Giả Diện Hoàng Kim (Mặt Nạ Vàng)

Chương 5



Phong vẫn tiếp tục lao thẳng vào đối thủ, còn Hưởng, hắn vẫn đang chờ đợi một điều gì đó. Và cuối cùng điều hắn chờ đợi cũng đã xảy đến.

Hưởng nhếch mép cười, khẽ nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, Hưởng nói thầm trong miệng:

- - Lâu hơn dự kiến, nhưng cũng chỉ đến đây mà thôi.....Hê hê hê.....Gục nào.

" Bốp "

Một cú đấm trực diện được tung ra, nhưng người trúng đòn lần này không phải Hưởng cũng như người của hắn, cú đấm trúng ngay chính giữa mặt Phong khiến Phong khững người lại.

Ngay cả đàn em của Hưởng cũng không tin là mình vừa đánh trúng Phong, hắn ngơ ngác nhìn nắm đấm của mình. Trong khoảnh khắc vừa rồi, hình như Phong đứng im không di chuyển.

" Hự "

Phong thấy bên trong cơ thể mình có điều gì đó bất ổn, một cơn đau dữ dội bắt đầu xuất hiện ở vùng ngực. Phong cảm giác thấy có thứ gì đang chảy ra từ mũi, từ miệng mình. Đưa tay quệt ngang mũi, Phong trừng mắt nhìn thật kỹ bởi đó chính là máu. Một cú đấm như gãi ngứa của thằng đàn em Hưởng cho dù có trúng ngay mặt Phong cũng không đủ lực để khiến Phong chảy máu. Nhưng rõ ràng, máu vẫn đang chảy ra không cách nào kìm lại. Mỗi một phút trôi qua, cơn đau lại càng quằn quại hơn. Phong đưa tay lên bấu chặt vào phần ngực, mắt Phong đã bắt đầu mờ dần, những thứ trước mặt mờ ảo không còn rõ ràng.

" Khụ....Khụ "

Phong ho ra máu, sau mỗi tiếng ho, máu từ miệng Phong cứ thế bắn xuống nền nhà mỗi lúc một nhiều hơn. Lúc này điều mà Phong cảm nhận được rõ nhất chính là tiếng cười khả ố của kẻ thù đang vang vọng bốn phía xung quanh.

Tiếng cười im bặt, Phong cố gắng gượng đứng vững mặc dù đôi chân đang bắt đầu run rẩy, loạng choạng.

Hưởng Chì hất hàm ra lệnh cho đàn em dạt sang hai bên, hắn khẽ bước tới, miệng ngậm điếu thuốc, hắn phì phèo nhả khói rồi vứt luôn điếu thuốc xuống chân day day đôi giày dập tàn thuốc, Hưởng nói:

- - Sao rồi....? Nói gì đi chứ..? Không phải mày muốn bẻ cổ tao sao....? Ha ha ha......Tao nói rồi, những thằng như mày đều rất dễ chết, mày rất mạnh, rất bản lĩnh, nhưng mày lại không hiểu một chút gì về kẻ thù cũng như đối thủ của mình. Bởi mày luôn cho rằng, sức mạnh có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện. Nhưng trên đời này, vạn vật sinh ra đều có sự đối nghịch, hay còn gọi là thiên địch, kẻ thù tự nhiên. Với những kẻ như mày đương nhiên cũng sẽ có những người sinh ra để đối phó. Và đó chính là tao......Ha ha ha.....Mày xong rồi.

Phong vẫn tiếp tục ho ra máu, cố gượng chút sức lực cuối cùng, Phong nghiến răng nói từng từ chậm chạp:

- - Thằng....khốn......mày.....đã....hạ...độc.....tao......Chính....chính là.....

Hưởng nhoẻn miệng cười:

- - Mày thông minh hơn rồi đấy, nhưng đáng tiếc sự thông minh muộn màng này cũng không thay đổi được cái chết của mày....Đúng, tao đã đầu độc mày.....Hê hê hê, không sai đâu, từ lúc lên đây mày chỉ uống duy nhất một ngụm nước cam do con Vy nó đưa đến trong lúc ngồi chờ. Và chỉ như thế là đủ, đằng nào mày cũng chết, nên tao sẽ cho mày biết thêm một sự thật đau lòng nữa. Chắc mày đang thắc mắc tại sao Vy nó lại hạ độc mày phải không...? Hoặc mày nghĩ nó không hề biết trong cốc nước cam đó có độc.....He he he, tiếc là nó biết, việc tao sử dụng nó cũng chính bởi vì, trong công ty này, mày và nó khá thân thiết, mày từng cứu nó một mạng sống. Nếu hôm nay không phải con Vy thì có thể mày sẽ không rơi vào bẫy. Nhớ lại xem, để dụ mày đến đây, không phải ai nói mày cũng tin. Nhưng người thân cận nói chắc chắn mày sẽ đến. Bị chính người mình từng cứu mạng phản bội, cảm giác đau đớn lắm phải không...? Ha ha ha....tao muốn mày chết, nhưng là một cái chết trong tuyệt vọng, trong cùng cực.

Phong nghiến răng:

- - Thằng....chó...chết.....Rốt....cuộc...mày....đã....dùng thứ...gì uy hiếp.....Vy....tao không tin....Vy....lại theo....mày...

Hưởng mỉm cười:

- - Chà chà, xem người sắp chết nói kìa. Người ta bảo kẻ sắp chết thường suy nghĩ thấu đáo hơn lúc mạnh khỏe, quả không sai......Biết vì sao không....? He he he, vì nếu nó không nghe theo lời tao, hoặc chỉ cần để lộ cho mày 1 chút thông tin gì đó, cả nhà bao gồm bố mẹ và 2 đứa em của nó sẽ chết ngay lập tức. Con người ích kỷ vậy đó Phong ạ, cho dù mày có là ân nhân cứu mạng nó đi chăng nữa, nhưng lúc nguy hiểm, thứ nó chọn vẫn là gia đình của nó. Đây chính là thứ tao muốn nhìn thấy, sự phản bội của những điều mà mày cho là thiêng liêng, lúc nào mày cũng cao giọng nghĩa hiệp, bạn bè, dù có chết cũng không để bạn bè của mày phải chết......Hê hê hê, giờ sao......? Chính tôn chỉ của mày đã gϊếŧ chết mày. Đây mới là thứ khiến cho tao cảm thấy thống khoái.....Bắt kẻ thù của mình chết không chỉ chịu đau đớn, mà còn phải chịu dằn vặt, tâm can như bị bóp vụn, thật suиɠ sướиɠ..

" Cạch "

Cánh cửa phòng bất chợt mở ra, một thằng đàn em của Hưởng chạy xộc vào, miệng ú ớ:

- - Đại ca.....con....con Vy......con Vy nó chết rồi.

Hưởng chưa kịp hỏi thì gã đàn em đã nói tiếp:

- - Nó...nó vào nhà vệ sinh rồi....tự....tự cắt tay tự vẫn......Lúc bọn em phát hiện ra thì nó đã chết rồi.....

Phong đứng như bất động, máu chảy ròng ròng từ mắt, mũi, miệng xuống ướt hết toàn bộ cơ thể.

Hưởng chửi thề:

- - Con khốn, mau giải quyết cái xác của nó.....Đề phòng trước khi chết nó đã gọi điện hoặc báo tin cho cớm....Nhanh lên, còn chúng mày, thu dọn hiện trường rồi rút khỏi đây ngay lập tức.

" Khục "

Những tưởng Phong đã chết, nhưng tiếng ho vừa khẽ vang lên khiến cho Hưởng rùng mình, hắn trợn mắt quay đầu lại nhìn Phong. Khi nãy mắt Phong đã nhắm lại, nhưng giờ mặc cho hai hàng huyết lệ vẫn đang chảy, đôi mắt ấy mở trừng trừng, ánh mắt điên cuồng chất chứa thù hận, ánh mắt khiến cho Hưởng phải đứng tim khi Phong hét lớn:

- - HƯỞNG, MÀY PHẢI CHẾT.

Cơ thể đầy máu, đôi chân tưởng chừng như đã phải quỵ xuống, nhưng giờ dây, không hiểu thứ gì đang tiếp thêm sức cho Phong mà Phong gầm lên như một con thú.

Chứng kiến hình ảnh đó, có lẽ đây chính là ám ảnh nhất trong cuộc đời Hưởng. Hưởng thét lên bằng một giọng kinh sợ:

- - Chúng....chúng mày.....gϊếŧ....nó....ngay cho tao....

Mấy vài giây sững sờ, đám đàn em của Hưởng cũng kịp định thần, chúng lao vào Phong, trong tay đủ các loại vũ khí. Cứ thế chúng đánh, đập, thậm chí có thằng còn dùng dao găm đâm thẳng vào Phong.

" Ngừ....Ngừ....Ngừ..."

" Bịch...Bịch...Bịch..."

Trước mắt Hưởng, đám đàn em cứ thế văng ra rồi nằm giãy dụa dưới nền nhà. Con quái vật mang tên Phong giờ đây trên cơ thể không còn chỗ nào không nhuốm máu. Đôi mắt Phong tuy mở nhưng cũng chỉ còn lại một màu máu tươi.

Rút con dao đang cắm sâu vào bụng của mình, Phong gầm gừ:

- - Mày.....phải....chết.....

" Kịch "

Hưởng bất giác khững lại khi nhận ra phía sau lưng mình đã là bức tường, có một sự áp đảo lớn về mặt tinh thần đang đè nặng lên Hưởng. Chưa bao giờ Hưởng phải đối diện với nỗi sợ lớn đến như vậy, một nỗi sợ khiến Hưởng cứng đơ, không thể nhúc nhích.

Thứ mà Hưởng cử động được chính là đôi mắt đang hoảng loạn cùng cái miệng ú ớ những lời có thể là lời sau cuối:

- - Mày....là....đồ....quái....vật...

" Ngừ.....Ngừ..."

- - Chế.....t......đ.....i......

" Phập "

Nhát dao cuối cùng trong cuộc đời Phong đã đâm thẳng về phía Hưởng, nhưng có lẽ do mắt không còn nhìn thấy gì, cũng như cơ thể đã đến giới hạn, nên mũi dao chỉ cắm vào tường, mặc dù trước đó nó đã sượt qua cổ của Hưởng, tạo ra một vết thương nhưng không thể gϊếŧ chết hắn........Ngay cả Hưởng cũng không dám tin rằng mình còn sống.

Phong đổ gục xuống đất, nằm bất động trong vũng máu.......

[........]

Khẽ sờ tay lên cổ, vết sẹo ấy mặc dù đã 14 năm trôi qua, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, nỗi sợ bên trong con người Hưởng lại hiện về rõ mồn một, cứ như thể Phong vẫn đang đứng trước mặt gã vậy........ Một nỗi ám ảnh kinh hoàng từ một người đã chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện