Gia Cát Linh Ẩn

Chương 137: Đẩy vào đường chết



“Hồng Nhan, sao con lại làm vậy?” Gia Cát Chiêm tức giận không kiềm được, mưu hại công chúa là tội lớn phải bay đầu! Quan trọng hơn là, Chu gia chắc chắn nhận định đây là hành vi của cả dòng họ Gia Cát, là đang khiêu khích Chu gia! Chu gia có Chu thái phi, Chu quý phi, tuy rằng bây giờ thế lực của nhà Gia Cát cũng rất lớn, nhưng vẫn chưa đủ để chống lại Chu gia!

“Phụ thân, con thực sự không có làm!” Gia Cát Hồng Nhan bụng đầy oan khuất, “Cũng có thể là muội ấy để thứ này trong phòng con, đúng!” Gia Cát Hồng Nhan nhớ tới gì đó, “Lúc con và U Lam biểu muội ở trong buồng thay y phục, có một mình muội ấy ở ngoài, chắc chắn là muội ấy đã ra tay lúc đó!”

“Tỷ nói như vậy rất lạ…” Gia Cát Linh Ẩn ung dung bình tĩnh đáp, “Khi đó vẫn còn sớm, sao muội biết được công chúa Triêu Hoa và công chúa Mộ Vân muốn hãm hại muội chứ. Nếu muội biết trước, còn có thể đi theo công chúa Triêu Hoa ra ngoài ư? Biết đối phương muốn hại mình mà mình còn đi theo, nếu là tỷ, tỷ có ngốc như vậy không?”

“Ngươi…” Gia Cát Hồng Nhan á khẩu.

“Các vị…” Lương Thế Toàn chấp tay về phía mọi người, “Vụ án đến đây đã rất rõ ràng, là Gia Cát đại tiểu thư và Tiêu đại tiểu thư hợp mưu muốn giết hại công chúa. Thời gian còn lại, Lương mỗ phải cùng với điện hạ thẩm tra xử lý vụ án này, xin mọi người lánh mặt. Nếu có điểm nào đáng ngờ cần đến sự phối hợp của các vị đại nhân, đến lúc đó mong mọi người đừng từ chối.”

“Đương nhiên, đương nhiên!”

“Lương đại nhân yên tâm, truyền lúc nào sẽ đến lúc đó.”

“Thừa tướng gia, chúng ta cáo từ trước.”

Những người khác nghe Lương Thế Toàn nói vậy, trong lòng cũng hiểu được vài phần, đây là chuyện của hai nhà Gia Cát và Tiêu gia, nấn ná lại thêm cũng chỉ làm trò cười, vẫn nên rời khỏi sớm một chút, vì thế đều cáo từ ra về.

“Công tử Như Phong, cáo từ.” Trần Cẩm Phàm đến bên cạnh Như Phong, cười nói.

“Quận chúa đi thong thả, sau này sẽ gặp lại.”

“Hẹn ngày tái ngộ.”

“Nếu vụ án đã tra rõ, Lương đại nhân hãy áp giải nghi phạm về phủ, nghiêm hình thẩm vấn!” Sở Lăng Dực nói, tuy rằng hắn cũng không thích đứa em gái này cho lắm, nhưng chuyện này liên quan đến thể diện hoàng gia, nhất định phải xử lý nghiêm minh.

Gia Cát Hồng Nhan và Tiêu U Nhược nhất thời cảm thấy cơ thể mềm nhũn, Tiêu U Nhược lại suýt nữa bị ngất đi, bản thân đang yên đang lành, lại có thể trở thành khâm phạm mưu sát công chúa, mà người các nàng muốn mưu hại, giờ phút này đứng trước mặt các nàng, lông tóc chẳng tổn hao gì.

Ánh mắt Gia Cát Linh Ẩn lóe sáng, nàng chậm rãi đến bên cạnh Tiêu lão thái quân, cúi người xuống, khẽ nói: “Lão thái quân à, chỉ một chút mà mất đi cùng lúc hai cháu gái, nếu là ta, ta sẽ chọn giữ lại một người.”

Tiêu lão thái quân kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, sắc mặt thay đổi, những lời này trái lại là đang nhắc nhở bà.

“Thái tử điện hạ, lão cảm thấy chuyện này có chút đáng ngờ.” Lúc này, Tiêu lão thái quân nãy giờ không lên tiếng lại nói chuyện, “U Nhược cũng từng vào phòng của Hồng Nhan, phấn hoa hải đường là do nó đặt vào cũng không chừng. Huyết bướm thích hoa hải đường, chuyện này cũng chỉ có Tiêu Kiếm và Tiêu U Nhược biết, Hồng Nhan chắc là không biết đâu.”

Trong lòng mọi người ở đây lộp bộp một chút, không rõ Tiêu lão thái quân nói lời này là có ý gì. Đây không thể nghi ngờ là đem Tiêu U Nhược bỏ đá xuống giếng, nàng cũng là cháu gái ruột của bà mà.

Gia Cát Linh Ẩn cũng hiểu được ý đồ của Tiêu lão thái quân, chính là vứt bỏ Tiêu U Nhược, giữ lại Gia Cát Hồng Nhan. Dù sao họ cũng thấy, mọi mặt của Gia Cát Hồng Nhan đều mạnh hơn Tiêu U Nhược, Tiêu U Nhược còn bị Hoàng hậu hạ chỉ vĩnh viễn không được bước vào hoàng cung, nửa đời sau đã không còn hy vọng.

Nhận được ám chỉ của Tiêu lão thái quân, Gia Cát Hồng Nhan lập tức nói: “Đúng! Căn bản ta không biết huyết bướm gì đó, càng không thể bôi phấn hoa hải đường lên người công chúa. U Nhược biểu muội, tỷ thấy muội đến phòng tỷ xem đồ vật này nọ, có phải lúc đó đã đặt phấn hoa vào phòng tỷ, cố ý hãm hại tỷ không?”

“Biểu tỷ, ta hoàn toàn chưa từng tiếp cận với công chúa, sao có thể bôi phấn hoa lên người công chúa chứ?” Tiêu U Nhược hỏi.

“Tỷ còn nhớ, ở bên ngoài Trục Nguyệt Hiên, muội giẫm vào váy của công chúa, công chúa còn trách mắng muội, bắt muội phủi sạch sẽ! Chuyện này ai cũng nhìn thấy.” Gia Cát Hồng Nhan nói, “Nhất định là vào lúc đó, muội đã bôi phấn hoa lên người công chúa.”

“Các người…” Tiêu U Nhược kinh ngạc nhìn Tiêu lão thái quân cùng Gia Cát Hồng Nhan, “Bà nội, biểu tỷ, hai người đang nói gì? Biểu tỷ, ta đã sớm nói với tỷ chuyện huyết bướm, tỷ lại nói là mình không biết!” Thấy Gia Cát Hồng Nhan trở mặt không nhận, Tiêu U Nhược nóng nảy, “Rõ ràng là tỷ nói với ta, tỷ giúp ta diệt trừ Tiêu U Lam, ta sẽ giúp tỷ loại trừ Gia Cát Linh Ẩn, chuyện này từ đầu đến cuối tỷ đều biết hết. Tỷ muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu ta sao?”

“Xì xầm!” Lời của Tiêu U Nhược khiến trong lòng mọi người nhất thời giật thót, chuyện này lại có thể liên quan đến một âm mưu nữa, trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, đã có người giăng hai cái bẫy nhằm vào Gia Cát Linh Ẩn, nàng lại nhiều lần thoát chết, đúng là may mắn!

“Biểu muội, muội đang nói gì vậy? Tỷ nghe không hiểu gì cả.” Gia Cát Hồng Nhan lạnh lùng nói, “Linh nhi là muội muội ruột của tỷ, sao tỷ phải hại muội ấy? Muội hận biểu muội U Lam là chuyện của muội, chẳng lẽ muội cho rằng tất cả nữ nhân đều lòng dạ độc ác như muội sao?”

“Biểu tỷ đúng là nói dối như cuội.” Tiêu U Nhược đem hy vọng cuối cùng của mình gửi gắm lên người Tiêu Lương, đó là phụ thân của nàng, khi nàng nhìn về phía ông, lại thấy ông lạnh lùng nhìn về phía mình.

“Phụ thân, phụ thân nói giúp con một lời đi.” Tiêu U Nhược cầu xin.

Tiêu Lương chán ghét nhìn nàng một cái, nói: “Toàn bộ chuyện này là một mình ngươi gây nên, lại có thể đổ lên người Hồng Nhan! Tiêu Lương ta không có đứa con gái ác độc như ngươi, thái tử điện hạ, Lương đại nhân, cứ theo luật lệ của nước Lăng Nguyệt mà xử trí đi!”

“Phụ thân?” Tiêu U Nhược khó tin nhìn Tiêu Lương, bỗng nhiên cười lớn, khóc đến tê tâm liệt phế, “Các ngươi sẽ chết không được tử tế! Tiêu Lương, ta là nữ nhi thân sinh của ông, ông lại thông đồng với người khác hại ta? Ha ha ha!” Nàng bỗng nhiên đứng lên, xoay một vòng trong đại sảnh, lần lượt chỉ vào từng người ở đây, “Các người, một đám cũng chết chẳng được tử tế! Ta nguyền rủa các người!”

“Lương đại nhân, dẫn đi.” Sở Lăng Dực phất tay, “Nếu vụ án đã được sáng tỏ, bản vương cáo từ trước.” Nói xong, Sở Lăng Dực đứng lên đi ra ngoài.

Cảm nhận ánh nhìn lãnh lẽo bắn ra trong mắt của Sở Lăng Thiên, công chúa Triêu Hoa cũng mau chóng theo Sở Lăng Dực rời khỏi phủ Thừa tướng.

Gia Cát Hồng Nhan tìm được đường sống từ chỗ chết, giờ phút này cũng mềm nhũn té xuống đất.

“Hồng Nhan, con không sao chứ?” Đại phu nhân chạy đến đỡ nàng, “Mau đứng lên, mẹ đỡ con về phòng!”

“Chờ đã!” Gia Cát Chiêm thấp giọng quát.

“Bốp!” Gia Cát Hồng Nhan còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã trúng cái tát thật mạnh.

“Cút về phòng cho ta! Không cần trở ra làm mất mặt xấu hổ!” Gia Cát Chiêm tức giận nói, tiệc sinh thần vô cùng vui vẻ lại biến thành như vậy, ông thật sự là căm giận đến cực điểm.

Lục di nương Trương Thúy Hoa ngoáy mông bước đến, vuốt ngực Gia Cát Chiêm, nũng nịu nói: “Lão gia, đừng tức giận mà hại thân, thiếp rất đau lòng.”

Đại phu nhân hung hăng liếc Lục di nương, trong lòng thầm mắng đồ yêu tinh, chỉ biết cám dỗ nam nhân, xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu.

Nhìn thấy khuôn mặt của Lục di nương, cơn giận của Gia Cát Chiêm thoáng giảm đi chút ít, ông xoay người nhìn Sở Lăng Thiên và Sở Lăng Hàn còn đứng đó, lập tức cung kính nói: “Quấy nhiễu niềm hứng khởi của Thất điện hạ cùng Cửu điện hạ, xin thứ lỗi!”

“Thừa tướng đừng nói vậy.” Sở Lăng Thiên nói, “Dù sao ai cũng không muốn việc này diễn biến như vậy! Nhưng mà Đại tiểu thư cũng quá lỗ mãng rồi đấy, ở trước mặt bao nhiêu người lại dám ăn nói bừa bãi, Thừa tướng gia nên dạy bảo lại cho tốt!”

“Dạ!” Gia Cát Chiêm gật đầu: “Thần cẩn tuân lời dạy của Thất điện hạ.”

“Gia Cát thừa tướng có việc gì thì làm đi, bản vương đến Trục Nguyệt Hiên ngồi một lát.”

“Dạ, mời điện hạ!”

Trong sảnh rốt cục chỉ còn lại người của hai nhà Gia Cát và Tiêu gia. Giờ đây, trên mặt Tiêu Lương hiện lên vẻ căm giận, khác hẳn với vẻ lạnh lùng lúc nãy, ông oán giận nói: “Mẹ, U Nhược là cháu gái ruột của mẹ, sao mẹ lại nhẫn tâm đẩy nó vào đường chết?”

“Nếu không làm vậy, thì Hồng Nhan và nó đều phải chết, vẫn nên giữ lại một đứa chứ.” Trên mặt Tiêu lão thái quân không hề có vẻ xấu hổ, “Phủ Thừa tướng và Tiêu gia như thể tay chân, có thể giữ được một đứa là hay rồi.”

“Vậy sao không giữ lại U Nhược?” Tiêu Lương tức giận khó dằn, ông không biết quay về ăn nói với phu nhân mình thế nào, tham dự tiệc sinh thần, lại có thể lấy đi tính mạng của con mình. Nhưng hình như ông đã quên, khi nãy Tiêu U Nhược còn gửi gắm hy vọng cuối cùng lên người ông, là ông đưa tay đẩy nàng đi.

“Bởi vì so với U Nhược, tiền đồ tương lai của Hồng Nhan rộng mở hơn! Luận dung mạo, tài nghệ, trí tuệ Hồng Nhan đều hơn U Nhược, con còn là cậu của nó, nếu nó được vinh hoa phú quý, lúc đó chẳng phải cũng là của Tiêu gia ư?” Tiêu lão thái quân nói.

“Tiêu lão đệ, đệ yên tâm đi…” Gia Cát Chiêm ngượng ngùng vỗ bả vai Tiêu Lương, “Hồng Nhan có tiền đồ, chính là vinh quang chung của nhà Gia Cát và Tiêu gia! U Nhược sẽ không chết vô ích, món nợ này, nhất định sẽ đòi Chu gia trả lại!”

“Hừ! Ông nói thật dễ nghe!” Tiêu Lương bình tĩnh, “Nếu người bị chém đầu là con gái ông, ông còn có thể nói vậy không?”

“Tiêu lão đệ, đệ hãy nghe ta nói!” Gia Cát Chiêm khuyên nhủ, “Ta nghe phong thanh, có người mật báo trong tả quân có tướng quân Trương Lâm Hải nhận hối lộ, thông đồng với địch phản quốc, ngày mai ta sẽ ở trước mặt Hoàng thượng vạch tội hắn, Hoàng thượng nhất định cách chức điều tra! Ta sẽ đề điểm trước, để người khác nhân cơ hội này đề cử con của đệ, Tiêu Duẫn, ngồi lên vị trí của hắn!”

“Chuyện này thật ư?” Sắc mặt Tiêu Lương dịu đi ít nhiều, Tiêu Duẫn là con trai lớn nhất của ông, đã làm phó tướng trong quân nhiều năm, bởi vì sự tồn tại của Trương Lâm Hải, Tiêu Duẫn chỉ có thể làm phó tướng, nếu có thể mới đó lên làm Đại tướng quân, chuyện này thật tốt biết bao.

“Đương nhiên! Ngày mai, đệ cứ đợi tin tốt đi.” Trong lòng Gia Cát Chiêm cười lạnh, đồ cáo già, nói nhiều như vậy, chẳng phải muốn chiếm chút lợi ích sao? Món lợi này, cũng xem như lớn rồi.

“Vậy làm phiền Thừa tướng gia.”

“Tiêu lão đệ khách khí rồi, giữa chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.”

“Ngày mai ta đợi tin tức của Thừa tướng gia.” Tiêu Lương nói, “Chúng ta cáo từ trước. U Lam, đi thôi!”

“Tiêu lão đệ, mời!”

Tiêu lão thái quân và Đại phu nhân đã lâu không gặp mặt, lại thấy Gia Cát Chiêm nạp di nương mới, lo lắng Đại phu nhân khó chịu trong lòng, nên quyết định ở lại phủ Thừa tướng vài ngày, ở bên cạnh Đại phu nhân, cho nên không có cùng Tiêu Lương quay về Tiêu gia.

Trên đường trở về Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn chỉ cảm thấy lạnh dọc sống lưng, giống như bên cạnh có một núi băng, điệu này, chắc là người nào đó lại tức giận.

Nhìn thấy sắc mặt của Sở Lăng Thiên, những người khác cũng không dám nói chuyện. Ba nha hoàn Nguyệt Lan, Mộc Tê và Tiểu Điệp vẻ mặt đau khổ, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết làm sao cho phải, đành phải bám sát ở phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện