiêu U Lam.
“Linh nhi, vừa rồi cha lo lắng muốn chết, may mà không sao.” Gia Cát Chiêm tiến đến, tay vẫn còn lau mồ hôi rịn trên trán.
“Để phụ thân lo lắng rồi, phụ thân lo lắng cho con như thế, vậy vừa nãy phụ thân làm gì?” Giọng điệu Gia Cát Linh Ẩn hơi cứng nhắc.
“Cha…” Gia Cát Chiêm xấu hổi, “Không sao là tốt rồi.”
Sau khi Chung Ly Tiền bị kéo xuống, một thầy tế trẻ tuổi lại đến, hoàn thành bước cuối cùng của nghi thức hiến tế, Lục Quốc Đại Điển rốt cục bắt đầu.
“Các vị, nghi thức hiến tế chấm dứt, tất cả mọi người trở về chuẩn bị cho cuộc thi săn bắn đi, chúc các nước đều có thu hoạch!” Sở Kim Triêu đứng lên, lấy thân phận là chủ nhân tuyên bố.
Trận đấu buổi chiều cùng ngày kéo dài đến ngày hôm sau là săn bắn, mỗi nước cử ra ba nam tử tham gia trận đấu, nước nào có số lượng thú săn bắn nhiều nhất thì thắng. Người tham gia đi săn của nước Lăng Nguyệt chính là Sở Lăng Dực, Sở Lăng Hiên và Sở Lăng Thiên.
Giải tán, Sở Lăng Thiên lo lắng nói với Gia Cát Linh Ẩn: “Ta không ở đây, nàng phải cẩn thận, ta để cho Phá Trận và Kinh Phong ở lại chỗ này.”
Gia Cát Linh Ẩn nhất quyết lắc đầu: “Không được, đi săn biến cố quá nhiều, ta ở trong cung không có nguy hiểm gì lớn, nên để họ đi theo bên cạnh người đi.”
“Ta sẽ cẩn thận, không cần lo cho ta.”
“Không được, người nghe ta một lần đi.” Gia Cát Linh Ẩn kiên trì, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, “Còn có thái tử điện hạ nữa, hãy nói điện hạ cẩn thận!”
“Linh nhi đang lo lắng Sở Lăng Hiên sẽ gây bất lợi cho ta và thái tử? Được!” Vì không muốn để Gia Cát Linh Ẩn lo lắng, Sở Lăng Thiên đành phải đồng ý, “Nàng cũng phải cẩn thận, ta trở về phải thấy nàng ổn.”
“Người cũng phải bình an quay về.”
Sở Lăng Thiên kiên định gật đầu, mỉm cười mê hoặc: “Ta trở về sẽ cầu xin phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta!”
Gia Cát Linh Ẩn e thẹn cúi đầu, không nói gì.
“Khụ khụ!” Thương Y đứng cách hai người họ không xa, khẽ tằng hắng, “Mới vừa nhận được tin, Thánh Điện lại đánh lén Thanh Ngọc Môn, ta phải xuất cung một chút, Tiểu Thiên Thiên, mọi sự nên cẩn thận.”
“Ngươi cũng phải cẩn thận, hiện giờ thế cục rất loạn.”
“Linh nhi, thực sự có thể chứ?” Sở Lăng Thiên lo lắng hỏi han, “Chi bằng hiện giờ ta sẽ mang nàng đi, Thương Y sẽ cản ở phía sau.”
“Không thành vấn đề!” Thương Y gật đầu.
“Đừng lo mà.” Gia Cát Linh Ẩn cười với cả hai, “Tin tưởng ta!”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên an tâm ít nhiều, “Ta cùng nàng qua đó.”
Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh tế đàn, cầm nến trong tay, nhưng không vội châm lửa kia, mà hơ nến vòng quanh bấc nến của hai cây nến đỏ kia, làm bấc nến nóng lên. Sở Lăng Thiên lẳng lặng đứng bên cạnh, nhìn cây nến đỏ.
Trong mắt Chung Ly Tiền hiện lên một tia gian xảo, đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn động tác của Gia Cát Linh Ẩn. Một hồi qua đi, thấy nến đỏ vẫn không có dấu hiệu cháy, đám đông không kiềm chế được, bắt đầu xôn xao.
“Đừng cố giãy chết làm gì, chọc giận thần linh sẽ gặp phiền phức lớn hơn!”
“Ngoan ngoãn chịu chết đi!”
“Định kéo dài thời gian, muốn trốn thoát ư?”
Mọi người đang bất mãn bàn tán, chỉ nghe Gia Cát Linh Ẩn nói một tiếng có thể, nàng giơ cao nến lên, ngọn lửa vừa chạm vào bấc nến, nến lập tức cháy lên. Ngọn lửa của cây nến vụt lên cao, ngay sau đó, nàng lại thuận lợi châm cây nến thứ hai. Sở Lăng Thiên rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, lại nhìn qua Chung Ly Tiền, chỉ thấy Chung Ly Tiền đang nhìn chằm chằm cây nến đỏ được thắp sáng, cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên ông ta không biết chuyện gì đang diễn ra.
“Điều này… sao có thể?”
“Sao thắp được rồi?”
“Đúng vậy, tò mò quá! Có chuyện ngạc nhiên thế này ư!”
“Tốt quá, cháy rồi!” Tiêu U Lam không hỏi kêu lên vui sướng, dẫn đến ánh mắt khinh thường của Chu Tuyết Tranh và Gia Cát Hồng Nhan.
Sở Kim Triêu cười to vài tiếng, lớn giọng nói: “Hóa ra không phải dùng người có bát tự này để tế thiên, mà là muốn nha đầu ấy đi châm lửa, Tam nha đầu, mau mau đến bên cạnh trẫm!” Sở Kim Triêu nhìn Chung Ly Tiền, thoáng thay đổi sắc mặt, “Chung Ly Tiền, là ngươi không hiểu rõ ý chỉ của thần linh phải không? Suýt nữa hại chết Tam nha đầu rồi!”
“Bệ hạ.” Chung Ly Tiền quỳ thụp xuống đất, “Thượng thần quả thật đã nói như vậy với hạ quan, mạng người quan trọng, hạ quan không dám nói xằng bậy!”
“Vậy tại sao lại cháy?” Sở Kim Triêu tức giận hỏi.
“Chắc là thần linh lại thay đổi chủ ý.”
“Hừ! Còn nói Tam nha đầu là kẻ gây tai họa, trẫm thấy nha đầu ấy là phúc tinh của nước Lăng Nguyệt mới đúng! Trẫm không thể châm thánh hỏa, nhưng Tam nha đầu lại châm được. Đợi sau khi đại điển kết thúc, trẫm nhất định phải trọng thưởng.”
“Hoàng thượng, vô công bất thụ lộc, thần nữ không dám nhận thưởng của người. Thật sự thì đây chẳng phải là ý chỉ của thần linh gì cả, mà là có người động tay động chân vào bấc nến, mới khiến nến không cháy.” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên nói.
Nghe thấy lời nói của Gia Cát Linh Ẩn, sắc mặt Chung Ly Tiền nhất thời thay đổi.
“Hả?” Sở Kim Triêu nghi hoặc, “Rốt cuộc là thế nào?”
“Đại tư tế, cũng là ông nên nói cho người người biết đi.” Gia Cát Linh Ẩn nhìn Chung Ly Tiền, trong mắt đầy ý cười.
“Tam tiểu thư chớ nói bậy! Hạ quan vô cùng quý trọng cơ hội khó có được này, một lòng chỉ muốn thuận lợi hoàn thành lễ hiến tế hôm nay, nhận được sự tán thưởng của Hoàng thượng, sao lại có thể ra tay phá hủy chứ? Tam tiểu thư đừng mơ tưởng vu oan ta!” Chung Ly Tiền tự thấy thủ đoạn cao minh, một nữ nhân như Gia Cát Linh Ẩn tuyệt đối không thể phát hiện được sự thật.
“Được thôi!” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, cao giọng, “Nếu đại tư tế không nói, vậy ta sẽ thay ông nói cho mọi người biết mánh lới của bấc nến này. Bấc nến này thoạt nhìn bình thường, thực ra bên trong đã được tăng thêm thành phần kiềm.” Gia Cát Linh Ẩn đã sớm đoán được bấc nến có vấn đề, hơn nữa tối qua còn vô tình nghe được hai cung nữ nọ nói Chung Ly Tiền lệnh cho các nàng đưa kiềm đến, trong lòng liền hiểu ra.
Chung Ly Tiền không khỏi cả kinh, giống như bị hắt một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân, thân thể lạnh băng, toàn thân run rẩy.
“Vì sao có kiềm thì lại thắp không cháy?” Hoàng hậu tò mò hỏi, “Tam nha đầu mau nói xem.”
“Khi kiềm gặp nhiệt, sẽ thải ra một chất không thể đốt cháy được, chất này ở thể khí, có nơi dùng nó để dập lửa. Mọi người nghĩ lại xem, một chất có thể dùng để dập lửa, đương nhiên là không thể cháy được.” Gia Cát Linh Ẩn không nói với mọi người, chất dạng khí này có tên là các-bon đi-ô-xít.
“Gì, sao lại có chuyện lạ như vậy?”
“Không phải Tam tiểu thư đang nói bừa đó chứ.”
Gia Cát Linh Ẩn cười, “Nếu mọi người hoài nghi, có thể về thử một chút.”
“Vậy thì Tam nha đầu làm sao có thể thắp được?” Sở Kim Triêu vẻ mặt nghi hoặc.
“Hồi bẩm hoàng thượng, bởi vì bấc nến này mặc dù có kiềm, nhưng nếu không ngừng hơ nóng, kiềm sẽ bốc hơi không ngừng, một khi kiềm bốc hơi hết, sẽ không thể sinh ra chất dạng khí này nữa, vì thế bấc nến liền cháy. Đó cũng là nguyên nhân tại sao thần nữ phải dùng lửa hơ xung quanh bấc nến.”
“Hay hay hay!” Hà Sướng Uyển vừa vỗ tay, vừa kêu lên, “Tam tiểu thư đúng là nữ trung hào kiệt, chỉ vài lời đã giảng giải rành mạch phương pháp, đúng là khiến cho người khác phải mở rộng tầm mắt!”
Xì xà xì xầm, tiếp đó, không ít người vỗ tay khen ngợi theo Hà Sướng Uyển!
“Đại tư tế.” Gia Cát Linh Ẩn xoay người, đối mặt với Chung Ly Tiền, “Ta và ông không thù không oán, tại sao lại tìm mọi cách đẩy ta vào chỗ chết?”
“Chung Ly Tiền, ngươi còn gì để nói?” Sở Kim Triêu sắc mặt âm u, “Dưới mắt thiên tử mà lại dám giở thủ đoạn này? Quả nhiên chán sống!”
“Bệ hạ tha mạng!” Chung Ly Tiền quỳ xụp xuống, dập đầu côm cốp, “Hạ quan cũng là bị người khác sai khiến, mới xuống tay với Tam tiểu thư.”
“Là kẻ nào?” Sở Lăng Thiên lạnh băng hỏi.
“Là…” Chung Ly Tiền chỉ vào Liên Mộ Vân, “Là công chúa nước Đông Lan, công chúa nói chỉ cần hạ quan nghĩ cách để Tam tiểu thư chết trong lễ hiến tế, sẽ cho hạ quan làm quan tư tế đứng đầu nước Đông Lan. Hạ quan bị công chúa dụ dỗ, mới làm chuyện không nên làm.”
“Mộ Vân, chuyện này thật sao?” Mặt Liên Thương Hải bình tĩnh, hỏi Liên Mộ Vân.
“Phụ hoàng!” Liên Mộ Vân khinh ngạc không thôi, gấp đến độ nước mắt trào ra, trong lòng tràn đầy oan ức, “Phụ hoàng, nữ nhi hoàn toàn không quen tư tế, thì làm sao có thể sai khiến hãm hại Tam tiểu thư.”
“Vậy thì tại sao hắn lại chỉ tội con?”
“Mộ Vân không biết.” Liên Mộ Vân ấm ức nói không nên lời, “Mộ Vân thề với trời, nếu Mộ Vân sai khiến đại tư tế hại Tam tiểu thư thì sẽ chết không được tử tế.”
“Liên lão đệ, Mộ Vân tâm địa thiện lương, ta cũng tin không phải Mộ Vân làm, nhất định là tên Chung Ly Tiền này bịa đặt!” Sở Kim Triêu nói, “Đừng trách Mộ Vân nữa.”
“Bệ hạ, lời hạ quan nói đều là thật! Bệ hạ tha thứ cho hạ quan một lần đi.” Chung Ly Tiền dập đầu, van xin nói.
“Hừ, còn dám giảo biện, người đâu, mau kéo Chung Ly Tiền xuống!”
“Đợi đã!” Thương Y bỗng nhiên nói, “Người này không cần phiền hoàng thượng, hãy giao hắn cho ta.”
Sở Kim Triêu gật đầu đồng ý: “Vậy phiền Thương Y môn chủ.”
Thương Y nheo mắt, nhìn Chung Ly Tiền: “Không cần khách khí, ta đang rất thích thú.” Ánh mắt y dường như đang nói với Chung Ly Tiền rằng, ngươi chết chắc rồi, Chung Ly Tiền nhất thời hoảng sợ ngất đi.
Gia Cát Linh Ẩn lại lần nữa khiến người khác thấy được nàng gặp biến cố không hề sợ hãi, có bản lĩnh xoay chuyển tình thế, dưới tình huống mọi người đều nghĩ nàng chết chắc rồi, còn có thể bằng thực lực của bản thân mà tự thoát hiểm, đồng thời khiến cho Chung Ly Tiền phải nhận lấy trừng phạt. Về phần đối với tố cáo của Chung Ly Tiền đối với Liên Mộ Vân, mỗi người có cách nhìn nhận của riêng mình, thật thật giả giả, luôn có người tin vài phần.
Trong đầu Liên Mộ Vân nhớ lại cách đánh giá của Liên Mộ Dương với Gia Cát Linh Ẩn, nữ tử kia quả thực không đơn giản! Lúc này nàng ta mới ý thức được, đâu chỉ là không đơn giản, quả thực là yêu nghiệt. Nàng ta tự nhận nếu bản thân rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như thế, ngay cả lòng đấu tranh cũng không có, Gia Cát Linh Ẩn lại hóa giải bằng trí thông minh của mình. Nhưng tại sao Chung Ly Tiền lại chỉ tội mình? Trong lòng Liên Mộ Vân cũng vô cùng hoài nghi, chẳng lẽ là nha đầu Yên Nhi kia? Nghĩ vậy, sắc mặt Liên Mộ Vân sa sầm.
Trong lòng Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh đều thất vọng không thôi, nhưng cũng bị cơ trí của Gia Cát Linh Ẩn làm chấn động. Gia Cát Hồng Nhan giật mình ý thức được, đối địch với một kẻ kinh khủng như vậy là chuyện ngu xuẩn biết bao nhiêu.
Gia Cát Linh Ẩn trở lại chỗ ngồi, Tiêu U Lam lập tức nắm lấy tay nàng: “Biểu tỷ lợi hại quá, nếu là muội, chắc muội bị dọa chết mất, làm sao còn có thể giữ bình tĩnh được như thế, vừa rồi muội thật sự rất lo lắng.”
“Đa tạ biểu muội, hiện giờ không sao rồi.” Không biết tại sao, có lẽ là do thân thế của cả hai có nét tương đồng, Gia Cát Linh Ẩn bất giác có vài phần hảo cảm với Tiêu U Lam.
“Linh nhi, vừa rồi cha lo lắng muốn chết, may mà không sao.” Gia Cát Chiêm tiến đến, tay vẫn còn lau mồ hôi rịn trên trán.
“Để phụ thân lo lắng rồi, phụ thân lo lắng cho con như thế, vậy vừa nãy phụ thân làm gì?” Giọng điệu Gia Cát Linh Ẩn hơi cứng nhắc.
“Cha…” Gia Cát Chiêm xấu hổi, “Không sao là tốt rồi.”
Sau khi Chung Ly Tiền bị kéo xuống, một thầy tế trẻ tuổi lại đến, hoàn thành bước cuối cùng của nghi thức hiến tế, Lục Quốc Đại Điển rốt cục bắt đầu.
“Các vị, nghi thức hiến tế chấm dứt, tất cả mọi người trở về chuẩn bị cho cuộc thi săn bắn đi, chúc các nước đều có thu hoạch!” Sở Kim Triêu đứng lên, lấy thân phận là chủ nhân tuyên bố.
Trận đấu buổi chiều cùng ngày kéo dài đến ngày hôm sau là săn bắn, mỗi nước cử ra ba nam tử tham gia trận đấu, nước nào có số lượng thú săn bắn nhiều nhất thì thắng. Người tham gia đi săn của nước Lăng Nguyệt chính là Sở Lăng Dực, Sở Lăng Hiên và Sở Lăng Thiên.
Giải tán, Sở Lăng Thiên lo lắng nói với Gia Cát Linh Ẩn: “Ta không ở đây, nàng phải cẩn thận, ta để cho Phá Trận và Kinh Phong ở lại chỗ này.”
Gia Cát Linh Ẩn nhất quyết lắc đầu: “Không được, đi săn biến cố quá nhiều, ta ở trong cung không có nguy hiểm gì lớn, nên để họ đi theo bên cạnh người đi.”
“Ta sẽ cẩn thận, không cần lo cho ta.”
“Không được, người nghe ta một lần đi.” Gia Cát Linh Ẩn kiên trì, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, “Còn có thái tử điện hạ nữa, hãy nói điện hạ cẩn thận!”
“Linh nhi đang lo lắng Sở Lăng Hiên sẽ gây bất lợi cho ta và thái tử? Được!” Vì không muốn để Gia Cát Linh Ẩn lo lắng, Sở Lăng Thiên đành phải đồng ý, “Nàng cũng phải cẩn thận, ta trở về phải thấy nàng ổn.”
“Người cũng phải bình an quay về.”
Sở Lăng Thiên kiên định gật đầu, mỉm cười mê hoặc: “Ta trở về sẽ cầu xin phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta!”
Gia Cát Linh Ẩn e thẹn cúi đầu, không nói gì.
“Khụ khụ!” Thương Y đứng cách hai người họ không xa, khẽ tằng hắng, “Mới vừa nhận được tin, Thánh Điện lại đánh lén Thanh Ngọc Môn, ta phải xuất cung một chút, Tiểu Thiên Thiên, mọi sự nên cẩn thận.”
“Ngươi cũng phải cẩn thận, hiện giờ thế cục rất loạn.”
Bình luận truyện